Xác Chết Dưới Nước - Chương 10 - Phần 2
Tôi chạy xuống tầng dưới và mở cửa lối vào sảnh, đúng lúc đó mù mịt khí halon màu trắng nổ dữ dội trên trần nhà. Tôi lao ra khỏi phòng với cảm giác vừa bị hàng triệu cây gậy bao vây và đánh đập. Fielding đã biến mất. Tất cả các phòng làm việc trống không, sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi những ngăn tủ vẫn còn để mở, màn hình và kính hiển vi vẫn bật. Đám mây lạnh lẽo bao quanh và tôi có cảm giác kỳ quặc như đang bay qua cơn bão giữa đám khói bụi. Tôi lao vào thư viện, rời phòng vệ sinh, và khi đã yên tâm rằng mọi người đều an toàn, tôi chạy xuống sảnh dưới và đẩy mọi người ra khỏi cửa chính. Một lúc sau tôi mới lấy lại được hơi thở và để tim đập chậm lại.
Quy trình báo động và diễn tập đã được chính phủ thiết kế một cách nghiêm ngặt và được thực hiện thường xuyên. Tôi biết rồi sẽ lại nhìn thấy các nhân viên tập trung ở tầng hai của bãi đỗ xe tháp Monroe phía bên đường Franklin. Lúc này tất cả các nhân viên phòng thí nghiệm đang có mặt ở vị trí đã được sắp đặt, trừ các trưởng phòng, và trong số đó, dường như tôi là người cuối cùng rời khỏi tòa nhà, trừ giám đốc phòng Dịch vụ chung, người chịu trách nhiệm cho toàn bộ tòa nhà. Anh ta đang sang đường, ngay trước mặt tôi, chiếc mũ bảo hộ cầm tay.
Tôi gọi và anh ta quay lại, mắt liếc qua như thể chẳng quen biết gì.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi bắt kịp và chúng tôi qua đường đi bộ.
- Có chuyện là chị không nên yêu cầu thêm bất cứ thứ gì trong ngân quỹ năm nay.
Anh ta đã có tuổi, luôn ăn mặc đẹp nhưng là người không mấy dễ chịu. Hôm nay thì hoàn toàn trở nên giận dữ. Tôi nhìn chăm chú vào tòa nhà nhưng không thấy có khói bốc lên trong khi xe cứu hỏa đang kêu inh ỏi ở cách một vài con phố.
- Không biết con lừa nào lại khởi động cả hệ thống chữa cháy hồng thủy, nước cứ thế phun ra làm cho đống hóa chất nháo nhào hết cả. - Anh ta nhìn tôi cứ như thể tôi là người có lỗi. - Tôi đã cài đặt chế độ cản để ngăn ngừa những việc khốn khổ này rồi cơ mà.
- Cái đó sẽ không có tác dụng nếu có một đám cháy hoặc một vụ nổ hóa chất trong phòng thí nghiệm. - Tôi không thể không nói ra điều đó vì hầu hết các quyết định của anh ta thường là rất tệ. - Anh không muốn một chế độ cản ba mươi giây khi một việc tương tự thế này xảy ra.
- Ồ, một việc tương tự thế này chưa bao giờ xảy ra. Chị có biết việc này sẽ tốn kém bao nhiêu không?
Tôi lại đang nghĩ đến những giấy tờ trên bàn làm việc và nhiều thứ quan trọng khác đã bị văng ra rất xa và có thể bị phá hủy.
- Tại sao lại có người khởi động hệ thống? - Tôi hỏi.
- Hiện giờ thì tôi cũng chỉ được thông báo đến thế thôi.
- Nhưng hàng nghìn gallon[12] hóa chất đã ngập khắp các văn phòng của tôi, trong nhà xác và cả phòng giải phẫu thi thể. - Chúng tôi lên cầu thang. Càng lúc tôi càng rối trí.
[12] Đơn vị đo thể tích. 1 gallon = 4,54 lít.
- Thì thế đấy. - Anh ta vung tay minh họa một cách giận dữ. - Chúng sẽ biến mất như bốc hơi vậy.
- Nó phun lên tất cả những thi thể đang giải phẫu, bao gồm cả một vài thi thể của các vụ án mạng nữa. Hãy hy vọng một luật sư quốc phòng không mang việc này ra tòa.
- Điều mà chị nên hy vọng là chúng ta có thể chi tiền bằng cách nào. Để đổ đầy những thùng khí halon, chúng ta sẽ phải tốn vài trăm nghìn đô. Chuyện này có thể làm chị thức trắng đêm đấy.
Tầng hai của bãi đậu xe đông đúc với hàng trăm người trong sự giải lao không mong đợi. Thường thì việc tập dượt và báo động giả giống như một trò giải trí và mọi người đều vui vẻ, miễn là thời tiết tốt. Nhưng hôm nay thì không ai cảm thấy dễ chịu cả. Trời lạnh và xám xịt, và mọi người đang trò chuyện trong tâm trạng bị kích động. Giám đốc đột ngột đứng tách ra để nói riêng điều gì đó với một nhân viên dưới quyền. Đúng lúc ấy tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai.
- Chuyện gì vậy? - Marino hỏi làm tôi giật mình. - Cô có vẻ căng thẳng?
- Tôi cũng nghĩ thế. Anh có ở trong tòa nhà không?
- Không, nhưng cũng không xa đây lắm. Tôi nghe thấy tiếng chuông báo động trên đài nên chạy qua xem thế nào.
Anh chỉnh lại chiếc đai lưng treo chùm chìa khóa khá nặng, ánh mắt nhìn qua đám đông.
- Cô kể cho tôi nghe xem chuyện gì xảy ra nào? Cuối cùng thì chỗ cô cũng có một vụ cháy cơ đấy.
- Tôi không biết chính xác chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng người ta bảo là có ai đó nhỡ tay chạm vào chuông báo động giả khiến cho hệ thống chữa cháy hồng thủy phun khắp tòa nhà. Tại sao anh lại biết ở đây?
- Tôi nhìn thấy Fielding đằng kia. - Marino gật đầu. - Cả Rose nữa. Họ đều đứng đây mà. Trông cô có vẻ lạnh.
- Anh vừa đến đây à? - Tôi hỏi, bởi vì khi anh nói lảng đi là tôi biết đang xảy ra chuyện gì đó.
- Cả đường Broad đều nghe thấy tiếng còi báo động chết tiệt ấy.
Tiếng vang rền chói tai phía bên kia đường đột nhiên ngừng lại. Tôi tiến lại gần bức tường nhà để xe để nhìn cho rõ và hết sức lo lắng về những gì sẽ phải chứng kiến khi tất cả được phép quay trở lại tòa nhà. Còi cứu hỏa lại rú ầm lên ở bãi đậu xe và những tốp lính cứu hỏa mặc đồng phục đang tiến vào tòa nhà bằng nhiều đường khác nhau.
- Lúc thấy xảy ra chuyện, tôi đoán cô sẽ chạy tới đây. Vì vậy tôi muốn đến xem cô có ổn không.
- Anh đoán đúng đấy. - Móng tay của tôi đã tái nhợt đi. - Anh có biết gì về vụ việc ở Henrico không? Vỏ đạn 45 có vẻ như cũng được bắn ra từ khẩu Sig P220 đã giết Danny.
Tôi vẫn đứng dựa vào bức tường lạnh giá và mắt nhìn ra ngoài đường.
- Điều gì khiến cô tin rằng tôi sẽ tìm được thông tin nhanh như thế?
- Bởi vì mọi người vẫn nể anh.
- Ồ, chắc chắn là vậy rồi.
Marino tiến lại gần tôi. Anh cũng dựa lưng vào tường, mặt nhìn đi hướng khác, bởi vì anh luôn không thích quay lưng vào người khác. Anh lại chỉnh dây lưng và khoanh tay ngang ngực. Anh tránh ánh mắt của tôi, và tôi biết rằng anh đang rất tức giận.
- Vào ngày 11 tháng 12, có một chiếc xe bị chặn lại ở đoạn cắt đường 64 và Mechanicvicille Turnpike, hạt Henrico. Khi các cảnh sát Henrico tiến lại gần chiếc xe, đối tượng vùng chạy ra ngoài, cảnh sát chạy đuổi theo. Lúc đó là vào ban đêm. - Anh lấy thuốc lá ra. - Cuộc đuổi bắt tiếp tục đến đoạn giáp ranh khu vực nội thành, cuối cùng dừng lại ở khu vực tòa án Whitcomb Court. Không ai thực sự chắc chắn chuyện gì đã xảy ra, nhưng một cảnh sát đã bị mất khẩu súng.
Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra vài năm trước đây cảnh sát hạt Henrico đã thôi sử dụng loại súng chín li để chuyển sang dùng Sig Sauer P220, loại súng lục cỡ nòng 45.
- Và đó chính là khẩu súng lục đang bị nghi ngờ? - Tôi hỏi.
- Phải. - Anh rít thuốc. - Cô biết đấy, hạt Henrico đã chọn cách khôn ngoan ấy. Tất cả các khẩu Sig đã được nhập vào DRUGFIRE sau sự việc đó.
- Tôi không biết điều đó.
- Ừ, cảnh sát cũng bị mất súng và bị ăn trộm súng như bất kỳ ai. Vì thế họ cần phải có cách tìm lại súng sau khi mất, chuyện đó là bình thường mà, đặc biệt là trong trường hợp chúng được dùng để gây tội ác.
- Thế thì khẩu súng đã giết chết Danny chính là khẩu súng đã bị mất của cảnh sát Henrico à? - Tôi muốn chắc chắn.
- Có lẽ như thế.
- Nó bị mất trong một vụ án cách đây một tháng.
- Tôi tiếp tục. - Và bây giờ nó được dùng để giết người. Nhằm vào Danny.
Marino quay sang tôi, tay gẩy tàn thuốc lá.
- Ít ra thì cũng không phải là cô đang ngồi trong xe ngoài quán cà phê Hill.
Tôi không thể nói gì hơn. Anh tiếp tục.
- Khu vực đó cũng không xa tòa án Whitcomb và những vùng lân cận tệ hại khác. Vì vậy chúng ta vẫn có thế nghĩ đến khả năng của một vụ cướp xe.
- Không. - Tôi vẫn không chịu chấp nhận giả thuyết đó. - Xe của tôi vẫn còn nguyên đó đấy thôi.
- Có thể điều gì đó xảy ra đã làm hắn thay đổi mục tiêu ban đầu.
Tôi không trả lời.
- Bất cứ điều gì đều có thể xảy ra chứ. Một người hàng xóm bật đèn lên chẳng hạn. Chuông báo chống trộm của ai đó vô tình kêu lên. Hoặc hắn bị hoảng sợ sau khi bắn Danny và không dám làm như dự tính.
- Hắn không cần phải bắn cậu ấy. - Tôi nhìn dòng xe chầm chậm đi trên hai làn đường phía dưới. - Hắn có thể lấy trộm chiếc Mercedes lúc nó đậu bên ngoài quán cà phê. Sao lại còn phải dòng xe đi thêm một đoạn rồi lại bắt người đi xuống khu rừng kia làm gì? Tại sao anh cứ kết luận rằng hắn làm tất cả những điều đó chỉ vì một chiếc xe?
- Mọi thứ đều có thể xảy ra. - Anh nhắc lại. - Ai mà biết được.
- Thế còn xưởng sửa xe ở Virgina Beach? Đã có ai kiểm tra chưa?
- Danny bắt đầu nhận xe vào khoảng ba rưỡi chiều, lúc đó họ đã bảo xe cô sửa xong rồi.
- Ý anh là gì? Họ bảo tôi á?
- Họ bảo cô thế lúc cô gọi điện đến còn gì nữa.
Tôi băn khoăn nhìn anh.
- Tôi có gọi gì đâu.
Anh lại gẩy tàn thuổc.
- Họ nói là cô đã gọi điện.
- Không. - Tôi lắc đầu. - Danny gọi chứ. Đó là việc của nó. Nó xử lý các cuộc gọi và dịch vụ trả lời điện thoại ở chỗ làm của tôi.
- Ồ, có ai đó xưng là bác sĩ Scarpetta gọi. Có thể là Lucy chăng?
- Tôi đang ngờ rằng có kẻ đóng giả tôi. Có phải người gọi điện là một phụ nữ không?
Anh hơi ngần ngại.
- Một câu hỏi hay. Nhưng cô cứ nên hỏi Lucy để chắc chắn rằng con bé không gọi.
Lính cứu hỏa lại xuất hiện từ bên trong tòa nhà và tôi biết rằng đã có thể trở về văn phòng. Cả ngày hôm nay sẽ phải kiểm tra, tính toán mọi thứ trong khi chúng tôi còn đang hy vọng đừng có thêm vụ nào nữa. Marino nói:
- Đạn dược là những thứ luôn làm tôi phát điên lên.
- Frost có thể quay lại phòng thí nghiệm trong một tiếng đồng hồ nữa. - Tôi nói thế nhưng Marino dường như không để ý đến.
- Tôi sẽ gọi cho cậu ấy chứ không muốn lên nhìn cái đống lộn xộn ấy đâu.
Tôi biết rằng anh không muốn để tôi ở lại một mình và giờ tâm trí anh vẫn để cả vào vụ này.
- Anh đang nghĩ đến điều gì à?
- Lúc nào cũng có chuyện để nghĩ, bác sĩ ạ.
- Lúc này thì là chuyện gì?
Anh lại rút bao thuốc Marlboro ra. Động tác này khiến tôi nhớ đến mẹ mình, lúc nào cũng có một bình oxy đi kèm vì bà hút thuốc chẳng kém gì anh.
- Đừng nhìn tôi như thế - Anh nài nỉ trong khi châm lửa một lần nữa.
- Tôi không muốn anh tự giết bản thân mình. Và hôm nay có vẻ như anh đang cố gắng làm thế.
- Tất cả chúng ta rồi sẽ chết.
“Chú ý!” - Tiếng loa trên xe cứu hỏa vang lên. - “Đây là Phòng Cứu hỏa Richmond. Tình trạng khẩn cấp đã chấm dứt. Quý vị có thể vào bên trong tòa nhà.”
Giọng trên loa lặp đi lặp lại với những tiếng bíp liên hồi và đơn điệu.
“Chú ý! Tình trạng khẩn cấp đã chấm dứt. Quý vị có thể vào bên trong tòa nhà.”
Marino vẫn tiếp tục, không thèm để tâm đến loa báo.
- Tôi muốn vừa càu nhàu vừa uống bia, vừa ăn khoai tây chiên với ớt và kem chua, vừa hút thuốc, chơi Jack Black và các loại game.
- Anh cũng có thể vừa làm tình vừa làm những việc đó. - Tôi không cười vì không thấy có gì đáng cười trong khi sức khỏe của anh đang bị đe dọa.
- Doris đã chữa bệnh tình dục cho tôi đấy chứ. - Marino trở lại nghiêm túc khi anh nhắc đến người phụ nữ đã từng chung sống trong hầu hết quãng đời đã qua.
- Lần cuối cùng anh nghe tin về chị ấy là khi nào? - Đột nhiên tôi cảm thấy cô ấy có thể là câu trả lời cho tâm trạng của anh.
Anh nhích ra khỏi bờ tường và lùa tay lên mái tóc đã cắt tỉa. Anh lại chỉnh thắt lưng, nhìn đã thấy sự căm ghét ra mặt thứ quân phục này và những lớp mỡ ngày càng chồng chất lên cuộc đời anh. Tôi đã nhìn thấy những bức ảnh anh chụp hồi còn là cảnh sát ở New York, cảnh ngồi trên môtô hoặc đang cưỡi ngựa, trông cân đối và rất phong độ với mái tóc đen dày và bốt da cao cổ. Hồi đó hẳn là Doris đã rất ngưỡng mộ vẻ bảnh trai của Pete Marino.
- Đêm hôm qua cô ấy gọi. Cô biết đấy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay gọi thế. Phần nhiều là để trao đổi về Rocky. - Anh đang nhắc đến con trai mình.
Marino nhìn theo các nhân viên trong tòa nhà khi họ bắt đầu lục tục lên tầng trên. Anh vặn vẹo các ngón tay và cánh tay khiến cho chúng kêu lắc rắc. Và trong lúc mọi người ra khỏi tầng để xe thì anh xoa bóp đằng sau gáy. Trông anh cũng lạnh cóng và cáu kỉnh sau một hồi cứu hỏa.
- Chị ấy muốn gì? - Tôi cảm thấy khó khăn khi phải hỏi câu này.
Anh lại nhìn quanh.
- À, có vẻ như cô ấy vừa mới kết hôn.
Tôi hơi chững lại.
- Marino. - Tôi nói khẽ. - Tôi thực sự rất tiếc.
- Cô ta đi cùng gã kia trong một chiếc xe hơi to có ghế bọc đệm da. Các cô chả vẫn thích thế còn gì? Cô ấy bỏ tôi. Rồi lại muốn tôi quay lại. Rồi lại thôi. Và cuối cùng là kết hôn với một gã khác. Chỉ có thế thôi.
- Tôi rất tiếc. - Tôi nhắc lại.
- Tốt hơn hết là cô nên vào nhà đi nếu không muốn bị viêm phổi. Tôi sẽ quay lại hiện trường bây giờ và gọi cho Wesley xem mọi việc thế nào. Anh ta chắc chắn rất muốn biết về khẩu súng. - Anh liếc sang tôi khi chúng tôi cùng đi song song. - Thành thực mà nói, tôi biết phía Cục sẽ nói gì.
- Họ sẽ nói cái chết của Danny chỉ là sự ngẫu nhiên chứ gì.
- Tôi chưa biết. Có vẻ hợp lý hơn nếu như Danny đang định mua một “món hàng” gì đó và chạm trán cái gã đã tình cờ nhặt được khẩu súng cảnh sát kia.
- Tôi vẫn chưa bị thuyết phục lắm. - Tôi nói.
Chúng tôi băng qua phố Franklin và tôi nhìn xuôi xuống hướng bắc, không may trạm xe lửa xây bằng gạch đỏ với tháp đồng hồ kiến trúc kiểu Gô tích đã khiến tôi bị khuất tầm mắt không nhìn được về phía Church Hill. Trước đây Danny rất ít khi lang thang ở khu vực mà chiều qua cậu đã ở đó. Tôi chẳng tìm thấy lý do gì liên quan đến việc cậu đã dính dáng tới ma túy cả. Tôi cũng không thấy biểu hiện bề ngoài nào cho thấy cậu đã sử dụng ma túy. Dĩ nhiên các báo cáo về độc tính cá nhân cậu cũng cho thấy điều đó trong khi tôi không hề biết cậu không uống rượu bao giờ.
- Nhân tiện thì tôi đã qua trạm chỗ đường 17 và Duval. - Marino vừa nói vừa mở cửa xe. - Trưa nay cô nên mang chiếc Mercedes về đi.
- Họ đã kiểm tra xong chưa?
- Rồi, đêm qua chúng tôi đã làm xong và ngay khi các phòng khoa học mở cửa vào sáng nay thì mọi dữ liệu đã sẵn sàng. Tôi phải dứt khoát rằng chúng tôi không ỉa vãi với cái vụ này.
- Anh tìm được gì chưa? - Ý nghĩ về chiếc xe và những gì tìm được bên trong khiến tôi hầu như đã quá sức chịu đựng.
- Mấy dấu chân, chúng tôi chưa biết được là của ai. Nhưng chúng tôi đã hút bụi sạch sẽ cho cô rồi. - Anh chui vào trong xe nhưng vẫn để cửa mở. - Dù sao thì tôi đảm bảo rằng chiếc xe của cô đã có mặt ở đây và cô có thể lái xe về nhà được rồi.
Tôi cảm ơn anh nhưng lúc đi về phía tòa nhà, tôi biết rằng mình không thể lái chiếc xe ấy được nữa. Mãi mãi tôi không ngồi lên xe được nữa. Thậm chí tôi còn không tin rằng mình có thể mở nổi cửa xe hay chỉ ngồi vào trong đó thôi.
Cleta hí húi lau sàn trong khi cô lễ tân đang lấy khăn lau chùi các đồ đạc. Tôi cố gắng nói cho họ hiểu rằng điều đó là không cần thiết. Tôi kiên nhẫn giải thích rằng đặc điểm của loại khí ga trơ như halon là không gây hư hại đến giấy tờ hay các dụng cụ nhạy cảm khác.
- Nó sẽ bốc hơi và không để lại bất cứ ảnh hưởng nào cả. - Tôi đảm bảo. - Các cô không cần phải lau chùi. Chỉ cần chỉnh lại mấy bức tranh trên tường kia thôi và bàn làm việc của cô Megan trông lộn xộn kinh khủng quá.
Ở khu vực lễ tân, các giấy tờ đề nghị hiến xác và những loại văn bản khác vương vãi khắp sàn.
- Tôi vẫn cảm thấy có mùi gì kinh lắm. - Megan nói.
- Mùi giấy chứ mùi gì, ngốc quá. Lúc nào mấy tờ tạp chí đó chả bốc mùi. - Rồi Cleta quay sang tôi. - Còn máy tính của chị thì sao rồi?
- Cũng đang mong cho nó không bị sao. - Tôi nói. - Cái tôi lo là sàn nhà bị các cô làm cho ướt nhoét lên thế này. Tốt hơn là các cô lau khô nó đi kẻo lại có người trượt ngã bây giờ.
Nỗi tuyệt vọng của tôi càng lúc càng tăng khi tôi thận trọng bước qua những viên gạch trơn ướt vẫn đang được lau chùi. Khi phòng làm việc xuất hiện trước mặt, tôi đi chậm lại rồi dừng ở trước cửa vào. Bà thư ký của tôi vẫn đang loay hoay ở bên trong.
- Được rồi. - Tôi bảo Rose. - Thiệt hại thế nào?
- Không vấn đề gì ngoại trừ một vài thứ giấy tờ của cô bị thổi bay đến tận xứ Oz rồi. Tôi cũng vừa sắp xếp lại mấy chậu cây cảnh. - Rose đã gần đến tuổi về hưu, giờ đang nhìn tôi qua cặp kính lão với dáng vẻ lúc nào cũng nghiêm trọng thế. - Cô luôn rút ra rút vào mấy tờ giấy ấy ra khỏi giỏ nên mới thành ra nhẽ.
Giấy tờ của tôi vương vãi khắp nơi như lá mùa thu, từ giấy chứng tử, hóa đơn điện thoại cho đến báo cáo khám nghiệm tử thi, trên sàn, trên giá sách và kẹt cả trên bụi cây cảnh nữa.
- Tôi cũng nghĩ là cô nên hong mấy thứ này ra ngoài không khí. Đừng tưởng những thứ bay hơi vô hình đó không có tác hại gì. Tôi sẽ treo hết lên dây phơi cho cô. - Miệng nói tay làm, vài sợi bạc vương ra khỏi búi tóc của Rose.
- Không cần phải làm thế đâu. Tôi lại bắt đầu bài diễn văn lúc trước. - Khí halon sẽ biến mất như nó khô đi.
- Tôi để ý là không bao giờ cô chịu đội mũ bảo hộ cả.
- Tôi không có thời gian. - Tôi nói.
- Và phòng ốc thì chẳng có cửa sổ gì cả. - Tuần nào Rose cũng nhắc đi nhắc lại điều này ít nhất một lần.
- Thật ra thì tất cả những gì chúng ta cần làm chỉ là nhặt mọi thứ lên thôi. - Tôi nhắc. - Chị đừng có tưởng tượng quá.
- Thế trước đây cô đã bao giờ bị ngộ độc khí chưa?
- Chưa.
- À há. - Rose vừa nói vừa xếp lại đống giỏ lau gần đó. - Thế thì chúng ta không cần cẩn thận thái quá nhỉ.
Tôi ngồi xuống bàn và mở ngăn kéo trên cùng để lấy mấy hộp kẹp giấy. Nỗi tuyệt vọng vẫn cứ bóp nghẹt lấy ngực tôi và tôi sợ rằng mình sẽ không thể xua nó đi ngay bây giờ được. Bà thư ký hiểu tôi còn hơn cả mẹ tôi nữa. Bà nhận ra mọi cảm xúc của tôi lúc này nhưng vẫn cứ tiếp tục công việc. Mãi lâu sau bà mới lên tiếng.
- Tiến sĩ Scarpetta, tại sao cô không về nhà đi, để đấy tôi làm cho.
- Rose, tôi sẽ dọn dẹp cùng chị. - Tôi đáp cộc lốc.
- Tôi không thể tin được cái thằng bảo vệ an ninh ngu ngốc ấy.
- Bảo vệ nào? - Tôi ngừng tay nhìn Rose.
- Cái gã làm rối loạn hệ thống ấy, vì hắn cứ nghĩ là chúng ta đang bị rò rỉ phóng xạ ở tầng trên.
Tôi nhìn bà thu dọn những tờ giấy chứng tử vương vãi trên thảm rồi treo lên bằng mấy chiếc kẹp giấy. Tôi thì vẫn đang sắp xếp lại mặt bàn làm việc.
- Chị đang nói về thứ quái quỷ gì thế? - Tôi hỏi.
- Tôi chỉ biết có thế thôi. Ban nãy họ nói chuyện thế ở bãi đậu xe mà. Tôi không biết cái loại khí này lại bốc hơi nhanh đến vậy. Cứ như trong phim khoa học viễn tưởng ấy nhỉ. - Bà lại treo một tờ giấy chứng tử khác lên.
Tôi không bình luận gì mà chỉ nghĩ đến chiếc xe. Thành thực mà nói thì tôi sợ nhìn thấy nó. Tôi đưa tay ôm lấy mặt. Rose hoàn toàn không biết phải làm gì vì bà chưa nhìn thấy tôi khóc bao giờ.
- Tôi mang cho cô tách cà phê nhé? - Rose hỏi.
Tôi lắc đầu.
- Vụ này chỉ giống như một cơn lốc to thôi mà. Ngày mai mọi thứ sẽ bình thường trở lại. - Bà cố gắng an ủi tôi.
Tôi cảm thấy nhẹ người khi nghe thấy tiếng chân bà đi ra ngoài. Bà khẽ đóng hai cánh cửa và tôi ngửa người ra lưng ghế thư giãn. Tôi nhấc máy và cố gắng liên lạc với Marino nhưng không có anh ở đấy vì vậy tôi đành tra số của McGeorge Mercedes và hy vọng Walter không chạy đi đâu đó.
- Walter đấy à? Bác sĩ Scarpetta đây. - Tôi không vòng vo. - Anh có thể giúp tôi xử lý chiếc xe được không? Tôi cần phải giải thích một chút.
- Không cần giải thích. Nó bị hỏng nặng không? - Anh hỏi, rõ ràng là theo dõi rất sát tin tức.
- Đối với tôi thì nó còn nguyên. - Tôi nói. - Còn đối với người khác thì có thể coi rằng trông như vừa mới mua.
- Tôi hiểu rồi. Thế chị muốn tôi làm gì?
- Anh có thể đổi giúp tôi chiếc xe khác được không?
- Tôi cũng có một chiếc gần giống hệt thế nhưng là xe đang đi.
- Xe đang đi thế nào?
- Đại khái nó là của vợ tôi. Một chiếc S-500 màu đen với nội thất vừa được tân trang lại.
- Anh có thể đến bãi đậu xe đằng sau chỗ tôi được không? Sau đó chúng ta sẽ trao đổi.
- Bạn thân mến, tôi đến luôn đây.