Trời Đất Tác Thành - Chương 18 - 19

Chương 18: Cơn bão mê tình (3)

Gió đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng bao trùm lên người bọn họ, nhưng chỉ có thể rõ ràng cảm nhận được lửa nóng trong lòng.

Lúc này Doãn Bích Giới kéo đến gần sát trước người, bị anh đối đãi như vậy, cơ thể cô cứng đờ ẩn nhẫn, trái tim lại như treo giữa không trung.

Một đôi tay cầm súng quanh năm, thậm chí nhuộm máu tươi, bây giờ lại dịu dàng đối đãi với cơ thể cô.

Cô chưa từng cùng người đàn ông nào thân thiết da thịt như thế ngoại trừ anh, đáy lòng cô hết sức hoảng sợ.

“Còn lạnh không?” Vải bố ẩm ướt trên tay anh lúc này rơi xuống sau thắt lưng cô, anh hơi cúi đầu, nhìn mắt cô hỏi.

“… Không lạnh.” Cô nghẹn ra vài tiếng qua kẽ răng, muốn đoạt lấy tấm vải trong tay anh, “Tôi tự mình làm.”

Anh hầu như lập tức chặn tay cô lại, đồng thời đem cơ thể cô dán chặt vào mình hơn, bàn tay anh dừng ở sau thắt lưng cô đã xuyên qua tấm vải trực tiếp trượt vào giữa bắp đùi của cô.

“Ở đây… có phải còn chưa tắm qua hay không?” Cả người cô đột nhiên khẽ run lên, anh nhẹ nhàng hỏi.

Rất nhanh, ngón tay của anh lúc này đã từ giữa đùi cô trượt xuống nơi tư mật có chút dính nhầy, cô gắng gượng cắn răng không cho mình phát ra âm thanh.

Nhưng anh không có ý thu tay về, còn ngày càng táo tợn vuốt ve.

Doãn Bích Giới thật không thể chịu nổi cảm giác như cá nằm trên thớt gỗ đợi làm thịt, cô chỉ có thể dùng một tay hung hăng bắt lấy tay anh ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi đánh trả, “Ở đây tôi có thể tự mình tắm, không phiền anh lo tới.”

“Ồ?”

Một chữ của anh mang theo ý sâu xa, sau đó trong lúc cô còn chưa phản ứng, tay anh đã rời khỏi đùi cô, rồi đem bụng dưới của mình chôn vào trong.

“Em xác định bây giờ sẽ tắm sao?”

Lúc cô chưa kịp ngăn cản, anh đã sớm dùng góc độ vừa đúng này, đem vật cứng nóng của mình đẩy vào trong cơ thể của cô.

“Anh!” Hơi thở của cô như bị nghẹn ở cổ họng, ho khan dữ dội, Kha Khinh Đằng vừa lấy tay vỗ nhẹ lưng cô vừa không nói gì mà đẩy vào sâu hơn một chút.

Sau lần đầu vừa mới trong sa mạc, kỳ thật cô vẫn rất đau, thậm chí có chút sưng đỏ.

“Anh sao thế hả?!” Cô bị anh đẩy tựa vào cạnh giếng nước, một tay chống trên giếng, sau đó theo động tác phía sau của anh, cố gắng đứng vững gót chân, cô không quên nói châm biếm, “Tần suất của anh thế nào hả? Đã bao lâu chưa ăn mặn?”

“Không lâu.” Anh không giận cũng không cáu, hôn phía sau tai cô, chậm rãi nắm thắt lưng cô để nuốt lấy chính mình nhiều thêm một chút, “Cũng chỉ có hai năm.”

Thái độ bình tĩnh như núi của anh làm cho cô bùng lên lửa giận hừng hực, trong lòng cô vừa suy nghĩ, vừa bắt đầu cố gắng chịu đựng đau đớn co rút, “Anh có biết không, màn dạo đầu đối với tình dục vô cùng quan trọng?”

Lần nãy, anh nhảy vọt qua màn dạo đầu, nếu trí nhớ của cô không nhầm, hình như hai năm trước anh cũng không làm màn dạo đầu.

Kha Khinh Đằng không trả lời, chỉ là cho cô đầy đủ từng chút một.

“Màn dạo đầu không chỉ có thể khiến thân thể phụ nữ cảm thấy thoải mái, mà còn có công dụng giúp để dung nhập trong hoan ái, hơn nữa còn có thể khiến thể xác và tinh thần của phụ nữ sung sướng, xúc tiến sự trao đổi chất.” Cô dùng thanh âm như máy ghi âm, cố ý phá hỏng bầu không khí triền miên này, “Chỉ cần nói từ điểm này, anh đã không thích hợp làm bạn tình…”

Những lời này vừa nói ra, cô đột nhiên cảm giác, anh ở trong cơ thể mình lại căng lớn mấy phần.

“Trong tình dục, rên rỉ của phụ nữ cũng có thể khơi lên tác dụng khuyến khích đối với đàn ông.” Lúc này anh nghiêng người cô, để cô mặt đối mặt, nửa ngồi trên một chân anh, ép cô nhìn ánh mắt của anh, “Em đủ tư cách không?”

Ký ức hoan ái vào hai năm trước là mơ hồ, cô luôn cho rằng khi anh hoan ái, cũng không có biểu tình gì ngoài hờ hững.

Nhưng hiện tại, dưới ánh trăng nhợt nhạt, cô lại phát hiện, lúc này đây ánh mắt của anh hơi khác với ngày thường.

Như là trong một lớp sương mù, sao sáng xuất hiện sau đám mây mù.

Cô cười lạnh lùng, đột nhiên giơ tay ôm lấy bờ vai của anh, điều chỉnh tốt tư thế, rồi ở trên người anh dựa theo tốc độ nhất định mà di chuyển, “Anh nói… tôi có đủ tư cách hay không?”

Anh không nói lời nào, dường như đặc biệt vui vẻ khi thấy cô chủ động như vậy, anh dứt khoát thuận theo cô.

Dần dần, mồ hôi trên người cô ngày càng nhiều, cũng có thể cảm giác được trên khuôn mặt lạnh lùng của anh rơi xuống giọt mồ hôi, khoái cảm từ ngón chân truyền lên, từng đợt lại từng đợt, cô nhịn không được, rốt cuộc phát ra một tiếng thở dốc từ cổ họng.

“Xem ra, em đủ tư cách.” Lúc này anh nối tiếp cô, ôm cả người cô, bắt đầu chuyển động bên cạnh, “Đến phiên tôi, hửm?”

Đem một trận hoan ái… làm thành trận đấu, đoán chừng trên thế giới này cũng chỉ có hai người bọn họ làm ra được.

Doãn Bích Giới nghe được thì ánh mắt nhíu lại, vừa định khiêu khích lại anh vài câu thì anh đã bắt đầu nặng nề đẩy từ dưới lên.

Bởi vì cô bị anh ôm như vậy khiến cả người nhẹ nhàng, va chạm giữa đùi lại có vẻ rõ ràng hơn, anh gần như một đẩy hai lùi, cô cũng đã run rẩy rồi.

“Với nguyên tắc của tôi, bất cứ màn dạo đầu quanh co nào, đều không trực tiếp và hữu hiệu bằng tiến vào.”

Cơ bắp toàn thân anh hơi căng cứng, lúc này nâng cô lên, hôn môi cô, rồi lại đưa cô vào đợt chinh chiến thứ hai.

Làm sao để ngừng, phía chân trời của sa mạc đã hơi có ánh sáng, tuy là cô rất mệt mỏi, nhưng cũng không chịu cúi đầu nhận thua trước, nhưng mà cô cảm thấy không thể mở mí mắt ra nổi.

Bởi vì ánh mắt của anh luôn dừng lại ở trên mặt cô, anh thấy được vẻ mệt mỏi của cô, sau khi dùng hai cú nhấn cuối cùng đưa nhau lên đỉnh, anh liền nhanh chóng rút ra.

“Ngủ đi.”

Anh sờ mái tóc ẩm ướt trên vai cô, thanh âm trầm thấp mà điềm tĩnh nói bên tai cô.

Cô không nói chuyện, cảm thấy lúc này hình như anh lại cầm tấm vải bố ẩm ướt cạnh giếng, bắt đầu nhẫn nại giúp cô rửa sạch thân thể.

Trong cơn buồn ngủ, cô nhìn thấy một bên mặt của anh khi giúp mình tắm rửa, cô nghĩ thầm, cả đời của anh cho đến nay, cô là người duy nhất được anh đối xử thế này.

Suy nghĩ một chút, cô tựa vào vai anh, trong bình minh ở sa mạc, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thực ra cô cũng không ngủ yên giấc, cho nên chẳng ngủ lâu.

Lúc thức dậy, cô phát hiện mình đang ngủ trên miếng vải bố trải trong lều trại, trong đó còn tràn ngập hương vị thịt dê luộc mà họ ăn trước đó.

Nhiều năm như vậy, lần đầu sau hai năm, cô vẫn cảm thấy mình như bị người ta tháo dỡ lần đầu tiên, động một chút cũng cảm thấy đau.

Lần đầu sau khi cấm dục hai năm… quả thật là hồi tưởng không tốt chút nào.

“Dậy rồi?” Kha Khinh Đằng ngồi cạnh chân cô, dường như đang cúi đầu cẩn thận nghiên cứu cái gì đó trong tay.

“Anh không ngủ ư?” Cô ho khan một tiếng, chống tay, nhanh chóng ngồi dậy.

“Không muốn ngủ.” Anh lắc đầu, nhìn cô, “Em ổn chứ?”

Ánh mắt anh đặc biệt sâu thẳm, ba chữ này ẩn chứa nhiều hàm nghĩa, cô không nhìn mắt anh, chỉ cứng rắn nói, “Tôi không yếu ớt như vậy.”

“Ồ?” Anh chậm rãi vươn tay hướng đến cô, “Là em không yếu ớt, hay là đêm nay tôi vẫn chưa dùng đủ sức?”

Một đêm tuỳ ý phóng túng dục vọng, cô giống như bị sặc, nghẹn cổ họng, trừng mắt nhìn anh, “Kha Khinh Đằng, gần đây anh hẳn là chưa thanh toán tiền ăn phải không?”

Anh buông vật trong tay, lúc này ôm cả người cô đặt trên đùi mình, “Thịt dê luộc trong sa mạc, cộng thêm dã chiến, em nói tôi thanh toán cái nào.”

Tiếng nói lạnh lẽo của anh khi nói những lời này thật có vẻ vui sướng, cô nghe được nhịn không được mà cong khoé miệng, trong đầu suy nghĩ trò đùa dai, thật nên để tất cả mọi người nghe được tên anh mà phát run, cũng lại đây nghe một chút.

“Em ngủ hơn hai tiếng, hiện tại ở đây khoảng năm giờ.” Anh nhìn cô chăm chú, “Có thể lên đường chứ?”

“Nếu không thì sao?” Cô đảo mắt khinh thường, “Anh cõng tôi?”

Đáy mắt anh hiện lên một tia cười, thanh âm trầm thấp nói, “Sau này sẽ không chọn chỗ như vậy nữa.”

Đầu óc cô phản ứng rất nhanh nhẹn, lúc này chợt nhận ra ý ngầm trong lời nói của anh.

Người nào đó đang có lòng từ bi nói với cô, đợt hoan ái tiếp theo, ít nhất… sẽ không ở trong sa mạc.

Nhưng vậy chẳng lẽ là trong đầm lầy sao? Hoặc là, trong rừng rậm?

“Tôi cần cảm ơn anh không?” Cô cắn chặt răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú mà bình tĩnh của anh.

Kha Khinh Đằng bế cô từ mặt đất đứng lên, tiện tay đưa vật gì đó cho cô, “Nếu em muốn, tôi không ngại.”

Sau khi đứng vững, nhận thứ anh giao cho, cô cúi đầu thì thấy lại là một hòn đá.

“Đây là cái gì?” Cô có chút nghi ngờ nhìn anh.

“Hòn đá.” Lúc này anh xoay người thu lại miếng vải bố trên mặt đất rồi xếp ngay ngắn đặt sang một bên.

“Tự tôi có mắt…” Trên trán cô đầy vạch đen, trừng mắt nhìn hòn đá trong tay, “Ý tôi là, hòn đá này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

“Không có.” Anh mặc áo khoác vào, khoát vai cô, bước đi ra khỏi lều trại, “Vừa nhặt được trong bãi cát.”

Doãn Bích Giới nghe thấy, chiếc cằm thiếu chút nữa là rơi xuống, cô nhìn anh với ánh mắt không tin, suýt nữa nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.

“Vật kỷ niệm của hành trình Ai Cập lần này.” Anh dẫn cô ra lều trại, thản nhiên bổ nói sung, “Thích không?”

Cô nhìn chằm chằm hòn đá tầm thường trong tay, trong lòng lập tức nhớ tới lời nói của Trịnh Ẩm trước đó.

Một người đàn ông như anh lại lặng lẽ bố trí tặng hoa hồng cho cô ở Ý, đủ để chứng minh cô đáng vinh hạnh bao nhiêu.

Nhưng nếu bây giờ gặp được Trịnh Ẩm, rốt cuộc cô có thể tìm được cơ hội phản bác.

Sau khi dã chiến trong sa mạc, nhận được một hòn đá làm quà tặng, có phải cô cũng nên cảm thấy rất vinh hạnh không?...

Chương 19: Hương thảo (1)

Ra khỏi lều trại nghỉ ngơi, Doãn Bích Giới phát hiện, quân nhân Ai Cập tối qua lần theo dấu vết của họ, bây giờ hình như không thấy bóng dáng.

Quả thực, ở trong sa mạc mờ mịt muốn tìm hai người thật tình là chuyện rất khó khăn, cho dù người Mỹ theo dõi chặt chẽ, hỗn loạn của chính người Ai Cập lúc nào cũng đặt hàng đầu, do đó nói cách khác, nguy cơ trước mắt đã tạm thời xua tan.

Sau khi hiểu được tình huống hiện tại, quyết định bước tiếp theo liền thoải mái hơn nhiều, mang theo nước sạch do vị dân du mục cung cấp, bọn họ nhanh chóng khởi hành.

“Tôi rất hiếu kỳ, trên tay anh không có bản đồ, không có di động, cũng không có dẫn đường.”

Cô suy nghĩ nhìn cát vàng tầng tầng lớp lớp phía trước, bị Kha Khinh Đằng nắm tay, đi theo phương hướng của anh, thản nhiên đặt câu hỏi, “Anh làm sao biết hướng nào đi đến Sudan?”

Vẻ mặt anh ung dung, suy nghĩ một lát, rồi cho cô một câu, “Cảm giác tuyến đường.”

Cô nghe xong nhíu mày nói, “Lúc tôi học cao trung, ngoài địa lý ra thì mỗi một môn đều đứng nhất lớp… Cho nên, xin anh đưa ra lý do không phải trừu tượng.”

Anh sờ cằm, “Trước khi đi Nhật Bản, tôi học trung học ở Mỹ, mỗi một môn đều đứng nhất lớp, kể cả môn địa lý.”

Cô bị nghẹn lời không nói được, đang suy nghĩ nên dùng câu nào xảo quyệt hơn để đánh trả, thì anh chợt nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.

“Sáng sớm mặt trời ở hướng Đông, giữa trưa ở hướng Nam, chập tối ở hướng Tây, sớm hay muộn đây là cách thông dụng toàn cầu, vào buổi trưa ở hướng Nam này, chỉ áp dụng cho khu vực phía Bắc của vĩ độ Bắc.” Thanh âm lạnh lùng của anh trong nắng sớm nghe ra có cảm giác hiện thực, “Khi lạc đường, có thể dùng điều này để phán đoán ước chừng phương hướng, mà trước kia tôi từng ngồi xe đến Châu Phi, cho nên càng để lại ấn tượng.”

“Mấy năm trước anh đã đến?” Cô hỏi.

“Khoảng năm, sáu năm trước.” Anh trả lời con số cụ thể, “Trong mười hai tháng.”

Cô không nhắc lại, chỉ là âm thầm cảm thán trong lòng, hai năm trước cô chỉ biết trí nhớ của anh rất tốt, hiện nay lại hiểu rõ khả năng của anh tốt đến mức nào.

Phần lớn đàn ông cẩu thả, thế nhưng nắm chắc chi tiết, thường thường có thể quyết định thành bại, hơn nữa, cũng đủ để cảm động phụ nữ.

Trên đường đi, ngoại trừ uống nước ra, bọn họ không trao đổi những mặt dư thừa khác, đi khoảng đến giữa trưa thì mới thấy trạm phòng vệ của biên giới Sudan.

“Không có chứng cứ thân phận gì, cứ như vậy mà trực tiếp đi qua, sẽ không bị súng bắn loạn giết chết sao?” Cô nhìn bên kia, dừng bước chân mở bình nước, ngửa đầu uống nước, “Tôi sẽ không đi theo anh chịu chết đâu.”

Anh nhìn cô uống nước xong, lúc này cúi đầu qua, lặp lại mánh cũ mà cắn môi cô rồi uống nước trong miệng cô, sau khi uống xong, anh dắt cô tiếp tục đi, “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.*

(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp. [nguồn: Sâu Siu Nhưn]

Doãn Bích Giới nhìn một bên gương mặt anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một câu rất kịch tính.

Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá…

Lúc đến gần trạm phòng vệ cách một khoảng cách nhất định, bọn họ đã bị binh lính phát hiện.

Kha Khinh Đằng dường như đoán trước từ sớm, anh cũng không đi tiếp về phía trước, dẫn cô đứng chờ tại chỗ, không lâu sau, một chiếc xe quân dụng xanh thẫm chạy tới trước mặt họ.

Có mấy người binh lính Sudan cầm súng nhảy xuống xe, gương mặt không chút thay đổi, lấy súng chĩa vào bọn họ, ra hiệu bọn họ giơ hai tay lên đầu.

Trên tay đối phương có súng, cô suy nghĩ hai giây định nghe theo, nhưng bị anh giơ tay ngăn lại.

Chỉ thấy anh hờ hững nhìn đám binh lính này, sau đó nói vài câu Ả Rập.

Nghe xong lời của anh, vẻ mặt của những người lính kia đột nhiên thay đổi, đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một người phản ứng mau lẹ, xoay người cầm bộ đàm trong xe, nói quang quác một hồi.

Sau khi nhận được chỉ thị bên kia, người binh lính nọ vòng trở về, lập tức kêu những người khác buông súng, đôi mắt lộ ra vẻ cung kính nói mấy câu với Kha Khinh Đằng.

Sau khi anh nghe xong thì gật đầu, rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Bây giờ chúng ta lên xe.”

Cô theo anh ngồi trên xe quân dụng, trong lòng không khỏi kinh ngạc về sức ảnh hưởng của anh, giống như mỗi chỗ đều hơn hẳn người thường, cô nhịn không được hỏi, “… Bây giờ đi đâu?”

“Chỗ ở của một người bạn hợp tác.” Lúc này anh cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng choàng trên người cô.

Bạn hợp tác ở Sudan, Sudan là vùng đất dầu mỏ trù phú, nếu cô đoán không sai, hẳn là người cùng anh liên minh trong giao dịch dầu mỏ.

Doãn Bích Giới suy nghĩ xong, mới phát hiện mình bị anh dùng áo khoác bọc chặt, trong lòng hơi ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua, “Xem ra nếu sau này muốn đi du lịch vòng quanh trái đất thì phải tìm anh dẫn đường, không chừng đến từng chỗ đều có người tiếp đãi, ngay cả chi phí nghỉ lại và ăn uống cũng không cần.”

Anh lắng nghe, khoé miệng hơi cong một chút, “Nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Hiện tại không phải là vậy sao?” Cô híp mắt.

Anh vươn tay vén tóc rối ra sau tai cô, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, “Ý tôi là, sau này, ở trong tình huống không có những người khác can thiệp.”

Bên trong xe quân dụng, bên cạnh là lính Sudan cầm súng, nhưng con mắt đen nhánh của anh như có thể phủ lên tất cả bình tĩnh, thậm chí khiến cô cảm thấy, dường như bất cứ nơi nào trên thế giới cũng không có ai có thể khiến trong lòng cô yên tĩnh như anh.

“Nơi nào cũng được chứ?” Vì cảm kích lời nói của anh, tận sâu đáy lòng cô có chút xúc động, nhưng cố gắng khống chế để giọng nói của mình bình tĩnh, “Bắc cực, Nam cực cũng được sao? Tôi rất hứng thú với người Eskimo, gấu Bắc cực, báo biển, chim cánh cụt.”

Kha Khinh Đằng nhìn cô, ý cười trong đáy mặt lại lộ vẻ sáng ngời.

Cho dù biết rõ cô cố ý làm khó dễ, nhưng anh biết, cô thật là một người phụ nữ rất đặc biệt... không thích phong hoa tuế nguyệt, chỉ thích thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây).

“Gấu Bắc cực ăn thịt người, mà ở Nam cực càng có thể sẽ mất nửa cái mạng.” Hồi lâu sau, anh đưa ra đánh giá đúng trọng tâm, “Nếu em thật sự muốn đi, tôi sẽ tháp tùng.”

Nhìn thấy anh nói nghiêm túc như vậy, cô ngược lại nhíu mày, “Vậy anh cảm thấy đi chỗ nào mới tốt? Đừng nói với tôi hòn đảo gì đó thông thường, gu của tôi rất nặng.”

Xe vượt qua biên giới Sudan, chạy vào trong ranh giới Sudan, ánh mắt anh có chút xa xăm, “Phía Bắc Na Uy, ngắm mặt trời nửa đêm, nếu may mắn còn có thể nhìn thấycực quang*.”

(*) Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.

Na Uy ở Bắc Âu, hợp lưu của ban ngày vùng cực và ban đêm vùng cực, lại có màu sắc đẹp đẽ rực rỡ của ánh sáng cực Bắc.

Tựa như đời người, luôn luôn có một cực hạn như vậy, làm cho người ta thần hồn điên đảo, rồi lại muốn ngừng mà không được.

Nghe ra thật sự không tồi.

“Vừa ý chứ?” Dừng một chút, anh nói.

“Được.” Thật lâu sau, cô nghiêm túc trả lời, hé miệng nhưng không nói tiếp.

Nếu như, chờ con đường chạy trốn thiên nhai này chấm dứt, mọi thứ đều có thể có cái chết yên lành.

Nếu như, chờ kế hoạch của anh toàn vẹn, chúng ta… còn có thể có sau này.

Chiếc xe quân dụng chạy thật nhanh, đi thẳng tiến vào trong thành phố Sudan.

Doãn Bích Giới cẩn thận quan sát kiến trúc của trung tâm thành phố thủ đô Sudan, cô phát hiện lại không khớp với tưởng tượng trong đầu mình.

“Sudan chia làm hai phần, em biết không?” Kha Khinh Đằng đặt một tay sau lưng ghế của cô, lúc này tới gần cô một chút nói.

“Sudan và Nam Sudan.” Cô nhanh chóng trả lời.

“Phải,” anh dường như sợ cô lạnh, lúc này nhẹ nhàng cầm bàn tay cô đặt trên đầu gối bỏ vào trong lòng bàn tay của anh, “Sudan từng bị phê bình là quốc gia không ổn định nhất thế giới.”

Cô phát hiện, anh không keo kiệt mà nói với cô một số điều cô không biết, nội dung đầy hứng thú.

“Bây giờ em đang nhìn thấy Sudan, Sudan và Nam Sudan một trời một vực với nhau, Sudan sung túc hơn, có thể gọi là ca múa cảnh thái bình, nhưng Nam Sudan lại có sấp sỉ tám triệu người sinh sống dưới mức nghèo đói của tiêu chuẩn quốc tế.”

Anh nêu ra một ví dụ, “Một quốc gia tách rời Nam Bắc, tựa như trẻ sinh đôi làm giải phẫu tách thân thể, phía Bắc muốn dựa vào quân sự và dầu mỏ thu được ích lợi lớn hơn nữa, nhưng càng dễ bị Mỹ khống chế, mà phía Nam, chưa bao giờ có nửa phần quan hệ cùng với những ích lợi đó, cho nên hai đứa trẻ này đều không sống tốt.”

“Đáng tiếc.” Cô hiểu ý của anh, “Một quốc gia muốn lớn mạnh, không thể mạnh mẽ đơn lẻ.”

Anh vừa định nói gì nữa với cô thì xe đột nhiên dừng lại vững vàng trước một toà nhà Trung Đông phong tình.

Hẳn là đã tới đích đến.

Những người binh lính đưa bọn họ đến đây, cũng không có ý lưu lại lâu, sau khi để bọn họ xuống xe liền rời đi ngay lập tức.

Đi lên bậc thang, Kha Khinh Đằng gõ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một người Sudan tướng mạo hiền lành, ăn mặc có chút lộng lẫy mà vuốt râu, cười tủm tỉm nhìn anh, dùng tiếng Anh chuẩn mực nói, “Hoan nghênh cậu, bạn của tôi từ xa đến.”

Vẻ mặt anh như thường, chỉ là hơi gật đầu, “Hedda.”

“Mời vào.” Hedda khom người mở cửa ra, để bọn họ tiến vào phòng khách.

Cả phòng khách trang hoàng hoa lệ mà rất khác biệt, không khí dường như rất tốt, bên trái có vài người đàn ông đang vây quanh chiếc bàn đánh bài, bên phải là một bàn trà có hai người đàn bà, dẫn theo ba đứa nhỏ đang chơi đùa.

“Kha.” Hedda dặn dò người làm đóng cửa lại, rồi đi đến trước người anh, đối diện với anh, “Tôi thật sự hiếm khi thấy cậu như vậy… bộ dáng phong trần mệt mỏi.”

Doãn Bích Giới nghe Hedda nói vậy, đột nhiên suy nghĩ chuyến lữ hành này, thật không chỉ có một mình Hedda đánh giá anh như vậy.

Trong lòng mọi người, anh thường ngày hẳn là hình tượng như thần thánh không thể xâm phạm, cho dù là hai năm trước bản thân luôn ở với anh, nhưng cô cảm thấy mình chưa bao giờ đến gần anh, nhưng hiện tại, cô lại cảm giác được, anh đang trở nên chân thật, có thể tới gần.

Kha Khinh Đằng vẫn không nói tiếp lời, chỉ thản nhiên hỏi Hedda, “Có quần áo nữ và chỗ tắm gội hay không?”

Sau khi nghe xong Hedda sửng sốt, nhìn thấy Doãn Bích Giới bên cạnh anh, ông ta lập tức vặn tay, cười đến mức có phần quá trớn, “Có, có, đương nhiên là có.”

Cô nhìn ánh mắt Hedda hiểu rõ trong lòng ông ta, cô suy nghĩ, một số người có thể biết anh, phần lớn đều biết được sự tồn tại của cô.

“Em đi theo người của ông ta, đi tắm trước rồi thay quần áo.” Lúc này anh nghiêng đầu nói với cô.

Lời nói của anh cũng hợp ý cô, cô không phản bác, trực tiếp đi theo người nữ giúp việc trong nhà Hedda đi lên lầu.

Bởi vì thần kinh căng thẳng trong thời gian dài, cô vừa đi vừa thử nới lỏng, nhưng đi qua bậc thang dài, cô mới cảnh giác mà cảm thấy, hình như có một ánh mắt vẫn chặt chẽ dõi theo cô từ sau khi cô vào phòng khách.

Theo trực giác, cô quay đầu hướng đến tầm mắt kia.

Quả nhiên, trong bàn đàn ông chơi bài kia có một tầm mắt chưa kịp thu hồi lại.

Kỳ quái chính là, người nhìn cô là một người Sudan, bề ngoài người kia cũng không có gì thay đổi, cô đương nhiên cũng chưa từng gặp người này.

Sau khi bị cô phát hiện, người nọ cũng mau chóng trấn định mà chơi bài trong tay, như là chưa từng nhìn cô, tuy nhiên cô chôn tâm tư trong lòng, bước chân cũng không dừng lại, nhanh chóng đi theo người nữ giúp việc vào phòng tắm trên lầu.

Sau trận tập kích trong sa mạc, dùng nước ấm thư giãn tắm một lúc, quả thực là đãi ngộ của thần tiên, sau khi tắm xong cô lau khô thân thể, thay quần áo mới, cảm thấy cả người sảng khoái, để tóc ướt bước ra phòng tắm.

Cũng gần với dự đoán của cô, một người nào đó ban nãy còn ở dưới lầu, hình như đã tắm sạch sẽ thay quần áo, đang bắt chéo chân, ngồi trên giường của phòng ngủ này.

“Anh làm gì đó?” Cô đi đến một bên uống nước, giả vờ lơ đãng hỏi.

Qua thật lâu lại không nghe được câu trả lời của Kha Khinh Đằng, cô vừa định ngoảnh đầu nhìn, lại bị một chiếc khăn tắm sạch sẽ chụp lên đầu.

“Đừng cử động.” Thanh âm của anh xuyên qua chiếc khăn mà truyền đến ổn định.

Ngón tay cầm ly nước của cô lập tức nắm thật chặt, cảm giác được anh bắt đầu cẩn thận lau tóc cho cô, độ mạnh yếu xoa tóc cũng vừa đúng.

“… Sao mỗi lần anh chỉ biết nói câu này?” Bầu không khí trong phòng im lặng, lại đặc biệt mập mờ, cô rốt cục nhịn không được, phá tan trước sự rung động khiến tim cô đập loạn.

“Câu nào?” Anh biết mà vẫn hỏi.

“Vụ nổ trên đoàn tàu bốn mùa, ở sân bay Nice gặp thuốc nổ, trong sa mạc…” Lúc cô nói đến câu thứ ba, quả quyết ngậm miệng lại.

Cô không nói gì nữa, sau trận hoan ái cửu biệt trọng phùng* trong sa mạc, lúc anh phải giúp cô mặc quần áo, dẫn cô tránh né truy binh.

(*) cửu biệt trọng phùng: gặp lại sau nhiều năm xa cách.

“Em sai rồi.” Tiết tấu của ngón tay anh buộc chặt đuôi tóc của cô, giọng điệu lãnh đạm, âm cuối lại có ý sâu xa, “Lúc ở trên giường, tôi sẽ không nói câu này với em.”

Gân xanh nổi lên trán của Doãn Bích Giới, cô muốn giành lấy cái khăn tự mình lau, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa.

Quay đầu nhìn lại, người nữ giúp việc của Hedda đang bưng một mâm đựng trái cây đi vào, sau khi nhẹ nhàng đặt trên bàn, cô ta cung kính dùng tiếng Anh nói với Kha Khinh Đằng, “Kha tiên sinh, Hedda tiên sinh phái tôi đến hỏi ngài, có muốn mang theo Doãn tiểu thư đến tham gia hội đấu giá không?”

“Hội đấu giá?” Cô nghi hoặc nhìn anh.

Chỉ thấy anh gật đầu với người làm kia, dường như muốn xác định gì đó, đôi môi mỏng khẽ mở, “Hàng đấu giá cuối cùng có thay đổi không?”

“Không có.” Cô gái kia lắc đầu, “Vẫn là vật ngài muốn trước đó.”

“… Hàng đấu giá?” Doãn Bích Giới nhìn khuôn mặt anh, trong lòng mơ hồ lại có dự cảm không tốt, “Là cái gì?”

Sau khi người nữ giúp việc chuyển lời xong thì biết điều đóng cửa lại rời đi, chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng thật lớn, lúc này anh đến cạnh cái bàn, ngắt lấy một quả nho, vô cùng lạnh nhạt mà nhìn cô, nói bảy chữ.

Xuân cung đồ*, có hứng thú không?”

(*) Xuân cung đồ: tranh vẽ nam nữ giao hợp.