Ác Thủ Tiểu Tử - Chương 12 - Phần 2

Bạch Cốt Ma Quân đứng trầm ổn, chỉ có tà áo Bạch Cốt Ma Quân tung bay theo dư phong, trông cứ như bóng ma đang lắc lư.

Hoa Nguyệt Đầu Đà trán đổ mổ hôi lạnh, tay chẳng những ê ẩm cầm kiếm như không vững, mà thân kiếm chỗ vừa bị chạm sứt hẳn một miếng thấy rõ, cả người chấn động khiếp hãi.

Bạch Cốt Ma Quân cười ngất, lắc lắc cái đầu lâu nói:

- Chút bản lãnh cỏn con của ngươi mà cũng dám xưng hùng xưng bá ư?

Miệng cười tay vung kiếm phát ra tiếp chiêu thứ năm, chín làn kiếm ảnh trùm tới người Hoa Nguyệt Đầu Đà, lão nhìn cũng nhận ra được Đạt Ma đệ ngũ thức, nhưng lòng khiếp hoảng khiến lão không còn đủ can đảm để chống đỡ, chỉ thoái người kiếm hộ trước ngực.

Bạch Cốt Ma Quân đắc thế phát liền ba chiêu, Hoa Nguyệt Đầu Đã thoái liền ba lần.

Thoạt trông đã thấy lão lùi đến mép vực núi.

Bạch Cốt Ma Quân dừng bước, ngửa cổ cười dài một tràng lang lảnh:

- Hắc hắc.... hắc hắc.... hắc hắc.... Hoa Nguyệt Đầu Đà ngươi tự nhận thấy võ công của ta so với ngươi thế nào?

Hoa Nguyệt Đầu Đã mặt nhăn mày nhíu, trông đến thảm hại, trong lòng thật sự khiếp phục trước kiếm pháp ảo diệu cổ quái của Bạch Cốt Ma Quân, thở dài nói:

- Tiền bối võ công huyền đạt hỏa, vãn bối nào dám sánh được!

Câu nói đầy tự ty này thật ra chẳng bao giờ thốt ra được từ một người kiêu ngạo tự phụ như Hoa Nguyệt Đầu Đà.

Thế nhưng lão thầm nghĩ thiệt một câu nói chẳng chết vào đâu, huống gì thua kiếm dưới tay một nhân vật lừng danh từ ba mươi năm trước thì có gì đáng hổ thẹn. Lại nói chuyện đêm nay chẳng có người thứ ba chứng kiến, chỉ cần Bạnh Cốt Ma Quân cao hứng tha qua, đồng thời không nhắc đến với người khác, thì coi như chuyện êm xuôi chung quy không ai hay biết.

Nghĩ chịu thua đáo để, lão bèn nói tiếp:

- Lão tiền bối cứ dạy, vãn bối nguyện phục tùng!

Bạnh Cốt Ma Quân lạnh giọng nói:

- Nghe nói ngươi rửa tay gác kiếm từ mười năm nay, sao lại dụng kiếm lại?

Chỉ nghe giọng lạnh lùng đầy uy hiếp, cả người Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng run lên, lão quyết ý trong lòng, nghiến răng ngầm vận nội công vào hai tay rồi "koong" một tiếng, tự bẻ đôi kiếm của mình.

Phàm một người luyện võ công, đối với binh khí tùy thân của mình quý trọng vô cùng, lần này Hoa Nguyệt Đầu Đà tự bẻ gãy kiếm của mình đủ thấy lão khiếp phục Bạch Cốt Ma Quân thế nào rồi.

Bạch Cốt Ma Quân lúc ấy ngữ khí nghe ra mới hòa hoãn lại:

- Ngươi đã tự xử với mình như vậy, ta niệm tình mà phát lạc nhẹ nhàng cho. Lão phu ẩn tích ba mươi năm, nay tái hiện giang hồ là muốn ấn chứng với một số thiếu niên cao thủ mới xuất hiện, phỏng chừng ngươi cũng có chỗ để dùng đến đấy!

Hoa Nguyệt Đầu Đà lúc ấy mới nhẹ người, cúi đầu nói:

- Chỉ cán tiền bối hạ lệnh, vãn bối nhất định toàn lực làm theo.

Bạch Cốt Ma Quân chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, rồi phất tay một cái.

Cỗ kinh lực không mạnh, nhưng Hoa Nguyệt Đầu Đà hiểu ra cái phất tay ấy nhún đà nhảy lùi đến ba lần, đoạn mới quay người phi xuống vực núi biến mất. Bạch Cốt Ma Quân chờ cho đến khi Hoa Nguyệt Đầu Đà đi khuất hẳn, rồi mới đưa tay lên mặt gỡ nhẹ, chỉ thấy một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra.

Từ trên cây tùng, một giọng nữ nhân vang lên:

- Thật là vui nhỉ!

Tiếp đó là tiếng cười sảng khoái.

Thiếu niên tung người lên cây đỡ thiếu nữ kia xuống, thì ra chính là Chu Mộng Châu vận chiếc Bạch Cốt Y giả trang thành Bạch Cốt Ma Quân chơi Hoa Nguyệt Đầu Đà một vố nặng nề. Chàng vốn nghĩ công lực giữa chàng với Hoa Nguyệt Đầu Đà ngang ngửa nhau.

Lần trước chỉ vì lão ta dụng kỹ xảo nên mới thắng một chưởng, lần này xuất hiện trong lốt Bạch Cốt Ma Quân, chàng chủ động dụng kiếm chính là lấy sở trường của mình để thắng nhanh đối phương. Khi dụng kiếm ra chiêu, căn bản là pho Đạt Ma kiếm pháp, nhưng chàng hiểu đối phương cũng là người Phật môn, tự nhiên cũng biết rõ pho kiếm pháp này, bởi vậy ra chiêu kèm theo kiếm pháp mà Thiên Lãng Tử truyền thụ. Kiếm xuất đắc tâm ứng thủ, cao hứng mà biến hóa, khiến cho Hoa Nguyệt Đầu Đà chẳng biết đâu mà lường.

Nữ nhân này đứng bên cạnh chàng chính là trung niên nữ ni. Bà nhìn thanh đoản kiếm sáng ngời trên tay chàng, gật đầu hài lòng nói:

- Đây là thanh Hàm Bích đoản kiếm năm xưa tiên phụ tôi từng dùng nó thành danh, từ sau khi ông qua đời đến giờ chẳng hề dụng đến. Vừa rồi thí chủ dụng nó đánh bại Hoa Nguyệt Đầu Đà, thật thí chủ xứng đáng là chủ nhân của nó. Tôi nguyện tặng nó cho thí chủ.

Chu Mộng Châu định thoái thác, thế nhưng nữ ni mặt thành khẩn tặng kiếm anh hùng, cho nên chàng tiếp nhận, cảm ơn rồi dắt kiếm vào người.

Trung niên nữ ni lại lấy từ trong người ra mặt cuộn gì bọc da trao đến trước mặt chàng, nói tiếp:

- Pho kiếm phổ này cũng dâng tặng thí chủ.

Chu Mộng Châu thở dài nói:

- Lão sư thái chỉ vì cứu tôi mà không tiếc hy sinh Phong Thù Tiên Nhị, đợi đến khi tôi kiếm được đóa nhị tiên khác từ Thiếc Ngõa Tự trở về thì người đã viên tịch. Ài! Chẳng biết bao giờ lòng tôi mới thanh thản, chẳng thẹn với người trên tiên cảnh.

Trung niên nữ ni nói:

- Không nên nói vậy, nếu như thí chủ không quên ân sư, thì hẹn ba năm sau đến tiểu am tìm gặp tôi, lúc ấy người sẽ làm một chuyện mà ân sư còn chưa làm được. Chỉ chừng đó thì ân sư cũng mãn nguyện nơi cữu tuyền rồi.

Chu Mộng Châu lòng cứ băn khoăn áy náy trước sự hy sinh của lão sư thái để cứu mạng cho mình, nghĩ dẫu mình có chịu tận khổ trên đời này cũng chưa báo đền được ân đức tái sinh đó, khi ấy khẳng khái gật đầu đáp ứng ngay.

Bấy giờ Chu Mộng Châu từ biệt trung niên nữ ni, rồi xuống núi nhắm hướng Tây Khang mà đi.

Hôm ấy chàng vào đến một tiểu trấn chỉ có hơn một trăm nóc nhà, thế nhưng người bộ hành đi lại trên đường xem ra cũng không ít. Chu Mộng Châu tìm vào một phạn điếm, mới ăn chưa được nửa bữa, đã thấy một bọn ba người hùng hùng hổ hổ kéo nhau vào quán.

Chu Mộng Châu vẫn cúi đầu ăn tợ hồ như không hề nhìn thấy.

Bọn người kia ngồi vào một chiếc bàn trống, vỗ bàn hối chủ quán đem rượu thịt ra nhanh.

Chủ quán vâng vâng dạ dạ và ba chân bốn cẳng vội vàng đem rượu thịt lên cho khách, chừng như sợ chậm một tí thì đắc tội với ba gã đại hán này.

Một bát rượu lớn chay tọt vào bụng, tinh thần như phấn chấn hơn, gã đại hán mặt vàng như nghệ lên tiếng:

- Tiểu đệ gần đây nghe được một chuyện rất ly kỳ, không biết Dương huynh và Châu huynh có nghe thấy không?

Người ngồi bên phải mặt đen, người to lớn, hắng giọng nói:

- Nghe nói Thiếc Ngõa Tự tự bị một gã hậu sinh thiếu niên đại náo, nếu như không có Hoa Nguyệt Đầu Đà đích thân ra tay, chỉ e không thắng nổi thiếu niên kia.

Gã mặt đen kinh ngạc "á" lên một tiếng:

- Có chuyện này thật sao? Hoa Nguyệt Đầu Đà xưng hùng miền Tây thùy này đã hơn hai mươi năm tay, chẳng ngờ giờ đây lại bị một tay hậu sinh thiếu niên làm náo động. Ài, có dịp gặp được thiếu niên này mới thỏa chí!

Chu Mộng Châu nghe bọn họ nói chuyện về mình, trong lòng cao hứng.

Họ Hồ lúc ấy giọng càng thấp hơn:

- Này! Tiểu đệ còn nghe được một chuyện động trời nữa đây. Bạch Cốt Ma Quân ẩn tích giang hồ hơn ba mươi năm nay, tự nhiên tái hiện!

Chu Mộng Châu vừa cúi đầu ăn, vừa lắng nghe, lúc này liếc nhanh mắt về phía họ, chỉ thấy gã mặt đen họ Dương và gã mặt choắt họ Châu đều biến sắc, chàng thầm cười trong lòng.

Gã một choắt họ Châu vẻ khẩn trương lên, vội hỏi:

- Hồ huynh, chuyện nầy có thật chứ?

Họ Hồ ưỡn ngực dứt khoát nói:

- Tiểu đệ có một người bà con thân thích xuất gia trong Thiếc Ngõa Tự, những chuyện này tự miệng ông ta nói ra, tất nhiên không thể giả được.

Vừa nghe họ Hồ nói chắc như vậy, gã mặt choắt họ Châu liền đẩy ghế đứng lên, chấp tay xá xá:

- Hồ huynh, thứ cho tiểu đệ đi trước một bước, bởi vì tệ Sơn chủ năm xưa từng có hiềm khích với Bạch Cốt Ma Quân, tại hạ phải nhanh về báo tin để Sơn chúng có sự chuẩn bị đối phó.

Họ Hồ xua tay nói:

- Ê, ê! Chuyện gì mà nói vậy, hãy uống xong rượu rồi đi.

Gã mặt choắt kiên quyết:

- Hồ huynh thịnh tình, tiểu đệ xin tâm lĩnh, nhưng thứ cho lần này, về sau nhất định có lần bồi tiếp Hồ huynh đến cùng.

Họ Hồ thấy đối phương kiên quyết về trước nên cũng không tiện giữ chân lại, khi ấy đứng lên tiễn chân ra tận cửa, đoạn quay trở lại bàn cùng gã mặt đen ngồi uống rượu tiếp.

Chu Mộng Châu nghĩ chuyện mình đại náo Thiếc Ngõa Tự chẳng những thay sư phụ giải quyết xong một chuyện vướng lại năm xưa, đồng thời cũng thay Bạch Cốt Ma Quân làm được một chuyện, bấy giờ trong lòng cảm thấy rất vui, ăn uống xong chằng gọi tiểu điếm tính tiền, rồi tiếp tục lên đường.

Đường càng về nam rừng núi càng ít, người thì lại càng đông, Chu Mộng Châu thấy nếu thi triển khinh công mà chạy, ắt dẫn đến sự chú ý của người khác. Khi ấy bèn ra tiền mua một con ngựa mà cỡi.

Tối hôm ấy, Chu Mộng Châu vào nghỉ lại trong một khách điếm ở tiểu trấn khác.

Nửa đêm chàng chợt thức tỉnh khi nghe có tiếng người xầm xì to nhỏ ở phòng sát vách.

Nghe giọng người kia chàng chợt nhớ lại gã mặt choắt hồi sáng gặp trong quán ăn ngồi cùng với gã họ Hồ và gã mặt đen.

Chu Mộng Châu tuy không nghe gã nói chuyện gì với ai, thế nhưng xem ra chuyện đáng khả nghi. Đang lúc chưa biết có nên theo dõi hay không, chợt bên phòng kia im bặt, rồi tiếng người lướt gió vọt đi.

Chu Mộng Châu không đắn đo gì nữa, liền phóng người ra cửa sổ, vọt lên mái ngói đưa mắt nhìn, quả nhìn nhận ra trong màn đêm mờ nhạt có hai bóng đen vọt về hướng tây nam.

Chu Mộng Châu nhún chân phóng vút người đi, khi chỉ còn cách hai bóng đen kia tầm mười trượng thì chàng giảm tốc độ để khoảng cách giữa chàng với bọn người kia vừa phải mà thôi.

Hai bóng người kia phóng chạy phía trước chừng như không hề hay biết chút nào là có người đang bám theo. Thật ra với khinh công thân pháp như Chu Mộng Châu hiện tại, thì ẩn hiện vô thanh vô sắc, căn bản những kẻ võ công non kém khó lòng phát hiện ra được.

 

Hai bóng đen phi trước chạy chừng mươi dặm, bỗng rẽ vào một vùng hoang rồi chợt dừng chân lại giữa một bãi trống, phát ra mấy tiếng hú dài nghe ghê rợn.

Chu Mộng Châu giật mình, nhảy nhanh người qua bên phải nấp sau một gốc cây quan sát.

Chu Mộng Châu đã nhận ra một trong hai người là gã mặt choắt họ Châu, còn người kia thì lạ hoắc.

Những ngôi mộ xung quanh đó đột nhiên vang lên nhiều tiếng kót két, rồi tiếp đó một đám người mặc toàn đồ đen nhảy phắt ra, nhất nhất khom người trước mặt gã mặt choắt tung hô vui mừng:

- Đại ca đã về!

Gã mặt Choắt gật đầu vẻ rất đắc ý, cười khan mấy tiếng nói:

- Ừ, ta đã về! Lần này tuy không mở ra được sinh lộ nào cho toàn chúng ta, thế nhưng chẳng ngờ thu hoạch được một chuyện!

Gã nói đến đó thì hơi dừng lại, tợ hồ như chờ đợi điều gì. Đám người áo đen kia chỉ đưa mắt nhìn vị đại ca mình lặng lẽ, không ai lên tiếng.

Gã mặt choắt như hơi thất vọng, nhíu mày nói tiếp:

- Thôi được, nói cho các ngươi biết cũng không sao. Ba mươi năm trước trong giang hồ có một lão ma đầu danh chấn thiên hạ là Bạch Cốt Ma Quân, chẳng ngờ nay lại tái xuất giang hồ. Chúng ta từ nay về sau có thể mượn danh lão ta mà kiếm cơm đây!

Nói đến đó, đám thủ hạ liền hoan hô vang dậy.

Chu Mộng Châu thì nhíu mày lại, chẳng hiểu lão mặt choắt định giở trò gì ra đây. Gã mặt choắt bấy giờ mới quay nhìn người đi cùng mình vừa rồi, nói:

- Trí lão có chỉ thị gì, sao không nói rõ cho bọn họ biết, tôi thiển kiến thiểu ngôn, nói ra chỉ thêm hư chuyện!

Người kia nghe vậy mới quay đầu lại, lúc này Chu Mộng Châu mới nhận ra khuôn mặt lão râu lởm chởm, mắt hung mày rậm, hai tai đeo đôi vòng bạc hình móc câu, nhìn chung tướng mạo toát lên tà khí. Lão đưa mắt quét nhìn đám người kia một lượt, từ từ nói:

- Lúc này tại đây, lão phu thật tình không muốn nói, thế nhưng chuyện liên quan đến vinh nhục toàn chúng ta, cho nên không thể không nói ra cho mọi người biết rõ. Bạch Cốt Ma Quân tái xuất giang hồ, không biết chừng những lão ma đầu thành danh năm xưa cũng theo đó mà tái hiện. Võ lâm xem ra sắp chịu một trận đại loạn phong ba, các người thường ngày nhân chẳng phải thuộc danh môn chánh phái, võ nghệ thì còn chưa thành tựu, nên chịu người hiếp đáp không ít. Cứ theo như đại ca các người vừa nói chỉ kiếm miếng cơm, thế nhưng miếng cơm đó mùi vị như thế nào, tưởng nghĩ các người cũng có thể tự hiểu được.

Đám người kia cúi đầu, thần thái xem ra tủi nhục, khổ sở.

Lão già được xưng là Trí Lão tiếp tục nói:

- Các vị nếu như tin nổi Lăng Dị Trí ta, thì nội trong ba tháng trời, mỗi người phải dốc lòng làm việc theo phân định, tìm cách trộm tất cả bí kíp kỳ thư cho đến bảo bối binh khí của các môn phái. Sau đó cố ý để lại dấu vết, làm sao cho bọn họ biết cừu nhân đánh cắp bảo vật là người nào tạo nên một sự nghi ngờ trong võ lâm giữa các môn phái với nhau. Lúc ấy thì cuồng phong tự khởi, bão tố tự thành thế, tất một trường huyết chiến xảy ra, chúng ta chỉ việc ăn ngon ngủ yên, chờ đến khi sắp tàn cục thì nhất tề xuất diện, tự nhiên tạo ra được chỗ đứng của mình trong võ lâm mà công sức đổ ra chẳng phí chút nào.

Một kế này nghe ra mà không thông, thế nhưng đám người kia vẫn vỗ tay reo lên:

- Tuyệt, tuyệt!

Gã mặt choắt họ Châu đưa tay thị ý, khi ấy đám đông mới im lặng, rồi tự động ai nấy rút lui.

Họ Châu bấy giờ nhìn Trí Lão vẻ thán phục:

- Một nước cờ này của Trí Lão thực quỷ thần cũng chẳng lường nổi!

Lăng Dị Trí cười lên ha hả:

- Châu lão đệ ạ, luận võ công có thể ta chẳng bằng ngươi, nhưng võ công của ngươi so với người trên võ lâm thì thuộc hàng nhị lưu, nếu muốn tỷ đấu ấn chứng với võ công các phái, e ngươi phải khổ luyện thêm một thời gian nữa. Đám thủ hạ của ngươi tuy võ công tầm thường, nhưng có lòng trung thành với ngươi, chết cũng không từ, chẳng phải là đắc lực cho pho Mê Hồn Đại Pháp của lão phu sao?

Họ Châu tợ hồ như hiểu ra, nói:

- Tâm ý Trí Lão quả rất hay, thế nhưng...

Lăng Dị Trí cắt ngang:

- Châu lão đệ ngươi chớ lo lắng, trong thời gian nửa tháng ngươi rời khỏi đây, lão phu truyền thụ cho bọn chúng độc môn Diệu thủ không không. Thêm võ công bản ảnh căn cơ, mười tên thì tám chín đã thành cao thủ cường đạo, nếu có một hai tên chưa thành tựu thì cũng không trở ngại gì lắm đến đại cục. Chuyện này mà thành công, thì còn hơn cả ngươi đi cầu cạnh liên thủ với trăm nghìn hào kiệt khác đấy! Ha ha...

Họ Châu sung sướng ngửa cổ cười dài:

- Hắc hắc... Châu Mân này một ngày có thể trở thành chưởng mồn một phái, thì đó là sự ban tặng của Trí Lão vậy.

Hai người đắc chí ngửa cổ cười sảng khoái, không hề hay biết sau lưng họ cách không đầy năm trượng, tự bao giờ đã xuất hiện một bộ xương khô.