Duy Ngã Độc Tôn - Chương 541 - 542

CHƯƠNG 541:
CHIẾM XONG TIỆN NGHI LIỀN BỎ CHẠY!

Bởi vì thực lực của hai người này, một
khoảng mấy trăm thước rất xa xung quanh không có thủ vệ thứ hai. Mà Tần Lập
phát động đánh lén trong nháy mắt, lại cực kỳ nhanh. Đồng thời lúc phát động
đánh lén còn dùng Tiên Thiên Tử Khí bày ra một đạo kết giới, cho nên đến khi
hoàn thành công kích, thậm chí không khiến các thủ vệ khác ở nơi này chú ý tới.

Lúc đi qua bên người võ giả Lôi Kiếp này,
Tần Lập tiện tay tung một chưởng đặt lên cổ hắn. Lôi Kiếp ngu ngốc thực lực
mạnh mẽ này, hét một tiếng liền gục xuống.

Tần Lập trực tiếp đi vào trong viện, thân
người giống như quỷ mỵ, hai ba bước liền đi vào bên trong.

Cơ Ngữ Yên căn bản không ngủ, nàng một mực
đi tới đi lui trong phòng, dùng sức mím môi, trong lòng vô cùng lo lắng. Tuy
rằng nàng tin tưởng Tần Lập sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chỗ Tần Lập muốn
dò thám là dược phổ, nơi được đề phòng sâm nghiêm nhất bên trong Thánh Hoàng
lĩnh vực. Bất cứ một môn phái nào, dược phổ trồng các loại linh dược, đều đề
phòng sâm nghiêm như thế.

Hắn có thể thảnh công không? Sau khi thành
công, hắn sẽ làm gì? Bên ngoài viện có hai võ giả Lôi Kiếp canh giữ, dù hắn tới
cũng rất khó vào.

Cơ Ngữ Yên luôn cảm giác hai võ giả Lôi
Kiếp kia, đương nhiên đổi phương cũng nhận ra nàng. Hơn nữa, thần thức đối
phương không chút khách khí tập trung khóa chặt Cơ Ngữ Yên, chính là muốn nàng
rõ ràng: Chúng ta đang nhìn chằm chằm ngươi, tốt nhất ngươi đừng làm trò gì.

Nhưng đột nhiên, hai đạo thần thức tập
trung vào Cơ Ngữ Yên, bỗng nhiên biến mất.

Mặc dù không dám tin, nhưng Cơ Ngữ Yên vẫn
lập tức biết ngay, Tần Lập đã tới.

Ngay lúc Cơ Ngữ Yên vừa mừng vừa sợ, cửa
phòng bị đẩy ra, một nam nhân ba bảy ba tám tuổi đi vào, mặt râu quai nón, mày
kiếm mắt sáng, nhìn có vẻ anh vũ bất phàm. Nhưng vấn đề là... đây là ai?

- Ngươi là ai?

Cơ Ngữ Yên nhíu chặt đôi mi thanh tú, đôi mắt bắn ra quang mang lạnh băng.
Nàng bị giam như vậy, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng một thân thực lực này thì
không phải ai cũng có thể khi dễ

- Ngay cả nam nhân nhà mình cũng không nhận ra, nên đánh!

Tần Lập nói rồi, thân hình chợt lóe, đến kề bên không nặng không nhẹ vỗ một
cái lên mông vểnh cao của Cơ Ngữ Yên.

Nghe giọng nói này, thân thể Cơ Ngữ Yên đã bắt đầu nhũn ra, bị Tần Lập vỗ
một cái như thế, sắc mặt càng ửng đỏ, như muổn nhỏ ra máu.

- Ngươi là nam nhân nhà ai, đáng ghét!

Cơ Ngữ Yên phản ứng lại, không nhịn được kiều sân một câu, ngưng mắt nhìn
Tần Lập, đột nhiên kinh hô:

- Ngươi bị thương?

Vừa nãy Tần Lập nháy mắt đánh chết hai cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, dù là
hiện tại hắn đã sớm có thực lực vượt qua Lôi Kiếp, nhưng cuối cùng không chân
chính đột phá cảnh giới Lôi Kiếp. Toàn lực đánh chết đối phương, đồng thời bản
thân cũng bị một ít nội thương.

Tần Lập mỉm cười nói:

- Không sao cả, ta giết một võ giả Lôi Kiếp, còn một tên bị biến thành ngu
ngốc, bản thân bị thương không tính là gì. Được rồi không nói nhiều nữa, chúng
ta lập tức rời khỏi nơi này.

- Rời đi?

Cơ Ngữ Yên trên mặt có vẻ chần chờ nhìn Tần Lập.

- Thế nào? Nàng còn muốn ở lại nơi này sao?

Tần Lập nhìn Cơ Ngữ Yên cười đùa.

- Đương nhiên không phải.

Cơ Ngữ Yên chần chờ nói:

- Nhưng mà...

- Đừng nhưng mà nữa. Thánh Hoàng lĩnh vực
cường giả như mây đúng là không giả, nhưng bọn họ cũng không phải ở cùng một
chỗ, đều phân tán quá rộng, trong nhất thời sẽ không dễ dàng tụ tập lại. Hơn
nữa vì hai người chúng ta, liền phái ra lượng lớn võ giả Lôi Kiếp, không phải
có chút chuyện bé xé ra to hay sao?

- Được rồi ta nghe lời ngươi.

Cơ Ngữ Yên nhìn Tần Lập, ôn nhu nói.

Tần Lập lấy trong người ra một tấm mặt nạ,
cẩn thận đeo cho Cơ Ngữ Yên. Trong quá trình đó, không khỏi sẽ chạm tới khuôn
mặt vô cùng mịn màng của Cơ Ngữ Yên.

Mặt Cơ Ngữ Yên càng đỏ hơn, tuy nhiên sau
khi mặt nạ, liền không nhìn ra được, biến thành một thiếu phụ ba lăm ba sáu
tuổi.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

Tần Lập nói rồi, trực tiếp ra cửa, theo lối
vừa đi vào lặng yên không tiếng động ra ngoài. Gã võ giả Lôi Kiếp ngu ngốc kia
đã không thấy hình bóng, không biết chạy đi đâu chơi rồi.

Tần Lập lấy ra đan dược, vào miệng liền tan
ra, trị liệu chút thương thế vừa rồi. Kỳ thật cũng không tới bị thương, chỉ là
tiêu hao quá lớn mà thôi.

Trí nhớ Tần Lập vô cùng tốt, dẫn theo Cơ Ngữ
Yên nhảy xuống mặt đất sâu bên dưới Huyền Không Sơn, trên đầu là mây mù lượn
lờ. Lúc này Cơ Ngữ Yên mới hiểu được, vì sao Tần Lập dám bỏ chạy trực tiếp như
vậy.

Bởi vì võ giả cảnh giới như bọn họ, đều sẽ
nghĩ là bay tới bay lui trên trời, lại có ai nghĩ tới trực tiếp đi xuống đất bỏ
chạy chứ?

Vốn bỏ chạy trên mặt đất, tốc độ sẽ chậm đi
rất nhiều, nhưng ở Thánh Hoàng lĩnh vực này, lại vừa vặn ngược lại. Trên mặt
đất có sương mù nồng đậm che giấu, ngược lại thành con đường thoát thân tốt
nhất.

Nhưng vấn đề cũng theo đó mà tới, bốn
phương tám hướng đều là sương mù dày đặc, rốt cuộc phải đi về phía nào?

Cơ Ngữ Yên muốn hỏi nhưng nhìn bộ dạng tự
tin của Tần Lập, trong lòng liền rõ ràng: Nhất định người này còn có nhiều năng
lực mà mình căn bản không biết.

Xem ra, sau này nhất định phải đào móc
những thứ này ra hết.

Trong lòng Cơ Ngữ Yên nghĩ vậy, dưới chân
không chút ngừng nghỉ chạy theo Tần Lập đi phía trước.

Hai người vẫn mãi không nghe thấy trên đầu
có âm thanh gì, xem ra chuyện còn chưa bộc phát ra. Loại chuyện chạy trốn này,
thời gian càng kéo dài thì càng có lợi, hai người đều hy vọng tốt nhất đến sáng
mai mới phát hiện ra chuyện hai người biến mất.

Màn đêm đen kịt, rốt cuộc vẫn bị một tia
sáng phương Đông đánh vỡ. Vào lúc này, hai người Tần Lập đã đến chỗ bọn họ ở
lúc trước, cũng là khu vực sát biên giới Thánh Hoàng lĩnh vực.

Cơ Ngữ Yên đi tìm một vòng, không phát hiện
bọn người Tây Qua. Hiển nhiên, bọn người Tây Qua đã đi, thậm chí không tìm được
bao nhiêu dấu vết tranh đấu. Lần này Cơ Ngữ Yên thật bội phục Tần Lập cùng Tâv
Qua rồi, trong lòng âm thầm nghĩ: Xem ra giao môn phái cho Tây Qua, thật là một
việc sáng suốt.

Hai người tiếp tục đi tới ch kết giới, rốt
cuộc phát hiện vết tích chiến đấu ở nơi này. Dù là Tần Lập cũng cảm thấy kinh
ngạc, là nơi đây không ít thi thể người Thánh Hoàng lĩnh vực nằm lung tung,
nhưng lại không phát hiện một thi thể đệ tử Băng Tuyết Môn nào cả.

Kết giới còn tốt như cũ, nhưng bọn người
Tây Qua đã sớm mất đi dấu tích.

Xem tràng diện, chiến đấu kết thúc đã có
một thời gian rồi, nhìn qua thậm chí có chút giống như ngày hôm trước. Nếu tin
tức vẫn không truyền tới chỗ Thánh Hoàng, rất có thể là lúc bọn người Tây Qua
tới, đã diệt hết tất cả thủ vệ nơi này.

- Tây Qua, làm tốt lắm!

Tần Lập thuận miệng nói tay vung lên xé mở
kết giới này. Hai người đi ra từ kết giới, gió lạnh thấu xương bên ngoài thổi
tới, rốt cuộc làm hai người thở phào một cái, liếc nhìn lẫn nhau, lộ ra vẻ may
mắn sau tai họa.

- Chúng ta phải đi thế nào đây?

Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Ngữ Yên nhìn vào
Tần Lập, lúc này nàng một lòng đều hoàn toàn đặt lên người Tần Lập.

Cơ Ngữ Yên biết từ nay về sau, sổ phận của
mình đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, gặp phải thể nghiệm mới lạ
trước nay chưa có.

- Đi phía nam đi, nhưng cần tránh hướng bọn
người Tây Qua.

Tần Lập nói rồi nhìn thoáng địa hình bên
ngoài nói:

- Ta biết lộ tuyến chạy trốn của bọn người
Tây Qua, chúng ta cần tránh khỏi hướng bọn họ, nhưng đừng cách quá xa. Như vậy,
một khi đổi phương đuổi theo bọn người Tây Qua, chúng ta có thể phối hợp. Mà
nếu đối phương đuổi theo chúng ta, cũng không phát hiện được bọn người Tây Qua.

- Ngươi làm sao nhìn ra được lộ tuyến của
bọn người Tây Qua?

Cơ Ngữ Yên cố gắng nhìn mặt băng tuyết
trắng xóa, bên trên không nhìn ra được một vết chân, nàng không nghĩ ra được
Tần Lập làm sao thấy được.

Tần Lập cười hắc hắc, nói:

- Đây là bí mật!

- Hừ!

Cơ Ngữ Yên hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, làm bộ tức giận.

Tần Lập đi tới, kéo tay Cơ Ngữ Yên, cười nói:

- Bộ dáng tức giận của nàng thật đáng yêu!

- Hình dạng bình thường của ta không đáng yêu sao?

Cơ Ngữ Yên mắt trừng Tần Lập hỏi, cổ gắng duy trì vẻ tức giận, cũng là bởi
một câu Tần Lập vừa nói.

- Không, bình thường nàng càng đáng yêu hơn!

Cơ Ngữ Yên cũng không căng mặt nổi, phù một tiếng cười lớn. Hai người nhảy
lên cao, nhắm hướng phía Nam bay vụt đi.

Cũng không biết vì sao, hai người vẫn mãi không thấy có người truy giết bọn
họ. Tần Lập quan sát chặt chẽ lộ tuyến chạy trốn của bọn người Tây Qua, cũng
không phát hiện bọn Tây Qua bị truy đuổi.

Tuy rằng Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên đều kinh ngạc, nhưng không gặp phải người
truy đuổi thì càng thoải mái hơn. Kẻ ngốc cũng sẽ không trông mong có người đi
truy sát mình.

Nào không biết rằng, hiện tại trong lĩnh vực Thánh Hoàng, đang trải qua một
cơn lốc lớn chưa từng có.

Thế cho nên, ngay cả chuyện truy sát bọn người Cơ Ngữ Yên cũng bị đặt sang
một bên. Tuy rằng Thánh Hoàng hận bọn người Cơ Ngữ Yên đến ngứa răng, nhưng một
chuyện khác làm cho bọn họ cả người phát lạnh, phải triển khai đại thanh tra
khắp cả Thánh Hoàng lĩnh vực.

Thánh Hoàng lĩnh vực, đã không biết bao nhiêu năm chưa náo nhiệt như vậy.
Nhưng phần náo nhiệt này, lại không phải là tràng cảnh mà bất kỳ ai trong Thánh
Hoàng lĩnh vực muốn nhìn thấy.

Tuy rằng sự kiện kia che giấu nghiêm mật,
nhưng vẫn cứ truyền ra ngoài. Dược phổ trên Thánh Hoàng Phong, chỉ trong một
đêm không biết bị vị thần thông quảng đại nào, đào sạch linh dược cực phẩm
không còn một mảnh.

Càng đáng sợ hơn, khu dược phổ dành riêng
cho Thánh Hoàng bệ hạ, dược liệu chỉ có dòng chính Thánh Hoàng lĩnh vực mới có
thể sử dụng, thiên tài địa bảo cực phẩm sinh trưởng đến mấy ngàn mẫu vạn năm,
không ngờ... tất cả đều đã chết.

Chết không còn một mảnh!

Mặc dù thủ vệ hai khu dược phổ đều thề rằng
tuyệt đối không có ai đi vào dược phổ, nhưng toàn bộ bọn họ đều bị xử tử, bao
gồm cả đại tổng quản dược phổ...

Người bị xử tử, lên tới hơn ba trăm.

Có người nói ngày đó trên Thánh Hoàng
Phong, máu chảy thành sông. Đại tổng quản dược phổ chết không nhắm mắt, hắn
không cách nào tưởng tượng được, là cường giả nào có thể tránh khỏi thủ vệ sâm
nghiêm như vậy, đi vào dược phổ, mất linh dược. Lại là dạng người gì, có thể
tìm được dược phổ thứ hai càng thêm bí ẩn.

Nào không biết, chính là hắn đã dẫn theo
Tần Lập đi vào chỗ đó.

Nếu như bị Thánh Hoàng biết chuyện này, sợ
rằng sẽ không để cho hắn chết thống khoái như thế.

CHƯƠNG 542:
ĐẢ KÍCH TÍNH HỦY DIỆT!

Chuyện này, đả kích đối với toàn bộ lĩnh
vực Thánh Hoàng là vô cùng trầm trọng, nhất là những dược liệu sinh trưởng mấy
ngàn mấy vạn năm đó toàn bộ mất đi càng thêm có tính chất hủy diệt.

Nghe nói lúc ấy Thánh Hoàng đang phẫn nộ
lôi đình chuẩn bị phái người đuổi theo Băng Tuyết Môn chạy trốn, thì nghe được
chuyện này, lão cả kinh ngồi ở trên ghế cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

Chuyện này, người bình thường còn chịu đựng
không nổi, huống chi đối với Thánh Hoàng nhất mạch có đả kích lớn biết bao
nhiêu.

Nhưng tự trong lòng Thánh Hoàng lại rất rõ
ràng. Tuy rằng đan dược đã luyện chế được, cũng đủ để toàn bộ Thánh Hoàng nhất
mạch dùng tiếp mấy trăm năm, nhưng vấn đề là sau mấy trăm năm thì sao? Sau mấy
trăm năm bọn họ dùng cái gì?

Tu luyện thái bổ, không tiến tức lùi.

Chẳng lẽ sau mấy trăm năm toàn bộ nhất hệ
đích truyền của Thánh Hoàng, cứ như vậy phải tiêu vong hay sao?

Công pháp và phối phương đan dược lưu
truyền từ thời đại Thái Cổ tới nay, yêu cầu đều cực kỳ nghiêm khắc. Nhất là đan
dược, rất nhiều linh dược nếu không đủ niên hạn, căn bản là không sinh ra được
tác dụng của dược liệu.

Mà linh dược cần thời hạn sinh trưởng lâu
năm nhất là ba ngàn năm trăm năm.

Cho nên, người phụ trách vườn thuốc, gần
như hàng năm đều phải gieo trồng, chính là để phòng ngừa xảy ra trường hợp mất
giống.

Thánh Hoàng vì để thu hút công lực của Cơ
Ngữ Yên võ giả cảnh giới Lôi Kiếp này, đã đặc biệt cho người chuẩn bị một số
linh dược lâu năm nhất, chuẩn bị hôm nay luyện chế thành đan dược. Linh dược
cực phẩm nhất mới luyện chế ra được loại đan dược mới, dùng để hấp thu cường
giả cảnh giới Lôi Kiếp là thích hợp nhất không gì bằng.

Nhưng hiện tại, chẳng kể là cái gì, hết
thảy tất cả đều không còn.

Lúc ấy Tần Lập cũng không nghĩ nhiều như
vậy, một chưởng đánh xuống, làm vỡ ná tất cả rễ cây linh dược.

Quản ngươi một năm hai năm, một trăm năm
hai trăm năm hay là một ngàn năm hai ngàn năm thậm chí mấy vạn năm, toàn bộ
tiêu hủy.

Một lần hủy diệt này tương đương làm cho
Thánh Hoàng nhất mạch đình trệ hơn ba ngàn năm.

Không chỉ như thế, bên trong cái vườn thuốc
lớn hơn đó, thậm chí có linh dược mười mẩy vạn năm, đều là thuộc loại thiên tài
địa bảo siêu cực phẩm, cũng bị người ta đào lấy sạch không còn, vậy mà ngay cả
dấu vết đào bới đều không thấy.

Chuyện này quả thực rất thần kỳ, rất quỷ
dị.

Tổn thất này hỏi có lớn hay không?

Đối với Thánh Hoàng nhất mạch mà nói, quả
thực đả kích này chính là lớn bằng trời không thể chịu đựng nổi.

Cho nên, làm sao còn có tâm tư đuổi giết Cơ
Ngữ Yên? Thánh Hoàng ngay từ đầu căn bản là không tin chuyện này do nhóm người
Cơ Ngữ Yên bọn h làm ra. Cho dù người Cơ Ngữ Yên mang vào đó cũng là võ
giả Lôi Kiếp, cũng không có bản lãnh này.

Tuy nhiên ngay sau đó, mọi người báo lên
mấy sự kiện, khiến cho Thánh Hoàng hoàn toàn bạo phát, nhận định chuyện này
khẳng định có sự tham gia của Cơ gia, nếu không tuyệt đối không thể có khả năng
như vậy.

Đầu tiên là có người tới báo, nói Hồng Ngọc
cô nương đột nhiên mất trí nhớ, chỉ số thông minh không có biến hóa, nhưng trí
nhớ của nàng lại quay về thời tuổi mười sáu mười bảy, đối với rất nhiều người,
rất nhiều chuyện, hoàn toàn không biết không nhớ.

Sau đó có người phát hiện ở chỗ giam giữ Cơ
Ngữ Yên có một thi thể võ giả Lôi Kiếp, cùng với ở cách đó không xa, tìm được
một cường giả Lôi Kiếp biến thành kẻ ngu ngốc.

Tổng hợp hai sự kiện này lại cùng một chỗ,
rốt cục Thánh Hoàng cảm giác được mối nguy hiểm, cũng hiểu rằng chuyện này hẳn
là cùng Cơ Ngữ Yên có liên quan rất lớn. Thế nhưng lúc này hắn gặp phải áp lực
làm cho hắn không thể không triển khai kiểm tra triệt để được.

Bởi vì lúc trước cũng có không hề ít các
Thái thượng trưởng lão trong lĩnh vực Thánh Hoàng, không đồng ý Thánh Hoàng
cưới Cơ Ngữ Yên, bọn họ đều biết mục đích của Thánh Hoàng cưới Cơ Ngữ Yên,
nhưng cho rằng như vậy rất quá đáng.

Thánh Hoàng nhất mạch đích thật là một chi
siêu quần xuất chúng, ở toàn bộ Băng Tuyết Cực Hàn có được khí thế duy ngã độc
tôn. Thế nhưng vấn đề là, năm đó Cơ gia, Khương gia cùng Chu gia, đều đã từng
cực thịnh nhất thời đó. Nhất là Cơ gia nội tình vẫn còn bảo lưu dồi dào. Tuy
rằng cùng Thánh Hoàng nhất mạch sinh ra một ít thù hận, nhưng nói tóm lại, cũng
là Thánh Hoàng làm sai trước.

Hiện tại lại muốn kết hôn với con gái người
ta sau đó thái bổ, hút công lực biến người ta thành phế nhân...

Loại sự tình này, tin rằng phàm là gia tộc
có chút tâm huyết đều sẽ không ẩn nhẫn. Tuy rằng Thánh Hoàng nhất mạch không sợ
gì Cơ gia, nhưng có câu:

- thỏ tử hồ bi", nếu như Khương gia,
Chu gia cùng Cơ gia liên hợp lại chung sức chống lại Thánh Hoàng nhất mạch, thì
cho dù có thể thắng khẳng định cũng là thắng thảm.

Đáng tiếc, Thánh Hoàng hoàn toàn không nghe
lời, trực tiếp tuyên chỉ xuống, để hiện tại lại xảy ra chuyện bất ngờ này.
Nguyên vốn các Thái thượng trưởng lão lúc trước không đồng ý Thánh Hoàng làm
như vậy, đều ra mặt chỉ trích.

Thánh Hoàng lập tức rơi vào cảnh sứt đầu mẻ
trán, vườn thuốc bị hủy, đình trệ phát triển hơn ba ngàn năm, ngẫm lại đều cảm
thấy đáng sợ. Thánh Hoàng phạm phải sai lầm này quả thực quá lớn, không ai có
gan biện hộ nói giúp cho hắn được.

Cho nên, đến cuối cùng. Thánh Hoàng vừa
triển khai kiểm tra, vừa truyền ngôi vị Thánh Hoàng cho một người con cháu của
hắn kế thừa tiếp theo đảm nhiệm, còn Thánh Hoàng thì tự mình thoái vị.

Chuyện đến lúc này, mới tính là hoàn toàn
chấm dứt một thời Thánh Hoàng.

Tân đảm nhiệm Thánh Hoàng mới vừa lên ngôi,
còn phải bồi bổ cho thể lực của mình, xử lý đủ loại chuyện, đợi đến lúc hắn
muốn đứng lên tuyên bố lệnh đuổi giết, đuổi giết Cơ Ngữ Yên và đám đệ tử Băng
Tuyết Môn thì thời gian đã trôi qua gần một tháng rồi.

Thời gian một tháng đủ để cho Tần Lập bọn
họ thoát khỏi vùng Băng Tuyết Cực Hàn.

Tân đảm nhiệm Thánh Hoàng mặc dù có ý định
phái binh tấn công Cơ gia, bởi vì hiện tại toàn bộ tất cả cao tầng của lĩnh vực
Thánh Hoàng, gần như đều nhận định rằng: chuyện này khẳng định là do một lão tổ
tông nào đó của Cơ gia làm ra.

Người khác sao có được thực lực này?

Nhưng chuyện tấn công Cơ gia vẫn là bị các
Thái thượng trưởng lào đè ép xuống, bởi vì trải qua nghiên cứu các Thái thượng
trưởng lão cho rằng: người có thể thần không biết quỷ không hay làm được chuyện
như vậy, cho dù không có đạt tới cảnh giới Địa Tiên thì cũng không kém là bao
nhiêu.

N đối phương thật là Địa Tiên, ngươi phái
đi bao nhiêu người đều chưa chắc có thể trở về.

Địa Tiên cùng Lôi Kiếp, tuy rằng chỉ kém
một cấp, nhưng chênh lệch với nhau lại là phi thường lớn.

Mười võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa
mới có thể đánh bại một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, nhưng năm mươi võ giã cảnh
giới Lôi Kiếp, cũng khó có thể giữ chân được một cường giả tuyệt thế cảnh giới
Địa Tiên.

Địa Tiên, đây là đại biểu tồn tại đỉnh cao
ở Thiên Nguyên Đại Lục.

Thực lực này căn bản không phải thường nhân
có khả năng đo lường được.

Bởi vậy, chuyện này cứ như vậy chìm xuống.
Chính Tần Lập cũng không biết một phen hành động vô tình của mình, lại tạo
thành thay đổi quyền lực của một đời Thánh Hoàng nhất mạch, cũng không biết có
bao nhiêu người vì thế mà toi mạng.

Tuy nhiên, Tần Lập và Cơ Ngữ Yên cũng bị
Thánh Hoàng nhất mạch họa hình công bổ ra ngoài. Bọn họ dù có bỏ qua cho ai,
cũng sẽ không bỏ qua Cơ Ngữ Yên cùng Băng Tuyết Môn.

Không thể báo thù triệt để, thì ít nhất làm
cho đã giận là không thành vấn đề rồi? Người của Thánh Hoàng nhất mạch đều nghĩ
như vậy.

Hai tháng sau, ngoài thành Thanh Long đế đô
Thanh Long quốc ba mươi dặm, bên ngoài một trang viên chiếm diện tích cực kì
rộng lớn, đột nhiên đến đây một đám người thần bí.

Tòa trang viên này luôn có người để ý tới,
nhưng chủ nhân chân chính thì ngay cả quản gia nơi này cũng không có gặp qua,
bởi vì gã quản gia này, năm đó cũng không phải chủ nhân trang viên mời đến.

Bọn họ chỉ biết là nếu có người cầm một
ngọc bội hình rồng đến đây, thì đó chính là chủ nhân của trang viên.

Nhưng hơn mười năm trôi qua vẫn không có
người nào đến. Phía sau trang viên rộng lớn này còn có hơn một vạn mẫu ruộng
tốt, thu nhập hàng năm đều là một con số kinh người.

Vốn thời gian trước gã quản gia trang viên,
cũng không có sinh ra tâm tư gì khác, bởi vì hắn mơ hồ nghe nói tòa trang viên
này, chính là ban thưởng của đương kim Hoàng đế bệ hạ, bởi vì năm đó người mời
quản gia này, dường như chính là một vị quan viên trong hoàng thất, tuy nhiên
quản gia cũng không dám xác định.

Nhưng người có mối quan hệ với hoàng tộc,
có thể là người thường sao? Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy vẫn không ai dám tới
nơi này gây phiền toái, càng tăng thêm ấn tượng này cho gã quản gia.

Bởi vậy, vài năm đầu, gã quản gia nhiều lắm
là cắt xén một ít vàng bạc trong số thu nhập hàng năm, cất vào hầu bao của
mình, kiếm chác chút đỉnh mà thôi.

Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua,
thủy chung không ai đến thu hồi tòa trang viên, cũng không ai quan tâm tới nơi
này. Đầu tiên là người nhà của gã quản gia, thê tử, con cái của hắn, còn thêm
một số người thân thích, bắt đầu không để yên. Bọn họ bắt đầu nghênh ngang vào
ở trong phòng chủ nhân, hưởng dụng tất cả những tiện nghi cung đình trong đó.

Sau đó đến mùa vụ thu hoạch hàng năm, họ
trực tiếp lấy tất cả thu nhập cất vào hầu bao của mình. Gã quản gia đầu tiên là
thấp thỏm lo lắng hai năm liền, nhưng không thấy có vấn đề gì, rốt cục lá gan
cũng dần dần lớn lên, bắt đầu xem tòa trang viên rộng lớn này trở thành là tài
sản riêng của mình.

Vì thế, gã quản gia họ Hà trở thành đại tài
chủ nổi tiếng ở vùng này.

Bởi vì sự thần bí của tòa trang viên này,
nên ngay cả rất nhiều quan to hiển quý, đều chủ động tìm tới thiết lập quan hệ
với hắn. Rồi thời gian lâu dài Hà quản gia cảm thấy như chính mình là chủ nhân
thật sự, vô cùng uy phong.

Thường xuyên chắp hai tay sau lưng, phía
sau đi theo một đám tùy tùng, có người xách lồng chim, có người dẫn chó, có
người thay quần áo cho hắn, còn có người rót rượu, đút thức ăn cho hắn... Toàn
bộ là hình tượng của một đại tài chủ.

Hơn nữa, hắn còn không cho phép người khác
gọi hắn là Hà quản gia, mà phải gọi hắn là Hà lão gia.

Hôm nay trời vừa hửng sáng. Hà lão gia còn
nằm trên giường ở phòng tiểu thiếp thứ mười bảy của hắn, trong lòng đang cảm
khái, tuổi trẻ thật là tốt, có tiền lại càng tốt.

Có tiền, thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như
thế, đều khóc lóc muốn gả cho hắn, muốn ngăn đều ngăn không được =))

Hắn mở to mắt, ánh mặt trời bên ngoài chiếu
vào, làm cho mắt hắn híp lại, nhìn ánh mặt trời chiếu trên da thịt người tiểu
thiếp thứ mười bảy dưới tấm sa mỏng kia, lấp lánh một tầng hào quang, trong
lòng Hà lão gia lại nóng lên, hắn đưa tay vào trong chăn, vuốt ve bộ ngực mềm
mại của người tiểu thiếp trẻ.

Nàng tiểu thiếp phát ra một hồi tiếng thở
hổn hển, lim dim mắt, thanh âm ngọt lịm nói:

- Lão gia! Ngài còn muốn à, người ta sợ
ngài muốn chết! Ngài mạnh như con trâu!

Hà lão gia nghe lời này, cười đến ánh mắt
híp lại thành một đường rãnh, cười hắc hắc nói:

- Tiểu dâm nữ! Miệng cứ ngọt lịm! Tuy
nhiên, lão gia thích nàng như vậy!

Nói xong, nghiêng người cười lên, chuẩn bị
lên ngựa đề thương, tiếp tục chiến mấy trăm hiệp.

Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng
nhiên vang lên tiếng kêu của tên tâm phúc của hắn có chút hốt hoảng thậm chí có
vẻ nghèn nghẹn:

- Lão gia! Không xong rồi! Bên ngoài... bên
ngoài trang viên... đến đây một đám người... có vài trăm... Tên đi đầu... nói...
nói chủ nhân đã trở lại, kêu quản sự nơi này ra ngoài nghênh đón. Lại bị Nhị
cẩu canh cửa chặn lại mắng vài câu, nói một đám ăn mày tới xin cơm... Kết quả,
xưng là người chủ nhân đó tát một cái... liền đánh chết Nhị cẩu... hắn rồi!

Ngay từ đầu Hà lão gia còn chuẩn bị mắng
chửi tên tâm phúc không biết điều, nhưng sau khi nghe rõ, trong lòng hắn lập
tức "bộp" một tiếng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tên tiểu đệ đệ phía
dưới lập tức mềm nhũn thành một con tiểu trùng đáng thương... 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3