Tình Ngang Trái (Tập 4) - Chương 13 - 14
Chương 13
“Không phải anh nói ở sẽ nhà với em à?” Đàn ông ai cũng thích khoác lác và lừa dối, việc không làm được thì đừng khiến người ta phải hy vọng.
Tư Nguyên mới đi vài bước thì khựng lại, anh thở dài quay về vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Anh gọi Tiểu Lộng tới ngồi với em nhé? Nhiều lắm là hai giờ anh sẽ có mặt ở nhà.” Anh nhẹ giọng cam đoan.
Cô ngoảnh mặt đi: “Em không muốn Tiểu Lộng thấy vẻ xơ xác của mình bây giờ.”
Quan trọng nhất là, cô rất sợ lúc này Tiểu Lộng sẽ nhắc tới chữ ‘ba’.
Tư Nguyên đấu tranh tư tưởng: “Vậy anh kêu Thường Hoan đi làm trễ một chút, để cô ấy ở nhà với em nhé, được không?”
Thế nhưng cô lại nhìn anh chằm chằm, nói nghiêm túc: “Không, em muốn anh ở nhà với em!”
Tư Nguyên kinh ngạc, xưa nay Duy Đóa luôn sống bằng lý trí, trước giờ cô chưa từng ‘quấn’ lấy anh kiểu này. Suốt nhiều năm qua, dù hai người ‘nương tựa lẫn nhau’ nhưng Duy Đóa cũng chưa một lần ‘tùy hứng’ bảo anh nhất định phải ở bên cô. Lẽ nào vì thất tình mà khiến cô thấy lẻ loi? Anh âm thầm bất an, nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra điều bất thường.
Bầu không khí hơi ngưng đọng.
Duy Đóa rũ mắt xuống: “Tư Nguyên, thực ra có một thời gian em đã lặng lẽ thích anh.”
Lời của cô khiến Tư Nguyên giật mình chấn động.
“Em có rất nhiều thiếu sót, trên lưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, dẫu em có thích anh cũng không dám đeo đuổi.” Cô ngước mặt lên nhìn anh, “Dù trong lòng em đã từng vô cùng hy vọng anh có thể đưa tay kéo em một lần, chỉ cần anh dứt khoát nói một câu thì em sẽ không hành động theo cảm tính.”
Cô đã từng vô cùng hy vọng được anh thổ lộ, nhưng đợi mãi vẫn không thấy. Bây giờ mọi thứ đã thành vô nghĩa thì anh lại nói.
“Anh xin lỗi.” Tư Nguyên nghẹn lời.
Vốn dĩ bọn họ có thể thật ngọt ngào hạnh phúc, vì anh suy trước nghĩ sau, vì anh ích kỷ và yếu đuối mà bỏ lỡ mất cô.
Cô lắc đầu, nói: “Em không oán hờn gì anh, là do duyên phận chúng ta quá mỏng. Nhưng bây giờ em đang trong thời gian khổ sở nhất, anh có thể ở bên em được không?”
Tư Nguyên nắm lấy tay cô, cô đã nói như vậy thì làm sao anh có thể bỏ cô mà đi?
“Em tới cơ quan với anh nhé?” Anh đề nghị.
Duy Đóa sững sờ.
“Anh chỉ đưa một công văn cho lãnh đạo đóng dấu ký tên, nhanh lắm!”
Đôi môi cô bất giác nở nụ cười khổ sở, cô quên mất Tư Nguyên là người nặng lòng trách nhiệm.
“Được.” Cô gật đầu, nếu cô còn ngăn cản anh nữa thì đúng là quá vô lý.
Duy Đóa còn sốt nhẹ nên lúc ngồi trên xe, bước chân cô vẫn có vẻ chông chênh.
Anh lái xe, còn cô nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc ven đường.
Cô hoàn toàn im lặng, chẳng biết đang nghĩ gì. Tư Nguyên vừa lái xe, vừa chốc chốc xoay qua nhìn cô. Vẻ mặt thẫn thờ của cô khiến anh cảm thấy quá đắng lòng.
Khoảng hai cây số nữa thì tới cơ quan của anh, rốt cuộc cô cũng phá vỡ sự yên tĩnh bằng giọng nói rất nhẹ.
“Tư Nguyên, hãy cho bọn họ đi đi.” Tiếng cô rất khẽ, nặng nề mà vô lực.
Tư Nguyên kinh ngạc.
“Nếu anh ta cảm thấy bỏ đi mới có thể sống sót, vậy thì mình cần gì phải cản trở?” Khóe môi cô buông giọng mỉa mai, đó là biểu cảm sau khi cô bị tổn thương nặng nề.
Tư Nguyên trầm mặc một lát rồi nói: “Không thể được.” Việc này không phải là vấn đề xung đột tình cảm đơn giản.
“Làm vì em được không?” Cô tĩnh lặng hỏi.
“Đóa, anh ta không xứng để em làm những việc này.” Tư Nguyên nhíu mày.
Một gã đàn ông đã làm tổn thương cô nghiêm trọng, thì thực sự không đáng để cô phải trả giá. Thứ cảm giác này quá tồi tệ, bởi lẽ dường như cô đang yêu gã đàn ông kia tha thiết.
Vậy mà khi nghe xong cô lại mỉm cười: “Trông em giống Thánh Mẫu lắm sao? Em không phải vì anh ta mà em vì bản thân mình!”
Giọng cô chứa đầy căm thù: “Để anh ta và Trần Ôn Ngọc ra nước ngoài đi, em không muốn gặp lại anh ta nữa!” Cô nói không nói tạm biệt, là bởi từ nay cô không muốn thấy người đàn ông đó nữa.
Tư Nguyên khựng lại vài giây, biểu hiện của cô không giống như đang nói dối.
“Đóa, anh xin lỗi, đây là chức trách của anh.” Tư Nguyên bất đắc dĩ nói lời xin lỗi.
Cô cứng đờ và tiếp tục im lặng.
Qua hết giao lộ này là sẽ tới Cục Bảo hộ lao động.
“Tư Nguyên, em khát nước, em muốn uống sữa tươi.” Cô nhìn về phía trước, nhỏ giọng yêu cầu.
Tư Nguyên vội vàng dừng xe trước quán sữa cách đó không xa. Anh quên mất là cô còn sốt nhẹ, chắc trong người cô còn khó chịu lắm. Lúc nãy đi ra ngoài gấp quá nên anh quên cầm theo bình trà nóng cho cô.
“Anh đi mua sữa cho em, em muốn uống sữa có đường hay sữa trứng?” Anh hỏi.
“Em muốn uống sữa trứng nóng.” Cô cười nhẹ, nụ cười trong trẻo của cô khiến người ta mờ mắt.
“Được, anh sẽ quay lại ngay.” Tư Nguyên dứt khoát buộc mình phải thu hồi ánh mắt, rồi xoay gót đi vào quán sữa.
Qua cửa sổ xe, cô nhìn chòng chọc Tư Nguyên đang trả tiền bên trong, và cô từ từ đẩy cửa xe ra.
Mùa này ít ai uống sữa nóng, Tư Nguyên đang chờ nhân viên cửa hàng hâm ly sữa trong lò viba mà không phát hiện, cô đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của anh.
Cách đó hơn mười mét là khu vực đèn đỏ dành cho người đi bộ. [1]
[1] Loại đèn này cũng nằm ngay ngã tư giống như đèn xanh đỏ dành cho xe ô tô, nhưng nó to hơn (thường có hình vuông) và biểu hiện hình bàn tay, bàn tay đỏ thì người đi bộ dừng lại và bàn tay xanh thì người đi bộ đi qua.
Cô đứng giữa đường, ngửa đầu dõi đôi mắt trống rỗng lên nhìn bầu trời cao vời vợi. Hôm nay trời trong nắng ấm, ánh dương sáng lạn.
Đèn đỏ trên vỉa hè vừa sáng lên, cô từ từ di chuyển bước chân…
Đèn xanh dành cho dòng xe cộ bật sáng, các tài xế đua nhau đạp chân ga.
Tư Nguyên cầm ly sữa nóng hổi từ cửa hàng đi ra, anh sửng sốt khi thấy xe mình trống trơn, anh vội nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cô.
Đột nhiên tốc độ bước chân cô nhanh hơn. Và ‘ầm’ một tiếng, cô bị một chiếc xe phóng tới đụng văng ra xa mấy mét.
“Đóa!” Tận mắt thấy cảnh tượng khiếp đảm này, Tư Nguyên vứt ly sữa trong tay chạy điên cuồng về phía cô.
Đau quá! Hô hấp cô rời rạc, cô muốn đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống, mỗi lần hít thở cơ thể đều đau như muốn nức toạc.
Tên tài xe lái xe gây tai nạn khiếp vía ngồi im trong xe, đưa tay run rẩy quay số tổng đài 120, rồi sau đó gọi qua công ty bảo hiểm.
Tư Nguyên quỳ gối trước mặt cô, đôi tay run bần bật. Anh sợ cô chết, nhưng thật may là cô chỉ bị thương.
“Em… tại sao em lại làm chuyện điên rồ này?” Anh không ngờ, anh thực sự không ngờ một Duy Đóa trông cứng cỏi là thế mà đi coi thường mạng sống.
Duy Đóa không thể ngồi dậy nổi, cô đưa tay trái ôm lấy cánh tay phải chầm chậm lắc đầu. Mỗi một cử chỉ đều khiến cô đau đến gần như xương cốt gãy vụn.
“Không phải em coi thường bản thân, em chỉ… choáng váng đầu óc và bất cẩn…” Cô cố hết sức để nói, “Bế em lên… em xin lỗi…. Mặc dù anh còn chức trách phải làm nhưng chắc anh… anh nên đưa em tới bệnh viện trước, em đau quá…” Cô không thể và không cách nào gây khó xử cho anh, nên cô đành làm khó xử bản thân mình.
Dường như Tư Nguyên hiểu được điều gì đó, lòng anh đau như dao cắt, hai mắt đỏ bừng, gắt giọng: “Kiều Duy Đóa, sao tính tình em lại dữ dội đến vậy?” Muốn tự sát thì cắt cổ, muốn ngăn cản anh tới cơ quan thì đụng xe, cô là người phụ nữ ‘đáng sợ’ như thế sao? Cô ‘đáng sợ’ tới nỗi anh đau xót.
Cô mỉm cười, một nụ cười thê thảm: “Có phải làm vậy khiến người ta rất ghét?”
Những giọt lệ không kiềm chế nổi của Tư Nguyên bỗng chực trào: “Đúng, thật khiến người ta chán ghét! Anh đưa em tới bệnh viện trước!”
Anh vội vàng vươn tay đỡ cô, nhưng chỉ một động tác đơn giản ấy cũng khiến cô đau tới ngạt thở, mồ hôi túa ra đầm đìa.
Tư Nguyên sợ tới mức toàn thân căng cứng, đỡ cô cũng không được, mà không đỡ cô thì anh chẳng nỡ để cô nằm trên mặt đường.
Nằm trở lại trên đất lần nữa, cô bỗng bật cười. Cô thật thất bại, cô biến một người luôn dịu dàng điềm tĩnh như Tư Nguyên trở nên nóng nảy.
“Tính nết em xấu xa, không thể dịu dàng như Trần Ôn Ngọc, nên mới làm người ta ghét bỏ, mới khiến đàn ông khó chịu…” Cô cười nhàn nhạt, “Nhưng đấy chính là em… là bản chất chân thực của con người em… Em cũng muốn sửa đổi, cũng uốn nắn mình tốt hơn, dễ thương hơn… Để xứng đáng được yêu thương, thế nhưng muốn thay đổi thật quá gian nan…” Mọi người đều nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, muốn cô vứt bỏ mớ tính tình thối tha kia thì thật sự quá khó.
“Em không cần sửa! Anh chịu đựng được bởi vì anh quan tâm em!” Tư Nguyên xót xa cắt ngang lời cô, “Lúc đầu anh quen em, em cũng có kiểu cách này, em không cần thiết vì bất cứ kẻ nào mà thay đổi!” Nước mắt anh rớt trên mu bàn tay cô.
Hóa ra cũng có người nói cô không cần sửa chữa, hóa ra trên thế giới này còn có người chịu được khuyết điểm của cô.
Cô dùng nụ cười yếu ớt che dấu nỗi bi ai: “Tư Nguyên, bây giờ anh có muốn kéo em một lần không?”
Cô đã nằm sâu dưới đáy vực, anh có thể kéo cô lên được không? Cảm giác đau thương, trống trải có thể làm người ta nổi điên, cô muốn được cứu vớt.
“Em yên tâm, lúc này bất kể em ở đâu anh cũng sẽ kéo em lên!”
Cô mỉm cười, nhưng vẫn là nụ cười thờ thẫn.
Bấy giờ trên đỉnh đầu bọn họ có tiếng máy bay lao vút qua, cô bàng hoàng đưa mắt nhìn theo nơi rất nhanh đã biến thành đốm đen nhỏ xíu.
Cuối cùng cô nói: “Nếu có người tình nguyện xin phép chăm sóc em, nội trong vòng hai tuần, em tin mình sẽ cảm động, sẽ nhận anh ấy làm bạn trai…”
…
Ngày 30 tháng 9 năm 2011, Kiều Duy Đóa bị nứt xương bả vai phải phẫu thuật khẩn cấp.
Ngày 10 tháng 10 năm 2011, khi Kiều Duy Đóa xuất viện, Tư Nguyên lấy thân phận bạn trai để ở bên cạnh cô. Cùng ngày, vở kịch cuộc khủng hoảng tài chính ở Ôn Thành xuất hiện sự biến đổi lớn.
Dưới sự can thiệp của chính phủ, chủ tịch Hồ X Lâm của tập đoàn sản xuất mắt kính X Thái – người đã bỏ trốn qua Mỹ để lánh nạn – đã quay trở về Ôn Thành.
Ngay sau đó, chính phủ đã đưa ra nhiều hạng mục giải quyết khủng hoảng nợ nần cho các doanh nghiệp. Trong đó yêu cầu các ngân hàng không thoái vốn, giảm áp lực cho vay và thành lập ‘quỹ cứu trợ chuyển dịch tái cơ cấu doanh nghiệp’. Lên kế hoạch bơm vốn, đầu tư cổ phần, thu mua tái cơ cấu, trợ giúp các công ty hoạt động tốt vượt qua cửa ải khó khăn, giúp chính phủ giải quyết các nguy cơ về khoản nợ rủi ro…
Từ Tết Trung thu tới giữa tuần lễ Quốc khánh, chỉ vẻn vẹn trong vòng một tháng mà toàn bộ Ôn Thành chẳng khác gì một phòng xông hơi.
Mặc dù tới tháng 10, Ôn Thành vẫn còn u ám nhưng dưới sự hỗ trợ kịp thời của chính phủ, tình hình kinh tế đã có xu hướng ổn định và cuộc khủng hoảng đã tạm thời lắng xuống.
Chương 14
Đêm giao thừa ngày 22 tháng 1 năm 2012.
Trung tâm mua sắm Intime.
“Tư Nguyên, anh nói xem em nên mua gì thì được?” Kiều Duy Đóa và Tư Nguyên cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm.
Lục thẩm phán mời cô tham dự đêm giao thừa, ngụ ý của bữa tiệc gia đình này làm Kiều Duy Đóa khó tránh khỏi căng thẳng.
“Em đừng lo, bọn mình chuẩn bị quà cho ba mẹ anh thôi, còn mấy bà chị thì miễn.” Tư Nguyên trấn an cô.
Cô nhíu mày: “Lo đủ nghi thức em vẫn thấy dễ chịu hơn.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Tư Nguyên rất đỗi vui mừng: “Đóa, cám ơn em.”
Cô nhìn anh, chẳng hiểu tại sao bỗng dưng anh lại nói cám ơn.
“Cám ơn em đã tới tham dự bữa tiệc, cám ơn em đã mua quà cho ba mẹ và các chị gái của anh, cám ơn em… đã vì anh mà nỗ lực, vì anh mà hết lòng…” Từ ngày hẹn hò tới giờ, Tư Nguyên cảm nhận được cô đối với mối quan hệ này chưa từng chiếu lệ, mà là sử dụng mọi tình cảm chân thành.
Anh quả thực rất may mắn.
“Có gì mà cám ơn chứ!” Bị anh cảm ơn chính thức như vậy khiến Kiều Duy Đóa rất ngại ngùng.
Nếu muốn nói cám ơn, thì người đó hẳn là cô. Cô và Tư Nguyên hẹn hò so với các cặp đôi khác thì thiếu lửa yêu đương, nhưng lại đong đầy quý trọng. Rất nhiều chuyện Tư Nguyên đã thả chậm bước để chờ cô, và cô cũng luôn lấy cảm nhận của anh làm tiền đề.
Bây giờ cô đang làm những việc mà vốn dĩ một người bạn gái nên làm. Cô và Tư Nguyên đã qua cái tuổi vui đùa, nên trong quá trình hẹn hò nhất định phải chú ý tới vài vấn đề chi tiết.
“Em muốn qua bên kia xem xe đồ chơi chạy bằng điện có điều khiển từ xa.” Cô chỉ về phía trước.
Chị cả của Tư Nguyên có cậu con trai ba tuổi, cô đã nghĩ ra món đồ chơi khá thích hợp. Còn chị hai anh thích làm đẹp nên cô sẽ tặng kem dưỡng da.
“Được.” Tư Nguyên tự nhiên nắm lấy tay cô.
Anh không để cô chịu nhiều áp lực, nhưng hình thức hẹn hò giữa các đôi lứa nên có thì bọn họ vẫn làm theo.
“Anh nói cái này đẹp hay cái này đẹp hơn?” Đứng trước kệ hàng, cô giơ hai chiếc ô tô đồ chơi lên cho anh xem.
Chỉ một động tác đơn giản mà cơ bắp trên bả vai cô co rút, khiến cánh tay phải của Duy Đóa đau nhoi nhói.
“Em lại đau nữa à?” Tư Nguyên vội hạ cánh tay cô xuống.
“Hôm nay trời đổ mưa, chắc em bị phong thấp.” Cô mỉm cười phớt lờ.
“Nói bậy đi, trên vai em có tới mấy cây đinh dài 5cm, làm sao không đau được?” Tư Nguyên nhăn nhó, đưa tay xoa nhẹ vùng bị đau của cô.
Cô cười cười, dường như cố tình lảng tránh chủ đề này.
“Đóa à, chừng nào em đi nhổ mấy cây đinh đó?” Tư Nguyên buột miệng hỏi.
Mấy cây đinh định hình khung xương trong vòng ba tháng là có thể rút ra, thế nhưng Duy Đóa lần lữa mãi không chịu tới bệnh viện.
“Em nghe nói… đau lắm…” Lần trước đi kiểm tra, cô thấy một bệnh nhân đau tới lăn lộn khiến cô bị ám ảnh.
“Em cũng biết mình không phải đúc từ sắt thép rồi hả?” Đối với vụ tai nạn xe cộ, tới nay Tư Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“…” Cô lặng thinh.
Tư Nguyên chỉ chỉ vào một chiếc ô tô gần chỗ mình, “Anh thấy độ bóng chiếc xe này khá tốt, mẫu mã cũng đẹp.” Anh đánh trống lảng qua chuyện khác.
“Nhưng anh nói tính cháu anh khá bướng bỉnh, em thấy bé sẽ thích chiếc việt dã này hơn.” Sự bao dung của anh làm cô thực sự cảm kích.
Hai người trao đổi một lát rồi cuối cùng mua chiếc xe đồ chơi màu đỏ.
Tư Nguyên lấy bóp ra định trả tiền, thì cô ngăn lại: “Đừng, đã nói để em tặng mà.”
“Anh sẽ không ngăn cản em tính tiền phần quà dành cho ba mẹ anh, nhưng phần quà em mua cho mấy bà chị thì phải để anh lo.” Anh trả tiền và cô làm việc lễ nghĩa.
“Không được!”
“Đóa à, em phải tin anh, anh dư tiền tích góp nhiều hơn em.” Tư Nguyên nói kiên quyết.
Cô làm lụng rất vất vả, không những phải trả tiền vay ngân hàng mà còn thường xuyên ‘hiếu kính’ ba mẹ. Nếu để cô thanh toán phần quà cáp, thì Tư Nguyên sợ sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô.
Thực ra cô mới là người có tiền, nếu cô chịu tới ngân hàng bổ túc hồ sơ. Duy Đóa nín lặng và dấu nhẹm cái ‘bí mật’ ấy. Bởi lẽ, khoảng thời gian kia đã trở thành dĩ vãng, Hình Tuế Kiến cũng một mực từ chối nhận lại số tiền. Đã như thế, thì nó phải đành nằm trong tài khoản nhà băng mãi mãi.
Tờ hóa đơn bị cướp đi, mà Duy Đóa chẳng thể lay chuyển được Tư Nguyên. Do hôm nay khu mua sắm thời trang trẻ em hoạt động nhộn nhịp, nên trước quầy thu ngân xếp một hàng dài.
Duy Đóa đợi hồi lâu mà Tư Nguyên vẫn chưa trở lại, cô thấy quầy quần áo trẻ em bên cạnh giảm giá rất hấp dẫn, và có bộ váy rất hợp với Tiểu Lộng nên cũng nhàn nhã ghé vào.
Bên trong toàn là phụ nữ chen chúc lẫn nhau, Duy Đóa chưa kịp coi kỹ bộ quần áo, thì đã bị một người phụ nữ cướp đi thanh toán. Cô không quen với cảnh giành giật nên đành cười trừ bước ra.
Hèn gì khu vực thời trang trẻ em toàn là đàn bà, với ‘không khí’ này thì rất hiếm người đàn ông nào chịu đi dạo trung tâm mua sắm với phụ nữ giống như Tư Nguyên.
Duy Đóa định tới chỗ bán túi sách thưa thớt người xem, nhưng chỉ vừa chớm vài bước thì toàn thân cô đều hóa đá.
Tại vị trí của cô bây giờ, ở khu vực đồ chơi trẻ em gần đó có một đôi nam nữ đang chọn mua đồ chơi. Người đàn ông cao lớn, mặt đầy râu quai nón, ngũ quan hơi mơ hồ. Anh ta bế một cậu bé khoảng hơn một tuổi, đứng bên cạnh là người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp. Bé trai ôm chặt món đồ chơi mô hình máy bay không thả, khiến người phụ nữ phản đối rất dữ. Nhưng người đàn ông cúi đầu nói gì đó, thì chị ta chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Khung cảnh một nhà ba người thật đầm ấm, thế mà toàn thân Duy Đóa lại phát run. Cô đi tới gần từng bước như thể bị ma ám, muốn nhìn thật rõ gương mặt mơ hồ của người đàn ông kia.
Người đó, người đó… Không, nhất định cô nhìn nhầm rồi.
Cô biết tính người đó rất thiếu kiên nhẫn, xưa giờ cô chưa bao giờ thấy gã để lộ nét mặt gần như dịu dàng với ai, bao gồm cả cô và Trần Ôn Ngọc.
Người đó đã xuất ngoại, đây chỉ là người giống người! Thế nhưng tại sao một cảm giác quen thuộc đến đáng sợ phủ kín toàn thân cô? Cô bước từng bước tới gần, đúng lúc ấy thì người đàn ông ngước mắt lên chạm vào đôi mắt cô…
Đôi mắt như đường gươm sắc bén kia trông vô cùng quen thuộc. Trong tức thời, cô cảm thấy mình không thở nổi, còn người đàn ông đó cũng cứng đờ.
Cả thế giới như ngừng trôi, và cô có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của bản thân mình.
“Đóa, anh thanh toán xong rồi, chúng ta có cần tới nơi khác xem thêm gì không?” Có người vỗ nhẹ vào vai cô.
“Tư Nguyên, em…” Cô xoay người, hơi thở bắt đầu gấp rút và thái dương rịn đầy mồ hôi.
“Xảy ra chuyện gì? Em khó chịu chỗ nào?” Thấy cô bỗng dưng như ngạt thở khiến Tư Nguyên sốt ruột.
“Em, em thấy…” Cô xoay lại muốn chỉ cho anh xem, thế nhưng ở khu đồ chơi bên kia chỉ có một người phụ nữ đang chọn búp bê cho con gái, mà cảnh tượng ‘một nhà ba người’ đã mất hút.
“Em thấy gì?” Tư Nguyên hỏi.
“Em…” Lẽ nào cô bị ảo giác?
Hồi lâu sau, rốt cuộc cô cũng có thể hít thở bình thường. Cô rũ mắt xuống, thần sắc nhạt nhẽo: “Em nhìn nhầm thôi…”