Duy Ngã Độc Tôn - Chương 439 - 440
CHƯƠNG 439: ĐÁNH TỚI KHI NGƯƠI CHỊU THUA
Từ nhỏ đến lớn, Hải Kim Tôn đều sống trong sợ khen ngợi của mọi người. Kinh nghiệm thực chiến của lão cũng không phong phú. Nếu nói Tần Lập là một chuyên gia thực chiến, từ nhỏ đến lớn trải qua vô số chiến đấu tôi luyện ra, như vậy Hải Kim Tôn chính là một chuyên gia lý luận tri thức vô cùng phong phú.
Các loại kỹ xảo chiến đấu, các loại tâm lý nhân vật. Hải Kim Tôn tự nhận là vô cùng tinh thông. Từ nhỏ đến lớn, lão đã khổ tâm nghiên cứu tinh thông những tri thức này, không ngừng bổ sung và phong phú các loại lý luận này.
Đương nhiên, chiến đấu là ắt không thể thiếu kinh nghiệm. Lão cũng tự nhận là một võ giả siêu cấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xem trọng cả lý luận cùng thực tế!
Nhưng trên thực tế, chiến đấu của Hải Kim Tôn càng nhiều là được hoàn thành ở trong gia tộc... Đúng vậy, đó là huấn luyện!
Chiến đấu đao thật thương thật, lão trải qua không nhiều.
Cho nên, bất kể hắn nghĩ cho muốn rách da đầu cũng khó mà hiểu rõ ràng. Vì sao trên người Tần Lập này không chút dao động nguyên lực nào, chỉ dựa vào lực lượng lại có thể đánh mình chấn động tới mức hộc máu?
Trên thực tế, thương tổn thân thể Hải Kim Tôn cũng không nghiêm trọng bao nhiêu, thậm chí chỉ cần hơn mười ngày, là có thể hoàn toàn khỏi hẳn! Nhưng đả kích về tinh thần, thật sự là... quá lớn!
Lão chủ động đứng ra, tuy rằng mặt ngoài không toát ra biểu tình bạo ngược, nhưng trong xương tủy lại mang theo một cỗ khí thế cao ngạo. Các ngươi không dám ngăn cản Tần Lập này - ta dám! Các ngươi không d với hắn - ta dám!
Lão lại không nghĩ rằng, Tần Lập này căn bản không phải là một người ra bài theo lý. Cho dù là Thánh nữ Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên Cung nổi bật nhất nơi cực Tây, cũng chưa từng kiêu ngạo như này?
- Tần Lập! Ngươi... ngươi dám ra tay với lão hủ?
Hải Kim Tôn nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Tần Lập.
Tần Lập quay đầu đi, nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn. Ánh mắt giống như là nhìn một kẻ tâm thần, xoay người vừa đi vừa than thở:
- Chó ngoan không chắn đường!
- Tần Lập! Ta liều mạng với ngươi!
Hải Kim Tôn gầm lên giận dữ, toàn thân nguyên lực hung hậu vô cùng bộc phát ra, hai tay đều tự bắn ra hai quang cầu màu lam nhạt, bắn về phía sau lưng Tần Lập.
Giận dữ công tâm, lão cùng bất chấp bị người nhạo bang đánh lén sau lưng. Ý niệm duy nhất hiện tại trong đầu lão chính là hoàn toàn đánh chết tên kiêu ngạo ương ngạnh này!
- Woaaa! Tuyệt kỹ Lam Quang Trảm của Hải gia!
Trong đám người, có người nhận biết kinh hô thành tiếng!
Tần Lập quay người, vung tay một quyền đánh về phía hai quang cầu màu lam kia.
- Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ, một cỗ lực lượng khổng lồ lấy nơi va chạm làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đám võ giả xung quanh đều tự gia tăng hộ thể cương khí, đồng thời nhanh như điện xạ lùi về sau.
Bạch Bàn thanh niên kéo tay sư muội, lúc này cũng chẳng để ý ăn đậu hũ (chiếm tiện nghi), thối lui về sau, thầm nghĩ:
- Con mẹ nó! May mắn thái độ của lão tử khiêm tốn, không có ngu ngốc xông lên trước chịu chết! Tên Tần Lập này, quả thực không phải người! Lực lượng của hắn... con mẹ nó... quá cường đại! Đây là quái thai cỡ nào mới có thể cho ra một tên như vậy hả?
Thân hình Tần Lập không chút dừng lại, cũng không nhìn mặt đất bị đánh nổ ra một hố sâu, xông thẳng về phía Hải Kim Tôn, cả giận nói:
- Tha cho ngươi, ngươi còn không dứt! Không đánh ngươi một trận, ta thấy ngươi còn không biết trời cao đất rộng!
Những lời này của đám người chung quanh vội vàng thối lui đều không kìm nổi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ:
- Lời nói bưu hãn như vậy, thật sự là lần đầu tiên trong đời được nghe!
Bạch Bàn thanh niên trợn mắt há hốc mồm than thở:
- Bàn gia coi như là mở rộng kiến thức. Con mẹ nó... trên đời này còn có người càng không biết xấu hổ hơn so với Bàn gia! Bàn gia muốn cùng hắn làm bằng hữu. Cùng hắn là địch, đều là... ngu ngốc!
Mập mạp nói xong, cảm giác bên hông đau nhói, xoay người nhìn Tiểu sư muội của mình, nói:
- Ngươi tại sao nhéo ta?
Nói xong mới cảm thấy được không khí có chút không bình thường, phát hiện có người đối diện hắn trợn mắt giận dữ.
Mập mạp cũng vừa hay nhận biết đối phương, đúng là đám người của Hải gia đi cùng Hải Kim Tôn. Hắn vừa mới nói cùng Tần Lập là địch đều ngu ngốc, chẳng phải chính là nói người Hải gia sao? Vì thế, vẻ mặt mập mạp nghiêm chỉnh hướng về phía đám người Hải gia mặt xanh mét, giải thích:
- Thật có lỗi! Ta không có ý nói các ngươi là ngu ngốc...
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết!
Một người Hải gia bên kia lập tức giận tím mặt, đang muốn xông lên solo cùng mập mạp.
Mập mạp tốc độ cực nhanh lui ra phía sau sư muội mình, sau đó ló đầu ra, lấm la lấm lét vẻ mặt vô tội nói:
- Sư muội! Bảo vệ ta!
Sư muội mập mạp trợn mắt khinh thường, hướng về mấy người Hải gia đang tức giận xông lên não, xinh đẹp cười nói:
- Sư huynh ta không phải ý nói vậy, tat hay hắn xin lỗi các vị. Địch nhân của các vị là tên kia, không phải chúng ta!
Người chung quanh thấy cảnh này, không khỏi đều toàn thể hết lời để nói. Thầm nghĩ đôi thanh niên nam nữ này đều không phải là loại tầm thường, đều đủ xấu xa!
Mấy người Hải gia kia vẻ mặt giận dữ quay đầu, không hề để ý đến sư huynh muội mập mạp. Mà lúc này, chiến đấu bên kia cũng khiến cho mọi người không ngừng kinh hô, tự nhiên cũng không ai chú ý đến nơi này nữa.
Nguyên lai lúc này Tần Lập chính đang áp chế bầm dập Hải Kim Tôn.
Nếu vừa rồi Tần Lập những lời đó làm cho người ta nghĩ rằng hắn cuồng ngạo vô biên, vô sỉ vô đối. Như vậy giờ phút này, tất cả mọi người đều hoàn toàn sợ ngây người.
Chỉ thấy Tần Lập đang dùng một loại tư thế như Thiên Thần hạ phàm, một quyền nhanh hơn một quyền, một quyền nặng hơn một quyền đập về phía Hải Kim Tôn. Mỗi một quyền đều phát ra một tiếng nổ lớn.
Hải Kim Tôn chỉ có thể vừa lui về sau, vừa bị động nghênh đón với vẻ mặt hoảng sợ. Thậm chí ngay cả cơ hội phản công phát ra tuyệt chiêu của bản thân cũng không có!
Lại nói, công phu quyền cước chính là tuyệt kỹ của Hải gia. Nếu người bình thường dùng quyền cước đến đối chiến với người Hải gia, vậy nhất định sẽ bị người cười rụng răng.
Nhưng lúc này, không ai có thể cười ra được, bởi vì một màn này làm cho người ta cảm thấy quá mức rung động! Chỉ sợ là qua mấy trăm, mấy ngàn năm, có người nhớ tới trận chiến hôm nay đều thổn thức không thôi.
Thân thể Tần Lập quả thật không phải là thân thể nhân loại. Bởi vì hắn đã hoàn toàn vượt qua cực hạn mà võ giả nhân loại có khả năng đạt tới.
- Lão già không biết xấu hổ nhà ngươi, thích hay không?
- Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lui sau một bước, sắc mặt đau khổ!
- Không có việc gì ngươi đi làm con chó chặn đường?
- Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lại lui về phía sau một bước, máu tươi lại tràn ra ngoài khóe miệng.
- Lão già này, còn dám đánh lên sau lưng ta. Ta không biết ngươi, ngươi lại muốn giết ta. Chẳng lẽ các gia tộc môn phái truyền lưu muôn đời các ngươi, từ trước đến nay chính là không phân biệt phải trái như vậy sao?
- Ầm! Ầm! Ầm!
Thân thể Hải Kim Tôn lại liên tục lui về sau.
Mà làm cho người ta vô cùng hoảng sợ nhất là, từ đầu đến cuối, không có ai cảm nhận được cho dù là một tia dao động nguyên lực nào từ trên thân thể Tần Lập.
Hải Kim Tôn kỳ thật cho đến bây giờ cũng không chịu nội thương quá nặng, nhưng làm cho người ta vò đầu bứt tai, không biết nghĩ gì chính là Tần Lập thủy chung chế trụ Hải Kim Tôn gắt gao, khiến cho một đại nhân vật cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có! Đây đã không thể dù kỳ tích để hình dung, thậm chí có thể xưng là thần tích!
- Có phục hay không?
Tần Lập vung nắm tay, một quyền hung hăng nện lên nắm tay Hải Kim Tôn đưa ra cản. Nắm tay Hải Kim Tôn lúc này đã máu thịt lẫn lộn, nhìn qua làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
- Phục cái rắm! Tần Lập... ngươi... ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngươi trêu chọc Hải gia, Hải gia tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Hải Kim Tôn thở hồng hộc, rít lên mấy chữ này qua kẽ răng.
- Phì! Ngươi đánh không lại ta!
Tần Lập cười lạnh, lại là một quyền.
- Ầm!
Lại một tiếng trầm đục vang lên, cánh tay Hải Kim Tôn truyền đến một cảm giác chết lặng. Mỗi khi hai quyền va chạm nhau, lão cảm giác được nắm tay Tần Lập giống như là một thứ cứng rắn nhất trên đời. Đánh lên đó, cánh tay không ngừng chết lặng, đến hiện tại đều gần như không có cảm giác đau nữa.
Nhưng Hải Kim Tôn tinh thông quyền cước trong lòng lại rất rõ ràng, điều này có ý nghĩa gì. Nếu đối phương liên tục không ngừng đánh tiếp, cả cánh tay của lão đều rất có khả năng bị phế.
Nhưng mà, lão lại không chiếm được bất kỳ cơ hội nào để trả đòn, buồn bưc quả thật muốn chết.
Hơn nữa, lời nói của Tần Lập cũng chọc giận người, có thể làm người sống tức chết, có thể làm người chết tức giận sống lại rồi chết đi! Ngươi nói với hắn cái gì, hắn căn bản không trả lời, ngược lại ném ra một câu càng khó nghe hơn!
Mấy người Hải gia ở bên kia lúc này rốt cục không kìm nổi, bọn họ đã nhìn ra biến hóa tình hình. Nếu ra tay vây công Tần Lập, có lẽ sẽ bị người chê cười, nhưng nếu không rat ay giúp đỡ Hải Kim Tôn, như vậy thiên tài mấy trăm năm mới có của Hải gia này, chỉ sợ thật sự muốn hủy trong tay Tần Lập.
Tần Lập này tuy rằng không có nguyên lực cường đại gì, nhưng lực lượng khủng bố này, quả thật là cái thế vô song. Nói hắn có khí lực dời núi ngăn song, mọi người ở đây cũng đều tin tưởng.
Nghĩ vậy, mấy người Hải gia đồng thời bộc phát, không có phát ra bấy kỳ âm thanh nào, giống như mấy con hung ưng đánh về phía vậy săn, đồng loạt công tới Tần Lập.
- Ha ha ha ha!
Tần Lập cất tiếng cười to, nắm tay trái tiếp t về phía Hải Kim Tôn, tay phải cầm Ẩm Huyết kiếm, sau đó cười nói:
- Đây là đại gia tộc nơi cực Tây. Ha ha ha! Một cái đánh không lại liền đi lên một đám, thực thống khổ! Đến đây, hôm nay trước mặt anh hung thiên hạ, xem Hải gia các ngươi trước đây ta chưa từng nghe qua, rốt cục uy phong tới trình độ nào!
- Thực... con mẹ nó... thống khoái...
Bạch Bàn thanh niên mới nói dứt lời, miệng của hắn đã bị sư muội che đi, sau đó vẻ mặt xin lỗi nhìn người Hải gia bên kia gần như muốn bung nổ. Một bàn tay ngọc chỉ chỉ hướng Tần Lập:
- Qua bên kia đi... Sư huynh ta bị... Ngốc!
...
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Ầm Ầm!
Ba tiếng nổ như sấm sét, ba đạo vô hình kiếm khí hung hăng đánh bay ba người tấn công Tần Lập, sau đó Tần Lập tay trái quyền, tay phải điên cuồng đánh về Hải Kim Tôn!
Hắn gầm lên một tiếng:
- Nhận thua! Không nhận thua lão tử đập chết ngươi!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Nắm tay Tần Lập vung lên tốc độ nhanh không gì sánh kịp, rất nhiều người đều cảm giác nắm tay Tần Lập vung lên liền ngừng lại, ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn ra. Đó là bởi vì tốc độ ra quyền của Tần Lập đã vượt qua thị lực của bọn họ vô số lần!
Lịch lãm trong tầng hai Hoàng Kim Cung làm sao những người này có khả năng hiểu được?
- Rắc... Rắc!
Một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên giòn tan, cánh tay Hải Kim Tôn rốt cục không thể chịu đựng thêm loại lực lượng khổng lồ như núi đè, mạnh mẽ bị đập xương cốt vỡ ra!
- Ta phục rồi! Tần công tử! Hải gia chúng ta nhận thua. Ngài mau dừng tay... mau dừng tay đi mà!
Một người Hải gia giọng nói mang theo tiếng nấc kêu lên.
Tần Lập vung cao nắm tay, dừng ở nơi cách đầu Hải Kim Tôn một xích (33. 33cm)! Nếu người này không hô lên, một quyền này của Tần Lập sẽ đập đầu của Hải Kim tôn thành dưa hấu ná
Lại nhìn Hải Kim Tôn đứng ở kia vẻ mặt tro tàn như bố mẹ bị chết!
CHƯƠNG 440: HỒ TIỂU BÀN
Lúc này, Tần Lập uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần hạ phàm, một cỗ khí phách ngạo nghễ thiên hạ vô hình bao trùm xung quanh, hình thành một cỗ khí phách thuốc về Tần Lập, thuộc về Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!
Đây không phải là khí vương giả trong truyền thuyết gì, mà thuần túy là một loại khí thế do lực lượng sản sinh ra! Đó là một loại cảm giác không thể địch nổi!
Hải Kim Tôn sắc mặt như tro tàn, trong lòng... cũng như tro tàn, đầu óc trống rỗng. Cho đến giờ lão vẫn không nghĩ ra nổi, xem chừng vĩnh viễn cũng không cách nào nghĩ ra được: vì sao mình đường đường là siêu cấp cao thủ cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa hậu kỳ, lại không minh bạch thua trên tay Tần Lập.
Hơn nữa, còn là dưới đối địch chính diện, người ta ngay cả nguyên lực cũng không sử dụng tới...
Loại chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng cũng không có người tin tưởng. Bởi vì đây quả thật đi ngược lại lẽ thường, đi ngược nhận thức của mọi người, căn bản là một chuyện không thể tin nổi.
Hai mắt lão không còn thần thái trước đó, chòm râu hoa râm lay động trong gió, nhưng không còn cảm giác oai hùng bừng bừng trước kia, ngược lại làm cho người ta cảm giác như mộ địa anh hùng hiu quạnh.
Hải Kim Tôn biết mình thua rồi, thua hoàn toàn. Tuy nhiên lão không rõ vì sao lại thua, nhưng lúc này lão thật tâm phục khẩu phục!
Chẳng qua việc này cùng với chuyện lão thống hận Tần Lập, hận không thể lập tức giết ngay Tần Lập cho thống khoái, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hải Kim Tôn gian nan nâng tay lên, cánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt, cũng không chút ảnh hưởng hận ý trong lòng lão. Lão đang chờ, chờ Tần Lập giễu cợt lão, chế nhạo lão, châm chọc lão!
Lão không quan tâm, ngược lại sát khí hận ý với Tần Lập càng thêm nồng nặc, giết Tần Lập lại càng thêm thoải mái!
Nhưng làm Hải Kim Tôn cùng mọi người đều có chút bất ngờ, Tần Lập chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn, trong ánh mắt tràn ngập thương hại, sau đó không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Hải Kim Tôn gần như điên cuồng, loại thái độ này của Tần Lập càng vượt xa mở miệng châm chọc lão, chế nhạo lão, đùa cợt làm cho lão không cách nào tiếp thu. Bởi vì đối phương rõ ràng là không để mình vào mắt mà!
Hoàn toàn dứt khoát không nhìn tới! Ánh mắt thương hại nói rõ ngay từ đầu Tần Lập đã không để lão vào trong mắt!
Cánh tay còn lại của Hải Kim Tôn nắm chặt, nắm gắt gao, trên trán gân xanh phồng lên, răng cắn muốn nát. Vẫn không nhịn được, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ.
- Tần Lập! Ngày hôm nay thua dưới tay ngươi, Hải mỗ tâm phục khẩu phục! Chẳng qua, ngươi nhớ kỹ: Hải gia tuyệt không bỏ qua cho ngươi!
- Ngu ngốc!
Tần Lập ném lại hai chữ, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Mấy chục người nơi này, phân biệt thuộc về rất nhiều gia tộc cùng môn phái, nhưng không có một ai dám ra tay ngăn cản Tần Lập!
Ngay lúc những người này tắt tiếng tập thể, hai mặt nhìn nhau. Giọng nói nhàn nhạt của Tần Lập truyền từ xa tới:
- Thành chủ A Hổ tân thành Hoàng Sa là huynh đệ của ta, ai dám động tới hắn, ta tất giết sạch!
Người thanh niên béo nhìn bóng lưng Tần Lập đi xa, cùng bộ pháp giống như lưu thủy hành vân, nhìn như thong thả, nhưng khoảnh khắc đã đi ra thật xa, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc. Quay sang sư muội có chút dại ra thì thào nói:
- Bộ pháp của Tần Lập, còn mạnh hơn rất nhiều so với Bách Biến Vô Ảnh Bộ của chúng ta! Hơn nữa... thực lực này, ai dám nói hắn chỉ cậy vào sức mạnh?
Những người có cách nghĩ đồng dạng với thanh niên béo kia hiển nhiên có rất nhiều, đa số những người này đều sắc mặt phức tạp. Vốn bọn họ chỉ nghĩ dùng phương pháp nào lấy được bản đồ Thái Cổ từ trong tay Tần Lập.
Về phần thực lực của Tần Lập, theo bọn họ thấy tuy không phải bình thường, nhưng cũng không phải võ giả cường đại gì. Cho nên những người này hầu như chưa bao giờ lo lắng tới việc bọn họ không đánh lại Tần Lập, thì phải làm gì đây.
Cũng may ngày hôm nay rốt cuộc bọn họ hiểu được, một người có thể bằng vào lực lượng thuần túy đánh một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đến mức không có lực trả đòn, dù ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, mạnh mẽ bị đánh gãy một cánh tay!
Người dũng mãnh như vậy, còn có ai dám dễ dãi khiêu khích?
Thanh niên béo kia đột nhiên nghĩ tới gì đó, kéo tay sư muội bay vút như chớp rời đi.
Hải Kim Tôn vẫn đứng đó như trước, mặc cho người nhà Hải gia xử lý thương thế trên cánh tay. Mặc kệ đau đớn cỡ nào, đều cắn răng chịu đựng không rên một lời, làm cho người khác cũng sinh vài phần kính nể.
Lúc này đã tới hửng đông, phía đông đã lộ ra một vệt màu trắng bạc, một tia tử khí hoa lệ óng ánh cũng xuất hiện ở nơi đó.
Tần Lập thấy tia tử khí đó, liền đứng lại nhắm mắt ngưng thần hấp thu cỗ năng lượng tinh thuần nhất thiên địa này. Chiến đấu vừa rồi, ngoại trừ bản thân Tần Lập, không ai biết cuối cùng hắn hao tổn bao nhiêu lực lượng.
Không biết, đương nhiên cho rằng Tần Lập chỉ bằng vào sức mạnh, bằng vào tu luyện dưới trọng lực áp bức gấp trăm lần ở tầng hai Hoàng Kim Cung, mới có thể chiến thắng Hải Kim Tôn.
Còn trên thực tế, sự thật chân chính là Tần Lập vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, hoàn toàn dùng Tiên Thiên Tử Khí hấp thu trong cơ thể chuyển hóa thành lực lượng khổng lồ vô cùng vô tận!
Tần Lập trước kia dùng Tiên Thiên Tử Khí chuyển hóa thành nguyên lực. Bởi vì nguyên lực cũng được, hay Tiên Thiên Tử Khí cũng thế, trên thực tế đều là linh khí trong thiên địa. Cuối cùng, chúng đều do công pháp chuyển hóa thành lực lượng thi triển ra ngoài.
Ở cảnh giới hiện tại, Tần Lập đã không cần phải đi theo hệ thống võ giả thế giới này, chuyển biến Tiên Thiên Tử Khí thành nguyên lực dùng đối địch.
Nếu hắn muốn, chỉ cần trực tiếp lấy Tiên Thiên Tử Khí Quyết chuyển hóa thành năng lượng khổng lồ, sau đó biến thành lực lượng kinh khủng, như vậy là đủ rồi!
Bởi vì bản thân Tiên Thiên Tử Khí đã mạnh hơn thiên địa linh khí rất nhiều! Trước Đan Nguyên Anh Hóa, Tần Lập còn không dám làm như thế, bởi vì lúc đó thân thể hắn còn chưa đủ để chịu đựng lực lượng do Tiên Thiên Tử Khí chuyển hóa ra.
Nhưng cảnh giới nâng cao, tu luyện dưới trọng lực của Hoàng Kim Cung, cùng với chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn tầng thứ năm - Huyết Mạch Chuyển Hóa... Tất cả những thứ này, tạo nên thực lực dọa người của Tần Lập hôm nay!
Nhưng cho dù nói thế nào thì Hải Kim Tôn cũng là một võ giả Đan Nguyên Anh Hóa thực lực rất mạnh, làm sao là một kẻ hời hợt được? Muốn áp chế một cường giả như vậy hoàn toàn không có lực đánh trả, vừa rồi Tần Lập tiêu hạo một lượng thể lực, là một con số kinh người!
Ít nhất, tiêu hao hết năm phần
Hấp thu xong một tia Tiên Thiên Tử Khí cuối cùng, Tần Lập quay lại nhàn nhạt nói với cánh đồng hoang ở mấy trăm thước phía sau:
- Đã nhìn lâu như vậy rồi, hai vị, không muốn đi ra nói vài lời sao?
Kỳ thật Tần Lập đã sớm thấy hai người kia đang rình coi mình, nhưng hắn không quan tâm. Cử động của mình ở trong mắt người khác chỉ là nhắm mắt điều tức một hồi mà thôi, hơn nữa trên người hai người này cũng không có ác ý gì, phần nhiều là một loại hiếu kỳ.
Chỗ trọng yếu nhất, Tần Lập lại biết hai người kia. Chính là đôi tình lữ trẻ tuổi cướp tấm bản đồ giả do Hàn Mai cố ý thả ra!
Sau đó, tấm bản đồ giả này lại bị cho là đồ thật, trở về trong tay Hàn Mai!
Đây là điểm làm cho Tần Lập thỏa mãn nhất, Hàn Mai lấy một tấm bản đồ giả, trở về sư môn tranh công. Chờ tương lai chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, biểu tình của nàng nhất định rất đặc sắc!
Cũng chính vì vậy, mới khiến Tần Lập đối với đôi tình lữ này cũng không có ác cảm gì.
Thanh niên béo kia kéo tay sư muội, mi mắt cụp xuống kéo nhau ra, bộ dạng rụt rè giống như đã làm sai chuyện gì đó. Người không biết phẩm tính tên mập mạp này, nhất định sẽ cho rằng kẻ này là một đứa nhỏ ngoan ngoãn vô hại.
- Cái này... Hắc hắc! Tần công tử, thật ngại quá, ta cùng sư muội rất ngưỡng mộ Tần công tử, muốn kết giao với Tần công tử một chút, cho nên... cho nên mới theo tới đây. Cái này... chúng ta cũng không có ý định nhìn trộm Tần công tử tu luyện!
Mập mạp thề thốt nói, trên mặt còn lộ ra tươi cười lấy lòng, làm cho sư muội bên người hắn có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ. Mập mạp này, càng ngày càng không biết xấu hổ mà!
Tần Lập phất tay cười, nhìn thoáng xa xa những người dừng chân bên kia, lại không dám tới gần, nói:
- Gặp nhau tức là có duyên, ta mời uống một ly thế nào!
- Hắc hắc! Sao lại không biết xấu hổ như thế, hay la để ta mời đi.
Mập mạp vẻ mặt hòa khí khách sáo. Những người theo sau trợn mắt há mồm mà nhìn hắn cùng Tần Lập kề vai sát cánh rời đi, giống như là lão bằng hữu quen biết rất nhiều năm.
Hải Kim Tôn băng bó xong cánh tay, chòm râu hoa râm phất phới trong gió, trong đôi mắt bắn ra quang mang vô cùng oán độc,
- Tên mập mạp chết tiệt kia là người nơi nào, dường như là xông lên cùng chúng ta, vì sao bộ dáng cùng Tần Lập kia lại quen thuộc như thế?
Nhắc tới mập mạp này, người Hải gia vẻ mặt giận dữ, trong đó một lão già giọng căm hận nói:
- Ai biết mập mạp này nhảy ra từ chỗ nào, lúc ngài chiến đấu cùng Tần Lập, hắn ở bên kia nói bậy nói bạ, thật là đáng ghét!
Hải Kim Tôn bộ mặt âm tình bất định, chậm rãi nói:
- Tạm thời đừng để ý tới người khác, lập tức truyền tin về gia tộc, mời trưởng lão Chấp pháp tới đây!
- Này... có được không?
Một người Hải gia có chút chần chờ nói.
- Không có gì không được, trong tay Tần Lập kia có bản đồ Thái Cổ!
Hải Kim Tôn lạnh lùng nói.
Tân thành Hoàng Sa, trong một tửu lâu vừa mới mở cửa từ sáng sớm, liền nghênh tiếp mấy vị khách, chính là ba người Tần Lập cùng sư huynh muội mập mạp.
Tần Lập muốn một nhã gian, tùy tiện chọn vài món ăn, một bầu rượu. Ngồi xuống xong, mập mạp mới bắt đầu tự giới thiệu mình.
- Tần công tử! Tại hạ tên là Hồ Tiểu Bàn, đây là sư muội ta, Lý Bình.
Mập mạp có chút ngượng ngùng nói, tên của hắn xác thật rất đặc biệt. Bởi vì lúc hắn sinh ra thật béo tròn, phụ thân không có văn hóa của hắn liền trực tiếp đặt một cái tên như vậy, sau này tuy rằng kháng cự nhiều lần, nhưng cũng không giải quyết được gì.
Tần Lập vừa lúc đang uống trà, nghe được cái tên này thiếu chút phun ra. Cố nén nuốt trà trong miệng xuống, ánh mắt có chút quái dị nhìn thoáng qua mập mạp này, thầm nói cái tên này thật là thích hợp với hắn. Hồ của hồ thuyết bát đạo (nói bậy nói bạ), Bàn thì đương nhiên của bàn tử (mập mạp)...
Hồ Tiểu Bàn cũng rõ ràng cái tên của mình, làm người khác buồn cười, chớp mắt nói tiếp:
- Ta cùng sư muội đều là đệ tử một môn phái nhỏ bất nhập lưu ở sát biên giới cực Tây. Đi sang bên này, chỉ là tới giúp vui, nhìn xem Thái Cổ Thần Miếu trong truyền thuyết. May mắn quen biết Tần công tử, thật là không uổng chuyến đi này!