Trời Đất Tác Thành - Mở đầu

Mở đầu

New York, Mỹ.

Bởi vì nằm tại phía Đông nước Mỹ, nhiệt độ ở New York không giống như Los Angeles thích hợp để ở lại, mùa lạnh nhất cả năm hẳn là vào tháng một và tháng hai, nhiệt độ trung bình cơ bản khoảng -3~4oC.

Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, nắm áo gió trên người thật chặt, cô hướng đến cửa chính của biệt thự.

Lúc đến cửa cô đã được quản gia đưa vào phòng khách, trời gần chập tối, cả thành phố New York bao phủ bởi ánh mặt trời mỏng manh.

“Doãn tiểu thư.” Quản gia đương nhiên biết cô, lúc này ông ta đóng cửa lại, cung kính cười nói, “Mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Kha tiên sinh ở phòng ngủ, lát nữa sẽ đi xuống.”

Cô khẽ gật đầu, lúc này đưa ra gói to xách trong tay chuyển qua cho ông ta.

“Đây là?” Quản gia có chút nghi hoặc mà nhận lấy.

“Thịt xiên nướng.” Vẻ mặt cô thản nhiên, lời ít mà ý nhiều, “Bán thành phẩm, ông vào phòng bếp bảo người ta chế biến một chút.”

Trong lòng quản gia đương nhiên rõ ràng đặc quyền của cô, ông ta lập tức dựa theo ý của cô đi làm.

Cô ho nhẹ một tiếng, khom người ngồi xuống sofa.

Đầu bếp của phòng bếp là đầu bếp Michelin star được đặc biệt mời đến, màu sắc hương vị đều đầy đủ, đương nhiên hiệu suất cũng cao, không bao lâu, quản gia đã bưng thành phẩm mới từ lò bếp ra.

Cô nhận lấy cái khay trong tay quản gia, cúi đầu ngửi, khẽ cong khoé miệng, “Thơm quá.”

Đúng lúc này, từ trên cầu thang trước mặt có người chạy xuống, bước chân của người nọ nhẹ nhàng, gần như trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt họ.

Đó là một cô gái có đôi mắt thật to, chỉ thấy cô mở to mắt hướng về Doãn Bích Giới, nghiêng người, ngón tay chỉ trên lầu, “Chị Bích Giới, Kha tiên sinh bảo chị trực tiếp đi lên.”

Đôi mắt Doãn Bích Giới khẽ động, bình tĩnh bưng cái khay đi lên lầu.

“Doãn tiểu thư.” Quản gia ở phía sau gọi cô lại, vẻ mặt hơi sợ hãi, “Kha tiên sinh, cậu ấy… không ăn ở phòng ngủ…”

“Suỵt.” Nhưng cô gái mắt to giơ tay ngăn quản gia lại.

Mà người bưng khay đã sớm biến mất ở chỗ rẽ tại cầu thang trong vài giây.

“Tiểu Ẩm, việc này?!” Trên trán quản gia đã có mồ hôi lạnh.

Cô gái gọi là Tiểu Ẩm cười tủm tỉm, vỗ bả vai quản gia, “Từ ngày Kha tiên sinh cho phép chị ấy tự do ra vào phòng ngủ, ông nên vui mừng hôm nay chị ấy không trực tiếp bưng lò nướng và dầu mỡ lên.”

Trên lầu, Doãn Bích Giới có chút không kiên nhẫn mà gõ ba cái tượng trưng trên cánh cửa, rồi cầm nắm cửa đẩy ra.

Phòng ngủ rất lớn, nhưng cũng rất cứng nhắc lạnh lẽo, sạch sẽ gọn gàng, không dính một hạt bụi, không có bài trí dư thừa.

Hơn nữa xét theo mức độ nghiện sạch trầm trọng của anh, mỗi ngày đều có người đến quét dọn hai lần, phân công vào đúng tám giờ sáng và bảy giờ tối.

Cô đóng cửa lại hướng vào trong, đi vòng qua bình phong thì thấy Kha Khinh Đằng đang mặc áo ngủ màu đen ngồi trước bàn, vẻ mặt điềm tĩnh lật xem một quyển sách.

Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng vào, nhợt nhạt bao phủ bộ phận dưới vai trái của anh, cho dù màu sắc quần áo tối sậm, nhưng tia sáng ít nhiều cũng nhuộm trên người anh một tí ấm áp, nhìn qua dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.

Cô không hề nói chuyện với anh mà ngồi xuống chiếc giường lớn đối diện cái bàn, rồi bắt chéo chân bắt đầu ăn thịt xiên nướng.

Mùi thịt nướng đầy dầu mỡ lập tức tràn ngập phòng ngủ gọn gàng, ngay cả máy lọc không khí cũng nhất thời không lọc được mùi vị này, cô lại cầm cái khay, càng ăn càng ngon miệng.

“Lại đây.” Một lát sau, phía sau cái bàn rốt cục truyền đến hai chữ lạnh như băng.

Cô vẫn không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, anh buông sách, hơi nhíu mày từ trên ghế đứng dậy, rồi đi đến bên giường.

“Ăn không?” Trước người có bóng mờ bao phủ sang đây, cô mới ngẩng đầu, quơ quơ thịt xiên nướng trong tay về phía anh.

Gương mặt anh không chút thay đổi mà nhìn cô, thịt nướng dính đầy mỡ trong tay cô cùng với khăn trải giường sạch sẽ dưới thân cô.

Giằng co vài giây, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô ngồi trên đùi mình.

Cô ngồi vững vàng trên đùi anh, đưa thịt nướng trong tay tới bên miệng anh, “Anh đọc sách gì đó?”

“Tiệc cưới của người hiền đức.” Anh hé miệng ăn một miếng, trả lời.

“Có phải gần giống với lịch sử phật giáo Buton của dân tộc Tạng không? Sách sử của dân tộc thiểu số.” Tiếng nói của cô trong trẻo lạnh lùng có chút biếng nhác.

“Em đã đọc rồi?” Lúc này anh ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên chậm rãi đưa tay vén tóc bên trái cô ra sau tai.

Ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô nhanh chóng thu hồi, trong lòng cô khẽ động, một cảm giác không nói rõ trào dâng.

Anh không ăn thịt nướng nữa, cũng không nói chuyện.

Lời nói của anh luôn luôn ít ỏi, chuyện cần anh đích thân quyết định sách lược, anh sẽ tuyên bố với người khác trong một giới hạn của thời gian và không gian.

Ngoại trừ phần nhỏ thời gian cô ở bên cạnh anh, thời gian còn lại của anh vẫn chỉ để chính mình ở trong tĩnh lặng và gần như không có sự sống.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng từ ngoài cửa sổ từng chút một chìm vào bóng tối.

Doãn Bích Giới nhìn cái bóng của chiếc mũi thẳng tắp của anh toả chiếu xuống, nhoè đi viền môi mỏng sắc nét của anh.

Ăn hết sạch thịt nướng, cô từ trên đùi anh xuống dưới, nhìn anh từ trên cao, “Em đi rửa tay.”

Cái khay trong tay đặt trên tủ đầu giường, cô xoay người hướng đến phòng tắm trong phòng ngủ, lúc này anh cũng đứng dậy đến cạnh máy hát kiểu cũ, chọn một cái đĩa rồi đặt vào.

Trong phòng tắm, cô vừa rửa tay, tầm mắt vừa buộc chặt, lướt qua bóng dáng của anh, tiếp đó lướt qua từng ngõ ngách trong phòng anh, cô quan sát hết sức cẩn thận.

Âm nhạc êm dịu còn mang theo khoảng cách thần bí chậm rãi vang lên không gian bên trong, anh xoay người, hơi hướng về cô đang vươn tay ở toilet.

Cô ngước mắt, kiềm chế trái tim siết chặt, cô đóng vòi nước, dùng khăn lau khô tay.

Ra toilet, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt trong lòng bàn tay anh.

Anh ôm cô một cách lỏng lẻo, cùng cô bắt đầu nhảy điệu vũ đơn giản nhất, không quá thành thạo, chỉ là tiến, lùi, thu, xoay.

Cô từng cùng anh khiêu vũ vài lần tại toà biệt thự này, điệu rum-ba nhiệt tình, điệu waltz êm dịu… Hầu như đã khiêu vũ các điệu nhảy.

“Em còn nhớ anh đã tuyên bố với bên ngoài là không biết khiêu vũ.”

Sắc trời mờ tối từng chút một, cô dần dần không còn thấy rõ gương mặt anh, chỉ có thể cảm giác được hơi thở mát lạnh hờ hững của anh xung quanh thân mình, còn âm nhạc ở bên tai trở nên nhỏ xuống.

“Lời thoại phòng thân.” Anh nói thản nhiên.

“Có anh em họ Trịnh bảo vệ anh, hơn nữa bản thân anh, còn cần phòng thân sao?” Cô cười có chút châm biếm.

Anh không trả lời, xoay người cô một cái, để tầm mắt cô vừa lúc hướng về bông hoa đặt trên cửa sổ.

Màu sắc xanh tím, xinh đẹp lại lạnh lùng. Nhưng đây không phải là hoa hồng xanh hay hoa hồng đen.

“Tuberose.” Anh bỗng nhiên nói.

“Hửm?” Cô không nghe rõ, cau mày lại.

“Hoa huệ.” Bước chân anh dần dần lùi ra sau.

Cô đi theo bước chân anh, “Khi nào thì anh thích ngắm loài hoa lãng mạn này?”

Gương mặt cô phản chiếu trong mắt anh, im lặng một lát mới mở miệng.

“Ngôn ngữ của loài hoa này là,” thanh âm của anh trầm thấp mà lạnh lùng, “Khoái hoạt bên cạnh nguy hiểm.”

Sắc trời hoàn toàn tối sầm, trong bóng đêm, cô hơi nhếch khoé môi, bỗng nhiên thu lại bàn tay đặt sau vai trái và trên má anh, rồi nhẹ nhàng xoa hai má anh.

Khi cô làm động tác này, có thể cảm thấy rõ ràng cả người anh lập tức kéo căng, làm ra tư thế sẵn sàng.

Từ ngày đầu tiên quen biết anh cô đã rất rõ ràng, anh vô cùng ghét, phải nói là chán ghét, bất cứ kẻ nào chạm đến gần.

Nhất là đến từ phụ nữ.

“Nguy hiểm…” Cô hơi kiễng chân, tới gần khuôn mặt anh, thở ah trên khuôn mặt anh, “Anh muốn nói anh hưởng thụ khoái hoạt bên cạnh nguy hiểm trong công việc, hay là nói…”

Cô có thể cảm giác được cơ thể anh ngày càng căng thẳng, một cảm giác áp bức vô hình ập đến.

“Em đối với anh mà nói… là khoái hoạt bên cạnh nguy hiểm?” Cô nói xong, giơ lên một cánh tay khác, hai tay ôm cổ anh rồi hôn lên bờ môi anh.

Cô hôn lấy bờ môi anh, còn chậm rãi vươn đầu lưỡi khẽ liếm khoé môi anh, mà bờ môi anh khép kín, khớp hàm cắn chặt, cả người cứng nhắc đến mức rất rõ rệt.

Cô vừa hôn anh, thân thể đồng thời đến gần sát anh, bộ ngực mềm mại đón nhận thân thể anh, vùng eo và bụng cố tình nhẹ nhàng cọ sát anh.

Kha Khinh Đằng chấp nhận sự trêu chọc trắng trợn của cô, anh không đẩy cô ra, đáy mắt hờ hững hiện lên một tia sáng lạnh cực kỳ phức tạp, hai má vốn lạnh dần tăng nhiệt độ rõ ràng.

Tay anh phủ trên lưng cô đột nhiên siết chặt hơn.

Doãn Bích Giới thấy thế nụ cười càng tươi hơn, cô nhẹ nhàng cắn một cái trên môi anh, “Em biết anh đã không thể nhẫn nại muốn đẩy em ra, ừm… Thời gian kiên trì lần này coi như dài.”

Nói xong câu đó, cô nhất thời không đứng vững, cô đột ngột bước về phía trước, chỉ nghe một tiếng “phịch” nhẹ nhàng, lưng anh vừa đụng cái bàn.

Thấy vậy, đôi mắt anh khẽ động, lập tức xoay người thay đổi vị trí với cô, đè cô tựa vào cạnh bàn.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy một tia sáng ngoài cửa sổ, cô đối diện ánh mắt anh, trông thấy vẻ mặt trầm lạnh không gợn sóng không sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên đè xuống.

Anh hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm của cô, tuy rằng động tác của anh trước sau lạnh như băng và cứng ngắc, nhưng vẫn nhanh chóng, liền cùng môi lưỡi cô quấn quýt với nhau.

Cô nghe lời, tách ra đôi chân mảnh khảnh, vòng quanh thắt lưng của anh.

Lúc này đã có thể cảm giác rõ ràng, đỉnh đầu cứng nóng của anh ở giữa hai chân cô.

“Thật là không thử không biết, thử một lần liền doạ mất hồn.” Cô vừa thở hổn hển cùng anh hôn môi, cởi nút áo ngủ của anh vừa nói, “Tất cả mọi người đều nói hai mươi bảy năm qua anh chưa bao giờ gần nữ sắc, em còn cho rằng… Anh không được.”

Từ đầu đến cuối, Kha Khinh Đằng không nói gì, tay anh từ đùi cô hướng lên trên, đẩy váy cô cao lên.

Trong lúc quấn quýt, cổ áo cô đã mở rộng ra, cô cố tình nằm xuống, kéo anh xuống theo.

Ánh mắt anh lướt qua bộ ngực trắng nõn phơi bày trong không khí, nhìn qua rồi hôn xuống.

Hôm nay trước khi cô đến đã sớm tính toán nhiều lần.

Dây dưa càng mãnh liệt, hai tay cô vốn ôm cổ anh lúc này chậm rãi lơ đãng buông xuống.

Tay cô chống trên bàn, giống như vô ý tìm lực chống đỡ trên bàn.

Cô vừa mới thấy con chíp kia, rốt cuộc ở đâu rồi?

Bốn phía tối đen, cô dùng chân quấn anh càng chặt hơn, chỉ dựa vào hai tay trên bàn mà quờ quạng xung quanh.

Trước đó khi anh xoay người bỏ đĩa nhạc vào, cô thấy văn kiện ở bên trái bàn hình như kẹp một con chíp.

Con chíp kia hẳn là có hợp đồng tối mật nhất mà anh tham gia.

Không còn kịp rồi… Rốt cuộc ở đâu?!

Một giây trôi qua, trên trán cô dần có mồ hôi chảy ra, mồ hôi dung hợp cùng một chỗ với sườn mặt anh.

Cô có thể cảm nhận được thân thể mình có cảm giác ấm áp trào dâng dần dần xuất hiện giữa hai chân.

Tìm được rồi!

Tay cô rốt cục chạm đến một khối hình vuông cứng rắn, ngón tay cô đụng vào nhiều lần để xác nhận, đáy lòng buông lỏng.

Hẳn là… cái này.

“Em sao thế?” Anh đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh hơn trước đó.

Hai tay anh có vết chai do cầm súng lâu dài, lúc này đột nhiên từ đùi cô hướng lên trên, xoa nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của cô… Tiếp đó phủ lên bộ ngực trắng nõn của cô.

Khoái cảm càng ngày rõ ràng.

Thân thể cô không thể khống chế mà hơi phát run, ánh mắt dần dần mở to nhìn anh, không trả lời.

Lúc này, tay anh rốt cục nắm lấy bộ ngực trắng nõn, môi mỏng đến gần bên tai cô, lưu luyến đi xuống: “Tôi học kỹ thuật bắn súng và đánh nhau cấp cao nhất, tổng cộng dùng hai giờ đồng hồ.”

Anh đến gần cô như vậy, dựa vào thị lực tốt mà cô biết tay anh đang làm hành động gì, trái tim cô đập thình thịch, mồ hôi trên trán càng nhiều, trong lòng bàn tay ẩm ướt một mảng.

Không sai biệt lắm, cô đã đạt được mục đích, hiện tại là lúc nên đẩy anh ra.

Cứ như vậy… kết quả tuyệt đối là chơi với lửa có ngày chết cháy.

“Học dịch dung và nhảy dù, một giờ đồng hồ.” Anh thấp giọng thong thả nói xong, trong ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, ý cười giống như cô khi nãy.

“Em…” Lúc này một tay cô nhẹ nhàng xoa bờ vai anh, tay kia nắm con chíp bỏ vào trong ống tay áo, trong đầu cô cố suy nghĩ nên làm sao đẩy anh ra.

Nhưng ai ngờ lúc này anh bế cả người cô lên, để chân cô vòng qua thắt lưng anh, từng bước một hướng đến chiếc giường lớn.

Ngón tay cô vốn cầm lấy con chíp kia không nắm chặt, anh vừa làm một động tác, bởi vì mồ hôi trong lòng bàn tay, tay cô liền theo bản năng mà buông lỏng, con chíp từ ống tay áo rơi xuống đất.

Đầu óc Doãn Bích Giới mông lung, cả người nhất thời trở nên lạnh lẽo.

Cô tự tin với sức tự kiềm chế của mình, càng tự phụ cho rằng dù mình đã dụ dỗ nhiều lần, với tư duy và logic của anh, anh tuyệt đối, tuyệt đối không thể muốn cô.

“… Về phần giường chiếu, trong vòng mười phút, tôi hẳn là có thể học được.” Anh ôm cô lên giường, cánh tay chống hai bên người cô, cúi đầu nhìn mắt cô thong thả mở miệng, “Em nói xem?”