Sao chiếu mệnh - Chương 24 - 25

Chương 24

Đám cưới của Lara Cameron và Phillip Adler được báo chí khắp thế giới đăng lên trang nhất. Khi Howard Keller biết tin, anh ra ngoài phố, uống rượu đến say mềm. Đó là lần đầu tiên Howard say rượu.

Anh vẫn tự nhủ rằng mối tính giữa Lara và Phillip chẳng bao lâu sẽ nhạt dẫn và chấm dứt.

Mình với Lara là cộng sự chặt chẽ. Hai đứa phụ thuộc vào nhau. Không ai có thể chia rẽ mình và cô ấy.

Anh say sưa trong hai ngày và ngày thứ ba anh gọi điện đến Paris cho Lara.

- Nếu tin đó là đúng, - anh nói, - thì cô nói hộ với Phillip rằng anh ta là kẻ hạnh phúc nhất trên đời!

- Tin đúng đấy, - Lara vắn tắt khẳng định.

Nghe giọng cô, thấy rằng cô đang hạnh phúc.

- Chưa bao giờ tôi sung sướng như lúc này.

- Tôi… Tôi mừng cho cô, Lara. Bao giờ cô về đây?

- Mai Phillip phải biểu diễn ở London, sau đấy chúng tôi về New York.

- Trước khi cưới cô đã báo cho Paul Martin biết chưa?

- Chưa.

- Cô có thấy là bây giờ nên báo không?

- Vâng, tất nhiên rồi. - nàng băn khoăn về chuyện này hơn là nàng nghĩ. Nàng chưa biết Paul Martin sẽ có thái độ như thế nào. - Về đến New York, tôi sẽ báo ông ấy biết.

- Tôi rất mong gặp cô. Tôi rất nhớ cô, Lara.

- Tôi cũng rất nhớ anh, Howard, - và nàng đã nói thật lòng.

Anh là người thân thiết với nàng biết bao nhiêu. Bao giờ anh cũng là người bạn tận tuỵ. Nếu không có anh ấy chắc mình đã chẳng làm được gì hết. Lara thầm nghĩ.

***

Khi chiếc phản lực 727 hạ cánh xuống nhà ga Butler ở sân bay La Guardia tại New York thì đông đảo phóng viên đã đứng chờ.

Viên giám đốc sân bay đưa Lara và Phillip vào phòng tiếp tân.

- Tôi chưa thể để hai vị ra ngoài được, - ông ta nói. - Họ sẽ…

Lara quay sang Phillip.

- Chúng ta đành tiếp họ vậy, nếu không họ sẽ chẳng để chúng ta yên đâu.

- Có lẽ em nói đúng.

Cuộc họp báo kéo dài hai tiếng đồng hồ.

- Hai vị gặp nhau ở đâu?

- Trước đây bà vẫn quan tâm đến nhạc cổ điển chứ, thưa bà Adler?

- Hai ông bà quen nhau đã lâu chưa?

- Hai ông bà sẽ sống ở New York chứ?

- Ông có ngừng việc biểu diễn lưu động không, thưa ông Adler?

Cuối cùng cuộc phỏng vấn cũng phải kết thúc.

Hai xe limousine đã đang đợi hai vợ chồng. Chiếc thứ hai để chở hành lý.

- Anh không quen kiểu ngao du thế này, - Phillip nói.

Lara cười vang:

- Rồi anh sẽ quen thôi.

Lúc ngồi trong xe, Phillip hỏi:

- Ta về đâu bây giờ? Anh có một căn hộ ở phố Năm mươi Bẩy.

- Em nghĩ ta sẽ sống dễ chịu hơn ở nhà em. Nếu anh bằng lòng thì ta sẽ bảo đưa hành lý đến đó.

Họ đến Cameron Plaza, Phillip ngó lên toà nhà khổng lồ.

- Sở hữu của em đấy à?

- Của em cùng với vài nhà băng.

- Anh thấy chóng mặt đấy.

Lara bóp chặt tay chồng.

- Em rất mừng thấy anh thích nó.

Khu nhà riêng của nàng trang hoàng đầy hoa tươi. Nửa tá nhân viên đang chờ để chào nàng và Phillip.

- Chúc mừng bà Adler, ông Adler đã về.

Phillip nhìn quanh, nói:

- Lạy Chúa tôi. Vậy là mọi thứ đều của em hết?

- Của chúng ta cưng ạ.

Thang máy đưa họ lên tầng trên cùng. Căn hộ riêng của Lara chiếm toàn bộ tầng bốn mươi lăm này. Người quản gia mở rộng cửa.

- Chúc mừng bà đã về, thưa bà Adler.

- Cảm ơn bác, Simms

Lara giới thiệu Phillip với mọi người và dẫn chồng vào nhà. Nhà có một phòng khách rộng chứa đầy đồ cổ một sân trời lớn có lan can bao quanh, một phòng ăn, bốn phòng ngủ cho chủ, ba phòng ngủ cho người làm, sáu phòng tắm, một bếp, một phòng đọc sách và một phòng giấy.

- Anh thấy ở đây dễ chịu chứ, cưng? - Lara hỏi.

Phillip cười:

- Hơi chật, nhưng không sao, anh cố gắng vậy.

Giữa phòng khách kê một cây đàn piano mới, rất đẹp nhãn Bechstein. Phillip bước tới mở nắp và nhấn một vài nốt.

- Tuyệt vời - chàng nói.

Lara bước đến bên chồng.

- Đấy là quà cưới của em tặng anh.

- Thật à? - Phillip rất xúc động. Chàng ngồi xuống và bắt đầu đàn.

- Em vừa mới gọi người đến lên dây lại cho anh, - Lara lắng tai nghe những dòng thác âm thanh đổ xuống đang tràn ngập gian phòng. - Anh thích không?

- Rất thích. Cảm ơn em, Lara.

- Bất cứ lúc nào thích, anh có thể chơi đàn được ở đây Phillip đứng dậy.

- Anh muốn gọi điện thoại cho ông Ellerbee, - Phillip nói. - ông ta đang muốn gặp anh.

Bên phòng đọc sách cũng có một máy.

Lara sang phòng giấy và đến bên máy ghi âm nghe lại những cú điện thoại gọi cho nàng thời gian qua. Nàng mở máy. Có nửa tá lời nhắn ở Paul Martin.

- Lara, em ở đâu?

- Lara, anh rất nhớ em.

- Lara, anh đoán em đi ra nước ngoài, nếu không thế nào em cũng đã gọi điện đến anh.

- Anh rất lo cho em. Gọi điện cho anh nhé, Lara.

Rồi cú điện thoại cuối cùng, giọng Martin thay đổi hẳn.

- Tôi vừa nghe tin cô lấy chồng. Đúng thế không? Gọi điện thoại cho tôi.

Phillip đã bước vào phòng, nghe thấy câu cuối cùng.

- Người gọi cho em là nhân vật bí hiểm nào đấy?

Lara quay đầu lại.

- À một người bạn cũ.

Phillip bước đến, quàng tay ôm nàng:

- Liệu anh ta có làm anh ghen không đấy?

Lara âu yếm nói.

- Anh sẽ không phải ghen với bất cứ ai trên cõi đời này. Anh là, duy nhất em yêu và yêu mãi mãi. Và đó là sự thật.

Phillip ghì chặt nàng trong vòng tay:

- Em cũng là người duy nhất anh yêu.

Chiều hôm đó, trong lúc Phillip ngồi đàn, Lara vào phòng giấy, nhấc máy gọi cho Paul Martin. Ông nhấc máy liền.

- Cô về rồi đấy à? - Giọng ông ta nghẹn lại.

- Vâng, - nàng rất sợ cuộc nói chuyện này.

- Tôi thú thật là tin đó đã làm tôi choáng váng Lara.

- Em rất lấy làm tiếc, Paul… Em… Em… Chuyện ấy xẩy ra đột ngột quá.

- Chắc hẳn phải như thế.

- Vâng, đúng thế, Paul, nhưng…

- Chúng ta nên trò chuyện về cái đó.

- Vâng, em…

- Mai, ta sẽ gặp nhau trong bữa ăn trưa. Nhà hàng Vitello. Một giờ trưa, - câu nói như một mệnh lệnh.

Lara ngập ngừng. Nhưng nếu trái ý ông ta lúc này thì sẽ rất nguy hiểm.

- Vâng, em sẽ đến đó.

Máy ngừng. Lara ngồi lo lắng. Liệu Paul có tức giận lắm không và ông ta sẽ làm gì mình?

Chương 25

Sáng hôm sau, lúc Lara đến Trung tâm Cameron, toàn thể nhân viên đã có mặt chờ được chúc mừng nàng.

- Tin đó tuyệt vời.

- Tất cả chúng tôi đều sửng sốt.

- Tôi tin rằng bà sẽ rất hạnh phúc…

Vân vân và vân vân.

Howard đợi trong phòng giấy của nàng. Anh dang rộng tay ôm Lara:

- Chúc mừng cô gái không thích nhạc cổ điển. Chắc bây giờ cô đã thích rồi.

Lara mỉm cười.

- Đúng thế. Có phải vậy không nhỉ?

- Tôi chưa quen gọi cô là bà Adler, - Howard nói.

Nụ cười trên môi Lara vụt tắt.

- Tôi nghĩ là trong công việc giao dịch kinh doanh, tôi vẫn cứ là cô Cameron hoặc bà Cameron. Anh nghĩ sao?

- Tuỳ cô thôi. Tôi rất mừng thấy cô trở về. Công việc ùn cả lại rồi.

Lara ngồi vào ghế đối diện với Howard.

- Bây giờ anh kể tôi nghe về tình hình ở nhà đi.

- Khách sạn ở khu Tây sẽ lỗ vốn mất. Có một khách mua gọi điện từ bang Texas tới. Hôm qua tôi đến xem lại công trình. Đúng là tồi tệ, không thể thương được. Chúng ta sẽ phải sửa chữa rất nhiều. Phải bỏ vào đấy năm hoặc sáu triệu đô-la nữa.

- Khách đã nhìn thấy nó chưa?

- Chưa. Tôi hẹn ngày mai mới đưa ông ta đi xem.

- Anh hoãn đến tuần sau. Ta cần đưa một số thợ giỏi đến sửa sang lại. Bố trí người thật đông có mặt ở dưới gian tiền sảnh lúc ông ta đến.

Howard cười.

- Đúng. Cậu Frank Rose hiện đang ở đây cùng với một số báo cáo. Cậu ta đang đợi ở bên phòng giấy của tôi.

- Tôi muốn xem qua.

- Công ty bảo hiểm Midland sẽ nhảy vào công trình mới của ta chứ?

- Đúng thế.

- Nhưng họ vẫn chưa ký hợp đồng. Họ hơi ngập ngừng.

Lara ghi lại. Nàng nói:

- Tôi sẽ nói chuyện với họ. Việc khác?

- Nhà băng Gotham sẽ cho ta vay bẩy mươi lăm triệu vào dự án mới chứ? - Howard hỏi.

- Đúng thế.

- Nhưng họ lại thoái thác rồi. Họ cho rằng cô đã ôm đồm quá nhiều.

- Họ đòi lãi suất bao nhiêu nhỉ?

- Mười bảy phần trăm.

Anh bố trí cuộc họp với họ đi. Ta sẽ nâng lên hai mươi phần trăm.

Howard trợn mắt nhìn Lara.

- Hai mươi phần trăm? Không thể như thế được, Lara! Không ai lại vay với lãi suất hai mươi phần trăm hết.

- Tôi muốn sống với hai mươi phần trăm hơn là chết với mười bẩy phần trăm. Anh cứ làm đi, Howard.

- Cũng được.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mười hai giờ rưỡi, Lara nói:

- Trưa nay tôi sẽ gặp Paul Martin.

Howard lộ vẻ lo lắng:

- Đừng.

- Tại sao?

- Y là dân Sieile. Dân vùng đó không tha thứ cho ai và không quên cái gì bao giờ.

- Anh phóng đại đấy chứ. Paul sẽ không làm điều gì có hại cho tôi đâu.

- Tôi mong cô nói đúng.

Paul Martin đã đợi Lara trong nhà hàng lúc nàng đến. Trông ông gầy tóp đi, cặp mắt sầu não và thâm quầng, như thể ông bị mất ngủ.

- Chào cô Lara, - ông không đứng lên.

- Chào anh Paul, - nàng ngồi xuống, đối diện với ông ta qua bàn.

- Tôi nhắn lại mấy lời ngu ngốc trong máy ghi âm của cô. Tôi rất ân hận. Tôi không định… - ông nhún vai.

- Lẽ ra em phải báo cho anh biết từ trước. Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột.

- Tôi hiểu, - ông ta chăm chú quan sát vẻ mặt nàng. - Trông cô rất tươi.

- Cảm ơn anh.

- Cô gặp Adler ở đâu?

- London.

- Và ngay hôm đó cô đã mê cậu ta phải không? - Giọng nói Martin đượm chua chát.

- Paul. Chuyện giữa anh và em đúng là tuyệt vời, nhưng chưa đủ đối với em. Em cần phải lấy chồng. Em muốn đêm nào cũng có người em yêu bên cạnh.

Martin vừa nghe nàng nói vừa nhìn nàng.

- Em không muốn làm điều gì khiến anh phải phiền lòng, nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ.

Lại im lặng.

- Anh thông cảm cho em.

- Được - một nụ cười lướt qua trên cặp môi Martin. - Tôi làm gì còn sự lựa chọn khác. Chuyện đã xảy ra rồi. Tôi đã choáng váng như bị sét đánh khi đọc tin trên báo chí và xem trên vô tuyến truyền hình. Tôi vẫn tưởng hai chúng ta gắn bó với nhau hơn thế.

- Anh nói đúng, - Lara lại nói. - Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.

Martin đưa tay vuốt ve cằm Lara.

- Tôi yêu cô quá, Lara. Tôi cảm thấy hiện vẫn còn yêu như thế. Cô là phép lạ xảy ra trong đời tôi.

- Tôi sẵn sàng cho cô mọi thứ chỉ trừ thứ mà Adler có thể cho cô, đó là chiếc nhẫn cưới. Và vì rất yêu cô, tôi mong muốn cô được hạnh phúc.

Lara thở phào nhẹ nhõm:

- Em rất cảm ơn anh, Paul.

- Bao giờ tôi có thể gặp chồng cô được?

- Tuần tới chúng em tổ chức bữa tiệc mời bè bạn, anh đến được không?

- Tôi sẽ đến. Cô nhắn với cậu ta là cậu ta nên đối xử tốt với vợ kẻo liệu hồn với tôi đấy.

Lara mỉm cười:

- Vâng. Em sẽ nói lại với Phillip.

***

Lúc quay về văn phòng, nàng thấy Howard Keller đang đợi.

- Bữa ăn diễn ra thế nào? - Anh lo lắng hỏi.

- Tốt. Anh hiểu lầm Paul đấy. Anh ấy chơi rất đẹp - Vậy thì may. Tôi rất vui thấy mình đã hiểu sai.

- Tôi đã bố trí mấy cuộc họp của cô vào sáng mai với…

- Anh báo xin họ hoãn lại đi, - Lara nói. - Ngày mai tôi sẽ nghỉ ở nhà với chồng tôi và sẽ tiến hành tuần trăng mật vào thời gian tới.

- Tôi mừng thấy cô hạnh phúc như vậy - Howard nói.

- Howard. Tôi sung sướng đến lúc làm tôi sợ. Tôi sợ lúc nào đó thức dậy sẽ thấy đó chỉ là giấc mơ. Tôi chưa thấy ai được sung sướng như tôi bây giờ.

Howard mỉm cười:

- Tốt lắm. Vậy tôi sẽ họp với người ta.

- Cảm ơn anh, - nàng hôn lên má Howard. - Phillip và tôi sẽ tổ chức bữa tiệc vào tuần sau. Thế nào anh cũng phải đến đấy.

***

Bữa tiệc diễn ra tối thứ Bảy sau đấy, tại tầng trên cùng toà nhà của nàng. Bữa ăn theo kiểu tiệc đứng đơn giản và chỉ có tên một trăm khách. Nàng mời những người cộng sự: chủ nhà băng, chủ thầu, kiến trúc sư, quan chức trong thành phố, chủ tịch các nghiệp đoàn… Phillip thì mời nhạc công, các ông bầu âm nhạc và những nhà hảo tâm đóng góp cho Quỹ.

Hai khối xem chừng không chịu hoà nhập vào nhau, bởi họ không có những mối quan tâm chung.

Lara giới thiệu một số cộng sự của nàng với nhóm âm nhạc. Mặc dù cố tham gia câu chuyện, nhưng chỉ lát sau họ đã phải bỏ đi bởi chẳng hiểu gì hết. Ngược lại nàng cũng giới thiệu một số bạn của Phillip với các cộng sự của mình thì tình hình cũng không khá hơn. Hai nhóm người tlường như nói bằng hai ngôn ngữ.

Paul Martin đến một mình và Lara vội vã ra cửa đón ông.

- Tôi phải đến chứ, - ông nhìn quanh. - Tôi muốn gặp Phillip.

Lara dẫn Martin đến chỗ Phillip đang đứng với bạn bè của chàng.

- Phillip? Đây là một bạn cũ của em, ông Paul Martin.

Phillip giơ cao tay:

- Rất mừng được gặp ông.

Họ bắt tay nhau vui vẻ.

- Ông là người may mắn đấy, thưa ông Adler. Cô Lara là một phụ nữ tuyệt vời.

- Thì tôi vẫn bảo với chồng tôi như thế, - Lara mỉm cười nói.

- Lara không cần nói. - Phillip đáp, - tôi cũng đã biết tôi là người may mắn rồi.

Paul Martin chăm chú nhìn Phillip:

- Có thật như thế không?

Lara cảm thấy không khí đột nhiên căng thẳng.

- Để tôi mời ông một ly rượu, - nàng nói với Martin.

- Cảm ơn, tôi không uống. Cô không nhớ à? Tôi không uống rượu.

Lara cắn môi.

- Tôi nhớ chứ. Vậy để tôi giới thiệu ông với vài người bạn, - nàng dẫn Martin đi khắp phòng khách, giới thiệu ông với mọi người.

Một nhạc công nói:

- Tối mai Leon Feisher sẽ trình diễn một chương trình. Nhất định tôi không chịu bỏ, - anh ta quay sang Paul Martin, lúc này đang đứng cạnh Howard Keller, - ông đã nghe Fleisher biểu diễn lần nào chưa?

- Chưa.

- Ông ta đàn tuyệt vời. Và chỉ bằng tay trái thôi, tất nhiên.

Paul Martin ngạc nhiên:

- Sao lại chỉ dùng tay trái?

- Fleisher bị bệnh, hỏng bàn tay phải từ mười năm nay rồi.

- Nhưng biểu diễn cả một chương trình mà chỉ dùng mỗi bàn tay trái sao được?

- Khoảng một nửa tá nhà soạn nhạc sáng tác những bản concerto dành riêng cho bàn tay trái. Chẳng hạn Demuth, Franz Schbidt, Korgol và một bản concerto tuyệt vời của Ravel.

Một số khách đề nghị Phillip đàn cho họ nghe.

- Xin vâng. Đây là bản tặng vợ tôi, - chàng ngồi vào đàn và chơi một đoạn trong bản concerto của Rachmamnoff dành cho piano. Cả gian phòng lãng đi. Mọi người đều bị thôi miên vào tiếng nhạc kỳ diệu tràn ngập tầng nhà. Lúc Phillip đứng lên, tiếng vỗ tay vang rền như sấm.

Một tiếng đồng hồ sau, bữa tiệc kết thúc. Sau khi tiễn người khách cuối cùng ra khỏi cửa Phillip nói:

- Quả là một bữa tiệc?

- Anh ghét tiệc lớn phải không, cưng? - Lara hỏi.

Phillip ôm nàng, cười:

- Có lộ liễu lắm không, em?

- Những mười năm chúng ta mới tổ chức tiệc đông người thư thế này một lần thôi, - Lara hứa. - Anh có thấy khách hôm nay tách làm đôi như thể người của hai hành tinh khác nhau không?

Phillip áp môi lên má vợ:

- Chuyện ấy không quan trọng. Hai chúng mình có hành tinh riêng của chúng mình. Ta cho nó quay đi nào…