Xác Chết Dưới Nước - Chương 01 - Phần 2
Đậu xe đúng như chỉ dẫn, tôi vội vã đi về phía họ trong khi họ đưa mắt nhìn tôi. Vẫn để nguyên túi đồ y tế và bộ đồ lặn trong cốp xe nên giờ tôi là một phụ nữ trung niên tay không, chân đi ủng, quần xếp li sợi len và áo khoác Schoffel màu xanh hải quân nhạt. Đúng vào lúc tôi bước chân lên cầu cảng thì một người đàn ông tóc muối tiêu mặc quân phục khác với những người kia chặn tôi lại như thể tôi đang cả gan xâm phạm nơi này vậy. Ông ta đứng chắn ngang đường, miệng không mỉm cười.
- Tôi có thể giúp gì được cho bà? - Ông ta nói với giọng điệu đầy kiểu cách. Gió thổi tung mái tóc của ông ta, khiến cho gò má tái đi.
Tôi tự giới thiệu.
- Ồ tốt quá. - Giọng ông ta nghe không có vẻ như thế. - Tôi là đại tá Green thuộc Sở điều tra Hải quân. Chúng tôi thực sự quan tâm đến chuyện này. Tôi nghe đây. - Ông ta quay đi và nói với ai đó. - Chúng ta sẽ tháo hệ thống CP[3] đó ra...
[3] CP - Cathodic protector: là một kỹ thuật làm giảm sự ăn mòn bề mặt kim loại bằng cách cho nó hoạt động như một cực âm của pin điện hóa. Hệ thống này thường được dùng để bảo vệ các ống nhiên liệu, cầu cảng, tàu thuyền, để khai thác dầu xa bờ, giếng dầu trên bờ…
- Xin lỗi, ông ở Sở điều tra Hải quân ư? - Tôi cắt ngang vì cần phải làm sáng tỏ mọi việc ngay bây giờ. - Tôi tin rằng bãi tàu này không phải là tài sản của bên Hải quân. Nếu đúng là như thế thì tôi không nên ở đây làm gì. Vụ này lẽ ra phải thuộc trách nhiệm của Hải quân và các ông nên cử một nhà nghiên cứu bệnh học đi mổ xác.
- Thưa bà! - Ông ta nói như thể tôi đang thách thức sự kiên nhẫn của ông ta vậy. - Bãi tàu này là tài sản do nhà thầu điều hành và vì vậy nó không thuộc quyền quản lý của Hải quân. Nhưng hiển nhiên chúng tôi cần quan tâm đến vụ này vì có kẻ đã đột nhập và lặn quanh những chiếc tàu thủy của chúng tôi.
- Ông có căn cứ nào chứng minh cho việc đã có kẻ làm việc đó hay không? - Tôi nhìn quanh.
- Một số kẻ săn của nghĩ rằng chúng sẽ tìm thấy vài viên đạn súng thần công, chuông tàu cổ hay bất cứ thứ gì dưới nước ở xung quanh đây.
Chúng tôi đang đứng giữa con tàu chở hàng El Paso và tàu ngầm Exploiter. Cả hai con tàu này đều ảm đạm cứng ngắc trong lòng sông. Mặt nước đen như món cà phê capuccino và tôi chợt nhận ra rằng những gì sắp được chứng kiến tới đây sẽ còn tệ hơn cả những gì mà tôi sợ hãi. Gần chiếc tàu ngầm là khu vực lặn. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy dấu hiệu nào của nạn nhân, người cứu hộ hay cảnh sát đang điều tra cái chết của anh ta. Gió thổi từ mặt nước khiến má tôi cóng lạnh. Tôi hỏi Green điều này nhưng ông ta lại quay lưng đi thay vì đáp lại.
- Xem nào, tôi không thể cứ ở đây cả ngày để chờ đợi thằng Stu được. - Ông ta nói với người đàn ông mặc bộ đồng phục công nhân và chiếc áo khoác trượt tuyết bẩn thỉu.
- Chúng ta có thể lôi mông thằng Bo đến đây, thưa đại tá. - Người kia đáp lại.
- Chẳng có cách nào đâu, José. - Green nói, có vẻ như ông ta đã quen biết những công nhân bến tàu này rồi. - Không cách nào gọi cho thằng đó được.
- Quỷ tha ma bắt. - Một người khác có bộ râu dài xoắn bện lên tiếng. - Ai chẳng biết từ giờ đến trưa nó cũng chưa giã rượu.
- Ờ, có đúng là chó chê mèo lắm lông không nhỉ[4]. - Green nói và cả bọn ồ lên cười.
[4] Nguyên văn là “The pot calling the kettle black” - Nồi chê ấm đen - ND.
Người đàn ông râu dài có nước da xù xì như vỏ chiếc bánh hamburger. Anh ta nhìn tôi một cách ranh mãnh trong lúc châm điếu thuốc, bàn tay sần sùi che gió cho lửa khỏi tắt.
- Từ hôm qua đến giờ tôi chưa uống giọt nào. Nước còn không được uống nữa là. - Anh ta thề thốt trong khi đám đồng nghiệp vẫn cứ cười. - Mẹ kiếp, sao mà lạnh như vú mụ già thế này. Lẽ ra mình phải mặc cái áo dày hơn mới phải.
- Tao bảo này, thằng dưới kia còn lạnh hơn nữa. - Một công nhân khác nói. Hàm răng anh ta va vào nhau lập cập và tôi nhận ra rằng họ đang nói về kẻ xấu số kia. - Giờ thì chắc nó lạnh cóng rồi.
- Nó có cảm thấy gì nữa đâu.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận đang ngùn ngụt khi phải quay sang nói với Green.
- Tôi biết ông rất nhiệt tình với vụ này. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy đội cứu hộ hay cảnh sát nào ở đây cả. Tôi cũng không nhìn thấy cái xuồng hay khu vực mà xác chết bị kẹt dưới đó.
Tôi cảm thấy sáu cặp mắt đang quay sang nhìn mình và tôi cũng nhìn lướt những khuôn mặt phong trần trông như băng cướp biển mặc quần áo thời hiện đại vậy. Tôi không được mời tham dự cái câu lạc bộ bí mật của họ và điều này làm tôi nhớ đến thời thơ ấu, khi mà sự cô lập độc ác đã từng làm tôi bật khóc.
Cuối cùng thì Green cũng trả lời.
- Cảnh sát đang gọi điện ở trong kia. Trong tòa nhà chính ấy, cái nhà có chiếc mỏ neo to tướng ở đằng trước. Mấy tay thợ lặn chắc cũng đang ở trong đó cho ấm. Đội cứu hộ thì vẫn ngồi bên kia bờ sông để đợi bà. Và hẳn là bà cũng muốn biết rằng cảnh sát vừa mới tìm thấy bên đó một chiếc xe tải moóc mà họ cho là của người đã chết. Nếu bà đi theo tôi, - ông ta bắt đầu bước đi, - tôi sẽ chỉ cho bà nơi mà bà quan tâm. Tôi biết là bà có ý định lặn xuống đó với một vài thợ lặn.
- Đúng vậy. - Tôi đi cùng ông ta trên cầu cảng.
- Tôi đoán là đến Chúa cũng không biết bà là sẽ tìm thấy gì ở dưới đó.
- Đã từ lâu tôi học được cách không bất ngờ trước bất cứ sự việc gì cả, đại tá Green ạ.
Khi đi qua những con tàu rệu rã và cũ kỹ, tôi nhìn thấy rất nhiều thanh kim loại mảnh bắc từ thành tàu xuống mặt nước.
- Cái gì vậy? - Tôi hỏi.
- CP. - Ông ta trả lời. - Chúng được nạp điện để làm giảm quá trình ăn mòn.
- Tôi hy vọng sẽ có người dỡ nó ra.
- Một tay thợ điện đang trên đường đến đây. Hắn sẽ dỡ bỏ toàn bộ hệ thống cầu cảng.
- Như vậy nghĩa là cái kẻ dưới kia đã xâm nhập được qua hệ thống CP. Tôi không cho rằng việc lần mò qua hệ thống này là dễ dàng.
- Có hề gì đâu. Hệ thống này rất nhẹ. - Ông ta nói như thể bất kỳ ai cũng phải biết điều này. - Cũng giống như khi người ta di chuyển với một cục pin chín vôn thôi mà. Cái CP này không thể giết chết hắn. Vì thế bà có thể gạt lý do đó ra khỏi danh mục của mình được rồi.
Chúng tôi dừng lại ở đầu cầu, cũng là phần đuôi của chiếc tàu ngầm đang ngập một phần dưới nước. Từ đây có thể nhìn thấy nó mà không bị vật gì ngăn cản. Neo cách đó chừng hơn sáu mét là một chiếc xuồng bằng nhôm xanh lục với cái ống đen dài dẫn từ chiếc bình gas được nhồi trong một cái săm trên băng ghế sau. Sàn xuồng ngổn ngang các dụng cụ và thiết bị lặn cùng một số vật dụng khác mà tôi ngờ rằng đã có ai đó kiểm tra chúng một cách khá sơ sài. Ngực tôi thắt lại vì cố kìm nén cơn giận.
- Có thể hắn ta chỉ bị chết đuối thôi. - Green nói.
- Hầu hết những cái chết của thợ lặn mà tôi được biết đều là chết đuối. Người ta có thể chết trong vũng nước nông như thế này.
- Tôi thì thấy những trang thiết bị của anh ta hoàn toàn khác thường. - Tôi lờ đi lời khẳng định của ông ta.
Ông ta nhìn chiếc xuồng đang xoay mòng mòng bởi dòng nước.
- Cái bình gas. Ừ, nó bất thường đấy.
- Khi người ta tìm thấy chiếc xuồng thì nó vẫn đang hoạt động chứ?
- Nó hết khí rồi.
- Ông có thể nói được gì về nó nào? Nó là thứ tự chế à?
- Mua ở ngoài. - Ông ta đáp. - Đây là cái bình nén chạy bằng xăng năm mã lực, nó sẽ đẩy khí qua cái ống dẫn áp lực thấp được nối liền với bộ phận điều chỉnh thứ hai. Như vậy hắn ta có thể ở dưới đó chừng bốn, năm giờ đồng hồ cho đến khi hết nhiên liệu.
- Bốn, năm giờ ư? Để làm gì chứ? - Tôi nhìn ông ta. - Tôi có thể hiểu được điều đó nếu như ông bắt được tôm hùm và bào ngư ở dưới ấy.
Ông ta im lặng.
- Ở dưới đó có gì vậy? - Tôi nói. - Đừng có nói với tôi về những tàn tích của cuộc nội chiến nữa bởi vì cả hai chúng ta đều biết rõ rằng sẽ chẳng kiếm chác được thứ gì ở đây đâu.
- Đúng thực, chẳng có cái chết tiệt gì ở dưới kia cả.
- Ồ, anh ta lại nghĩ đến một thứ gì đó kia. - Tôi đáp.
- Bất hạnh thay hắn ta đã nhầm. Trông mây kìa. Chúng ta phải nhanh lên không không kịp. - Ông ta kéo cổ áo lên trùm kín tai. - Tôi đoán chắc bà là một thợ lặn có bằng cấp.
- Nhiều năm nay rồi.
- Chắc chắn tôi cần phải xem chứng chỉ của bà.
Tôi nhìn ra chỗ chiếc xuồng và con tàu ngầm bên cạnh trong lúc tự hỏi những con người này còn nghĩ ra thứ gì để bất hợp tác nữa đây.
- Nếu bà có ý định đó thì chắc phải mang theo nó chứ. - Ông ta tiếp lời. - Tôi nghĩ bà biết điều đó.
- Còn tôi thì nghĩ rằng bên quân đội không có phận sự gì với bãi tàu này.
- Tôi thuộc lòng các nguyên tắc ở đây. Và ai điều hành nó không quan trọng. - Ông ta nhìn tôi chằm chằm.
- Tôi biết. - Tôi nhìn lại. - Và tôi cho rằng chắc tôi cũng cần phải xin giấy phép nếu như tôi muốn đậu xe trên cầu cảng này, để tôi không cần phải vác theo đồ đạc nữa.
- Bà cần phải xin giấy phép để được đậu xe ở đây.
- Ồ, tôi chẳng có cái gì cả. Tôi không có sẵn thẻ của PADI[5], không thẻ lặn cứu hộ, cũng không có chứng chỉ lặn nữa. Tôi còn không có cả giấy phép hành nghề y của Virginia, Maryland hay Florida.
[5] PADI - Professional Association of Diving Instructors: Hiệp hội huấn luyện viên nhà nghề - ND.
Tôi nói trơn tru và chậm rãi. Và bởi vì không thể lấn át được tôi nên ông ta tỏ ra cương quyết hơn. Ông ta chớp mắt vài lần và tôi cảm nhận rõ sự khó chịu trong đó.
- Đây là lần cuối cùng tôi yêu cầu ông cho phép tôi được làm công việc của mình. Chúng ta đang có một cái chết bất thường và điều đó nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi. Nếu ông không muốn hợp tác, tôi rất vui lòng gọi đến phòng cảnh sát liên bang, Chánh án tối cao của Tòa án Hoa Kỳ hay FBI. Tùy ông lựa chọn. Tôi có thể gọi bất kỳ ai đến đây trong vòng hai mươi phút nữa. Tôi có mang theo điện thoại di động trong túi áo đây. - Tôi vỗ vỗ vào túi.
- Bà muốn lặn, - ông ta nhún vai, - thì cứ lặn đi. Nhưng bà phải ký vào giấy cam kết để bãi tàu đỡ phải gánh trách nhiệm nếu như có bất cứ điều gì không may xảy ra. Và tôi thì e rằng ở đây chẳng có mẫu khai nào giống như thế đâu.
- Biết rồi. Giờ thì tôi phải ký vào một thứ gì đó mà ông không có à.
- Đúng thế.
- Tốt. - Tôi nói. - Tôi sẽ tự thảo một bản cam kết.
- Luật sư sẽ phải làm việc đó, nhưng hôm nay lại là kỳ nghỉ lễ.
- Tôi cũng là một luật sư và tôi làm việc vào ngày nghỉ lễ.
Quai hàm ông ta nghiến lại và tôi biết rằng ông ta chẳng cần quan tâm tới bất kỳ bản cam kết nào nếu như ở đây có sẵn một tờ. Chúng tôi bắt đầu quay lại. Dạ dày tôi co thắt vì khó chịu. Tôi không muốn thực hiện cú lặn này cũng như chạm trán những con người mà tôi gặp hôm nay. Trước đây tôi đã từng vướng phải hàng rào quan liêu trong những vụ liên quan đến chính phủ hay các phi vụ lớn. Nhưng lần này thì khác.
- Thử xem nào. - Green lại nói bằng giọng khinh miệt. - Các trưởng phòng giám định pháp y lúc cũng một thân một mình chạy theo các xác chết thế này à?
- Rất hiếm khi.
- Thế thì hãy giải thích tại sao bà lại cho vụ này là quan trọng đến thế.
- Nếu như cái xác được chuyển đi thì hiện trường cũng biến mất. Tôi nghĩ vụ này đủ khác thường để tôi phải bỏ công ngó vào một lát. Tôi đang tạm thời chịu trách nhiệm cho những vụ xảy ra ở quận Tidewater. Vì thế tôi đã lập tức đến đây ngay sau khi được gọi.
Ông ta dừng lại một lát rồi lại tiếp tục trêu tức tôi.
- Tôi rất tiếc khi nghe tin về mẹ tiến sĩ Mant. Thế khi nào thì ông ấy quay lại làm việc vậy?
Tôi cố nhớ lại cú điện thoại sáng nay và người đàn ông tên Young với giọng mang âm sắc miền Nam nằng nặng. Giọng lão Green thì nghe không như thế. Giọng tôi cũng vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không thể bắt chước được một giọng nói lè nhè.
- Tôi chưa biết khi nào thì anh ta quay lại. - Tôi thận trọng đáp. - Nhưng tôi đang không hiểu làm sao ông lại biết anh ta.
- Thỉnh thoảng vẫn có những vụ bị chồng lẫn lên nhau mà không biết như thế có nên hay không.
Tôi không hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì.
- Tiến sĩ Mant luôn hiểu rõ vụ nào thì quan trọng và vụ nào thì nên can thiệp. - Green tiếp tục. Những người như thế thì rất dễ làm việc.
- Cái gì quan trọng và cái gì nên can thiệp, đại tá Green?
- Tỉ dụ như nếu có một vụ thuộc phận sự của Hải quân hoặc thuộc phạm vi quyền hạn này, thuộc phạm vi quyền hạn kia, thì có nhiều cách khác nhau để can thiệp. Tất cả đều thành ra vấn đề và có thể có hại. Gã lặn dưới kia chẳng hạn. Hắn ta đến một nơi không thuộc về hắn và thử nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.
Tôi dừng bước và nhìn ông ta bằng ánh mắt ngờ vực.
- Có thể là tôi đang tưởng tượng. - Tôi nói. - Nhưng tôi cho rằng ông đang đe dọa tôi đấy.
- Thôi đi lấy dụng cụ của bà đi. Bà có thể đậu xe gần đây, ngay sát hàng rào kia. - Ông ta nói rồi bước đi thẳng.