Hái sao - Chương 15 - Phần 1

Chương 15: Bóng người như họa chút tình chẳng mang (1)

Trác Thiệu
Hoa có mặt, đi thẳng từ Bộ tới, không kịp thay quần áo.

Lệ nhân hành là bước khởi
điểm trong cuộc đời sự nghiệp của Gia Hàng, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ một
thời khắc quan trọng nào của cô.

Đang định
hỏi thăm buổi phỏng vấn của tạp chí Lệ
nhân trang
 ở đâu, bỗng phát hiện ra mọi ánh mắt trong đại sảnh đều dồn
về một phía, anh cũng nhìn theo.

Vậy cũng
tốt, đỡ phải hỏi thăm. Gạt đám người ra, đi thẳng tới đó.

- Thiệu Hoa?

Thành Vĩ
nhìn thấy anh trước tiên, âm thầm hít vào một luồng khí lạnh. “Tâm điểm” kia
đang ra sức lấy tay chắn ra đằng sau, xem thử có thể thu hồi lại ít cảnh xuân
nào hay không, không có tinh thần để ý tới người khác.

- Anh đến
thật đúng lúc, nhìn Gia Hàng thế này thật sự sốt ruột chết đi được.

Vẻ mặt Trác
Thiệu Hoa vẫn bình thản như không, chỉ là có thêm một sự lạnh lẽo khó lòng nhận
thấy.

- Mất mặt là
mặt của tôi, không liên quan gì đến em, em sốt ruột cái gì?

Thành Vĩ như
bị người ta tát thẳng một cái vào mặt, đỏ rực lên rồi tái nhợt đi, tím tái,
xanh xao. Cô ta không dám nhìn thẳng Trác Thiệu Hoa, quay mặt đi chỗ khác vờ
như đang sửa lại tóc.

Nghe thấy
giọng nói trầm thấp mà vẫn không mất đi sự dịu dàng của thủ trưởng, lạ kỳ thay,
trái tim bối rối vì ngượng ngùng xấu hổ của Gia Hàng bỗng bình yên trở lại.

- Hôm nay
rất đẹp. – Ánh mắt lộ vẻ tán thưởng rõ rệt, không hề bị ảnh hưởng bởi sự thách
thức bằng mắt của những người xung quanh.

- Phải thế
thôi, sáng thế này cơ mà. – Gia Hàng tự châm biếm.

- Vẫn ổn
chứ?

- Cực kỳ hợp
thời trang, cực kỳ tâm lí. – Cô phóng khoáng hất mái tóc dài chấm vai, mỉm
cười, coi như đây là cửa ải trong game thôi.

Lệ nhân hành muốn không nổi cũng
khó.

- Đương
nhiên, em đã không nề cái mệnh bạc này mà.

Đây gọi là
cửa gì nhỉ, cửa sau lưng? Cửa tất lụa?

Họ nhìn nhau
cười.

Thư ký và
trưởng phòng Quan hệ công chúng hoảng hốt cầm áo khoác của Gia Hàng chạy tới,
chuẩn bị chữa cháy.

- Cám ơn! Để
tôi. – Thủ trưởng đưa tay ngăn họ lại, cầm chiếc áo khoác, tiến lên khoác lên
người Gia Hàng. Một tay cầm vạt áo trước, tay kia khóa trên eo cô, tư thế thân
mật mà tao nhã. Tiếp đó, anh xoay người lịch sự cười với Thành Vĩ:

- Xin biên
tập Thành đợi một lát, tôi đưa Gia Hàng đi chỉnh đốn lại.

Nụ cười kia
hoàn toàn thể hiện được khí chất bao dung tới cảnh giới cao nhất của một vị
thiếu tướng.

Biên tập
Thành? Khóe miệng Thành Vĩ run rẩy, không cười nổi.

Sự ngưỡng mộ
của quần chúng xem kịch trong đại sảnh giờ như biển khơi không bờ bến, ngày đêm
không ngừng chảy xiết.

- Xin cho
chúng tôi một phòng. – Trác Thiệu Hoa nói với nhân viên lễ tân.

Cô nhân viên
lễ tân như bị thôi miên, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ chính, hỏi một câu hết sức
tọc mạch:

- Hai người là quan hệ gì?

- Cô ấy là vợ tôi.

Bây giờ Gia Hàng mới thực sự cảm thấy mất mặt, cảnh tượng này hệt như cắt
ra từ một bộ phim thần tượng Hàn Quốc, cô không cẩn thận vẫn trở thành nữ chính
chim sẻ hóa phượng hoàng.

- Khách sạn chúng tôi có phòng nghỉ ngơi dành cho quý khách thay đồ, nếu
hai người không cần nghỉ lại, có thể xem xét thêm. – Nhân viên lễ tân rất chu
đáo.

- Cảm ơn, vậy cho chúng tôi một phòng, mang cho chúng tôi mượn một ít kim
băng và một đôi tất.

- Mời anh chị qua bên này. – Quản lí đại sảnh đích thân tới phục vụ.

Dưới ánh mắt dõi theo cả quãng đường, cửa phòng nghỉ đã mở, sau đó đóng
lại. Quản lí đại sảnh cung kính đứng ở bên ngoài. Một lát sau, cửa lại mở ra
một lần nữa.

Trác Thiệu Hoa một tay cầm áo khoác của Gia Hàng, một tay dắt tay cô. Đôi
tất rút chỉ đổi thành đôi mới, váy tạm thời dùng kim băng cài lại, một chiếc áo
len nam khoác hờ hững phía sau, vừa vặn che hết cảnh xuân, tạo cảm giác như
đang cùng chồng thảnh thơi dạo bước trong công viên sau một ngày bận rộn.

Mắt Thành Vĩ hoa hết cả lên, nhếch nhác thảm hại không thể phục hồi, cái áo
len kia chắc là Thiệu Hoa vừa cởi ra, vẫn còn mang theo hơi ấm của anh, cứ như
vậy mà đưa cho con heo kia.

Đau đớn tan nát cõi lòng, cũng chỉ đến thế.

Trác Thiệu Hoa đưa Gia Hàng tới bên sofa:

- Làm việc cần phải có đạo đức nghề nghiệp, không thể chỉ vì một chút tâm
trạng mà ngang ngược, phải để ý đến cảm nhận của người khác. Anh ngồi bên kia
đợi em. – Anh chỉ chiếc bàn bên cạnh chậu cây.

Gia Hàng ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra vừa rồi trong phòng nghỉ cô chỉ nói
đùa là bị người ta bắt nạt, cô phải ra ngoài đánh trả, thủ trưởng chẳng nói lời
nào.

Cô sẽ không ấu trĩ như vậy, muốn báo thù cũng phải đợi lúc không có mặt thủ
trưởng, nói gì thì thủ trưởng và tên Thành lưu manh kia cũng là bạn nối khố, dù
thế nào cũng vẫn phải nể mặt. Nhưng mà, cô đã nhớ mặt bà chị Thành Vĩ kia rồi.

Có lẽ lúc ở trong nhà vệ sinh, khi cô đỡ Thành Vĩ ngã, chị ta đã gài cô.
Tất dùng móng tay cào rách, còn khóa kéo là dùng bấm móng tay đúng không? Rất
gọn gàng, rất chuyên nghiệp.

- Biên tập Thành, chúng ta tiếp tục thôi, đừng để đồng nghiệp của chị và
đồng nghiệp của tôi đợi quá lâu.

Còn cả thủ trưởng nữa, cô cố tình quay sang phía thủ trưởng nở một nụ cười.

Thủ trưởng nháy mắt với cô.

Trong mắt Thành Vĩ, đó chính là liếc mắt đưa tình. Tâm trạng vốn đã hỗn
loạn, hoàn toàn không tìm lại được cảm giác phóng vấn. Đành phải cầm đề cương
đã chuẩn bị lên, máy móc hỏi và đáp.

Cũng may Gia
Hàng hết sức hợp tác.

Anh thợ chụp
ảnh đi cùng cứ cau mày mãi, người có mắt ai cũng nhận ra được Thành Vĩ hết sức
không tập trung. Thư ký và trưởng phòng Quan hệ công chúng của công ty Trì Sánh
ngồi bên cạnh đều đen mặt, vừa xoay người đi là thư ký đã gọi điện kể tội với
Giám đốc Mã.

Cuộc phỏng
vấn kết thúc một cách vội vàng, lúc từ biệt, Thành Vĩ không chào Trác Thiệu
Hoa.

Ra khỏi
khách sạn, trời đã tối.

Mấy ngọn đèn
chùm pha lê dạng tia bên ngoài khách sạn lung linh tỏa sáng, hắt từng chùm lên
mặt đất, mặt đất cũng như đang nở hoa.

Cô thư ký
đưa túi quần áo của Gia Hàng cho Trác Thiệu Hoa, rồi đi trước cùng trưởng
phòng. Rất tự nhiên, Gia Hàng và Trác Thiệu Hoa đi cùng nhau.

Không ai hỏi
cô về đâu, thủ trưởng chỉ nói, tối nay dì Lữ chuẩn bị một nồi lẩu vịt, mùa đông
vừa ăn lẩu vừa ấm người vừa bổ dưỡng, gia vị do thím Đường trộn.

Gia Hàng
cũng muốn trở về khu tứ hợp viện, tối qua cô nằm mơ thấy Tiểu Phàm Phàm.

Xe vừa dừng
đã nghe thấy tiếng reo mừng của Tiểu Phàm phàm.

- Đừng ngó
ngoáy, bên ngoài lạnh lắm, bố vào ngay bây giờ mà. – Thím Đường vội ôm chặt
thằng nhóc kích động, sợ nhỡ tay cu cậu sẽ rơi xuống đất.

- Tiểu Phàm
Phàm, Heo có ý kiến nha, trong mắt con chỉ có bố thôi sao? – Gia Hàng chu mỏ
thò đầu vào.

Tiếng kêu
bỗng dưng im bặt, hai chân Tiểu Phàm Phàm vừa giãy vừa đạp, lại còn nở một nụ
cười toe toét lấy lòng.

- Hi hi! –
Gia Hàng vung hai tay chạy tới, miệng chu ra phía trước.

Tiểu Phàm
Phàm vội chu miệng ra, nhưng lại nhào vào không khí.

Gia Hàng
thay đổi tần số, thơm lên má cậu bé, mùi em bé vừa mềm vừa ấm, thơm ơi là thơm,
cô cứ hôn chùn chụt mãi. Tiểu Phàm Phàm cười khanh khách như hoa sóng rì rào.

- Nhóc thối,
cắn con này! – Gia Hàng bỗng ngẩng lên, tóm lấy tay Tiểu Phàm Phàm, vốn định
thơm một một cái, nhưng lại thấy không đủ, bèn cắn phập một nhát, muốn nuốt
chửng cu cậu vào trong bụng.

Hình như lực
khống chế không được tốt.

Tiểu Phàm
Phàm đang cười toe toét, nụ cười bỗng từ từ thay đổi, cái miệng nhỏ méo xệch đi
đầy tủi thân, nước mắt thánh thót rơi.

- Không được
bắt nạt Tiểu Phàm Phàm. – Trác Thiệu Hoa từ phía sau nhấc cổ áo Gia Hàng lên,
kéo vào trong lòng.

- Em có bắt
nạt nó đâu, em đang thương nó mà. – Gia Hàng cứng đầu bao biện, khẽ vuốt ve dấu
răng trên tay cậu nhóc, lòng đầy hối hận.

- Làm gì có
ai thương con đến phát khóc?

- Nó mừng
quá nên khóc đấy chứ… A, đau! – Gia Hàng ngẩn tò te nhìn dấu răng mới toanh
trên mu bàn tay mình, thủ trưởng vừa mới cắn cô.

- Anh cũng
chỉ muốn thương em thôi. – Thủ trưởng mặt mày nghiêm chỉnh lườm cái miệng đang
méo xệch đi vì ấm ức của Gia Hàng, trông không khác gì Tiểu Phàm Phàm.

Thím Đường
là người đã kết hôn, lúc này cũng cảm thấy đỏ mặt tía tai, vội vàng dúi Tiểu
Phàm Phàm vào trong lòng Trác Thiệu Hoa:

- Tôi đi
giúp dì Lữ nêm nếm đây.

- Anh… cố ý,
còn em là vô tình. – Ánh mắt Gia Hàng muốn giết người không dấu vết.

- Có phải
tâm trạng bực bội, muốn xả lên người Phàm Phàm không?

Tim Gia Hàng
nghẹn lại, một cảm xúc kỳ lạ như một cái chai đầy nước trên tay, không cẩn thận
đổ ra tung tóe:

- Em là
người như thế sao? Nếu anh cảm thấy em như vậy, được, em đi.

Nói xong, cô
bỏ đi thật.

Tiểu Phàm
Phàm đang mếu máo bỗng cười khanh khách thành tiếng, mắt vẫn còn ngấn lệ nhưng
tiếng cười lại giòn tan thích chí, như thể sợ Gia Hàng không nghe thấy, sẽ bỏ
đi một nước.

Như thể đang
nói: Cậu không đau, nếu có đau cũng chịu được, chỉ cần Heo không đi.

Trác Thiệu
Hoa nhìn con trai, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thê lương, anh nhớ đến
giấc mơ hôm ấy, Gia Hàng xách hành lí, bỏ đi đầu không ngoảnh lại.

Anh siết
chặt Phàm Phàm vào trong lòng, chính là cảm giác này phải không, bất lực và
hoang mang.

Đã đi ra tới
cửa, Gia Hàng dừng chân, từ từ ngoảnh đầu lại.

Hình ảnh ấy
như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô: thủ trưởng ôm Phàm Phàm, Phàm
Phàm cười trong nước mắt, thủ trưởng thâm trầm như núi.

Tim, trong
nháy mắt bỗng đau đến mềm đi, xót xa.

Cô gần như
là hung dữ giằng lấy Phàm Phàm:

- Xin lỗi
Tiểu Phàm Phàm, Heo không ngoan, Heo xấu xí, Tiểu Phàm Phàm là người tốt.

Tiểu Phàm
Phàm ê a như hiểu lời cô nói, cái miệng mấp máy như trả lời.

Trác Thiệu
Hoa thở dài, xoa đầu cô:

- Anh cũng
xin lỗi, vừa rồi chỉ nói đùa thôi, nhưng vô duyên quá.

- Không có,
tại em chuyện bé xé ra to. – Cô ngượng ngịu dụi đầu vào bụng Phàm Phàm, thôi
xong, chẳng còn mặt mũi nào gặp ai.

- Vậy chúng
ta tha thứ cho nhau nhé, đi tắm đi, thay bộ quần áo thoải mái vào, lát nữa ăn
lẩu! Nói thật nhé, anh không thích bộ này lắm đâu.

Màu đen quá
buồn tẻ, không hợp với khí chất thanh tân của Gia Hàng.

Gia Hàng
không trả Tiểu Phàm Phàm lại cho thủ trưởng mà bế thẳng vào phòng dành cho
khách. Cô cảm thấy lúc này mà rời khỏi Tiểu Phàm Phàm dù chỉ một giây, cũng là
vô cùng tàn nhẫn.

- Tiểu Phàm
Phàm, nhắm mắt lại, không được nhìn trộm nhé.

Cô không
tắm, nhanh nhẹn cởi váy ra, thay bộ đồ mặc lúc sáng. Tiểu Phàm Phàm nằm trên
giường, khua chân múa tay, mắt tròn xoe.

Thay quần áo
xong, một lớn một bé hôn hít chán chê rồi hí hửng ra phòng ăn ăn lẩu. Lúc ăn
lẩu, Trác Thiệu Hoa nói với thím Đường, tối nay Phàm Phàm ngủ với thím, anh có
việc bận.

Thím Đường
và dì Lữ đưa mắt nhìn nhau cười tít, luôn mồm nói được.

Tưởng anh
phải làm thêm, Gia Hàng không hỏi nhiều. Cô muốn hùng dũng xung phong nói muốn
ngủ với Phàm Phàm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, ngủ trên đất chẳng dễ chịu chút
nào.

Ăn xong,
Trác Thiệu Hoa vào thư phòng, thím Đường bế Phàm Phàm đi uống sữa. Gia Hàng về
phòng mở máy tính, vào trang duniang[1] tìm đồng hồ nguyệt
tướng Blaincpain, vừa tìm đã có ngay kết quả. Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm chiếc
đồng hồ giống hệt đồng hồ của cô trên màn hình một lúc lâu rồi đứng dậy ra
ngoài, đi về phía phòng làm việc.

[1] Một công cụ tìm kiếm của Trung Quốc.

Ánh đèn
trong thư phòng tỏa sáng dịu dàng, Trác Thiệu Hoa đang ngồi trên sofa gọi điện
thoại, mỉm cười dùng khẩu hình nói với Gia Hàng đang đi vào: Đợi chút!

Gia Hàng đã
từng vào phòng làm việc một lần, vào để lên mạng trong thời gian gọi là ở cữ.
Thư phòng được bài trí một cách xa hoa ngầm điển hình, những đồ gia dụng trông
cồng kềnh thô kệch kia đều làm từ gỗ hoàng lê nổi danh. Mở tủ sách ra, có thể
ngửi thấy một mùi hương thanh thanh tỏa ra từ những giá gỗ bên trong. Giá gỗ
bên trong làm từ cây long não hương, chống ẩm chống mối, còn có tác dụng khử
mùi.

Gia Hàng
ngồi ở một góc sofa, bĩu môi: thủ trưởng cũng là người giàu có!

- Được, vậy
cảm ơn anh trước, lát nữa gặp!

Trác Thiệu
Hoa cúp máy, ngẩng đầu lên. Gia Hàng liếc mắt sang, nhìn thấy yết hầu anh khẽ
động đậy một cách khó nhận biết.

- Mệt không?
– Trác Thiệu Hoa mỉm cười đưa tay chầm chậm vuốt tóc cô, không theo quy luật,
hôm nay còn cất công chỉnh sửa, nhưng những cọng tóc vẫn dựng lên, đúng là
giống cá tính của cô bé này, không dễ dàng khuất phục.

Cô lắc đầu,
mím môi chặt.

- Vậy thì
tốt, lát nữa chúng ta đi tới chỗ này.

- Đi đâu?

- Tạm thời
bí mật. Có chuyện gì muốn hỏi anh à. – Anh nhìn đôi tay không ngừng vặn vẹo của
cô, như thể đang đắn đo điều gì.

Gia Hàng
nghiêng người nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ừm… anh có
từng gạt em không?

Trác Thiệu
Hoa sững người:

- Sao lại hỏi
như vậy?

- Anh nói
trước là có hay không đã?

Anh trầm
ngâm một lát rồi mới nói:

- Không.

Anh nói thật
khẽ, như không muốn làm kinh động tới dòng không khí đang chầm chậm chuyển động
một cách im lặng trong giây phút này.

- Hừm, rõ
ràng bây giờ anh đang lừa em. – Gia Hàng bỗng xắn tay áo lên, cởi chiếc đồng hồ
trên tay ra. – Em hỏi anh nó có đến một nghìn không, anh bảo…

- Không khác
mấy. – Trác Thiệu Hoa nói nốt hộ cô.

- Khác một
nghìn tám trăm dặm có được không hả, em vừa tra trên mạng rồi, đó là một con số
khủng khiếp. – Gia Hàng gào lên.

- Vốn là
không khác mấy mà, chỉ hơn vài con số không mà thôi. – Anh bình thản nhướn mày,
những đường nét ngày thường cứng cỏi dần trở nên mềm mại.

Gia Hàng
trợn tròn mắt, thiếu điều ngã lăn quay, đúng là… một câu trả lời đầy quả quyết.

- Chỉ là một
món đồ em thích, đeo vào cũng đẹp, lại hữu dụng, cớ gì phải so đo những chuyện
đó? Cái khăn em tặng anh không đắt sao? Chỉ là một tấm vải thôi mà những mấy
ngàn tệ, nhưng vì em tặng nên anh rất vui vẻ mà nhận lấy. – Đường cong nơi khóe
miệng dần mở rộng, ánh mắt anh tràn ngập ý cười.

Đừng có nhắc
tới cái khăn đó, cô sẽ đau lòng đấy.

- Không thể
so sánh như thế được. – Cô đưa chiếc đồng hồ cho anh, hai nghìn tệ chỉ là vài
tờ giấy bạc mỏng thôi, nhưng ba mươi hai vạn tệ, cô nhắm mắt lại, không tài nào
tưởng tượng nổi.

- Đều chỉ là
quà tặng mà thôi. – Anh dựa về phía cô, đeo đồng hồ vào cổ tay cô mà không cho
cô phân bua.

- Như thế
làm cho em giống như một ả tình nhân được bao nuôi vậy. – Cô lẩm bẩm phản đối.

- Hả? – Câu
này anh không hiểu.

- Trên mạng
đã có người tổng kết về quan hệ nam nữ như sau: Ở bên phụ nữ mà không mất tiền,
là tình một đêm; Ở bên phụ nữ mất ba trăm tệ, là chơi gái; Ở bên phụ nữ mất ba
mươi vạn, là bao nuôi tình nhân; Giao cả gia tài cho phụ nữ, mới là vợ chồng.
Cái đồng hồ này những ba mươi vạn…

Nụ cười nơi
đáy mắt càng lúc càng đậm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không thể hiện, dưới ánh
đèn, gương mặt anh nghiêng nghiêng lặng lẽ.

- Cho nên
em… không thể nhận được, đúng không nào? Người khác sẽ hiểu lầm em mất. – Dưới
cái nhìn chăm chú của anh, Gia Hàng bối rối lạ kỳ.

Trác Thiệu
Hoa khẽ gật đầu, chầm chậm rút ví tiền trong túi áo ra nhét vào tay cô:

- Xin lỗi,
chuyện này anh sơ suất quá, trong đây là toàn bộ gia tài của anh, sau này mỗi
tháng em cho anh tiền tiêu vặt là được rồi.

Gia Hàng bị
Thiệu Hoa “chơi lại” một cách triệt để, cô nhăn nhó:

- Thủ
trưởng, đừng chọc người khác như vậy mà.

- Đâu có,
anh rất nghiêm túc đấy. Chúng ta không phải là vợ chồng sao? – Ngón tay nóng
hổi của anh chạm lên mặt cô, ánh mắt chăm chú mà nồng nàn.

Nếu đây là
một vở kịch, vậy thì anh sẽ nhập vai. Nếu đây là một nói dối vụng về, anh
nguyện tin là thật.

Nếu đây là
một giấc mộng, anh không muốn tỉnh lại.

- Đó… đó là
để cứu vãn tình thế, em có trách anh không?

Càng lúc
càng giống thật rồi, tay anh lướt từ gò má đến vành tai cô, nhẹ nhàng mơn man,
hơi thở nóng rực ập đến như những ngọn núi cao, những cảm xúc trong ánh mắt anh
mạnh mẽ hơn bất kỳ lời nói nào.

Gia Hàng
nghe thấy những âm thanh xao xác đầy hoảng loạn phát ra từ cổ họng mình. Chiếc
sofa chìm trong ánh đèn màu mật ong, từng chùm sáng ngưng đọng trong không
gian.

- Em sai
rồi, em nhận là được chứ gì! – Cô gần như cầu khẩn, cứ tiếp tục thế này, hậu
quả hình như sẽ rất đáng sợ.

- Ờ! – Anh
có chút thất vọng, nhưng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của anh. –
Vậy thì ngày nào cũng phải đeo, một giây một phút cũng không được tháo ra.

- Lúc tắm
cũng không được tháo à?

- Em không
biết nó chịu được nước sao? – Anh tỉnh bơ thu hồi lại vẻ yêu chiều trên gương
mặt.

- Có chức
năng này sao?

Sự chú ý của
cô bị di dời thành công, cô vội cúi đầu xuống nghiên cứu. Nói thật, chả hiểu
cái đồng hồ này đắt ở chỗ nào, trên mạng nói các mốc giờ trên mặt đồng hồ là
bằng kim cương, kim cương thì cũng là đá thôi, sao lại đắt đến thế?

- Lát nữa
nghiên cứu sau, bây giờ chúng ta phải làm việc chính. Anh xoay người cô lại,
đẩy cô về phía cửa chính. – Anh đi lấy chìa khóa, em cứ lẳng lặng mà đi, đừng
để Phàm Phàm trông thấy, nếu không lát nữa nó sẽ khóc đấy.

- Ừ ừ. – Cô
nép sát vào tường, rón ra rón rén, cố gắng để không gây ra tiếng động. Cẩn thận
nhìn về phía phòng em bé, thím Đường đang hát ru.

Cô ra tới
cổng trước, gió thổi tới mùi thuốc lá hăng hắc, cô bất ngờ hít phải mấy hơi,
bèn ho sạc sụa.

- Hàng Hàng!
– Một bóng người bước ra từ chiếc xe đỗ dưới tàng cây, cuống quýt dập tắt điếu
thuốc trong tay.

Gia Hàng lau
nước mắt chảy ra vì ho, nhìn thấy trên mặt đất đã có hơn mười mấy cái đầu lọc
thuốc lá.

- Dượng? –
Ông Án Nam Phi sao vậy nhỉ, mắt trũng sâu, môi run rẩy, tóc bị gió thổi tán
loạn, trong mắt hình như còn lấp lánh nước mắt.

- Sao dượng
không vào nhà ạ? – Gia Hàng ngỡ ngàng hỏi.

- Ta… chỉ
muốn tới thăm con. – Ông run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mặt cô. Không biết
tại sao, lại không đủ can đảm đi vào. Thoạt tiên ông ngồi trong xe, sau đó
xuống xe thẫn thờ đi trong gió.

- Dượng? –
Gia Hàng né bàn tay ông, tim đập thình thịch.

- Đừng… đừng gọi ta là dượng… Hàng Hàng, ta muốn…

Ông dang hai tay muốn ôm chặt lấy cô, siết chặt cô trong lòng mình như một
đứa trẻ, hôn lên trán cô, xoa đầu cô.

Con gái của ông, trên người nó đang chảy dòng máu của ông, sinh mệnh của
ông đã được tiếp nối.

Ông không còn phải ngưỡng mộ nhìn người khác con cháu quây quần, không còn
phải cảm thấy cô đơn mỗi dịp lễ tết, không còn phải…

Nước mắt nóng bỏng trào ra từ khóe mắt.

- Dượng!

Giọng nói trầm thấp khiến ông rụt phắt tay lại, quay người đi vội vàng lau
nước mắt.

- Hai đứa ra ngoài à? – Ông cố gắng trấn tĩnh lại, chỉ có cánh tay vẫn run
rẩy không ngừng, đành phải hoảng loạn giấu ra sau lưng.

Trác Thiệu Hoa bình thản gật đầu, mặt ánh lên một tia giận dữ.

- Dượng tìm Gia Hàng có chuyện gì à?

- Không có, chỉ là đi ngang qua, vào thăm… hai đứa. Phàm Phàm ngủ rồi à?

- Chưa.

- Vậy dượng vào thăm nó. Đi đường cẩn thận. – Ông đẩy cửa ra, rồi lại ngoái
đầu lại. – Hàng Hàng con mặc ít như thế, có lạnh không?

- Cũng ổn ạ. – Gia Hàng cười khan, hơi hoảng sợ.

- Hôm nay dượng hơi kỳ cục, tiền mãn kinh sao? – Khi họ lên xe, cô đứng đó
lẩm bẩm một mình.

Trác Thiệu Hoa vẫn bình thường, chỉ tập trung lái xe, không thèm quay đầu
sang:

- Dượng vẫn luôn gọi em là Hàng Hàng à?

- Hồi trước gọi em là Tiểu Gia. – Anh hỏi tới, Gia Hàng mới ý thức được
cách gọi đã thay đổi. – Có phải dượng có việc gì muốn nhờ em nên mới nhiệt tình
thế không? Hình như những thứ em biết đâu có nhiều!

- Ừ, chưa biết chừng dượng tìm em là vì thứ em biết. Gia Hàng, sau này bên
nhà anh dù có ai tìm em, trước khi đi đều phải nói với anh một câu, được không?

- Có phải anh lo họ quăng một tấm séc vào mặt em, sau đó bảo em biến đi?

- Nghịch ngợm! – Anh đưa thẳng tay ra nhéo mặt cô, tỏ vẻ trừng phạt. – Anh
nói thật đấy.

- Em cũng có nói dối đâu, nếu chuyện đó xảy ra thật, em sẽ cầm tấm séc đi
tung hoành một bữa.

- Thế còn Phàm Phàm?

- Đúng, đúng, mang cả Phàm Phàm theo, nó muốn uống sữa hiệu gì, em mua cho
hết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3