Bình yên khi ta gặp nhau - Ngoại truyện 5 + 6 [Hết]

Ngoại truyện 5: Cả đời chỉ vì một mình em

Đường đến trường R đang sửa, xe khó qua, mà Trần Ngộ Bạch lại quen lái nhanh, con đường gập ghềnh không bằng phẳng mà anh vẫn nhấn ga thật mạnh, xe và người xóc giật kinh hoàng. An Tiểu Ly bị anh thắt chặt dây an toàn ngồi trên ghế, đang thiu thiu ngủ thì bỗng nghe tiếng “hự”, cô giật mình, từ gương chiếu hậu thấy bố của Tiểu Bạch đang ôm cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt giận giữ.

Phì… đang yêu quá, hóa ra không chỉ mình cô bị đụng đầu rồi lén trừng mắt nhìn Tiểu Bạch nhỉ?

Cô tự cho là mình cười khẽ, nhưng lại dẫn đến ánh mắt phẫn nộ của bố mẹ anh.

“Ưm…”, An Tiểu Ly toát mồ hôi lạnh, cứng nhắc chuyển vấn đề, “Sắp tới… nơi rồi ạ!”.

Cô Trần và An Bất Tri đã ở nhà đợi sẵn… Sắc mặt vợ chồng ông Trần còn khó coi hơn.

An Tiểu Ly nước mắt lưng tròng nhìn người lái xe, người đó không nhìn cô, chỉ thò tay ra nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

Cô Trần đã đợi ngày này hai mươi năm nay.

Người anh thân yêu, đáng yêu, hói đầu vẻ mặt buồn bực dẫn phu nhân cao quý của ông, đích thân đến thăm. Họ đến cầu xin bà gả con gái cho con trai họ - là, xin, bà!

“Ngồi”, cô Trần hất cằm, nói gọn.

Bố mẹ Tiểu Bạch sa sầm mặt ngồi xuống sofa, cái sofa cũ kỹ kêu lên một tiếng khiến hai người ngồi thẳng dậy, nhìn nhau rồi mới chậm rãi ngồi xuống.

“Trần Ngộ Bạch, pha trà!”, cô Trần ngồi xuống ghế xoay quen thuộc, vui vẻ nheo mắt, chỉ huy con rể đi bưng trà, An Tiểu Ly đang định đứng lên theo thì bị bà trừng mắt, ngã ngồi xuống.

“Anh trai, chị dâu lâu quá không gặp, vẫn cao sang như xưa nhỉ!”, cô Trần cười híp mắt, rất khách sáo.

Bố mẹ Tiểu Bạch nhìn nhau, trao đổi một lúc, cuối cùng bố Tiểu Bạch đành bại trận, nói nhanh: “Tiểu Nhàn, giữa chúng ta không cần vòng vo. Hôn sự của hai đứa nó, chúng ta chọn ngày đi, Ngộ Bạch đã không còn nhỏ, chọn sớm thì tốt”.

“Hai người hài lòng cô con dâu này?”, cô Trần cười tươi, “Lạ nhỉ, con gái em nuôi mà hai anh chị có thể thích hay sao?”.

Mẹ… An Tiểu Ly nhìn cô Trần cầu cứu, mẹ là mẹ ruột con ư? Ồ đúng, suýt quên, bà không phải thật… Tiểu Ly u sầu bịt mắt.

Mẹ Tiểu Bạch im lặng rồi nói, “Cô bé Tiểu Ly… rất tốt, chúng tôi… Ngộ Bạch rất thích nó”.

“Chỉ rất tốt thôi à?”, sắc mặt cô Trần nghiêm túc, “Nhưng em thấy nó cực kỳ tốt, con trai hai anh chị muốn xứng với nó cũng hơi khó đấy”.

An Tiểu Ly buông tay bịt mắt, An Bất Tri lén kéo áo vợ, bị trừng mắt phải nhìn đi nơi khác.

Vợ chồng ông Trần đều tỏ ra khó chịu, im miệng không ai nói gì nữa. Ban đầu Trần Thế Nhàn cố chấp lấy An Bất Tri, nhà họ Trần đều phản đối, hai người họ thân là chủ gia tộc và chị dâu là phản đối mạnh mẽ nhất, cuối cùng cô Trần bị đuổi đi, đường đường là tiểu thư kiêu ngạo nhà họ Trần, trong tình hình không có cả áo cưới mà lấy chồng lặng lẽ, bây giờ nghĩ lại, bà nhất định là rất oán hận.

Tiểu Bạch pha trà đứng cạnh nói ngắn gọn, “Bố mẹ, hai người ra đây một chút, con có chuyện muốn nói”.

Ba người họ vừa đi, An Tiểu Ly liền nhảy ra: “Mẹ, như thế không tốt đâu? Sau này con gả đi, bố mẹ chồng sẽ vì mẹ mà ghét con huhuhuhu...”

An Bất Tri gật đầu, “Chuyện chúng ta đã qua lâu rồi, hà tất phải cản đường hạnh phúc của chúng? Cái gọi là…”

“Anh im đi!”, cô Trần quát khẽ, lại xỉa đầu An Tiểu Ly, “Bố mẹ chồng, kêu ngọt quá nhỉ! Bà đây không ra oai với họ thì sau này đừng hòng sống! Ai cũng nói thay người khác! Hai người là đồ ngốc hả! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”.

Đồ ngốc An Bất Tri và đồ ngốc An Tiểu Ly cun cút câm miệng.

Ba người họ Trần quay lại, Trần Ngộ Bạch vẫn lạnh lùng, vợ chồng ông Trần như bị tạt tiết gà, môi run run, bốn mắt như tia X nhìn về bụng An Tiểu Ly.

An Tiểu Ly rất đau lòng, lẽ nào bụng mỡ bị bố mẹ chồng chê?

“Tiểu Nhàn”, Trần Thế Cương mở miệng, lần này vô cùng thành ý, “Chuyện năm đó là anh không tốt, anh chê nghèo ham giàu, người em lấy không có lợi cho gia đình, anh trở mặt vô tình, là người anh này không tốt, anh xin lỗi. Là anh ban đầu không có mắt, con gái em rất tốt, bọn anh đều rất thích, Ngộ Bạch… tính cách hơi kém hơn, hy vọng em và… em rể nể tình”.

Những lời này ông nói rất khó nhọc, Trần Thế Nhàn lại khoái chí, mày mắt tươi rói, bà đang định làm phách nữa thì Trần Ngộ Bạch đã đưa ngón tay đẩy gọng kính, lạnh lùng nhắc: “Cô, thấy tốt thì thôi”.

Khụ… cô Trần lườm thằng cháu yêu quý, bĩu môi, miễn cưỡng vênh cằm lên: “Con rể chúng em, chúng em đương nhiên sẽ nể tình – đính hôn trước đã, lễ lạch không cần làm nhanh, cứ từ từ”.

Trần Thế Cương cuống lên, “Làm sao mà từ từ được! Không cưới thì bụng nó…”

“Bố!”, Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cắt ngang. “Nghe cô đi ạ, bọn con đính hôn trước, một tháng sau cưới cũng không muộn”.

Người lớn hai bên lại bắt đầu cãi nhau về lễ cưới. Trần Ngộ Bạch xoa xoa lông mày, kéo cô ngốc ra ngoài ban công hóng gió cho thoải mái.

An Tiểu Ly bị anh ôm vào lòng, tò mò hỏi: “Lúc nãy anh nói gì với bố mẹ thế? Tại sao thoáng cái họ đã nhận lỗi với cô Trần rồi?”.

“Nói những gì họ muốn nghe”, Trần Ngộ Bạch nhếch môi, “Chẳng hạn, họ sắp có cháu bế”.

An Tiểu Ly hiểu ra chiêu trò đó, lập tức cự nự, “Cái này là em nghĩ ra trước! Anh còn nói không được! Trần Ngộ Bạch, anh cướp sáng kiến của em!”.

Cô biết cô Trần chắc chắn sẽ không tha cho họ, nên mới chạy tới chỗ Trần Ngộ Bạch nói, chúng ta ăn cơm trước kẻng đi, có con trong bụng thì cô Trần sẽ cuống lên ngay.

Nhưng Tiểu Bạch rõ ràng dập tắt ngay!

An Tiểu Ly tự nhận đã túm được điểm yếu của anh, chụp lấy không buông, bắt anh thừa nhận cô thông minh, bị ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Bạch làm cho sợ hãi, rụt tay lại, ngoan ngoãn dựa vào anh.

“Anh phải chuẩn bị chuyện cưới xin, không có nhiều thời gian nên mới lừa họ”, Trần Ngộ Bạch nói khẽ, siết chặt eo cô, “Trước khi cưới anh sẽ không để em có thai đâu”.

“Tại sao?”, An Tiểu Ly không hiểu.

Cô ngước lên trong vòng tay anh, ngô nghê đáng yêu, trong mắt chỉ có anh. Trái tim Trần Ngộ Bạch mềm đi như gió tháng Ba dịu dàng, “Vì…”, anh cúi xuống hôn cô, “Cả đời này, anh chỉ cưới một mình em”.

Anh muốn vì em tổ chức hôn lễ hoàn hảo nhất thế gian – chỉ vì một mình em, chỉ có em xứng đáng, ngay cả đứa con em sinh ra cho anh cũng không được phép chia sẻ khoảnh khắc này.

Cô bé ngốc thân yêu của anh, em mãi mãi cũng sẽ không biết anh yêu em đến nhường nào, nhường nào, nhường nào…

 

Ngoại truyện 6: Giang Nam

Mưa rả rích, trời đất như hòa vào nhau, bên ngoài cửa sổ, ngọn núi xa xa càng trông rõ màu xanh trong sắc trời mờ mịt.

Kiến trúc cổ cao hai tầng đứng thẳng ba mặt, cùng cổng lớn tạo thành một khối hình vuông, phía trên giếng giời là bầu trời xanh hình vuông, mưa phùn Giang Nam cứ tí tách không ngừng, làm ướt một khoảng đá xanh rêu.

Lý Vi Nhiên khoảng nửa tháng trước đưa cô tới đây, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì về C. Tần Tang ở lại đây khá lâu.

Sắp đến ngày cưới, hôm qua anh đến. Đã lâu không gặp nên buổi tối anh cứ quậy phá. Tờ mờ sáng cả hai mới ôm nhau ngủ, buổi sáng anh ra ngoài lo chuyện đám cưới, Tần Tang ngủ tới chiều mới dậy, ăn bữa trưa đơn giản, cả buổi chiều cô nằm trên ghế tựa trong phòng, cửa và cửa sổ đều mở, mưa réo rắt bên tai, sách trong tay, trà thơm để cạnh.

Ai từng đi qua Giang Nam, ai đợi dung nhan như hoa sen nở trong mùa này. Tháng Tư liễu xanh rờn đung đưa, trong thành phố nho nhỏ cô đơn này, có tiếng vó ngựa lộc cộc. Người Tần Tang chờ đợi, là quý nhân của cô.

Lúc tối Lý Vi Nhiên trở về, gió mưa ướt người.

Người đàn ông tuấn tú mặc áo gió màu đậm, từ sắc đêm che dù đến, Tần Tang vừa đọc xong “Liêu trai chí dị”, nghe tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, trong tích tắc anh vào, cô ngỡ thời gian đã chuyển dời cả ngàn năm.

“Thấy chồng em đẹp trai chứ?”, Lý Vi Nhiên đùa, cởi áo khoác và giày, nhảy lên giường chui vào chăn ôm lấy cô, “Bên ngoài lạnh quá. Vợ ơi, anh không thích ở đây, ngày nào cũng ẩm ướt, gió và mưa đều thổi xuyên vào trong xương… Còn nữa, sao không cho anh lắp máy điều hòa?”.

Anh lại bắt đầu cằn nhằn, nhà đã mua rồi, thay mới tất cả, những thiết bị cần có cũng phải lắp chứ nhỉ?

Tần Tang biết anh sẽ không hiểu, nhưng cũng biết, cho dù anh không hiểu cũng sẽ nghe theo cô.

“Đi tắm đi”, cô gỡ tay anh ra.

Lý Vi Nhiên siết chặt cô, lồng ngực bắt đầu ấm nóng lên, anh chạy bên ngoài cả ngày, bây giờ nằm lười biếng trong chăn, ôm vợ thơm phưng phức, không muốn nhúc nhích.

“Không đi. Nhà vệ sinh lạnh lắm, sẽ cảm mất”, anh dụi vào cổ cô, hôn hít.

Tần Tang vỗ vỗ mặt anh, “Không tắm thì không cho đụng em!”.

“Ừ, hôm nay không đụng. Để dành tinh thần cho buổi động phòng hoa chúc tối mai”.

Tần Tang biết lúc này mà quan tâm thì anh sẽ càng điên cuồng nên không nói gì, chỉ cười và rúc vào lòng anh. Một lát sau, móng vuốt của anh vẫn ngang ngược, nhưng động tác dần chậm lại, rồi hơi thở anh đều đều, ngủ thiếp đi.

Vài giọt mưa lọt vào qua cửa sổ, ngọn nến trên bàn lay động, người Giang Nam đều thiết kế nhà như trong mộng. Tiếng mưa đều đều, ôm người yêu say ngủ, Tần Tang cảm thấy chưa bao giờ có giây phút này, có thể khiến cô yêu “cuộc sống” như lúc này.

Anh yêu, ngày mai em sẽ là vợ anh, em nguyện… nguyện cùng anh già đi…

Hôn lễ của Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly cũng cùng một ngày. Họ ở C, còn họ ở Giang Nam.

Tần Tống không thể đến tham dự hôn lễ của Tần Tang, nên cậu ta và Kỷ Nam tham gia tiệc cưới của Trần Ngộ Bạch. Còn Dung Nham từ xa đến Giang Nam, thay mặt các anh em, đến dự tiệc cưới nho nhỏ của Lý Vi Nhiên và Tần Tang.

Có lẽ mưa ngừng từ khuya hôm qua, gạch đá xanh trên đường còn ẩm ướt, nhưng ánh nắng đã rạng rỡ, hôm nay lại là một ngày hiếm hoi có nắng.

Nghĩ đến ảnh hưởng của vài chuyện trước đó mà hôn lễ này rất đơn giản, những người đến đều là họ hàng thân thuộc. Diệp Thụ mặc xường xám kiểu cổ thêu hoa, rất giống thiếu nữ thời xưa từ trong tranh sơn thủy Giang Nam bước ra. Tần Uy khoác tay Vương Di trang điểm tinh tế, ngang qua bà, mỗi người một nẻo.

Lý Vi Nhiên trước lễ cưới chừng nửa tiếng đã chạy khắp nơi tìm máy ảnh. Dung Nham đi tìm giúp anh, vội vã đẩy cánh cổng nhà thờ khép hờ, muốn đi xuyên qua để đến phòng nghỉ phía sau.

Ánh nắng từ trên tháp nhọn chiếu xuống, trong veo. Cả nhà thờ chìm trong im lặng. Bên cạnh chiếc bàn lớn phía trên cùng, một cô gái mặc áo phụ dâu màu trắng, trông không tới hai mươi tuổi, đang ngồi nghiêng trên ghế đàn dương cầm, mười ngón tay lặng lẽ di chuyển không phát ra âm thanh trên phím đàn, đang luyện tập lại bản nhạc lát nữa sẽ diễn tấu.

“Mộc Mộc!”, Lý Vi Nhiên từ sau lưng Dung Nham chạy tới, “Tang Tang để máy ảnh ở đâu, em có biết không?”.

Cô gái chăm chú nhìn ngón tay nhảy múa của mình, không quay lại, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Không thấy…”

Giọng nói mềm mại lướt qua tim Dung Nham, tiếng đàn sau đó vang lên du dương.

Giang Nam hôm đó, khuynh đảo không chỉ một thành trì.

 [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại http://www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách]

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200 – Minh Nguyệt – auduong_yy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)