Xác Chết Dưới Nước - Chương 10 - Phần 1
Chương 10
Trái với thường lệ, tôi đến cuộc họp muộn mất mười phút, nhưng dường như không
ai bình luận hay quan tâm đến chuyện này. Vụ Danny Webster bị giết hại vẫn
khiến không khí nặng nề như thể bi kịch ấy có thể bất ngờ rơi xuống chúng tôi
bất cứ lúc nào. Các nhân viên phòng giám định trở nên chậm chạp và đờ đẫn.
Không ai còn suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Sau chừng ấy năm, Rose mang cà phê cho
tôi mà quên rằng tôi chỉ uống cà phê đen.
Phòng họp đã được cải tạo lại, trông ấm cúng hơn với tấm thảm màu xanh sậm, một
chiếc bàn dài mới và tấm ván ô tối màu. Nhưng những mô hình giải phẫu và bộ
xương người bên dưới tấm vải nhựa nhắc nhở chúng tôi về sự thật phũ phàng đang
được thảo luận ở đây. Căn phòng không có cửa sổ, và từ trên tường, chân dung
của các giám đốc cũ đồng loạt nhìn chằm chằm chúng tôi một cách nghiêm khắc.
Ngồi đối diện là giám đốc của tôi và nhóm trợ lý, cùng với trưởng phòng, giải
phẫu học của phòng Khoa học Pháp lý tầng trên. Bên tay trái tôi là Fielding,
đang ăn sữa chua bằng một chiếc thìa nhựa. Cạnh anh ta là trợ lý trưởng, cùng
với một người mới vào làm là một phụ nữ.
- Tôi biết mọi người đã nghe tin khủng khiếp về Danny Webster. - Tôi buồn bã
nói, ở vị trí đầu bàn, nơi tôi luôn luôn ngồi. - Tất nhiên, không thể mô tả một
cái chết vô lý như vậy ảnh hưởng đến mỗi chúng ta như thế nào.
- Bác sĩ Scarpetta, có gì mới nữa không? - Trợ lý trưởng lên tiếng.
- Hiện tại chúng ta chỉ mới nắm được những thông tin sau. - Tôi nhắc lại tất cả
những gì mình biết. - Hiện trường đêm qua cho thấy, cậu ấy bị ít nhất một phát
súng vào sau đầu.
- Thế còn các vỏ đạn thì sao? - Fielding hỏi.
- Cảnh sát phát hiện ra một vỏ đạn ở lối mòn trong rừng, chỗ gần đường cái.
- Vậy nghĩa là cậu ấy đã bị bắn ở Sugar Bottom hay ở trong ô tô, hoặc gần ô tô.
- Có vẻ như không phải ở trong ô tô hay gần ô tô. - Tôi nói.
- Ở trong xe của ai? - Một người hỏi. Cô này học trường y khá muộn và tính rất
nghiêm túc.
- Trong xe của tôi. Xe Mercedes.
Cô ta có vẻ bị nhầm lẫn mãi cho đến khi tôi giải thích câu chuyện một lần nữa,
sau đó mới đưa ra lời bình luận khá ấn tượng.
- Liệu có khả năng chị là nạn nhân bị ngắm không?
- Lạy Chúa! - Fielding nổi giận đặt cốc sữa chua xuống bàn. - Cô không nên nói
những điều như vậy.
- Sự thật không phải lúc nào cũng dễ chịu. - Cô gái thông minh nhưng tẻ nhạt
kia bác lại. - Tôi chỉ gợi ý rằng, nếu xe của bác sĩ Scarpetta đỗ ở ngoài một
nhà hàng mà chị ấy đã từng đến rất nhiều lần trước đó, có thể thủ phạm sẽ đợi
chị ấy và gây sự bất ngờ. Hoặc có thể ai đó cứ thế theo dõi mà không biết trong
xe không phải là chị, bởi vì lúc Danny trên đường tới đấy thì trời đã tối.
- Hãy chuyển sang những vụ việc khác của buổi sáng ngày hôm nay. - Tôi nói
trong lúc nhấp một ngụm cà phê có đường pha kem không béo của Rose.
Fielding để tờ danh sách cuộc gọi ra trước mặt rồi đọc từ trên xuống dưới với
giọng miền Bắc vội vã như thường lệ. Ngoài Danny ra, còn có ba vụ mổ tử thi
khám nghiệm khác. Một vụ chết cháy, một vụ là tù nhân có tiền sử bệnh tim, và
một bà lão bảy mươi tuổi đeo máy khử rung tim và máy tạo nhịp tim.
- Bà ấy có tiền sử bị trầm cảm, chủ yếu là do bệnh tim. - Fielding nói. - Lúc
ba giờ sáng nay, ông chồng nghe thấy tiếng bà ấy ra khỏi giường. Sau đó bà ấy
vào phòng làm việc và tự tử bằng cách bắn vào ngực.
Những vụ việc có thể xem xét liên quan đến những linh hồn tội nghiệp khác chết
trong đêm qua bởi bệnh nhồi máu và suy nhược trong ô tô. Tôi bỏ qua vụ một
người phụ nữ có tuổi bị bệnh ung thư và ông lão nghèo chết vì bệnh động mạch
vành. Cuối cùng chúng tôi đẩy ghế vào và đi xuống cầu thang. Mọi người tôn
trọng không gian của tôi và không ai hỏi tôi định làm gì. Không ai nói gì trong
thang máy khi tôi cứ chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, và trong căn
phòng kín bưng, chúng tôi mặc áo khoác và rửa tay trong im lặng. Khi tôi xỏ
giày và đeo găng tay, Fielding đến gần và ghé vào tai tôi.
- Tại sao cô không để tôi đảm nhận vụ của cậu ấy?
- Cảm ơn anh, nhưng tôi sẽ tự xử lý việc này.
- Bác sĩ Scarpetta, đừng đẩy mình vào chuyện này. Cô biết rồi mà, hồi thằng bé
thực tập ở đây thì tôi đã vắng mặt. Tôi cũng chưa bao giờ gặp nó cả.
- Tôi ổn thôi, Jack! - Tôi quay mặt đi.
- Đây không phải lần đầu tiên tôi giải phẫu những người quen. Cảnh sát và thậm
chí cả các đồng nghiệp không phải lúc nào cũng hiểu điều này. Họ chứng minh
rằng kết quả sẽ khách quan hơn nếu để cho người khác đảm nhận. Tôi luôn phủ
nhận điều này, kết quả sẽ chính xác miễn là ở đó có người chứng kiến. Tất nhiên
tôi không biết Danny quá sâu sắc nhưng cậu ta đã từng làm việc cho tôi, và theo
cách nào đó thì đã chết vì tôi. Tôi cần làm cho cậu ta những gì tốt nhất có
thể.
Danny nằm ở chiếc giường gần bàn số 1, nơi tôi thường xử lý các ca của mình.
Trông cậu sáng nay còn tồi tệ hơn, khiến tôi cảm thấy choáng váng. Cơ thể cậu
lạnh cóng và trong tình trạng cứng đờ, như thể linh hồn đã bỏ đi luôn sau khi
tôi để cậu ở lại. Máu khô vấy khắp mặt và đôi môi nhếch ra như đang cố gắng
thốt lên điều gì đó vào cái lúc cuộc sống đã rời bỏ cậu. Đôi mắt khép hờ với
ánh nhìn vô hồn của người đã chết. Tôi nhìn cái nẹp đỏ và lại nhớ đến hình ảnh
lúc cậu lau sàn. Tôi nhớ lại sự vui vẻ của cậu, nhớ cả ánh mắt buồn bã khi cậu
nhắc đến Ted Eddings và những thanh niên khác đột ngột từ bỏ cuộc sống.
- Jack. - Tôi gọi Fielding.
Anh đang loanh quanh bên cạnh.
- Tôi nghe đây.
- Tôi sẽ để anh đảm nhận theo ý của anh. - Tôi bắt đầu dán nhãn các ống xét
nghiệm trên xe đây. - Tôi sẽ để anh giúp đỡ nếu anh chắc rằng anh đồng ý với
điều đó.
- Cô muốn tôi làm gì?
- Chúng ta sẽ cùng giải phẫu.
- Không vấn đề gì. Cô muốn tôi chụp ảnh lại không?
- Trước khi chụp ảnh cái xác, anh trải khăn lên bàn đã nhé.
Số của Danny là ME-3098, có nghĩa cậu là ca thứ 30 của năm mới này trong phạm
vi quận trung tâm của Virginia. Sau nhiều giờ nằm trong phòng lạnh cậu không
còn hợp tác với chúng tôi nữa, và khi chúng tôi nâng cậu lên bàn, hai cánh tay
và đôi chân đập mạnh vào kim loại không gỉ khiến nó kêu ầm ĩ như thể đang cưỡng
lại những gì chúng tôi định làm. Chúng tôi cởi bỏ quần áo vấy bẩn và đầy máu.
Hai cẳng tay không chịu ra chui khỏi ống tay áo và chiếc quần jean vừa khít trở
nên cứng nhắc. Tôi thò tay vào trong ví, móc ra được hai mươi bảy xu, một thỏi
son dưỡng môi và chùm chìa khóa.
- Thật là quái dị. - Tôi nói trong khi chúng tôi gấp đống quần áo lại và đặt
chúng lên trên chiếc giường phủ tấm vải dùng một lần. - Còn chiếc chìa khóa ô
tô của tôi thì sao?
- Có phải loại điều khiển từ xa không?
- Đúng vậy. - Tôi bóc miếng dính ra để tháo nẹp chân.
- Rõ ràng là không tìm thấy ở hiện trường.
- Chúng tôi không tìm thấy nó. - Tôi vừa nói vừa kéo đôi tất thể thao dày.
- Tôi đoán kẻ giết người có thể đã lấy đi rồi hoặc nó đã bị rơi đâu mất.
Tôi nghĩ chiếc máy bay trực thăng đã làm mọi thứ xáo trộn lên rồi. Tôi nghe nói
Marino đã xuất hiện trên bản tin. Anh đang giơ nắm đấm cho cả thế giới nhìn
thấy. Cả tôi cũng có mặt trên ti vi nữa.
- Cậu ấy có một hình xăm. - Fielding cầm tấm bảng lên
Danny xăm một đôi xúc xắc vào gan bàn chân. Tôi cũng thấy một vết sẹo mờ do cắt
bỏ ruột thừa, và một vết thương cũ ở đầu gối trái, có thể do một vụ tai nạn từ
khi cậu còn nhỏ. Ở đầu gối phải, những vết sẹo từ cuộc phẫu thuật khớp vừa rồi
đã chuyển sang màu hồng nhạt và cơ chân cũng đã teo đi nhiều. Tôi lấy mẫu vân
tay và tóc, và lần này thì Danny không chống cự. Tôi không có lý do gì để nghĩ
rằng cậu đã chống cự lại bất cứ ai cậu gặp ngoài quán cà phê Hill lúc đánh rơi
chiếc túi đựng đồ ăn thừa.
- Lật lên nào. - Tôi nói.
Fielding túm chân trong khi tôi kẹp chặt hai cánh tay. Chúng tôi giữ cố định vùng
thắt lưng và tôi dùng kính hiển vi để kiểm tra phía sau đầu. Mái tóc dài đen bị
rối bết vì máu đông và vụn rác. Tôi kiểm tra thêm phần da đầu.
- Tôi cần phải cạo phần tóc này đi thì mới có thể kiểm tra chính xác được.
Nhưng có vẻ như chúng ta thấy một vết đạn sau tai trái. Phim chụp được chưa?
- Có lẽ là có đây rồi. - Fielding nhìn quanh.
- Chúng ta cần khôi phục lại.
- Mẹ kiếp. - Anh giúp tôi giữ cố định vết thương sâu, xòe rộng như hình sao,
trông giống như một lối thoát hiểm vậy.
- Đúng chỗ này rồi. - Tôi vừa nói vừa dùng lưỡi dao mổ cẩn thận cạo phần da
đầu. - Xem này, chúng ta có một vết đạn mờ ở đây. Rất mờ. Chính chỗ này.
Tôi lần theo dấu vết với những ngón tay đeo găng dính đầy máu.
- Gần giống như súng trường vậy.
- Khẩu 45 phải không?
- Một lỗ rộng hơn một xăngtimét. - Tôi như nói một mình khi sử dụng thước đo. -
Phải, chắc chắn là khẩu 45.
Chúng tôi tháo bỏ hộp sọ thành từng mảng để có thể nhìn rõ bộ não vừa lúc kỹ
thuật viên mổ tử thi xuất hiện và gắn phim lên hộp chiếu sáng bên cạnh. Vệt sáng
trắng của viên đạn nằm ở xoang trán, cách đỉnh đầu bảy xăngtimét.
- Lạy Chúa. - Tôi kêu lên khi nhìn thấy nó.
- Sao vậy? - Fielding hỏi trong khi hai chúng tôi đứng sát cạnh nhau.
Viên đạn rất to với những cạnh sắc gập lại giống như móng vuốt.
- Loại Hydra-Shok không như vậy. - Người phó của tôi bình luận.
- Không phải. Nó giống như một loại đạn đặc biệt.
- Có thể là Starfire hay Golden Sabre?
- Ừ, kiểu thế. - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại đạn này ở phòng giám định pháp
y. - Nhưng tôi nghĩ đó là loại Black Talon bởi vì vỏ đạn tìm được không phải là
PMC hay Remington. Nó là Winchester kia. Và Winchester cũng chế tạo ra Black
Talon cho đến khi nó bị tống ra khỏi thị trường.
- Winchester cũng chế tạo ra Silvertip.
- Rõ ràng không phải là Silvertip. - Tôi trả lời. - Anh đã bao giờ nhìn thấy
một khẩu Black Talon chưa?
- Chỉ mới nhìn thấy trên tạp chí.
- Vỏ đen, bằng đồng thau với một cái hõm có rãnh xòe ra như vậy. Hãy nhìn những
điểm này xem. - Tôi chỉ lên tấm phim. - Rõ ràng là rất hiểm. Nó sẽ tấn công vào
cơ thể giống như bộ phận hình răng cưa của loài sâu bọ. Rất tuyệt cho việc thi
hành luật pháp nhưng lại là một cơn ác mộng nếu nó bị sử dụng sai mục đích.
- Lạy Chúa. - Fielding ngạc nhiên. - Trông giống như một con bạch tuộc ấy nhỉ.
Tôi tháo găng tay nhựa ra và thay găng tay vải, bởi vì loại đạn như Black Talon
rất nguy hiểm ở các phòng cấp cứu và nhà xác. Nó là mối đe dọa còn lớn hơn kim
tiêm, và tôi cũng không biết liệu Danny có bị viêm gan hay AIDS không nữa. Tôi
không muốn làm mình bị thương bởi chính mảnh kim loại sắc nhọn đã giết chết cậu
ta, thứ vũ khí mà tên tội phạm kia có thể dùng để cùng lúc giết chết hai mạng
người.
Fielding đeo đôi găng Nitrile màu xanh, dày dặn hơn đôi găng latex, nhưng vẫn
chưa đủ đảm bảo.
- Anh chỉ có thể dùng cái này để giải phẫu thôi. - Tôi phê bình.
- Không phù hợp à?
- Phải. - Tôi lắp lưỡi cưa giải phẫu. - Có thể anh sẽ bị cứa vào tay đấy.
- Lần này không giống một vụ cướp xe hơi đâu. Kẻ nào đó có ý đồ nghiêm túc hơn
thế cơ.
- Tin tôi đi. - Tôi nói to át tiếng cưa máy. - Không nghiêm túc hơn chuyện này
đâu.
Chuyện về thứ đang nằm dưới lớp da đầu trở nên tồi tệ hơn. Viên đạn đã đập vỡ
động mạch thái dương, chẩm, đỉnh và xương trán của sọ. Thực ra nếu nó không mất
lực để đập vụn chóp dày cứng như đá thì viên đạn xoắn đã bắn ra ngoài và chúng
tôi sẽ mất đi một phần chứng cứ quan trọng. Đối với phần não bên trong, những
gì loại đạn Black Talon gây ra là rất tồi tệ. Viên đạn đồng đã cày một đường
khủng khiếp khiến cho Danny thành ra như vậy đây. Tôi rửa viên đạn, cẩn thận
làm sạch nó bằng dung dịch Clorox, bởi vì dịch cơ thể có thể gây truyền nhiễm
và làm ôxy hóa kim loại.
Gần trưa, tôi bọc viên đạn qua hai lớp bao bì nhựa và mang nó lên phòng kiểm
định vũ khí ở tầng trên, nơi tất cả các loại vũ khí đều dược dán nhãn và đặt
trên giá, hoặc gói trong giấy nâu. Ở đây có các loại dao dùng để kiểm tra dụng
cụ, súng tiểu liên và thậm chí cả kiếm nữa. Henry Frost, người mới đến Richmond
nhưng nổi tiếng trong lĩnh vực này đang nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
- Marino đã lên đây chưa? - Tôi hỏi khi bước vào.
Frost ngước nhìn lên, đôi mắt màu nâu nhạt đang tập trung cao độ như thể anh
vừa ở một nơi nào xa lắc.
- Khoảng hai tiếng trước. - Anh gõ vài phím.
- Anh ấy có đưa cho anh cái vỏ đạn không? - Tôi đứng bên cạnh.
- Tôi đang làm việc với nó đây. Trường hợp này được ưu tiên số một.
Tôi đoán Frost cũng trạc tuổi tôi. Anh đã ly dị ít nhất hai lần. Anh khá hấp
dẫn và khỏe mạnh, với thân hình cân đối và mái tóc đen cắt ngắn. Thói thường
thì thiên hạ luôn có chuyện để phàn nàn về người bạn đời của họ. Frost chạy
maratông rất cừ, là một chuyên gia rafting[11], và có thể bắn rụng một con ruồi
ra khỏi một con voi ở khoảng cách một trăm bước. Điều mà tôi biết được qua cách
nhìn người là anh ta yêu công việc của mình hơn bất cứ người phụ nữ nào, và
chẳng muốn nói chuyện gì khác ngoài súng ống.
[11] Rafting:
Môn thể thao chèo xuồng lướt sóng.
- Anh vừa kiểm tra loại 45? - Tôi hỏi.
- Chúng ta không biết thực tế nó có liên quan đến vụ án này hay không, đúng
không? - Anh ta nhìn thoáng qua tôi.
- Không. Chúng ta không biết thực. - Tôi chọn một cái ghế có bánh xe và kéo về
phía mình. - Vỏ đạn được tìm thấy khoảng mười thước từ chỗ chúng ta cho rằng
cậu ấy bị bắn. Ở trong rừng. Rất sạch. Nhìn còn mới. Và tôi đã lấy được nó. -
Tôi thò tay vào sâu trong túi áo khoác và lấy ra bao bì đựng viên đạn Black
Talon.
- Có khớp với loại Winchester 45 không?
- Lúc nào cũng có lần đầu tiên. - Anh mở gói giấy và đột ngột trở nên phấn
khích. - Tôi sẽ đo mặt cắt và đường rãnh, sau một phút nữa sẽ nói cho chị biết
có phải loại 45 hay không.
Anh đi đến chỗ để kính hiển vi và sử dụng phương pháp “Lỗ Không Khí” để cố định
viên đạn lên mặt bàn bằng sáp mà không để lại bất cứ dấu vết nào lên bề mặt kim
loại.
- Được rồi. Rãnh nòng súng ở phía bên trái và chúng ta thấy có 6 mặt cắt. - Anh
bắt đầu đo đạc bằng trắc vi kế. - Số hiển thị mặt cắt chỉ 7-4. Hiển thị rãnh
chỉ 1-5-3. Tôi sẽ nhập nó vào GRC. - Anh đang nhắc đến hệ thống phân tích súng
trường bằng vi tính của FBI. - Nào, bây giờ hãy xác định đường kính.
Trong khi máy tính chạy các dữ liệu, Frost kiểm tra viên đạn với thiết bị đo
đạc vec-nê. Tôi không ngạc nhiên khi kết quả mà anh tìm được là đường kính của
Black Talon là 45, và sau đó hệ thống GRC đưa ra một danh sách mười hai nhãn
hiệu súng trường có thể dùng được loại đạn đó. Tất cả, trừ Sig Sauer và vài
loại Colts, đều là súng quân sự.
- Thế còn vỏ đạn thì sao? Chúng ta có biết được gì về nó không?
- Tôi đã đưa lên video nhưng chưa khởi động.
Anh ngồi lại chỗ cũ và bắt đầu gõ trên hệ thống được kết nối bởi modem đến mạng
hiển thị hình ảnh vũ khí của FBI có tên là DRUGFIRE. Thiết bị này là một phần
của phần mềm CAIN - Hệ thống mạng phân tích thông tin tội ác mà Lucy đang làm
việc, với mục đích kết nối những vụ án liên quan đến vũ khí. Tôi muốn biết khẩu
súng sát hại Danny liệu đã từng giết người hoặc gây tàn phế cho ai trước đó
không, đặc biệt là khi loại đạn này cho thấy Danny không phải là nạn nhân đầu
tiên.
Hệ thống máy tính rất đơn giản. Máy tính Turbo 486 kết nối với một máy quay và
kính hiển vi để chụp ảnh thực tế trên màn hình 20 inch. Frost chọn một danh mục
khác và màn hình video đột nhiên hiện ra một bàn cờ với các loại vỏ đạn 45, mỗi
loại đều có một đặc điểm riêng biệt. Mặt khóa nòng súng của Winchester 45 khớp
với mẫu vật của tôi ở phía góc trái, và tôi có thể nhìn thấy mọi đặc điểm của
khóa nòng, chốt bắn hay bất cứ phần kim loại nào của khẩu súng đã bắn vào đầu
Danny.
- Viên đạn của chị có một vết kéo lớn ở phía trái. - Frost chỉ cho tôi thấy một
dấu hiệu giống như cái tai ngoài vòng tròn lõm do chốt bắn. - Và có một dấu vết
nữa ở đây, cũng ở bên trái. - Anh dùng ngón tay chạm vào màn hình.
- Do đạn bị đẩy đi? - Tôi hỏi.
- Không, tôi nghĩ là do chốt bắn lăn trở lại.
- Không bình thường đúng không?
- Ồ, tôi cho rằng đó là điều duy nhất có ở loại vũ khí này. - Anh trả lời trong
khi vẫn dán mắt vào màn hình. - Vì vậy chúng ta có thể chạy video nếu chị muốn.
- Vậy thì làm đi.
Anh kéo một màn hình nữa lên và nhập vào thông tin đã có, ví dụ như hình bán
cầu mà chốt bắn đã in lên kim loại mềm của máy in, hay như hướng đi đường kẻ
sọc xoắn và song song trên kính hiển vi của bề mặt khóa nòng. Chúng tôi không
nhập thông tin gì về viên đạn đã lấy ra từ hộp sọ của Danny, vì không chứng
minh được loại Black Talon và vỏ đạn có liên quan gì đến nhau, bất kể chúng tôi
có nghi ngờ điều này thế nào. Sự kiểm tra hai chứng cứ này cũng không liên quan
tới nhau, bởi vì sự thể hiện mặt cắt, rãnh và chốt bắn cũng khác nhau như là
dấu vân tay và dấu giày vậy. Tất cả những gì có thể hy vọng là câu chuyện sẽ
được các nhân chứng kể lại giống nhau.
Nhưng thật ngạc nhiên, trong trường hợp này lại đúng là như vậy. Khi Frost bắt
đầu thực hiện quy trình tìm kiếm, chúng tôi chỉ phải đợi một, hai phút trước
khi DRUGFIRE cho biết có một vài loại phù hợp với cái vỏ đạn hình trụ mạ kền
nhỏ xíu đã được tìm thấy cách vệt máu của Danny hơn hai mét.
- Để xem chúng ta có gì nào. - Frost lẩm bẩm một mình trong khi anh đưa những
loại đầu bảng lên màn hình. Anh miết ngón tay lên mặt kính. - Đây là nhà vô
địch. Không cần phải thi đấu vì nó luôn dẫn đầu.
- Một khẩu Sig 45 P220. - Tôi ngạc nhiên nhìn anh. - Vỏ đạn này lại khớp với
loại vũ khí không thể sử dụng vỏ đạn khác?
- Phải. Thật tệ nếu không phải thế. Lạy Chúa.
- Để tôi chắc rằng tôi hiểu điều này. - Tôi không thể tin được thứ tôi đang
nhìn. - Anh không thể có những đặc điểm của một khẩu súng được nhập vào
DRUGFIRE trừ phi khẩu súng đó được cảnh sát chuyển tới phòng thí nghiệm vì một
lý do nào đó.
- Đúng là quy trình như vậy. - Frost gật đầu đồng ý trong khi anh bắt đầu in
lại kết quả trên màn hình. - Khẩu Sig 45 này giống y như khẩu súng đã bắn ra
viên đạn tìm thấy gần thi thể Danny Webster. Đó là những gì chúng ta biết được
vào lúc này. Những gì chúng ta phải làm lúc này chỉ là kéo vỏ đạn thật ra khỏi
khẩu súng ảo này và bắn thử với một khẩu súng thật.
Anh đứng dậy. Tôi ngồi nguyên đấy và tiếp tục nhìn vào danh sách trong DRUGFIRE
với những biểu tượng và chữ viết tắt diễn giải về loại súng này. Nó sẽ để lại
dấu hiệu giật và kéo cũng như dấu vân tay trên vỏ đạn. Tôi lại nghĩ đến thân
thể cứng đờ của Ted Eddings trên sông Elizabeth. Tôi nghĩ về cái xác của Danny
gần một đường hầm không dẫn tới đâu cả. Tôi nói:
- Dù sao thì loại súng này vẫn được sử dụng.
Frost mấp máy môi khi mở các thư mục:
- Nó sẽ xuất hiện theo cách này. Nhưng thực sự tôi không biết cụ thể rằng tại
sao nó lại được nhập vào hệ thống. Tôi tin rằng phòng cảnh sát đầu tiên đưa vũ
khí này vào là hạt Henrico. Để xem, khẩu CVA5471 đâu? Màn hình đầy kín rồi.
- Nó được nhập vào hồi mùa thu năm ngoái. - Tôi chỉ vào ngày tháng trên màn
hình. Ngày 29 tháng 9.
- Phải, đó là ngày thông tin về loại súng này được hoàn tất.
- Anh có biết tại sao cảnh sát lại nhập dữ liệu này vào không?
- Chị phải gọi hỏi họ chứ.
- Để tôi gọi cho Marino.
- Ý kiến hay đấy.
Tôi gọi cho Marino trong khi Frost kéo ra một cặp tài liệu. Trong đó là loại
phong bì nhựa trong quen thuộc chúng tôi vẫn hay dùng để lưu giữ hàng nghìn vỏ
đạn và súng ngắn xuất hiện ở phòng thí nghiệm của Virginia hàng năm.
- Đây rồi! - Frost nói.
- Anh có khẩu Sig P220s ở đây không? - Tôi đứng dậy.
- Có một khẩu. Nó ở cùng nhóm với các loại 43 tự động khác.
Trong khi anh đặt vỏ đạn lên mặt kính hiển vi, tôi vào một căn phòng khác, có
thể gọi là cơn ác mộng hay nơi lưu giữ đồ chơi, tùy vào suy nghĩ của bạn. Những
bức tường được gắn bảng treo với nhiều loại súng lục, súng lục ổ quay, Tec-1 và
Tec-9. Thật đáng buồn khi nghĩ bao nhiêu cái chết được trưng bày thông qua vũ
khí trong căn phòng chật hẹp này và bao nhiêu trường hợp là của tôi. Khẩu Sig
Sauce P220 có màu đen và trông giống khẩu 9 ly của cảnh sát Richmond đến nỗi
tôi không thể phân biệt ngay lập tức. Tất nhiên khi quan sát kỹ hơn, khẩu 45 có
vẻ to hơn và tôi nghĩ nhãn hiệu nòng súng có thể khác.
- Hộp mực dấu đâu? - Tôi hỏi khi anh đang cúi xuống kính hiển vi, chiếu sáng cả
hai vỏ đạn để có thể so sánh từng phần một.
- Ở ngăn kéo bàn trên cùng. - Anh nói đúng lúc chuông điện thoại réo vang. - Ở
trong cùng ấy.
Tôi lấy ra một hộp mực nhỏ dùng để in vân tay và mở tấm vải cotton trắng sạch,
sau đó đặt tấm vải lên miếng nhựa mềm. Frost nghe máy.
- Chào bạn thân mến, chúng tôi có một tin ở DRUGFIRE. - Tôi biết anh ta đang
nói chuyện với Marino. - Anh có thể giúp cho một số thông tin không?
Anh tiếp tục nói với Marino những gì vừa phát hiện ra. Sau khi gác máy, Frost
quay sang tôi.
- Anh ấy sẽ hỏi phòng cảnh sát Henrico.
- Tốt.
Tôi ấn nòng súng vào mực rồi sau đó in lên tấm vải.
- Hai cái này rõ ràng là khác nhau. - Tôi nói khi nhận thấy một vài dấu hiệu
của mặt trước khẩu súng, các hướng dẫn giật súng và hình dáng của khe trượt.
- Chị nghĩ rằng chúng ta có thể phân biệt được loại súng đặc biệt này sao? -
Anh lại soi vào kính hiển vi một lần nữa.
- Về mặt lý thuyết thì có thể nếu liên hệ với vết thương. Vấn đề là khẩu 45 nạp
loại đạn tốc độ cao có sức công phá rất mạnh, và anh sẽ không thể tìm thấy dấu
vết rõ ràng.
Điều này đúng trong vụ của Danny, nhất là sau khi tôi nhớ lại kỹ năng phẫu
thuật tái tạo vết thương của mình. Nhưng khi so sánh miếng vải với biểu đồ và
bức ảnh đã chụp trong phòng mổ xác, tôi không thấy có sự tương thích nào với
khẩu Sig P220. Thực ra thì tôi nghĩ lẽ ra mình phải so sánh với vết đạn nhô ra
rìa vết thương mới phải.
- Đây là kết quả của chúng tôi. - Frost nói, điều chỉnh lại tiêu cự khi anh
tiếp tục nhìn vào kính hiển vi so sánh. Đúng lúc đó có tiếng chân rầm rập của
ai đó đang chạy xuống sảnh khiến cả hai chúng tôi đều ngoái ra nhìn. - Chị có
muốn ra xem không?
- Có. - Tôi nói trong khi một người khác lại chạy qua, chùm chìa khóa treo trên
thắt lưng va vào nhau leng keng.
- Chuyện gì vậy? - Frost nhìn ra cửa, nhíu mày.
Những tiếng ầm ĩ nổi rõ hơn ở ngoài sảnh, và bây giờ thì tất cả mọi người đều
vội vã chạy qua nhưng đi theo hướng khác. Tôi và Prost bước ra khỏi phòng thí
nghiệm đúng lúc một vài nhân viên bảo vệ lao đến để trở về vị trí. Các nhà khoa
học còn mặc áo phòng thí nghiệm cũng đang loay hoay ở cửa. Người ta đang hỏi
nhau xem xảy ra chuyện gì thì chuông báo động đột ngột kêu liên hồi và đèn đỏ
trên trần nhà lóe sáng.
- Chuyện gì vậy? Tập dượt cứu hỏa à? - Frost gào lên.
- Đã có kế hoạch gì cho việc này đâu. - Tôi đưa tay lên bịt tai trong khi mọi
người chạy tán loạn.
- Thế có nghĩa là hỏa hoạn thật à? - Anh ta sửng sốt.
Tôi liếc nhìn những chiếc bình phun nước trên trần nhà. Frost nói:
- Phải ra khỏi đây thôi.