Duy Ngã Độc Tôn - Chương 167 - 168

CHƯƠNG 167:
LỪA GẠT!

Hai người đến cơ bản không có ý niệm phân
tán ở trong đầu, loại cường giả có cảnh giới Dung Thiên đỉnh như Nhạc Thiên
Nhai cũng có thể bị buộc phải tự bạo, Hải Thông Thiên căn bản không có bất cứ
sự tự tin nào khi đối mặt với Tần Lập.

Đối với một võ giả mà nói, nếu như ngay cả
sự tự tin chiến thắng cũng không có thì thật sự là một chuyện rất đau xót.
Nhưng đây cũng chính là sự thật mà hai người không thể tiếp nhận.

Hai người trước chỉ dụng thần thức vô cùng
cường đại để quét một lần qua Tiên Nữ Diêu, lại không có phát hiện dị thường
nào. Tuy nhiên bọn họ hiện tại cũng hiểu được, trên người Tần Lập kia nhất định
có bảo vật nào đó che dấu khí tức, cho nên cũng không xem thường.

Nhìn thấy đám cô bé thanh xuân động lòng
người, trên mặt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi, Hải Thông Thiên ở không trung quát
lên:

- Có người nào trốn ở đây không? Nếu nói
thật, ta sẽ cho các ngươi rời đi! Nếu dám nói dối, toàn bộ phải bị thải bổ đến
chết!

Hai người dừng ở phía trên bình đài, đôi
mắt sáng quắc nhìn một đám cô bé đang khẩn trương vạn phần, khí thế khổng lồ
không chút nào buông lỏng mà áp bách họ.

Dưới loại khí thế này, cho dù nói dối, cũng
rất dễ dàng có thể nhìn ra.

Nếp nhăn chằng chịt giống như khe rãnh
ngang dọc ở trên mặt, Văn trưởng lão híp mắt, nói với giọng điệu ôn hòa:

- Tuy rằng chúng ta không là người tốt gì
nhưng nói chuyện luôn giữ lời, chỉ cần các ngươi nói thật thì chúng ta nhất
định nói được thì sẽ làm được, đưa các ngươi ra ngoài!

- Thật sao?

Lý Cầm trừng đôi mắt ngập nước, điềm đạm
đáng yêu nhìn hai người này nói.

Lập tức, một cô gái khác cũng dùng ánh mắt
khó tin nhìn Lý Cầm, biểu tình như là cực kỳ phẫn nộ.

Thậm chí có mấy cô bé không kiềm nổi chửi
ầm lên:

- Cái loại bại hoại như ngươi, ân công đã
cứu chúng ta, ngươi không ngờ lại muốn bán đứng ân công, ngươi không phải là
người mà...

- Bán đứng? Không, vị lão gia gia này vừa
nhìn chính là đại nhân vật, ông ấy đã nói, ta tin tưởng. Niên kỉ của ông ấy
cũng lớn hơn niên kỉ gia gia ta. Ông sẽ không gạt chúng ta. Lão gia gia! Con
nói có đúng không?

Giọng nói Lý Cầm vừa ngọt lại vừa mềm mại,
nghe ra vô cùng mê người.

- Ha ha, tự nhiên, tự nhiên như vậy. Chúng
ta sống quá nhiều năm, thế nào có thể lừa các con chứ? Tiểu cô nương, vậy con
nói, người đó hiện tại ở đâu? Chỉ cần con nói đúng, lão sẽ đưa con rời đi, thế
nào? Chúng ta chỉ có cừu oán với người đó và cũng chỉ muốn báo thù mà thôi!

Giọng nói của Văn trưởng lão cũng trở nên
ôn hòa.

- Ngươi không được nói.

- Ngươi là phản đồ! Uổng công đám người
chúng ta tín nhiệm ngươi!

- Tiện nhân!

- Đều câm miệng cho ta! Ai còn dám náo
động, lập tức ta hấp chết!

Hải Thông Thiên lớn tiếng quát.

Lời này khiến đám thiếu nữ im lặng hơn,
nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Cầm, cũng hận không thể ăn tươi nàng.

- Các người cam đoan chứ?

Lý Cầm sợ hãi nó

- Ta cam đoan!

Văn trưởng lão giơ tay phải lên, trầm giọng
nói:

- Ta thề không thương tổn con! Tiểu cô
nương! Nói đi.

- Dạ! Con sẽ nói.

Trong mắt Lý Cầm hiện lên một chút vẻ ảm
đạm, khẽ cắn môi dưới, nói:

- Vốn ta không muốn bán đứng hắn. Dù sao
hắn cũng đã cứu chúng ta vài lần, nhưng ta muốn về nhà, ta thật sự muốn gặp phụ
thân, mẫu thân ta. Ô ô ô!

Nước mắt Lý Cầm theo hai má chảy xuống.

Văn trưởng lão và Hải Thông Thiên muốn gấp
không được, hận không thể điên cuồng bóp cổ lắc lắc một lần, để bức hỏi ra.
Nhưng bọn lão cũng biết, đối với thiếu nữ còn trẻ này càng dùng sức mạnh, có
thể càng kích phát tâm lý phản nghch của họ.

Điểm này trong nhiều năm thái bổ, bọn họ đã
sớm thuộc nằm lòng.

- Đúng! Ta hiểu được. Ta biết con không
phải phản đồ, tin lão đi, cho dù con không nói, chúng ta cũng nhất định sẽ tìm
được hắn. Cho nên, con là một cô nương tốt nhất!

Văn trưởng lão nói với sắc mặt hiền lành.

- Thời gian trước, hắn đích xác ở nơi này,
bị trọng thương gần sắp chết, đến nơi này dưỡng thương ở chỗ chúng ta. Trên
người hắn dường như có mang theo đan dược gì đó tốt lắm. Bởi vì trong thương
như vậy, hắn chỉ mất có mười ngày, liền khôi phục toàn bộ!

- Thật vậy sao?

Văn trưởng lão và Hải Thông Thiên liếc nhìn
lẫn nhau, cũng thấy được vẻ ngạc nhiên vui mừng từ trong mắt đối phương. Đã nói
bảo bối trên người tiểu tử kia không quá ít đâu, cũng không nghĩ tới không ngờ
còn có đan dược cực phẩm.

Hơn nữa, hai người cũng phán đoán ra, cô
gái này không phải đang nói dối. Bởi vì vừa rồi hai người này cũng đang quan
sát biểu tình của cô gái này. Cho dù biểu tình chân thật, ánh mặt và tinh thần
dao động, vẫn sinh ra một chút biến hóa. Mà khi cô gái này nói chuyện, tinh
thần không chút dao động!

- Thật sao?

Lý Cầm dùng sức gật gật đầu, giống như sợ
hai người không tin, còn dùng tay chỉ vào huyệt động to lớn ở phía sau, nói:

- Lúc đó hắn dưỡng thương ở chỗ nà

- Sau thì đi đâu?

Hải Thông Thiên khó dằn nổi hỏi.

- Sau đó không ít người của Thiên Cung đến
nơi này, bọn họ muốn thải bổ chúng ta.

Khi Lý Cầm nói tới đây, trong mắt con toát
ra một chút sợ hãi.

- Một đám súc sinh!

Văn trưởng lão mắng một tiếng phẫn nộ. Sự
phẫn nộ của lão, cũng do đám chết tiệt súc sinh kia dám có chủ ý với đỉnh lô
của bọn họ, mà không phải vì đám cô bé này mà bất bình.

Hải Thông Thiên cũng mắng một câu:

- Một đám súc sinh!

Trong lòng đám cô bé này vô cùng khinh bỉ
hai lão già này, thầm nói:

- Các ngươi cũng có gì khác, súc sinh và
lão súc sinh!

- Sau đó thế nào? Người đó giết bọn họ?

Văn trưởng lão nói.

Lý Cầm gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy!

- Giết khá lắm!

Trên mặt Văn trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười
quái dị, lớn tiếng nói:

- Sau đó thì sao? Người đó đi đến đâu?

- Hai ngày trước, hắn nói muốn vào rừng một
chuyến, nói là muốn tìm một lão hổ lớn. À, đúng rồi! Là như thế này, hắn nói
cũng không quá tỉ mỉ, nói muốn dẫn lão hổ kia đi làm gì...

Lý Cầm vừa nói ra lời này, sắc mặt Hải
Thông Thiên và Văn trưởng lão đột nhiên đại biến, Hải Thông Thiên kinh hãi
không ngừng, giận dữ hét:

- Mẹ thằng điên này! Mẹ nó! Thật sự là một
thằng súc sinh mà! Chuyện hai lần trước nhất định là do hắn làm!

- Lời thừa!

Vẻ mặt Văn trưởng lão cũng sợ hãi, với thực
lực của lão, chống lại Hoàng Kim Cự Hổ, không có bất cứ phần thắng gì! Khi thực
lực của Cực Nhạc Thiên Cung thật mạnh, cũng không làm gì được con linh thú
khủng bố kia, càng đừng nói tới thời điểm hiện tại.

- Làm sao bây giờ?

Lúc này Hải Thông Thiên hoàn toàn không có
tâm tư về những đỉnh lô thải bổ này. Tuy rằng nâng cao thực lực là quan trọng,
thải bổ cũng rất tốt, nhưng nói như thế nào thì sinh mệnh vẫn quan trọng!

Văn trưởng lão híp đôi mắt đục ngầu, đang
tính kế nói:

- Trong hai ngày, nếu hắn không chết, chắc
hẳn cũng sắp trở lại, mà tiểu tử kia khẳng định cho rằng đám chúng ta đang canh
chừng ở cửa ra. Cho nên hắn nhất định sẽ dẫn Hoàng Kim Cự Hổ qua bên kia. Hiện
tại nếu không có chúng ta, nếu hắn có thể thoát khỏi Hoàng Kim Cổ, khẳng định
còn có thể quay về nơi này! Nếu như chúng ta ở nơi này chờ hắn, khụ khụ. Thông
Thiên trưởng lão! Ngươi hãy cảnh giới trước. Thương thế của ta đây còn một còn
kém một chút mới có thể khôi phục. Ta cần đi thải bổ trước.

Mặc dù Hải Thông Thiên có chút khó chịu,
tuy nhiên lão cũng biết thực lực của mình thua xa Văn trưởng lão, chỉ có thể
thấp giọng nói:

- Văn trưởng lão! Chúng ta tốt nhất không
nên tách ra, vạn nhất những tiểu nha đầu này...

- Thông Thiên trưởng lão!

Sắc mặt Văn trưởng lão lập tức khó nhìn,
nói với vẻ không hờn giận:

- Khi lão phu thải bổ, không muốn có người
bàng quan (đứng quan sát).

Hải Thông Thiên có chút phẫn nộ, thầm nghĩ:

- Lão già kia! Cứ thải bổ đi, bổ chết lão
sắc quỷ như ngươi!" Tuy nhiên lão cũng biết, hiện tại không phải là lúc
nội chiến, toàn bộ Cực Nhạc Thiên Cung chỉ còn lại hai người, nhất là lão, thực
lực vẫn yếu hơn một chút. Nếu như một mình đối mặt với Tần Lập kia, khẳng định
không có chút phần thắng. Cho nên, cũng chỉ có thể dựa vào Văn trưởng lão mới
được.

Lập tức lão gật gật đầu:

- Vậy được! Văn trưởng lão chuẩn bị thải bổ
mấy người? Chờ sau khi Văn trưởng lão thải bổ, sẽ tới ta thải bổ. Thương thế
của ta vẫn còn thiếu chút nữa mới hoàn toàn hồi phục.

Văn trưởng lão lạnh nhạt cười:

- Đúng, đúng! Nếu Thông Thiên trưởng lão
cũng muốn thải bổ, ta đây sẽ thải bổ một người là được rồi!

Văn trưởng lão cũng rõ, tuy rằng Hải Thông
Thiên dựa vào mình, nhưng dù sao lão ta cũng là cường giả có cảnh giới Hợp
Thiên, sau này hai người tiến vào thế tục, còn có rất nhiều việc cần lão làm,
cũng không nên quá mức thì hơn.

Đến lúc đó, mình là môn chủ Hải Thông Thiên
được hắn phong là đại trưởng lão là được rồi!

Giờ phút này, trên mặt đám cô bé hiện lên
bao nhiêu phẫn nộ, nhất là Lý Cầm, sự phẫn nộ không thể át trong đôi mắt, nhìn
Văn trưởng lão nói:

- Lão! Lão gạt người, lão nói chuyện không
giữ lời! Rõ ràng lão đáp ứng ta rồi mà.

Văn trưởng lão cười hắc hắc, kẹp một cô bé,
nhàn nhạt nói:

- Lão phu không chạm vào ngươi, tự nhiên sẽ
không chạm vào ngươi. Lão phu thải bổ người khác. Chỉ cần ngươi chờ ở đây, đến
lúc đó, tự nhiên sẽ mang ngươi ra ngoài!

Lý Cầm lập tức ngồi xuống đất, mặt rơi đầy
lệ, nói:

- Ân công! Ta thực xin lỗi người, ta đã hại
người rồi!

- Phì!

Nghênh đón nàng là một nước miếng của một
đám cô bé khinh thường.

Văn trưởng lão khinh thường hừ một tiếng,
mang cô bé này đi tới một huyệt động trong núi. Đi tới gần Văn trưởng lão híp
mắt; là một đại trưởng lão của Cực Nhạc Thiên cung, tự nhiên lão biết những
huyệt động này dùng để làm gì; lão quét một vòng tìm được chỗ dự trữ lương
thực. Thông thường huyệt động gần như không có ai tiến vào, trông thấy trên mặt
đất cửa huyệt động, có phủ một tầng bụi rơi, lúc này mới hài lòng chạy vào
trong.

Cô gái bị lão mang vào đang ra sức giãy
dụa, rơi nước mắt nói với vẻ yếu ớt:

- Nơi đó rất ô uế, không nên ở kia có được
không?

Văn trưởng lão hắc hắc cười:

- Không sao! Không sao! Chờ ngươi chết trên
đỉnh khoái cảm, bẩn hay không thì không còn quan trọng nữa!

- Lão là lão già chẳng biết xấu hổ. Lão! Lão không phải là người mà là ma
quỷ!

Cô bé khổ não điên cuồng, không quan tâm mà
mắng, biết rõ vận mệnh sau này của mình hỏng mất.

Văn trưởng lão hoàn toàn yên tâm rồi, nói
với giọng điệu vô cùng ôn hòa:

- Mắng chửi đi, mắng chửi đi. Ngươi cống
hiến cho lão phu nhiều như vậy, lão phu bị mắng vài câu cũng được!

Trong huyệt động này vô cùng khô ráo, gạo
đã xát xong, chồng chất như núi, tản ra một mùi thơm nhạt.

V trưởng lão buông cô gái ra, cởi trường
bào của mình, tùy tay vung lên, lót trên chỗ gạo kia, sau đó ôm cô gái, vung
tay cởi quần áo cô gái.

- Roẹt" một tiếng, quần áo cô gái bị
xé ra, lộ ra một vùng da thịt trắng nõn nà mịn.

CHƯƠNG 168:
VĂN TRƯỞNG LÃO ĐỀN TỘI!

Văn trưởng lão tán thưởng một tiếng, sau đó
nói:

- Nếu ngươi đến Cực Nhạc Thiên Cung lâu như
vậy, cũng biết một chút quy củ chứ, đến đây đi! Còn cần ta dạy ngươi một lần,
là nên làm như thế nào sao?

Nói xong, lão nằm xuống chỗ bằng phẳng nhất
ở đống gạo, tuy rằng chỉ có một tấm trường bào trên mặt đất nhưng đối với loại
cường giả đạt tới cảnh giới Dung Thiên như Văn trưởng lão mà nói, bảo đao bảo
kiếm bình thường khó thể lưu lại vết thương trên người lão, càng đừng nói là
hạt gạo nhỏ. Hơn nữa, thải bổ ở trên đây có lẽ là lần đầu tiên!

Lập tức lão cởi hết quần áo của mình, vận
hành công pháp thải bổ độc môn của Cực Nhạc Thiên Cung, tức thì nhất trụ kình
thiên, sau đó cười ha ha, nói:

- Đến đây đi, tiểu cô nương! Lão phu sẽ cho
ngươi nếm qua tư vị đẹp nhất! Cả đời chỉ có một lần, cũng đủ rồi.

Hải Thông Thiên bên ngoài, ở rất xa nghe
thấy tiếng cười điên dại của Văn trưởng lão, lập cảm thấy vô cùng xui xẻo, trong
lòng buồn bực, không khỏi cao giọng nói:

- Văn trưởng lão từ từ hưởng thụ, ta trước
tuần tra một vòng!

Nói xong lão liền bay lên trời, thân thể
bay xuống dưới khe núi. Văn trưởng lão cũng không quan tâm, hiện tại nghĩ đến,
tiểu tử kia còn đang ứng phó với con Hoàng Kim Cự Hổ. Hừ! Hi vọng ngươi có thể
thoát khỏi lão hổ kinh khủng chết tiệt kia, sau đó đến nơi này. Nếu lão tử
không tra tấn ngươi mười năm tám năm cũng không mang họ Văn!

- Tiểu cô nương, ngươi còn chờ gì nữa? Ừ!
Còn không đến đây!

Văn trưởng lão vận hành công pháp, năng
lượng toàn thân tập hợp vào một chỗ, đúng là cái gọi là "Tên đã lên dây
không thể không phát". Thấy cả người cô gái kia run rẩy, không dám ngẩng
đầu, Văn trưởng lão cười ha ha, vẫy tay một cái:

- Đến đây đi.

Phốc!

Tuyệt thế thần kiếm Ẩm Huyết lại xuất hiện!

Ở ngay phía dưới đống gạo không có bất kì
dao động gì tràn đến, nhưng một kiếm này lại linh hoạt, sắc bén tới cực hạn!

Một kiếm này lại vừa chuẩn đâm vào trúng
đan điền của Văn trưởng lão!

- Ui cha! Đau chết ta rồi!

Văn trưởng lão lập tức rít gào một tiếng phẫn nộ, thân hình lại hoàn toàn
run rẩy. Tiểu cô nương vừa rồi còn đang vô cùng sợ hãi, giờ phút này lại giống
như con thỏ linh hoạt, nhảy vèo một cái, bay nhanh ra ngoài, vừa chạy, vừa
không quên quay đầu lại mạnh mẽ xì một tiếng khinh miệt Văn trưởng lão đang
toàn thân trần trụi!

- Lão súc sinh!

Sau khi thanh thần kiếm này đâm thủng đan
điền của Văn trưởng lão, lại cực kỳ ác độc ngoáy một vòng!

Lập tức, đan điền của Văn trưởng lão bị đảo
lộn đến rối tung, mà tất cả nguyên lực của lão lại tập trung vào một chỗ, muốn
tự bạo cũng không có cơ hội!

Luồng nguyên lực này không có chỗ để phát
tán, thuận theo chỗ "ấy" của Văn trưởng lão, điên cuồng mạnh mẽ tràn
ra. Toàn bộ kho lúa to lớn trong huyệt động lập tức tràn đầy linh khí tinh
thuần!

Cường giả có cảnh giới Dung Thiên mạnh mẽ
như Văn trưởng lão, đan điền trong cơ thể thậm chí đã ngưng kết ra một thứ cỡ
nắm tay giống như nội đan của linh thú!

Đó chính là đan nguyên tinh túy nhất của võ
giả có cảnh giới Dung Thiên!

Mà hiện tại, lại bị tuyệt thế thần binh đâm
thủng không thể chuẩn hơn được!

Đương thời, ngoại trừ nhân vật có thần thức
cường đại đến mức tận cùng như Tần Lập, thì còn có bao nhiêu người có thể làm
được chuyện đó?

Toàn thân Văn trưởng lão đã hoàn toàn run
lên, đan nguyên bị phá, đừng nói là cảnh giới Dung Thiên, cho dù là cường giả
Chí Tôn, cũng chắc phải chết không thể nghi ngờ!

Từ đầu đến cuối, Văn trưởng lão đừng nói là
tự bạo, mà ngay cả cơ hội lớn tiếng la lên cũng không có! Nếu như giờ phút này
Hải Thông Thiên chờ ở bên ngoài, e rằng còn có thể thoáng cái phản ứng lại, cho
dù cứu không được Văn trưởng lão, nhưng mình lập tức bỏ trốn mất dạng, có lẽ
không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng mà chuyện thế gian, muốn gì được nấy,
giống như trời định, dưới muôn vàn trùng hợp, nên Cực Nhạc Thiên Cung ny hoàn
toàn bị giết!

Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối chính là
to lớn! Âm mưu này lập ra ở các thiếu nữ, trên cơ sở tu luyện thải bổ của Cực
Nhạc Thiên Cung, cùng thương lượng ra một cái mưu kế, sau khi thành hình, mới
nói cho Tần Lập.

Mặc dù Tần Lập có chút không đồng ý với sự
mạo hiểm của các thiếu nữ, nhưng không không thừa nhận đây là một âm mưu tương
đối cao minh!

Tuy rằng tồn tại phiêu lưu to lớn, các nàng
hơi chút vô ý, chính mình sẽ rơi vào. Có lẽ vì có thể rời đi, nhất định phải có
người làm ra hy sinh! Về phần ai được chọn, đó chỉ có thể trách vận khí nàng
không tốt.

Những người này ước định lẫn nhau, sau khi
ra ngoài, lập linh vị cho thiếu nữ chết đi, mãi mãi cung phụng!

Những thiếu nữ này, từ lúc bị bắt đến giờ,
lúc dạy dỗ, cũng đã biết, khi những trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung thải bổ thì
chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy rằng không biết cụ thể lắm nhưng vị trí cơ thể cũng rõ
ràng.

Đây cũng cho Tần Lập cơ hội tương đối lớn!

Trước Tần Lập có thể che dấu khí tức của
mình, khiến Văn trưởng lão và Hải Thông Thiên căn bản không thể tìm ra sự tổn
tại của mình. Sau đó căn cứ lòng người, trên cơ bản sẽ chọn kho lúa chưa bao
giờ có người đến, chỗ cửa rơi xuống một tầng bụi, bởi vì chỉ có nơi này mới
không giấu người!

Cuối cùng, bằng vào thần thức cường đại của
Tần Lập, có thể tìm được phương vị cụ thể và tinh chuẩn của Văn trưởng lão. Hơn
nữa, căn cứ linh lực dao động trên người lão, tìm được nơi đan nguyên của lão,
một kiếm đâm thủng!

Đương nhiên, đây là trạng thái lý tưởng
nhất, chuyện xảy ra chưa chắc hoàn mỹ như thế. Tỷ như nói, sau khi hai lão già
này nghe nói Tần Lập đi dẫn Hoàng Kim Cự Hổ, hù cho vỡ mật, trực tiếp chạy
trốn, mãi không trở về.

Còn có một loại khả năng, hai lão già này
không có bất cứ hứng thú nào với những thiếu nữ đó, cứ ở đây ôm cây đợi thỏ!
Đương nhiên, loại khả năng này là thấp nhất!

Tất cả các thiếu nữ cũng biết, người phụ nữ
trung niên Thiên cấp của Cực Nhạc Thiên Cung bị Tần Lập giết, từng chính miệng
nói qua: Tất cả trưởng lão của Cực Nhạc Thiên Cung, bao gồm môn chủ, không có
ai mà không phải ác qủy, cũng không ai không háo sắc!

Hơn nữa, đám nữ đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung
trông giữ các thiếu nữ, cũng nghị luận một số quá trình các trưởng lão thải bổ.
Bởi vì phần lớn bọn họ đều sống sót sau thải bổ, đối với quá trình đó tự nhiên
biết rất tường tận.

Về phần vì sao dùng họ trông c những thiếu
nữ bị bắt, nguyên nhân càng đơn giản hơn: Bởi vì những người phụ nữ sau khi
sống sót trong thải bổ, gần như tầm lý cũng vặn vẹo biến thái hết, tra tấn
người là ham muốn lớn nhất của họ!

Dùng họ đối phó với những thiếu nữ bị bắt
thì thích hợp nhất!

Chính bởi vì như vậy, cho nên dưới sự dẫn
dắt của Lý Cầm các thiếu nữ này mới bàn luận bày ra âm mưu này. Mặc dù có rất
nhiều lỗ hổng nhưng họ lại không sợ.

Nếu như không thể diệt trừ hai trưởng lão
kia, về sau người chết lại càng nhiều hơn.

Còn có một loại khả năng, chính là hai
trưởng lão kia đồng thời thải bổ, nhưng cũng không tiến vào huyệt động của Tần
Lập. Như vậy Tần Lập sẽ thu liễm khí tức, vào thời khắc Văn trưởng lão hành
công mấu chốt nhất, một kích kinh thiên, một kích phải chết!

Bởi vì thời khắc đó là thời khắc yếu nhất
khi người Cực Nhạc Thiên Cung thải bổ.

Về phần tín hiệu, rất đơn giản. Bởi vì thời
điểm đó, cô gái bị thải bổ, xuất hiện tiếng kêu vui thích cực điểm, sau đó sẽ
chết.

Loại kết quả này, đối với cô gái bị thải bổ
mà nói, tuyệt đối là bi thảm nhất.

Nhưng vẫn là câu nói kia, không có hy sinh,
vốn không có thắng lợi!

Bị nhốt ở nơi này, đã khiến gần như tất cả
thiếu nữ, cũng hoàn toàn nhìn rộng hơn, người chết đi chỉ có thể nói vận khí
không tốt. Mọi người mãi mãi nhớ rõ nàng, cũng mang di thể của nàng về gia
hương.

Đây là một âm mưu tràn ngập bi thương,
nhưng mà mọi người cũng cực kỳ kiên định chuẩn bị cho ngày này. Khi việc xảy
ra, tuy rằng trong lòng cũng vô cùng bi thống nhưng không có bất cứ thiếu nữ
nào làm lộ!

Đây tất nhiên là một âm mưu xuất hiện hy
sinh, lại không nghĩ rằng, bọn họ phỏng đoán trước nhiều lần về nhân tính, rốt
cục có tác dụng! Có lẽ, trời xanh cảm động! Hải Thông Thiên không ngờ chẳng
những không cùng với Văn trưởng lão thải bổ, ngược lại còn tránh rất xa!

Mà Văn trưởng lão, lão già thành tinh, sự
đa nghi của lão cũng hoàn toàn chôn vùi lão! Không đợi đến bắt đầu thải bổ,
liền bị người dùng một kiếm đâm xuyên đan nguyên trong đan điền.

Một cường giả có cảnh giới Dung Thiên, chết
còn không bằng một lưu manh nơi thành thị. Ít nhất trong ác chiến với nhau, bị
loạn đao chém chết, còn có thể nắm lấy một cơ hội, kiếm một cái chết theo ch

Thân thể Tần Lập từ trong đống gạo nhảy
lên, toàn thân dính đầy màu trắng của gạo, trên tay cũng toàn là màu trắng của
bụi gạo.

Hắn đã trốn ở trong này ba ngày! Từ ngoài
thi triển khinh công bay tiến vào, sau đó ở trong gạo. Sau khi tiến vào, cuối
cùng chui vào phía dưới gạo bằng phẳng, kiếm Âm Huyết ở trong nhẫn trữ vật cũng
ở trạng thái ra khỏi vỏ, tùy thời có thể lấy ra, tiến hành một kích trí mạng!

Vì ngày này, đám người bọn họ đã vạch kế
hoạch suốt một tháng!

Hiện tại, rốt cục chiếm được kết quả hoàn
mỹ nhất.

Tần Lập nhìn trừng vào cặp mắt đục ngầu,
Văn trưởng lão dĩ nhiên bị mất mạng, hừ lạnh một tiếng:

- Tiện nghi cho lão già ngươi! Khiến lão tử
làm sát thủ một lần ẩn núp ba ngày!

Lúc này, thần thức cường đại của Tần Lập
cảm giác được có luồng dao động, từ phương xa chạy tới, tốc độ cũng không tính
quá nhanh, hiển nhiên Hải Thông Thiên chưa cảm giác dị thường ở bên này.

Tần Lập chôn thi thể Văn trưởng lão vào
trong núi gạo này, sau đó lặng lẽ ẩn tàng bên trong huyệt động.

Sau khi trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung thải
bổ, cũng đã vận hành thải bổ công pháp của Cực Nhạc Thiên Cung một thời gian,
dùng tiêu hóa tu luyện đoạt được. Cho nên, Hải Thông Thiên thấy huyệt động kia
có bất cứ dị trạng nào, cũng yên lòng, cười hắc hắc nói:

- Các ngươi, ai chuẩn bị hầu hạ bản trưởng
lão đây?

Hải Thông Thiên nói xong, mắt thấy Lý Cầm
ngồi ngây ngốc tại chỗ, còn đám thiếu nữ lặng lẽ rơi lệ, con ngươi xoay động,
chỉ vào Lý Cầm:

- Tiểu nha đầu, ta thấy họ cũng không thích
ngươi, ngươi còn sống còn có sức sống gì nữa? Là ngươi đi!

Lý Cầm ngẩng đầu, nhìn lão với ánh mắt oán
độc, lớn tiếng nói:

- Trưởng lão kia nói phải buông tha ta mà!
Lão chọn những người khác đi!

Lời này của Lý Cầm khiến đám thiếu nữ chung
quanh lại phỉ nhổ điên cuồng.

- Chính là nó!

- Chọn nàng là được rồi!

- Chúng ta đều hận nàng.

- Thải bổ nàng đi! Csống thì ngươi cùng
đừng nghĩ sống!

- Ngươi nhìn xem, đây là ý kiến chung nha.
Hắc hắc.

Hải Thông Thiên nói xong, kẹp Lý Cầm, đi
thẳng đến chỗ huyệt động cư trú của đám thiếu nữ.

Bởi vì trước đây đã có Văn trưởng lão
nghiệm chứng qua. Nếu có chút nguy hiểm thì đã sớm phát sinh. Cho nên Hải Thông
Thiên căn bản không quan tâm chuyện này.

- Văn trưởng lão! Ta cũng muốn bắt đầu thải
bổ nha!

Hải Thông Thiên tùy ý nói một câu, lại mạnh
mẽ có một loại cảm giác sởn tốc gáy. Đây là một loại bản năng thần kỳ của võ
giả cao cấp, lão mạnh mẽ xoay người lại.

Một luồng quang mang chói mắt, giống như
mặt trời chói mắt, hào quang bắn ra tứ phía, bùng lên!

Một luồng kiếm khí kinh thiên đã bổ tới
đỉnh đầu lão!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3