Nửa Vòng Tròn - Chương 19 - 20

Chương 19: Chơi xấu

Ở cửa nhà Chử Vân Hành, Triều Lộ liền nghe thấy được một mùi quen thuộc, đúng là mùi độc nhất vô nhị của trầm hương, nồng đậm lại không mất thanh nhã ôn nhuận. Triều Lộ hít sâu một ngụm, cảm thấy trái tim buộc chặt suốt dọc đường đi thoáng cái thả lỏng một chút. Chính là lúc cúi đầu gặp Chử Vân Hành ngồi ở trên xe lăn mở cửa cho cô, thì không khỏi lo lắng: "Chân của anh lại không thoải mái ?"

"Không phải." Anh đem cái khay đặt ở trên đầu gối bỏ lên bàn."Tôi ở phòng bếp nấu trà, không dễ lấy, vẫn là ngồi xe lăn tiện hơn chút."

"Nước nóng như vậy, mỗi lần anh cầm lấy khay phải cẩn thận."

"Khay này là đặc chế, lại có chỗ lõm, ổn thật sự." Anh nói, "Kỳ thực bình thường hơn phân nửa là tôi dùng bình nước trong phòng, nhưng mà trà trầm hương, thế nào cũng phải dùng nước sôi lâu mới ra vị. Lúc một mình, dù ngẫu nhiên pha chút trà, cũng không cần chú ý, trực tiếp vào phòng bếp uống là được, vì cô đến, tôi cuối cùng cũng không thể để cho cô đứng ở trong phòng bếp uống trà."

Triều Lộ trong lòng cảm động, cô nói đùa một câu, nhưng lại khiến anh bất kể thân thể không tiện, tự mình pha trà đãi cô. Chờ cô rửa tay xong, Chử Vân Hành đã gấp xe lăn lại, thay đổi bằng gậy chống. Trên bàn có hai chén trà ngon.

"Tôi vốn tưởng chờ tôi làm xong việc lại pha chén trà uống, không nghĩ tới, anh đều chuẩn bị tốt."

"Cô đi lại cũng không phải gần, trời lại nóng, cô vừa từ bên ngoài đến, nhất định cũng khát."

Triều Lộ cũng không khách sáo, ngồi xuống, nâng chung trà lên để sát vào mũi ngửi. "Giống như có chút khác so với lần trước."

"Tôi bỏ thêm chút Phổ Nhị, cô thử xem."

Triều Lộ uống một ngụm: "Ta không hiểu trà lắm, nhưng mà tôi thích uống trà chỗ anh."

Chử Vân Hành im lặng nhìn cô.

Triều Lộ cảm thấy không khí không đúng lắm, liền che giấu nói: "Anh là người phong nhã nhất mà tôi tiếp xúc qua."

"Đơn giản là vì một ly trà trầm hương?"

"Cũng không phải, tôi... Tôi chính là cảm thấy anh cùng người bình thường thật khác biệt." Triều Lộ phát giác lời nói của mình có thể dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm ý, nhất thời thật muốn cắn lưỡi, "Tôi ý là, anh không tục khí."

"Người chết qua một lần chắc là có chút siêu thoát đi." Anh cười cười, giọng thản nhiên giống như đang nói chuyện bình thường. "Chẳng qua, cuộc sống hằng ngày chung quy thật sự là không cách nào ngoại lệ." Anh dùng tay phải cầm tay trái của bản thân.

"Có khi, cũng sẽ cảm thấy vất vả, đúng không?"

"Đương nhiên."

"Có nghĩ tới... Tìm người giúp anh một phen hay không?"

Chử Vân Hành nở nụ cười đầy thâm ý: "Có a, cho nên, tôi mới mời người giúp việc theo giờ."

Triều Lộ cúi đầu nói: "Tôi nói, không phải là người giúp việc theo giờ."

"A" anh dùng gậy chống đứng lên, ở trong phòng thong thả qua lại vài bước, "Nếu cô nói là bạn đời, như vậy, mong ước liền khác với người giúp việc theo giờ. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi không hiện thực thậm chí là không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi vẫn phải nói, yêu cầu của tôi đối với một nửa kia không phải là người giúp việc theo giờ xử lý việc nhà, hoặc là bảo mẫu hầu hạ người tàn tật. Cơ thể của tôi mặc dù là như thế này, nhưng cũng không tỏ vẻ tôi có thể giảm yêu cầu giá trị tình cảm của tôi."

Triều Lộ đứng ở phía trước anh, thành khẩn mà lại có chút khẩn trương nhìn anh: "Yêu cầu của anh, một chút cũng không quá đáng. Vốn... chuyện cảm tình, nên là thuần túy."

Chử Vân Hành nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu, anh nghiêm túc nói: "Triều Lộ, thật lâu rồi tôi đều không có ý nghĩ như vậy... Nếu, nếu tôi không tàn phế thì tốt rồi."

Triều Lộ đầu "Ong" nổ tung. Lực sát thương của câu nói kia quá mạnh mẽ, giống nhưng mảnh đạn đột nhiên bay mạnh tới, làm ngũ tạng lục phủ cô đều đau. Không lâu trước, cô cũng có ý niệm kia… "Nếu Chử Vân Hành không tàn phế thì tốt rồi", nhưng, hiện thời nghe chính anh nói ra như vậy, cô trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng. Anh là cái gì? Trân bảo hiếm có giữa dòng đời hỗn độn, nếu thật sự là ngọc tốt không tỳ vết, chỉ sợ đã sớm bị người nhặt đi, sao còn đến lượt cô? Cô thật khờ, hiện tại mới biết đạo lý này.

"Cho dù anh không trọn vẹn, cũng vẫn tốt như cũ." Cô ôn nhu nói nhỏ nhẹ, rõ ràng từng chữ.

Chử Vân Hành giống như bị lời của cô làm chấn động, lui về phía sau một bước nhỏ: "... Cô cũng không thực sự nghĩ như vậy." Anh có chút nhụt chí nói, "Cô đã sớm cự tuyệt tôi, không phải sao?"

Triều Lộ lập tức nghe ra có chuyện trong lời nói của anh: "Anh nghe từ đâu mà nói thế?"

Chử Vân Hành bước gần cô nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, ngập ngừng nói: "Bất luận cô gái toàn vẹn nào, nghe được người khác muốn đem bản thân giới thiệu cho một người tàn tật, thì luôn sẽ bài xích... Tôi chỉ muốn biết, hiện tại, cô có còn cảm thấy, tôi là kẻ tàn phế khiến người ghét bỏ hay không?"

Triều Lộ dùng hết hơn mười giây mới tiêu hóa lời anh nói. Trọng điểm là, cô hiểu rõ, Chử Vân Hành sớm biết cô là đối tượng mẹ cô cố ý xếp đặt cho anh xem mắt. Nghĩ đến chuyện này, cô liền quay đầu đi.

Đây là cái gì? Cô cảm thấy bản thân giống như con khỉ bị người đùa giỡn vừa mới thông suốt. Chử Vân Hành có lẽ ngay từ đầu tiếp cận bản thân thì biết cô là ai. Anh từng bước từng bước tân công trái tim cô, có lẽ vì để chứng minh mị lực của bản thân không thua người bình thường. Cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, bởi vậy càng thêm thương tâm.

"Triều Lộ, em đứng lại!" Chử Vân Hành chống ở sau lưng cô, gậy nôn nóng muốn đuổi theo.

Triều Lộ chạy tới cạnh cửa, đối với việc anh gọi ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại mà kéo cửa.

Chử Vân Hành chống gậy quá nhanh, hai cái đùi luân phiên rối loạn tiết tấu, anh thế nhưng vấp phải chính chân mình, anh buồn bực hừ một tiếng, thân mình không chịu khống chế đổ về phía trước. Triều Lộ quay đầu, cũng quên tức giận, vội vàng đến dìu anh, lại bị mất đà cũng ngã xuống đất.

Hai người đồng thời kêu "Ôi" một tiếng to.

Hai mắt Triều Lộ cùng Vân Hành nhìn nhau, cũng quên đứng dậy, nhìn nhìn, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Chử Vân Hành duỗi cánh tay, đem cửa phòng đóng lại.

Anh cách Triều Lộ gần như vậy

Bị hô hấp của anh làm ngứa cổ. Nhưng, không rõ vì sao, cô cũng không nóng lòng đẩy anh ra.

Anh im lặng nhắm hai mắt lại, tay phải chuẩn xác xoa trán của cô, lại theo thái dương xuống sờ đến cánh môi cô. Cô cũng không nhịn được khép hai mắt lại. Cái loại cảm giác ngứa này càng sâu, anh chạm đến, hô hấp anh, tim anh đập, đều theo cái loại cảm giác ngứa này thấm đều theo da thịt đến trong long của cô. Cô rất khó nói đó là loại cảm giác thoải mái thuần túy, nhưng, lại làm người ta say mê, không muốn vứt bỏ.

Cô dựa theo bản năng, cũng chạm tứ chi anh. Cô cầm tay trái anh, nhẹ nhàng xoa bóp, giống như làm như vậy có thể khiến cho nó khôi phục sinh khí, cuối cùng đem nó ấp vào trong ngực bản thân.

"Triều Lộ, Triều Lộ..." Anh phảng phất nhẹ giọng nói lời vô nghĩa lần lượt kêu tên của cô, thân thể vặn vẹo bất an, có chút cố hết sức lại thập phần nỗ lực dán chặt vào cô.

Cô vươn cánh tay, vòng qua anh. Anh hôn xuống, lướt như chuồn chuồn sau đó là mãnh liệt như mưa trút nước.

"Triều Lộ, em biết rằng, tay trái anh tuy rằng không có sức, nhưng xúc cảm vẫn có một chút. Lần sau em đừng đặt tùy tiện, cẩn thận anh kìm lòng không đậu..." Sau khi hôn nồng nhiệt, anh có chút thoát lực nói.

Triều Lộ mở mắt ra, thấy anh mang theo một tia trêu tức, cười xấu xa nhìn bản thân, làm bộ tức giận hất tay trái anh sang một bên. Vuốt vuốt tóc, dựa vào ván cửa ngồi dậy.

Chử Vân Hành điều chỉnh một chút tư thế cơ thể, một tay chậm rãi chống đỡ đứng dậy, cũng ngồi dựa vào ván cửa, chủ động giữ chặt tay Triều Lộ nói: "Không tức giận sao?"

"Anh nên sớm nói cho em biết, anh biết em là ai." Đối với điểm này, Triều Lộ còn có chút chú ý.

"Không, lúc trước chúng ta gặp mặt anh căn bản là không nhận biết." Chử Vân Hành đối với chuyện này có cái nhìn bất đồng, "Lần đầu tiên anh gặp em vào ngày ‘bước chân vang dội’, lúc đó, anh cũng không biết em là người mà ba anh cùng mẹ em bàn bạc giới thiệu cho anh. Cho đến ngày thứ hai em tới nhà của anh, anh mới biết được em chính là con gái của dì Hạ."

"Bọn họ từ sớm liền cùng anh nói chuyện xem mắt?"

"Cũng không phải. Nhưng có một lần anh về nhà, ngẫu nhiên nghe thấy dì Hạ nói chuyện với ba, đại khái chính là muốn sắp xếp cho chúng ta xem mắt, nhưng là em không muốn gặp anh, bởi vì anh..."

Triều Lộ nghe xong lời này ngược lại cảm thấy áy náy: "Lúc đó, em không biết anh."

"Anh hiểu." Anh cầm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.

"Anh xem a, lúc đó, chúng ta ai cũng không nhận biết ai, "Triều Lộ cười nói, "Em tất nhiên không thể liếc mắt một cái là nhìn trúng anh, anh cũng không tất yếu có hứng thú đối với em."

Anh nở nụ cười theo: "Nhưng mà, tuy rằng anh điều kiện không tốt, cũng không phải là người có yêu cầu thấp, trong chuyện cảm tình, thật sự rất đòi hỏi."

Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới sự kiện: "Nhưng em nhớ, mãi đến trước lần trước đi khu vui chơi, anh cũng không sinh ra hứng thú với em a. Bằng không sao anh còn đưa em hai vé, muốn em hẹn hò cùng bạn trai em chứ?"

"Bằng không em nói xem anh có thể thế nào?" Chử Vân Hành thật bất đắc dĩ cười cười, "Anh vừa không biết em có đối tượng kết giao hay không, lại không biết ý của em đối với anh, hơn nữa... thẳng thắng mà nói, anh ngay cả bản thân kế tiếp muốn bắt em coi anh như thế nào đều chưa hạ được quyết tâm... Nếu em thật sự vui vui mừng mừng cầm vé đi cùng người khác, anh cũng sẽ chết tâm."

Triều Lộ cười mắng: "Hồ ly!" Ngoài miệng mắng, nhưng thân mình cũng dựa vào vai anh.

Chử Vân Hành nhẹ nhàng nới tay cô, không dấu vết trên mặt đất chống đỡ một phen.

"Anh nghĩ đến em sẽ bảo anh là ‘lão hồ li’."

"Anh không già a. Lúc đó xem ảnh chụp, em nghĩ anh nhiều nhất là ba mươi tuổi."

"Em thực thành thật, anh nghĩ rằng em sẽ khoa trương nói, anh nhìn nhiều nhất hai mươi lăm."

"Nếu anh hai mươi lăm em liền không chơi đùa nữa."

"Vì sao?"

"Em không tiếp nhận bạn trai nhỏ tuổi hơn mình."

"May mắn may mắn."

Triều Lộ lúc này cũng thấy bản thân dựa vào anh như vậy, kỳ thực khiến anh phí một phen sức lực mới ổn định, nhưng, cô lại không muốn rời đi bờ vai anh, vì thế liền ngả vào anh, từ từ nói: "Anh hiện tại, hạ quyết tâm sao?"

"Ừ." Anh nói, "Hôm nay trước lúc anh gọi điện thoại gọi em đến, cũng đã hạ quyết tâm buông tay thử một lần." Anh chỉ cây gậy chống bị quăng ở một bên, "Cho dù chống nó, cũng phải đuổi kịp em."

Triều Lộ cố ý vui đùa nói: "Nếu em chạy vung chân, bằng vào anh sao đuổi kịp được?"

"Em nếu không quay đầu lại, anh đương nhiên không diễn; nhưng chỉ cần em dừng lại nhìn anh vài lần, anh liền có hi vọng vượt qua em."

Triều Lộ bĩu môi nói: "Vậy hiện tại tính là cái gì, em còn chưa kịp quay đầu, anh liền chơi xấu ngã xuống đất không dậy nổi."

"Này cũng không phải là âm mưu." Chử Vân Hành nâng tay phải, thân mình quơ quơ, Triều Lộ vội vàng khẩn trương nghiêng người dìu anh, lại bị tay phải anh mạnh mẽ ôm lấy, kìm xuống, anh hôn cô thật sâu hồi lâu, cuối cùng, mới thở hổn hển, mang theo cảm giác mỹ mãn cười nói:

"Đây mới là âm mưu tốt để chơi xấu!"

Chương 20: Hư Vinh

Hôm nay hết giờ làm, Triều Lộ bởi vì trong đầu có chút chuyện muốn xử lý, liền rời khỏi công sở trễ hơn so bình thường nửa giờ. Vừa đúng ở cửa thang máy gặp Emma phòng tài vụ, bọn họ trao đổi không nhiều lắm trong công việc, nhưng vì lần trước cùng đi làm hoạt động “Bước Chân Vang Dội” có nói chuyện vài câu, nên không tính xa lạ. Hai người chào hỏi nhau, ở trong thang máy tùy ý tán gẫu. Emma trong lúc vô tình nói lên chuyện cuối năm nay dự định kết hôn, Triều Lộ có chút ngoài ý muốn, cô nghĩ đến, Emma chỉ vừa mới tốt nghiệp không lâu, tuổi còn trẻ, thế nhưng đã có đổi tượng cưới hỏi. Cô không khỏi nói: "Nghe nói hiện tại chuyên mục xem mắt trong TV có không ít sinh viên đọc, tôi còn nói thế nào gấp như vậy, không nghĩ tới thì ra là mình lạc hậu, bị tuổi trẻ các cô vượt lên trước."

Emma cười cười nói: "Cái này do hoàn cảnh khác nhau, tôi cùng bạn trai tôi quen nhau nhiều năm, tình cảm cùng điều kiện đều đã tốt, sớm kết hôn một chút cũng không có gì không tốt."

Đang nói, thì điện thoại trong tay Emma vang, cô tựa hồ cũng biết lúc này sẽ có điện thoại gọi đến, lập tức bắt: "Em đã xuống dưới, sẽ trực tiếp ra bãi đỗ xe tìm anh."

"Bạn trai?" Triều Lộ hỏi.

"Ừ, cuối cùng cũng hưởng thụ chuyện yêu đương một thời gian."

Triều Lộ hốt hoảng nhớ tới bản thân buổi chiều vội vàng làm việc, đã nửa ngày không lưu ý di động, cũng không biết có phải lỡ mất điện thoại gì hay không, liền lấy di động ra xem. Quả nhiên hơn năm giờ có hai cuộc gọi nhỡ, khoảng cách thời gian thật ngắn, đều là Chử Vân Hành gọi tới. Lại thấy có một tin nhắn, cũng là anh nhắn đến:

"Anh ở sofa dưới sảnh ngồi chờ em. Nếu em phải tăng ca đi không được, xuống dưới cho anh thấy mặt, anh liền đi."

Triều Lộ trong lòng ngọt, nhìn chằm chằm tin nhắn, lưu luyến không sót một chữ. Thẳng đến cửa thang máy mở ra, cô mới thả di động vào túi xách, cùng Emma đi đến chỗ quẹt thẻ. Mới đi hai bước, cô như nhớ tới cái gì, mày hơi hơi cau lại, bước chân cũng ngừng lại. "Emma, tôi quên chút đồ ở văn phòng, cô đi trước đi. Bái bai!"

Emma không nghi ngờ cô, cùng cô nói lời từ biệt. Cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người áp điện thoại sát miệng trên hành lang, trả lời điện thoại Chử Vân Hành:

"Vân Hành, em vừa nhìn thấy tin nhắn của anh. Em... Rất nhanh sẽ tan sở."

"Trước đó không nói trước với em mà tới, không thấy em trả lời, lại không cam lòng liền trở về như vậy, may mắn anh còn không đi. Em sắp xuống dưới sao? Anh còn ngồi trên sofa."

Trong sảnh có mấy ghế sofa, Triều Lộ đứng trong góc, vừa vặn nhìn thấy Chử Vân Hành, anh đưa lưng về phía cô, ngồi ở trong một cái sofa, sở dĩ liếc mắt một cái có thể phát hiện anh, là vì tay vịn của sofa có một cây gậy màu đen dựa vào.

Triều Lộ nghĩ nghĩ, nói: "Em đại khái còn phải làm thêm 15 phút... Nếu không quá phiền toái, thì anh đi xuống tiệm cà phê Vân Sơn tầng dưới chờ em đi, em cũng có chút mệt mỏi, một lát muốn uống tách cà phê đề nâng cao tinh thần."

"Không phiền toái, anh còn có thể đến trước kêu cho em một tách cà phê. Em uống cái gì?"

"Latte nóng đi."

"Tốt." Anh gác điện thoại, cầm gậy chống một bên, chậm rãi đứng lên.

Triều Lộ tránh ở hành lang, nhìn anh khập khiễng hướng thang cuốn dành cho khách dùng đi tới, cơ hồ là không nhịn được muốn đi ra ngoài gọi anh lại. Nhưng cuối cùng cô cũng không có. Cô không nghĩ vì bản thân tìm cớ, nói là bản thân nhất thời mơ hồ mới nói dối, cô rất rõ ràng bản thân vì sao sẽ có hành động như vậy… cô chính là không muốn để cho đồng sự nhìn thấy Chử Vân Hành.

Thẳng đến giờ phút này, cô mới biết được bản thân vẫn như trước, rất sợ khiến người bên cạnh biết, bạn trai cô là một người tàn tật. Cho dù, Chử Vân Hành là người đàn ông xuất chúng như vậy. Nhưng, người khác sẽ không biết, chỉ biết đem tình yêu của cô cho là trò cười.

Cô cùng anh cũng từng đi ở trên đường, thậm chí ở trong khu vui chơi điên cuồng, nhưng khi đó, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường chưa hẳn có gì, trong lòng cô thản nhiên, cũng không e ngại ánh mắt mọi người quanh mình. Hơn nữa, trong trường hợp không có người quen biết cô, tất cả mọi người đều là khách qua đường vội vàng, cô tự nhiên không cần để ý đến suy nghĩ của bọn họ. Nhưng, trong những người quan hệ tương đối thân mật, trừ bỏ mẹ cô, cô còn chưa từng giới thiệu Chử Vân Hành. Thời gian bọn họ quen biết ngắn ngủi cố nhiên là nguyên nhân trọng yếu, nhưng trừ chuyện đó ra, Triều Lộ tự hỏi bản thân, cô làm sao có thể chuẩn bị tốt tâm lý, hướng người khác thản nhiên giới thiệu: đây là bạn trai cô.

Cô hận bản thân hư vinh yếu đuối, lại giãy dụa không thoát.

Tin nhắn trong di động của cô vang lên nhắc nhở, cô mở ra liền thấy, nước mắt lập tức rớt xuống:

"Latte ấm ngon lắm. Em còn phải mất bao lâu?"

Sau những lời này, là hình khuôn mặt tươi cười.

Cô dùng giấy ăn lau nước mắt, ổn định cảm xúc sau, mới quẹt thẻ phòng, đi ra khỏi cổng.

Anh ngồi dựa vào chỗ ngồi góc tường, vừa thấy Triều Lộ tiến vào, ánh mắt có chút mê ly nhất thời trở nên sáng ngời mà lại ôn nhu.

"Ngại quá, em cũng không nghĩ tới sẽ tăng ca." Cô cúi đầu nói.

"May là chỉ trễ vài phút, tại anh không nói trước cùng em, có thể gặp cũng đã thật thỏa mãn."

Triều Lộ che giấu bưng cà phê uống một ngụm: "Đúng rồi, em cũng không nói đến địa chỉ công ty em với anh a."

Chử Vân Hành nói: "Thật có lỗi, là anh tự quyết định tìm địa chỉ công ty em. May mắn là em có nhắc với anh, em ở công ty gì đi làm, công ty của em thuộc hàng top có danh tiếng, trên mạng có địa chỉ công ty em làm. Anh thật sự không muốn đợi đến thứ bảy, cho nên... Liền như vậy chạy tới."

Triều Lộ nghe anh lo lắng như thế, cũng không khỏi lại cảm động lại đắc ý. Cảm xúc sa sút vừa rồi bị quét hơn phân nửa. Cô quyết định tạm thời bỏ qua chúng nó, hảo hảo mà cùng Chử Vân Hành hưởng thụ buổi tối này.

"Uống xong cà phê chúng ta đi tìm quán nào ăn cơm chiều đi. Em biết gần đây có một nhà hàng món Quảng Đông khá ngon."

"Không thành vấn đề, em quyết định đi." Chử Vân Hành sủng nịch nhìn cô dùng muỗng nhỏ ăn bánh pudding rắc đường, "May mắn, anh không gọi cho em chút bánh phô mai, sau ngẫm lại, chúng ta còn có thể đi chỗ khác ăn cơm chiều, liền sửa lại pudding, bằng không, em sẽ ăn không vô."

Triều Lộ hì hì cười nói: "Đừng nhìn em như vậy, chứ khẩu vị luôn luôn tốt."

Chử Vân Hành nói: "Ừ, tướng ăn cũng tốt lắm." Nói xong, sát vào cô thấp giọng bỏ thêm một câu, "Đặc biệt đáng yêu."

Triều Lộ tay mắt lanh lẹ đem miếng pudding nhét vào trong miệng của anh.

Chử Vân Hành vui vẻ nhận.

"Vân Hành!"

Triều Lộ đang cùng Chử Vân Hành cười đùa, bỗng nhiên nghe thấy đỉnh đầu có người nói chuyện. Triều Lộ ngẩng đầu, đối phương đã chạy tới bàn bọn họ. Người đến cũng là người quen, đúng là Thư Tiếu xinh đẹp. Triều Lộ mặc dù cũng cảm thấy bản thân mình không hiểu vì sao liền có chút đề phòng với người ta, cô không khỏi buồn cười chút, nhưng lúc nhìn thấy cô ấy, trong lòng luôn có chút kỳ quái. Cô vẫn cố chấp tin tưởng trực giác bản thân, Thư Tiếu này, cảm giác đối đãi với Chử Vân Hành tuyệt không chỉ là bạn bè bình thường đơn giản như vậy. Điểm chết người là, Triều Lộ phải thừa nhận… bộ dạng Thư Tiếu xinh đẹp lại mê người. Có chút xinh đẹp, không làm cho người ta nhớ, mà Thư Tiếu đẹp, không thuộc loại này.

"Hi, Thư Tiếu, khéo như vậy!" Chử Vân Hành hô.

"Em buổi chiều ở gần đây bàn bạc chuyện, xong rồi nên muốn xuống dưới này nghỉ ngơi uống tách cà phê. Không nghĩ tới cứ nhiên ở trong này gặp được anh. Bình thường anh ít khi đến trung tâm thành phố mà." Lâm Thư Tiếu cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế dựa bên người anh, hướng về Triều Lộ ở đối diện cười cười gật đầu. Triều Lộ cũng lễ phép cười cười.

"Bạn gái?" Cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ hỏi câu.

Chử Vân Hành nói: "Đúng vậy. Cô ấy tên Đổng Triều Lộ. Hai người cũng đã gặp qua."

"Đúng, em nhớ. Lần trước ở nhà anh, sau khi Đổng tiểu thư đi rồi, em còn hỏi anh, anh nói không phải. Không nghĩ tới... Vân Hành, anh hành động rất nhanh thôi!"

Biểu cảm Chử Vân Hành thế nhưng có chút ngượng ngùng, trong miệng lại nói đùa che lấp ngượng ngùng bản thân: "Anh? Anh hành động không nhanh nhẹn, em cũng không phải là không biết! Chẳng qua, vận khí anh tốt, đụng tới một người nguyện ý vì anh dừng bước."

 

Triều Lộ cười mắng: "Lại nói bậy, em chạy nhanh lắm đó."

Thư Tiếu nhìn cô, lại nhìn Chử Vân Hành, nhưng không nói cái gì, vẫy vẫy tay, gọi bồi bàn, gọi một tách cà phê.

Ba người vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm. Triều Lộ tuy rằng muốn sớm một chút cùng Vân Hành đổi nhà hàng tiếp tục thế giới hai người, nhưng ngại Thư Tiếu cũng là bạn cũ của Chử Vân Hành, cô ấy vừa tới bọn họ liền đi, thì không thỏa đáng. Rốt cục, Chử Vân Hành cũng chủ động mở miệng nói: "Thư Tiếu, em là bạn cũ, anh cũng không cùng em khách sáo. Anh cùng Triều Lộ phải đi trước, em từ từ uống, trên đường trở về lái xe cẩn thận một chút."

Thư Tiếu một mặt không thèm để ý, gật đầu nói: "Hai người đi đi, em không phiền các người."

Triều Lộ đứng dậy nói: "Em đi toilet trước."

Lâm Thư Tiếu nói cô ấy cũng muốn đi một chút, hai người liền cùng nhau đứng dậy đi toilet.

Toilet thông hành làng chỗ nhà ăn có chút hẹp, Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu xong, một trước một sau đi ra ngoài. Đi đến cuối hành lang, Triều Lộ giống như là nhìn thấy gì làm cô trốn tránh, bỗng nhiên dừng lại không tiến lên.

Lâm Thư Tiếu thấy cô thần sắc không đúng, vội hỏi: "Như thế nào?"

Triều Lộ nhìn người đi vào cách đó không xa, đúng là Phương Uẩn Châu.

Chẳng phải bởi vì đối phương là Phương Uẩn Châu mà có điều đặc biệt, mặc dù thay đổi Emma, hoặc là đồng sự nào, cô đều không hy vọng giờ phút này bị nhìn thấy.

Nhưng, Lâm Thư Tiếu đứng ngay phía sau cô, cô không có chỗ trốn, chỉ có thể kiên trì đi ra ngoài.

Cô hi vọng Phương Uẩn Châu không phát hiện cô.

Mang theo tâm tình lừa mình dối người, Triều Lộ cúi đầu đi về phía trước, cùng Lâm Thư Tiếu ngồi trở lại vị trí cũ. Chử Vân Hành thấy các cô trở về, dự định chống gậy đứng dậy. Triều Lộ kích động kêu lên: "Em muốn ngồi thêm một lát."

Chử Vân Hành buông gậy trong tay, thân thiết muốn bắt tay cô đặt ở trên mặt, lại bị cô cố ý né tránh. Anh thần sắc càng thêm bất an, hỏi: "Em có vẻ không thích hợp, không có chuyện gì đi?"

Cô ngẩng lên rồi cúi xuống, cũng không dám nhìn anh, tâm tư của cô chính cô đều cảm thấy xấu hổ, bảo cô mở miệng nói như thế nào. Mà khi cô quay đầu đi, cùng Lâm Thư Tiếu ngồi bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, cô càng thêm không mặt mũi đối diện. Cặp mắt quyến rũ động lòng người, lúc này lộ ra vẻ lạnh lùng chất vấn cùng khinh bỉ. Triều Lộ tin tưởng, Lâm Thư Tiếu dĩ nhiên nhìn ra manh mối.

"Vân Hành, lại ngồi một lát đi, cùng bạn cũ tán gẫu vài câu, cũng không tính là yêu cầu quá đáng?" Lâm Thư Tiếu nhìn lướt qua Triều Lộ, "Đổng tiểu thư vừa rồi từ toilet đi ra, không lưu ý trán đụng phải cửa một chút, đại khái có chút choáng váng... Tốt nhất là cô nên đi chậm rãi."

Triều Lộ nghe cô trong lời nói có châm chọc, nhưng vẫn thật cảm kích cô ấy không có nói phá tâm tư chân thật của cô.

Nhưng Chử Vân Hành vừa nghe lời này nóng nảy: "Đau không? Muốn đi bệnh viện hay không?" Nói xong liền với gậy chống đi đến.

"Vân Hành anh an tâm ngồi xuống đi. Cô ấy nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, em đã xem qua, không có gì trở ngại." Lâm Thư Tiếu nhàn nhạt nói.

Triều Lộ mặt đỏ bừng.

Nhưng mà mọi chuyện còn chưa xong.