Duy Ngã Độc Tôn - Chương 109 - 110

CHƯƠNG 109: PHÁT TRIỂN THƯƠNG NGHIỆP CỦA TẦN LẬP

Những ngày năm mới trong nước bắt đầu trong vòng một tháng, được gọi là tháng hoan lạc mặc sức vui chơi. Mọi người đều sẽ đắm chìm trong bầu không khí ngày hội, thoải mái, vui vẻ.

Quân đội của quốc gia tháng này cũng thay phiên nhau nghỉ phép thường niên. Có thể nói, tháng này là một tháng thoải mái nhất trong năm của toàn bộ từ trên xuống dưới Thanh Long quốc.

Mãi đến năm nay, Tần Lập mới coi như thực sự ổn định. Nghĩ lại hai năm qua ở thế giới này quả thực là không thoải mái.

Trải qua rất nhiều chuyện, từ lúc hắn mra tỉnh lại đó, vốn không có lúc nào an nhàn.

Một năm mới đã bắt đầu! Cái mạng nhỏ của Tây Qua cũng giữ được rồi, Tần Lập thương lượng cùng mọi người, kế hoạch của bọn họ cũng có thể bắt đầu hiện được rồi.

Tây Qua cuối cùng lựa chọn tu luyện chiến kỹ của A Hổ. Tuy rằng chiến kỹ của A Hổ không hẳn là tốt lắm, nhưng cũng rất thích hợp cho Tây Qua tu luyện. Hơn nữa Tây Qua có tu luyện căn bản của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, tu luyện tiếp chiến kỹ Toàn Phong Hỏa Diễm Đao của A Hổ này, có thể nói tiến cảnh của hắn tiến triển cực nhanh, rất nhanh chóng dũng mãnh!

Hơn nữa Tây Qua yên lặng một đoạn thời gian. Nguyên vốn cái tiểu bang hội thuộc về hắn kia cùng với các bang hội cỡ trung bắt đầu rục rịch. Bên trong nội bộ có người nghĩ không thấy Tây Qua đâu nên muốn giành lấy vị trí lão Đại. Còn cấu kết một số người bên ngoài tiến đến. Nếu không có một đám tận trung với Tây Qua liều chết chống cự, có lẽ cũng đã bị người khác đoạt đi rồi.

Sở dĩ như thế vì trong lòng Tây Qua vẫn nín nhịn. Hắn chờ đến khi nào tu luyện thật thuần thục chiến kỹ Toàn Phong Hỏa Diễm Đao, lúc đó mới đi tìm đám phản đồ chết tiệt kia xả giận.

Bên này Bộ Vân Yên cũng đã chọn được một cửa hiệu, chuẩn bị mở một cửa hàng trên phố buôn bán phồn hoa nhất ở thành Thanh Long. Việc buôn bán này đương nhiên là lấy đan dược làm chính. Trình độ luyện đan của Lãnh Dao có thể nói là cấp bậc tông sư, cho nên chuyện buôn bán đúng là không lo.

Đừng nói Thanh Long quốc, cho dù cả Thiên Nguyên Đại Lục, nghề luyện đan cũng đều là một nghề được người ta tôn kính. Không gặp trường hợp vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không có người nào đi đắc tội với luyện đan sư.

Cửa hàng này vốn thuộc về một phú thương của Đại Sở quốc, hắn lớn tuổi rồi muốn trở về cố hương dưỡng lão. Bộ Vân Yên dáng người xinh đẹp lại khéo ăn nói, qua mấy lần giao dịch, không ngờ lại dùng cái giá của một cơ sở bình thường mua được. Xem như chiếm tiện nghi không nhỏ!

Phải biết rằng, cửa tiệm có được ba tầng lầu hơn một ngàn thước vuông, lại nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất của thành Thanh Long, ít nhất phải có giá mười vạn lượng bạc! Mà B Vân Yên chỉ dùng có sáu vạn năm nghìn mua được!

Không chỉ như thế, rất nhiều đồ vật này nọ bên trong cửa hàng, lão chủ đều để lại cho bọn họ: tỷ như một số bàn ghế đồ gỗ đắt tiền; còn có một số quầy hàng còn tốt. Nguyên trước nơi này chính là một cửa hiệu thuốc bắc, chỉ cần hơi sửa đổi một chút đổi thành cửa hiệu Đan Dược

Số tiền mua sắm cửa hàng là tiền riêng của Bộ Vân Yên. Bộ mỹ nữ mỉm cười nói ra: số tiền này coi như nàng tạm thời cho Tần Lập vay, sau này phải hoàn vốn.

Tần Lập hiểu rõ trong lòng: đây là Bộ Vân Yên sợ lòng tự trọng của mình quấy phá, không chịu nhận. Trên thực tế, Bộ Vân Yên lại có chút xem thường lòng dạ của Tần Lập: mấy cái thể diện vô vị Tần Lập không hề quan tâm tới. Trừ phi va chạm vào nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của hắn, nếu không hắn tuyệt sẽ không dễ dàng phát tác.

Nhưng khiến cho Tần Lập nhiều ít có chút khó chịu chính là: trong khoảng thời gian gần đây, vẫn có một số người không rõ thân phận quanh quẩn tại khu vực chỗ ở của mình dường như đang tìm kiếm cái gì, hơn nữa còn dò hỏi người ở chung quanh.

Tần Lập đương nhiên biết rõ bọn chúng tìm hiểu cái gì. Hắn có hỏi qua A Hổ, ngày đó mấy luồng tử khí rơi xuống địa phương nào, có ai thấy không? A Hổ nói tốc độ quá nhanh, cảm giác như là rơi xuống nơi bọn họ này, nhưng hẳn là không ai nhìn thấy rõ ràng được.

Lúc này Tần Lập mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bởi vì nhà cửa của bọn họ cũng mới mua không bao lâu rất dễ dàng tránh khỏi hoài nghi của người ngoài. Cho nên, Tây Qua cứ ở lại chỗ bất động sản do bang hội của hắn khống chế. Còn Tần Lập vốn đã rất ít khi xuất hiện ở Tần trạch, lúc này lại về ở căn phòng hắn thuê bao dài hạn trong nhà trọ kia.

Dù sao hắn đã đặt cọc một năm tiền, nhà trọ cũng không quản tới hắn có ở hay không, cũng sẽ không quan tâm tới hắn biến mất bao lâu.

Tuy nhiên bởi vậy cũng có thể biết một điều: Đó chính là chính mình thăng lên Thiên cấp, vẫn dẫn tới chú ý của một số người. Vì lẽ đó trong khoảng thời gian này, Tần Lập biến thành rất thấp kém.

Ngược lại hành vi cử chỉ lại càng giống một người quý tộc trẻ tuổi hơn.

Cửa hiệu Đan Dược đã mở hơn mười ngày. Công việc buôn bán vẫn luôn sôi động, đầu tiên bởi vì bản tính hiếu kỳ của người ta, "một cửa hàng mới mẻ"; kế tiếp chính là Tần Lập đã nghĩ tới thủ đoạn quảng cáo của nhân sĩ trước khi xuyên qua đến đây.

Hắn cho Bộ Vân Yên đi in ấn rất nhiều truyền đơn đẹp đẽ, sau đó thuê một số cô gái tuổi trẻ xinh đẹp đứng bên đường phân phát. Đơn giản chỉ là một thủ đoạn quảng cáo mặt hàng của giới buôn bán ở địa cầu thôi.

Nhưng ở thế giới này, quả thực chính là khai sáng một cái tiền lệ quảng cáo!

Ngày khương đó sôi động đến mức quan phủ không thể không phái ra rất nhiều binh sĩ để duy trì trật tự. Cửa hàng tên là "Cửa hiệu Đan Dược Tần Ký" này gần như chỉ trong một đêm đó tiếng tăm liền lan truyền khắp nơi!

Bên trong cửa hiệu Đan Dược khác với các nơi khác. Ở nơi khác phụ việc bán dược phẩm đều là nam nhân ba bốn mươi tuổi, thậm chí là bốn năm mươi tuổi. Bởi vì muốn bán đan dược, đầu tiên phải có hiểu biết về mặt hàng dược phẩm mới được. Dù sao không thể khi người ta hỏi ngươi, vừa hỏi ngươi một câu trả lời ba câu không biết? Cho nên, hễ là phụ bán hàng của cửa hiệu Đan Dược, phần lớn đều là người học tập luyện đan thuật không có hy vọng gì. Đối với mặt hàng này coi như hiểu biết một chút cũng được làm chức nghiệp này.

Mà Tần Ký thì hoàn toàn lật đổ ý niệm cổ hủ trong lòng mọi người. Đầu tiên trước khi hành nghề, Bộ Vân Yên phải đi chiêu mộ hai mươi cô gái tuổi trẻ xinh đẹp dọa người; sau đó phân loại sản phẩm kinh doanh, từ đơn giản đến cao thâm giao các cô gái đó cho Lãnh Dao dẫn đi phụ giúp luyện chế ra dược phẩm. Hiệu quả tự nhiên khỏi phải nói, nếu muốn biết đan dược gì có tác dụng gì hỏi tất cả các cô gái là có thể biết rõ!

Đương nhiên, những khởi điểm quan trọng này cũng đều là của Tần Lập, mặc kệ là Bộ Vân Yên hay là Lãnh Dao, thậm chí là A Hổ, đều cảm thấy thật khó tin: Tập tục của dân chúng Thanh Long quốc tuy rằng rất thoáng, rất nhiều nghề cũng có nữ nhân làm, nhưng loại công việc công khai lộ mặt ra trước công chúng này, thì gần như chưa từng có nữ nhân nào làm!

Ngoại trừ một chỗ, đó chính là kỹ viện!

Còn lại bất kể là tiểu nhị trong tửu quán hay trong khách điếm hoặc là các ngành dịch vụ khác, phần lớn đều dùng nam nhân là chính. Mọi người dường như cũng quen với chuyện này.

Hiện tại không ngờ Tần Lập lại cho biết muốn tuyển một số cô gái hoàn toàn không có kinh nghiệm luyện đan làm người bán hàng. Ngay từ đầu, Bộ Vân Yên chết sống cũng không theo cực lực đấu lý với Tần Lập. Nếu không phải biết Tần Lập cũng không là hạng người ăn chơi trác táng háo sắc như mạng. Bộ Vân Yên thật sự sẽ nghĩ rằng Tần Lập có dụng ý xấu xa rồi.

Kết quả, đương nhiên Tần Lập đạt được thắng lợi. Bởi vì Tần Lập đánh cuộc với Bộ Vân Yên, nói là trong vòng một tháng, nếu việc buôn bán không thể đạt tới mức sôi động, mỗi ngày bán được hết đan dược, thì coi như hắn thua cuộc.

Bộ Vân Yên lúc ấy đáp ứng, cảm thấy rằng Tần Lập thua chắc không thể nghi ngờ. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng bọn họ tiêu thụ đan dược cũng không là dược liệu gì cao lắm, nhưng dù sao không phải ai cũng dư tiền tiêu xài dân chúng bình dân đó chẳng lẽ mỗi lần đau đầu nhức óc đều đến mua Bồi Nguyên Đan sao?

Kết quả: dưới hàng loạt hành động ngày khai trương sôi sục đó, làm cho đám người trong cửa hiệu Đan Dược bọn họ đều mắt choáng váng, miệng há hốc, cũng bao gồm cả đám người trên đường chờ xem náo nhiệt.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh náo nhiệt ở Tần Ký trước mặt. Trong đầu những người này trên cơ bản chỉ còn lại có bốn chữ:

- Vậy cũng được sao?

Tần Lập từ trước tới nay cũng không muốn phát triển nhiều lắm trên con đường thương nghiệp, bởi vì hắn biết rõ trong tương lai chính mình phải đối mặt với một nhóm người như thế nào. Nếu như hắn muốn làm một phú ông. Như vậy, hắn thật có tin tưởng sẽ trở thành người giàu có nhất khắp toàn bộ Thanh Long quốc!

Nhưng mục đích của hắn, xa không chỉ như thế. Nếu như cả ngày bị chuyện này ràng buộc, như vậy cũng đừng nghĩ còn phát triển lên tầng lớp cao hơn.

Có quá nhiều người ganh tỵ với công chuyện buôn bán của bọn họ. Hơn nữa cùng nghề tại thành Thanh Long này, hơn phân nửa đều có nội tình cao thâm, trên cơ bản đại đa số đều là sản nghiệp của các vương công đại thần.

Cho nên, trong thời gian mười ngày từ ngày khai trương đến nay, tìm đến dò xét cũng không dưới hai ba mươi người.

Tần Lập cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách của mình. Hắn vẫn muốn tìm một cách nào đó khiến cho người ta kiêng nể thân phận mình mới được. Mà thân phận như vậy ở Thanh Long quốc chỉ có một người có thể cấp cho hắn, người đó chính là Hoàng đế!

Nhưng phải như thế nào mới có thể làm cho Hoàng đế chú ý tới mình đây? Phóng xuất ra khí tức của Thiên cấp ư? Đó là chuyện kẻ kém trí mới có thể làm. Cuối cùng vẫn là A Hổ đưa ra một chủ ý cho Tần Lập: Vào tháng ba hàng năm, Thanh Long quốc đều sẽ tổ chức một trận đấu lôi đài đại quy mô. Tên gọi là Giải Tranh Tài Võ Giả Hàng Năm.

Mục đích không ngoài việc chọn lựa nhân tài.

Bởi vì ngoài phần thưởng hậu hĩnh, thật sự còn có mặt sau: là có thể trực tiếp nhận được Hoàng đế bệ hạ sắc phong - Một bước lên mây bước vào tầng lớp quý tộc. Cho nên hàng năm đều thu hút rất nhiều võ giả tới tham gia.

Trong số người tham gia đích xác cũng đều là ngọa hổ tàng long, bởi vì không thể gạt bỏ một số võ giả thực lực rất hùng mạnh mà mang trong lòng ý đồ bất lương. Tuy nhiên người như vậy bình thường cũng sẽ không đánh tới trận cuối cùng sẽ rời đi. Thật sự chọc cho Hoàng đế tức giận, cung phụng hoàng gia cũng không phải là vật để bài trí.

Với thực lực của Tần Lập, chỉ cần xuất ra trình độ Huyền cấp phỏng chừng có thể khiến cho rất nhiều người chú ý rồi!

Nhưng A Hổ nhiều ít có chút lo lắng về chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn của Tần Lập, bởi vì rất nhiều thế lực đều có nghiên cứu về chiến kỹ này, một khi Tần Lập thi triển ra bị người ta phát hiện thì làm sao đây?

Với chuyện này Tần Lập cũng không lo lắng, bởi vì ngoại trừ chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, trong đầu hắn có rất nhiều võ công khác! Hiện tại toàn bộ võ công này đều là chiến kỹ, có được thực lực Thiên cấp dùng cành hoa cũng đều là ám khí!

- Ta quyết định rồi! Đi tham gia giải đấu lôi đài này!

Tần Lập uể oải nằm trên ghế ở lầu hai phơi nắng. Quay sang Bộ Vân Yên bên cạnh đang đứng nhìn dòng người phía dưới, nói:

- Trước khi ta đi Huyền Đảo, nhất định phải bảo đảm các người có thể phát triển vững vàng ổn định mới được. Thật ra điều ta muốn làm nhất là gầy dựng một thế lực khổng lồ hiển hách, rồi mới an tâm đi Huyền Đảo!

Bộ Vân Yên xẻ từng trái nho nhỏ trong suốt nhẫn nại bỏ hết hạt bên trong, sau đó dường như không cam lòng đút vào miệng Tần Lập.

- Ăn đi, đại gia!

À! Chuyện này cũng là một trong điều kiện hai người đánh cuộc: Nếu Tần Lập thua sẽ làm người hầu cho Bộ Vân Yên một tháng; Bộ Vân Yên thua phải làm thị nữ một tháng.

- Kỳ thật ta cảm thấy rằng lúc này ngươi đi Huyền Đảo, có hơi không thích hợp đấy.

Bộ Vân Yên nói với giọng bình tĩnh. Có điều tay nàng run nhè nhẹ hoàn toàn bán đứng tâm tình không yên ổn trong lòng nàng.

- Nghe nói Huyền Đảo nơi đó, tất cả mọi người có thực lực rất hùng mạnh. Võ giả Thiên cấp ở đó cũng không hẳn được coi trọng. Hơn nữa lúc này chỉ mới hai năm, ngươi cho rằng nữ nhân kia, sẽ buông tha cho Thượng Quan tiểu thư trở về sao? Nếu nàng ta không đồng ý, ngươi đánh thắng được nàng ta không?

Tần Lập khẽ nhíu mày trầm tư suy nghĩ, hắn cũng không có nói cho mấy người Bộ Vân Yên biết, cha mẹ của mình hiện giờ cũng ở Huyền Đảo.

Xem ra, chuyện này đích xác hẳn phải bàn bạc kỹ hơn mới được!

CHƯƠNG 110: ĐẤU ĐÁ

Trên lầu cửa hàng được Bộ Vân Yên thiết kế thập phần tinh xảo. Từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cả ngoài đường phố, mà từ ngoài đường lại không nhìn thấy cảnh vật trong này. Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên, Tần Lập vốn đang híp mắt, bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm một đám người đang từ bên kia tới, nói:

- Dường như... có phiền toái rồi đây?

Bộ Vân Yên ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mi thanh tú nhíu lại, có vẻ bất đắc dĩ nói:

- Tam công tử của Ngự Tiền Uy Vũ Tả Tướng quân Đỗ Uy gia: Đỗ Tử Đằng, một tên ăn chơi trác táng. Hai nơi cửa hiệu Đan Dược nhà hắn, đều ở trên đường này. Bởi vì chúng ta khai trương làm cho chuyện làm ăn của nhà bọn họ trở nên vắng tanh. Gần nửa tháng nay tiểu tử này rất ngạo mạn đã đến đây hai lần cũng không thèm nói ra thân phận của mình, tưởng rằng ta không biết hắn muốn làm cái gì? Ha ha! Còn làm bộ đeo đuổi ta, chỉ là thủ hạ của hắn ngược lại rất biết tìm cơ hội dò xét.

- Tỷ không gặp hắn không phải là được sao? Ồ? Đỗ Tử Đằng? Cái tên này nghe rất êm tai nha!

Tần Lập trừng hai con mắt, không kìm nổi cười khì một tiếng, ngay lập tức sắc mặt đổi thành lạnh tanh:

- Con cháu nhà giàu từ nhỏ đều được giáo dục tốt nhất, ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, học tốt nhất, kết quả vẫn là giống nhau lại xuất hiện rất nhiều kẻ bại hoại.

- Hì hì! Ngươi ghen rồi?

Bộ Vân Yên nhẹ nhàng khoát hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên vai Tần Lập, nhéo hai cái vẻ mặt đầy ý cười.

- Ta thật không có!

Tần Lập nhắm mắt lại chẳng muốn nhìn nữ nhân tự mình đa tình này.

Bộ Vân Yên cười khanh khách vài tiếng, than nhẹ một tiếng:

- Cho nên nha! Ngươi phải nhanh một chút ở thành Thanh Long tạo ra một vùng trời để ngăn mưa che gió cho chúng ta.

Lời này nói ra khiến trong lòng Tần Lập mềm nhũn, cái địa phương mềm mại nhất trong lòng kia bị chạm nhè nhẹ hắn giật mình, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi! Không phục ta sẽ đánh cho hắn phục!

- Nữ chủ nhà các ngươi đâu? Kêu nàng ra đây! Không thấy Đỗ tiểu Tướng quân chúng ta tới chiếu cố việc buôn bán của nàng sao?

Vừa vào cửa một giọng nói có chút chua ngoa, liền hô to gọi nhỏ ầm lên.

Đang một vài khách nhân trong cửa hàng vừa thấy cách ăn mặc cùng dáng điệu của người tới, lập tức cúi đầu bỏ đi ra ngoài. Hoành hành ngang ngược ở thành Thanh Long này đơn giản chính là con cháu quan lớn và nhà quyền thế, cũng không phải người bình thường có khả năng trêu chọc.

Người trẻ tuổi bị vây giữa đám người trông thấy thế. Khóe miệng nổi lên một vẻ chế giễu, giương cặp mắt lờ đờ, quét mấy lần trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân viên phục vụ. Thầm nghĩ: nữ chủ họ Bộ này, thật đúng là rất sáng ý và có bản lãnh. Không ngờ có thể nghĩ ra phương pháp như vậy. Vốn hắn cũng muốn cho hai nơi cửa hiệu Đan Dược trong nhà bắt chước làm theo, kết quả bị lão cha hắn mắng té tát vào mặt, cũng không dám... đề nghị chuyện đó nữa.

Nhưng đối với đầu óc kinh doanh của nữ chủ kêu là Bộ Yên Vân này, hắn vẫn có vài phần bội phục. Nghĩ nếu thu nữ nhân như vậy nuôi ở bên ngoài làm phòng nhì, cũng là rất không tệ! Chẳng những không cần hao phí tiền của ngươi, ngược lại còn có thể kiếm tiền cho ngươi! Loại nữ nhân này tìm đâu ra?

Bởi vì sợ phiền toái, Bộ Vân Yên đã sửa đổi lại tên của mình một chút, đối ngoại thì nói tên của mình là Bộ Yên Vân.

- Thực xin lỗi Đỗ tiểu Tướng quân! Chủ nhân nhà chúng ta hiện không có đây! Ngài muốn mua cái gì, có thể nói với ta. Chủ nhân có dặn: Đỗ tiểu Tướng quân xem trọng cái gì, đều đồng loạt giảm giá tám phần.

Cô gái dáng người cao gầy, đôi mắt trong sáng, dịu dàng nói lộ hàm răng trắng tinh.

Đây đúng là quản lý trong cửa tiệm Bộ Vân Yên tuyển ra tới, thái độ xử thế rất nhanh nhẹn hoạt bát, biết thanh niên này thích người khác gọi hắn tiểu Tướng quân mà không phải Đỗ thiếu gia. Hơn nữa Bộ Vân Yên cũng chưa từng nói qua cái gì Đỗ tiểu Tướng quân đến mua đan dược được giảm giá. Nhưng nàng ta biết Đỗ gia danh nghĩa đã quản lý hai cái cửa hiệu thuốc bắc, như thế nào có thể chạy tới nhà người khác để mua chứ?

- Ngươi? Ngươi tính cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với tiểu Tướng quân nhà ta? Hừ! Một nữ nhân so với nữ tử trăng hoa kia xuất đầu lộ diện cao quý đến đâu chứ? Cút đi!

Gã nam nhân trung niên kia nói giọng chua ngoa, vẻ mặt khinh thường trừng mắt nhìn cô gái cao gầy, lanh lãnh nói tiếp:

- Cho các ngươi một khắc thời gian, chạy nhanh gọi chủ ngươi tới đây! Thật đúng là... không có quy củ!

Mà lúc này, đám thị vệ Đỗ Tử Đằng mang tới cũng đã đứng chặn ngay cửa của cửa hiệu Đan Dược, lúc này ai muốn vào cũng không được. Rất nhanh, bên ngoài liền vây quanh một vòng người xem náo nhiệt, đang ở đó tranh nhau bàn cãi ầm ĩ cả lên.

- Hà hà! Ngươi xem, ta đã nói Đỗ tiểu Tướng quân kiên nhẫn có hạn! Thế nào? Ta nói có đúng không? Tới hai lần đó chỉ là cảnh cáo! Nhìn diện mạo nữ nhân mê hoặc kia thức thời ghê chưa! Lần này, đúng là không có làm quen tốt như vậy!

- Đúng không? Ta ngay từ đầu cũng nói qua, cửa hàng này của bọn họ làm không lâu đâu! Cửa hiệu thuốc bắc trước kia, cũng chưa ảnh hưởng gì đến sinh ý của Đỗ gia, kết quả còn không phải bị thường xuyên quấy rầy? Nói là quay về Đại Sở quốc dưỡng lão. Trên thực tế còn không phải kinh doanh không được mới bỏ đi! Đỗ gia chính là mưu đồ ép giá muốn mua chỗ này, kết quả bị nữ nhân này ngang ngược chọc gậy vào, dám mua đi! Ngươi nói xem không tìm nàng phiền toái thì tìm ai nữa chứ?

- Hừ! Vậy các ngươi nói, hôm nay có trò hay xem hay không?

- Ngươi ngốc à! Không thấy tất cả mọi người đều tụ tập lại sao? Có trò hay hay không, nhìn không biết à?

...

- Thực xin lỗi...

Cô gái cao gầy xinh đẹp trong điếm còn muốn nói cái gì, lại bị người trung niên nói chuyện chua ngoa kia, hung hăng tát một cái lên mặt.

Bốp!

Một tiếng vang giòn tan!

Bên ngoài không ít người vây xem, nhìn xuyên qua thủy tinh sáng ngời thấy thật rõ ràng, lập tức tiếng ồn ào náo động chợt ngưng lại, tất cả đều ngừng thở, vẻ mặt hưng phấn chăm chú nhìn.

Xem ra, quả nhiên lòng kiên nhẫn của Đỗ tiểu Tướng quân đã dùng hết rồi!

- Lớn mật!

Nam nhân trung niên đánh người xong, trừng khởi hai mắt phẫn nộ quát:

- Cũng không xem lại thân phận của các ngươi là gì! Dám chậm trễ với tiểu Tướng quân của nhà ta như thế! Mắt chó của các ngươi mù à!

Cô gái cao gầy ôm mặt mình có chút không dám tin, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt rất nhanh phủ kín một màn hơi nước, nhưng vẫn cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống. Vẻ mặt quật cường nhìn gã trung niên vô sỉ này.

- Ái chà chà! Ta thật không nhìn ra cô nàng này, còn rất quật cường nha?

Gã nam nhân trung niên vốn đang chờ mong thấy cô gái này hỏng mất, gào khóc, sau đó thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn. Nào ngờ cảnh đó cũng không có xuất hiện, hắn không kìm nổi ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Không biết ta mua ngươi, xong lột hết quần áo của ngươi, ngươi có còn dùng ánh mắt này nhìn ta hay không!

Mấy chữ cuối cùng gã nam nhân trung niên nói với âm điệu lanh lãnh phi thường phẫn nộ.

Sự tình phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủn. Tần Lập cùng Bộ Vân Yên hai người lúc này mới vừa đi xuống hết thang lầu, liền thấy một màn nhân viên của mình bị người ta làm nhục.

Lập tức hai mắt Tần Lập lóe ra hai luồng sát khí mãnh liệt, Bộ Vân Yên đi bên cạnh hắn trực tiếp cảm nhận được, nhẹ nhàng nắm tay Tần Lập.

- Ây dà! Đây không phải Bộ nữ chủ tự cao tự đại đây sao?

Gã nam nhân trung niên cười lạnh nhìn Bộ Vân Yên từ thang lầu đi xuống tới, ánh mắt chiếu vào trên người Tần Lập.

- Hắn là ai vậy?

Lời này là Đỗ Tử Đằng vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó xem náo nhiệt, lên tiếng hỏi, cặp mắt lờ đờ của hắn lộ ra vẻ khinh thường, dừng ở Tần Lập trên người, lại hỏi:

- Hắn là ai vậy?

Bất cứ ai đều có thể nghe ra mùi dấm chua trong giọng nói của Đỗ Tử Đằng, không biết đúng là nghĩ rằng hắn là đang tranh giành tình nhân. Thoạt nhìn, ăn chơi trác táng cũng không phải là không đúng tý nào, ít nhất trình diễn thật sự không tệ!

- Ngươi là ai?

Tần Lập với ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Đỗ Tử Đằng.

- Láo xược!

Gã nam nhân trung niên lại rít gào lên:

- Mắt chó của ngươi mù à! Dám nói chuyện với tiểu Tướng quân như vậy! Tiểu Tướng quân nhà ta chính là...

- Câm cái miệng chó của ngươi lại!

Tần Lập cũng không thèm liếc mắt nhìn gã trung niên một cái, lạnh lùng nói:

- Chủ nhân nói chuyện, nào có phần cho hạng nô tài ngươi nói chen vào!

- L mật! Bắt hắn cho ta...

Gã trung niên giận tím mặt, tuy nhiên nói còn chưa dứt lời, đã bị Tần Lập cắt ngang lần nữa.

- Ta bảo ngươi câm miệng! Cẩu nô tài ngươi không có nghe sao!

Tần Lập hướng về phía gã trung niên nam nhân trầm giọng quát lên. Tiếng quát này Tần Lập đã vận dụng lực lượng tinh thần! Gã trung niên này thực lực không mạnh như thế nào có thể chống nổi. Thân mình hắn lập tức bật lui về phía sau ba bốn bước, té ngồi phịch dưới đất.

Nhưng người bên ngoài đều không cảm nhận được loại dao động tinh thần này, chỉ nhìn thấy gã trung niên thật quá mất mặt, chỉ bị một thiếu niên hù dọa mà thành như vậy.

Tần Lập không để ý đến gã trung niên, mà đi đến trước mặt cô gái cao gầy có chút sửng sốt ngây người, dịu dàng hỏi nói:

- Đau không?

Cô gái xinh đẹp không nói gì gật gật đầu. rốt cuộc nước mắt cũng không kìm nổi, ào ào chảy tuôn xuống. Đương nhiên nàng biết thiếu niên này là ai, ngay cả nữ chủ cũng lộ ra dáng vẻ rất tôn kính hắn. Chỉ có điều Bộ nữ chủ đối xử rất tốt với các nàng, nàng không muốn bởi vì tâm trạng của bản thân mình bị ủy khuất mà gây phiền hà là tốt rồi.

Cho nên, nàng vừa rơi lệ vừa lắc đầu nói:

- Công tử... ta... không đau.

- Đừng sợ! Ta xuống chậm làm cho ngươi chịu ủy khuất.

Tần Lập nói với giọng ôn hòa khiến trong lòng cô gái ấm áp lại, nhưng vẫn cố lắc đầu:

- Công tử... ta không ủy khuất... thực không ủy khuất!

- Yên nhi! Đến đây! Lấy thuốc thoa lên mặt nàng! Cô gái này! Gương mặt rất trọng yếu đó.

Tần Lập nói xong, chuyển hướng nhìn gã trung niên bên cạnh Đỗ tiểu Tướng quân kia đang cười lạnh nhìn mình. Thấy vẻ mặt hí hửng của hắn, bộ dáng như đang chờ xem một màn kịch vui. Trong lòng Tần Lập liền biết gã trung niên này không hẳn là của Đỗ gia. Người hầu bình thường cho dù vì chủ tử cắn người, cũng sẽ không giành nổi bật hơn chủ nhân, nói cái gì cũng dám nói.

Tuy nhiên, đâu cần quản hắn là ai! Lão tử ngay cả Thái tử cũng không quan tâm. Mười thước vải trắng kia liền dọa hắn sợ tới mức hơn nửa năm không dám ra khỏi cung!

Một gã đàn ông ẻo lả như ngươi, lão tử lại sợ s

- Tiểu tử! Ngươi chết chắc rồi!

Gã trung niên rốt cục đứng lên, trong mắt nhiều ít có chút sợ hãi, tuy nhiên, phần nhiều là biểu tình phẫn nộ.

- Ngươi dám đánh gia gia! Ngươi có biết gia gia là ai không?

- Ta quản ngươi là ai!

Tần Lập cười chế giễu vừa nói vừa đi đến trước mặt gã trung niên, hỏi:

- Vừa rồi, ngươi dùng tay nào đánh người?

Ánh mắt gã trung niên bỗng nhiên nheo lại, chỉ trong giây lát toàn thân tản phát ra một khí thế của kẻ bề trên, thanh âm có chút bén nhọn cười lớn nói:

- Tiểu tử! Ngươi muốn học theo đám du côn ngu ngốc đó? Lão tử dùng tay nào đánh, cũng mặc kệ! Nhìn bộ dạng ăn mặc như cho của ngươi, đừng dây vào người ngươi không nên trêu chọc! Hừ! Ngươi đã chọc giận ta, tuy nhiên, người gia gia muốn thu thập, cho tới bây giờ đều là khiến đối phương chết công khai rồi! Nói rõ với ngươi Đại Thanh Bang ngươi biết không? Gia gia là sư gia của Đại Thanh Bang!

Bên ngoài đám người ở gần ngay khi vừa nghe được ba chữ Đại Thanh Bang kia, tất cả đều hốt nhiên biến sắc, kinh ngạc "A" thành tiếng! Ánh mắt đám người nhìn về phía Tần Lập cùng Bộ Vân Yên, đã chứa đầy vẻ thương cảm, dường như là đang nhìn người chết.