Duy Ngã Độc Tôn - Chương 069 - 070

CHƯƠNG 69:
MỜI CÙNG SUY ĐOÁN

Tần Lập nghe xong, cũng không khỏi thêm vài
phần hướng tới hồ Phượng Hoàng. Chẳng qua đồng thời, Tần Lập bỗng nhiên sinh ra
vài phần "hứng thú" với Lãnh Dao, không phải là tình yêu nam nữ, mà
là đột nhiên phát hiện Lãnh Dao là một nhân tài hiếm có!

Đi tới thế giới này nửa năm, đã trải qua
rất nhiều chuyện, Tần Lập đã ý thức được: ở trên đời này chỉ dựa vào chính
mình, dù là mạnh mẽ đi nữa cũng là một cái độc hành hiệp mà thôi, vĩnh viễn
không có khả năng chân chính đứng trên đỉnh cao nhất!

Không thấy các siêu cấp cường giả, Chí tôn
cường giả, người nào không có gia tộc môn phái của riêng mình? Càng đừng nói
trước khi Tần Lập xuyên qua, bản thân hắn là một lão đại bang hội, tự nhiên rõ
ràng hơn người khác chỗ tốt khi nắm trong tay một thế lực to lớn.

Một cái ý tưởng, đang dần thành hình trong
đầu Tần Lập.

Cho nên, Tần Lập thoáng do dự một chút. Lập
tức hắn cúi đầu, vuốt trên mặt mình một cái, một lần nữa khôi phục bộ dạng
thanh niên hơn hai mươi tuổi kia. Sau đó nhìn ba người đang trợn mắt há mồm
hỏi:

- Chiêu này của đệ, so với dịch dung đan
các người nói thế nào?

- Chớp mắt liền đổi một gương mặt! Trời ạ,
nếu không phải nghe giọng ngươi nói, ta quả thật không thể tin được. Ngươi
chính là Tần Lập, ngươi làm như thế nào? Đây... đây là mặt nạ sao?

Bộ Vân Yên khó nhịn được hiếu kỳ trong
lòng, tuy rằng biết thủ đoạn của Tần Lập khẳng định là bí mật bất truyền, nhưng
vừa cùng nhau trải qua sinh tử, cảm giác quan hệ càng tiến thêm một bước, cho
nên vẫn không nhịn được hỏi ra. Đồng thời trong lòng mọc lên một dấu hỏi thật
lớn: đứa con hoang Tần gia này mười ba năm qua chưa hề rời khỏi thành Hoàng Sa
ngày nào, từ đâu lại học được bản lãnh này?

Chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn ai cũng đều biết,
cho nên không cần phải nói, nhưng còn cái khác thì sao? Nếu như bây giờ còn có
ai cho rằng Tần Lập chỉ dựa vào bản chiến kỹ "Thần cấp" kia mới trở
nên lợi hại, nhất định sẽ bị cho là kẻ ngốc. Võ giả tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên
Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn có rất nhiều, nhưng không phải chết thì là phế bỏ, nào
có người lợi hại được như Tần Lập?

Không chỉ có Bộ Vân Yên, trong lòng A Hổ
cùng Lãnh Dao cũng có cách nghĩ tương tự.

Tần Lập cười nhạt nói:

- Cái này, chẳng qua là một kỹ xảo nho nhỏ
mà thôi, khi còn nhỏ thì nhàm chán luyện ra. Nếu các người muốn học, ta có thể
dạy...

Lúc này hắn cũng chỉ có thể nói như vậy,
chẳng lẽ lại nói đây là bản lĩnh làm mặt nạ học từ lão đạo sĩ lúc còn ở Địa
Cầu?

Không nói đến trình độ tín nhiệm của bọn
người A Hổ với mình, nếu muốn lôi kéo bọn họ, vậy tự nhiên là phải đưa ra bản
lãnh để người ta tin phục.

Hiện nay giữa bốn người bọn họ của mình là
cao nhất, bọn họ lại không chút do dự lấy ra gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo kia...
Loại tín nhiệm giữa đồng bọn này, cũng khiến bản thân Tần Lập rất cảm động.

- Ha ha, học cái này? Hay là thôi đi, khẳng
định rất khó.

Bộ Vân Yên cười hì hì, ấn tượng của nàng
với Tần Lập rất tốt, cũng không muốn chiếm loại tiện nghi này, lập tức chuyển
hướng đề tài hỏi:

- Đệ đã có thể dịch dung, vì sao còn dùng
tướng mạo vốn có xuất hiện? Dù sao bọn người kia hận đệ tới tận xương tủy mà!

Tần Lập mỉm cười, ngay trong khoảnh khắc
trước khi ra tay, hắn cũng từng do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn quyết định dùng
tướng mạo vốn có ra ngoài. Bởi vì dù là mình dịch dung bắt cóc Mạc Phỉ Phỉ cứu
mọi người ra, bọn họ vẫn sẽ hoài nghi đến chính mình. Dung mạo có thay đổi,
giọng nói có thể sửa, nhưng cừu hận lại không cách nào biến! Hơn nữa mặt nạ
mình khổ cực góp nhặt tài liệu nửa năm mới làm ra cũng bị phế đi, còn không
bằng lấy tướng mạo sẵn có đi gặp người.

Như vậy, trong lòng bọn người Tần Phong
cùng Mạc Phỉ Phỉ, bản thân mình vĩnh viễn chỉ có một hình tượng.

Đợi đến lúc mình lấy thân phận mới xuất
hiện ở thành Hoàng Sa, bọn họ cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu mình! Đối
với Tần Lập mà nói, thép tốt cần phải dùng làm lưỡi đao!

- Dịch dung đan bình thường hiển nhiên
không đạt được loại hiệu quả này, mặt nạ của đệ ở khoảng cách gần như vậy cũng
không nhìn ra chút kẽ hở nào. Hơi trang điểm thêm một chút, ngoại trừ không
cách nào thay đổi chiều cao ra, căn bản là hai người khác nhau!

Lãnh Dao hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nạ
trên mặt Tần Lập, muốn tìm ra một chút kẽ hở lại không thể thành công. Bởi vì
ngay cả ánh mắt Tần Lập cũng biến thành dáng vẻ người trẻ tuổi, cho nên không
nhịn được tán thưởng.

Tần Lập nghĩ thầm: nếu ngươi biết ngay cả
chiều cao thân thể ta cũng có thể thay đổi được, không biết sẽ có phản ứng như
thế nào?

- Đối với tương lai, các người có tính toán
gì không?

Tần Lập liếc nhìn ba người A Hổ, có chút
chột dạ hỏi. Hiện tại tuy rằng thực lực của bản thân cực mạnh, nhưng nói lại ba
vị đang ngồi ở đây sợ rằng ai cũng có tiền hơn hắn! Như vậy, Tần Lập có thể
dùng cái gì đánh động bọn họ đây?

- Muốn theo đệ đi hồ Phượng Hoàng một
chuyến.

Lãnh Dao không hề do dự, trực tiếp nói ra

- Sau đó thì tính tiếp.

- Đúng vậy, hiện giờ chúng ta đắc tội Tần
gia. Xem ra thành Hoàng Sa không trở về được nữa.

Trên mặt A Hổ lộ vẻ cười khổ nói, lập tức
phấn chấn lại, sang sảng cười nói:

- Xem ra vẫn là sinh hoạt an nhàn quá nhiều
rồi, lại có chút lo được lo mất, bốn biển là nhà mới là bản sắc của thợ săn!

Trong ba người, chỉ có Bộ Vân Yên ít nhiều
nhìn ra ý của Tần Lập. Chẳng qua còn có chút không xác định, vì vậy thử thăm dò
một câu:

- Tần đệ đệ, hiện giờ đệ cũng đắc tội rất
nặng với hai đại gia tộc thành Hoàng Sa, trừ khi dùng gương mặt hiện giờ quay
về, bằng không bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho đệ.

Tần Lập mỉm cười:

- Bộ tỷ tỷ cho rằng gương mặt này không tốt
sao?

Bộ Vân Yên không theo lời Tần Lập tiếp tục
nói đùa, mà là nhìn chăm chú vào mắt Tần Lập nói:

- Tần đệ đệ, nói cho tỷ tỷ sau này đệ muốn
làm gì?

Tần Lập nghe vậy cũng thu lại vẻ cười đùa,
nhìn thoáng qua A Hổ cùng Lãnh Dao, ánh mắt trong suốt như nước chống lại ánh
mắt Bộ Vân Yên, nhàn nhạt nói:

- Nếu như ta nói, ta muốn sáng tạo ra một
mảnh cơ nghiệp thật lớn, thành tựu uy danh bất hủ muôn đời. Sau đó muốn mời các
người theo cùng ta thực hiện giấc mộng này, các người sẽ nghĩ như thế nào?

Quả nhiên! Trong lòng Bộ Vân Yên cảm thán
một tiếng: Tiểu oan gia này quả nhiên dã tâm bừng bừng! Hắn thật là dám nói mà!
Tuy nhiên nguyên nhân chính là Tần Lập dám thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm sự
của mình, trong nhất thời ba người Bộ Vân Yên A Hổ cùng Lãnh Dao cũng không hẹn
mà cùng chìm vào trầm mặc.

Nếu như bọn họ thống thống khoái khoái đáp
ứng, vậy mới là có chuyện. Khuôn mặt Tần Lập lúc này thoạt nhìn thành thục rất
nhiều, nhưng dù sao ai cũng biết hắn mới có mười ba mười bốn tuổi. Hơn nữa hiện
nay không nói tới có được căn cơ nào, cừu gia lại còn rất cường đại.

Ba người cũng không cho rằng hai huynh đệ
Tần Phong cùng Tần Hổ sẽ bỏ qua tử địch Tần Lập này. Đừng nhìn trên quan hệ
huyết thống bọn họ là thân thuộc, nhưng trên đời khó bảo hiểm nhất, chính là
loại thân thích nhìn như thân cận này! Càng đừng nói cho tới bây giờ Tần Phong
cùng Tần Hổ vốn không coi Tần Lập như người thân của bọn họ. Còn lại càng không
coi bọn hắn là người thân!

Chẳng qua ba người đồng dạng cũng hết sức
xem trọng tiềm lực của Tần Lập: mười ba tuổi, Huyền cấp cao giai! Hơn nữa một
thân bản lãnh quỷ thần khó lường, làm cho người ta chỉ có thể than thở, ngay cả
tâm tư đố kỵ cũng không sinh ra nổi!

Bỗng nhiên trong lòng ba người xuất hiện
cùng một ý nghĩ: chỉ bằng vào Tần Lập, làm sao có được nhiều bản lãnh thần bí
như vậy? Phía sau hắn... có khi nào còn có một vị sư phụ càng thêm cường đại
hay không?

CHƯƠNG 70:
ĐI THEO

- Nếu như ngươi có thể trong vòng ba năm,
lấy được phối phương đan dược tuyệt phẩm, cùng với cung cấp cho ta các loại tài
liệu luyện dược cực phẩm, ta liền phát lời thề đi theo ngươi!

Lãnh Dao dùng giọng nói trong trẻo nhưng
lạnh lùng trước sau như một, chậm rãi nói ra, sau đó bổ sung:

- Đan dược luyện chế ra, ngoại trừ một bộ
phận ta tự sử dụng ra, còn lại tất cả đều do ngươi phân phối!

A Hổ nhìn thật sâu vào mắt Tần Lập, bỗng
nhiên cúi người xuống:

- Tần huynh đệ, đây là lần cuối cùng ta gọi
đệ như thế. Sau này, ngươi chính là chủ công của ta!

- Cái này không được, A Hổ đại ca, cho tới
giờ đệ luôn coi ngươi như là huynh trưởng! Hơn nữa hiện giờ đệ chỉ có hai bàn
tay trắng, lẽ nào huynh không cần suy nghĩ một chút? Còn có Lãnh Dao, yêu cầu
của tỷ đệ có thể đáp ứng. Nhưng vẫn là câu nói kia, đệ hy vọng tỷ suy nghĩ
tiếp, bởi vì đáp ứng tỷ chẳng qua là một câu rất đơn giản, nhưng mà có thể làm
được hay không đệ căn bản không thể đảm bảo, nhưng đệ sẽ tận lực!

Tần Lập vẻ mặt chân thành nâng A Hổ lên, nghiêm
túc nói.

A Hổ cười cười nói:

- Năm nay ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, mẫu
thân cùng dưỡng phụ của ta tuy rằng đã không lo ăn uống từ lâu, nhưng ta vẫn
luôn muốn cho bọn họ được tốt hơn! Ta hy vọng có một ngày, những người khinh
thường phụ mẫu ta năm đó, nghe đến tên của bọn họ sẽ bất an, sẽ kính nể! Ta hy
vọng bọn họ sẽ được sống những ngày có tôn nghiêm, có địa vị! Mà những thứ đó,
đời này ta không thể cho bọn họ, ngoại trừ tiền tài ra, những cái khác ta đều
không thể đưa cho.

A Hổ có chút xúc động, hán tử hơn ba mươi
tuổi này vành mắt ửng đỏ nói tiếp:

- Nhưng ta tin tưởng,

Trong lòng Tần Lập cảm động nói:

- A Hổ đại ca, chỉ cần phần tín nhiệm này
của huynh, cuộc đời này Tần Lập ta quyết không phụ huynh! Hơn nữa sau này cứ
gọi là Tần huynh đệ là được rồi, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn, là có một
loại bản chất bất đồng!

Trong lòng ba người A Hổ đều bị Tần Lập nói
những lời này nung nóng lên, nào có người nào không hy vọng mình được tôn
trọng, được người khác chú trọng?

Lãnh Dao nhìn Tần Lập, nhàn nhạt nói:

- Nếu đáp ứng ngươi rồi thì sẽ không thay
đổi nữa, hơn nữa nếu đáp ứng ngươi, tự nhiên là tin tưởng ngươi!

- Điên rồi, các người đều điên rồi!

Bộ Vân Yên nhìn chằm chằm lửa trại thiêu
đốt hừng hực, trong miệng lầm bầm:

- Ta cũng điên theo cùng là được... Tần đệ
đệ, sau này người ta sẽ không thể gọi đệ như vậy được nữa sao? Gọi đệ như vậy,
cảm giác rất là thân thiết!

Tần Lập có chút dở khóc dở cười nói:

- Tùy theo tỷ là được rồi!

- Đây chính là đệ nói nha! Không được quên
đâu đó, hì hì...

Bộ Vân Yên cười to giống như một tiểu yêu
tinh thực hiện được kế hoạch, nữ nhân này mới chỉ hai mươi tuổi, trời sinh là
một vưu vật.

Tần Lập nhìn Lãnh Dao hỏi:

- Lãnh Dao tỷ, nếu như muốn luyện chế
Nguyên Lực Đan, ngoại trừ gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo trong tay chúng ta còn
cần vật gì nữa?

Lãnh Dao không có do dự trực tiếp trả lời:

- Ngoại trừ cái này còn cần vài loại dược
liệu phụ trợ. Cũng không coi như khó tìm lắm, chỉ cần có Nhất Diệp Bách Niên
Thảo, luyện chế Nguyên Lực Đan liền không thành vấn đề. Chẳng qua... đệ xác
định thật sự muốn luyện chế Nguyên Lực Đan sao?

Lãnh Dao nói vậy làm Tần Lập có chút khó
hiểu được, nói:

- Lẽ nào luyện chế Nguyên Lực Đan không tốt
sao? Ít nhất mấy người chúng ta có thể nâng cao thực lực rất lớn trong thời
gian ngắn mà!

Hai người A Hổ cùng Bộ Vân Yên cũng đồng
loạt gật đầu, mấy người này đều rất thực tại, không cần phải chơi kế sách, lại
không muốn nâng cao thực lực của bản thân? Nói nâng cao thực lực là nhất định
phải dựa vào mình khổ luyện, không phải mua không nổi đan dược thì là đầu óc có
vấn đề.

Có đường tắt không đi, không phải đầu óc có
bệnh thì còn có thể là gì?

Lãnh Dao nhàn nhạt nói:

- Nâng cao thực lực tất nhiên là chuyện
tốt, thế nhưng nếu cứ vậy dùng hết gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo này ta cảm thấy
có chút đáng tiếc. Lúc ta còn nhỏ đã từng xem qua một ít thư tịch truyền lưu từ
thời thượng cổ, trong đó có giới thiệu về Nhất Diệp Bách Niên Thảo này, nói nó
là tài liệu chủ yếu của rất nhiều đan dược tuyệt phẩm! Cho nên ta cảm thấy nên
giữ nó lại tạm thời nuôi dưỡng, nếu như trong vòng mấy năm chúng ta không có
được đan phương tuyệt phẩm, thì luyện chế nó thành Nguyên Lực Đan cũng không
chậm.

Bọn người Tần Lập nghe vậy gật đầu, nghĩ
chuyện như vậy cũng tốt. Chẳng qua Tần Lập vẫn rất mẫn cảm nghe từ trong lời
Lãnh Dao nói một ít thứ gì đó. Chẳng hạn như nói mỹ nữ lạnh băng này, lai lịch
xuất thân của nàng ngay cả A Hổ cùng Bộ Vân Yên cũng không rõ ràng lắm; như là
lời nói cử chỉ của nàng, căn bản không phải một đứa nhỏ nhà bình thường, huống
chi đứa nhỏ nhà bình thường nào có thể được xem điển tịch thượng cổ?

Tuy nhiên những điều này, cuối cùng thuộc
về bí mật cá nhân Lãnh Dao, nàng không muốn nói thì sẽ không ai truy xét.

Nếu đã quyết định đi theo Tần Lập, ba người
tự nhiên sẽ theo Tần Lập sai đâu đánh đó. Dù sao bọn họ cũng đều muốn đi hồ
Phượng Hoàng mở mang kiến thức một chút, dù là không chiếm được chỗ tốt nào thì
nhìn cảnh tượng cũng được! Dù sao loại cơ hội này cũng không có thường, thậm
chí có thể nói là ngàn năm một thuở!

Trước kia hoàng thất cũng từng cực kỳ im
lặng phái ra một bộ phận cao thủ lục lọi toàn quốc. Còn như lần này, Hoàng đế
đích thân phái ra lượng lớn cao thủ, phách lối can thiệp vào tranh đoạt bảo
vật, từ khi Thanh Long quốc dựng nước đến này, đích thật là lần đầu tiên!

Cho nên nói dọc theo con đường đi đến hồ
Phượng Hoàng, căn bản sẽ không tịch mịch.

Sáng sớm hôm sau, bốn người sau khi tế lễ
Hà Lão Tam cùng Lý Kiếm, mang theo một tia thương cảm rời khỏi nơi này, tiếp
tục tiến đến hồ Phượng Hoàng.

Kỳ thật khoảng cách theo đường thẳng từ
thành Hoàng Sa đến hồ Phượng Hoàng cũng không coi như đặc biệt xa xôi, cũng chỉ
có vài trăm dặm đường. Nhưng mà ở giữa lại có mấy ngọn núi lớn, đỉnh núi chót
vót tận mây xanh, còn có hai nhánh sông rất rộng. Cho nên đi một đường thẳng
đến Phượng Hoàng, gần như là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Cũng
may trong tay mọi người có bản đồ chi tiết, lại thêm A Hổ có kinh nghiệm thợ
săn phong phú, trên đường bốn người thu thập dược liệu, không nhanh không chậm
đến gần hồ Phượng Hoàng.

Trên đường cũng gặp phải một ít võ giả đơn
độc hoặc có đoàn đội, nhưng đều là lướt sát đi qua. Hiển nhiên tâm tư mọi người
đều đặt ở di tích hồ Phượng Hoàng, đối với các chuyện khác đều không có hứng
thú quá lớn.

Hai người Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao đều dùng
Dịch dung đan, làm cho dung mạo mình trở nên khó coi không ít. Cho nên nhóm bốn
người bọn họ đi một đường không kinh không hiểm, sau ba ngày đã nhìn thấy mảnh
quần sơn bên ngoài hồ Phượng Hoàng.

- A, rốt cuộc tới rồi. Xem ra nhiều người
quả nhiên có lợi mà, đường đi đều được mở ra, không ngờ trên đường cũng không
gặp phải một con linh thú cho ra vẻ nữa!

Bộ Vân Yên có chút may mắn nói.

- Chưa chắc lạc quan được như tỷ nghĩ.

Dọc theo đường đi Tần Lập không ít lần đấu
võ mồm cùng nàng, híp mắt lại, ánh mắt lóe ra nhìn phía trước như có chút suy
nghĩ.

- Phía trước hình như có rất nhiều người.

A Hổ cũng híp mắt, nhẹ giọng nói.

Bộ Vân Yên nhìn hai người có chút nghi
hoặc, không quá hiểu ý của bọn họ. Sở trường của nàng vốn cũng không ở mặt này,
nàng vẫn phụ trách bảo đảm hậu cần cùng với tiêu thụ và phân phối tiền tài cho
đoàn đội.

- Qua đó xem.

Tần Lập nói, dẫn bọn họ đi tới trước một
đoạn. Lúc này một hồi tiếng ồn lớn dần dần truyền đến.

Tần Lập cùng A Hổ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra
bộ dáng quả nhiên là thế. Thấy Bộ Vân Yên vẫn có vẻ mặt không giải thích được,
Tần Lập cười nói:

- Hoàng đế phách lối phái người tới tầm bảo
như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng để cho người khác đi vào chứ?

Bộ Vân Yên ngẩn ra, người trong giang hồ có
thói quen dùng phương thức giang hồ suy nghĩ vấn đề. Nhưng lại quên đầu to nhất
đánh chủ ý tới di tích hồ Phượng Hoàng lần này, là Hoàng thất!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3