Duy Ngã Độc Tôn - Chương 163 - 164
CHƯƠNG 163:
UY LỰC TỰ BẠO
Hai người Thông Thiên cùng Văn trưởng lão
đều gật đầu, tự bay về một hướng, huýt sáo dài một tiếng triệu tập đệ tử môn hạ
đang trốn tránh. Đừng nhìn những môn hạ đệ tử này đều là thực lực Thiên cấp
cùng Địa cấp, thậm chí Huyền cấp thấp kém, nhưng nếu vào giới thế tục, bọn họ
đều là cường giả đó!
Đích xác Cực Nhạc Thiên Cung đã không chịu
nổi tổn thất nữa. Hiện giờ bọn họ cũng không quá khác gì với bị diệt phái cả.
Ở bên này, Nhạc Vô Nhai đi trở về giữa khu
phế tích kia, vào một gian phòng sứt mẻ. Nơi đó còn cất giữ các loại bảo vật
Cực Nhạc Thiên Cung nhiều năm từ xưa đến nay.
Trong đó, cũng bao gồm hơn năm trăm khối
linh thạch thượng phẩm!
Những linh thạch này, môn phái có quy định:
Tu vi không tới cảnh giới Dung Thiên, không cho phép sử dụng linh thạch thượng
phẩm. Cho nên, toàn bộ Cực Nhạc Thiên Cung cũng chỉ có một mình ăn trưởng lão
có thể sử dụng linh thạch thượng phẩm nâng cao thực lực.
Nhưng loại linh thạch này dùng rất bền, một
khối linh thạch thượng phẩm cũng đủ cho Văn trưởng lão hấp thu một năm.
Kỳ thật cách nghĩ như Tần Lập trước đó: nếu
có thể cướp sạch tất cả các thế gia môn phái ở những nơi thần bí nhất định sẽ
giàu to, cách nghĩ này cũng không đúng lắm. Bởi vì cũng không phải tất cả môn
phái đều có được nhiều linh thạch thượng phẩm như Cực Nhạc Thiên Cung này.
Cực Nhạc Thiên Cung có nhiều như vậy, cũng
là bởi vì năm đó ở nơi thần bí này có một mỏ linh thạch không lớn lắm. Tuy rằng
trữ lượng không nhiều, nhưng linh thạch có độ tinh thuần cực cao! Tuyệt đại đa
số là trung phẩm trở lên, thượng phẩm cũng có hơn một ngàn năm trăm khối!
Trải qua mấy ngàn năm bị tiêu hao một ít, cho
tới bây giờ còn lại hơn một ngàn khối, rồi lại tổn thất năm trăm khối. Còn lại
hơn năm trăm khối này, đã là vốn liếng lớn nhất cho Cực Nhạc Thiên Cung phục
hồi!
Các nơi thần bí có rất nhiều linh vật,
nhưng bất cứ một nơi thần bí nào thì diện tích cũng sẽ lớn nhỏ khác nhau, địa
hình cũng hết sức phức tạp. Nếu như loài người muốn hoàn toàn thăm dò rõ ràng,
hầu như là một chuyện không có khả năng.
Như là Tần Lập, trong lúc vô ý trốn vào
thác nước kia, lại có thể tìm được một gốc hoa sen cực phẩm. Bất cứ một chỗ nào
cũng rất có thể tồn tại kỳ tích, chỉ còn phải xem ngươi có vận số kia hay
không!
Tần Lập mắt thấy Nhạc Vô Nhai đi vào trong,
do dự một chút, thân thể như quỷ mị lướt qua phế tích Cực Nhạc Thiên Cung khổng
lồ đã mất đi cấm chế. Bằng vào tự tin với khinh công của mình, Tần Lập tin
tưởng dù là ba người bọn Nhạc Vô Nhai cùng tràn lên, bản thân hắn cũng nắm chắc
chạy đi. Càng đừng nói, hiện giờ chỉ có một mình Nhạc Vô Nhai!
Nếu có cơ hội, phải giết hắn!
Giờ này khắc này, Tần Lập đối với những
người Cực Nhạc Thiên Cung đã hoàn toàn động sát tâm. Tuy rằng Tần Lập cũng
không phải người tốt gì, nhưng cũng có nguyên tắc làm người của mình. Cho dù
thế nào, Tần Lập cũng không làm ra những chuyện như Cực Nhạc Thiên Cung đã làm.
Lúc này, Nhạc Vô Nhai đang quỳ trên mặt
đất, trên chiếc bàn trước mặt bày biện một đống bài vị. Có một ít linh bài đã
có tổn hại, có lẽ là do cung điện Cực Nhạc Thiên Cung đổ ngã ép hỏng.
- Liệt tổ liệt tông Cực Nhạc Thiên Cung
trên cao, đồ tôn Nhạc Vô Nhai bất tài, không thể làm cho Cực Nhạc Thiên Cung
rạng rỡ, ngược lại khiến cho sỉ nhục lớn như vậy. Làm cho tâm huyết nhiều năm
của sư tổ bị hủy hoại trong chớp mắt. Nay Vô Nhai muốn dẫn các đệ tử rời khỏi
nơi này tiến vào thế tục, đi xa tha hương. Cầu chư vị sư tổ trên trời có linh
thiêng, có thể bảo hộ Vô Nhai, bảo hộ Cực Nhạc Thiên Cung có ngày tái hiện lại
huy hoàng!
Nhạc Vô Nhai vẻ mặt hết sức thành kính, hai
tay đặt trên mặt đất chậm rãi dập đầu xuống.
Phía sau lưng, bất thình lình bùng phát một
đạo kiếm khí kinh thiên!
Ẩm Huyết vừa hiện, ai dám tranh phong!
Toàn thân Nhạc Vô Nhai nháy mắt dựng đứng
vô số lông tơ, thân thể mạnh mẽ lăn sang bên cạnh. Trên bàn bày đầy linh vị, bị
một kiếm của Tần Lập đánh cho nát thành cám!
Nhưng mà lúc này, một kiếm khác của Tần Lập
đã đâm thẳng tới Nhạc Vô Nhai, căn bản không lưu cho hắn có chút không gian thở
dốc!
Thực lực võ giả Hợp Thiên cảnh đỉnh phong,
quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Vốn đại điện Cực Nhạc Thiên Cung đổ nát không
chịu nổi, bị thân thể Nhạc Vô Nhai đụng phải lập tức lại sụp đổ ầm ầm.
Nhưng nhìn qua Nhạc Vô Nhai lại không bị
ảnh hưởng chút nào.
Nhưng hắn cũng không có cơ hội đứng lên,
thậm chí ngay cả cơ hội rút vũ khí cũng không có!
Nhạc Vô Nhai liên tục gầm thét, hy vọng có
thể thông qua phương thức này kéo hai người kia tới đây.
Nhưng mà kiếm thế của Tần Lập, lại quá mức
sắc bén.
Từng đạo kiếm khí màu tím quét trên người
Nhạc Vô Nhai, trên thân thể cường giả Hợp Thiên cảnh có thân thể như tường đồng
vách sắt này, chỉ trong khoảng khắc đã lưu lại hơn mười mấy vết thương!
Máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra ngoài.
Vốn Nhạc Vô Nhai đánh một trận với Hoàng Kim Cự Hổ đã bị chút thương nhẹ, thể
lực tiêu hao rất nhiều, căn bản chưa khôi phục hoàn toàn.
Vừa rồi lại bị đánh lén không chút phòng
bị, bởi vì hắn làm sao cũng nghĩ không ra: Tần Lập không đi phục kích hai người
khác, lại đặt mục tiêu nhắm ngay vào hắn!
Trên di chỉ phế tích đại điện Cực Nhạc
Thiên Cung, bắt đầu nổi lên bụi mù đầy trời, thân thể Nhạc Vô Nhai trước sau cứ
lăn qua lăn lại trên đất. Những bức tường đổ nát này lại bị chà đạp một lần
nữa, lúc sụp đổ cùng với tiếng nổ ầm ầm là bụi mù cuồn cuộn. Khiến cho vị trung
niên Nhạc Vô Nhai anh tuấn nho nhã, lúc này giống như một tên ăn mày!
Hơn nữa, càng kinh người là dù cho thân thể
của hắn có rắn chắc hơn, cũng không chịu nổi các loại góc nhọn rải đầy đất
không ngừng đánh vào. Dần dần thân thể hắn cũng đầy vết thương, da trên người
cũng không ngừng bị lột xuống!
Kiếm đạo trong chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa
Duy Ngã Độc Tôn, Tần Lập đã luyện đến lô hỏa thuần thanh từ lâu, nhìn Nhạc Vô
Nhai khí thế dần dần rơi xuống, Tần Lập lạnh lùng nói:
- Chết đi!
Ẩm Huyết vốn là thần kiếm tuyệt thế, cũng
coi là một thanh binh khí có linh tính, trời sinh đã có khát vọng rất mạnh với
máu. Đặc biệt là loại máu của cường giả như Nhạc Vô Nhai, nó lại càng thích!
Một đạo kiếm khí màu tím uy lực kinh khủng,
hàm chứa tất cả nguyên lực toàn thân của Tần Lập, theo Ẩm Huyết Kiếm chém mạnh
ra.
Thân thể Nhạc Vô Nhai lăn trên mặt đất, lúc
này chớp mắt bành trướng, cả người bùng phát một cổ ủy khuất cùng phẫn nộ ngập
trời. Một đời cường giả tuyệt thế, lại bị một kẻ thực lực còn xa không bằng
mình bức bách đến nỗi rơi xuống mức này!
Tần Lập lập tức cả kinh, không đợi một kiếm
chiêu này thi triển xong, thân thể Tần Lập giống như là một chiếc lá bị gió
thổi đi, bay vụt về phía sau.
ẦM... !
Một tiếng nổ kinh hoàng, ầm ầm vang lên!
Theo Nhạc Vô Nhai tự bạo, toàn bộ phế tích
đại điện Cực Nhạc Thiên Cung nháy mắt bị cổ lực lượng giống như diệt thế này nổ
ra một cái hố to khổng lồ!
Dưới nguyên lực khổng lồ, ngay cả một chút
máu thịt cũng không bung ra được, chỉ trong nháy mắt hóa thành dạng hơi tại
chỗ!
Một môn chủ tà phái thực lực mạnh mẽ, bản
thân có cảnh giới Hợp Thiên đỉnh phong, cứ vậy tự bạo mà chết!
Tuy rằng Tần Lập đã lui nhanh hết mức,
nhưng vẫn bị cổ lực lượng kinh khủng này quăng mạnh lên cao. Người còn ở không
trung đã phun ra một đống máu lớn, ngũ tạng lục phủ giống như toàn bộ vỡ vụn
ra. Nếu không phải trước đó Tần Lập đã dùng Chu quả màu đỏ cùng đóa hoa sen
bạch ngọc kia, nâng cao một mảng lớn thực lực, sợ rằng hiện tại bản thân đã
trọng thương, ngất đi rồi.
Dù không hôn mê, giờ khắc này Tần Lập cũng
hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu! Không ngờ tới một võ giả Hợp Thiên cảnh tự
bạo, lại còn khủng bố hơn cả đạn phá
Khó trách linh thú cường đại như Hoàng Kim
Cự Hổ cũng không dám quá ép buộc ba người này như vậy, chẳng qua Tần Lập cũng
không chút hối hận. Thân thể hắn bị quăng mạnh ra xa hơn một ngàn thước rơi vào
giữa rừng cây, toàn thân trên dưới khó chịu giống như rời ra. Tần Lập không có
bất cứ do dự gì, từ bên trên gốc linh thảo tuyệt phẩm trong nhẫn lấy ra một
viên Chu quả ném vào miệng. Lập tức cắn nát, trực tiếp nuốt xuống.
Cũng không biết là sau khi cải tạo kinh
mạch lần trước, lại ăn tiếp Chu quả màu đỏ này sẽ không đau đớn như thế nữa,
hay là hiện tại Tần Lập đã chết lặng đến mức không cảm nhận được đau đớn nữa.
Dù sao ăn vào viên Chu quả màu đỏ kia, Tần Lập cũng không phải khó chịu đựng
nổi như trong tưởng tượng.
Toàn bộ ngũ tạng lục phủ hiện tại đều tràn
ngập nóng rát, giống như bên trong có lửa lớn thiêu nướng. Tần Lập cố nén loại
đau đớn này, dùng Ẩm Huyết Kiếm chống đỡ thân thể chậm rãi đứng lên. Chu quả
màu đỏ kia quả nhiên hiệu lực không phải bình thường, một viên vào bụng, nội
thương rất nặng trong cơ thể liền bị ngăn chặn tạm thời.
Nhưng đồng dạng, Chu quả màu đỏ này cũng
thay đổi độ rộng của kinh mạch, loại cảm nhận này cũng không phải dễ chịu,
chẳng qua cuối cùng cũng không khó chịu nổi như lần đầu tiên.
Tần Lập đi từng bước, đi ra xa xa.
Tiếng bùng nổ kinh hoàng bên này, đừng nói
Hải Thông Thiên cùng Văn trưởng lão, dù ngày ca Hoàng Kim Cự Hổ cách chỗ này
mấy trăm dặm, bản năng cũng cảm nhận được một cổ nguy hiểm. Vừa rồi trở về thấy
hang động mình lại bị cướp sạch một trận, nó đã nổi điên một hồi, tiếng nổ
ngoài mấy trăm dặm kia cũng khiến trong lòng Hoàng Kim Cự Hổ bình ổn lại.
Giờ này khắc này, nó cũng đã tin lời những
người Cực Nhạc Thiên Cung đã nói, chuyện này tuyệt đối không phải người Cực
Nhạc Thiên Cung làm. Nhưng vậy thì thế nào, dù sao loài người không có một thứ
nào tốt cả!
Không có một ai!
Bỗng nhiên Hoàng Kim Cự Hổ cảm thấy nơi này
cũng không an toàn, liếc mắt nhìn phương hướng Cực Nhạc Thiên Cung bên kia thật
sâu, bắt đầu nhắm hướng phía rừng rậm sâu thẳm bên kia chạy đi. Nó quyết định
đi đến sát biên giới thế giới này thử thời vận, không chừng còn có thể tìm được
linh thảo tốt nữa!
Văn trưởng lão cùng Hải Thông Thiên gần như
bằng tốc độ nhanh nhất quay trở về, nhưng nghênh đón bọn họ là một chiếc hố to
rộng mấy chục thước! Nguyên vốn là phế tích đại điện Cực Nhạc Thiên Cung, đã
hoàn toàn
Dưới đáy hố to, còn không ngừng có nước
ngầm tràn ra ngoài.
Hai người đều đứng ở bên cạnh hố to ngơ
ngác, giọng Văn trưởng lão run run, gương mặt già nua tràn ngập nếp nhăn không
ngừng co quắp:
- Môn chủ! Môn chủ! Ngài ở nơi nào?
Giọng Hải Thông Thiên cũng thay đổi, giống
như chim đỗ uyên khóc ra huyết lệ:
- Môn chủ! Ngài ở nơi nào! Ngài ở nơi nào?
Lúc này, hơn trăm đệ tử do hai người triệu
tập lại cũng tập trung về phía hai người. Nhìn một màn như vậy, tất cả đều trợn
mắt há mồm, ngây ngốc đứng đó như hóa đá.
Xảy ra chuyện gì? Gần như tất cả mọi người
đều dùng ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn chiếc hố kia. Thầm nghĩ: không phải
nói môn chủ ở đây chờ bọn họ sao? Thế nhưng, môn chủ đâu rồi?
- Tất cả các ngươi đều tản ra bốn phương
tám hướng, tìm cho ta, tiểu tử kia nhất định bị trọng thương. Môn chủ tự bạo
rồi, môn chủ tự bạo rồi! A!
Hai mắt Hải Thông Thiên chảy ra huyết lệ,
rơi vào trạng thái điên cuồng rống to.
CHƯƠNG 164:
CHỮA THƯƠNG CÙNG ĐỀ THĂNG!
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Văn
trưởng lão cũng đầy tang thương. Trong hai mắt đục ngầu của hắn tràn đầy kinh
ngạc, phẫn nộ và sợ hãi, các loại tâm tình hoàn toàn không khống chế được biểu
hiện ra ngoài. Nếu nhìn kỹ đôi tay khô gầy như vuốt ưng kia, nó đang run nhè
nhẹ.
- Phải tìm được hắn, bằng không chúng ta đi
tới nơi nào khẳng định cũng không có kết cục tốt. Phải tìm được hắn, giết hắn,
nhất định phải giết hắn!
Văn trưởng lão quay sang phía đám đệ tử kia
phân phó:
- Hai người một tổ, lập tức tìm cho ta!
Đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung này, có cả
nam lẫn nữ, giờ khắc này trong lòng tràn ngập sợ hãi. Người có khả năng bức môn
chủ tự bạo, vậy thực lực mạnh đến cỡ nào? Bảo bọn họ đi tìm, rõ ràng chẳng khác
nào bảo bọn họ đi chịu chết mà!
Cho nên, mọi người đều mang vẻ mặt kinh
hoảng nhìn Văn trưởng lão cùng Hải Thông Thiên trưởng lão rơi vào trạng thái
điên cuồng, không ai nhúc nhích.
- Thế nào? Ta không ra lệnh cho các ngươi
được sao?
Một thân khí thế Dung Thiên cảnh trên người
Văn trưởng lão hoàn toàn tràn ra. Tất cả nhẫn nại, tất cả bình tĩnh, hoàn toàn
bị môn chủ Nhạc Vô Nhai tự bạo làm kinh hoàng không còn một mảnh.
- Không đi, vậy chết!
Văn trưởng lão nói, vươn tay ra hút một đệ
tử Thiên cấp cách hắn không tới mười thước lại, rắc một tiếng bẻ gãy cổ hắn,
ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo:
- Còn ai không nghe?
Ầm!
Một đám đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung hoảng sợ
tán đi. Tìm thì tìm, còn hơn là bị hai trưởng lão điên cuồng này giết. Dù là
không tìm được, loanh quanh ở gần nơi này, thậm chí trốn đi, cũng không muốn ở
lại nơi này đối mặt với hai trưởng lão đã điên loạn kia một phút nào nữa.
So với hiện trường thảm thiết bên này, bên
chỗ Tiên Nữ Dao vốn dùng giam giữ các thiếu nữ bị bắt tới làm đỉnh lô, lại có
vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Từ khi Tần Lập đi rồi, chỗ các nàng giống
như đột nhiên trở thành tử địa, không có bất cứ một ai tới đây. Cho nên, hơn
trăm thiếu nữ thanh xuân này sau một thời gian sinh hoạt trong sợ hãi, dần dần
bình tĩnh trở lại.
Thiếu nữ tính tình cương liệt lúc trước,
lại trở thành người đứng đầu đoàn thiếu nữ này.
Ở nơi này có cất giữ rất nhiều lương thực,
xem chừng các nàng ăn đến chết già cũng không phải vấn đề lớn. Nhưng mà tình
cảm nhớ nhà, vẫn bao phủ trong lòng các thiếu nữ này. Tuổi của các nàng cũng
không phải quá lớn, đa số đều có gia đình tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn chưa từng
trải qua loại chuyện này. Nếu không có thiếu nữ cương liệt có chủ tâm kia
khuyên bảo, sợ rằng đã có người không nhịn được tự sát.
- Chúng ta cứ chờ ở nơi này, ân công đã nói
ngài nhất định sẽ quay về cứu chúng ta.
Thiếu nữ tính tình cương liệt này tên gọi
Lý Cầm, xuất thân từ nhà đại phú thương, gia cảnh vô cùng tốt, thời gian bị bắt
đến nơi này cũng có nửa năm. Từ một tiểu thư khuê các không rành thế sự, cho
tới hôm nay trở thành lãnh tụ tinh thần của mọi người, biến hóa của nàng là rõ
rệt nhất giữa đoàn nữ hài này.
- Cầm tỷ, vậy tỷ nói xem, ân công chỉ có
một người, đàn ác ma Cực Nhạc Thiên Cung này đều có thực lực kinh khủng như
vậy, ân công là đối thủ của bọn họ được sao?
Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, hỏi ra
tiếng lòng
Lý Cầm khẽ cắn môi, cố sức gật đầu. Nghĩ
đến khuôn mặt thô ráp đầy râu kia, chẳng biết từ nơi nào lại dâng lên lòng tin
vững chắc, thần sắc kiên định nói:
- Nhất định có thể!
Làm một tiểu thư khuê các từng được dạy dỗ
tốt, người khác phái trong lòng Lý Cầm trước kia đều chỉ có loại hình thư sinh
phong độ. Tuy rằng đây là một thế giới cường giả bá chủ, nhưng võ giả cùng với
cuộc sống người thường, cũng có khoảng cách không nhỏ.
Trong Thanh Long quốc, vẫn có rất nhiều
người đọc sách, nỗ lực vì thi đậu công danh, trở thành quý tộc. Cũng không phải
chỉ có một con đường trở thành võ giả Huyền cấp.
Nhưng hiện giờ, trong lòng của nàng lại hơn
một hình tượng nam nhân vẻ mặt đầy râu thô lỗ, không chuyn đi được.
- A, Cầm tỷ! Tỷ xem, có người tới, là ân
công, là ân công kìa!
Một thiếu nữ chỉ về một bóng người rất xa ở
phía đường núi bên dưới, mừng rỡ nói.
Trong lòng Lý Cầm nhảy mạnh, thầm nói rốt
cuộc cũng tới. Trên mặt không nhịn được ửng đỏ, vội hỏi:
- Ở nơi nào?
- Ở đằng kia... Ai nha, bộ dáng của ân
công, hình như là bị thương!
Tần Lập dựa theo phương hướng trong trí
nhớ, khó khăn tìm lại nơi này. Dọc theo đường đi hắn cũng chịu nhiều đau khổ,
hơi có chút tinh lực sẽ thi triển khinh công chạy nhanh một đoạn. Nhưng thương
thế nghiêm trọng trong cơ thể, căn bản không có cơ hội giảm bớt.
Nhìn thấy đám thiếu nữ vẻ mặt hưng phấn
kia, thần trí Tần Lập đã bắt đầu có chút hoảng hốt. Võ giả cảnh giới Hợp Thiên
tự bạo, nếu dễ dàng tránh thoát như vậy, ngay cả m chút vết thương cũng không
có, vậy hắn đã không phải người nữa, mà là THẦN.
Đến khi Tần Lập mở mắt ra, nhìn thấy là
những gương mặt thiếu nữ tràn ngập thân thiết. Tần Lập nhìn những thiếu nữ vốn
không có ấn tượng gì, tuy nhiên bọn họ vẫn vui vẻ như một đứa trẻ hoan hô nói:
- Ân công tỉnh rồi, ân công tỉnh lại rồi!
Bên trong hang động lập tức ùn ùn kéo vào
hơn mười người, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ thân thiết cùng hưng phấn.
Tần Lập chỉ có ấn tượng với duy nhất thiếu nữ tính tình cương liệt kia, chậm
rãi đi tới sắc mặt ửng đỏ thoáng nhìn qua Tần Lập, sau đó ôn nhu hỏi
- Ân công! Thương thế của ngươi của ngài có
tốt hơn không?
Tần Lập động đậy muốn ngồi dậy, hai thiếu
nữ phía sau lập tức nâng hắn lên.
Ôn hương nhuyễn ngọc - Ừ, lúc này Tần Lập
đúng là có loại cảm giác này. Chẳng qua không phải ôn hương nhuyễn ngọc sà vào
lòng, mà là hắn tựa vào giữa ôn hương nhuyễn ngọc.
Tần Lập chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta cần bế quan tịnh dưỡng vài ngày. Mấy
ngày này nếu có người tới, các người cứ nói...
- Chúng ta nhất định sẽ không nói ra chỗ
của ân công!
Lý Cầm vẻ mặt kiên định nói, mọi người cũng
mang thần sắc kiên định gật đầu.
- Ân công! Ngài là hy vọng duy nhất để
chúng ta rời khỏi ma quật này, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngài thật tốt!
Một thiếu nữ ánh mắt rưng rưng nói.
Tần Lập hơi lắc đầu, nói:
- Không! Nếu có người tới, chỉ cần là còn
trẻ tuổi các người cứ dẫn bọn họ tới chỗ ta. Tin tưởng ta, ta sẽ giết bọn
chúng! Nếu như là trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung tới đây, các người có thể giấu
được cứ giấu, thật sự không gạt được cũng không phải sợ. Nhớ kỹ, phải bảo vệ
mình cho tốt!
Tần Lập nói những lời này, khiến trên mặt
các thiếu nữ đều hiện ra thần sắc cảm kích. Quả nhiên ân công là người tốt, tuy
rằng tướng mạo hung ác một chút, nhưng người thật là lương thiện! Nếu lập gia
đình, nhất định phải gả cho người như ân công!
Không biết nếu như Tần Lập biết cách nghĩ
của những thiếu nữ này, có thể sinh ra cảm giác tội ác làm vặn vẹo thẩm mỹ quan
của thiếu nữ hay không.
Lý Cầm thấy vẻ mặt Tần Lập uể oải, biết
hiện giờ hắn cần nhất là nghỉ ngơi, đuổi các thiếu nữ ra, ngoài sau đó nhẹ
giọng nói:
- Ân công! Cố gắng dưỡng thương ở nơi này
là được. Những chuyện khác cứ giao cho ta!
Lúc này Lý Cầm có một loại xúc động muốn
khóc, bởi vì nàng đã quyết định: một khi có người tìm tới nơi này, thà rằng
nàng hy sinh chính mình cũng tuyệt sẽ không bán đứng ân công!
Tần Lập tràn đầy mệt mỏi, cũng không phát
hiện dị trạng của thiếu nữ này,
- Vậy phiền cô!
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tần Lập lại một lần nữa lấy từ trong nhẫn
ra hai viên Chu quả màu đỏ, hung ác nuốt toàn bộ xuống.
Ầm!
Một cổ lực lượng khổng lồ bùng nổ trong cơ
thể Tần Lập, ngang bằng với tình hình lúc ở bên trong hang động dưới thác nước.
Loại đau đớn khủng khiếp này, nháy mắt điên cuồng đánh phá kinh mạch, thiêu đốt
đan điền của Tần Lập. Đau đớn quá lớn khiến cho linh hồn Tần Lập thiếu chút nữa
thoát ra ngoài.
Tần Lập thậm chí có một loại cảm giác linh
hồn xuất khiếu. Mọi người trong lúc đau đớn khó nhịn thường nói: đau chết mất.
Mà cảm giác của Tần Lập hiện giờ: thật là bị đau chết!
Hắn cảm giác thân thể của mình thoáng cái
giống như nhẹ đi rất nhiều, loại đau đớn này nháy mắt cũng tan thành mây khói.
Cúi đầu, Tần Lập thấy trên giường ngồi một nam nhân mặt đầy râu, tướng mạo hung
ác, trong lòng cả kinh: kia không phải là mình sao?
Vừa kinh ngạc, Tần Lập cảm giác linh hồn
của chính mình của mình thoáng chốc bị kéo lại, sau đó loại đau đớn không thể
chịu đựng nổi lại kéo tới lần nữa!
Ngũ tạng lục phủ trọng thương, bị lực lượng
thần kỳ của hai viên Chu quả sinh ra, chữa trị lại bằng một tốc độ hết sức
nhanh chóng. Chân chính gây ra loại đau đớn khủng khiếp này, chính là do kinh
mạch tiếp tục mở rộng mang đến.
Nhưng Tần Lập lại vẫn cứ không dám có bất
cứ thả lỏng nào!
Hắn cần phải dùng Tiên Thiên Tử Khí Quyết
dẫn đường cho Tiên Thiên Tử Khí nhanh chóng chiếm lĩnh kinh mạch đã mở rộng!
Bằng không, chắc chắn thất bại trong gang tấc!
Chu quả giống như viên bảo thạch đỏ này quý
giá cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết được. Tổng cộng chỉ có tám viên, đợi đến
lần kết quả sau thật là không biết là chuyện đời con cháu nào nữa. Cho nên, dứt
khoát không thể lãng phí.
Trong lòng Tần Lập ác độc nói: chỉ cần
không đau chết lão tử, là lão tử có thể chịu được!
Loại đau đớn này, thấm sâu tận xương tủy,
khắc cốt minh tâm mà!
Không biết bao lâu, Tần Lập cảm giác thương
thế trong cơ thể mình đã trong khôi phục. Mà trải qua nội thị, Tần Lập phát
hiện không biết nói gì: hiện giờ kinh mạch mở rộng hơn gấp đôi trước kia, linh
khí xung quanh bị hắn hấp thu điên cuồng thậm chí lại có chút cảm giác cung
không đủ cầu! Đây là lần đầu tiên xuất hiện!
Trong lòng Tần Lập khẽ động, một khối linh
thạch thượng phẩm xuất hiện trong tay hắn. Tiên Thiên Tử Khí Quyết vừa vận
hành, năng lượng khổng lồ bên trong linh thạch liền chảy vào trong kinh mạch
Tần Lập.
Còn kinh mạch Tần Lập lại giống như một con
suối khô cạn, được cổ năng lượng khổng lồ dũng mãnh tràn vào, trong khoảnh khắc
tràn ngập sức sống bừng bừng!
Mà lúc này, thời gian đã trôi qua ba ngày!
Từ lúc bị Nhạc Vô Nhai trọng thương đến bây
giờ, cũng đã qua sáu ngày!
Tiên Nữ Dao này, giống như một nơi bị người
ta quên lãng, suốt sáu ngày lại không có một ai đi tới đây.
Thẳng cho tới hôm này, mới có có đệ tử nhớ
tới trong Cực Nhạc Thiên Cung còn có một chỗ như vậy. Cái này cũng không thể
trách bọn họ, tuy rằng bọn họ cũng đều biết Tiên Nữ Dao tồn tại, nhưng nơi này
đối với đệ tử bình thường, không phải cấm địa, nhưng còn hơn cả cấm địa!
Bởi vì thiếu nữ nơi này, đều là đỉnh lô
chuẩn bị cho môn chủ cùng trưởng lão, không có liên quan gì đến bọn họ!
Nếu như có ai dám sinh ra lòng nhìn trộm,
như vậy hắn cách cái chết không xa. Cho nên bình thường tối đa chỉ đứng ở bên
ngoài bồi hồi, nhìn vài lần cho đỡ thèm mà thôi.
Chẳng qua đến lúc bây giờ, ai cũng rõ ràng
hai trưởng lão còn sống kia đã hoàn toàn không còn tinh lực bận tâm đến nơi này
nữa.
Lập tức liền có hơn ba mươi đệ tử nam Cực
Nhạc Thiên Cung ôm lòng gây rối, tập kết cùng một chỗ giương cờ hiệu tìm kiếm
kẻ thù, chạy sang bên này.
Thiếu nữ có thể đưa đến đây, đều là đỉnh lô
tốt nhất mà! Ngày thường có thể được một cái, đã coi như vận khí tuyệt hảo, mà
lúc này...