Thiếu nữ toàn phong 4 - chương 35 - phần 1

Chương 35

Giống như sau cơn mưa trời sẽ sáng .

Tâm trạng bức bối trong thời gian này đã biến mất . Nhìn Bách Thảo tinh thần phấn chấn đến trung tâm của Thẩm Ninh bắt đầu luyện tập trở lại, Hiểu Huỳnh vui như Tết . Mặc dù chỉ còn mười mấy ngày nữa là bắt đầu giải đấu, cái chân bị thương của Bách Thảo rốt cuộc có thể bình phục và trở lại trạng thái tốt nhất hay không còn rất khó đoán,  nhưng cuối cùng chẳng phải đã có hy vọng rồi sao ?

Hằng ngày , Hiểu Huỳnh đều hộ tống Bách Thảo đến trung tâm .

Cô phát hiện Bách Thảo tuân thủ rất nghiêm chỉnh lời hứa với Nhược Bạch , cố gắng không dùng chân phải mà chỉ luyện chân trái. Dựa vào tình hình của Bách Thảo, huấn luyện viên Thẩm giúp cô điều chỉnh chiến thuật, lấy phòng thủ là chính, tìm cơ hội phản kích hiệu quả cao .

Sau khi buổi tập tối kết thúc, Hiểu Huỳnh lại đưa Bách Thảo đến bệnh viện .

Nhìn thấy Bách Thảo ,việc đầu tiên mà Nhược Bạch làm là vén ống quần bên phải kiểm tra vết thương ở đầu gối cô .  Sau đó, bất chấp bản thân vừa truyền dịch suốt một ngày, Nhược Bạch đều kiên trì xoa bóp cơ bắp cho cô .

Ánh hoàng hôn hắt vào phòng bệnh .

Nhìn Nhược Bạch vừa chăm chú xoa bóp cho Bách Thảo, vừa nghe cô kể nội dung tập luyện, Hiểu Huỳnh và Diệc Phong lén trốn ra ngoài . Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, Hiểu Huỳnh cười mãn nguyện .

''Phù, tốt quá .''

Nhìn thấy Bách Thảo và Nhược Bạch lại hòa hợp như ban đầu, Hiểu Huỳnh vui lắm . CÓ điều, đột nhiên lại nhớ  tới chuyện khác, khẽ ''ôi'' một tiếng, lòng lại nặng trĩu.

''Sao thế ?''

Nhìn thấy biểu hiện thất thường của Hiểu Huỳnh, Diệc Phong hỏi .

''Anh...'', tâm trạng như có gì đó day dứt, Hiểu Huỳnh nói với Diệc Phong khi cả hai ngồi trên ghế ngoài hành lang , ''...anh có cảm thấy...Nhược Bạch và Bách Thảo có gì rất lạ ...''

''Không thấy ''.

Diệc phong nhún vai .

'' Sao lại không thấy.'' Hiểu Huỳnh luống cuống, '' Anh xem...hai người đó , rõ ràng...rõ ràng  . Ái chà, không phải em nghĩ lung tung ,''Hiểu Huỳnh lắc đầu nói ,''Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng , Bách Thảo thích Sơ Nguyên sư huynh cơ mà ''.

DIệc Phong lại nhún vai .

'' Sao chậm hiểu thế .'' , Hiểu Huỳnh phát cáu ''Bách Thảo và Sơ Nguyên qua lại với nhau ai chẳng biết .Sơ Nguyên sư huynh đối với Bách Thảo như vậy ''.

'' Nhược Bạch không tốt sau ?''

''...'', há miệng, Hiểu Huỳnh kinh ngạc, tròn mắt nhìn DIệc Phong ,''Ý anh là Nhược Bạch sư huynh với Bách Thảo ...''

''Tôi chẳng nói gì hết ''.

'' Trời ơi. A . Trời ơi .'' , kinh ngạc há mồm, Hiểu Huỳnh lắp bắp ,'' Nhược Bạch sư huynh rất tốt với Bách Thảo ...nhưng ...nhưng huynh ấy ít nói, ít cười , em tưởng .... em cứ tưởng huynh ấy không có ham muốn, không biết yêu là gì, ... nhưng , anh nói, Bách Thảo với Nhược Bạch cũng ...''

'' Tôi chẳng nói gì hết '..

Diệc Phong sửa lại .

'' Trời ơi, lần ở nhà hàng Quảng Đông bên Mỹ, lẽ nào trực giác của em là đúng ? Lẽ nào...lẽ nào...?'', ngồi ngây như tượng, Hiểu Huỳnh băn khoăn tự hỏi .Đột nhiên liếc nhanh Diệc Phong, rồi đứng phắt dậy xông về phía phòng bệnh nói ,'' Em đi tìm Bách Thảo ''.

Ánh hoàng hôn tràn ngập căn phòng .

''...Nghe nói số lượng tuyển thủ tham gia lần này rất đông, tổng số tuyển thủ đến từ các  đoàn địa phương trên toàn quốc có khoảng gần bảy mươi người'', Bách Thảo nói lại thông tin vừa được biết ở trung tâm huấn luyện ,'' Cho nên thi đấu vòng loại mất đúng một ngày, ngày hôm sau mới vào bán kết và chung kết''.

'' Ừ''

Nhược Bạch vừa trả lời, tay vẫn đều đều xoa bóp đầu gối cho cô , ngón tay khẽ ấn hỏi :

'' Như thế này có đau không ?''

''...Hơi tức, không đau'', Bách Thảo lắc đầu, nhìn anh chăm chú day huyệt cho cô, ngây người hỏi, ''Tối qua huynh ngủ có ngon không ?''

''Có''

'' Thời gian phẫu thuật cụ thể vẫn chưa quyết định sao ?''

''CHưa ''.

''...''

Lòng đầy mâu thuẫn, cô vừa hy vọng phẫu thuật của anh sớm tiến hành trước khi cô thi đấu , để anh có thể xem cô thi đấu qua ti vi, nhưng nghĩ đến tỷ lệ rủi ro 60% kia...

Không thấy cô nói gì, Nhược Bạch ngẩng đầu.

'' Đừng lo'', hình như hiểu suy nghĩ của cô , anh nói '' Sơ Nguyên đã liên hệ với những bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất, bác sĩ đến Ngạn Dương là sẽ tiến hành phẫu thuật ngay.Cái   gọi là tỷ lệ rủi ro 60% đó chỉ là theo thói quen bệnh viện nói cho người nhà bệnh nhân để chuẩn bị tâm lý, không nên tin hoàn toàn .''

''... Vâng ''

Cắn môi, cô gật đầu .

'' Về tắm rồi thay quần áo đi'', kết thúc công việc xoa bóp,Nhược Bạch kéo ống quần cô xuống, '' Ngày mai đừng để tôi ngửi thấy mùi mồ hôi nặng như vậy trên người em''.

''Ôi''

Xấu hổ, mặt vụt đỏ lựng, Bách Thảo luống cuống, tay chân không biết để đâu .Nhìn vẻ mặt bối rối của cô,mắt Nhược Bạch thoáng cười

Đứng ở cửa phòng bệnh, Hiểu Huỳnh ngây ra nhìn hai người.

Rõ ràng họ không nói ra câu gì đặc biệt, chỉ bình thường đến độ không thể bình thường hơn,không có những lời âu yếm .Nhưng, ánh hoàng hôn phủ lên họ giống như một thế giới hoàn mỹ       .

Không lãng mạn .

Bình bình lặng lẽ,nhưng dường như đó mới là sự thật duy nhất.

0o0

  Đêm

Làm xong bài tập, Hiểu Huỳnh và Bách Thảo lần lượt tắm gội, tắt đèn, nằm trên giường, cả hai đều trằn trọc khó ngủ .

Bách Thảo lặng lẽ nhìn trên trần nhà tối om.

Còn chưa đầy 10 ngày nữa là bắt đầu giải vô địch toàn quốc . Mấy ngày nay, có nhiều phóng viên muốn đến trung tâm huấn luyện để quay cảnh luyện tập của cô trước giải đấu , nhưng đều bị huấn luyện viên Thẩm ngăn lại bên ngoài phòng tập, nói cô đang bí mật tập luyện đấu pháp mới , phải tuyệt đối giữ bí mật. Các phóng viên hỏi về tình hình vết thương của cô, câu trả lời của huấn luyện viên Thẩm là , không hề ảnh hưởng tới thi đấu .

Nhưng , bản thân cô biết rất rõ .

Mặc dù đã bắt đầu luyện tập trở lại , nhưng đầu gối vẫn không thể phát lực, mỗi khi thử phát lực vẫn đau buốt đến tận óc .Cô rất muốn đoạt chức vô địch, nhưng tâm trạng rối bời, tình trạng vết thương thế này, rốt cuộc nên đánh thế nào đây.

Hơn nữa, ngộ nhỡ ngày thi đấu lại trùng với ngày Nhược Bạch sư huynh phẫu thuật, cô không thể trực ở cửa phòng mổ

Sợ hãi nhắm mắt .

Nếu...nếu trong khi phẫu thuật...có gì bất trắc .

Trong bóng tối , Bách Thảo cắn chặt môi, hàng mi rung rung .Cô không hối hận về quyết định dự thi, cho dù thi đấu khó khăn bao nhiêu, cô cũng phải giành bằng được giải vô địch . Nhưng , cô sợ, nếu trong lúc phẫu thuật Nhược Bạch sư huynh ....

''Bách Thảo...''

Cảm thấy hình như Bách Thảo vẫn chưa ngủ, Hiểu Huỳnh ủ rũ thở dài, trở mình ngồi dậy, than thở hồi lâu trong bóng tối, rồi nói giọng dứt khoát :

'' Được rồi, tớ ủng hộ cậu ''.

Mặc dù khi nói câu đó, lòng chợt se lại , nhưng trong lòng cô, tình cảm dành cho Bách Thảo cũng vượt qua cả Sơ Nguyên .Mặc dù cô vẫn cảm thấy Sơ Nguyên sư huynh dịu dàng tinh tế, là người đàn ông tốt nhất thế giới .Nhưng ai bảo Bách Thảo ngốc nghếch lại đi thích Nhược Bạch sư huynh chẳng lãng mạn chút nào ?

 ''...Gì cơ ?''

Cũng ngồi dậy, Bách Thảo băn khoăn nhìn Hiểu Huỳnh ở giường  bên kia .

'' Vậy thì, xin cậu hãy thổ lộ trước khi Nhược Bạch sư huynh  lên bàn mỗ'', Hiểu Huỳnh trịnh trọng nói  .Dù vạn phần không muốn thừa nhận khả năng rủi ro trong phẫu thuật của Nhược Bạch sư huynh, nhưng là bạn tốt của Bách Thảo, cô nhất định phải nhắc Bách Thảo , không thể để Bách Thảo có điều gì phải hối tiếc suốt đời .

''...Gì cơ ?''

'' Nói với Nhược Bạch sư huynh cậu thích huynh ấy .''  , Hiểu Huỳnh tiếc cho mối tình của Bách Thảo với Sơ Nguyên, nhưng vẫn nổi ,''Chẳng lẽ cậu định chờ Nhược Bạch sư huynh thổ lộ ?Đúng , con gái nên giữ ý, đợi đàn ông chủ động thổ lộ . Nhưng để Nhược Bạch sư huynh mở miệng thổ lộ trước là điều không thể''.

''...''

Ngây ra một lát, mặt Bách Thảo đột nhiên đỏ bừng .

'' Tớ không ...''

'' Cậu có...'' , hơi cao giọng, Hiểu Huỳnh quyết định nói thẳng,''... tớ nhận ra rồi, DIệc Phong cũng nhận ra, Sơ nguyên sư huynh có lẽ cũng nhận ra .Duy nhất không nhận ra chỉ có cậu và Nhược Bạch sư huynh.''

'' Tớ không ... tớ và Nhược Bạch sư huynh chỉ là ...'''

'' Được, tớ hỏi cậu '',không muốn nghe cô giải thích, Hiểu Huỳnh giọng không vui hỏi thẳng ,'' Trong lòng cậu, hẹn hò với Sơ Nguyên sư huynh quan trọng hay tập luyện với Nhược Bạch sư huynh quan trọng ?'' . Để tập luyện với Nhược Bạch sư huynh mà số lần hẹn hò với Sơ Nguyên sư huynh chỉ tính trên đầu ngón tay .

Bách Thảo vội giải thích :

'' Đó là luyện tập ...''

'' Khi nguy hiểm, người đầu tiên cậu nghĩ tới là Nhược Bạch hay SƠ Nguyên  ?'' , Hiểu Huỳnh cau mày,'' Được, được,tớ biết cậu sẽ nói lúc đó Nhược Bạch sư huynh đang ốm .Vậy thì cậu làm tớ quá thất vọng .''

''...''

Bách Thảo lại ngây ra ,

'' Khi giành được giải quán quân, người đầu tiên cậu muốn gặp nhất là ai ?''

''...''

'' CÓ thứ ngon, người đầu tiên cậu muốn chia sẻ là ai ?''

''...''

'' Gặp chuyện vui, người đầu tiên cậu muốn kể cho là ai ?''

''...''

'' Lúc buồn, cậu muốn tâm sự với ai nhất ?''

''....''

'' Khi gặp chuyện nguy hiểm, lúc cậu bị người khác đánh thương, người xuất hiện trong đầu cậu là ai ?''

''...''

Nghĩ đến những câu hỏi như súng bắn liên thanh của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo cứng người, sắc mặt càng tái .

'' Bách Thảo, tớ nói những điều đó, không phải ép cậu đi thích Nhược Bạch sư huynh ''.

Trong màn đêm yên tĩnh, Hiểu Huỳnh ngồi sang giường Bách Thảo, giọng buồn bã :'' Tớ chỉ sợ, cậu ngốc như khúc gỗ, ngay người mình thích là ai cũng không biết . Sợ có ngày cuối cùng cậu hiểu ra, liệu có quá muộn...''

Lại ngây ra một hồi, Bách Thảo lặng lẽ lắc đầu, như muốn xua đi những ý nghĩ vớ vẩn .

'' Không, không phải . Người tớ thích là Sơ Nguyên sư huynh ''.

Cắn môi, Bách Thảo không để mình nghĩ tiếp .

''Thích một người, không phải là thế '', gục lên vai Bách Thảo, Hiểu Huỳnh bất lực nói , ''Thích một người, là vì thích người đó, chứ không phải vì lời hứa mà thích .Cậu thử nghĩ, nếu Sơ Nguyên sư huynh biết câu lựa chọn huynh ấy vì lời hứa, huynh ấy có vui không ?''

''...''

Bách Thảo lại ngây người .

'' Cậu nhất định phải hiểu rõ lòng mình, Bách Thảo'', thở dài, Hiểu Huỳnh nhìn sắc đêm qua cửa sổ,'' Nếu không, làm tổn thương không chỉ một người mà là ba người ''.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng êm ả như nước .

Trên gối, Hiểu Huỳnh đã ngủ say . Ngồi bên mép giường, lòng Bách Thảo chưa bao giờ ngổn ngang như thế, cô ngồi ngây, nhớ lại từng câu nói của Hiểu Huỳnh .

o0o

Từ hôm sau, Hiểu Huỳnh tuyệt nhiên không nhắc lại chuyện đó nữa, cô dốc sức vào tổ chức đội cổ động viên . Hầu như toàn bộ đệ tử của Tùng Bách võ quán đều tham gia đội cổ vũ . Ngoài giờ tập, Hiểu Huỳnh còn cùng mọi người làm các khẩu hiệu, băng rôn, loa giấy,những bông hoa sặc sỡ bắt mắt, làm gậy cổ vũ .

Tiếp sau đó, A Nhân phụ trách mua vé báo một tin vui .

Không sự phụ kỳ vọng của đồng đội, cô đã mua được vé xem ngay hàng đầu tiên trên khán đài, đủ 100 vé .

'' Bách Thảo cố lên . Bách Thảo tất thắng ''.

'' Bách Thảo, Bách Thảo . Bách Thảo tất thắng ''.

Một buổi tối trên bãi cỏ trước sân võ quán,toàn thể thành viên của đội cổ động lại tụ tập với nhau, tiến hành tập luyện dưới sự chỉ huy của Hiểu Huỳnh . Tiếng cổ vũ hô vang trong không trung,lan đến tận trời .

Ngày phẫu thuật của Nhược Bạch đã định, đúng như Bách Thảo lo lắng, thời gian phẫu thuật trùng với ngày diễn ra trận chung kết .Trong phòng nghỉ của bệnh viện, Sơ Nguyên nói với cô :

'' Giải vô địch toàn quốc lần này, anh sẽ tập cùng em, với tư cách là bác sĩ của đội và trợ lí huấn luyện viên ''.

''...''

Bách Thảo ngây người nhìn anh, không thể tin vào tai mình, cô lo lắng kêu lên :''' Không được, huynh phải ở bên Nhược Bạch sư huynh khi phẫu thuật, huynh không thể rời chỗ này .''

'' Nhưng Nhược Bạch kiên quyết muốn thế ''.

Ánh mắt chợt tối lại, Sơ Nguyên miễn cưỡng mỉm cười :

'' Nhược Bạch rất cố chấp, anh cũng đã nói, so với thi đấu của em thì việc phẫu thuật của anh ấy quan trọng hơn, nhưng Nhược Bách nhất quyết yêu cầu anh trở về đội, hay là em đi khuyên anh ấy''.

''...vâng''

Nói xong, Bách Thảo bước nhanh ra cửa . Khi Nhược Bạch làm phẫu thuật, cô đã không thể trực ở bên ngoài , cho nên Sơ Nguyên tuyệt đối không thể rời đi .Vạn nhất, phẫu thuật xảy ra bất trắc .Sơ Nguyên là sinh viên giỏi, tuy đang thực tập cũng có thể giúp Nhược Bạch .

'' CHờ một lát ''.

Sơ Nguyên gọi cô .

'' Bách Thảo, cho anh 2 phút ''.

Ngón tay dừng trên cánh cửa, Bách Thảo ngây người ngoái đầu, cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó vô cùng xa lạ .

'' Sau khi kết thúc thực  tập ở bệnh viên, anh sẽ quay lại Mỹ'',  dải mây trắng trên bầu trời lững lờ trôi, Sơ Nguyên mỉm cười, cúi đầu, ''Lần này chắc cũng sẽ như lần trước, ít nhất ba năm mới quay về ''.

''...Tại sao ?''

Bách Thảo sững người hỏi .

'' Xin lỗi '', giọng Sơ Nguyên rất nhẹ, nhẹ như dải mây trắng ngoài kia,''... hình như anh đã làm sai một việc''.

Bách Thảo không nghe rõ.

Lẳng lặng bước đến, băn khoăn hỏi :

''...Huynh nói gì?''

'' Anh đã làm sai một việc'' , mỉm cười, ánh mắt Sơ Nguyên chợt tối, nhìn cô nói ,''Xin lỗi Bách Thảo, anh đã tưởng là anh thích em, nhưng càng lúc anh càng nhận ra, tình cảm đó của anh với em có lẽ giống như đối với em gái ''.

''...'

Bách Thảo ngây người .

'' Cho nên, anh nhất định phải đi'',như nói đùa , Sơ Nguyên xoa đầu cô, dịu dàng ,''...  nếu không khi nhìn thấy em, anh sẽ.... sẽ  thấy rất áy náy ''.

'' Không . Không''

Tâm trạng rối bời, Bách Thảo ra sức lắc đầu :

'' em...em không sao .Huynh không thích em cũng không sao,chỉ thích em như em gái cũng không sao ...huynh không cần phải áy náy...em sẽ không buồn ...Sơ Nguyên sư huynh , huynh đừng đi...chỉ cần huynh nói với em...em sẽ không ...''

'' Ngốc ạ ''

GIọng chợt khàn , Sơ Nguyên xoa đầu cô :

''Chính bởi vì em không buồn , cho nên anh mới buồn ''.

'' Ha ha, ngốc quá '', nhìn đôi mắt hoang mang buồn bã của cô , không để cô nói nữa, Sơ Nguyên hít một hơi, nói tiếp ,''Không phải vì em . Chỉ là do anh muốn đi Mỹ tiếp tục học lên, cho nên mới bỏ em...anh thật vô trách nghiệm, lừa em như vậy, nói thích em, cuối cùng lại không phải ,em gét anh lắm phải không ?''

''...''

Ra sức lắc đầu, nước mắt trào ra.

'' Đừng khóc vì anh ''.

Lấy tay lau nước mắt cho cô, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói

'' Nước mắt của em nên dành cho người yêu em sâu nặng, mặc dù không nói ra nhưng bao giờ cũng coi em là báu vật trong lòng. Bách Thảo, Nhược Bạch thích em ''.

Nước mắt hình như vẫn không ngừng tuôn rơi .

Như những đốm sao long lanh trên mặt cô .

'' Đi đi '', mỉm cười, Sơ Nguyên liên tục lau nước mắt cho cô, '' Hãy đi tìm Nhược Bạch . Em ngốc quá, đừng lầm tưởng cứ nhận lời là thích, đừng để người nặng lòng với mình tiếp tục cô đơn .''

Nước mắt của cô.

Từng giọt từng giọt thấm ướt tay anh, Sơ Nguyên nhìn cô, nỗi đau lặng lẽ trong lòng quặn thắt giống như tiếng vọng trong hang núi .Có lẽ nó sẽ theo anh suốt những năm tháng dài lâu sau này, không biết bao giờ mới có thể nguôi ngoai .

...

...

Trên cây đa ở Tùng Bách võ quán, ngồi bên cô giữa cành lá rậm rạp...

Bên chiếc hồ nhỏ ở Xương Hải võ quán, ánh trăng như rắc bạc lên mặc hồ, từ từ ôm cô vào lòng ...

Trên chiếc đu quay đồ sộ cao ngất, giữa bầu trời sáng rực pháo hoa,nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô,lớp kính trong suốt ngăn cách với không gian bên ngoài, thế giới chỉ có anh và cô...

...

...

Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn cô.

Vẫn còn biết bao ký ức, mọi ký ức đều đẹp như vậy . Vì thế , những năm tháng sau này, mỗi khi buồn, cô đơn , anh sẽ nhớ về nó .Bởi chỉ trong những ký ức đó, cô mới vĩnh viễn ở lại, mãi mãi không ra đi .

o0o

Ra khỏi phòng nghỉ của bệnh viện .

Bách Thảo thẫn thờ đứng rất lâu ở giữa sân bệnh viện, đầu đầy ắp suy nghĩ nhưng cơ hồ lại như trống rỗng, mông lung ...

Hoàng hôn dần nhuộm đỏ bầu trời .

Hiểu Huỳnh chạy ra tìm rồi vội kéo cô trở lại phòng, nói mọi người tưởng cô mất tích . Cố gắng trấn tĩnh,Bách Thảo cầu xin Nhược Bạch để Sơ Nguyên ở lại bệnh viện, không nên cùng toàn đội đi dự giải đấu toàn quốc .

Nhược Bạch rất mực kiên quyết, anh nói, vợ chồng Dụ quán chủ và Diệc Phong đều ở bệnh viện, cho dù Sơ Nguyên ở lại cũng chỉ trực bên ngoài,không giúp được gì . Nếu Sơ Nguyên đi cùng không những có thể làm trợ giảng cho cô, mà khi thi đấu nếu chân cô bị thương hoặc xảy ra chuyện gì, anh còn có thể kịp thời xử lý .

Bất luận Bách Thảo một mực cam đoan mình nhất định sẽ không bị thương,  rằng trong phẫu thuật vạn nhất có tình huống gì, thì có Sơ Nguyên am hiểu về y học ở bên sẽ ổn thỏa , nhưng Nhược Bạch vẫn không động lòng .

'' Yên tâm đi, Nhược Bạch cứ giao cho tôi '', Diệc Phong nói .

Mặc dù vẫn thầm làu bàu nhưng Hiểu Huỳnh biết những gì Nhược Bạch đã quyết thì tuyệt nhiên không thay đổi nên đành an ủi Bách Thảo .

''Đúng đấy, sẽ không có chuyện gì đâu ''

Về sau, Sơ Nguyên phải đứng ra tìm mấy đồng nghiệp, hứa sẽ cùng vợ chồng Dụ quán chủ và Diệc Phong theo dõi sát diễn biến ca phẫu thuật . Hiểu Huỳnh cũng sẽ liên tục liên hệ với Diệc Phong để nắm bắt tình hình của Nhược Bach .

bách Thảo mới chịu nhượng bộ.

Buổi tối, nhìn hành lý bên giường đã chuẩn bị đầy đủ, Bách Thảo vẫn trăn trở không sao ngủ được, nghĩ lung tung rất nhiều thứ, cuối cùng, khi trời gần rạng mới ngủ thiếp đi .

0o0