Bình yên khi ta gặp nhau - Chương 18 phần 2

Trần Ngộ Bạch nghe ra, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ đáp gọn “ồ” một tiếng.

An Bất Tri cầm ly trà và bàn cờ từ thư phòng đi ra, “Cô Trần à, gọi điện cho nhà dưới đi, bảo cậu bé đó lên chơi cờ với anh”, ông cười toe toét, bày bàn cờ ra.

Trần Ngộ Bạch cực kỳ khiêm tốn, ngồi xuống, “Chú, con mới học cờ tướng, hay là chú chỉ con vài chiêu nhé?”.

An Bất Tri thích nhất dạng hậu bối biết điều như vậy, gật đầu lia lịa. Cô Trần rối bời, nhìn chồng vẫn ngây ngô không hiểu gì thì càng tức tối, dẹp hết bàn cờ, gầm lên khiến hai người đàn ông nhìn nhau: “Ăn no chưa? Đi ngủ hết cho tôi!”.

Lý Vi Nhiên đi quá gấp gáp, mặc áo khoác mang giày, cầm chìa khóa xe đi ngay. Tần Tang nói đưa anh xuống lầu nhưng bị anh ngăn lại.

“Công ty có chút chuyện gấp, anh về thì anh Ba có thể ở lại thêm vài ngày, họ giờ đã rối loạn thế này, em cứ ở lại đây ăn Tết nhé, chúng ta liên lạc qua điện thoại, nhé?”.

Giọng anh có chút thay đổi nho nhỏ, Tần Tang chột dạ, ôm eo anh làm nũng, không chịu buông tay.

Cầu thang vọng lại tiếng bước chân, An Tiểu Ly mặc áo ngủ nhăn nhúm, nước mắt nước mũi đầm đìa bước từng bước xuống, thấy hai người họ ôm ấp nhau thì ai oán “bay” vào nhà họ Tần như một con ma.

Những việc phải lo cứ nối tiếp kéo đến, Tần Tang xưa nay bình tĩnh cũng có phần rối loạn. Lý Vi Nhiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vỗ nhẹ lưng cô: “Càng lúc càng tồi rồi, anh Hai vẫn đang đợi anh, ngoan, mai anh gọi điện cho em, được không?”.

Tần Tang gật đầu.

Về lại phòng ngủ, An Tiểu Ly đã tự động chui lên giường cô, Tần Tang đến phòng mẹ ôm chăn gối sang, tiện thể báo cáo chuyện Lý Vi Nhiên có việc phải đi gấp, Diệp Thụ vẫn bình thản, không hỏi gì.

Hai cô gái đều không ngủ được, tư duy của An Tiểu Ly rối như cuộn len, Tần Tang càng nghiêm trọng hơn, nỗi lo của cô không thể nói với bất kỳ ai. Tuy đã sớm dặn dò An Tiểu Ly không được nhắc chuyện của cô cho ai biết, nhưng cô nàng ngốc như vậy, ai mà biết liệu có bị Trần Ngộ Bạch gài bẫy hay không.

Hai người đều im lặng, nên tiếng chuông di động vang lên rất chói tai.

Hai chữ “Tiểu Bạch” nhấp nháy trên màn hình, hình liên lạc là lúc cô chụp lén khi anh ngủ, cô nằm cuộn trong lòng anh làm dấu tay thắng lợi, anh rõ ràng đang ngủ say nhưng khóe môi không biết vì sao lại cong cong.

Tấm hình như vậy trong bóng đêm ức chế thật đúng là một cái gai sắc nhọn, đâm vào khiến An Tiểu Ly bất giác nhấn nút từ chối.

Nghĩ đến tính khí của anh chắc chắn sẽ gọi lại, Tiểu Ly nhắn tin hỏi: “Chuyện gì thế? Đang ngủ rồi.”

“Có chuyện nói với em, ra ngoài đi”.

“Không, em lạnh”.

Một sự im lặng kéo dài, trong lúc chờ đợi, An Tiểu Ly lặng lẽ thu dọn lại đống đổ nát trong lòng, từng viên từng miếng, từng cây từng cành.

Hình như cô bỗng nghĩ ra, thứ mà câu “chào cô” của Tiểu Bạch đã đẩy ngã, là chút niềm vui nho nhỏ cuối cùng cô dành cho anh. Đàn ông dù tốt và xuất sắc đến mấy, bây giờ là của bạn, sau này thì lại không nói chắc được, không còn cảm giác tin tưởng thì dù yêu thương mấy cũng làm gì được đâu?

Điện thoại của Trần Ngộ Bạch lại tới, rồi bị cô bấm tắt tiếp.

Lại một sự chờ đợi dài đằng đẳng.

“An Tiểu Ly!”, tin nhắn của anh đến, một dấu cảm thán, An Tiểu Ly có thể tưởng tượng ra anh đang cau mày sốt ruột.

“Ưm”.

“Anh không cố ý giấu em, đừng giận!”.

“Em không giận”.

“Vậy ngày mai anh đi nói với cô về chuyện chúng ta?”.

“Chuyện gì?”.

Trong đối thoại chữ nghĩa, An Tiểu Ly như thể rất bình tĩnh, Trần Ngộ Bạch lại im lặng rất lâu. Mãi sau cuối cùng anh vẫn nhắn tin, sáu chữ ngắn gọn – “chuyện chúng ta sắp kết hôn”.

An Tiểu Ly không hề có cảm giác vui mừng, ngược lại cô càng thấy mệt mỏi. “Không, đừng để họ biết chuyện chúng ta. Em buồn ngủ rồi, ngày mai tính sau. Chúc ngủ ngon”. Cô lập tức tắt máy.

Tần Tang nghe tiếng nhạc tắt máy, hỏi trong bóng đêm: “Nghĩ xong chưa?”.

“Đang nghĩ”.

“Từ từ nghĩ”.

“Ừ”.

Con đường tuyết bị dồn ép lại thành vụn băng nên rất trơn, Lý Vi Nhiên phóng xe như bay.

Về đến thành phố C là đã nửa đêm. Đèn đóm của vạn nhà đã tắt hết, chỉ có anh vẫn đang trên đường mưa gió ào ào, vì người con gái mà đến giờ anh mới biết đại khái lai lịch, quay về giải thích với anh Cả.

Giải thích gì đây? Anh Hai nói trong điện thoại, anh Cả đã liên hệ chuyện này với sự thay đổi gần đây của bên thành Tây, và cả chuyện bố anh sắp lên chức lại với nhau. Nhưng anh có thể nói gì?

…Tang Tang… không phải dạng người đó?

Nhưng hiện giờ anh cũng không biết Tang Tang của anh là người thế nào.

Cô Ba nhà họ Tần ở thành Tây, ha ha, bạn gái bí ẩn trong truyền thuyết của con trai một nhà Trình. Lý Vi Nhiên châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, lại dập tắt, vẻ mặt không cảm xúc búng ra ngoài cửa sổ.

Tần Tang, Tần Tang, Tần Tang…

Trong phòng khách nhà họ Lương, Tần Tống và Kỷ Nam đều uống say, một người nằm bò ra trên sofa, người kia gục lên vai Dung Nham ngủ ngon lành. Lý Vi Nhiên bụi bặm từ ngoài đi vào, Dung Nham vội ra dấu đừng nói gì, chầm chậm đặt Tiểu Tứ đã bắt đầu chảy nước dãi xuống sofa, đặt gối ôm và đắp chăn cho cô xong mới nhẹ nhàng đứng lên, ra hiệu cho Lý Vi Nhiên theo anh.

Hai người đi lên thư phòng ở trên lầu, Lương Phi Phàm đang đợi ở đó, thấy hai người vào thì ra hiệu họ ngồi xuống.

Lý Vi Nhiên hỏi, vẻ mặt u ám: “Tin tức có chính xác chưa?”.

Lương Phi Phàm không nói, Dung Nham gật đầu, “Đã xác định, Tần Tang là con gái thứ ba của Tần Uy, nhưng không phải do bà Tần sinh ra mà là con gái riêng của Tần Uy. Mẹ Tần Tang…”

“Em biết rồi”, Lý Vi Nhiên không nghe nổi nữa, cắt lời Dung Nham, “Tiểu Lục biết rồi?”.

Lương Phi Phàm gật đầu, Tần Tống tối nay cũng không chịu nổi cú sốc đó, uống đến say khướt, phá nát buổi tiệc. Dung Nham cả buổi tối rất buồn bực, đầu tiên là anh Cả quá mềm lòng trước mặt mọi người trong buổi tiệc, sau là Tiểu Lục mượn rượu xả stress, buổi tiệc anh cất công tổ chức đã hạ màn một cách thảm hại như vậy.

“Các anh đừng nghĩ nhiều, em đảm bảo Tần Tang không phải cố ý tiếp cận em và Tiểu Lục. Cô ấy… là một cô gái tốt”, Lý Vi Nhiên tự cảm giác lời nói của mình quá thảm hại.

“Mùng Ba nhà Tần Uy có tiệc, Tần Dương mời chúng ta xem như đáp lễ, chú Ba không có, anh không rảnh, bốn đứa đi với nhau”, Lương Phi Phàm nhanh gọn, đưa thiệp mời cho Lý Vi Nhiên, mọi thứ đều do anh tự giải quyết.

Sắc mặt Lý Vi Nhiên xám ngoét, Dung Nham lặng lẽ vỗ vai anh.

“Ba chúng ta đi”, Lý Vi Nhiên vẫn bảo vệ Tần Tống, “Không liên quan gì đến Tiểu Lục, đừng kéo nó vào nữa”.

“Vi Nhiên, nếu chuyện chú và Tần Tang không xử lý tốt, người bị kéo vào không chỉ có Tiểu Lục”. Lương Phi Phàm nói với anh, “Bố của chú sắp lên chức, đây không phải chuyện gì tốt với mấy nhà phía Tây. Chuyện chú và Tần Tang nếu có gì bất ổn, đối với mấy nhà bên đó thì chính là một cơ hội tốt để phá vỡ cục diện xác lập bấy lâu ở thành phố C, đặc biệt là nhà họ Trình”.

Dung Nham gật đầu, nghiêm túc hiếm thấy, “Huống hồ ông già nhà chú sẽ không thích cô gái có hoàn cảnh gia đình như Tần Tang đâu”.

Lý Vi Nhiên tỏ ra không cảm xúc, “Cô ấy là người của em, chuyện gì xảy ra em cũng sẽ chịu trách nhiệm, các anh không cần nhúng tay, em biết cách”.

Đêm là phương thuốc an thần dịu dàng nhất trên thế giới.

Ba giờ sáng, An Tiểu Ly thở dài thườn thượt, Tần Tang cũng thở dài một tiếng.

“Tớ muốn chia tay với anh ấy”.

“Tớ muốn khai thật với anh ấy”.

“Gì cơ?”, cả hai cùng hỏi đối phương.

Tần Tang trở mình, ngồi thẳng dậy trong chăn, “Tiểu Ly, cậu nói nghiêm túc hả?”.

“Ừ… tớ thích anh ấy, nhưng anh ấy không hợp với tớ. Tớ và anh ấy không bình đẳng, có lẽ anh ấy cũng thích tớ, nhưng rất có khả năng cả đời cũng không làm được một việc là yêu tớ. Ngay cả chuyện quan trọng cô Trần là cô của anh ấy mà cũng giấu tớ, thực ra anh ấy chắc cảm thấy không xác định, Tang Tang, tớ chỉ có thể sống mấy chục năm, hà tất phải chịu ấm ức chứ? Tớ phải tìm một người đối xử tốt với tớ”.

Tần Tang im lặng nghe, thò tay ra khỏi chăn ôm vai cô, “Hóa ra cậu đã hiểu được như vậy”.

“Tang Tang, tớ muốn chia tay. Như ban đầu cậu nói, thà rằng Sở Hạo Nhiên nhớ tớ cả đời, tớ cũng muốn Tiểu Bạch nhớ tớ cả đời”.

Tần Tang nghe mà buồn cười, Sở Hạo Nhiên làm sao cùng đẳng cấp với Trần Ngộ Bạch, muốn chia tay với anh ta thì đơn giản, Trần Ngộ Bạch thì… thật sự là hơi khó.

“Tang Tang”, An Tiểu Ly gọi khẽ tên bạn, “Trần Ngộ Bạch khó đối phó, cậu phải giúp tớ”.

“Nếu cậu thật sự không thích anh ta nữa, chia tay không khó. Trong tình yêu, điều khó khăn nhất mãi mãi là ở chính bản thân ta. Tiểu Ly, tớ ủng hộ quyết định của cậu, nhưng, cậu phải nghĩ cho kỹ”.

Tiểu Ly muốn khóc, cứ nghĩ tới việc trong cuộc sống không bao giờ còn có người tên Tiểu Bạch là cô đã muốn trào nước mắt, nhưng cú sốc hôm nay quá lớn, cô thật sự đã hạ quyết tâm: “Ừ, nghĩ kỹ rồi, chia tay với anh ấy”.

Một đêm mất ngủ, buổi sáng hai cô gái đều ngủ ngon lành, Diệp Thụ thấy bên ngoài lại có tuyết rơi nên cũng không đánh thức Tần Tang, tự đi đến khu giảng đường.

Không biết do đổi giường hay thiếu đi một người mà Trần Ngộ Bạch cả đêm không ngủ yên, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cứ muốn siết chặt người trong lòng, hai tay trống vắng, mới nhận ra cô ngốc kia vẫn còn hờn dỗi ở lầu dưới.

Có gì mà phải giận dỗi? Trần Ngộ Bạch lúc rửa mặt đã nhìn vết thâm xanh nhạt dưới quầng mắt, bất giác thấy hơi bực, phụ nữ quả nhiên không thể chiều chuộng được.

Gọi điện cho cô vẫn tắt máy, đến chín giờ hơn thực sự không nhịn nổi, anh gọi cho Tần Tang, cũng tắt máy. Trần Ngộ Bạch thấy cô Trần và An Bất Tri đều đến khi giảng đường chấm bài thi cuối kỳ, nghĩ chắc Diệp Thụ cũng không có nhà nên mặc áo khoác, xuống lầu dưới gõ cửa.

Tần Tang lúc ra mở cửa thì khoác áo nhung, dưới lớp áo ngủ dây là đôi chân trắng nõn chắc khỏe, trong tích tắc Trần Ngộ Bạch nghĩ tới con chim Pitta nhiều màu ngây thơ, ngượng ngùng quay mặt đi, ho vài tiếng, “Tiểu Ly đâu?”.

Tần Tang mơ màng ngờ nghệch gãi đầu, “Ngủ”.

Trần Ngộ Bạch nhìn gương mặt hiếm khi không lạnh lùng bình thản của cô, giọng cũng dịu lại, “Có thể phiền cô sang phòng khác ngủ không? Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Ly”.

“Không thể”, Tần Tang dụi mắt, quay về phòng tiếp tục ngủ bù.

Trần Ngộ Bạch đợi mãi không thấy Tần Tang ra, mới hiểu cô gái này lại chơi anh một vố.

Anh ngồi đợi trong phòng khách nhà Tần Tang đến trưa, Diệp Thụ mở cửa vào, một luồng sát khí bốc ra, lại nhìn sofa trong phòng khách, người đang ngồi chẳng phải cháu của cô Trần hay sao?

“Sao lại ngồi thế? Tang Tang và Tiểu Ly đâu?”, Diệp Thụ ngạc nhiên hỏi.

Trần Ngộ Bạch mỉn cười, rất phong độ trả lời bà: “Cháu đến tìm Tiểu Ly. Nhưng Tần Tang chưa ngủ dậy, không sao, cháu ngồi đợi một lát”. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Không vội”.

Diệp Thụ chau mày, bà đặt túi xuống vào phòng ngủ của Tần Tang, lát sau gọi cả hai cô gái dậy.

An Tiểu Ly tóc rối bời, dụi mắt như một con sóc, đang ngáp một cái rõ to đến nửa chừng thì phát hiện Trần Ngộ Bạch đứng trong phòng khách, khoanh tay nửa cười nửa không nhìn cô.

“Anh đến làm gì?”, Tiểu Ly nhớ đến chuyện hôm qua, trong tích tắc nhìn thấy anh là thấy ghét.

Trần Ngộ Bạch như thở dài, bước đến chỗ cô vén lại tóc cho cô, nhéo má cô một cái, hạ giọng: “Anh đến xin lỗi. Xin lỗi em, đừng giận nữa được không?”.

Hiếm khi thấy anh chịu xuống nước xin lỗi như vậy, An Tiểu Ly im lặng. Tần Tang mặc áo ngủ lúc này “bay” ngang qua, vào nhà tắm rửa mặt.

Tiểu Ly định thần lại, “Anh lên kia trước đi, lát nữa em lên rồi chúng ta nói chuyện”.

Trần Ngộ Bạch ngập ngừng, Tần Tang lại mặc áo ngủ từ nhà tắm bay ra, vào thẳng trong phòng. Tiểu Ly rõ ràng vì Tần Tang mà càng kiên định quyết tâm của mình, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.

Trần Ngộ Bạch tự nhận mình đã cúi đầu đến mức độ cuối cùng, lạnh mặt bỏ ra ngoài.

Tần Tang, vốn dĩ còn định nhắc cô chú ý hành tung của Tiểu Ngũ, bây giờ cô bất nhân, chớ trách tôi bất nghĩa.

Tiểu Ly hơn nửa tiếng sau mới lừ đừ lên lầu, Trần Ngộ Bạch vẻ mặt dửng dưng ngồi đợi ở phòng khách, cô cũng không còn lúng túng như xưa, trấn tĩnh như thường vào trong phòng thay quần áo, chải lại tóc, lúc ra còn vào nhà bếp pha một ly sữa cho mình trước.

“Anh muốn nói gì với em?”, cô bình thản nói.

Trần Ngộ Bạch chưa từng kìm nén như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là anh sai trước, anh hít mấy hơi thật sâu, rồi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, anh không nên giấu em quan hệ của anh và cô Trần”.

Tiểu Ly gật gù, “Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, còn chuyện gì không?”.

Trần Ngộ Bạch nhíu mày, “Em không muốn biết… anh nhận ra em từ lúc nào à?”.

“Nếu anh không muốn nói thì em có hỏi cũng vô ích, điểm này em đã được lĩnh giáo rất rõ”, An Tiểu Ly mượn cớ uống sữa, cúi đầu xuống tránh né ánh mắt anh.

Trần Ngộ Bạch cười lạnh lùng, “Tần Tang còn dạy em những gì?”.

“IQ của em thấp tới nỗi phải dựa vào người khác mới hiểu rõ những chuyện đó sao?”.

Lần này Trần Ngộ Bạch đã bị sặc thật.

“Anh cũng chưa từng hứa hẹn gì với em, nên em nghĩ em không cần phải nghiêm túc nói lời chia tay anh, Trần Ngộ Bạch, em rất nghiêm túc thông báo với anh: từ lúc này, em và anh chỉ còn lại quan hệ anh em họ, bố mẹ em nếu đã không biết thì đừng nói với họ, có muốn ở lại nhà em ăn Tết hay không thì tùy hứng của anh, chúng ta vẫn được xem là họ hàng, tiếp đón anh vài ngày cũng không thành vấn đề”, những lời tự học thuộc cả buổi tối, cô nói rất lưu loát.

Trần Ngộ Bạch cười lạnh lẽo, dạ dày đau nhói khó chịu, cơ quan phía trên dạ dày cũng đau theo, “An Tiểu Ly, anh không phải người không có nguyên tắc, em đừng quá đáng”.

“Em cũng là người có nguyên tắc, anh cũng đừng quá đáng”, An Tiểu Ly vẻ mặt lạnh nhạt, thực ra phía sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt anh quá đáng sợ…

Gió tuyết đập vào cửa sổ, âm thanh “u u” vẳng tới, trong phòng không có máy sưởi, hai người lạnh lẽo im lặng. Trần Ngộ Bạch cuối cùng ý thức được cô ngốc lần này thật sự giận dữ, ánh mắt cô có một sự quyết đoán khiến anh lạnh lòng.

Phải, Trần Ngộ Bạch lần đầu trong đời có cảm giác kinh hoàng. Mà cuộc đời của Trần Ngộ Bạch không bao giờ còn gặp người thứ hai có ánh mắt khiến anh vừa thương xót vừa kinh hoàng như vậy nữa.

“Em muốn thế nào…”, anh thỏa hiệp, nặng nề ngồi xuống, có phần mệt mỏi hỏi An Tiểu Ly. Cô… muốn thế nào thì thế đó, được chưa?

“Trần Ngộ Bạch, em không cần anh nữa”, cô thầm siết bàn tay, vẫn nói ra, “Em muốn rời xa anh, tìm một người hợp với em hơn anh. Không cần đẹp trai như anh, giàu như anh, chỉ cần đối với em tốt hơn anh, khiến em hạnh phúc hơn anh”, cô gắng lấy hết can đảm nói hết.

Trái tim Trần Ngộ Bạch xưa nay tự nhận là đã đóng băng, lúc này bị lời cô nói làm tan chảy thành dòng nước lạnh lẽo nhất, lạnh đến độ tim anh không còn hơi ấm nào.

“Rất tốt, rất tuyệt”, anh vỗ tay. “An Tiểu Ly, em giỏi lắm. Vậy được, em đi tìm hạnh phúc của em đi, anh không ngăn cản”.