Xác Chết Dưới Nước - Chương 02 - Phần 3

Tâm trí tôi rối bời như đang có một ngọn lửa nhỏ nóng bỏng từ bên trong. Hôm ấy Eddings mặc quần vải kaki và áo khoác đặc công màu đen. Tôi vẫn nhớ ánh mắt của cậu ta. Tôi băn khoăn liệu có điều gì giống như điềm báo ẩn đằng sau ánh mắt đó không.
Bị ướp lạnh dưới sông, cơ thể cậu ta đã lạnh ngắt và tôi bắt đầu tìm hiểu thêm những điều khác, những điều thậm chí còn khiến tôi cảm thấy bối rối hơn. Mất răng hàm số một cho thấy có sự tác động của nha khoa. Cậu ta đã bọc răng bằng một lớp sứ đắt tiền và chắc chắn. Mắt đeo kính áp tròng đổi màu. Đáng chú ý là mắt kính bên phải không bị rơi mất khi mặt nạ bị ngập nước và đôi mắt u ám mất cân đối khác thường, như thể người chết đang nhìn với mí mắt lờ đờ.
Tôi gần như đã hoàn tất việc khám nghiệm bên ngoài, nhưng phần còn lại mới là quan trọng nhất. Với bất kỳ cái chết bất thường nào, cần phải tìm hiểu thói quen tình dục của nạn nhân. Hiếm khi tôi tìm thấy dấu hiện rõ ràng như một hình xăm miêu tả hướng này hay hướng nọ, và tất nhiên là sẽ chẳng có kẻ nào đã từng quan hệ tình dục với anh ta lại đến tìm gặp tôi để tình nguyện cung cấp thông tin cả. Nhưng việc tôi được cung cấp thông tin gì và ai mang đến thông tin đó không quan trọng. Tôi vẫn sẽ kiểm tra các bằng chứng của việc quan hệ qua hậu môn.
- Chị đang tìm gì vậy? - Roche quay lại bàn mổ và đứng rất gần sau lưng tôi.
- Viêm trực tràng, đường hậu môn, những vết nứt nhỏ, dày đặc các biểu mô bị tổn thương. - Tôi trả lời trong khi vẫn tiếp tục làm việc.
- Nghĩa là chị cho rằng cậu ta bị đồng tính. - Roche nhìn qua vai tôi.
Gò má Danny bắt đầu đổi màu, và sự khó chịu hiện lên trong đôi mắt cậu ta.
- Vành hậu môn, các biểu mô không có gì bất thường. - Tôi nói, ghi chú vội vàng. - Nói cách khác, cậu ta không bị tổn thương, điều đó phù hợp với lối sống đồng giới tích cực. Còn nữa, thám tử Roche, ông sẽ phải tránh ra chút cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta trên cổ tôi.
- Chị biết đấy, anh ta luôn đến khu vực đó để thực hiện các cuộc phỏng vấn.
- Phỏng vấn cái gì thế? - Tôi hỏi. Roche thực sự làm tôi phát điên lên.
- Điều đó tôi không biết.
- Cậu ta phỏng vấn ai?
- Lần cuối cùng cậu ta thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ ở khu vực tàu không hoạt động. Đại tá Green có thể cung cấp thêm thông tin cho chị.
- Tôi vừa gặp đại tá Green và ông ta không nói gì với tôi về điều đó.
- Câu chuyện xuất hiện với tiêu đề “Phi công người Virginia” hồi tháng Mười. Tôi nghĩ vậy. Đó không phải là vụ gì to tát cả. Chỉ là chị cố quan trọng hóa vấn đề thôi. - Anh ta nói. - Theo tôi gã này đã quyết định trở lại đây để rình mò chuyện gì đó hơn thế.
- Ví dụ?
- Đừng hỏi tôi. Tôi không phải phóng viên. - Anh ta nhìn sang Danny. - Riêng tôi rất ghét giới truyền thông. Bọn chúng luôn đưa ra những ý kiến điên rồ và tìm mọi cách để chứng minh. Cũng giống như cái anh chàng nổi tiếng này, một gã cáo làm việc cho AP và hàng loạt tờ báo khác nữa. Tin đồn sẽ xuất hiện khi gã xuất hiện cùng mấy ả, đó là nghệ thuật show hàng. Rồi chị đến đó và chẳng có gì ở đây cả, nếu chị hiểu ý tôi đang nói gì. - Roche có một nụ cười rất khó chịu và tôi không thể tin là tôi sẽ ghét anh ta đến mức nào cho đến khi tôi gặp anh ta hôm nay.
- Anh lấy những thông tin đó ở đâu ra vậy? - Tôi hỏi.
- Tôi nghe được.
- Danny, hãy lấy mẫu tóc và móng tay. - Tôi nói.
- Chị biết đấy, tôi dành nhiều thời gian để trò chuyện với mọi người ở trên phố. - Roche chêm vào khi anh ta chạm vào hông tôi.
- Bà muốn cạo ria của anh ta chứ? - Danny lấy ra một cái kẹp và túi đựng từ xe kéo.
- Cũng có thể.
- Tôi đoán chị sẽ làm xét nghiệm HIV cho cậu ta. - Roche lại chạm vào hông tôi.
- Đúng. - Tôi trả lời.
- Vậy chị nghĩ có thể cậu ta là một gã đồng tính.
Tôi dừng tay vì cảm thấy đã quá sức chịu đựng.
- Thám tử Roche. - Tôi quay lại đối mặt với anh ta và cao giọng. - Nếu anh còn muốn ở trong phòng mổ của tôi thì hãy tránh ra cho tôi làm việc. Hãy dừng việc đụng chạm vào người tôi, và anh sẽ phải đối xử với bệnh nhân của tôi với sự tôn trọng. Người đàn ông này không muốn nằm chết ở đây với không một mảnh vải che thân trên bàn thế này. Và tôi không thích từ đồng tính.
- Vậy thì hãy bỏ qua việc chị gọi điều đó là gì, dù sao thì những phỏng đoán về cậu ta cũng sẽ rất quan trọng. - Anh ta tỏ thái độ lúng túng, có vẻ không hài lòng với cơn bực bội của tôi.
- Tôi không biết thực tế người đàn ông này có phải đồng tính hay không. - Tôi nói. - Nhưng tôi biết một thực tế là cậu ta không chết vì bị mắc căn bệnh AIDS.
Tôi cầm lấy con dao mổ trên xe đẩy và hành vi của anh ta đột ngột thay đổi. Anh ta lùi lại, đột nhiên mất bình tĩnh vì tôi sắp bắt đầu phẫu thuật.
- Anh đã bao giờ xem khám nghiệm tử thi chưa? - Tôi hỏi anh ta.
- Một vài lần. - Anh ta trông có vẻ như sắp ói đến nơi.
- Sao anh không ngồi ra đằng kia. Hoặc đi ra ngoài. - Tôi gợi ý, hoàn toàn không phải vì tốt bụng, tự hỏi không biết vì lý do gì cảnh sát Chesapeake lại có thể chỉ định anh ta tham gia vụ này hay vụ khác.
- Chỉ là vì trong này nóng quá.
- Nếu anh cảm thấy muốn ói thì cứ việc đi tìm cái thùng rác gần nhất. - Đó là tất cả những gì Danny có thể làm để khỏi phải phá lên cười.
- Tôi sẽ chỉ ngồi nghỉ ở đó một chút thôi. - Roche đi tới chiếc bàn gần cửa.
Tôi nhanh chóng rạch một đường hình chữ Y, lưỡi dao kéo từ vai tới xương ức và tận khung xương chậu. Khi máu tiếp xúc với không khí, tôi ngửi thấy một mùi và phải ngay lập tức dừng tay.
- Bà biết đấy, Lipshaw đã có máy mài dao rất tốt, tôi ước gì chúng ta cũng có một cái. - Danny nói. - Nó được mài bằng đá với nước và bà có thể gắn dao vào đó.
Tôi cho rằng khứu giác của mình không thể nhầm lẫn được, nhưng vẫn không dám tin vào điều đó.
- Tôi đã xem trong bộ danh mục mới của họ. - Cậu ta tiếp tục. - Nhìn thấy nó là tôi phát điên lên vì có những đồ hay mà chúng ta không thể mua được.
Điều này có thể là không đúng.
- Danny, mở hết các cửa ra. - Tôi nói gấp gáp khiến cậu ta giật mình.
- Chuyện gì vậy? - Cậu ta lo lắng.
- Hãy để thật nhiều không khí trong này. Ngay bây giờ. - Tôi ra lệnh.
Cậu ta đi thật nhanh với cái đầu gối đang bị đau và mở toang hai cửa dẫn ra sảnh.
- Có chuyện gì vậy? - Roche ngồi thẳng dậy.
- Người đàn ông này có mùi rất lạ. - Tôi không muốn nói ra ngay nghi ngờ của mình, đặc biệt là với anh ta.
- Tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả. - Anh ta đứng dậy và nhìn quanh, như thể cái mùi khó hiểu này là thứ gì đó có thể nhìn thấy được.
Máu của Eddings tỏa ra mùi hạnh nhân và tôi không ngạc nhiên khi cả Roche và Danny đều không nhận ra. Khả năng nhận biết mùi của chất cyanide là đặc tính lặn liên quan đến giới tính mà chỉ có chưa tới ba mươi phần trăm dân số được thừa hưởng. Tôi là một trong số những người may mắn đó.
- Tin tôi đi. - Tôi xem xét phần da ở sườn, cẩn thận để không chọc vào các cơ giữa xương sườn. - Cậu ta có mùi rất lạ.
- Vậy điều đó có nghĩa là gì? - Roche tò mò hỏi.
- Tôi chưa thể trả lời cho đến khi tiến hành đầy đủ các xét nghiệm. - Tôi nói. - Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ kiểm tra thật kỹ lưỡng tất cả những trang thiết bị của anh ta để đảm bảo mọi thứ đều hoạt động và anh ta không bị hết khí trong ống thở, ví dụ như vậy.
- Bà có biết nhiều về cách sử dụng ống thở không? - Danny hỏi. Cậu ta đã quay lại bàn giúp tôi.
- Tôi chưa sử dụng bao giờ.
Tôi rạch một đường nữa ở giữa ngực bên cạnh sườn. Xem xét các mô phía lưng, tôi tạo ra một hốc nhỏ dưới da, Danny đổ nước vào đó. Rồi tôi lách dao mổ vào giữa hai xương sườn. Tôi kiểm tra sự thoát khí, điều đó có thể cho biết sự tổn thương khi bơi dẫn đến khí lọt vào khoang ngực. Nhưng không có.
- Mang ống tẩu và ống dẫn khí trên thuyền lại đây. - Tôi quyết định. - Nếu chúng ta có được sự giúp đỡ của một cố vấn về lặn thì tốt quá. Cậu có thể tìm được ai quanh đây trong kỳ nghỉ này không?
- Có một cửa hàng đồ lặn ở đường Hampton mà tiến sĩ Mant vẫn thường lui tới.
Cậu ta có số điện thoại và nhấc máy gọi nhưng cửa hàng đã đóng cửa trong một đêm năm mới đầy tuyết thế này và có vẻ như chủ cửa hàng không ở nhà. Danny đi ra ngoài rồi chỉ một lát sau đã quay trở lại. Tôi có thể nghe thấy một giọng rất quen trò chuyện với cậu ta cùng với tiếng bước chân nặng nề dọc hành lang.
- Họ sẽ không cho cậu vào nếu cậu là cảnh sát. - Tiếng Pete Marino vọng vào phòng khám nghiệm tử thi.
- Tôi biết, nhưng tôi không hiểu điều đó. - Danny nói.
- Vậy thì tôi cho cậu một ví dụ cực tuyệt nhé. Tóc dài như cậu sẽ giúp cho những tên khốn ngoài kia thêm một thứ để túm được cậu. Nếu là tôi thì tôi cắt hết. Thêm nữa, các cô gái sẽ thích hơn đấy.
Anh đã đến thật đúng lúc để giúp tôi mang cái bình shisha và cuộn ống nhựa kia, lại còn dạy cho Danny một bài học như một người cha. Tôi cũng chẳng thấy khó hiểu khi Marino luôn gặp những vấn đề tồi tệ với đứa con trai đang tuổi lớn của anh.
- Anh biết gì về loại ống điếu này không? - Tôi hỏi Marino ngay khi anh vừa bước vào.
Anh ngây người ra nhìn cái xác.
- Sao cơ? Cậu ta bị một căn bệnh kỳ lạ nào à?
- Cái anh đang cầm được gọi là bình shisha. - Tôi giải thích.
Anh và Danny đặt thiết bị lên một chiếc bàn sắt trống gần chỗ tôi.
- Có vẻ cửa hàng đồ lặn sẽ còn đóng cửa trong vài ngày tới. - Tôi nói thêm. - Nhưng bộ nén khí này khá đơn giản, một máy bơm chạy bằng động cơ năm mã lực hút không khí qua một van hút lọc khí, rồi truyền qua ống hạ áp nối với thiết bị điều khiến cấp hai của thợ lặn. Bộ lọc có vẻ ổn. Ống dẫn nhiên liệu còn nguyên vẹn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh.
- Bình dưỡng khí rỗng không. - Marino quan sát.
- Tôi nghĩ ga đã hết sau khi cậu ta chết.
- Tại sao? - Roche bước lại gần và nhìn tôi chăm chú như thể anh ta và tôi là hai người duy nhất trong phòng. - Biết đâu anh ta đã mất hết khái niệm về thời gian khi ở dưới đó dẫn đến việc là bị hết khí mà không hay.
- Bởi vì ngay cả khi không được cung cấp khí nữa thì vẫn còn thời gian để lên được tới mặt nước. Anh ta chỉ cách mặt nước hơn chín mét. - Tôi nói.
- Đó sẽ là khoảng cách lớn nếu như ống thở của anh ta có thể bị mắc vào cái gì đó
- Có thể là như vậy. Nhưng trong tình trạng này cũng rất có thể anh ta đã làm rơi đai lưng trọng lượng.
- Mùi đó đã hết chưa? - Anh ta hỏi.
- Không, và nó sẽ không hết được đâu.
- Mùi gì? - Marino tò mò.
- Máu của anh ta có mùi rất lạ.
- Ý cô là anh ta bị say rượu?
- Không, không phải như thế.
Anh nhăn mũi cố gắng tìm ra một mùi gì đó rồi nhún vai khi Roche dịch ra sau tôi, quay mặt đi để khỏi nhìn những thứ trên bàn. Tôi không thể tin được là anh ta lại tiếp tục chạm vào tôi mặc dù tôi đã cảnh báo điều đó. Marino có thân hình cao lớn, đầu hói, trên mình khoác chiếc áo dệt lông cừu. Đôi mắt anh nhìn về phía Roche.
- Còn ai đây? - Anh hỏi.
- Quên mất, tôi đoán là hai người chưa gặp nhau. - Tôi nói. - Thám tử Roche ở phòng Cảnh sát Chesapeake còn đây là đội trưởng Marino ở Richmond.
Roche đang săm soi cái ống điếu và tiếng Danny cắt xương sườn với cây kéo lớn ở bên bên cạnh vọng tới. Da anh ta lại chuyển sang màu trắng bệch, miệng mím lại.
Marino châm một điếu thuốc và qua vẻ mặt của anh, tôi đoán rằng anh đang định nói gì đó với Roche.
- Tôi không biết gì về anh. - Anh nói với tay thám tử. - Nhưng có một điều tôi chỉ mới phát hiện ra thôi, ấy là một khi anh đã bước vào chỗ này, anh sẽ không bao giờ còn cảm giác tương tự với món gan nữa. Anh biết không, bản thân tôi đã từng rất thích món gan ướp hành. Giờ thì nhìn thấy nỗi đau chết chóc này, nó càng khiến tôi không thể đụng vào món đó được nữa.
Roche cúi sát vào ống điếu, gần như cắm mặt vào nó, như thể mùi cao su và dầu là liều thuốc giải độc mà anh ta đang cần. Tôi tiếp tục làm việc.
- Nào, Danny. - Marino tiếp tục. - Cậu có bao giờ dám ăn những thứ như cật và mề từ khi bắt đầu làm việc ở đây không?
- Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ ăn những thứ đó. - Cậu ta vừa nói vừa cởi tấm giáp ngực. - Nhưng tôi hiểu ý ông. Khi thấy ai đó gọi những miếng gan lớn ở nhà hàng, tôi gần như phải lao ra cửa. Thậm chí chỉ là một miếng gan nhỏ…
Mùi đó lại xộc lên khi các phần nội tạng được mở ra khiến tôi phải nghiêng hẳn ra sau.
- Bà lại ngửi thấy mùi đó à? - Danny hỏi.
- Đúng vậy.
Roche lùi ra tít đằng xa và giờ Marino mới bắt đầu thực sự quan tâm đến vấn đề. Anh tiến lại gần tôi.
- Cô nghĩ cậu ta bị chết đuối? - Marino nói nhanh.
- Vào thời điểm này thì tôi không nghĩ vậy. Nhưng tất nhiên, tôi sẽ nghiên cứu điều đó. - Tôi nói.
- Cô có thể làm gì để biết cậu ta không bị chết đuối?
Marino không quen với các vụ chết đuối, vì hiếm khi người ta ám sát theo cách đó, vì vậy anh có vẻ rất tò mò. Anh muốn biết mọi việc mà tôi đang làm.
- Thật ra, tôi phải làm rất nhiều việc. - Tôi nói trong khi tiến hành phẫu thuật. - Tôi vừa tạo được một lỗ hổng dưới da ở bên ngực, cho đầy nước vào và đưa lưỡi dao vào phần ngực để kiểm tra bóng khí. Tôi sẽ cho nước tràn vào màng tim rồi đưa kim vào bên trong để xem có thể tạo được bóng khí hay không. Cuối cùng tôi sẽ kiểm tra xem có xuất huyết não không, và xem các mô mềm ở trung thất có khí ngoài phế nang hay không.
- Những chuyện đó chứng tỏ điều gì? - Anh hỏi
- Có thể là chứng tràn khí phế mạc hay nghẽn mạch khí xuất hiện ở độ sâu chưa đến năm mét nếu người lặn thở không đủ. Vấn đề là áp suất gia tăng trong phổi có thể dẫn đến những lỗ hổng nhỏ trên màng ngăn phế nang, gây chảy máu và làm cho không khí lọt vào một hoặc cả hai xoang phổi.
- Và tôi cho rằng điều đó có thể sẽ gây tử vong. - Anh nói.
- Đúng vậy. - Tôi đáp. - Điều đó chắc chắn sẽ gây tử vong.
- Thế còn khi lên hoặc xuống quá nhanh? - Anh di chuyến sang phía bên kia bàn để có thể quan sát rõ hơn.
- Áp lực thay đổi hay chấn thương khí áp, liên quan đến việc đi xuống hay đi lên khó có thể xảy ra ở độ sâu mà cậu ta đang lặn. Và như anh thấy đấy, các mô tế bào không bị biến dạng giống bọt biển như tôi đoán rằng cậu ta chết do chấn thương khí áp. Anh có muốn mặc quần áo bảo hộ không?
- Để tôi giống như đang chơi trò vũ trụ Terminex ấy à? - Marino liếc nhìn về phía Roche.
- Mong rằng anh không bị lây AIDS. - Roche uể oải nói vọng ra.
Marino mặc áo che và đeo găng khi tôi bắt đầu giải thích về những bằng chứng phù hợp mà tôi phải tìm ra để bác bỏ nguyên nhân cái chết là do sự giảm áp hay bị khí ép hoặc chết đuối. Khi tôi đưa một cây kim cỡ mười tám vào khí quản để lấy mẫu khí xét nghiệm chất cyanide thì Roche quyết định ra ngoài. Anh ta bước nhanh qua phòng, tiếng giầy kêu sột soạt khi anh ta thu thập túi vật chứng trên ngăn đồ.
- Chúng ta sẽ không biết được điều gì cho tới khi chị làm xong xét nghiệm. - Anh ta đứng ở cửa nói chõ vào.
- Đúng vậy. Vì bây giờ nguyên nhân và việc anh ta chết như thế nào vẫn còn phải xem xét. - Tôi ngừng lại và nhìn anh ta. - Anh sẽ nhận được bản sao báo cáo của tôi sau khi quá trình xét nghiệm hoàn tất. Và tôi cũng muốn xem những kết quả tìm kiếm của anh trước khi anh đi.
Anh ta không dám tiến lại gần hơn trong khi tay tôi vẫn đang đầy máu. Tôi nhìn Marino.
- Anh không phiền chứ?
- Rất vui lòng.
Marino đi về phía anh ta, tay cầm lấy cái túi và nói cộc lốc.
- Đi nào. Chúng ta sẽ qua phòng bên này để anh có thể hít được chút không khí.
Khi họ vừa khuất sau cánh cửa, tôi nghe thấy Marino tháo ổ đạn trong một khẩu súng ngắn, mở khe trượt và lớn tiếng phàn nàn về việc khẩu súng không được để ở chế độ an toàn.
- Tôi không thể tin được là anh lại mang cái thứ này loanh quanh đây. - Tiếng Marino oang oang. - Ôi Chúa ơi! Anh biết nó không phải giống bữa ăn trưa vớ vẩn của anh trong túi.
- Nó vẫn chưa được xử lý để lấy dấu vân tay.
- Vậy anh hãy đeo găng vào và tháo băng đạn ra như tôi vừa làm. Và anh hãy dốc sạch ổ đạn ra, như tôi vừa làm. Anh tốt nghiệp ở đâu ra hả? Học viện Cảnh Sát Keystone chắc cũng phải dạy anh phong cách lịch sự của các quý ông chứ hả?
Marino vẫn tiếp tục và giờ thì tôi đã rõ tại sao anh phải đưa Roche sang phòng bên cạnh, không phải chỉ là để có không khí trong lành. Danny nhìn tôi và nhe răng cười.
Một lát sau Marino trở lại và lắc đầu. Còn Roche thì đi rồi. Tôi đã được giải thoát, rõ là như thế.
- Cảm ơn Chúa. - Tôi nói. - Chuyện gì vậy?
- Hắn suy nghĩ bằng cái đầu mà Chúa đã tặng cho hắn. - Marino nói. - Cái đầu nằm giữa hai chân của hắn ấy.
- Tôi đã nói rồi. - Danny phụ họa. - Trước ông ta đã xuống đây hai lần, làm phiền tiến sĩ Mant với đủ thứ linh tinh. Nhưng tôi còn chưa nói với bà là tiến sĩ Mant luôn nói chuyện với ông ta ở trên tầng. Ông ta chưa bao giờ được phép xuống nhà xác.
- Tôi choáng quá đi. - Marino nói một cách hài hước.
- Tôi nghe nói hồi còn ở Học viện Cảnh sát, ông ta đã bị phát ốm lên khi phải đến đây để học khám nghiệm tử thi. - Danny tiếp tục. - Thêm nữa, ông ta chỉ vừa mới được chuyển đến từ bộ phận trẻ vị thành niên. Vì vậy, mới trở thành thám tử điều tra các vụ án giết người được khoảng hai tháng.
- Hay thật đấy. - Marino bình luận. - Thế ra loại người mà chúng ta phải làm việc cùng là như thế sao.
Tôi quay sang Marino.
- Anh có ngửi thấy mùi cyanide không?
- Không. Tôi chỉ thấy mùi thuốc lá. Chính xác là như thế
- Danny ngửi thấy gì không?
- Không ạ. - Giọng cậu ta nghe có vẻ thất vọng.
- Tôi không tìm được chứng cứ nào cho thấy người này chết do lặn. Không có bóng khí trong tim hay ngực. Không có khí tụ dưới da. Không có nước trong dạ dày hay phổi. Tôi không thể nói rằng liệu anh ta có bị xung huyết hay không. - Tôi cắt một phần khác của quả tim. - Ồ, anh ta cũng bị xung huyết tim, nhưng nói cách khác thì chưa biết có phải là do phần tim bên trái bị ép về bên phải sau khi tử vong hay không? Và anh ta cũng có vài vết đỏ ở thành dạ dày nữa, nơi có chứa chất cyanide.
- Cô biết rõ cậu ta chứ? - Marino hỏi.
- Không quá nhiều.
- Vậy à, tôi định nói cho cô biết trong túi kia có gì vì Roche không biết anh ta đang nhìn cái gì nữa và tôi cũng không muốn nói cho anh ta biết.
Anh cởi áo khoác và tìm một chỗ an toàn để treo lên, rồi quyết định treo nó ở thành ghế. Anh châm thêm một điếu thuốc nữa.
- Chết tiệt, sàn nhà này giết chết đôi chân của tôi mất. - Anh vừa nói vừa bước về chiếc bàn có để chiếc bình shisha và cuộn ống nhựa rồi dựa hẳn vào cạnh bàn. - Chắc cái đầu gối của cậu chấn thương là do cái sàn này phải không. - Anh quay sang Danny.
- Chính xác thế.
- Eddings có một khẩu súng Browning chín li đã được Birdsong chuyển sang màu nâu chết. - Marino nói.
- Birdsong là cái gì? - Danny đặt lá lách lên cái cân móc.
- Birdsong là cái gã mà cậu có thể gửi vũ khí cho hắn nếu muốn súng của cậu chống thấm và đổi màu để giả trang. - Marino trả lời. - Về cơ bản, những việc hắn ta làm là cạo vỏ ngoài, phun cát làm sạch và rồi phun lớp Teflon đã được nung lên. Tất cả vũ khí của Đội Giải cứu Con tin đều được hoàn thiện sau công đoạn Birdsong.
Đội Giải cứu Con tin là một bộ phận của Cục Điều tra Liên bang. Tôi chắc rằng Eddings cũng đã viết vô số bài trái luật, và rồi thế nào việc làm đó cũng bị Học viện của Cục Điều tra Liên bang ở Quantico và những nhân viên xuất sắc nhất phát hiện ra.
- Nghe có vẻ như lực lượng Hải quân cũng có một cái gì đó. - Danny phỏng đoán.
- Bọn họ, đội quân đặc nhiệm, lực lượng chống khủng bố và những gã như tôi. - Marino lại nhìn ống dầu của ống điếu và van hút. - Hầu hết chúng tôi đều có một khẩu ngắm Novak. Nhưng thứ chúng ta không có là đạn bọc thép KTW, còn được giới cảnh sát gọi là sát thủ.
- Cậu ta cũng có đạn bọc Teflon? - Tôi nhìn lên.
- Mười bảy băng, một băng ở trong ổ đạn. Tất cả đều được sơn màu đỏ ở kíp nổ để chống thấm.
- Nhưng cậu ta không được mang đạn bọc thép đến đây. Chí ít thì điều đó cũng vi phạm pháp luật vì nó đã bị cấm ở Virginia nhiều năm rồi. Và anh có chắc rằng Birdsong đã làm súng cho cậu ta không, cái công ty mà phòng cảnh sát cũng cộng tác ấy?
- Có vẻ phép thuật của Birdsong còn liên quan đến cả tôi nữa. - Marino trả lời. - Tất nhiên cũng có những nơi khác làm công việc tương tự.
Tôi mở ổ bụng của cái xác trong khi bụng dạ tôi cũng thắt lại. Eddings có vẻ là một gã rất yêu thích những vấn đề ngoài luật. Tôi nghe nói cậu ta đã từng đạp xe lòng vòng cùng với cảnh sát và tham gia các buổi dã ngoại và khiêu vũ của họ. Eddings chưa bao giờ khiến tôi chú ý như khi cậu ta vô cùng sốt sắng với các loại vũ khí, và đã khiến tôi kinh ngạc khi kiếm được một khẩu súng với loại đạn bất hợp pháp rõ ràng dùng để giết người. Điều đó có thể gây ảnh hưởng đến người cung cấp và cả các bạn cậu ta nữa.
- Thành phần trong dạ dày chỉ có một lượng nhỏ dịch màu nâu. - Tôi tiếp tục. - Cậu ta không ăn gì vào quãng thời gian trước khi chết. Tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm như thế nếu có ý định lặn.
- Có khả năng nào cho thấy xảy ra việc hết nhiên liệu không, nếu như gió thổi đúng lúc ấy chẳng hạn? - Marino tiếp tục nghiên cứu cái ống điếu. - Biết đâu việc đó cũng khiến cho cậu ta đỏ ửng lên như vậy?
- Tất nhiên, chúng ta sẽ xét nghiệm chất ôxit cácbon. Nhưng điều đó cũng không lý giải cho những gì mà tôi đã ngửi thấy.
- Cô có chắc không?
- Tôi biết tôi đã ngửi thấy gì rồi. - Tôi nói.
- Bà nghĩ anh ta đã bị giết phải không? - Danny hỏi.
- Chúng ta không nên nói về chuyện này. - Tôi kéo một sợi dây từ cuộn dây phía trên đầu và lắp vào lưỡi cưa Stryker. - Không nói với cảnh sát Chesapeake, không nói với ai cả. Cho tới khi tất cả các xét nghiệm được hoàn tất và tôi sẽ có buổi họp báo chính thức. Tôi không biết chuyện sẽ diễn ra. Tôi không biết điều gì đã xảy ra ở hiện trường. Vì vậy thậm chí chúng ta phải tiến hành cẩn trọng hơn bình thường.
Marino nhìn sang Danny.
- Cậu đã làm việc ở đây được bao lâu rồi?
- Tám tháng.
- Cậu nghe thấy những gì bác sĩ vừa nói chứ?
Danny nhìn lên, ngạc nhiên về sự thay đổi trong giọng nói của Marino.
- Cậu biết cách im lặng chứ? - Marino tiếp tục. - Điều đó có nghĩa là không khoe khoang với bọn con trai, không cố gây ấn tượng với gia đình và bạn gái cậu. Cậu hiểu chứ?
Danny kìm nén sự tức giận khi rạch một đường thấp vòng quanh sau đầu, từ tai nọ sang tai kia.
- Cậu hiểu chứ, nếu có bất cứ điều gì lọt ra ngoài, tôi và bác sĩ ở đây đều biết nguồn tin là từ đâu ra. - Marino tiếp tục cuộc tấn công với vẻ hoàn toàn không hề khiêu khích.
Danny lật da đầu phía sau lên. Cậu ta kéo nó qua mắt để lộ phần xương hộp sọ, và bộ mặt của Eddings bị gập lại, buồn bã và chùng xuống như thể cậu ta đã đoán biết được điều gì đang diễn ra và rất đau lòng. Tôi bật máy cưa, và căn phòng bao trùm bởi tiếng rì rì của lưỡi dao cắt vào xương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3