Bình yên khi ta gặp nhau - Chương 17

Chương 17

Trên thế gian này, có những người và việc có thể khiến anh chết đi vì nó, bao gồm em.

Nhưng trên thế giới này, chỉ có Tang Tang của anh là có thể khiến anh tiếp tục sống, cho dù là sống rất vất vả.

Khi mùa đông này rơi trận tuyết đầu tiên thì Tần Tang dẫn Lý Vi Nhiên đến thành phố R.

Con gái bỗng dưng đưa một chàng trai trẻ tuấn tú về nhà, Diệp Thụ thật sự rất sửng sốt. Ăn tối xong, Lý Vi Nhiên tỏ ra ngoan ngoãn chủ động yêu cầu được rửa chén, Tần Tang kéo mẹ đi dọn dẹp phòng cho anh ở lại.

Hai mẹ con thay hết drap giường, dọn dẹp đơn giản căn phòng lại. Diệp Thụ cất drap giường thay ra vào trong tủ, vỗ vỗ giường ra hiệu Tần Tang ngồi xuống.

“Người này chính là người mà lần trước con nói phải quên đó sao?”.

Tần Tang gật đầu, cúi xuống mỉn cười.

Diệp Thụ nhìn cô rất lâu rồi vuốt tóc cô, “Tốt lắm, là kiểu con trai mà con sẽ thích”.

Tần Tang đợi mãi nhưng mẹ không nói gì khác nữa.

“Trình Hạo nói anh ta sẽ chủ động hủy hôn, nhưng bảo con đợi nửa năm”, Tần Tang chủ động nhắc đến.

Diệp Thụ cười mỉn, “Tự con quyết định là được”.

Nói xong bà vỗ vài con gái, ra ngoài, để lại mình Tần Tang trong phòng. Cô mãi sau mới khẽ thở dài, đứng lên ra trước cửa sổ, ngắm hoa tuyết bay lượn bên ngoài, trái tim có phần lạnh lẽo.

Cũng may Trình Hạo đồng ý giúp cô. Nếu không e rằng mẹ sẽ không muốn vì hạnh phúc của cô mà gặp bố lần nữa.

Thật sự là hận đến thế sao? Hận đến cách xa mỗi phương trời, hận đến mức ngay cả tình yêu đối với con gái cũng phai nhạt.

Nếu là cô, liệu có hận Lý Vi Nhiên không? Tần Tang cười ngơ ngẩn, không, tuyệt đối không.

Tối đó R rơi một trận tuyết lớn, sáng hôm sau Lý Vi Nhiên thức dậy, từ cửa sổ nhìn thấy sân thể thao rộng lớn của thành phố R, tuyết trắng mênh mang, ánh bình minh nhàn nhạt rải khắp lớp tuyết phía trên cùng, sáng đến xanh trong. Hoa tuyết vẫn còn rơi xuống, bầu trời mặt đất thật tĩnh lặng.

Có học sinh dậy sớm đã đến lớp học, khu giảng đường loáng thoáng vài khung cửa sổ sáng đèn, tỏ rõ vẻ cô đơn giữa đất trời bao la, nhưng lại có chút cảm giác ấp áp nho nhỏ yếu ớt. Trong lòng Lý Vi Nhiên bỗng có một sự xúc động khó tả, vì một buổi sáng tinh khiết lặng lẽ này, vì người anh yêu đang ngủ say ở phòng bên cạnh.

Ở trường trung học R hôm đó, không có giờ học sáng.

Mọi học sinh đều đứng ở ban công nhìn sân thể thao bên dưới, ở đó có một chàng trai trẻ mặc áo nhung màu đen, đang chạy bộ, khoảng mười phút, trên lớp tuyết đọng dày, một chữa “L” lớn được vạch ra, nửa tiếng qua đi, “O” xuất hiện, chàng trai đã bắt đầu xiêu vẹo chạy thành chữ “V”.

Đám học sinh nữ đã hét lên, học sinh nam thì huýt sáo không ngừng, các thầy cô nghe tiếng chạy đến cũng không còn tâm trí nào quản thúc, tụ tập bàn tán xầm xì.

Diệp Thụ đứng ở giữa các thầy cô, cười tủm tỉm, đến khi họ đuổi học sinh về để học tiết một, bà cũng đi về lớp mình, vừa đi vừa gọi điện cho con gái.

Tần Tang nghe điện thoại, nhảy xuống giường, chạy đến phòng mình, quả nhiên Lý Vi Nhiên không ở đó. Cô chạy ra cửa sổ nhìn cho dù rất xa nhưng cô vẫn nhận ra nngay, chàng trai đang chạy như điên trên chữ “yêu” đó, chính là Vi Nhiên của cô.

Mẹ vừa nói với cô, phải khiêm tốn. Nhưng niềm yêu thích tràn ngập này, ai mà có thể khiêm tốn được?

Cô mặc áo nhung rồi chạy ra ngoài. Cánh cửa sắt của sân tập không mở được, chắc anh đã nhảy qua lan can vào trong, Tần Tang hét gọi người vẫn đang chạy hình chữ “E”. Thấy cô đến, anh cười rồi chạy tới. Thế là cô nhảy qua lan can, trong tích tắc anh đến, cô bất chấp tất cả mà nhảy lên.

Cách đất khoảng hơn nửa mét, Lý Vi Nhiên thuận lợi đón lấy cô, ôm cô lăn vài vòng trên tuyết, Tần Tang ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào lòng anh, choáng váng hét to.

Tiếng chuông vào học cứ vang lên từng hồi, đám trẻ trên ban công tụ tập lại rồi tản mác, thỉnh thoảng có tiết ngữ văn, tiếng đọc bài đồng thanh to rõ, vang đi rất xa.

Tần Tang nằm trên lưng Lý Vi Nhiên, để mặc anh cõng, hai người đi vòng vòng trên tuyết, Lý Vi Nhiên cuối cùng kêu khổ: “Vợ à, anh còn chưa ăn sáng đã chạy ra đây làm em cảm động, em cũng cảm động đủ rồi nhỉ? Có thể xuống tự đi mấy bước không?”.

Tần Tang cười hí hí, không chịu, anh đành tiếp tục cõng cô đi vòng vòng trong sân. Hơn chín giờ, không có mặt trời mà mây đen âm u giăng lối, tuyết rơi trong không trung, Lý Vi Nhiên giẫm lên kiệt tác buổi sáng đã bị phủ lấp, Tần Tang ôm chặt cổ anh, bỗng nhẹ nhàng lên tiếng: “Em đã từng nói với anh là mẹ em chưa từng kết hôn?”.

Lý Vi Nhiên đẩy cô lên cao, “Em nói với anh chuyện nhà em bao giờ?”.

Tần Tang nghe anh có vẻ trách móc thì cười, thì thầm bên tai anh: “Mẹ em vào quãng thời gian đẹp đẽ nhất đã yêu một người đàn ông. Về sau… em đoán về sau là một câu chuyện tình yêu rất bình thường, dù sao thì họ đã chia tay, lúc đó mẹ em đã có em, nhưng bà không nói. Em nghĩ, đó là một sự kiêu hãnh, anh không cần tôi, thế thì tôi cũng sẽ không lấy đứa trẻ này ra để bám lấy anh. Trước tám tuổi em theo mẹ, sau đó bị bố đưa đi. Bố em là người rất nghiêm túc, rất cổ hủ, đó là lần hoang đường duy nhất trong cuộc đời ông. Mẹ em… rất lạnh nhạt, đó là lần nông nổi duy nhất trong đời bà. Từ nhỏ tới lớn, em chưa từng nghe họ nhắc đến tên đối phương, họ đã quên nhau. Vi Nhiên, nếu… nếu chúng ta đi đến bước đó, anh đừng quên em, được không? Em cũng sẽ không quên anh, cho dù chúng ta không còn gặp nhau nữa”.

“Không được”, Lý Vi Nhiên thả cô xuống, anh giơ tay ra giữ lấy khuôn mặt cô, thành thật, “Anh sẽ không rời xa em. Tang Tang, trên thế gian này, có những người và việc có thể khiến anh chết đi vì nó, bao gồm em. Nhưng trên thế giới này, chỉ có Tang Tang của anh là có thể khiến anh tiếp tục sống, cho dù là sống rất vất vả. Hiểu chưa? Cô ngốc này”. Anh nhẹ nhàng phủi tuyết bám trên tóc cô xuống, lại cúi đầu hôn lên đôi má đỏ ửng vì lạnh của cô, giọng rất dịu dàng, ánh mắt nóng bỏng.

Tuyết bay bay, trong mắt Tần Tang là giọt lệ chực trào, anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi, cô quay mặt tránh né, “Vi Nhiên... em không biết... em từ nhỏ đã gặp quá nhiều mối tình thay đổi, em không biết tình yêu chân thật là thế nào. Em không phải không tin anh, nhưng người em không tin là chính em…”

“Được”, Lý Vi Nhiên ôm cô vào lòng, “Tang Tang, anh cho em thời gian”.

Tần Tang khóc to trong vòng tay anh. Lần này quay về, chính là muốn xoa dịu cho việc ép cưới của Lý Vi Nhiên. Nhưng cho dù là bằng cách trì hoãn đầy ấm áp này, trong lòng cô vẫn rất hổ thẹn, so với anh một lòng một dạ, cô không đủ thẳng thắn, cho dù xuất phát điểm của cô là nghĩ cho tương lai của hai người.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Nếu gặp anh sớm hơn thì hay biết mấy? Nếu còn tự do mà gặp Lý Vi Nhiên, Tần Tang thề, tuyệt đối sẽ không có chút che giấu nào với anh.

Hai người trèo qua lan can về nhà, vừa đặt chân lên con đường chính trong trường, một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mang giày vải đế bằng, tướng mạo chững chạc, toàn thân toát ra vẻ đèn sách thư sinh.

Tần Tang vừa thấy người đó đã kêu thầm trong bụng, quả nhiên người đó bước tới, quan sát Tần Tang và Lý Vi Nhiên đang nắm tay nhau, lắc đầu, rồi chậm rãi lên tiếng: “Cái gọi là…”

“Bác An, đây là Lý Vi Nhiên, bạn trai của con”, Tần Tang vội cắt ngang trước khi ông ta bắt đầu bài luận văn dài dằng dặc, phải biết “cái gọi là” của “không biết cái gọi là” mà đã bắt đầu thì trong vòng một giờ đồng hồ cũng không ngừng ông lại được.

“Vi Nhiên, đây là cha của Tiểu Ly, thầy An Bất Tri”, Tần Tang nhiệt tình giới thiệu.

An Bất Tri không vui vì Tần Tang cắt ngang bài giảng của ông, nhưng đối với Lý Vi Nhiên rất lễ phép thì ông lại hài lòng, mỉm cười bắt tay với anh, “Cậu quen với Tiểu Ly nhà chúng tôi?”.

Lý Vi Nhiên vẫn chưa hiểu rõ sự tình, chớp mắt rồi tinh nghịch nói: “Tất nhiên ạ, cô ấy là chị dâu Ba…”

Tần Tang thúc cùi chỏ vào khiến Lý Vi Nhiên suýt nữa nội thương. Sắc mặt An Bất Tri lập tức thay đổi, mấp máy môi, không biết phải nói gì. Tần Tang vội cười ha ha giả lả, rồi kéo Lý Vi Nhiên chạy mất hút.

Toi, lần này An Tiểu Ly thảm rồi.

An Tiểu Ly đang ở thành phố C bỗng dưng hắt xì một cái, sau đó rất lúng túng cầm điện thoại lên xem.

Tối qua trước khi ngủ, Sở Hạo Nhiên vui vẻ gọi điện chúc ngủ ngon xong, Trần Ngộ Bạch như bị chọc tiết gà, dùng mọi thủ đoạn hành hạ cô đến nửa đêm, cuối cùng cô không chịu nổi khóc lóc van xin, chủ động thề thốt sẽ không nghe điện thoại của ai kia nữa, anh mới miễn cưỡng tha cho cô.

Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới không phải là Tiểu Bạch nói vì sao bạn vượt tường! Mà là Tiểu Bạch không nói gì, nhưng lại bức ép cô phải thừa nhận lỗi lầm, đồng thời chủ động thề thốt sẽ không dám nữa.

Cũng may, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có Sở công tử.

Cách một cánh cửa, Trần Ngộ Bạch bên trong bỗng có điện thoại, chính là Lý Vi Nhiên bỏ công việc, tự nhận là đi lo việc chung thân đại sự gọi đến.

Trần Ngộ Bạch nghe máy, trong điện thoại lại vẳng ra giọng của Tần Tang: “Có lẽ anh phải bỏ ra khoảng hai ngày tới đây rồi”.

“Chuyện gì?”, Trần Ngộ Bạch đoán, hai tên này chắc chắn đã nói gì với cha mẹ An Tiểu Ly rồi.

“Tiểu Ly… có lẽ, có thể, mấy hôm nữa sẽ bị bố cô ấy gọi về đó”.

“Được, tôi biết rồi, chúng ta ngày mai hoặc mốt sẽ gặp”, Trần Ngộ Bạch giở xem lịch trình làm việc, gạch đi mấy chỗ, dời lại mấy chỗ, “Đưa điện thoại cho người ấy của cô đi”.

Bên kia Tần Tang cười, đưa điện thoại cho Vi Nhiên đang cắt đậu phía sau.

“Nếu không muốn mùa xuân quay về khởi công thì bảo Tần Tang nhà cậu yên phận một tí”.

Lý Vi Nhiên cười sảng khoái, tỏ rõ tâm trạng phấn khởi, “Anh Ba, anh có biết là Thái Sơn tương lai của anh và ông già nhà anh có sở thích rất giống nhau không, đọc sách đánh cờ dạy dỗ người khác. Anh có phúc thật!”.

Trần Ngộ Bạch nhếch môi, “Tiểu Ngũ, chú có biết là Thái Sơn tương lai của chú và ông già nhà chú cũng rất giống nhau không – ý anh là chỉ mặt khó đeo bám đấy”.

Lý Vi Nhiên lập tức đi xa ra, hạ giọng, “Là ý gì?”.

“Là ý trên mặt chữ nghĩa thôi!”, Trần Ngộ Bạch cúp máy.

Lý Vi Nhiên nghe tiếng “tút” đơn điệu, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Tần Tang đang cắt đậu, mái tóc xoăn dài vén sau tai, ngước lên cười tủm tỉm với anh, “Sao vậy?”.

Lý Vi Nhiên kìm nén nghi vấn trong lòng, “Không sao, nhớ anh gửi lời thăm hỏi đến nhạc phụ đại nhân tương lai”, thấy Tần Tang cười, anh dò hỏi, “có phải là anh nên đi chào nhạc phụ tương lai?”.

Tần Tang không cười nổi nữa, Lý Vi Nhiên lặng lẽ nhìn cô. Đến khi cô bị anh nhìn đến mức không thể phớt lờ được, “Đợi sau đi, qua Tết đã. Buổi tối anh muốn ăn gì?”, cô quả nhiên đánh trống lảng.

Lý Vi Nhiên dựa người ra sau: “Tùy”.

Tần Tang muốn xoa dịu anh nhưng thần sắc của anh khiến cô không thể mở miệng, lấp liếm, phải, cô biết Lý Vi Nhiên đang cảm thấy cô lấp liếm.

Lúc bật bếp nấu cơm, Lý Vi Nhiên im lặng đứng sau lưng phụ giúp, Tần Tang thấy rất khó chịu như dầu bị đun sôi.

“Vi Nhiên, anh giận à?”, cô quay lại ôm anh.

Lý Vi Nhiên mím môi, lắc đầu.

“Anh giận rồi”, cô nói chắc chắn.

Lý Vi Nhiên nhìn cô, “Tang Tang, anh cảm thấy hơi mệt mỏi”.

Trái tim cô bỗng như bị tảng đá đè nặng.

“Em cứ như có rất nhiều chuyện che giấu anh, đương nhiên anh tôn trọng đời tư của em, nhưng có phải là em cũng nên tôn trọng anh không? Anh thật sự muốn cưới em, em cũng nên có thành ý như vậy chứ?”, anh thì thầm.

Tần Tang siết chặt anh hơn, mãi sau mới đáp: “Vi Nhiên, em cũng thật lòng muốn gả cho anh. Anh… cho em thời gian, được không?”.

Lại là thời gian.

Lý Vi Nhiên thở dài, bất lực.

Hình như cứ như thế, hình như không cãi nhau. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ bóng đen đó đã phủ xuống tình yêu của họ.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Điện thoại của bố già thật giống như sét đánh, làm An Tiểu Ly đờ cả người.

Bố già nhà cô tên là “An Bất Tri”, câu cửa miệng “cái gọi là…”, tiếp đó sẽ là một đống từ ngữ cổ điển lạc hậu khiến người nghe phải choáng váng, người ta tặng ông biệt hiệu là “không biết cái gọi là”. Thầy An Bất Tri là tổ trưởng tổ ngữ văn cấp ba của trường trung học cấp 2–3R, à một học giả chính thống nổi tiếng, rất có thành tựu trong nghiên cứu lịch sự đời Tống, nhưng bản chất thanh cao, cứ ở lại nơi nhỏ bé này mà chuyên cần dạy học, chức vụ hay bằng cấp gì đó đều không thèm, những nơi nổi tiếng lương bổng cao mời ông đều không lọt vào mắt ông nổi.

Đối với sự giáo dục con gái một, An Bất Tri xưa nay tuy nghiêm khắc nhưng vẫn dịu dàng, trong những vấn đề kiến thức cơ bản đều có yêu cầu khá cao, phê bình và động viên luôn song hành, tin tưởng và quản nghiêm cùng thực hiện

Đương nhiên, mọi tiền đề đều là – sự tán thành của cô Trần.

Nói cách khác, An Bất Tri sợ vợ.

Nên An Tiểu Ly sau khi bị bố dùng “liệt nữ truyền” để giáo huấn hơn nửa tiếng đồng hồ, đã cực lực yêu cầu được đối thoại trực tiếp với cô Trần

Cô Trần vốn tính hung bạo, bước tới quát cô: “Đừng mơ tao giúp mày! Sáng sớm mai ngoan mà cút về đây! Xem tao xử lý mày thế nào!”.

Tiểu Ly vội cười nịnh nọt, “Cô Trần, giọng nói du dương của mẹ, gầm như sư tử trước mặt chồng như vậy là không ổn lắm nhỉ?”.

Ai đó đang cúi đầu xem văn kiện, nghe đến đây khóe môi bất giác nhướng lên.

Cô Trần quả nhiên kìm nén lại, dằn vặt một lúc sau mới hỏi An Tiểu Ly: “Mày có người yêu rồi à?”.

An Tiểu Ly liếc nhìn ai đó cách cô không tới mấy mét, lúng túng ấp úng: “Ưm… dạ”.

“Đến giai đoạn nào rồi?”.

“Ưm… hả?”.

“Gặp cha mẹ chưa?”.

“Ưm… rồi”.

“Tết thì dẫn nó về!”.

“Ưm… dạ…”.

“Có nghe chưa?!”.

“Dạ!”.

Tiếng gầm sư tử của cô Trần lại tái hiện, cách xa như vậy mà An Tiểu Ly bị dọa chết khiếp, ngồi thẳng lưng lại trên sofa. Trần Ngộ Bạch như bị cô làm cho giật mình, ngước lên nhìn.

An Tiểu Ly cúp máy, ngượng ngùng cười với anh.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trần Ngộ Bạch bất ngờ không chui vào phòng cô. An Tiểu Ly đợi mãi, buồn ngủ tới mức mí mắt như dán lại vào nhau mà anh vẫn không tới. Cô đành tự ra ngoài xem xét, thư phòng không có đèn, mở cửa phòng ngủ thì anh lại đang ngủ trên giường!

An Tiểu Ly do dự rồi len lén khép cửa lại, định về, mai tìm cơ hội nói sau.

“Chuyện gì?”, trong bóng đêm, một cái bóng cao ráo ngồi dậy.

Tiểu Ly cảm giác như mình cố ý quan sát trộm anh vậy, thế là cô đứng ở cửa không lên tiếng, hy vọng trong phòng tối quá, Tiểu Bạch sẽ tưởng chỉ là Seven Up đi ngang.

Ai ngờ anh bật ngọn đèn bàn “cách” một cái, cô không kịp núp, đành ngốc nghếch đứng cười ngô nghê với anh đang cau mày.

“… Anh chưa ngủ hả?”’, cô miễn cưỡng thốt ra một câu.

Trần Ngộ Bạch nhìn giường mình, hỏi lại, “Em nghĩ sao?”.

An Tiểu Ly nghẹn lời, không nói gì được, rồi từ bỏ, “Ha ha… chúc ngủ ngon!”. Nói xong tự cô thấy mình mất mặt quá, lùi ra sau đóng cửa định chuồn đi.

“Tiểu Ly”, anh gọi sau lưng, cô ngần ngừ quay lại, nhìn anh, anh đang cười, “Tới đây”.

An Tiểu Ly lặng lẽ đi vào, lặng lẽ đóng cửa, lặng lẽ lên giường, lặng lẽ chui vào chăn, nằm dựa vào anh.

Trên chăn anh có mùi bạc hà cô quen thuộc, tuy là mùa đông nhưng mùi hương thanh tân tràn ngập trong mũi đó lại rất ấm áp. Trần Ngộ Bạch tắt đèn nằm xuống, nhẹ nhàng vòng tay kéo cô vào lòng.

Trước kia anh ngủ không ngon, rèm cửa trong phòng vừa dày lại nhiều lớp, lúc kéo lại thì trong phòng không chút ánh sáng. Thậm chí cô không nhìn rõ mày mắt anh gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng phả lên hàng lông mi của mình, dịu dàng như cánh bướm xao động.

Anh chỉ ôm lấy cô, nhẹ nhàng hít thở, hình như đã ngủ thiếp đi vậy. Tiểu Ly trong lòng có tâm sự lại không dám mở miệng. Mãi sau cô khó chịu quá, muốn trở mình, vừa nhúc nhích là anh đã thì thầm hỏi: “Sao thế?”.

Tiểu Ly tưởng quấy rầy anh đang nghỉ ngơi nên lẩm bẩm: “Không có gì”, rồi nhích sang bên để ngủ xa anh hơn.

Trần Ngộ Bạch lại bật đèn lên, kéo cô vào lòng. Trong mắt anh như có nụ cười, giơ ngón tay nâng cằm cô lên, “Bình thường nằm xuống chỉ cần ba phút là ngáy khò khò rồi, còn nói không có gì?”.

An Tiểu Ly cúi xuống cắn lên ngón trỏ của anh, anh cười khẽ, hừ một tiếng, ngón tay đùa nghịch lưỡi cô.

“Tiểu Bạch, hiện giờ chúng ta là gì nhỉ?”, An Tiểu Ly hỏi nhỏ, tim đập thình thịch.

“Em nói thử xem?”.

“Sống thử?”, cô hỏi, có vẻ không chắc chắn.

“Ừ”, anh khép mắt lại, cằm gác lên trán cô, dụi dụi nhè nhẹ.

“Bố mẹ em nói nghỉ Tết bảo em đưa bạn trai về nhà”, Tiểu Ly cong người lại, đầu dụi vào ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong đó, đợi đáp án rất quan trọng này của anh.

Trần Ngộ Bạch sửa lại chăn sau lưng cô, giọng nói lạnh lùng vẫn không đổi: “Công ty bắt đầu nghỉ từ 28 Tết, trưa 30 chúng ta cùng về, ăn Tết ở nhà em. Mùng 2 đến nhà anh”.

An Tiểu Ly co lại ở đó một lúc, dần dần buồn ngủ, sự sắp xếp của anh nghe cũng khá hay, cô “ưm” một tiếng rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trần Ngộ Bạch đợi tới khi hơi thở cô đều đều, lại một lúc sau mới nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi chăn, ôm vào lòng, anh chỉ cảm thấy trên thế giới này không có người nào ngốc hơn cô nàng này, chẳng phải muốn có danh phận hay sao, anh còn đang đợi câu hỏi tiếp theo của cô, muốn… nói những lời cô luôn muốn nghe, mà cô lại ngủ mất rồi?.

“An Tiểu Ly, qua năm sau, anh sẽ cưới em”, anh nói nhỏ vào tai cô.

Nghe tiếng chìa khóa xoay chuyển, Lý Vi Nhiên vội chạy tới. Diệp Thụ vừa vào nhà đã thấy ông con rể ngoan hiền của mình đang đứng cười tươi, đưa dép lê ra.

“Tang Tang làm món gì ngon thế? Thơm quá!”, Diệp Thụ vỗ vai Lý Vi Nhiên, vui vẻ nói.

Lý Vi Nhiên thân mật choàng nhẹ tay qua vai bà vào trong, có cảm giác con trai đang làm nũng với mẹ, “Gà hầm nấm, sắp xong rồi ạ”.

Anh cười tủm tỉm, mày mắt thanh tú rất dịu dàng, ôn hòa dưới ánh đèn. Diệp Thụ bỗng hiểu ra Tần Tang lúc đó vì sao lại muốn “quên đi”- một người như vậy, e rằng một khi đã yêu thật sự thì cả đời cũng không quên được.

Mà cả đời không quên, là một chuyện đáng sợ và đau khổ biết chừng nào.

“Vi Nhiên, mang ra này!”, Tần Tang ra khỏi bếp, gọi anh.

Diệp Thụ ngồi xuống bàn, mỉn cười gật đầu với con gái, “Khá lắm”.

Tần Tang cười bẽn lẽn.

Hai tám Tết, Trần Ngộ Bạch lái xe đưa An Tiểu Ly về thành phố R. Tần Tang và Lý Vi Nhiên rảnh rỗi, tay nắm tay ra ngoài tản bộ, tiện thể đi đón họ.

Trên mặt đất vừa được quét tuyết, một nam một nữ nắm tay nhau thả bộ chầm chậm, cùng một kiểu áo khoác dày, một màu đen một màu đỏ. An Tiểu Ly nhìn thấy là ghen tỵ, xúi Tiểu Bạch đạp ga, vứt lại đôi kim đồng ngọc nữ đang nhiệt tình vẫy tay chào ra sau xe.

Tình cảm thắm thiết như vậy, hai người họ tự đi về đi!

Trần Ngộ Bạch hoàn toàn không hiểu tâm trạng phụ nữ của An Tiểu Ly, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô, lát nữa đi gặp cô Trần, không biết cô còn nhe nanh giơ vuốt thế nào đây.

Tần Tang và Lý Vi Nhiên đuổi theo xe một đoạn, đều cảm thấy khó hiểu, hai người nhìn nhau, đành quay lại đi bộ một đoạn đường dài.

Chung cư giáo viên của trường R còn chưa có thang máy, nhà Tiểu Ly ở tầng 5, Trần Ngộ Bạch xách quà đi trước, cô theo sau, thở hồng hộc leo cầu thang.

Đến cửa nhà, Tiểu Ly hứng chí gõ cửa, cô Trần có lẽ đã sớm nghe thấy tiếng bước chân mà đợi sau cửa rồi, sau một giây là cửa mở ra ngay, cô Trần mập mạp mặc áo len dày giang rộng hai tay, cười đến nỗi nếp nhăn nơi khóe mắt biến thành hình cánh cung, “Con bé chết tiệt này cuối cùng cũng về rồi – Ngộ Bạch?”.

Khung cảnh đứng hình, bên trong là cô Trần hai tay giang ra, miệng há to, kinh ngạc quá độ, bên ngoài là An Tiểu Ly quay quắt sang nhìn bên phải, bên phải là Trần Ngộ Bạch đang mỉn cười, anh lên tiếng phá vỡ sự đứng hình đó: “Cô, lâu quá không gặp”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3