Xác Chết Dưới Nước - Chương 05
Chương 5
Bình minh lên, tôi nằm trên giường và nhìn ra sân sau nhà
Mant. Tuyết vẫn rất dày và chất đống trên tường. Phía dưới cồn cát, ánh mặt
trời đã làm mặt biển sáng lên. Tôi nhắm mắt một lát và nghĩ tới Benton Wesley.
Tôi không biết anh ta sẽ nói gì về chỗ tôi đang ở, và chúng tôi sẽ nói gì với
nhau khi gặp lại hôm nay. Chúng tôi đã không nói chuyện từ tuần thứ hai của
tháng Mười hai, khi cả hai đồng ý rằng mối quan hệ phải kết thúc ở đây.
Tôi lật người và kéo chăn qua tai khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Rồi
tôi cảm thấy Lucy ngồi xuống bên cạnh.
- Chào buổi sáng nhé, cháu gái yêu quý nhất của dì. - Tôi thì thầm.
- Cháu là cháu gái duy nhất của dì trên thế giới này. - Con bé luôn nói như
vậy. - Mà sao dì biết là cháu chứ?
- Tốt nhất người đang ngồi cạnh dì đây là cháu. Nếu không sẽ có người bị thương
đấy.
- Cháu mang cà phê cho lên cho dì.
- Cháu đúng là một thiên thần.
- Yo! - Con bé bắt chước đúng giọng Marino. - Đó là những gì mà mọi người vẫn
nói về cháu.
- Dì đang định cố gắng để làm một người tốt. - Tôi vừa nói vừa ngáp.
Con bé nhoài người ra ôm lấy tôi, và tôi ngửi thấy mùi xà bông Anh quốc tôi để
trong phòng tắm của nó. Tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ đầy vững chãi của đứa cháu
gái và chợt cảm thấy mình đã già.
- Cháu khiến dì cảm thấy như mình đã hết cả sức lực rồi. - Tôi lăn lưng, đặt
tay ra sau gáy.
- Sao dì lại nói thế? - Con bé đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông pha len rộng
thùng thình của tôi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt băn khoăn.
- Vì thậm chí dì còn không nghĩ mình có thể vượt qua được “Con Đường Gạch Vàng”
nữa. - Tôi muốn ám chỉ đến một khóa học vượt chướng ngại vật của Học viện.
- Cháu chưa thấy ai bảo nó dễ dàng cả.
- Nhưng cái đó là để dành cho cháu.
- Giờ mới đến lượt cháu. - Con bé ngập ngừng. - Nhưng nó không giống như khi ta
bị kiệt sức trong Lực lượng Giải cứu Con tin đâu.
- Ừ, ơn Chúa.
Con bé ngừng lại và kèm theo một tiếng thở dài.
- Dì biết đấy, cháu gần như đã suy sụp khi Học viện quyết định cử cháu về
Virginia học một tháng. Nhưng cuối cùng điều đó cũng được coi là một sự giải
thoát. Cháu có thể làm việc trong phòng nghiên cứu, đạp xe và chạy bộ vòng
quanh sân trường giống như một người bình thường.
Lucy không phải là một cô gái bình thường, hay con bé sẽ không bao giờ như vậy.
Tôi đã chắc chắn trong nhiều điều tàn nhẫn, thì những người chỉ số thông minh
cao như con bé sẽ rất khác so với những kẻ bình thường có trí tuệ trung bình.
Giờ nó đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã sáng dần lên. Mái tóc con
bé có màu vàng đồng trong ánh nắng e ấp buổi sớm, và tôi lấy làm ngạc nhiên rằng
mình có thể có họ hàng ruột thịt với một người xinh đẹp như vậy.
- Đó cũng có thể là một sự giải thoát để khỏi phải quanh quẩn ở Quantico giờ
này. - Con bé ngừng lại, khuôn mặt rất nghiêm túc khi quay sang nhìn tôi. - Dì
Kay, có điều này cháu cần phải nói với dì. Cháu không chắc dì muốn nghe điều
này đâu. Hôm qua cháu đã nói với dì rằng giá như Marino không ở đây.
- Dì đang nghe đây. - Tôi đột nhiên thấy căng thẳng.
Con bé lại ngập ngừng.
- Đặc biệt là vì hôm nay có thể dì sẽ gặp chú Wesley. Cháu nghĩ dì nên biết thì
hơn. Có tin đồn ở Cục là chú Wesley và cô Connie đã chia tay.
Tôi cũng không biết phải nói gi.
- Tất nhiên cháu không thể làm rõ được việc này xem tin tức có đúng hay không.
- Con bé nói tiếp. - Nhưng cháu có nghe được một vài điều. Và một vài điều
trong số đó có liên quan đến dì.
- Sao những điều đó lại liên quan đến dì được chứ? - Tôi nói rất nhanh.
- Thôi nào. - Con bé bắt gặp ánh mắt của tôi. - Có tin đồn từ khi dì bắt đầu
tham gia quá nhiều vụ án cùng với chú ấy. Vài đặc nhiệm còn nghĩ đó là lý do
duy nhất khiến dì đồng ý làm cố vấn. Để dì có thể được ở bên chú ấy, đi cùng
chú ấy, dì biết mà.
- Điều đó rõ ràng không đúng. - Tôi tức giận ngồi phắt dậy. - Dì đồng ý làm cố
vấn bệnh học liên quan đến các vấn đề pháp lý bởi vì cấp trên hỏi ý kiến Benton
và Benton nhờ dì, chứ có gì đâu. Dì hỗ trợ các vụ án vì đó là một công việc của
Cục Điều tra Liên bang và...
- Dì Kay. - Con bé ngắt lời tôi. - Dì không cần phải tự biện hộ cho mình.
- Ai nói thế là xúc phạm đến dì. Dì chưa bao giờ cho phép tình bạn với bất cứ
ai làm ảnh hưởng đến công việc.
Lucy im lặng, rồi lại tiếp lời.
- Chúng ta không nói về một tình bạn đơn thuần.
- Benton và dì là những người bạn thực sự.
- Hai người còn hơn cả bạn.
- Lúc này thì không phải như vậy. Và đó không phải việc của cháu.
Con bé mất kiên nhẫn đứng dậy khỏi giường.
- Thật không phải khi dì tự nhiên cáu lên với cháu.
Nó nhìn tôi chằm chằm nhưng tôi không nói thêm được câu nào mà cảm thấy sắp
phát khóc lên.
- Tất cả những gì cháu làm là nói lại cho dì những gì cháu đã nghe được để cuối
cùng dì không phải nghe lại những điều đó từ một người khác.
Tôi vẫn không thể nói được gì, và con bé quay gót. Tôi vội nhoài người nắm lấy
tay con bé.
- Dì không nổi giận với cháu. Hãy hiểu cho dì. Dì phản ứng khi nghe những điều
như vậy là điều không thể tránh được. Dì chắc là cháu cũng vậy.
Con bé giằng tay ra.
- Điều gì khiến dì nghĩ cháu sẽ không phản ứng khi nghe được những điều đó?
Tôi thất vọng nhìn con bé đi ra khỏi phòng. Tôi nghĩ nó là người khó tính nhất
mà tôi từng biết. Tất cả quãng thời gian sống cùng với nhau chưa lúc nào chúng
tôi thôi cãi vã. Con bé cũng chưa bao giờ biết mủi lòng cho tới khi tôi bị tổn
thương miễn là nó nghĩ tôi nên như vậy, trong khi nó biết tôi quan tâm tới nó
như thế nào. Thật là không công bằng, tôi tự nói với mình khi đặt chân xuống
sàn.
Tôi luồn các ngón tay vào tóc khi định đứng dậy để đương đầu với một ngày mới.
Tâm trạng thật nặng nề, ám ảnh bởi những giấc mơ không còn rõ ràng nhưng tôi
cảm thấy rất kỳ lạ. Dường như trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều nước và những
người rất tàn bạo. Tôi đã bất lực và hãi sợ tột cùng. Tôi đi tắm rồi với chiếc
áo khoác trên móc sau cửa và tìm đôi dép lê. Marino và cháu gái tôi đã ăn mặc
chỉnh tề ngồi ở trong bếp.
- Chào buổi sáng. - Tôi lớn tiếng như thể tôi và Lucy chưa hề gặp nhau ngày hôm
nay.
- Yo! Ổn đấy. - Trông Marino có vẻ như đã thức suốt đêm trong tâm trạng hết sức
khó chịu.
Tôi kéo ghế và cùng ngồi với họ bên chiếc bàn nhỏ. Giờ mặt trời đã lên cao,
tuyết cũng đang tan dần.
- Có chuyện gì sao? - Tôi hỏi trong cảm giác bất an.
- Cô có nhớ những dấu chân cạnh chân tường đêm qua không? - Vẻ mặt anh đỏ bừng
lên.
- Tất nhiên.
- Giờ còn có thêm vài dấu chân nữa. - Anh đặt tách cà phê xuống. - Có điều lần
này chúng đã chạy thoát bằng xe của chúng ta và để lại những dấu giày thông
thường có đế. Và hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra nào, bác sĩ? - Anh hỏi trong
khi tôi đã thực sự lo sợ về những gì mà anh sắp nói. - Ba chúng ta sẽ không thể
đi đâu hôm nay cho tới khi xe kéo tới được đây.
Tôi vẫn im lặng.
- Ai đó đã chọc thủng lốp xe. - Khuôn mặt Lucy lạnh băng. - Tất cả các bánh xe.
Với kiểu lưỡi dao lớn, cháu thấy thế. Có thể là một con dao lớn hay dao chặt.
- Bài học sau chuyện này chắc không phải gã hàng xóm nào đó lạc đường hay một
kẻ thích lặn đêm trên đất của cô được. - Anh tiếp tục. - Tôi nghĩ chúng ta đang
nói về một kẻ được giao nhiệm vụ. Sau khi sợ hãi bỏ đi thì hắn đã quay lại hoặc
một kẻ khác.
Tôi đứng dậy lấy cà phê.
- Sửa xe mất bao lâu?
- Hôm nay á? Tôi không nghĩ cô và Lucy có thể sửa xe hôm nay.
- Phải sửa hôm nay. - Tôi nói dứt khoát. - Chúng ta phải rời khỏi đây, Marino.
Chúng ta cần phải kiểm tra nhà Eddings. Hơn nữa tất cả mọi thứ ở đây không còn
an toàn nữa.
- Cháu cũng nghĩ thế. - Lucy nói.
Tôi đến gần cửa sổ phía trên bồn rửa và có thể nhìn rõ xe của chúng tôi với mấy
cái lốp trông như đống cao su màu đen trên tuyết.
- Bọn chúng đã rạch mặt trong của lốp xe nên không thể bịt lại được đâu. -
Marino thông báo.
- Vậy chúng ta sẽ phải làm gì đây? - Tôi hỏi.
- Richmond đã ký hiệp định hợp tác hỗ trợ với các Sở Cảnh sát khác, và tôi cũng
đã gọi cho Cảnh sát Bờ biển Virginia. Họ đang trên đường tới đây.
Xe của Marino cần loại lốp và vành xe chuyên dụng của cảnh sát, trong khi xe
của Lucy và tôi cần loại Goodyears và Michelins vì không như Marino chúng tôi
đều đi xe cá nhân. Tôi nói để anh nhớ ra điều đó.
- Họ có xe tải sàn phẳng cho cô. Có khi chỉ trong vòng vài tiếng nữa thôi họ sẽ
cẩu chiếc Benz của cô và đám sắt vụn của Lucy tới dịch vụ sửa lốp xe Bell trên
Đại Lộ Biển Virginia ấy chứ.
- Nó không phải là đám sắt vụn. - Lucy cải chính.
- Thế quái nào mà cháu lại mua được một món đồ màu sắc sặc sỡ như thế? Chất
Miami của cháu bay mất hết rồi à?
- Không, vì cháu hết tiền. Cháu mua nó với giá chín trăm đô la thôi.
- Thế còn trong lúc chờ đợi thì sao? - Tôi hỏi. - Mọi người biết thừa là sẽ
chẳng ai để tâm đến xe pháo của chúng ta đâu mà. Đang năm mới thế này.
- Cô nói đúng đấy. - Anh nói. - Rất đơn giản, bác sĩ ạ. Nếu cô muốn đến
Richmond, cô có thể đi cùng tôi.
- Đúng vậy. - Tôi không muốn tranh cãi thêm nữa. - Giờ thì chuẩn bị rời khỏi
đây thôi.
- Bắt đầu với việc dọn đồ của cô đi. Theo tôi, cô nên rời khỏi đây mãi mãi.
- Tôi không có sự lựa chọn nào ngoài việc ở đây cho tới khi tiến sĩ Mant từ
London trở về.
Nhưng tôi cũng đóng đồ như thể từ giờ cho tới hết đời tôi sẽ không trở lại căn
nhà này nữa. Sau đó tự chúng tôi tiến hành một cuộc điều tra mang tính pháp lý
tốt nhất có thể, bởi vì những chiếc lốp xe kia chỉ là một vụ nhỏ và chúng tôi
biết cảnh sát địa phương sẽ không đặc biệt quan tâm đến trường hợp của chúng tôi.
Thiếu dụng cụ để lấy mẫu vết giày, chúng tôi chỉ có thể chụp ảnh và đo dấu chân
xung quanh xe, mặc dù tôi nghĩ điều lớn nhất chúng tôi có thể biết được từ
những vết chân này là kẻ tình nghi rất to lớn và hắn ta đi một đôi ủng hoặc
giày loại chuyên dụng với mác Vibram dưới đế vẫn còn in hằn trên tuyết.
Tận cuối buổi sáng mới có một cảnh sát trẻ tên là Sanders đến cùng một chiếc xe
kéo màu đỏ. Tôi mang hai cái lốp hỏng bỏ vào trong cốp xe của Marino. Tôi nhìn
người đàn ông trong bộ áo liền quần đang quay kích tay với tốc độ đáng kinh
ngạc trong khi cần trục nâng dần chiếc Ford lên cao, như thể xe của Marino đang
sắp cất cánh bay đến nơi. Sĩ quan Sanders của Sở Cảnh sát Bờ biển Virginia hỏi
liệu bác sĩ giám định pháp y chủ nhà có thể liên quan đến chuyện đã xảy ra với
những chiếc xe không. Tôi nói với anh ta rằng tôi không nghĩ như vậy.
- Cấp dưới của tôi sống ở đây. - Tôi tiếp tục giải thích. - Tiến sĩ Philip
Mant. Anh ấy sẽ ở London
trong một vài tháng. Tôi chỉ thay anh ấy ở đây thôi.
- Vậy không ai biết chị đang ở đây sao? - Sanders hỏi tôi, rõ ràng anh ta không
phải là một thằng ngốc.
- Tất nhiên cũng có vài người biết. Tôi đã nhận các cuộc điện thoại giúp anh
ấy.
- Thế chị không thấy điều này có thể liên quan tới việc chị là ai và chị đang
làm gì à? - Anh ta ghi chép lại.
- Lúc này tôi không có bằng chứng nào cho thấy có mối liên hệ ở đây cả. - Tôi
trả lời. - Thực ra chúng ta thực sự không thể nói thủ phạm không phải là mấy
thằng nhóc lang thang trong đêm giao thừa.
Sanders nhìn sang Lucy, lúc này đang đứng nói chuyện với Marino cạnh xe của
chúng tôi.
- Cô ấy là ai vậy?
- Cháu gái tôi đấy. Nó đang làm việc cho FBI. - Tôi trả lời và đánh vần tên con
bé.
Trong khi anh ta đi tới nói chuyện với con bé, tôi vào nhà lần cuối cùng, bước
qua cánh cửa trước đơn sơ. Không khí đang ấm dần lên bởi ánh nắng chiếu qua cửa
kính làm nhạt màu những đồ đạc trong nhà, và tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi tỏi
từ bữa ăn đêm qua. Tôi nhìn quanh phòng ngủ một lần nữa, mở ngăn kéo và lật
nhanh đám quần áo đang treo trong tủ. Sự tỉnh táo bỗng nhiên khiến tôi thấy
buồn. Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng mình thích ở đây.
Xuống phòng lớn, tôi xem qua chỗ Lucy đã ngủ, rồi qua phòng khách nơi chúng tôi
ngồi đó đọc cuốn Giáo lý của Hand cho
tới sáng. Ký ức đó khiến tôi có cảm giác hệt như giấc mơ đêm qua vậy và cánh
tay tôi chợt nổi da gà. Các mạch máu run lên vì sợ hãi, và đột nhiên tôi cảm
thấy mình không thể ở trong ngôi nhà đơn sơ này thêm một phút nào nữa. Tôi lao
ra hành lang và ào xuống sân sau. Dưới ánh nắng, tôi thấy mình được trấn an, và
khi nhìn ra biển, tôi lại thấy thích thú với bức tường.
Tuyết rơi trên đầu mũi ủng khi tôi tiến lại gần nó, những dấu chân từ đêm qua
đã biến mất. Kẻ đột nhập, người cầm đèn pin bị Lucy phát giác, đã trèo qua
tường và nhanh chóng bỏ đi. Nhưng hắn ta lại sớm quay trở lại, hoặc là kẻ nào
đó khác, vì những vết chân xung quanh xe rõ ràng được tạo ra sau khi tuyết
ngừng rơi, và chúng không phải dấu vết của ủng lặn hay giày lướt sóng. Tôi nhìn
qua bờ tường và thấy dưới cồn cát kia là biển cả mênh mông. Những bông tuyết
như cục kẹo bông đang bị cuốn nhấp nhô trên mặt biển. Mặt nước màu xanh thẫm
gợn sóng và tôi không thấy bất kỳ bóng dáng nào trên bãi biển.
Tôi đứng đó nhìn một lúc lâu, hoàn toàn chìm đắm trong những suy luận và lo
lắng. Khi tôi quay lại, bỗng chợt giật mình khi thấy thám tử Roche gần đến mức
có thể chạm được vào người tôi.
- Ôi Chúa ơi! - Tôi thở hổn hển. - Đừng bao giờ lén lút sau lưng tôi như vậy.
- Tôi đi theo vết chân của cô nên cô không biết tôi đến là phải. - Anh ta đang
nhai kẹo cao su và đút tay vào túi áo khoác da. - Không gây tiếng động là một
điều tôi rất xuất sắc khi tôi muốn.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, càng ngày càng thấy anh ta đáng ghét. Anh ta mặc
quần sẫm màu và chân đi ủng. Tôi không thể nhìn thấy đôi mắt đang ẩn sau cặp
kính phi công. Nhưng chẳng sao. Tôi biết thám tử Roche định làm gì. Tôi biết rõ
kiểu người như anh ta.
- Tôi đã nghe nói về việc xe của chị bị phá hoại và đến xem có thể giúp gì được
hay không? - Anh ta nói.
- Tôi không biết là chúng tôi đã gọi cho Sở Cảnh sát Chesapeake. - Tôi trả lời.
- Cảnh sát Bờ biển Virginia và Chesapeake có một kênh cứu trợ chung, do vậy tôi
nghe được sự cố của cô trên kênh đó. - Anh ta giải thích. - Tôi phải thú nhận
rằng điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là có thể có một mối liên hệ nào đó ở
đây.
- Liên hệ tới cái gì?
- Tới vụ án của chúng tôi. - Anh ta bước đến gần hơn. - Có vẻ như kẻ nào đó đã
cố tình làm thế với những chiếc xe, giống như một lời cảnh báo vậy. Chị biết
đấy, có lẽ chị đã chĩa mũi vào việc mà người ta không nghĩ chị nên tham gia.
Ánh mắt tôi nhìn xuống chân anh ta, đôi ủng buộc dây Gore-Tex làm bằng da màu
nâu đỏ, và tôi bắt gặp mấy vết giày trên tuyết. Roche có đôi bàn chân to và bàn
tay thì xỏ găng năm ngón. Tôi ngước lên nhìn bộ mặt chắc sẽ rất đẹp trai nếu
linh hồn đằng sau nó không quá nhỏ mọn và tầm thường đến thế. Trong khoảnh
khắc, tôi giữ im lặng, nhưng khi cất lời thì tôi nói thẳng.
- Anh có vẻ rất giống đại tá Green. Hãy nói đi, cả anh cũng đang đe dọa tôi đấy
hả?
- Tôi chỉ suy luận qua quan sát thôi mà.
Anh ta bước tới gần hơn nữa, khiến tôi phải áp lưng vào tường. Tuyết tan chất
thành đống trên tường rơi xuống cổ áo tôi trong khi máu trong người tôi đang
sôi lên.
- Tiện thể. - Anh ta tiếp tục, dịch vào gần hơn nữa. - Có phát hiện gì mới
trong vụ của chúng ta không?
- Hãy lùi lại đi. - Tôi nói với anh ta.
- Tôi chỉ không chắc chị sẽ nói cho tôi biết mọi thứ. Tôi nghĩ chị đã có một ý
tưởng thực sự hay ho về những gì đã xảy ra với Ted Eddings, và chị đang cố gắng
giấu giếm thông tin.
- Chúng ta sẽ không bàn về vụ đó hay bất cứ điều gì tại thời điểm này. - Tôi
nói.
- Chị hiểu không hả? Điều đó khiến tôi rơi vào tình trạng tồi tệ đấy vì tôi cần
phải trả lời vài người. - Tôi không thể tin được khi anh ta ấn tay lên vai tôi
trong khi cứ tiếp tục nói. - Tôi biết chị cũng không muốn tôi gặp rắc rối, đúng
không nào?
- Đừng có động vào tôi. - Tôi cảnh cáo. - Đừng có ấn thêm một lần nào nữa.
- Tôi nghĩ chị và tôi cần phải đi cùng nhau để chúng ta có thể giải quyết được
vấn đề về giao tiếp. - Anh ta bỏ tay ra. - Có thể chúng ta sẽ ăn tối ở một nơi
nào đó yên tĩnh và thoải mái một chút. Chị thích hải sản chứ? Tôi biết một nơi
thực sự kín đáo ở Sound.
Tôi im lặng trong khi nghĩ xem có nên bóp cổ anh ta hay không.
- Đừng ngại. Hãy tin tôi. Tất cả sẽ ổn thôi. Đây không phải là thủ phủ Vùng Nam[8] với tất cả những kẻ
hợm hĩnh mà chị quen ở Richmond. Chúng ta tin vào sự sống và hãy để sự sống nảy
sinh ở nơi đây. Chị hiểu ý tôi chứ?
[8] Cách gọi khác của Richmond trong cuộc nội chiến - ND.
Tôi cố dịch người qua để tránh nhưng lại bị anh ta túm lấy cánh tay.
- Tôi đang nói chuyện với chị. - Anh ta có vẻ bắt đầu tức giận. - Chị không
được bỏ đi trong khi tôi còn đang nói đây.
- Tránh xa tôi ra. - Tôi yêu cầu. Tôi cố giật tay ra nhưng anh ta khỏe một cách
đáng kinh ngạc.
- Cho dù chị có trưng ra bao nhiêu bằng cấp đi nữa thì cũng không bao giờ so
sánh được với tôi đâu. - Anh ta thì thầm với hơi thở sặc mùi bạc hà.
Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt kính Ray-Bans của anh ta.
- Bỏ ngay tay ra. - Tôi lớn tiếng đanh thép. - Ngay lập tức.
Tôi kêu lên như thể sẽ giết anh ta ngay được. Roche đột ngột buông ra và tôi lê
bước để vượt qua được đống tuyết trong khi tim như rụng đi đằng nào mất. Khi về
đến cửa trước, tôi dừng lại, đứt cả hơi và vẫn chưa hết kinh ngạc.
- Có những dấu chân ở sân sau mà chúng ta nên chụp lại. - Tôi chỉ cho mọi
người. - Dấu chân của thám tử Roche. Anh ta vừa quay lại đây. Còn tôi thì muốn
biến khỏi đây ngay lập tức cùng với toàn bộ đồ đạc của tôi.
- Hắn ta vừa quay lại đây ư? Cô định nói gì vậy? - Marino nói.
- Tôi vừa nói chuyện với hắn xong.
- Làm thế quái nào mà hắn ta quay lại mà chúng ta không nhìn thấy được nhỉ?
Tôi nhìn quanh phố và không thấy một chiếc ô tô nào có khả năng là xe của
Roche.
- Tôi không biết làm sao anh ta quay lại đây được. - Tôi nói. - Tôi đoán anh ta
đi tắt qua sân sau nhà ai đó. Cũng có thể từ dưới biển chui lên.
Không biết Lucy nghĩ gì khi nó cứ nhìn tôi chăm chăm.
- Dì sẽ không quay trở lại đây nữa chứ? Không bao giờ chứ?
- Không, dì sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nếu dì muốn thế.
Con bé giúp tôi sắp xếp những thứ đồ còn lại và tôi không nhắc gì đến chuyện đã
xảy ra ở sân sau cho tới khi chúng tôi trong chiếc xe Marino, lúc này đang lao
nhanh trên đường 64 Phố Tây thẳng tới Richmond.
- Chết tiệt. - Anh hét lên. - Tên khốn kiếp ấy đã động vào cô. Quỷ tha ma bắt
hắn đi. Sao cô không kêu lên?
- Tôi nghĩ nhiệm vụ của hắn ta là thay ai đó quấy rầy tôi.
- Tôi không quan tâm nhiệm vụ của hắn là gì. Nhưng hắn đã động vào cô. Cô phải
cẩn thận.
- Đụng vào người ai đó không phải là hành vi vi phạm pháp luật. - Tôi nói.
- Hắn ta đã túm lấy cô đấy còn gì.
- Vậy tôi phải bắt hắn ta vì tội đã túm lấy tay tôi à?
- Thằng cha đó không nên túm lấy cái gì cả. - Anh vẫn giận điên lên trong lúc
đang lái xe. - Cô đã bảo nó buông ra nhưng nó nhất định không buông. Thế gọi là
cưỡng bức. Nhẹ hơn thì là hành hung. Chết tiệt, chuyện này lại nằm ngoài địa
hạt của tôi chứ.
- Dì phải báo cáo chuyện này với Sở Nội vụ. - Lucy nói với lại từ ghế trước.
Con bé đang rối lên với cái nút dò sóng vì khó lúc nào mà nó được yên tay. -
Chú Marino, tiếng xì xèo này bị sai sóng rồi. Không thể nghe được gì ở kênh ba
cả. Đó là khu vực thứ ba phải không ạ?
- Cháu mong đợi gì khi mà chú đang ở tận Williamsburg
chứ? Cháu nghĩ chú là cảnh sát bang à?
- Không, nhưng nếu chú muốn nói chuyện với ai đó, cháu có thể chỉ cách cho chú.
- Chú chắc là cháu có thể điều khiển được cả tàu con thoi ấy. - Anh vẫn chưa
hết cáu kỉnh.
- Nếu cháu làm được, - tôi nói với con bé, - thì sao không cho dì lên với nhỉ.