Xác Chết Dưới Nước - Chương 01 - Phần 1
Chương 1
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách}
Buổi sáng cuối cùng trong cái năm khó chịu nhất Virginia kể từ sau cuộc
nội chiến, tôi đốt lò sưởi và ngồi đối diện với bóng đêm đang bao trùm ngoài
cửa sổ. Ở vị trí này, tôi có thể nhìn thấy mặt biển lúc bình minh lên. Tôi mặc
áo ngủ và ngồi dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, trong đầu kiểm lại các số liệu thống
kê ở văn phòng về tỉ lệ tai nạn xe hơi, cướp giật, đánh lộn, đâm nhau, bắn
nhau. Đúng lúc ấy thì điện thoại vang lên một cách thô lỗ. Đồng hồ chỉ năm rưỡi
sáng.
“Mẹ kiếp,” tôi lẩm bẩm vì trong lòng đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn khi cứ
phải trả lời hộ những cú điện thoại của tiến sĩ Phillip Mant. “Được rồi, được
rồi.”
Ngôi nhà của anh khuất sau một cồn cát thuộc khu vực bờ biển hoang vu vùng Virginia tên là
Sandbridge. Nó nằm giữa căn cứ Hải quân Hoa Kỳ và Khu bảo tồn động vật hoang dã
quốc gia. Mant là phó phòng giám định pháp y của quận Tidewater. Tiếc thay, mẹ
của anh mất vào tuần trước, đúng đêm Giáng sinh. Theo lễ nghi, anh phải về London
để lo chuyện gia đình và tạm thời không phải đảm nhiệm các vụ khẩn cấp trong hệ
thống giám định pháp y. Nhưng cô trợ lý nghiên cứu bệnh án pháp lý của anh đã
nghỉ sinh con, còn tay giám sát viên thi thể lại vừa mới bỏ việc.
- Nhà Mant nghe đây. - Tôi trả lời trong lúc ngoài ô cửa sổ, gió vẫn luồn qua
những bóng thông sẫm tối.
- Tôi là Young, nhân viên phòng cảnh sát Chesapeake.
- Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông da trắng nghe có vẻ như gốc
miền Nam.
- Tôi đang cố gắng liên lạc với tiến sĩ Mant.
- Ông ấy đi nước ngoài rồi. - Tôi trả lời. - Tôi có thể giúp gì được cho anh
không?
- Bà là bà Mant à?
- Tôi là tiến sĩ Kay Scarpetta, trưởng phòng giám định pháp y. Tôi đang đảm
nhiệm công việc giúp tiến sĩ Mant.
Đầu dây bên kia hơi lưỡng lự rồi lại tiếp tục.
- Chúng tôi vừa nhận được thông báo về một xác chết. Một cú điện thoại nặc
danh.
- Anh có biết xác chết này hiện đang ở đâu không? - Tôi bắt đầu ghi chép.
- Nó đang nằm ở bãi tàu Hải quân.
- Gì cơ? - Tôi hỏi lại.
Anh ta nhắc lại những điều vừa nói.
- Anh đang nói gì vậy, căn cứ hải quân SEAL[1] à? - Tôi bị
bất ngờ vì theo tôi hiểu, chỉ những người thuộc lực lượng SEAL mới được phép
quanh quẩn bên những con tàu cũ kỹ neo tại bãi cấm dân thường này.
[1] SEAL:
Viết tắt của Sea, Air và Land (Biển, Không trung và Đất liền) - Chú thích của
người dịch (ND).
- Chúng tôi không biết đây là ai nhưng có vẻ như anh ta đang tìm kiếm những di
tích của cuộc nội chiến.
- Vào ban đêm sao?
- Thưa bà, đây là khu vực cấm nên bất kỳ ai muốn vào được đó đều phải xin lệnh.
Tuy nhiên điều đó cũng không ngăn cản những kẻ tò mò. Họ trốn vào bên trong tàu
và thường hành động lúc trời tối.
- Người gọi điện nặc danh đã viện dẫn ra điều này à?
- Gần như thế.
- Có vẻ thú vị đây.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Cái xác vẫn chưa được tìm thấy đúng không. - Tôi nói trong khi vẫn tiếp tục
tự hỏi tại sao anh chàng cảnh sát này lại tự gọi điện cho giám định pháp y vào
giờ này trong khi người ta còn chưa xác định được có phải cái xác đã nằm đó hay
chỉ là người bị mất tích thôi.
- Chúng tôi chuẩn bị đến đó bây giờ, và bên Hải quân cũng đã cử đến một vài
nhân viên của họ. Vì thế chúng tôi có thể xử lý tốt tình hình nếu mọi chuyện
đúng là như thế. Nhưng tôi chỉ muốn thông báo cho bà như vậy và mong bà gửi lời
chia buồn của tôi đến tiến sĩ Mant.
- Lời chia buồn ư? - Tôi hơi bối rối vì nếu anh ta biết chuyện của Mant rồi thì
sao còn gọi đến đây để tìm anh ấy.
- Tôi nghe nói mẹ của ông ấy vừa qua đời.
Tôi vẫn để nguyên đầu bút trên mẩu giấy.
- Anh cho tôi đầy đủ tên họ và số điện thoại liên lạc được không?
- S.T. Young. - Anh ta đọc số điện thoại rồi cả hai cúp máy.
Tôi nhìn cái lò sưởi dưới chân, rồi đứng lên bỏ thêm củi vào, lòng cảm thấy bứt
rứt và cô đơn. Tôi ước gì giờ này được ở trong chính ngôi nhà của mình ở Richmond với những ngọn
nến bên cửa sổ và cây linh sam được trang trí những món đồ Giáng sinh được cất
từ mấy năm trước. Tôi muốn được nghe nhạc của Mozart và Handel thay vì tiếng gió
hú trên mái nhà. Tôi cũng ước gì mình không nhận lời mời tốt bụng của Mant là
đến ở nhà anh thay vì khách sạn. Tôi định đọc mấy bản báo cáo thống kê nhưng
đầu óc không ngừng lộn xộn. Tôi hình dung ra dòng nước lờ đờ của sông Elizabeth
mà vào thời khắc này của năm, nhiệt độ không dưới 15,5°C, đấy là trong độ sâu
có thể trông thấy được, chừng 43 xăngtimét.
Vào mùa đông, người ta vẫn có thể đi mò trai ở Vịnh Chesapeake hoặc đi 48
kilômét ngoài bờ biển Đại Tây Dương để tìm kiếm những máy bay hay tàu ngầm Đức bị
đắm nếu có một bộ đồ lặn. Nhưng ở sông Elizabeth, nơi mà Hải quân neo những con
tàu chuẩn bị được phá dỡ của họ, thì tôi không nghĩ ra được điều gì có thể kéo
mình đến đây cho dù thời tiết có thế nào đi chăng nữa. Tôi cũng không thể tưởng
tượng được có ai lại mò mẫm dưới ấy vào ban đêm để tìm kiếm thứ gì đó. Vì thế
tôi tin rằng cú điện thoại báo tin kia được gọi từ một kẻ quái gở nào đó.
Rời khỏi chiếc ghế dựa, tôi đi vào phòng ngủ của chủ nhà. Đồ đạc của tôi để rải
rác khắp căn phòng nhỏ bé, lạnh lẽo này. Tôi vội vàng cởi quần áo và tắm nhanh
dưới vòi hoa sen. Phát hiện đầu tiên của tôi trong ngày thứ nhất ở đây là cái
bình nước nóng đã bị hỏng. Thực ra tôi không hề thích ngôi nhà hút gió của tiến
sĩ Mant tí nào. Những tán cây thông bên ngoài cửa sổ vẫn lấp loáng bóng đen
xuống nền nhà đầy bụi pha hai màu nâu sẫm và hổ phách. Anh chàng phó phòng
người Anh của tôi dường như thích sống trong bóng tối và những cơn gió gào rú.
Thành thử ra trong ngôi nhà đồ đạc sơ sài này, lúc nào người ta cũng cảm thấy
lạnh lẽo và bất an. Những tiếng động kỳ lạ khiến tôi đang ngủ cứ phải ngồi bật
dậy mà vớ lấy khẩu súng.
Tôi choàng áo ngủ và quấn khăn quanh đầu rồi đi kiểm tra hết buồng ngủ, buồng
tắm để chắc chắn rằng mọi thứ đều gọn gàng cho đến tận trưa nay, vì lúc ấy Lucy,
cô cháu gái tôi sẽ đến chơi. Rồi tôi quan sát gian bếp và cảm thấy phiền muộn
khi so sánh với gian bếp của tôi ở nhà. Ngày hôm qua có vẻ như tôi đã không
quên gì khi lái xe xuống Virginia Beach để đi chợ, cho dù tôi sẽ phải nấu ăn mà
không có máy nghiền tỏi, máy trộn bột mỳ, máy xay sinh tố hay lò vi sóng. Thậm
chí tôi còn tự hỏi không biết lão Mant này có ăn ở trong ngôi nhà này hay không
nữa. Chí ít thì tôi cũng bắt đầu nghĩ tới việc mang hết bộ đồ nấu ăn của mình
tới đây và chừng nào tôi có những con dao và xoong nồi tử tế thì mọi sự sẽ trở
nên đơn giản hơn nhiều.
Tôi đọc thêm vài thứ nữa và chìm vào giấc ngủ dưới ánh sáng ấm áp tỏa ra từ
chiếc đèn ngủ cổ ngỗng. Lần này chuông điện thoại lại làm tôi giật mình. Tôi
chộp vội lấy ống nghe trong khi mắt cố thích nghi với ánh sáng mặt trời đang
chiếu thẳng vào mặt.
- Tôi là thám tử C. T. Roche ở hạt Chesapeake.
- Một giọng nam giới xa lạ cất lên ở đầu dây bên kia. - Tôi biết là bà đang đảm
nhận công việc hộ tiến sĩ Mant, vì vậy chúng tôi cần một sự hồi đáp nhanh của
bà. Đại loại là chúng tôi đã phải lặn xuống bãi tàu hải quân đã được niêm phong
để tìm ra cái xác và giờ vẫn tiếp tục điều tra.
- Tôi đoán đây là vụ mà một nhân viên nào đó của ông đã gọi điện báo cho tôi
ban nãy.
Anh ta im lặng hồi lâu rồi mới thốt lên một câu dè đặt.
- Theo như tôi biết cho đến giờ phút này thì tôi là người đầu tiên thông báo
cho bà.
- Một nhân viên cảnh sát tên là Young đã gọi cho tôi vào lúc năm giờ mười lăm
sáng nay. Để tôi xem nào. - Tôi kiểm tra mẩu giấy ghi chép. - Chữ viết tắt S là
Sam, còn chữ viết tắt T là Tom.
Lại im lặng, rồi sau đó anh ta nói bằng một giọng cũng vẫn dè dặt như thế.
- Ồ, tôi không biết bà đang nói về ai bởi ở chỗ tôi không có người nào có tên
như thế cả.
Chất adrenaline trong người tôi chợt bùng nổ khi nghe câu này. Giờ là chín giờ
ba mươi và tôi bị ấn tượng mạnh bởi những gì anh ta vừa nói. Nếu người vừa gọi
lúc trước không phải là cảnh sát thì anh ta là ai. Tại sao anh ta lại gọi đến
đây, và làm thế nào mà anh ta lại biết tiến sĩ Mant.
- Cái xác được tìm thấy khi nào? - Tôi hỏi Roche.
- Khoảng sáu giờ, một nhân viên bảo vệ của bãi tàu nhìn thấy có chiếc tàu lạ
neo đằng sau một con tàu ở đó và một chiếc ống dài trên mặt nước, giống như có
ai đó đang lặn ở phía đằng kia. Và khi cái ống đó cứ bất động trong suốt cả một
giờ sau đó, anh ta đã gọi cho chúng tôi. Một thợ lặn được cử đến và như tôi đã
nói, anh ta đã tìm thấy một cái xác.
- Có danh tính không?
- Chúng tôi đã kiểm tra cái ví trên tàu. Có bằng lái xe của một người đàn ông
da trắng tên là Theodore Andrew Eddings.
- Có phải anh ta là phóng viên không? - Tôi hỏi giọng đầy hồ nghi. - Có phải
Ted Eddings không?
- Người này ba mươi hai tuổi, tóc nâu, mắt xanh. Tấm hình của anh ta nói lên
điều đó. Địa chỉ của anh ta là ở Richmond,
phố West Grace.
Anh chàng Ted Eddings mà tôi biết là một phóng viên điều tra đã giành được giải
thưởng về cho Associated Press[2]. Đã một tuần trôi qua và tôi chưa
thấy anh ta gọi cho tôi. Vào lúc này tôi hầu như không nghĩ ra được điều gì
nữa.
[2] Associated
Press (AP): cơ quan thông tấn của Hoa Kỳ lớn nhất thế giới - ND.
- Chúng tôi cũng đã kiểm tra cái bình khí chín milimet. - Roche nói.
Tôi nói tiếp, lần này giọng đã bình tĩnh hơn.
- Danh tính của anh ta tuyệt đối không được tiết lộ với giới báo chí hay bất kỳ
ai khác cho tới khi chúng ta chắc chắn.
- Tôi đã bảo mọi người thế rồi. Bà đừng lo.
- Tốt rồi, và không ai có ý kiến gì về việc anh chàng đó tự tiện lặn xuống bãi
tàu đã được niêm phong ư? - Tôi hỏi.
- Có thể anh ta muốn tìm kiếm di vật của cuộc nội chiến.
- Làm sao anh phỏng đoán được điều đó?
- Rất nhiều người muốn thám hiểm lòng sông này để tìm kiếm đạn súng thần công
hay những thứ tương tự. Được rồi, chúng tôi sẽ kéo anh ta lên để anh ta không ở
dưới ấy lâu quá mức cần thiết nữa.
- Tôi không muốn anh ta bị suy suyển. Anh ta cứ ở dưới nước thêm tí nữa cũng
không sao đâu.
- Bà định sẽ làm gì với cái xác? - Giọng anh ta lại trở nên dè dặt.
- Tôi không biết chừng nào vẫn chưa có mặt ở đó.
- Ồ, tôi không nghĩ là bà cần phải tới đây...
- Thám tử Roche! - Tôi ngắt lời anh ta. - Tôi có cần đến hiện trường hay không
hoặc tôi sẽ làm gì khi tới đó không cần phiền tới ông quyết định.
- Ồ, tôi đang phụ trách tất cả mọi người ở đây và trưa nay tuyết sẽ bắt đầu
rơi. Không ai muốn cứ đứng mãi đây trên cái bến tàu này cả.
- Theo điều luật của tiểu bang Virginia,
cái xác này thuộc phạm vi quyền hạn của tôi, không phải của anh hay bất cứ cảnh
sát nào khác, cũng như lính cứu hỏa đội cứu hộ hay nhà tang lễ. Không ai được
chạm vào cái xác cho tới khi tôi cho phép. - Tôi nói bằng giọng khe khắt đủ để
anh ta hiểu rằng tôi là kẻ khó nhằn.
- Như đã nói thì nếu vậy tôi sẽ phải thông báo cho đội cứu hộ và các nhân viên
của bãi tàu ngừng lại. Họ sẽ không vui vẻ gì đâu. Bên Hải quân cũng yêu cầu tôi
phải dọn dẹp hết chỗ này trước khi giới truyền thông xuất hiện.
- Đây không phải là việc của bên Hải quân.
- Bà nói với họ đi vậy. Đây là tàu của họ.
- Tôi sẽ vui lòng nói cho họ biết điều đó. Trong lúc ấy thì ông chỉ cần báo với
mọi người rằng tôi đang trên đường tới. - Tôi bảo anh ta trước khi gác máy.
Nhớ ra rằng có thể mình sẽ ra ngoài mất vài giờ nên tôi để lại tin nhắn ghi âm
ở cửa trước để bí mật hướng dẫn Lucy cách vào nhà khi tôi đi vắng. Tôi giấu
chìa khóa ở chỗ chỉ có con bé mới tìm thấy rồi nhét túi đồ y tế và dụng cụ lặn
vào cốp chiếc xe Mercedes màu đen. Giờ đã là mười giờ mười lăm và nhiệt độ đã
tăng lên 3,5°C. Nỗ lực liên lạc với đại tá Pete Marino trở nên tuyệt vọng.
- Ơn Chúa! - Tôi lẩm bẩm khi điện thoại trong xe cuối cùng cũng reo. Tôi chộp
lấy nó ngay lập tức. - Scarpetta nghe đây.
- Cô đấy à.
- Nếu mà anh đã nghe tin nhắn thì chắc biết rằng tôi đang rất sốc. - Tôi bảo
anh.
- Cô mà sốc thì đã chẳng gọi cho tôi đâu. - Anh có vẻ vui vì nghe điện thoại
của tôi. - Có chuyện gì vậy?
- Anh có nhớ cái gã phóng viên mà anh rất ghét không? - Tôi cẩn thận không nhắc
đến các chi tiết vì chúng tôi đang ở ngoài nên rất có thể bị theo dõi.
- Gã nào vậy?
- Cái gã làm cho AP suốt ngày lê la ở văn phòng tôi ấy.
Marino ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
- Thế có chuyện gì? Cô đang hẹn hò với hắn à?
- Không may là tôi đang định làm thế thật. Tôi đang trên đường tới sông Elizabeth. Cảnh sát Chesapeake vừa gọi.
- Chờ chút đã. Có vẻ như không phải chuyện hẹn hò. - Giọng anh chùng xuống.
- Tôi e là như thế.
- Rác rưởi thật.
- Chúng tôi chỉ mới tìm được một tấm bằng lái nên vẫn chưa có gì là chắc chắn.
Tôi sẽ đến kiểm tra trước khi chuyển anh ta đi.
- Chờ một phút đã nào. - Anh nói. - Thế quái nào mà cô phải làm việc ấy? Không
có ai khác làm thay à?
- Tôi cần phải nhìn tận mắt trước khi anh ta được lôi lên. - Tôi nhắc lại.
Marino có vẻ không hài lòng vì tính anh hay lo lắng thái quá. Chẳng cần nói
thêm câu nào thì tôi cũng đã biết rõ điều đó.
- Tôi chỉ vừa mới nghĩ ra rằng chắc anh sẽ muốn lục soát nhà riêng của gã đó ở Richmond. - Tôi bảo anh.
- Ờ, tất nhiên rồi.
- Tôi chưa biết chúng ta sẽ tìm thấy gì.
- Ồ, tôi chỉ mong cô để cho họ làm việc ấy.
Đến Chesapeake, tôi vòng ra lối rẽ vào cửa sông Elizabeth rồi ngoặt trái
vào phố High, đi qua mấy cái nhà thờ xây bằng gạch, bãi xe rác và mấy ngôi nhà
di động. Phía bên kia khu vực nhà tù thành phố và sở cảnh sát là trại lính Hải
quân hòa lẫn vào khung cảnh rộng lớn tẻ nhạt của bãi tàu cứu hộ được bao quanh
bởi dãy hàng rào rỉ sét chăng dây thép gai phía trên. Ngay giữa miếng đất bừa
bãi hàng đống sắt thép và tràn ngập cỏ dại là một nhà máy điện đang hun đốt
đống rác thải và than đá để cung cấp năng lượng cho bãi tàu duy trì công việc
trì trệ và tẻ ngắt của nó. Ống khói và đường ray hôm nay hoàn toàn yên tĩnh,
các cần trục tàu thủy không hoạt động. Ít ra là sau đêm giao thừa tất cả mới
quay trở lại như cũ.
Tôi lái xe về phía tòa nhà trung tâm được xây bằng gạch lỗ vuông xám xịt. Ngay
đằng sau nó sẽ là cầu tàu lát gạch. Ở cổng, một thanh niên mặc đồng phục đội mũ
cứng bước ra khỏi phòng bảo vệ. Tôi hạ kính xe xuống. Lúc này mây đã vẩn đầy
bầu trời lộng gió.
- Đây là khu vực cấm. - Khuôn mặt anh ta hoàn toàn không có chút biểu cảm nào.
- Tôi là bác sĩ Kay Scarpetta, trưởng phòng giám định pháp y. - Tôi nói trong
khi chìa tấm thẻ bằng đồng để chứng minh thẩm quyền trong những vụ án bất
thường, bạo lực hay chết bất đắc kỳ tử ở khu vực Thịnh vượng chung Virginia.
Anh ta cúi thấp hơn để xem cho kỹ giữa tôi và chiếc thẻ có điểm chung không.
Anh ta liếc nhìn tôi vài lần rồi lại nhìn chiếc xe.
- Bà là trưởng phòng giám định pháp y? - Anh ta hỏi. - Thế tại sao bà lại không
lái một chiếc xe tang lễ?
Tôi đã từng nghe người ta hỏi thế này rồi và kiên nhẫn giải thích.
- Những người làm việc ở nhà tang lễ mới lái xe tang. Tôi không làm việc ở nhà
tang lễ. Tôi là một chuyên viên giám định pháp y.
- Tôi cần có thêm những giấy tờ khác nữa để chứng thực điều đó.
Tôi đưa cho anh ta bằng lái xe và không hề băn khoăn về việc ngay cả cái thứ
giấy tờ này cũng không thay đổi được việc anh ta sẽ không cho phép tôi lái xe
vào bên trong. Anh ta lùi lại, đưa máy bộ đàm lên miệng.
- 11 gọi số 2. - Anh ta quay đi như thể sắp nói điều gì hệ trọng lắm.
- Số 2 nghe đây. - Có giọng đáp lại.
- Có tiến sĩ Scaylatta ở đây. - Anh ta phát âm sai tên tôi tệ hơn tất cả những
người đã từng nói nhầm trước đây.
- 10-4. Chúng tôi đang đứng cả ở đây.
- Thưa bà. - Anh bảo vệ quay sang tôi rồi chỉ. - Bà cứ lái xe thẳng qua đây là
tìm thấy bãi đậu xe ngay bên tay phải. Bà phải để xe đó rồi đi bộ ra cầu tàu số
2. Ở đó bà sẽ gặp đại tá Green, là người mà bà cần trình báo.
- Thế tôi gặp thám tử Roche ở đâu? - Tôi hỏi.
- Bà cần gặp đại tá Green. - Anh ta nhắc lại.
Tôi kéo kính xe lên trong khi anh ta mở cánh cổng có treo biển cảnh báo rằng
khách đang chuẩn bị vào một khu công nghiệp mà việc mang theo bình sơn xịt là
vô cùng nguy hiểm, các thiết bị bảo hiểm an toàn phải được trang bị và ngay cả
việc đậu xe ở đây cũng đã là liều lĩnh rồi. Từ xa, tôi nhìn thấy những con tàu
chở hàng xám xịt đang chuẩn bị cập bến, máy quét, tàu khu trục nhỏ và xuồng bay
sừng sững giữa nền trời lạnh giá. Ở cầu cảng số 2 có nhiều phương tiện cứu hộ,
xe cảnh sát và một nhóm người đang đứng ở đó.