Duy Ngã Độc Tôn - Chương 523 - 524

CHƯƠNG 523:
NỘI GIAN?

Tần Lập cười ha ha, Cơ Ngữ Yên hai má ráng
hồng, len lén trắng mắt liếc Tần Lập, lại có vẻ phong tình vạn chủng, tâm thần
Tần Lập cũng phải rung động.

Sau bữa tiệc, Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên trở
lại Cơ gia cốc. Bên trong Cơ gia cốc, phàm là tâm phúc của di nương Cơ Ngữ Yên,
tất cả đều đã bị xử lý. Nhiều năm qua, tuy rằng Cơ Xương không chạm tới bọn họ,
nhưng luôn nắm giữ những người đó trong tay.

Cơ gia cốc trong một ngày đổi dời, tiểu thư
ngày xưa đã trở về, lão bộc vốn trung thành với phụ mẫu Cơ Ngữ Yên cũng vui vẻ
không thôi.

Mọi người đều coi Tần Lập là cô gia, thái
độ đổi với Tần Lập cũng đều rất cung kính. Cơ Ngữ Yên không phủ nhận, có thể
cũng không muốn phủ nhận.

Nhưng thấy lão bộc Cơ Trường Canh chuẩn bị
cho hai người một gian phòng. Cơ Ngữ Yên cũng cảm thấy xấu hổ mất tự nhiên.
Nàng lớn như vậy, nhưng tới giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như thế với bất cứ
nam nhân nào.

Vẫn là Tần Lập, cười truyền âm cho nàng:

- Không sao cả, chúng ta trò chuyện một
lúc, sau đó nàng ngủ, ta ra ngoài dạo một vòng.

Tần Lập vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối
với lời Cơ Xương nói. Nỗi đau mất con, đó không phải người phụ thân nào cũng có
thể chịu, đặc biệt năm đó Cơ Xương còn là gia chủ Cơ gia, lão làm sao có thể
nhẫn nhịn xuống được? Lẽ nào Thánh Hoàng kia lợi hại như vậy? Cơ Xương đổi với
gian tế nội bộ Cơ gia khi đó chỉ hời hợt một câu, như vậy gian tế này là ai?

Cơ Ngữ Yên cúi đầu, mở cửa phòng để Tần Lập
đi vào. Nhưng mà sau khi vào cửa, bản thân Cơ Ngữ Yên lại có chút kinh ngạc.
Sân viện nàng ở là một khu mới, không phải nơi mà di nương nàng cùng Tiểu Mạn
ở. Hẳn là Cơ Trường Canh sợ nàng ghét bỏ, thay đổi một sân viện không ai ở qua.

Nhưng tất cả những gì bày biện trong gian
phòng này, đều giống như đúc gian phòng Cơ Ngữ Yên ở khi còn bé.

Nhìn những thứ rõ ràng đã có năm tháng,
vành mắt Cơ Ngữ Yên hơi ướt át, trong lòng thầm nghĩ: Trường Canh bá bá, ngài
thật có lòng!

Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên ngồi xuống, đợi Cơ
Ngữ Yên hồi phục lại tâm tình kích động, Tần Lập hỏi:

- Thánh Hoàng là ai?

Cơ Ngữ Yên đã biết nhất định Tần Lập sẽ hỏi
vấn đề này, nghe vậy thở dài một tiếng, nói:

- Ở thời đại Thái cổ, có một câu nói: Cơ
Khương Chu thế vạc ba chân. Thánh Hoàng nhất mạch siêu quần xuất chúng. Những
lời này, chính là chỉ bổn thế lực lớn nơi Cực Hàn Băng Tuyết trăm vạn dặm này.

Cơ Ngữ Yên như rơi vào trầm tư, một lát sau
mới nói tiếp:

- Thế nhưng theo năm tháng đổi dời. Khương
gia cùng Chu gia đều dần dần suy sụp. Đúng rồi, gia tộc mẫu thân ta cùng di
nương chính là Khương gia trong đó, nhưng hiện tại đã hoàn toàn suy sụp, ngoại
trừ quá khứ huy hoàng, đã không còn gì nữa. Chu gia cũng vậy, cũng không mạnh
hơn Khương gia hiện giờ bao nhiêu. Chỉ có Cơ gia bằng vào Thụ Liên, mỗi mười
vạn năm là có thể chế tạo ra một nhóm lớn cao thủ tuyệt đỉnh, vẫn vững vàng ở
thế bất bại!

- Như vậy, lẽ nào sẽ không có người đánh
chủ ý tới Thụ Liên của Cơ gia hay sao? Tần Lập hỏi.

- Sao lại không có? Nếu như không có, vậy
phụ mẫu ta sao lại chết? Cơ Ngữ Yên có chút thương cảm nói:

- Kỳ thật từ thời đại Thái cổ đến nay, loại
chuyện này vẫn không hề ngừng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Cơ gia
phân bố rời rạc, con cháu dòng chính đều có địa bàn của mình. Bởi vì chỉ có như
vậy, bọn họ mới có thể liều mạng bảo hộ Thụ Liên lãnh địa mình, bởi vì một khi
Thụ Liên quả thành thục, bọn họ có thể giữ lại hai phần năm nộp lên gia tộc, ba
phần còn lại phải giao cho

Cơ Ngữ Yên yếu ớt nói:

- Chính là bởi nguyên nhân này, cho đến giờ
Thánh Hoàng nhất mới vẫn đứng về phía Cơ gia. Cơ gia có cơ sở ngầm của Thánh
Hoàng, cho nên mỗi mười vạn năm, lúc Thụ Liên quả thành thục thì Thánh Hoàng
đều sẽ rất rõ ràng số lượng giao cho bọn họ là đúng hay không, thậm chí đến con
số nhỏ nhất.

Khóe miệng Cơ Ngữ Yên nổi lên một tia cười
lạnh khinh thường:

- Thánh Hoàng đương đại là một người rất
keo kiệt cũng rất đa nghi, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu bình thường, một đời
Thánh Hoàng của hắn sẽ không có được Thụ Liên quả, bởi vì một nhóm Thụ Liên quả
thành thục gần nhất, cũng phải bảy ngàn năm sau. Nhưng phụ mẫu ta nghiên cứu
chế ra dược phẩm đặc thù có thể dùng làm Thụ Liên quả thành thục sớm, mà hắn
lại không có được. Lấy tính tình của hắn, làm ra chuyện báo thù phụ mẫu ta, đã
là chuyện trong tình lý...

Tần Lập có chút kinh ngạc nhìn Cơ Ngữ Yên,
nói:

- Những điều này, nàng đã sớm biết rồi?

Cơ Ngữ Yên than khẽ một tiếng:

- Là Trường Canh bá bá vừa lén tìm cơ hội
nói cho ta biết. Trường Canh bá ba đã ở Cơ gia rất nhiều năm, có một số việc
gia gia ta cũng chưa chắc biết, nhưng Trường Canh bá bá lại biết.

- Gia gia nàng từng nói trong Cơ gia có
phản đồ tiết lộ chuyện này ra ngoài vậy phản đồ kia là ai?

Tần Lập hỏi.

Cơ Ngữ Yên khẽ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết, Trường Canh bá bá nói
ngài ấy cũng không biết chuyện này. Loại chuyện này nếu đổi là người khác, cũng
không có khả năng nói cho người thứ hai. Gia gia ta có thể biết, tuy nhiên ngài
ấy cũng không nói gì, hoặc là ngài ấy đã xử lý kẻ kia rồi?

Tần Lập lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Không giống lắm!

- Có ý gì?

Cơ Ngữ Yên lập tức cảnh giác, cau hàng mi
thanh tú nhìn Tần Lập.

- Chẳng lẽ nàng không cảm thẩy được, chuyện
này có chút kỳ quặc sao?

Nàng ngẫm lại cho kỹ, năm đó nếu phụ mẫu
nàng thân là Thực vật sư, nghiên cứu chế ra loại dược phẩm đặc thù này, sẽ nói
cho người nào trước nhất?

- Tự nhiên là gia gia ta rồi!

Cơ Ngữ Yên không rõ ràng nhìn Tần Lập, đột
nhiên hỏi:

- Tần Lập, ngươi sẽ không hoài nghi gia gia
ta là...

- Đương nhiên không phải.

Tần Lập khoát khoát tay, cắt đứt lời Cơ Ngữ
Yên, nói tiếp:

- Vậy nàng hãy nghĩ tiếp, nếu nàng là gia
chủ Cơ gia, sau khi biết loại dược phẩm thần kỳ này rồi, phản ứng đầu tiên sẽ
là gì?

- Bảo mật!

Cơ Ngữ Yên không cần nghĩ nói ngay, nói
xong, trong mắt chợt hiện một tia dị sắc, sau đó cúi đầu suy tư.

Lúc này Tần Lập nói tiếp:

- Đúng vậy, đổi lại là ta thì cũng sẽ bảo
mật trước tiên, sau đó thông qua một loạt thủ đoạn phong tỏa toàn bộ Cơ gia cốc
lại. Ta đã nhìn thoáng qua địa hình Cơ gia cốc, xung quanh mấy trăm dặm cũng
không có người, như vậy muốn phong bế nơi này lại cũng không phải một việc khó
chứ?

Cơ Ngữ Yên gật đầu, nói:

- Bình thường Cơ gia cốc cũng rất ít có
người tới, bao gồm cả những người trong nội bộ Cơ gia. Nếu như gia gia ta hạ
lệnh biến nơi này thành cấm địa, như vậy cũng sẽ không có người tới nơi này.

- Ừ, như vậy nàng nhớ lại xem. Lúc nàng còn
nhỏ, trước khi Thụ Liên nở hoa đến kết quả, trong mấy ngày này có người nào đi
vào, hoặc ra khỏi Cơ gia cốc?

Tần Lập thuận miệng hỏi, đối với chuyện
này, Tần Lập cũng không trông cậy nhiều. Đó là chuyện hơn trăm năm trước, cho
dù là một năm trước, cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ ràng.

Nhưng không nghĩ tới, Cơ Ngữ Yên lại lắc
đâu rất chắc chắn, nói:

- Không có, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ
nào ra vào Cơ gia cốc trong thời gian này. Lúc ta còn nhỏ, khi ăn Thụ Liên quả
còn hiếu kỳ hỏi qua phụ mẫu ta, có phải tất cả Thụ Liên quả đều thành thục hay
không. Lúc đó bọn họ cười mà không đáp, chuyện này truyền ra ngoài là còn về
sau, lúc đó di nương đã gả tới đây...

Cơ Ngữ Yên nói đến đó, mắt bỗng trừng lớn,
cau mày nói:

- Gia gia nói là di nương ta trong lúc vô ý
thấy bản thảo của mẫu thân, có phải là nàng ta tiết lộ ra ngoài hay không Tần
Lập suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Không có nhiều khả năng, nàng ngẫm lại:
Năm đó di nương nàng mang thai gả cho phụ thân nàng, là có mục đích gì? Có phải
muốn được chia một chút Thụ Liên quả cho mình? Kết quả không ngờ tới, là đa sổ
đều đã rơi vào trong bụng nàng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao bà ta
ghét nàng như vậy, về sau thậm chí muốn bức nàng đi. Di nương nàng nếu thật sự
truyền chuyện này ra ngoài bà ta căn bản không cần rời khỏi nam nhân Lý Tư kia,
trực tiếp nói cho Thánh Hoàng. Thánh Hoàng tạo áp lực lên Cơ gia, Cơ gia còn
dám không lấy ra hay sao?

Cơ Ngữ Yên ngẫm lại cũng phải, di nương nếu
liều lĩnh gả tới, hẳn là muốn tự mình chiếm tiện nghi. Sau bà ta cùng Lý Tư độc
chết phụ mẫu mình, nhiều năm qua vẫn không đi, mục đích hẳn là muốn tìm được
phối phương chế tạo dược phẩm đặc thù của phụ mẫu mình ở trong Cơ gia cốc.

Đã như vậy, thế thì thông báo cho Thánh
Hoàng năm đó... sẽ là một người khác!

Nhưng người này, sẽ là ai chứ?

Hai người, đều lâm vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, Tần Lập đột nhiên hỏi:

- Được rồi Ngữ Yên, nàng nói nếu gia gia
nàng từ nhiệm gia chủ, như vậy gia chủ hiện nay là ai? Vì sao hôm nay lại không
tới? Hẳn quan hệ với phụ thân nàng thế nào?

Thân thể Cơ Ngữ Yên khẽ run lên, đột nhiên
sững sờ, khuôn mặt diễm lệ dần dần... biến sắc.

Lại nói sau bữa tiệc, Cơ Xương rời Cơ gia
cốc, lộ trình mấy trăm dặm đổi với Cơ Xương mà nói căn bản không tính là gì.
Hôm nay hắn thông báo những người tới đây, chẳng những là hạch tâm Cơ gia, cũng
đều là cao thủ Cơ gia, thực lực đều rất mạnh mẽ, thuộc loại người tuyệt đối sẽ
không phản bội gia tộc.

Mà gọi bọn họ trở về, chủ yếu là muốn nói
cho bọn họ biết: Cơ gia cùng Thánh Hoàng mạch, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh
xung đột, để bọn họ chuẩn bị tâm lý.

Nghĩ vậy, Cơ Xương lại không nhịn được thở
dài một tiếng, thầm nghĩ: Vào ban ngày, ta hời hợt lướt qua nội gian bán đứng
Cơ gia, cũng không biết hai đứa nhỏ này có sinh ra hoài nghi hay không. Cơ Nhân
à Cơ Nhân, năm đó ngươi lại không chịu được tam đệ ngươi như thế hay sao? Dù là
hắn nghiên cứu chế ra dược phẩm đặc thù, vậy thì thế nào? Nếu ta lựa chọn ngươi
làm người kế nhiệm gia chủ, lẽ nào sẽ dễ dàng thay đổi?

Ngươi hại tam đệ ngươi, chẳng khác nào hại
toàn bộ Cơ gia. Ngươi thật cho ta là già hồ đồ, ngay cả loại chuyện này cũng

Trong lòng Cơ Xương nghĩ vậy, không nhịn
được liên tục thở dài:

- Cơ gia, cứ vậy mất đi một cơ hội một bước
lên trời. Cơ Nhân à, khi biết tam đệ ngươi căn bản không viết ra phối phương,
ngươi có hổi hận những hành vi mình đã làm hay không?

Cùng lúc này, bên trong phúc địa chỗ gia
chủ Cơ gia, trong một tòa cung điện khí thế hoành tráng. Trên vị trí vương tọa,
đang ngồi một nam nhân vóc dáng gầy gò, lúc này sắc mặt của hẳn âm trầm bất
định.

CHƯƠNG 524:
CHÂN CHÍNH CON TƯ SINH CỦA THÁNH HOÀNG!

Trên đại điện lớn như vậy chỉ có hai người,
người phía dưới nói giọng chói tai khó nghe:

- Thiếu gia! Bản phối phương kia khẳng định
ở bên trong cái hộp gỗ đó. Đây là một lần cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu nha
đầu đó rời đi, tuyệt đổi sẽ không quay về nữa.

- Nhưng nàng là tiểu điệt nữ của ta!

Người ngồi trên vương tọa xem ra còn có
chút do dự.

- Vậy hai người kia còn là huynh đệ và em
dâu của thiếu gia ngài thì sao?

Người phía dưới này, toàn thân bọc trong bộ
hắc bào, không thấy rõ sắc mặt, chỉ nghe giọng nói làm cho người ta có một cảm
giác thật thâm trầm.

- Miễn bàn chuyện này nữa!

Người trên vương tọa giận tím mặt, nói:

- Năm đó nếu không phải do ngươi, bọn họ
đâu phải chết. Cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ phải giết chết huynh đệ của
mình!

- Được rồi thiếu gia.

Người phía dưới này dường như cũng không nể
nang gì người ngồi trên vương tọa, thản nhiên nói:

- Nghĩ như thế nào, chỉ có thiếu gia ngài
tự hiểu trong lòng mình. Năm đó nếu ngài không cho tiểu nhân truyền chuyện vụng
trộm này về cho Thánh Hoàng, thì Thánh Hoàng không thể phái đứa con tư sinh của
hắn đến làm chuyện này. Hà hà hà! Con tư sinh... Tốt lắm cười đi...

Hắc y nhân cười dường như thập phần vui
sướng, chỉ có điều trong giọng cười kia, nghe ra còn mang theo vài phần bi
thương.

- Mục đích của ngài năm đó, không phải
chính là đoạt bản phối phương kia, thuận tiện diệt trừ huynh đệ của ngài sao? A
ha! Em dâu của ngài, hẳn ngài không muốn ta nhớ rõ, dường như nàng còn muốn
xinh đẹp hơn so với Ngữ Yên hiện tại đấy. Là thiếu phụ thành thục, cái loại
thành thục này khiến cho nam nhân vừa liếc mắt nhìn một cái liền động tâm ngay.
Hà hà...

- Đủ rồi!

Nam nhân dáng người gầy yếu ngồi trên vương
tọa cầm lấy nghiên mực, ném vào người đứng phía dưới.

Người phía dưới lắc lắc đầu né tránh,
nghiên mực thượng hảo rơi trên mặt đất vỡ nát. Hắc y nhân phía dưới nói:

- Thiếu gia! Trong lòng ngài chứa ma quỷ,
sẽ không bởi vì ngài lên làm gia chủ, mà ma quỷ kia biến mất. Ngài chính là
người như vậy, không cần tiếp tục ý đồ đấu tranh nữa.

- Lý Tư! Ngươi tên súc sinh! Thánh Hoàng
nhất mạch các ngươi này, đều là súc sinh! Người trên vương tọa, khi nói câu
này, quả thực chính là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nếu Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên ở trong này,
nhất định sẽ chấn động. Hắc y nhân này mới chân chính là Lý Tư! Người chết
trước đó chỉ là một kẻ chết thay mà thôi.

- Hà hà! Vậy thì thế nào? Phụ thân ngươi
hiện tại có lẽ còn đang cảm thấy bi thống vì đứa con gia chủ của hắn là ni
gian. Ngươi xem, nha đầu kia trở về, duy chỉ có mình ngươi hắn không có thông
báo. Loại cảm giác này thực sảng khoái hết sức. Lão già đó thật cũng đủ độc,
không ngờ lại giết chết nữ nhân cùng con gái của ta. Thiếu gia! Có phải ngài
cảm thấy lão già kia cũng đáng chết hay không?

Cơ Nhân ngồi trên vương tọa, bỗng nhiên hắc
hắc cười rộ lên, càng cười càng vui vẻ, đến cuối cùng đều cười ra nước mắt:

- Lý Tư! Ngươi chính là một tên khốn! Ha ha
ha! Ngươi cho là ngươi mạnh hơn ta đến đâu chứ? Nữ nhân của ngươi, cắm sừng lên
đầu ngươi! Con gái của ngươi trước phải gọi đệ đệ của ta là phụ thân, sau đó
lại gọi kẻ chết thay kia là phụ thân, ngươi cũng không bi ai sao? Ha ha ha ha...

- Hà hà! Nữ nhân của ta rất nhiều, ta có gì
phải bi ai chứ! Dù sao ta đã khống chế ngươi, ngươi muốn chết đều là chuyện hy
vọng xa vời, hết thảy Cơ gia ngươi tương lai đều là của ta... đều là của ta!

Hắc y nhân đột nhiên kích động lên, nói
giọng căm hận:

- Toàn bộ Cơ gia, tất cả Thụ Liên, đều là
của ta! Ta có thể sống thật lâu, tiếp qua bảy ngàn năm, ta còn sống đến lúc đó,
ta sẽ trở thành cường giả Địa Tiên tối cao trên Thiên Nguyên Đại Lục! Ha ha! Cơ
Nhân! Ta sẽ cho ngươi cùng sống đến lúc đó! Tuy nhiên hôm nay, trước tiên ta sẽ
biến tiểu điệt nữ sắc đẹp khuynh thành của nữ nhân của ta!

- Đủ rồi! Ngươi cút... cút... cút cho ta!

Cơ Nhân vẻ mặt đầy thống khổ, sắc mặt nhăn
nhó dữ tợn rít gào.

- Được, ta cút! Hiện tại ta sẽ cút! Thiếu gia! Ngài ngàn vạn lần đừng nóng
giận, nổi giận là không tốt! Tốt xấu gì ngài cũng có tu vi Đan Nguyên Anh Hóa,
bình tĩnh... phải bình tĩnh!

Hắc y nhân nói xong, thân hình dần dần biến mất trong không khí, lưu lại
chuỗi tiếng cười khạc khạc.

Đợi cho Hắc y nhân rời khỏi. Cơ Nhân suy sụp ngồi trên vương tọa. Sau một
lúc lâu do dự, hắn mới từ trong lòng, lấy ra một cái bình sứ, mở nắp lấy ra một
viên đan dược, toàn bộ trong bình cũng chỉ có một viên đan dược.

Cơ Nhân thì thào lẩm bẩm:

- Huynh đệ! Ca thực xin lỗi ngươi, ca làm
chuyện sai lầm rồi, hại ngươi cùng đệ muội. Ca bị mù mắt rồi, bị người của
Thánh Hoàng nhất mạch khống chế. Nhưng mặc kệ nói thế nào, là ca đã làm sai
rồi. Nhiều năm như vậy, Yên nhi đã trở lại, ta quyết không thể trơ mắt nhìn Yên
nhi lại bị hắn làm hại! Phụ thân! Con không cầu ngài tha thứ, chỉ hy vọng sau
khi ta chết, còn được chôn cất ở bên trong phần mộ tổ tiên Cơ gia, không nên
đuổi ta ra ngoài. Không có gia tộc bảo hộ, con sẽ sợ hãi...

Trong mắt Cơ Nhân từ từ chảy xuống hai dòng
nước mắt, hắn cắn răng một cái, ăn viên đan dược vào. Trong nháy mắt, một lực
lượng cường đại kinh người như dòng thác chạy trong kinh mạch Cơ Nhân, đấu đá
lung tung.

Cơ Nhân cắn răng, vừa rơi lệ vừa nói:

- Đệ đệ! Không nghĩ tới năm đó ngươi thấy
rõ ràng như thế! Ngươi không lưu lại bản phối phương kia là lựa chọn chính xác
nhất, ngươi chuẩn bị cho ca ca viên đan dược này, qua một trăm năm rốt cục có
chỗ dùng rồi! Ha ha ha...

Lúc này. khí thế toàn thân Cơ Nhân đã tăng
lên tới điểm cực hạn. Cơ Nhân cảm giác không sai biệt lắm, liền lấy ra giấy
bút, chấm mực nước trên bàn, thoăn thoắt viết một phong thư dài. Sau đó thân
hình chợt lóe, biến mất ở trong phòng.

Cơ Ngữ Yên thì thào nói:

- Không có thể là ông ấy, ông ấy là thân
đại bá của ta, cha ta cùng đại bá quan hệ vẫn luôn tốt lắm, đại bá như thế nào
có thể làm ra loại chuyện này chứ? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả
năng! Tần Lập! Chúng ta không tra xét chuyện này được không? Dù sao Thụ Liên
hoa chúng ta đã lấy được vào tay, ngày mai, chúng ta liền rời nơi này

Tần Lập than nhẹ một tiếng, chuyện nhà của
người khác, hắn có thể nói được điều gì? Đành phải gật gật đầu, tuy nhiên đột
nhiên Tần Lập phát ra một tiếng cười lạnh:

- Ngữ Yên! Nàng nghĩ thật đơn giản, nhưng
xem ra có người không muốn để chúng ta đi rồi!

Lúc này Cơ Ngữ Yên cùng cảm nhận được, một
khí tức cường đại đang chậm rãi tiếp cận nơi này, không khỏi có chút kinh ngạc
nhìn liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, thàm nghĩ:

- Tần Lập cũng chỉ là cảnh giới Đan Nguyên
Anh Hóa, thần thức sao có thể cường đại như thế?

Lúc này, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng
quát hỏi của Cơ Trường Canh:

- Người nào? Lại dám xông vào Cơ gia cốc?

- Ầm!

Một tiếng nổ truyền đến, rồi Cơ Trường Canh
hét thảm một tiếng:

- Tiểu thư đi mau có thích khách!

Cơ Ngữ Yên nổi giận, hô to một tiếng:

- Trường Canh bá bá!

Lúc này, người nọ đã đi tới bên ngoài tiểu
viện của Cơ Ngữ Yên, phát ra từng đợt cười lạnh:

- Hắc hắc! Tiểu thư! Nếu không muốn chết,
mau mau giao ra đây cái hộp gỗ cha mẹ ngươi để lại kia cho ta!

Thì ra là nhằm vào cái hộp gỗ mà tới.

Cơ Ngữ Yên cùng Tần Lập liếc nhìn nhau, mỡ
cửa phòng đi ra, thấy một người toàn thân đều bọc trong hắc bào, không nhìn rõ
mặt đối phương, theo giọng nói đó. Cơ Ngữ Yên cũng không biết người này là ai.

- Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?

Cơ Ngữ Yên thập phần bình tĩnh hỏi, nàng cũng không sợ Hắc y nhân trước mắt
này. Nguyên nhân rất đơn giản, nói về thực lực, nàng cũng là cảnh giới Lôi
Kiếp, nói về dùng độc còn có Tần Lập người này không sợ bất cứ loại độc dược
nào.

Hơn nữa, nơi này là Cơ gia. Là địa bàn của
nàng. Cho dù một trăm năm không trở về, cũng sẽ không thay đổi được sự thật
này.

Trong hai mắt hắc y nhân bắn ra tia sáng tà
quái, đánh giá Cơ Ngữ Yên từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng
lại trên cặp đùi thon dài thẳng tắp mịn màng của Cơ Ngữ Yên, hài lòng cười nói:

- Còn tưởng rằng đã bị phá thân, không nghĩ
tới vẫn còn trinh nguyên, ta thật đúng là may mắn! Tiểu thư! Mau giao hộp gỗ ra
đây, rồi làm nữ nhân của ta, ta cam đoan cho ngươi ngày sau hưởng hết vinh hoa
phú quý!

- Phù!

Trên gương mặt cười của Cơ Ngữ Yên bịt kín
một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:

- Ngươi tên súc sinh này không biết xấu hổ!
Nói! Ngươi là ai phái
tới?

- Hà hà! Ta là người nào phái tới, với sự thông minh của tiểu thư, chẳng lẽ
đoán không ra hay sao?

Hắc y nhân cười rất đắc ý:

- Thức thời một chút, đừng giống như cha mẹ của ngươi năm đó rơi vào kết
cục chết thảm!

- Ngươi... ngươi đáng chết! Ta biết rồi, ngươi nhất định chính là tên gian
tế! Ngươi là người của Thánh Hoàng nhất mạch!

Cơ Ngữ Yên thật ra căn bản là cái gì cũng không biết, tuy nhiên đối phương
dám vỗ ngực nói hươu nói vượn, nàng cũng liền suy đoán lung tung, nhưng không
ngờ rằng, nàng đoán kỳ thật rất chính xác.

Lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu, đột nhiên một trận gió nổi mây phun, một
cỗ dao động cường đại đến cực điểm, đột nhiên sinh ra, nguyên vốn bầu trời đầy
sao, đột nhiên bị mây đen cuồn cuộn cuốn tới che lấp, vô số điện xạ đánh loạn
trong đám mây đen.

- Ồ!

Hắc y nhân nhìn lên bầu trời, thoáng nao nao, tiếp theo sắc mặt hắn đại
biến, hướng về phía bên kia giận dữ quát lớn:

- Cơ Nhân! Ngươi không muốn sống nữa sao?

- Hừ, Lý Tư! Tên súc sinh ngươi! Năm đó ngươi hại huynh đệ cùng đệ muội ta.
Bây giờ còn muốn hại tiểu điệt nữ của ta! Ta không cần cái mạng này thi có sao
chứ?

Giọng nói trên bầu trời khiến Cơ Ngữ Yên sửng sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói:

- Đại bá... ông ấy sao lại đến đây? Này... này rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra?

- Cơ Nhân! Ngươi muốn hy sinh thân mình vì đại nghĩa sao? Tốt... tốt lắm!
Ta thành toàn cho ngươi. Tuy nhiên, ngươi cho là làm như vậy có thể tẩy sạch
tội danh trên người ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Hắc y nhân nói xong, một lực lượng tinh thần bốc thẳng lên hướng bầu trời,
phóng vọt tới phía

Tần Lập khẽ cau mày cũng đánh ra một lực lượng tinh thần, đánh thẳng vào
làm cho tinh thần lực của Hắc y nhân tứ phân ngũ liệt, tiêu tán trên không
trung.

Trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng cười ha hả:

- Lý Tư! Hôm nay ta không sống thì ngươi cũng hẳn phải chết! Ngươi nhìn lại
xem, cho dù ta như trước bị ngươi khống chế, nhưng cũng có người có thể phá vỡ
công pháp này của ngươi. Lý Tư! Tên khốn bị cắm sừng! Tên súc sinh Thánh Hoàng
nhất mạch đến đây đi! Ngươi nếu còn là một nam nhân, hãy chiến cùng lão tử một
trận!

- Ầm!

Một tiếng nổ "Ầm" vang lên như tiếng sấm.

Mây đen trên bầu trời cũng không thể chịu
đựng nổi loại áp lực cực lớn này, mưa lớn tầm tã trút xuống như thác đổ.

Lý Tư cười lạnh một tiếng:

- Muốn giết ta, nằm mơ đi! Cơ Nhân! Ngươi
nếu đã ôm quyết tâm phải chết, vậy đi chết đi, lão tử không tiện theo ngươi!
Tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, hết thảy Cơ gia các ngươi, sớm muộn gì... sớm muộn gì
đều là của ta!

Nói xong, thân hình Lý Tư chợt lóe, không
gian lập tức bị xé mở một cái khe thật lớn, thân hình Lý Tư nhoáng một cái lách
vào. Mà lúc này lại có ba đạo công kích, mãnh liệt kích vào phía trên cái khe
không gian.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3