Xác Chết Dưới Nước - Chương 02 - Phần 2

Có một chiếc thang bắc từ dưới sông lên sàn lặn và một chiếc nữa dẫn lên cầu cảng. Chân tôi run lẩy bẩy khi trèo lên bởi vì tôi không đủ sức khỏe như Jerod và Ki Soo. Họ vẫn cứ mặc nguyên đồ trên người mà đi lại nhẹ tựa lông hồng. Nhưng tôi tự đã tháo bình khí và áo vét lặn mà không cần nhờ ai giúp. Một chiếc xe cảnh sát rú còi gần chỗ xe tôi đậu và ai đó đang lái chiếc xuồng của Eddings vào bờ. Danh tính của nạn nhân còn đang chờ xác minh nhưng đối với tôi thì chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa.
- Bà thấy sao? - Một giọng nói bất chợt vang lên phía trên.
Tôi ngước lên và thấy đại tá Green đang đứng cạnh một người đàn ông cao gầy trên cầu cảng. Green tỏ ra độ lượng. Ông ta trèo xuống và tỏ thái độ muốn giúp đỡ.
- Nào, đưa bình khí đây tôi cầm cho.
- Tôi chưa chắc chắn được điều gì cho đến chừng nào làm xong thủ tục khám nghiệm tử thi. - Tôi vừa nói vừa đưa cho ông ta bình khí, rồi đến bộ đồ lặn. - Cảm ơn. Chiếc xuồng với đoạn ống thở và những thứ khác cũng phải được đưa thẳng đến nhà xác.
- Thế ư? Bà sẽ làm gì với những thứ đó?
- Cái bình khí nén cũng phải được giám định nữa.
- Chắc là bà muốn gột rửa mọi thứ cho sạch sẽ. - Người đàn ông cao gầy nói bằng giọng còn hiểu biết hơn cả Jacques Cousteau[6]. Giọng anh ta nghe rất quen. - Dưới ấy đầy dầu mỡ và rỉ sét.

[6] Jacques Cousteau (1910-1977): là một sĩ quan Hải quân người Pháp, đồng thời là là nhà thám hiểm, nhà sinh thái học, nhà làm phim, nhà khoa học, nhiếp ảnh gia, nhà văn và nhà nghiên cứu biển và đời sống của các sinh vật biển - ND.
- Đúng thế thật. - Tôi vừa nói vừa trèo lên cầu cảng.
- Tôi là thám tử Roche. - Anh ta nói liền sau đó. Trông anh ta khá kỳ dị trong chiếc quần jean và áo jacket thể thao. - Tôi có nghe nói ống thở của anh ta bị kẹt vào cái gì đó?
- Tôi có nói thế, nhưng tôi đang tự hỏi anh nghe tôi nói câu ấy vào lúc nào? - Giờ thì tôi đang ở trên cầu cảng và chẳng muốn gì khác ngoài việc vác cái đống bẩn thỉu này và bộ đồ lặn ướt sũng vào trong xe.
- Dĩ nhiên rồi, chúng tôi điều hành việc vớt xác mà. - Lần này là giọng Green. Tôi và thám tử Roche ngồi nghe trong tòa nhà kia.
Tôi nhớ lúc nãy Ki Soo đã cảnh báo tôi về việc này. Tôi liếc nhìn xuống dưới sàn lặn chỗ anh và Jerod đang gởi đồ lặn.
- Đường ống bị mắc kẹt. - Tôi trả lời. - Nhưng tôi không biết chuyện đó xảy ra khi nào. Có thể là trước lúc cậu ta chết, nhưng cũng có thể là sau.
Roche có vẻ như chẳng thấy điều gì thú vị trước tất cả những chuyện này và anh ta tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi cảm thấy cảnh giác. Anh ta trẻ và khá điển trai, thân hình thanh mảnh, đôi môi đầy đặn và mái tóc quăn tối màu cắt ngắn. Nhưng tôi không thích đôi mắt mà tôi cho rằng quá áp đảo và tự mãn. Tôi tháo mũ trùm đầu và lùa tay vào mái tóc trơn ướt. Anh ta quan sát tôi cởi phéc mơ tuya bộ áo ướt sũng và tụt nó xuống hông. Lớp cuối cùng là bộ đồ nhái liền quần và lớp nước đọng trên da thịt tôi nhanh chóng trở nên lạnh cóng. Tôi bắt đầu lạnh không chịu nổi. Móng tay cũng nhợt cả đi.
- Một nhân viên cứu hộ bảo rằng trông mặt cậu ta có vẻ bị đỏ lên. - Viên đại tá nói khi tôi buộc tay áo bộ đồ lặn ẩm ướt quanh bụng. - Tôi không biết tại sao lại như thế.
- Gan bị lạnh. - Tôi đáp.
Ông ta vẫn nhìn tôi chờ đợi.
- Những cái xác bị ngâm lạnh lâu quá sẽ bị hồng lên. - Tôi vừa nói vừa run.
- Tôi biết. Thế nó không...
- Không. - Tôi ngắt lời vì đã bắt đầu không còn muốn nói chuyện nữa. - Nó cũng không có ý nghĩa gì quan trọng lắm đâu. Xem nào, có phòng vệ sinh nữ nào để tôi có thể thay đống đồ ướt này ra được không? - Tôi đưa mắt tìm kiếm và chẳng nhìn thấy nơi nào hứa hẹn.
- Ở đằng kia. - Green chỉ về phía chiếc xe moóc nhỏ gần tòa nhà hành chính. - Bà có cần thám tử Roche đi cùng hướng dẫn không?
- Không cần.
- Hy vọng là nó không bị khóa. - Green đế thêm vào.
Thôi thì cầu may, tôi nghĩ bụng. Nhưng nó không khóa, chỉ có điều là bẩn khủng khiếp, có mỗi một toilet và một bồn rửa, như thể cả thế kỷ nay người ta không hề cọ rửa bất cứ thứ gì trong này. Cánh cửa dẫn sang phòng vệ sinh nam ở phía bên kia được khóa bằng một sợi xích và chiếc khóa móc, cứ như thể các nam nhân phải vô cùng lo lắng về sự xâm phạm quyền riêng tư vậy.
Trong toilet không có lò sưởi. Tôi cởi quần áo xong thì phát hiện ra là không có cả nước nóng. Tắm nhanh hết sức có thể, tôi vội vàng mặc lại chiếc áo len, rồi đi ủng và đội mũ. Giờ đã một rưỡi chiều và có thể Lucy đã về đến nhà Mant rồi. Tôi thậm chí còn chưa làm nước sốt cà chua nữa. Kiệt sức, tôi ao ước khủng khiếp một bữa tắm nước nóng lâu ra trò.
Không thể thoát khỏi Green, ông ta tiễn tôi ra tận xe rồi giúp tôi đặt đồ lặn vào trong cốp. Giờ này chắc chiếc xuồng cũng đã được đưa lên xe moóc và không biết có thẳng tiến đến văn phòng của tôi ở Norfolk chưa. Tôi không nhìn thấy Jerod hay Ki Soo và bụng lấy làm tiếc rằng không được chào tạm biệt họ.
- Khi nào thì bà sẽ tiến hành làm giám định? - Green hỏi.
Tôi nhìn ông ta, một mẫu người điển hình của sự yếu kém mà lại nắm trong tay quyền lực và quân hàm. Ông ta đã cố gắng hết sức dọa dẫm tôi và sau khi thấy những điều đó chẳng mang lại kết quả gì thì lại bắt đầu trở nên thân ái.
- Tôi sẽ làm ngay bây giờ. - Tôi khởi động xe và bật hơi nóng lên hết cỡ.
Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Hôm nay văn phòng của bà cũng làm việc à?
- Tôi chỉ cần mở nó ra thôi.
Tôi chưa đóng cửa xe và ông ta vịn cả hai cánh tay vào nóc cửa, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm. Ông ta đứng rất gần nên tôi có thể nhìn thấy những gân máu vằn trên gò má và hai cánh mũi, cả những thay đổi sắc tố dưới tác động của ánh mặt trời.
- Bà sẽ gọi cho tôi để thông báo kết quả chứ?
- Khi nào tôi xác định được rõ nguyên nhân và cách thức chết của nạn nhân, nhất định sẽ gọi điện cho ông. - Tôi nói.
- Cách thức? - Ông ta chau mày. - Ý bà là vẫn còn những câu hỏi nghi vấn về tai nạn này ư?
- Luôn luôn tồn tại những câu hỏi nghi vấn, thưa đại tá Green. Công việc của tôi là nghi vấn mà.
- Nếu bà tìm thấy một vết dao hay viên đạn sau lưng anh ta, tôi hy vọng bà sẽ gọi cho tôi đầu tiên. - Ông ta nói bằng một vẻ châm biếm mềm mỏng và đưa cho tôi một tấm các.
Tôi vừa lái xe vừa tra số của trợ lý phòng giám định Mant, hy vọng cậu ta đang ở nhà. May thay.
- Danny, tôi là tiến sĩ Scarpetta. - Tôi tự giới thiệu.
- Ồ vâng, thưa bà. - Cậu ta trả lời máy với vẻ ngạc nhiên.
Nhạc Giáng sinh vẫn còn vang lên ở đầu dây bên kia và tôi nghe thấy tiếng người nói lao xao. Danny Webster mới khoảng hơn hai mươi tuổi và vẫn đang sống cùng gia đình.
- Tôi rất tiếc là đã làm phiền cậu vào đêm giao thừa thế này. - Tôi nói. - Nhưng chúng tôi đang có một vụ và tôi cần phải làm giám định ngay không được chậm trễ. Giờ thì tôi đang trên đường đến văn phòng.
- Bà cần tôi giúp đúng không? - Giọng cậu ta có vẻ đón bắt được ý trước.
- Nếu cậu có thể giúp được tôi thì tôi không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào. Có một chiếc xuồng và một cái xác đang trên đường tới văn phòng như tôi đã nói.
- Không sao đâu, tiến sĩ Scarpetta. - Cậu ta vui vẻ. - Tôi sẽ đến ngay.
Tôi cố gắng gọi về nhà nhưng Lucy không nhấc máy, vì vậy tôi bấm mã để kiểm tra tin nhắn trả lời tự động. Có hai tin nhắn, tất cả đều của bạn Mant bày tỏ lời chia buồn. Tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời đen kịt. Trên các xa lộ liên tiểu bang, người người lái xe vội vã hơn mức bình thường. Tôi không biết cháu gái mình có đến trễ hay không và tại sao cô bé lại không gọi gì cả. Lucy mới hai mươi ba tuổi và đã tốt nghiệp học viện của FBI. Tuy nhiên tôi vẫn chưa hết lo lắng cho sự an toàn của nó.
Văn phòng quận Tidewater của tôi nằm ở phần phụ đông đúc, nhỏ hẹp của quần thể bệnh viện Sentara Norfolk. Chúng tôi chung một tòa nhà với Sở Y tế mà không may là lại còn có thêm cả Phòng vệ sinh dịch tễ Thủy sản trong đó nữa. Vì thế lúc nào tôi cũng phải loay hoay đi tìm một chỗ đỗ xe còn trống giữa thứ mùi kinh khủng của đám xác chết đang phân hủy và cá thối rữa, cho dù vào bất cứ thời điểm nào trong ngày và trong năm. Chiếc Toyota cổ lỗ sĩ của Danny đã đỗ sẵn ở đó rồi, và lúc tôi bắt đầu mở cửa thì cũng nhìn thấy luôn chiếc xuồng đang đợi sẵn.
Tôi hạ cửa xuống và đi quanh chiếc xuồng quan sát. Đường ống thở áp suất thấp rất dài được cuộn lại gọn gàng như tôi đã yêu cầu tách phần cuối ống ra. Bộ điều khiển cũng được cho kèm vào trong túi nhựa. Đầu ống kia vẫn gắn liền với chiếc bình khí nén nhỏ được nhồi trong chiếc săm. Gần đấy là một gallon ga với những đồ nghề lặn linh tinh khác và dụng cụ đi thuyền, bao gồm mấy chiếc đai trọng lượng dự phòng, một bình khí, một mái chèo, phao đèn pin, chăn và súng bắn pháo phát tín hiệu.
Eddings cũng gắn thêm một động cơ năm mã lực mà chắc chắn là đã được cậu sử dụng để đi vào vùng cấm. Cái động cơ chính 35 mã lực đã được kéo lùi ra sau và khóa lại, vì thế chân vịt cũng bị nhấc lên khỏi mặt nước. Tôi nhớ lại cái này vẫn nguyên vị trí như lúc tôi nhìn thấy chiếc xuồng ở hiện trường. Nhưng điều làm tôi quan tâm hơn hết thảy là một chiếc vali xách tay bằng nhựa cứng để mở ở trên sàn. Dưới lớp vải lót ướt sũng có những đồ phụ tùng máy ảnh và mấy hộp phim Kodak100. Nhưng tôi lại chẳng hề nhìn thấy máy ảnh hay đèn flash. Tôi hình dung có lẽ chúng đã biến mất vĩnh viễn dưới lòng sông Elizabeth mất rồi.
Tôi đi lên tầng và mở một cánh cửa khác, trong dãy hành lang lát đá trắng, thi thể của Ted Eddings được đựng trong một chiếc túi có khóa kéo đặt trên băng ca gần phòng X-quang. Hai cánh tay cứng đơ khuỳnh ra qua lớp vải nhựa hóa học màu đen của chiếc túi như thể đang cố gắng thoát ra ngoài. Nước cứ chậm rãi nhỏ xuống sàn. Tôi đang định đi tìm Danny thì thấy cậu tập tễnh rẽ vào hành lang, tay bê một ôm khăn. Đầu gối phải của cậu vẫn bọc trong chiếc băng thể thao đỏ chói suốt từ hôm bị chân thương trong trận bóng đá. Và cậu cần có thời gian để hồi phục dây chằng trước.
- Chúng ta cần mang anh ta vào phòng giám định. - Tôi nói. - Cậu biết tôi cảm thấy thế nào khi cứ để những cái xác vô thừa nhận ở sảnh không.
- Tôi chỉ sợ có ai đó lẻn vào thôi. - Cậu vừa nói vừa lau chùi bằng mấy chiếc khăn.
- Ồ, những người có mặt ở duy nhất ở đây hôm nay chỉ có tôi với cậu thôi. - Tôi mỉm cười. - Nhưng cảm ơn cậu vì đã thận trọng thế, tôi thì chắc chắn không muốn cậu lẻn vào rồi. Thế đầu gối cậu thế nào?
- Tôi không biết nó có khá lên được không nữa. Đã gần ba tháng rồi và tôi vẫn chưa thể đi xuống gác được.
- Cứ kiên trì luyện tập và rồi nó sẽ khá lên thôi. - Tôi lặp lại những gì mà tôi đã nói trước đó. - Cậu đã chụp X-quang cái xác chưa?
Danny đã từng làm việc với những xác chết đuối. Cậu ta biết rõ rằng không mấy khi chúng tôi tìm được dị vật hay vết xương gãy mà chỉ có khí tràn màng phổi và sự chèn ép tế bào lồng ngực do áp lực khí tràn ra từ phổi.
- Vâng thưa bà, phim đã ở trong máy tráng rồi. - Rồi cậu ta ngừng lại, thái độ tỏ vẻ không vui. - Và thám tử Roche cùng các cảnh sát Chesapeake đang trên đường đến đây. Ông ấy muốn có mặt để xem kết quả.
Mặc dù thông thường tôi vẫn khuyến khích các thám tử đến chứng kiến quá trình giám định những vụ của họ, nhưng Roche không phải người mà tôi muốn nhìn thấy ở đây.
- Cậu quen ông ta à? - Tôi hỏi.
- Hắn đã từng đến đây rồi. Tôi sẽ để bà tự nhận xét về hắn.
Cậu ta đứng thẳng lên và buộc lại mớ tóc sẫm màu vào thành một túm vì có mấy lọn đã tuột ra và xòa vào mắt. Điệu đàng và quyến rũ, trông cậu giống như một gã

Cherokee[7] trẻ tuổi với nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt. Tôi vẫn thường tự hỏi không biết sao cậu lại muốn làm việc ở đây. Tôi giúp cậu đẩy cái xác vào phòng giám định, và trong khi cậu cân đo mọi thứ, tôi tranh thủ chui vào phòng tắm để đứng dưới vòi hoa sen một lúc. Lúc tôi đang mặc quần áo thì Marino gọi điện.

[7] Cherokee là một tộc người da đỏ từng định cư ở miền Đông Nam nước Mỹ mà ngày nay là Georgia, Carolina và Đông Tennessee.
- Ai vậy? - Tôi nhấc máy.
- Có đúng là người mà chúng ta đã dự đoán không? - Anh hỏi.
- Phải.
- Cô chuẩn bị làm giám định bây giờ đấy à?
- Tôi sắp bắt đầu. - Tôi đáp.
- Chờ tôi mười lăm phút được không. Tôi gần đến nơi rồi.
- Anh đang đến đây á? - Tôi lúng túng.
- Tôi đang gọi bằng điện thoại trong ô tô đấy thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé. Tôi sẽ đến ngay bây giờ thôi.
Trong khi đang tự hỏi chuyện này có nghĩa là gì thì tôi cũng đoán ra rằng hẳn là Marino đã tìm ra được thứ gì đó ở Richmond. Nếu không thì việc anh đến Norfolk chẳng có ý nghĩa gì. Cái chết của Ted Eddings không thuộc thẩm quyền của Marino trừ phi FBI đã sẵn sàng nhúng tay vào. Nhưng ngay cả điều đó thì cũng có ý nghĩa gì chứ.
Cả tôi và Marino đều là cố vấn cho Phòng Phân tích Điều tra tội ác, thường được người ta biết đến nhiều hơn như một đơn vị cứ liệu chuyên hỗ trợ cảnh sát trong những vụ án khó khăn và bất thường. Hàng ngày chúng tôi vẫn làm những vụ ngoài lãnh địa của mình, nhưng chỉ khi nào được mời, và giờ thì hơi sớm để cảnh sát Chesapeake gọi cho FBI.
Thám tử Roche đến trước Marino. Anh ta xách theo một chiếc cặp giấy tờ và yêu cầu tôi đưa cho anh ta áo choàng, găng tay, mặt nạ, mũ và bọc giày. Trong khi anh ta vào phòng tắm để nghễu nghện với những thứ dụng cụ bảo vệ ấy thì tôi và Danny bắt đầu tiến hành chụp ảnh cái xác. Trông Eddings vẫn nguyên xi như lúc nãy, vẫn mặc áo lặn và tiếp tục rỏ nước xuống sàn.
- Anh ta chết đã lâu rồi. - Tôi nói. - Nhưng tôi có cảm giác rằng cho dù có bất cứ sự gì xảy ra thì cũng chỉ vừa ngay khi anh ta mới xuống nước thôi.
- Chúng ta có thể biết được chuyện đó xảy ra khi nào không? - Danny vừa nói vừa tra lưỡi dao mổ mới vào cán.
- Đang phỏng đoán rằng sau khi trời tối.
- Trông anh ta có vẻ chưa già lắm.
- Ba mươi hai tuổi.
Cậu ta nhìn kỹ khuôn mặt Eddings và tỏ ra buồn bã.
- Cũng giống như khi những đứa trẻ phải vào đây hay một cầu thủ bóng rổ bị chân thương đầu trong lúc luyện tập mấy tuần trước. - Rồi cậu ta nhìn sang tôi. - Có bao giờ điều đó ám ảnh bà không?
- Tôi chẳng bao giờ để cho điều đó ám ảnh bởi vì họ đang cần tôi làm một việc tốt cho họ. - Tôi vừa nói vừa ghi chép.
- Thế còn khi bà đã xong việc thì sao? - Cậu ta liếc mắt.
- Chúng ta không bao giờ xong việc được, Danny. Trái tim chúng ta vẫn cứ đau xót như thế cho đến hết quãng đời còn lại và chúng ta sẽ không bao giờ vĩnh viễn quên được những người từng lưu lại nơi này.
- Bởi vì chúng ta không thể quên được họ. - Cậu nhấc một chiếc xô trong đựng một túi chứa nội tạng đẩy về phía tôi. - Ít ra thì chúng ta cũng không thể quên được.
- Nếu chúng ta quên họ thì chúng ta thật tồi tệ. - Tôi nói.
Roche bước ra từ phòng thay đồ, người trông như phi công đeo mặt nạ và mặc quần áo giấy. Anh ta đứng tránh xa chiếc băng ca nhưng lại sát hết cỡ về phía tôi. Tôi bảo.
- Tôi đã xem xét bên trong chiếc thuyền rồi. Anh có chuyển đi thứ gì không đấy?
- Súng và đạn. Tôi mang cả hai theo luôn đây. Ở trong chiếc túi để đằng kia. Chị phải đeo bao nhiêu đôi găng tay thế?
- Thế còn máy ảnh, phim?
- Tất cả vẫn còn nguyên đấy chứ. Trông có vẻ như chị không chỉ đi một đôi găng ấy nhỉ. - Anh ta nghiêng sát hơn. Vai chạm vào vai tôi.
- Tôi đeo hai đôi. - Tôi đứng xích ra xa.
- Tôi nghĩ là mình cũng cần phải đeo thêm đôi nữa.
Tôi cởi khóa đôi ủng đẫm nước của Eddings và bảo:
- Ở trong tủ kia kìa.
Với một đường cắt bằng dao mổ, tôi rạch dọc phần khóa chiếc áo lặn của Eddings vì giờ rất khó cởi ra theo cách thông thường với một cái xác đã cứng đờ. Sau khi đã giải thoát cậu ta khỏi lớp cao su nhân tạo, tôi nhìn thấy da thịt trên cơ thể cũng đỏ ửng lên như da mặt vì bị ngâm lạnh. Tôi gỡ nốt chiếc quần tắm màu xanh da trời. Sau đó tôi và Danny nhấc cậu ta lên bàn giám định. Chúng tôi đã làm cho cánh tay cứng ngắc của cậu ta thu lại được, rồi bắt đầu chụp ảnh.
Eddings không bị thương ở đâu cả ngoại trừ vài vết sẹo cũ, hầu hết là ở đầu gối. Cậu ta còn bị một dị tật bẩm sinh ở đầu dương vật. Đó là tật lệch lỗ tiểu dưới, nghĩa là lỗ tiểu mở ra ở phía dưới dương vật thay vì ở chính giữa. Khuyết tật này chắc chắn đã khiến cậu ta rất lo lắng, đặc biệt là khi còn trẻ. Rồi đến khi trưởng thành, có thể cậu ta sẽ còn thấy xấu hổ đến nỗi không dám quan hệ tình dục nữa.
Tất nhiên, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ trong lúc làm việc cả. Còn hơn thế nữa, tôi luôn thấy cậu ta khá tự tin và hấp dẫn, trong khi một người như tôi hiếm khi bị ai đó hấp dẫn, ít nhất là đám nhà báo. Nhưng tôi cũng biết ngoại hình không ảnh hưởng gì đến việc họ cư xử như thế nào nếu như cả hai đều cô đơn và tôi cố gắng chỉ dừng lại ở đó.
Tôi không muốn nhớ đến hình ảnh khi cậu ta còn sống trong lúc ghi chép các số đo trên biểu đồ gắn trên bảng kẹp. Nhưng một phần tâm trí đã ngăn cản mong muốn đó của tôi. Tôi vẫn cứ nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp cậu ta. Đó là tuần trước lễ Giáng sinh, khi tôi đang ở trong văn phòng ở Richmond, đứng quay lưng về phía cửa và tìm kiếm vài biểu mẫu. Tôi không nghe thấy tiếng bước chân cho tới khi cậu ta lên tiếng, và lúc quay lại, tôi đã thấy cậu đứng ở cửa, ôm một chậu cây Giáng sinh với rất nhiều quả màu đỏ tươi.
- Bà không phiền nếu tôi vào chứ? - Cậu ta hỏi. - Hay bà muốn tôi phải đi bộ từ đây ra xe với cái đám này?
Tôi chào cậu ta, trong bụng thầm nghĩ tới sự vô tích sự của những nhân viên ngoài văn phòng. Họ thừa biết phóng viên không được phép vào khu vực khóa chống đạn trừ phi được tôi cho phép, nhưng các nữ thư ký đặc biệt rất yêu quý Eddings. Cậu ta bước vào và đặt chậu cây lên tấm thảm cạnh bàn làm việc. Lúc cậu ta cười, cả khuôn mặt cũng sáng bừng lên theo.
- Tôi chỉ nghĩ rằng nên có thứ gì đó thêm sức sống ở chỗ này. - Đôi mắt xanh nhìn tôi chăm chú.
- Tôi hy vọng đó không phải là một lời phàn nàn về tôi chứ. - Tôi không thể nhịn được cười.
- Bà đã sẵn sàng lật anh ta lên chưa? - Biểu đồ cơ thể trên bảng kê của tôi đã đến phần trung tâm và tôi nhận ra Danny đang nói với mình.
- Tôi xin lỗi. - Tôi khẽ nói.
Cậu ta nhìn tôi lo lắng trong khi Roche đi vòng quanh như thể chưa từng được vào phòng khám nghiệm tử thi bao giờ. Anh ta nhìn chăm chú vào tủ kính và quay lại nhìn tôi.
- Mọi việc đều ổn chứ? - Danny hỏi với vẻ quan tâm.
- Bây giờ chúng ta sẽ lật cậu ta lại. - Tôi nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3