Bình yên khi ta gặp nhau - Ngoại truyện 3 + 4

Ngoại truyện 3: Hồng nhan họa thủy

Bạn đã từng đau đớn như vậy chưa? Giống như trời đất lại bắt đầu hỗn loạn, bạn bị đưa vào trong một cái máy trộn, cơ thể bị nghiền ra từng chút một, sau cơn đau đớn kinh hoàng, mọi thứ đã tĩnh lặng, người bạn yêu nhất và người bạn thương nhất đứng trước mặt, tim bạn bị dao xẻo từng nhát, khổng thể nói ra chữ nào.

Nói thế nào? Những gì cần nói anh đã nói như đinh đóng cột với Tiểu Lục, kết quả? Tiểu Lục chuốc thuốc anh.

Nói thế nào?

Còn nói thế nào được?

Nếu bạn cũng giống Lý Vi Nhiên, có một đứa em họ cùng lớn từ thời cởi truồng tắm mưa, bạn sẽ hiểu, cho dù đau đớn như cắt gan cắt thịt, bạn cũng sẽ không nhẫn tâm hủy diệt nó ngay trước mặt người con gái nó yêu điên cuồng, bạn sẽ sợ hãi mất nó từ giây phút đó.

Lý Vi Nhiên từng nói, trên thế giới này anh nguyện chết vì một số người, nhưng chỉ nguyện sống một cách khổ sở vì một mình Tần Tang. Lúc đó anh không nói với cô rằng, trong số “mấy người” đó, Tần Tống chắc chắn nằm ở số đầu.

Đôi mắt đầy nước của Tần Tang nhắm lại, ánh mắt hổ thẹn mà điên loạn của Tần Tống, Lý Vi Nhiên thở dài trong lòng, tuyệt vọng đi vào trong căn phòng tối đen vốn dĩ đã đóng trong tim Tần Tang.

“Xin lỗi”, đó là câu xin lỗi tuyệt vọng nhất trong đời anh.

Tối đó bên ngoài bệnh viện, Lý Vi Nhiên ngồi trong xe, đau đến không thể nhúc nhích, ngồi cứng đờ trên xe cho tới lúc trời sáng.

Cuộc đời bạn đã từng có lúc lạnh băng vô thanh chưa? Giống như bỗng dưng bị đẩy vào thời đại phim đen trắng. Cũng không tới nỗi xung quanh vắng lặng như chết, mà là một cảm giác mặc cho mọi thứ đổi dời, chỉ còn lại mình ta cô đơn giá lạnh.

Quả thực là không còn chút hứng thú gì nữa.

Mà vẻ mặt giận dữ của Dung Nham lúc này khiến Lý Vi Nhiên càng cảm thấy mệt mỏi.

“Lý, Vi, Nhiên!”, Dung Nham nghiến răng, như thể mài ba chữ này ra nuốt vào bụng, “Chú lại đem tất cả cổ phiếu trong tay chú ra để thế chấp?! Chú điên rồi à?”.

Lý Vi Nhiên cúi đầu, tay kẹp điếu thuốc, tay kia ấn huyệt thái dương, giống rất bình tĩnh, “Tiền mặt bây giờ của em không đủ!”.

“Tiền mặt cậu ném hết vào công ty Tần Uy rồi!”, Dung Nham nổi giận, đập bàn thật mạnh, “Cậu biết công ty ‘Thành Thực’ hai năm nay đầu tư bao nhiêu tiền vào hạng mục của Tần Uy không? Huống hồ hạng mục đó đã vận hành lâu như vậy, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nhà họ Trình rút ra rồi, cái mà nhà họ Tần cần là cả một số tiền vốn khổng lồ! Chỉ một mình cậu mà muốn gánh vác hả?”.

“Nếu không thì sao? Anh có giúp em không?”, Lý Vi Nhiên hút một hơi, tiếp tục cúi đầu nói.

Dung Nham không kìm được, đẩy ghế bước ra, kéo cà vạt nhấc anh lên, Kỷ Nam vội lao tới ngăn cản, Trần Ngộ Bạch bước nhanh tới, chặn ở giữa.

Dung Nham hiếm khi mất bình tĩnh, khi kiểm soát được thì càng buồn bực, tức tối đá lật cái ghế.

Kỷ Nam bực bội vò tóc, chuyện thu thập tin tức của Lương Thị xưa nay đều do cô phụ trách, hành động của Lý Vi Nhiên gần đây quá kỳ dị, cô vừa tra ra, tuy trước sau đều đầu tư cho các công ty khác nhau, nhưng mấy công ty đó về sau đều có cùng một hành động – đầu tư cho hạng mục của Tần Thị bị nhà họ Trình rút mất vốn. Bây giờ cả cổ phiếu của Lương Thị mà Lý Vi Nhiên cũng thế chấp cho ngân hàng rồi, cô không dám biết mà không báo, thế là hôm nay, Lương Phi Phàm triệu tập tất cả, trừ Tần Tống, để bàn bạc việc này.

“Tiểu Ngũ, chú không thể như vậy! Vì một Tần Tang, chú định khuynh gia bại sản thật hả?”, im lặng hồi lầu, Dung Nham bình tĩnh hơn, “Nói nhẹ nhàng hơn là bây giờ cho dù có người bất chấp tất cả vì người yêu, thì cũng phải là Tiểu Lục…”. Dung Nham chưa nói xong, Kỷ Nam đã thò tay gõ mạnh lên lưng anh.

Lý Vi Nhiên thì không yếu đuối như Kỷ Nam tưởng, mặt anh vẫn không cảm xúc, “Mọi người cứ mặc kệ em, bây giờ em không làm gì đó thì rất khó chịu”. Anh lại châm điếu thuốc, “Còn về Tiểu Lục… Em luôn bảo vệ nó, bao năm nay đã quen rồi… Không sao”, anh cố cười vui vẻ, “Mọi người yên tâm! Em thật sự không sao, khá ổn…”

“Vậy chú cũng phải báo bọn tôi biết một tiếng…”, Kỷ Nam cau mày, “Ngay cả chúng tôi trước đó cũng tưởng lầm tình hình Tần Thị tốt lên là do công lao của Tiểu Lục”. Cô không nói tiếp… Chúng tôi đều tưởng vậy, liệu Tần Tang cũng tưởng thế không? E rằng, ngay cả Tiểu Lục cũng tưởng vậy?

Lương Phi Phàm nãy giờ không lên tiếng, lúc này lạnh lùng hừ một tiếng. Trần Ngộ Bạch ngước nhìn anh ta, anh ta hơi gật đầu, Trần Ngộ Bạch rút ra một tập văn kiện, đập mạnh lên đầu Lý Vi Nhiên.

Lý Vi Nhiên đau quá, ngoẹo đầu, đón lấy và hỏi: “Gì thế?”.

Trần Ngộ Bạch cười lạnh, “Chú thì mạnh tay lắm, bọn này không thể chịu nổi cổ phiếu bị rơi vào tay kẻ khác, nên chuộc lại hết rồi”.

Lý Vi Nhiên sửng sốt, quay sang nhìn Lương Phi Phàm, “Anh Cả?”.

Lương Phi Phàm nâng ly cà phê lên, “Hạng mục đó cũng tạm, xem như đầu tư xa đi. Chỉ là khó trao đổi với ông già Tần Thị đó thôi, nhạc phụ tương lai chú chọn thì tự đi mà nịnh bợ. Lão Tam đưa tiền đầu tư cho chú ấy, những chuyện vất vả thì để chú ấy làm”.

Trần Ngộ Bạch gật đầu, Kỷ Nam và Dung Nham nhìn nhau, Lý Vi Nhiên cau mày, không biết nói gì, nhận lấy tất cả văn kiện mà Trần Ngộ Bạch đã chuẩn bị sẵn, anh im lặng.

“Tiểu Ngũ”, Trần Ngộ Bạch nói, “Đừng một mình gánh vác quá nhiều, tuy anh không tán thành cách làm của chú, nhưng chúng ta là anh em”.

Lý Vi Nhiên gật đầu, không còn gì để nói nên quay lưng ra ngoài.

Dung Nham nhìn anh đóng cửa, mãi sau mới hỏi Lương Phi Phàm: “Anh Cả, chị Yên lên tiếng bất bình thay Tiểu Ngũ à?”. Lương Phi Phàm không thích người yêu của Tiểu Ngũ, sao có thể ra tay hào phóng như vậy?

Lương Phi Phàm lắc đầu, “Mẹ Tiểu Ngũ gọi điện, anh cũng phải nể mặt bà ấy… cô Ba nhà họ Tần quyến rũ Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hình như đúng là khá tốt…”

“Hồng nhan họa thủy…”, Dung Nham kéo dài, bị Kỷ Nam đánh một cú.

Lương Phi Phàm và Trần Ngộ Bạch đều nghĩ tới họa thủy nhà mình, cười khẽ.

 

Ngoại truyện 4: Lần đầu tốt nhất đừng gặp nhau

Diệp Thụ và Tần Uy lần đầu gặp nhau là ở buổi đấu giá, một số tranh chữ cổ bị thu mua của nhà họ Diệp đang bị bán đấu giá, Diệp Thụ mười chín tuổi mặc một bộ váy dài màu xanh ngồi trong góc, sắc mặt trắng bệch nhìn bảo bối của mình lần lượt từng bức bị người ta mang đi.

Tần Uy không phải người bản địa, đến để khảo sát thị trường, tiện thể mua hai món đồ cổ mang về làm quà tặng bố, tấm biển hiệu cũ kỹ đời nhà Tần có mức giá khởi điểm cao nhất, anh nhắm trúng thứ đó ngay từ đầu.

Đó là món quà sinh nhật năm nay của Diệp Thụ, được người cha nay đã nhảy lầu tự tử mang từ ngàn dặm xa xôi về làm quà cho cô. Cô chưa kịp làm gì đã bị người niêm phong căn nhà đuổi ra.

Tần Uy ra tay rất mạnh nên sau mấy vòng không ai dám ra giá nữa, anh nhẹ nhàng lấy được, đứng lên rời khỏi đó, cô gái tóc ngắn áo xanh đó đột nhiên đứng lên, chặn đường anh.

“Chào cô?”, Tần Uy cười, “Có chuyện gì sao?”.

“Tấm biển đó, cho tôi mượn một thời gian được không?”, Diệp Thụ rất bình tĩnh rất lễ phép, “Xin lỗi, đó từng là đồ của nhà tôi, tôi muốn vẽ lại làm  kỉ niệm”.

Tần Uy lúc đó chỉ mới hai tư tuổi, không lạnh lùng dửng dưng như bây giờ, anh có vẻ hứng thú nhìn Diệp Thụ, “Tại sao tôi phải nhận lời?”.

Diệp Thụ sắc mặt càng trắng bệch, mím chặt môi rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Tần Uy tự nhiên thấy tim rung động, đưa tay kéo cô lại, “Này… nhờ người khác giúp làm gì mà lại kiêu ngạo như cô chứ?”.

Diệp Thụ quay lại, liếc nhìn anh, hờ hững.

Mãi sau này Tần Uy cũng biết: Diệp Thụ, cô chưa từng cầu xin ai.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

“Tiểu Thụ…”, Tần Uy ôm cô rất chặt, hàng lông mày cau lại, “Đi gặp bố anh được không? Anh không thể thuyết phục ông, chắc chắn! Em chỉ cần đi gặp ông một lần là được!”.

“Anh buông em ra trước đã!”, cô nói gọn.

Tần Uy bịn rịn buông ra, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, thở dài, “Anh là con trai lớn phải kế tục gia nghiệp, không thể vì một người mà từ bỏ cả một gia tộc… Tiểu Thụ, anh biết em không thích nể mặt người khác, nhưng lần này vì anh, vì tương lai chúng ra, em thử một lần được không? Bố anh sẽ thích em! Nhất định!”.

“Nhưng em chưa chắc sẽ thích ông ấy”, Diệp Thụ lạnh lùng thẳng thắn, “Tần Uy, em không cảm thấy mình không xứng với anh, nếu anh hoặc người nhà anh nghĩ như vậy, mọi người có thể đi tìm người khác”.

“Diệp Thụ!”, Tần Uy tức tối, “Anh vì em mà làm loạn cả gia tộc lên, mà em không thể vì anh hi sinh một chút hay sao?! Tôn nghiêm của em quan trọng thế à? Giữa chúng ta luôn là chỉ một mình anh tình nguyện ư?”.

“Không phải”, Diệp Thụ nhìn anh, “Nhưng em có giới hạn của em. Vì tình yêu mà chấp nhận sự khinh thị của người khác đối với nhà em, em không muốn. Tần Uy, có lẽ chúng ta không hợp nhau. Anh cũng đã nói, anh là con trai cả, cưới một người có gia cảnh như em là không tốt cho tương lai”.

Tần Uy hít một hơi thật sâu, đấu tranh liên tiếp mấy ngày với gia tộc đã khiến anh mệt mỏi, còn Diệp Thụ lạnh nhạt thế này khiến anh đau đớn vô cùng. “Tiểu Thụ”, anh nắm vai cô, ngừng lại. “Em hay nói anh biết: em có nguyện vì anh mà cúi đầu một lần trước bố anh không? Một lần thôi, nếu ông làm khó em, nếu họ còn không chấp nhận, anh sẽ không cần gì cả, đưa em đi ngay”.

“Em không muốn”, Diệp Thụ nói khẽ, nhưng không dám nhìn thẳng mắt anh, “Anh về đi”.

Anh bất động.

Mãi sau cô nghe anh cười khẽ một tiếng, cực  kì thê lương và bất lực, sau đó vai cô nhẹ bẫng – anh rút tay lại, đi thẳng không quay đầu lại.

Diệp Thụ máy móc đi từng bước vào nhà, từ sảnh nhà gần đó có một người cao lớn, rất giống Tần Uy, “Cô Diệp”, ông ta khách sáo gọi cô, “cám ơn cô đã hợp tác với chúng tôi”.

“Không cần”, Diệp Thụ lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng tuyết, “Tôi không vì các người”.

Người đàn ông mỉm cười, “Tôi biết… Nhà chúng tôi đều vì nó mà thôi. Cái này, xin cô nhận lấy – hoàn bích quy triệu, cũng xem như chút tâm ý nhỏ của chúng tôi, cám ơn cô Diệp đã thấu hiểu”.

Là tấm biển bị gãy ấy. Trong mắt Diệp Thụ thoáng ánh sáng bừng lên nhưng cũng là nỗi đau vô cùng, cô không nhận lấy, “Tôi không cần”. Giọng cô run lên.

Cô không cần, cô không vì bất kỳ thứ gì mà buông tay, mà chỉ muốn tốt cho anh.

Cô chỉ vì anh.

Người đàn ông đó cười, đóng cái hộp lại đặt xuống chân cô, sau đó nhanh chóng lặng lẽ biến mất.

Đó là trận tuyết lớn nhất năm đó ở R, hai bên tường cao và hẹp của con hẻm cắt bầu trời thành những miếng nho nhỏ, tuyết rơi lả tả lên cái hộp, ngón tay lạnh băng không có cảm giác. “Bố”, giọng cô rất khẽ, “Con thực sự, thực sự rất yêu anh ấy…”

Mười năm sau…

“Diệp Thụ, mang cái này đến phòng họp”, chị Vương đưa tập tài liệu ra, “Nhanh lên, hôm nay có khách quý’.

Diệp Thụ nhận lấy, lặng lẽ đi tới phòng họp. Gặp cô bé bưng trà nước ở cửa, lóng ngóng bê hai khay trà, Diệp Thụ đón lấy một, hai người cùng mở cửa vào trong.

Lão tổng đang thao thao bất tuyệt với một người đàn ông mặc áo gió màu đen, thần sắc cực kỳ điềm tĩnh, Diệp Thụ cúi đầu đưa văn kiện, cô đi vòng sang bên kia mang trà, cô tiện tay gác khay trà xuống, ly cuối cùng đưa đến khách quý, cô đặt xuống, cây bút máy trong tay người đó rơi “cộp” xuống bàn.

Mọi người đều im lặng, tưởng khách quý có gì không hài lòng.

Diệp Thụ từ từ ngước lên, gương mặt tuấn tú của Tần Uy hiện ra. Cô đờ đẫn, mãi sau mới biết mình mất kiểm soát, rụt tay lại rồi vội vã ra ngoài.

Buổi chiều cô viện cớ xin nghỉ, về từ sớm. Về tới nhà mới hơi yên lòng, pha ly trà thơm ngồi xuống bàn, hương trà thơm ngát, mãi sau nước mắt cô đã rơi xuống.

Cứ tưởng… cả đời này không còn gặp được nữa.

Chuông cửa vang lên, cô quá đau lòng, mơ màng chạy ra mở cửa, đến khi nhận ra là anh thì đã muộn, anh đưa tay ra chặn rồi chen vào trong. Cô định lùi lại thì anh đã kéo cô vào lòng.

Tần Uy hít thở nặng nề, ôm cô chặt như thể muốn hòa tan vào nhau.

“Tiểu, Thụ”, anh gọi khẽ, mười năm rồi.

Diệp Thụ rã rời, đổ ập vào lòng anh, nước mắt như mưa.

Thực sự không phải cô tham lam, chỉ là số phận… thật quá vô tình.

Những ngày tiếp đó là những ngày vui vẻ nhất trong đời Diệp Thụ và Tần Uy.

Tần Uy ngày đêm ở bên cô, không làm gì cả, chỉ cần ngắm cô là được, bao năm qua, Tiểu Thụ của anh không hề thay đổi.

Mười năm rồi, anh cứ tưởng sẽ mãi sống như vậy, ai ngờ Thượng đế vẫn thương tình.

Thế nhưng Diệp Thụ biết rõ không thể lâu dài được, mười năm trước vấn đề còn đó, mười năm nay lại bao nhiêu biến hóa, vật thì còn mà người đã mất. Chỉ có anh ngốc đó vẫn khờ khạo tưởng cô không thay đổi.

Để anh ngốc nghếch đi, được này nào hay ngày đó, Diệp Thụ nghĩ thế, cả đời này dù sao em cũng không thoát khỏi hai chữ “thê lương”, chi bằng cho nửa đời sau của em đổi lấy ký ức duy nhất về anh.

Vợ của anh cuối cùng đã tìm đến.

“Chào cô”, người phụ nữ ấy cười hiền hòa, dịu dàng nói, “Tôi là Vương Di, quãng thời gian này… làm phiền cô đã chăm sóc chồng tôi, cô đã mệt mỏi rồi”.

Diệp Thụ im lặng.

“Gọi dì đi, trước khi đến mẹ dạy con thế nào?”, Vương Di cười, xoa đầu cậu bé đứng cạnh, cậu bé ngây thơ cười rất đáng yêu: “Chào dì, con là Tần Dương”.

“Nhỏ hơn là con gái của tôi, là Tần Liễu. Mấy ngày nay bị bệnh, tôi không đưa nó theo”, Vương Di cười nói, “Tên của cô có chữ ‘Mộc’ đúng không? Chồng tôi đặt tên cho con đều có chữ Mộc…”

“Đừng nói nữa”, Diệp Thụ lạnh lùng cắt ngang, “Cô muốn làm gì? Cứ nói thẳng”.

“Tôi chỉ muốn gặp cô, trò chuyện, để cô biết sự tồn tại của tôi và đám trẻ, giống như tôi luôn biết cô tồn tại”. Vương Di đỏ hoe mắt, “Ban đầu lúc tôi và Tần Uy kết hôn, anh ấy đã nói cả đời này, trong tim anh ấy chỉ có một người, nếu tôi không thể chấp nhận thì đừng kết hôn… Nhưng con gái trong những gia đình kiểu này như chúng tôi, không thể đòi hỏi chồng một lòng một dạ, Tần Uy cũng rất tốt, mấy năm nay chưa từng có gì bên ngoài, những bà vợ khác đều hâm mộ tôi…”

“Xin hãy nói trọng tâm đi?”, Diệp Thụ cau mày, những lời của Vương Di khiến tim cô chảy máu. Những chuyện đời thường cô ta nói, Diệp Thụ chưa từng biết đến, cũng là thế giới cô không có tư cách xen vào.

“Được… Thực ra, thực ra không có trọng tâm, tôi chỉ muốn đến thăm cô, cũng để cô biết tôi, sau này…”

“Không có sau này”, Diệp Thụ đứng lên cười lạnh, “Cô không cần phí sức ám chỉ, tôi sẽ không cùng chia sẻ một người đàn ông với cô – tôi không xứng. Anh ấy là chồng cô, bố của các con cô, sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy nữa”.

“Cô Diệp, xin cô đừng như thế, nếu cô bỏ đi, chồng tôi…”

“Tôi sẽ coi như hôm nay cô chưa đến, không ai biết. Còn nữa”, Diệp Thụ ngừng lại, giọng thấp dần, cô cúi đầu, thành thực và bất lực, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cuộc sống của cô. Tôi biết anh ấy đã kết hôn, không phải lỗi anh ấy… Là tôi”.

Là tôi nhất thời… không kìm được lòng.

Cuộc đời này quá đau khổ, nên ly rượu độc Tần Uy, càng uống cô càng không kìm được, lần này đã là giới hạn, cô phải chết đi. Kiêu ngạo như cô, một đời chịu nhục một lần là đủ rồi. Làm tổn thương một người phụ nữ vô tội và hai đứa trẻ vô tội, cô sẽ lấy cuộc đời còn lại của mình, xem anh như khách qua đường để chuộc tội.

Tối đó Tần Uy trở về, Diệp Thụ đứng trước mặt anh, vung tay ném tấm biển cũ kỹ đó xuống mặt hồ sau nhà.

“Nếu còn có ý gì khác, em sẽ như tấm biển này, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian”, mặt cô không chút sắc máu, nói từng chữ.

Lúc đó trong bụng cô đã mang thai Tần Tang ba tháng, Tần Uy không hề biết.

Từ hôm đó, mọi yêu thương trong anh đã đóng sập cửa. Từ đó, anh yên phận làm chồng, làm cha, nhưng không còn yêu thương được ai nữa.

Tám năm sau, Tần Uy vô tình biết “Tần Tang”, đón con gái về.

Lại mười lăm năm sau, Tần Uy nhận được điện thoại đầu tiên của Diệp Thụ trong đời.

“Alo…”, chủ nhân nhà họ Tần nức tiếng bốn phương, giọng lại run lên.

“Là tôi… Chào anh”, giọng Diệp Thụ vẫn lạnh băng, “Tôi là Diệp Thụ”.

“Ừ”, Tần Uy nhắm nghiền mắt, khẽ cười như đang trong mộng, yếu ớt và hoang mang.

“Chuyện kết hôn của Tần Tang… Anh để nó tự quyết định được không? Diệp Thụ ngừng lại, “Xin anh, đây là chuyện lớn cả đời nó, dù đúng hay sai, tôi chỉ mong nó có thể như ý”.

“Được”, Tần Uy không chút do dự.

“Thế… tạm biệt”.

“Tạm biệt”. Ông nghe tiếng “tút tút” vọng lại, cả đêm không nỡ cúp máy.

Tối đó ông ở trong văn phòng cả đêm, âm thanh đơn điệu đó vẫn ở bên ông, và cả tấm biển gãy đời nhà Tần. Tiểu Thụ em nhìn đi, cả thế giới này trừ em, không còn ai khác khiến Tần Uy anh có thể mất đi.

Cả đời này cứ thế thôi, kiếp sau… Tiểu Thụ, đừng gặp lại anh nữa.

Lần đầu tốt nhất, không gặp nhau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3