Nửa Vòng Tròn - Chương 12 - 13

Chương 12: Uy hiếp

Triều Lộ in ảnh chụp Chử Vân Hành ra, vốn là muốn để thứ bảy mẹ đi đến nhà anh làm công thuận tiện đem ảnh chụp đưa đi cho anh. Hôm ‘bước chân vang dội’ đó, cô chính là hứng thú nhất thời, mới giơ lên máy ảnh chụp anh, cũng không định giữ lại ảnh chụp của anh làm cái gì. Cô luôn nghĩ, nếu như không gặp được người này thì thôi, đã cùng Chử Vân Hành cũng coi như quen biết một hồi, so với chụp ảnh người ta mà không rên một tiếng, chẳng bằng thoải mái đem ảnh chụp đưa cho người ta, trong lòng cô ngược lại có thể thấy thản nhiên.

Ai tưởng đến, thứ bảy ngày đó, Hạ Nhụy Lan lại xảy ra chuyện. Nói là ăn đồ bị đau bụng, ngồi trong toilet. Triều Lộ muốn theo bà đi gặp bác sĩ, Hạ Nhụy Lan lại thật sự kiên trì bản thân uống chút thuốc xổ là tốt rồi, nhưng lại nói với con gái hay bà đi đến chỗ Chử Vân Hành làm thay một ngày, Triều Lộ nghĩ nghĩ, lần này khác lần trước, lần trước là mẹ và cô đều lo lắng Chử Vân Hành khéo léo từ chối từ cô làm thay, mà anh thể lực gặp khó khăn, cần chăm sóc; lúc này đây, nghĩ hẳn sức khỏe anh khôi phục không sai biệt lắm, cho dù ngẫu nhiên người giúp việc theo giờ đi ít một lần, cũng không ra vấn đề lớn gì. Triều Lộ cũng không chán ghét đi tới nhà của Chử Vân Hành, nhưng mà liên tục làm việc năm ngày, lại vừa đi một cuộc ‘bước chân vang dội’, rồi đi làm thay, tương đương chưa nghỉ ngơi tốt, cô cũng thực tại cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vậy cũng lười biếng ra cửa. Nếu Chử Vân Hành có thể chủ động mở miệng để cô không đi, đó chính là hợp ý cô.

Trong lòng cô tuy rằng nghĩ như vậy, trong điện thoại tự nhiên không thể nói rõ: "Chử Vân Hành sao?... Tôi là Đổng Triều Lộ, đúng... Chính là Đổng Triều Lộ tuần trước đến nhà của anh. Là như vậy, thân thể mẹ tôi hôm nay lại có chút không thoải mái, lúc này đây có thể để tôi đi thay bà một ngày không?"

"Tôi không có vấn đề," thanh âm trong điện thoại thật từ tính rất êm tai: "Nhưng mà cô có phải quá mệt mỏi hay không? Tôi nghĩ, bắt đầu từ tuần trước, cô lại không thể nghỉ ngơi thật tốt."

Triều Lộ sửng sốt một chút, thanh thanh cổ họng nói: "A, tôi cũng không thành vấn đề. Tôi không cảm thấy quá mệt."

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười rất nhỏ của Chử Vân Hành: "A, vậy được rồi, cô cứ tới đi."

Triều Lộ cúp điện thoại. Cô cũng không bởi vì không có nghe đến trả lời dự tính mà thất vọng, ngược lại là có chút khẩn trương cùng hưng phấn không hiểu, ngay cả tần suất trái tim phốc phốc nhảy lên đều ít nhất nhanh gấp đôi so bình thường.

Còn có chính là, cô càng thêm xác nhận một sự kiện: làm học sinh của Chử Vân Hành, có một điểm thật hạnh phúc: ở trên lớp học, bọn họ có thể nghe được một giọng nói giàu mị lực, quyết không tới làm cho người ta buồn ngủ. Kia cũng không phải là chuyện râu ria… nhất là Triều Lộ nghĩ đến anh từng đề cập tên chương trình học này với cô: thực thể học, còn có lô-gic biện chứng gì đó. Cái kia đối với rất nhiều học sinh mà nói, không phải là khóa buồn tẻ thôi miên lại là cái gì?

Triều Lộ còn nhớ rõ lần đó ở nhà anh từng có đối thoại qua như vậy:

"Ha ha, cô không phải là cảm thấy người học triết học, dạy triết học là quái thai đấy chứ?"

"A? Không phải đâu nha, tôi chỉ là cảm thấy... Tôi là nói, tôi biết đây chắc đây là quan niệm sai, nhưng là, chỉ là sẽ cảm thấy, giáo sư triết học... hẳn là ông lão cao tuổi, ít nhất cũng là người trung niên..."

"Thứ nhất, tôi không phải là giáo sư, thứ hai, tôi thật sự là người trung niên, thứ ba... Một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ biến thành một ông lõa, có lẽ lúc đó là lúc, tôi sẽ biến thành hình tượng chuẩn của giáo sư triết học trong miệng cô."

Cô nghĩ, Chử Vân Hành đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không thể biến thành bộ dáng hệ giáo sư triết học trong sự tưởng tượng của cô.

Vừa ra đến trước cửa, Triều Lộ cuối cùng nhìn bức hình cô chụp cho Chử Vân Hành, nghĩ lại lời nói bọn họ nói ngày hôm đó, mỉm cười đem ảnh chụp bỏ vào túi giấy, nhét vào túi xách của bản thân.

Lúc này đây, Chử Vân Hành chống gậy chống mở cửa cho cô. Bởi vậy cô cũng hơi thấy nhẹ nhõm chút, xem ra, thân thể của anh đã cơ bản khôi phục.

Cô làm cơm trưa cho anh, sau khi ăn xong, anh kiên trì muốn lúc cô rửa chén đứng bên cạnh cô: "Ít nhất tôi có thể phụ trách cầm chén lau khô bỏ vào quầy tủ."

Anh tuy rằng luôn luôn cho cô hình tượng bề ngoài ánh mặt trời hăng hái, nhưng ít ít nhiều nhiều cô cũng băn khoăn đến tâm tính của nhân sĩ bị tàn tật. Anh đã nói muốn giúp, nếu như cố ý cự tuyệt, ngược lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vì thế cô tiếp nhận ý tốt của anh.

"Lúc anh ở một mình, cũng tự mình rửa chén sao?" Cô vừa đưa bát đĩa đã rửa sạch, vừa thuận miệng hỏi.

"Đương nhiên."

"À." Triều Lộ phát hiện vấn đề này kỳ thực không được tốt, hơi không chú ý, sẽ thấy nói thành sai, đến khi cô ý thức được điểm này, cô sẽ không nguyện lại tiếp tục hỏi.

Không nghĩ tới, Chử Vân Hành lại rất mẫn cảm: "Cô có phải muốn hỏi, tôi với một bàn tay, sao có thể rửa được?"

"Ừ." Triều Lộ thật quẫn.

Chử Vân Hành nhàn nhạt nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là mở vòi nước, đổ nước rửa chén, từng cái từng cái chậm rãi rửa."

Giọng điệu của anh có chút đang nói giống như chuyện cười kinh điển kia: làm sao nhét voi vào tủ lạnh? Phân ba bước: bước đầu tiên, mở ra cửa tủ lạnh; bước thứ hai, đem voi bỏ vào; bước thứ ba, đem cánh cửa tủ lạnh đóng lại. Lúc nói chuyện cười, ngữ khí còn bình bình đạm đạm như vậy, chợt vừa nghe như là một câu trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Mà câu trả lời này, vừa đúng phá giải xấu hổ của Triều Lộ. Bởi vì cô biết, cô đối với câu hỏi cô đặt cũng không để ý. Cô rõ ràng cố lấy dũng khí, hỏi: "Kỳ thực, tôi là suy nghĩ, tay phải của anh cầm gậy chống, nói vậy, không phải ngay cả tay phải cũng không thể rảnh rỗi sao?"

"Tôi có thể đứng thẳng rời khỏi gậy chống." Chử Vân Hành khi nói chuyện bắt tay dựa vào bồn rửa buông ra gậy: "sự phục hồi chức năng của tôi dù sao không phải là giả, cơ thể con người thật là kỳ diệu, trọng tâm cơ thể của tôi đã được điều chỉnh sang bên phải của tôi, bởi vậy tôi có thể chỉ trông vào nửa người liền đứng thật sự ổn. Trên thực tế, cho dù không có gậy chống tôi cũng có thể đi lên vài bước, chính là đi không xa, càng không đi nhanh được."

Anh thản nhiên đàm luận như vậy về thân thể tàn tật của mình, có thể làm tới trình độ nào, không thể làm tới trình độ nào, đều nói rõ ràng, cũng không khoe khoang, càng không hối tiếc. Nhắc tới phục hồi chức năng, Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới Lâm Thư Tiếu kia, liền nói: "Anh có một người bạn làm bác sĩ phục hồi chức năng giỏi."

"A, cô nói tới Thư Tiếu. Cô ấy là một người phục hồi chức năng ưu tú. Khi tôi đi nước Đức mới quen được với cô ấy. Lúc đó cô ấy còn thực tập tại một nhà trại an dưỡng phục hồi chức năng của nước Đức, tôi lại có gương mặt Trung Quốc, cho nên chậm rãi quen biết. Vào lúc đó, tình huống cơ thể của tôi so với lúc tôi tỉnh lại đã tiến bộ rất nhiều, thời gian đầu rèn luyện kia, mới là gian nan nhất."

Trên mặt Chử Vân Hành lộ ra biểu cảm ẩn nhẫn khó được. Triều Lộ cảm giác ra, sau lưng kia che dấu đau khổ. Mẹ từng đã nói qua, sau khi anh bị tai nạn nghiêm trọng thì hôn mê nhiều năm, khi tỉnh lại gặp cảnh còn người mất, thân thể lại gặp phải đau đớn nhất, nói vậy, đó là những ngày cực kỳ gian nan.

Rửa xong bát đũa, thu thập xong phòng bếp, Triều Lộ theo Chử Vân Hành đến phòng khách ngồi xuống. Cô nhớ tới ảnh chụp trong túi, liền mở ra khóa kéo, đem bức ảnh trong túi giấy nhỏ đưa cho anh.

Sau khi Chử Vân Hành từ trong túi giấy rút ra ảnh chụp thật kinh ngạc: "Cô làm sao có thể có ảnh chụp của tôi?"

Triều Lộ pha ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của anh liền chụp anh. Lúc đó, chỉ do..." Cô châm chước dùng từ nói "Tò mò" khẳng định không thích hợp, nói "Thưởng thức" lại sợ anh cảm thấy bản thân dối trá, suy nghĩ nửa ngày, cô mới nói: "Chỉ vì rất muốn đem hình ảnh đó ghi nhớ lại."

"Chẳng lẽ là dốc lòng đem ảnh chụp bảo tồn, để tương lai lúc yếu đuối tùy thời xem liếc mắt một cái?" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.

Cô biết anh không có tức giận, cũng nở nụ cười theo: "Nếu tôi nói, tôi cảm thấy khi đó anh ở trên đường rất tốt đẹp, khiến cho tôi không nhịn được nâng máy ảnh lên chụp, anh nghe xong có phải vui vẻ một chút?"

Chử Vân Hành tươi cười càng sâu: "Tôi nghĩ tôi sẽ." Anh đỡ gậy chống đứng lên, đi quẹo vào phòng ngủ, Triều Lộ cũng theo bản năng theo đi phía sau anh. Thấy anh kéo ra ngăn kéo bàn học, xuất ra một quyển album ảnh, đặt ở trên mặt bàn, chỉ lật ba bốn trang liền đến trang trống không có ảnh chụp. Anh cẩn thận đem ảnh chụp của Triều Lộ chụp bỏ vào trong túi kính.

"Anh rất ít chụp ảnh." Triều Lộ thuận miệng cảm thán một câu.

"Trong nhà có rất nhiều, trên cơ bản đều đã là ảnh chụp đã cũ. Của bản thân tôi... cái cô cho tôi là bức duy nhất." Anh khép lại quyển album, cũng không nóng vội đem nó bỏ lại ngăn kéo. Lấy gậy chống, chuyển đến trên mép giường ngồi xuống: "Mấy năm gần đây, tôi đều rất ít chụp ảnh."

Khi anh nói lời này, giọng điệu thô thô vừa nghe vẫn cứ là đạm mà thong dong, Triều Lộ lại cảm giác ra một ít cảm xúc không tầm thường, đó là một loại rất sâu trốn tránh cùng bất đắc dĩ bị che giấu, ở chỗ sâu trong tâm linh của anh, đối với thân thể tàn tật của bản thân, cũng sẽ có lúc không cam lòng đối mặt.

Cô khổ sở thay anh, khổ sở đến nhịn không được dùng ngôn ngữ sứt sẹo mà tận lực an ủi anh: "Chử Vân Hành, anh có biết hay không bản thân anh thật ăn ảnh? Tôi loại người không hề kỹ xảo chụp ảnh tùy tùy tiện tiện chụp hình, đều có thể chụp anh đẹp trai như vậy. Về sau anh nhiều chụp ảnh chút đi, nếu không đến khi lớn tuổi, tóc trọc, da cũng nhăn lại, người cũng mập ra, lại hối hận lúc tuổi trẻ không chụp nhiều mấy tấm. Tương lai còn khoác lác với con cháu, khi còn trẻ bản thân mình đẹp trai thế nào, cũng có bằng có chứng."

Chử Vân Hành nhìn về phía cô, một đôi ánh đen láy như ngọc lưu ly mơ hồ tòa ra ánh sáng: "Lời nhắc nhở của quả thực rất đúng." Anh lại cúi đầu, lại khi nhấc lên, biểu cảm đã bình tĩnh như thường."Tôi thích ảnh cô chụp cho tôi, tôi trên đó, hình như thật sự không xấu xí như tôi nghĩ."

Triều Lộ vội vã reo lên: "Đương nhiên, anh nơi nào xấu xí?"

Chử Vân Hành nói: "Tôi đi liền xấu xí."

Triều Lộ biết rõ đây là lời thật, trong lòng lại có nỗi tức giận dâng lên từ đâu đó. Về phần nguyên nhân cùng đối tượng tức giận, cô hoàn toàn cũng không rõ. Chính là cảm thấy thật không chịu được. Cô nói không nên lời nói phản bác, rầu rĩ đứng ở bên giường đối diện với Chử Vân Hành, cũng không nhìn anh, cũng không tính toán tránh ra, chỉ cúi đầu không rên một tiếng.

Chương 13: Quán tính

"Triều Lộ..." Chử Vân Hành gọi, tay phải dùng sức bám lấy gậy chống, ý đồ từ trên giường đứng lên, lại không biết là dưới chân nhất thời mất lực hay là gậy chống bị trượt, anh không đứng vững, ngã ngồi ở trên giường. Triều Lộ bản năng đi kéo anh, không kịp đụng tới tay anh, lại bị quán tính kéo theo cũng ngã lên giường —— chính xác ra, là áp xuống người Chử Vân Hành.

Cô mắt choáng váng. Trước mắt không có khoảng cách, cô trông thấy một đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen láy lưu chuyển dưới đôi lông mi dày dài.

"Thực xin lỗi, Triều Lộ." Anh nói, từ dưới thân cô vươn tay phải, nhẹ nhàng nâng cô dậy.

Cô tỉnh táo thấy vậy, cuống quít đứng dậy khỏi người anh, ý thức khôi phục lại, gương mặt "ầm" nóng lên. "Không, là bản thân tôi đứng không đứng vững... Tôi có đè anh bị thương hay không?"

Một tay anh chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Triều Lộ thấy anh vất vả, chạy nhanh tới, cẩn thận nâng anh dậy. Lại từ trên đất nhặt lên cây gậy chống vừa mới rơi xuống đưa cho anh.

"Cám ơn, tôi không sao." Anh cầm cây gậy, đứng lên, trên mặt lộ ra một chút mây đỏ cực nhạt. Đại khái là vì che giấu xấu hổ, anh đi vài bước, quay lưng với Triều Lộ nói, "Không phải mới vừa cố ý mạo phạm, cơ thể của tôi, có khi gây ra chút kì quái cho tôi." Anh xoay người mặt nhìn về phía cô, trên mặt biểu cảm đã bình tĩnh như thường, "Ngẫu nhiên, cảm xúc cũng sẽ."

Triều Lộ đến gần anh, lại ngẩng mặt, nói: "Bất luận kẻ nào đều sẽ có lúc như thế này, không có gì."

"Tôi thật vui mừng cô nghĩ như vậy." Trên mặt của anh có nụ cười thoải mái.

"Vừa rồi..." Triều Lộ châm chước cách nói có thể để cho cô cùng Chử Vân Hành lẫn nhau không cảm xấu hổ: "Tôi là nói, trước đó anh gọi tên của tôi là muốn nói gì với tôi?

"Tôi nhìn thấy cô có chút không vui, muốn hỏi cô một chút có phải tôi nói sai cái gì hay không."

"Không phải, " cô vội vã phủ nhận, "Tôi là..." Cô đột nhiên không biết giải thích như thế nào, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật, "Tôi là có chút khổ sở, cho anh."

Chử Vân Hành rũ mắt xuống, lông mi nồng đậm vòng quanh đường cong đôi mắt xinh đẹp của anh."Cám ơn cô."

Triều Lộ có chút không chắc cảm xúc đối với câu "cám ơn" này của anh, cắn cắn môi nói: "Hi vọng anh đừng hiểu lầm, tôi khổ sở, không phải xuất phát từ đồng tình với kẻ yếu, mà là..."

"Tiếc hận?" Anh nhìn sâu vào ánh mắt cô rất lâu, phảng phất muốn xuyên thấu qua đồng tử của cô tới phía sau, khóe miệng mang theo biểu cảm người hiểu biết mà rộng rãi.

Triều Lộ yên lặng nhìn lại anh, đáy lòng có một thanh âm đáp lại anh: đúng vậy! Đúng vậy! Cô vì anh tiếc hận, anh hẳn là kiệt tác hoàn mỹ trời xanh, mà trên trời đã sáng tạo anh, lại vì sao phải vô tình tước đoạt hoàn mỹ của anh? Kiên cường như anh, cũng sẽ tàn tật của bản thân mà xấu hổ khi đối mặt với ống kính, nghĩ tới cái này, cô liền cảm thấy bị cái gì bén nhọn dùng sức đâm vào trái tim một chút.

"Có khi tôi cũng khó tránh khỏi suy nghĩ, nếu không có màn tai nạn xe cộ kia, cuộc đời tôi chắc sẽ khác đi. Trên thế giới này, dùng hai tay, có rất nhiều chuyện, cần dùng hai tay, hai chân mới có thể hoàn thành. Đây là tiếc nuối cả đời của tôi. Nhưng mà, bởi vì đã trải qua đại nạn không chết như vậy, cũng cho tôi có cơ hội nếm thử rất nhiều chuyện luôn luôn muốn nếm thử nhưng không có dũng cảm đi làm. Ví dụ như, không cân nhắc làm nghề hoặc là sức mệnh hiện thực khác, đi nước Đức học khoa bản thân thích, làm nghiên cứu bản thân thích." Anh cười rộ lên: "Tôi may mắn bản thân không thích học thể dục mà là triết học, cuối cùng không quá hỏng bét, tôi còn có thể làm công tác bản thân thích."

Vừa nghe lời này, Triều Lộ chỉ biết, anh đã từ nỗi ưu tư nhất thời đi ra.

"Nhưng mà cô cũng thật sự rất lợi hại."

"Cái gì?" Triều Lộ không hiểu.

Chử Vân Hành chắc là đứng lâu mệt mỏi, thân mình không tự chủ được nhích về tủ quần áo phía sau.

Triều Lộ thấy thế nhân tiện nói: "Đi phòng khách ngồi một lát đi? Tôi cũng có chút mệt mỏi, chờ một chút sẽ sửa sang phòng lại cho anh."

Chử Vân Hành gật gật đầu, gậy chống về phía trước, kéo thân mình chuyển về phía cửa, chân trái di chuyển nửa vòng đi theo, lại bước chân phải. Triều Lộ theo sát sau đó chậm rãi đi đến phòng khách, thẳng đến Chử Vân Hành đi đến trước bàn ăn, cô mới tranh kéo ghế ra cho trước anh.

Chử Vân Hành chờ cô kéo một cái ghế khác ngồi xuống rồi anh mới ngồi theo xuống, nói: "Tôi muốn nói là, cô có sức quan sát thật mạnh, một ít chuyện nhỏ, đều không trốn được ánh mắt của cô. Thí dụ như vừa rồi cũng thế."

"Ừ, đại khái đi." Triều Lộ cười cười: "Hi vọng không đến mức làm cho người ta chán ghét."

"Ít nhất tôi sẽ không."

Triều Lộ cười rộ lên: "Vậy thật tốt quá. Lần trước cùng anh đề cập qua, không lâu trước kia, ta còn là một tiếp tân. Điểm bình thường nhất của tiếp tân là hình thành ấn tượng đầu tiên."

Trên mặt của anh lộ ra biểu cảm "nguyện nghe chuyện này".

"Trên bàn tiếp tân một công ty bình thường, đều sẽ có một chiếc bút điện thoại (bút để bàn) công cộng có đúng không?"

"Bút điện thoại?"

"Chính là cái loại có cái bệ cố định ở trên mặt bàn, phần đuôi có gắn một chiếc bút bằng dây nhựa như một chiếc điện thoại."

"A, thì ra gọi là bút điện thoại a." Anh nói: "Học tập."

Triều Lộ nhớ tới lần trước bản thân hỏi chuyện Chử Vân Hành chuyển động xe lăn như thế nào, anh nói người bình thường không biết rõ có một tay chuyển động xe lăn thật bình thường, cô mỉm cười, học anh ngữ điệu lúc đó của anh nói: "Người bình thường không biết rõ cách gọi cụ thể của bút cũng thật bình thường."

Chử Vân Hành cười nhẹ: "Như vậy, chiếc bút đến cùng thế nào đâu?"

Triều Lộ nói: "Từ những gì tôi đã trải qua, người sử dụng cây bút này cực kỳ nhiều, nhưng sau khi dùng xong, người có thể đem cây bút này đặt lại cái bệ chỉ sợ còn không đến một nửa. Lúc đó, tôi liền cảm thấy, vô luận đối phương chức vị cao như thế nào, thân phận, ngay cả điểm này đều làm không được, trong lòng tôi đã xem người đó thấp xuống một cấp bậc chuẩn."

"Có chút đạo lý." Chử Vân Hành nhàn nhạt cười: "Bởi vậy nhìn ra được, tiêu chuẩn của cô đối với người, chuyện kỳ thực tương đương cao."

"Tiêu chuẩn của tôi với bản thân cũng rất cao." Triều Lộ nói. Không biết vì sao có chút lo lắng anh sẽ cho rằng bản thân là người đối với người khác thì nghiêm cẩn mà đối với bản thân thì lại rộng rãi, nhịn không được tiếp lời nói: "Anh thì sao?" Cái này vừa hỏi ra miệng, cô liền hối hận rõ ràng là vô tình, cũng khó tránh làm cho người ta hiểu lầm trong lời của cô có loại hương vị muốn tranh đấu—— bằng thân phận cô tới đây hôm nay, cô không nên làm như vậy.

Chử Vân Hành vẻ mặt lạnh nhạt lại thẳng thắn: "Tôi tự nhận độ bao dung đối người, chuyện tương đối cao. Nhưng tôi nghĩ cô nhất định hiểu biết: bao dung cùng thưởng thức, kia hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."

Triều Lộ bị những lời nhẹ nhàng này đánh trúng. Trong lúc hoảng hốt cô nghe được tiếng một cục đá rơi vào hồ sâu: "tõm" một tiếng, kèm theo đó là tiếng vọng rõ ràng. Cô biết đây là ảo giác, nhưng lại thật sự rất thực.

Anh nhìn cô, lại tiếp tục nói: "Về phần nói đến tiêu chuẩn của tôi đối với bản thân, quy kết lên là một câu nói: ít nhất phải làm đến để bản thân nhìn được."

Triều Lộ nhịn không được nói: "Này cũng không dễ dàng. Tôi đoán, anh đối với yêu cầu của bản thân sẽ không thấp."

Chử Vân Hành tay phải nắm giữ tay trái của bản thân: "Tôi cũng có lúc cũng có thể ra tay độc ác với bản thân mình."

Triều Lộ cười cười: "Tôi tin."

Anh nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên tường, nhưng cái gì cũng chưa nói. Vẫn là Triều Lộ phát hiện tầm mắt của anh, hỏi anh có an bày khác hay không, hơn nữa đứng lên, nói bản thân sẽ nhanh chóng làm xong công việc trong nhà.

"Gần nhất đang chuẩn bị một luận văn." Anh mang theo ý áy náy nói: "Bản thảo cùng tài liệu của tôi đều ở trong phòng, nếu có thể, phiền toái trước sửa sang lại phòng ngủ của tôi một chút."

"Đổi ga trải giường cùng vỏ chăn xong, quét chút bụi là có thể được không?"

"Có thể ..." Anh nói, nghĩ nghĩ còn nói: "Từ nhỏ tôi cũng không phải là người phiết khích, chỉ là sau vụ tai nạn xe cộ kia, hệ hô hấp của tôi trở nên có chút mẫn cảm, cho nên mới có yêu cầu tương đối nghiêm khắc đối với vệ sinh phòng. Thật có lỗi làm phiền cô."

Triều Lộ nghĩ anh hôn mê đã nhiều năm, thể chất biến kém là không khó hiểu. Cô vốn không cảm thấy chút khiết phích nho nhỏ có vấn đề gì, huống chi hiện tại nghe được anh nói như vậy, ngược lại làm cô ngượng ngùng: "Không phiền."

Anh đứng lên, muốn theo cô vào phòng, Triều Lộ theo bản năng ngăn anh ở ngoài cửa: "Không không, anh đừng tiến vào. Tôi một người rất nhanh có thể chuẩn bị xong." Cô nhớ kỹ anh vừa nói hệ hô hấp bản thân bị mẫn cảm, cho dù mở cửa cửa sổ thông gió cô cũng lo lắng, cô mới không cần anh vì hỗ trợ cô dẫn bệnh đến.

Chử Vân Hành thở dài, nửa thật nửa giả nói: "Sớm biết vậy, liền không nói với cô những lời vừa rồi. Làm cho người ta cảm giác cảm thấy bản thân thật vô dụng, luôn có chút thất lạc."

Tròng mắt Triều Lộ vừa chuyển, cũng nửa thật nửa giả mở miệng nói: "Tôi nào dám coi khinh anh, giáo sư Chử tương lai."

"Tôi cách xưng hô giáo sư này còn thật xa xôi, vô luận trên vấn đề học vấn cũng như vấn đề chức vụ."

"Từng bước một sẽ đến thôi. Tôi nghĩ anh hiện đang chuẩn bị luận văn này cũng là một bước trong đó, có phải không?"

"Cô có cảm thấy, tranh chức gì đó rất tục tằn?"

"Ai nói? Ta cảm thấy giáo sư gì đó, nghe ra cũng rất đẹp rất lợi hại." Triều Lộ không phải không ý thức được sao hôm nay bản thân trở nên nhiều lời thế không biết, một mặt trong lòng nhắc nhở bản thân nên có chừng có mực, một mặt nói đến ngoài miệng lại giết cũng giết không được: "Lại nói, chỉ cần là thật sự nghiên cứu học vấn, chức danh tương ứng cũng là một loại khẳng định. Đúng rồi, luận văn của anh là nghiên cứu về phương hướng gì?"

"Phân tích tính hiện thực của hiện tượng giao thoa với triết học phương tây đương đại."

"Ha ha." Cô cười, "Tốt."

"Tốt ở chỗ nào?"

"Chỗ tốt... Tôi hoàn toàn không hiểu." Cô nói, "Kia nhất định là học vấn thật ảo diệu rất cao thâm."

Chử Vân Hành nghẹn nửa ngày, rốt cục phụt cười, toàn thân ngay cả gậy chống đều đừng không được hơi hơi lay động. Cười đủ, anh đứng thẳng thắt lưng nói: "Tôi lần đầu phát hiện, trên người cô thì ra cũng có tế bào hài hước."

Triều Lộ sững sờ ở tại chỗ, sau một lúc lâu mới nói: "Đâu chỉ anh, đối với chính bản thân tôi cũng là một phát hiện trọng đại."