Xác Chết Dưới Nước - Chương 16 - Phần 3 (Hết)
Wesley trông vẫn phân vân còn Marino có vẻ khổ sở. Tôi hiểu họ nghĩ gì nhưng tôi biết nên làm thế nào. Tôi đi ra xe cứu thương gần nhất và lấy những thứ tôi cần trong khi những người khác đi tìm đá. Sau đó tôi và Toto đi theo sự điều khiển của Lucy. Con robot mang hai chục cân đá trong khi tôi bê hòm thuốc lớn. Chúng tôi đi bộ đến cửa trước tòa nhà chính Old Point giống như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và tôi chỉ ghé qua có chút việc. Tôi cố không nghĩ đến những kẻ đang đưa tôi vào tầm ngắm của súng trường. Tôi cố gắng không hình dung ra một vụ nổ hay những xà lan chất đầy nguyên liệu có thể giúp Libya chế tạo bom nguyên tử.
Khi chúng tôi đến nơi, gã đàn ông để râu ra lấy điện thoại ban nãy ra mở cửa ngay lập tức.
- Vào đi. - Hắn nói cộc lốc. Trên đai lưng đeo một khẩu súng có khả năng tàn sát hàng loạt.
- Mang đá vào giúp tôi. - Tôi nói.
Hắn ta nhìn con robot với năm cái túi treo ở bàn tay. Hắn ta dè dặt, cứ như thể Toto là một con bò tót có thể làm hắn bị thương bất cứ lúc nào. Rồi hắn cũng cầm lấy túi đá và Lucy điều khiển người bạn của mình qua các dây cáp để nó duỗi tay bỏ đá ra. Sau khi tôi vào bên trong tòa nhà, cánh cửa lập tức được đóng lại. Tôi có thể nhìn thấy khu vực an ninh đã bị phá hỏng. Máy chụp X-quang và các thiết bị dò xét khác đã bị xê dịch và lỗ chỗ vết đạn. Có vài vệt máu và dấu vết kéo lê một thứ gì đó. Khi theo hắn rẽ qua một hành lang, tức thì tôi ngửi thấy mùi tử thi trước khi nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đã bị giết hại giờ dồn thành đống đẫm máu khủng khiếp trên sàn.
Nỗi sợ hãi nghẹn đắng trong cổ họng khi chúng tôi đi qua một cánh cửa màu đỏ. Tiếng ầm ầm của máy móc thấu vào tận trong xương khiến tôi không nghe thấy gã đàn ông này nói gì. Bất chợt tôi để ý khẩu súng lục màu đen đeo trên thắt lưng hắn và lại liên tưởng đến Danny và khẩu 45 đã giết hại cậu bé một cách dã man. Chúng tôi đi lên cầu thang bằng song sắt sơn đỏ. Tôi không dám nhìn xuống vì sợ chóng mặt. Hắn ta dẫn tôi đi dọc hành lang đến một cánh cửa nặng nề, trên đề những lời cảnh báo. Hắn bấm một mã số trong khi đá lúc này đã bắt đầu chảy xuống sàn nhà.
- Hãy làm những gì được bảo. - Tôi mơ hồ nghe thấy hắn nói khi chúng tôi bước vào phòng điều khiển. - Có nghe thấy gì không đấy? - Hắn thúc khẩu súng trường vào lưng tôi.
- Có. - Tôi nói.
Có chừng chục người trong phòng, tất cả đều mặc quần âu, áo len hoặc áo khoác, trang bị súng máy và súng trường bán tự động. Chúng có vẻ đang rất kích động và tức giận, nhưng lại không buồn để tâm đến mười con tin đang ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào tường. Họ bị trói tay ra đằng trước và đầu thì chui trong những chiếc vỏ gối. Qua những lỗ mắt tự cắt, tôi có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của họ. Các lỗ cho miệng thở dính đầy nước bọt. Họ thở ra, hít vào bằng những hơi thở nông, gấp gáp. Tôi để ý thấy ở đây cũng có những vệt máu kéo lê trên sàn, chỉ có điều những vết này còn mới và dẫn ra sau bàn điều khiển mà có lẽ nạn nhân mới nhất vừa bị tống vào đấy. Tôi tự hỏi không biết còn bao nhiêu thi thể nữa là người của chúng tôi.
- Ở đằng kia. - Kẻ vừa áp tải tôi ra lệnh.
Joel Hand đang nằm ngửa trên sàn, người đắp một mảnh rèm mà có lẽ vừa được giật vội từ cửa sổ.
Trông hắn trắng nhợt và người vẫn còn ướt, thứ nước chết người trong bể hắn đã trót nuốt vào mà tôi biết mình có cố gắng thế nào cũng sẽ vô ích. Tôi nhận ra khuôn mặt cân đối với đôi môi đầy đặn hôm tôi nhìn thấy hắn ở tòa án, chỉ có điều trông hắn giờ béo và già hơn.
- Ông ấy bị thế này bao lâu rồi? - Tôi nói với gã đàn ông dẫn đường vừa rồi.
- Có thể là một tiếng rưỡi.
Hắn hút thuốc và đi tới đi lui. Hắn không nhìn tôi mà căng thẳng đặt tay đặt lên nòng súng và chĩa thẳng vào đầu tôi khi tôi đặt tủ thuốc xuống. Tôi quay lại và nhìn hắn trừng trừng.
- Đừng có chĩa súng vào tôi. - Tôi nói.
- Mày câm miệng lại. - Hắn đứng lại và trông như sắp đập vỡ sọ tôi.
- Tôi đến đây là bởi vì anh mời tôi đến, và tôi đang cố gắng giúp đỡ các anh. - Tôi bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của hắn và giọng tôi bắt đầu cân nhắc. - Nếu anh không muốn tôi giúp đỡ thì cứ bắn tôi đi hoặc là để tôi đi khỏi đây. Bất cứ cách nào đều không thể giúp được ông ta. Tôi đang cố gắng cứu ông ấy và không muốn bị mất tập trung bởi khẩu súng khốn kiếp của anh.
Hắn không biết phải nói gì đành dựa vào bàn điều khiển với các phím đủ để thổi bay tất cả chúng tôi lên tận mặt trăng. Màn hình video trên tường cho thấy tất cả các lò phản ứng đều đã bị đóng và những khu vực trong hệ thống đường điện phát ra ánh sáng đỏ cảnh báo về những vấn đề gì đó mà tôi không thể hiểu.
- Wooten, đơn giản bớt đi. - Một tên đồng đảng của hắn châm thuốc.
- Mở hết các túi đá ra cho tôi. - Tôi nói. - Giá mà có cái chậu thì tốt. Tôi thấy mấy quyển sách trên nóc kệ kia và vài hộp giấy cạnh máy fax ấy. Lấy hết những thứ tương tự để quây nào.
Chúng bê đến cho tôi những cuốn sổ tay dày, mấy ram giấy và cặp đựng giấy tờ mà tôi đoán là của những con tin kia. Tôi tạo ra một khung hình chữ nhật bao quanh Hand giống như một bồn hoa. Sau đó tôi đổ hai mươi cân đá lên người hắn, chỉ để chừa mỗi mặt và một cánh tay ra ngoài.
- Làm như thế để làm gì? - Gã đàn ông tên Wooten tiến lại gần hơn, nghe giọng hắn có vẻ giống người miền Tây.
- Ông ấy bị nhiễm xạ rất nghiêm trọng. Toàn bộ cơ thể đang bị phá hủy và cách duy nhất để ngăn chặn việc đó là làm chậm quá trình lại.
Tôi mở hộp đựng dụng cụ y tế và lấy ra một kim tiêm rồi cắm vào cánh tay của tên trùm sắp chết, sau đó định vị lại bằng băng y tế. Tôi nối dây ven với một túi nước biển treo trên giá, một cách giải quyết vô hại nhưng cũng chẳng ích lợi gì cả. Nó chảy xuống từng giọt trong khi cơ thể hắn ngày càng lạnh hơn dưới lớp đá.
Hand rõ ràng là còn sống. Tim tôi đập thình thịch khi liếc nhìn những gã đàn ông đang vã mồ hôi vì tin rằng cái kẻ mà tôi giả đò cứu chữa kia là Chúa Trời. Một tên cởi áo len ra, chiếc áo sơ mi lót trong ngả màu cháo lòng, tay áo đã sờn sau nhiều năm chà giặt. Một vài tên để ria mép, trong khi những tên khác râu đã nhiều ngày không cạo. Tôi không biết vợ con chúng đâu và lại nghĩ đến chiếc xà lan trên dòng sông và chuyện gì đang diễn ra ở những chỗ khác trong nhà máy.
- Xin lỗi. Tôi cần phải đi vệ sinh. - Một giọng run rẩy cất lên. Giờ thì tôi biết chắc trong số những con tin này có ít nhất một phụ nữ.
- Mullen, dẫn nó đi. Bọn tao không muốn chúng ị ra đây.
- Xin lỗi, nhưng tôi cũng phải đi nữa. - Một con tin khác là đàn ông lên tiếng.
- Tôi cũng thế.
- Được rồi, lần lượt từng người một. - Mullen nói. Đó là một gã thanh niên to lớn.
Chí ít thì tôi cũng biết được một điều mà FBI không biết. Tụi Tân Phục Quốc Do Thái chưa bao giờ có ý định thả cho ai đi cả. Những tên khủng bố đã trùm kín đầu con tin bởi vì giết người mà không nhìn thấy mặt thì sẽ dễ dàng hơn. Tôi lấy thêm một lọ nước biển và bơm năm mươi mililít vào ven của Hand, cứ như thể đang cho hắn một liều thuốc kỳ diệu.
- Ngài thế nào rồi? - Một tên hỏi to khi một con tin khác vừa được dẫn ra khỏi nhà vệ sinh.
- Hiện giờ thì tôi đang làm cho ông ấy ổn định. - Tôi nói dối.
- Khi nào thì Ngài tỉnh lại? - Một tên khác hỏi.
Tôi bắt mạch một lần nữa, và hắn yếu đến nỗi hầu như không thể tìm thấy mạch. Đột nhiên một tên ngồi sụp xuống và đặt tay lên cổ Hand. Hắn sục những ngón tay vào đống đá, rồi ấn tay xuống ngực. Khi hắn ta nhìn lên, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và bối rối.
- Tao chẳng thấy gì cả. - Hắn ta gào lên, mặt đỏ ửng.
- Làm sao mà anh thấy gì được. Cần phải giữ cho cơ thể ở trạng thái giảm nhiệt để ngăn không cho phóng xạ phá hủy các mạch máu và cơ quan nội tạng. - Tôi bảo hắn. - Tôi vừa tiêm cho ông ấy một liều lớn axit pentaacetic triamine diethylene vì thế nên ông ấy vẫn còn sống đấy thôi.
Hắn đứng dậy và bước lại gần tôi, ánh mắt trở nên hung dữ, ngón tay đã đặt lên cò súng.
- Làm sao chúng tao biết được mày không nói nhảm nhí hoặc đang làm cho tình hình tệ hơn?
- Các anh không biết. - Nét mặt tôi chẳng biểu lộ cảm xúc gì bởi vì tôi đã chấp nhận có thể đây là ngày cuối cùng của cuộc đời mình và tôi không sợ điều đó. - Các anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng tôi biết mình đang làm gì. Tôi đang làm chậm tác dụng biến thể, và ông ấy sẽ không hồi tỉnh sớm được đâu. Tôi chỉ đang cố gắng giữ cho ông ta sống thôi.
Hắn ta quay đi.
- Bear, thôi đi.
- Để cho người ta làm.
Tôi vẫn tiếp tục quỳ gối bên cạnh lão Hand trong khi dây ven đang nhỏ giọt và nước đá bắt đầu chảy qua lớp quây, tràn ra cả sàn nhà. Tôi kiểm tra nhiều lần rồi ghi chú lại, làm ra vẻ như đang rất bận rộn với việc chăm sóc bệnh nhân. Tôi không thể thôi lén nhìn ra ngoài cửa sổ bất cứ khi nào có thể và vô cùng băn khoăn về những người đồng đội. Quãng ba giờ chiều, các cơ quan nội tạng của hắn ngừng hoạt động, giống như thể những tên lâu la đã mất hết hứng thú và bỏ hắn mà đi. Joel Hand đã chết mà không một lời trăng trối, trong khi nước đá vẫn tiếp tục chảy thành vũng trên sàn.
- Tôi cần thêm đá và thuốc. - Tôi nhìn lên nói.
- Sau đó thì sao? - Bear đến gần hơn.
- Sau đó thì anh cần phải đưa ông ấy đến bệnh viện.
Không ai trả lời.
- Nếu anh không đưa cho tôi những thứ tôi vừa yêu cầu, tôi không thể làm gì hơn. - Tôi nói.
Bear nhấc chiếc điện thoại trên bàn. Hắn nói là chúng tôi cần thêm đá và thuốc. Tôi biết Lucy và các đặc vụ khác đã hành động rồi hoặc là tôi sẽ bị bắn. Tôi bước ra khỏi vũng nước bao quanh cơ thể tên Hand. Nhìn khuôn mặt hắn, thật khó mà tin được rằng hắn lại có nhiều quyền lực đến vậy đối với những người khác. Bất cứ tên đồng đảng nào trong căn phòng này, hay những kẻ đang trực ở lò phản ứng và trên xà lan đều có thể giết người vì lão. Và thực tế là chúng đã làm như vậy.
- Con rô bốt sẽ mang vào đây. Tao ra ngoài lấy. - Bear vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. - Nó đang đi đấy.
- Mày mà ra ngoài đó là dễ bị bắn vào mông lắm.
- Con mụ này đang ở đây thì làm sao mà chúng dám làm thế. - Ánh mắt Bear dữ dằn và điên dại.
- Con rô bốt sẽ mang vào đây cho các anh. - Tôi đã làm chúng ngạc nhiên khi nói vậy.
Bear cười.
- Mày quên mấy bậc cầu thang kia rồi à? Mày nghĩ cái cục cứt sắt đó có thể trèo cầu thang được à?
- Nó làm được đấy. - Tôi nói, và hy vọng đó là sự thật.
- Vậy thì để nó mang lên, không ai phải ra ngoài cả. - Một tên khác nói.
Bear gọi Wesley trên điện thoại lần nữa.
- Để con rô bốt mang các thứ lên phòng điều khiển. Bọn tao sẽ không ta ngoài đâu. - Rồi hắn ngắt máy cái rụp, hoàn toàn không nhận ra mình đã làm gì.
Tôi nghĩ đến Lucy và cầu nguyện cho con bé bởi tôi biết việc này sẽ là thử thách lớn nhất. Bất chợt tôi giật nảy mình khi cảm thấy một họng súng gí vào cổ.
- Nếu mày để cho Ngài chết thì mày cũng sẽ phải chết. Hiểu chưa, đồ quỷ cái?
Tôi ngồi yên bất động.
- Chúng tao sẽ sớm dông khỏi đây và tốt hơn hết là Ngài có thể đi cùng chúng tao.
- Miễn là anh cung cấp các thứ như tôi yêu cầu thì ông ấy sẽ sống. - Tôi nói.
Hắn thu khẩu súng lại. Tôi bơm túi nước biển cuối cùng qua đường ven cho tên thủ lĩnh đã chết. Mồ hôi ướt đẫm lưng và chiếc áo khoác ngoài của tôi cũng ướt sũng. Tôi hình dung ra Lucy đang ở bên ngoài bốt chỉ huy di động để tập trung cao độ vào không gian ảo. Tôi hình dung ra những ngón tay và cánh tay con bé chuyển động, những bước chân đi đi lại lại điều khiển qua sợi cáp quang. Con bé là niềm hy vọng duy nhất để Toto không bị mắc kẹt trong một góc nào đó hay ngã nhào từ cầu thang xuống. Những gã đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ và bình luận khi con robot đang đi lên và chuẩn bị tiến vào trong.
- Giá mà mình có một con robot như thế này thì thích nhỉ. - Một tên nói.
- Mày ngu lắm, không điều khiển được nó đâu.
- Không biết chúng làm thế nào nhỉ. Con robot đó không phải được điều khiển bằng bộ đàm. Làm gì có sóng nào hoạt động được ở đây. Chúng mày có biết những bức tường này dày thế nào không?
- Hôm nào trời rét bảo nó mang cho ít củi thì tuyệt.
- Xin lỗi, tôi cần phải đi vệ sinh. - Một con tin rụt rè lên tiếng.
- Mẹ chúng mày. Không đi nữa.
Sự căng thẳng của tôi trở nên không thể chịu đựng nổi với nỗi lo chúng sẽ ra ngoài đúng lúc Toto xuất hiện.
- Mẹ kiếp, cứ đợi đấy đã. Giờ đóng được hết các cửa sổ lại thì tốt. Chỗ này lạnh như nhà mồ ấy.
- Ở Tripoli nhà mày thì còn lâu mới có không khí vừa lạnh vừa lành thế này. Tốt hơn hết là cứ tận hưởng đi lúc còn cơ hội.
Một vài tên cười phá lên, đúng lúc đó cánh cửa mở ra và một gã da đen lạ hoắc bước vào. Hắn ta để râu, mặc chiếc áo khoác to dày, quần bảo hộ. Trông có vẻ đang tức giận.
- Chúng ta mới chỉ lấy được tổng cộng mười lăm đơn vị cho vào thùng trên xà lan. - Hắn ta nói bằng âm nằng nặng và có vẻ đầy trọng trách. - Phải cho bọn tao thêm thời gian thì mới có thể lấy được thêm nữa.
- Mười lăm là quá nhiều rồi. - Bear nói, vẻ như không quan tâm đến người đàn ông này.
- Chúng ta cần ít nhất hai mươi lăm đơn vị. Kế hoạch là như thế.
- Có đứa đếch nào bảo tao thế đâu.
- Ngài biết rõ điều đó. - Gã kia nhìn cái xác tên Hand trên sàn nhà.
- Nhưng giờ Ngài không thể thảo luận chuyện này với mày được. - Bear dụi đầu mẩu thuốc lá bằng mũi giày.
- Mày không hiểu à? - Gã đàn ông ngoại quốc trở nên giận dữ. - Mỗi đơn vị nặng một tấn, và cần trục phải kéo từ lò phản ứng bị ngập đến bể, rồi mới đưa được vào trong thùng. Vừa chậm vừa khó khăn, lại còn nguy hiểm nữa. Chúng mày đã hứa là sẽ lấy được ít nhất hai mươi lăm đơn vị. Thế mà giờ thì chúng mày bấn lên và sướt mướt vì lão ta. Chúng tao đã thỏa thuận thế rồi.
- Thỏa thuận duy nhất của tao là phải chăm sóc Ngài. Bọn tao sẽ đưa Ngài lên xà lan và mang bác sĩ đi theo. Sau đó sẽ phải đưa Ngài đến bệnh viện.
- Vô ích. Trông ông ấy cứ như là chết rồi. Mày điên thật.
- Ngài chưa chết.
- Nhìn mà xem. Trông trắng bệch ra thế kia, mà có thở nữa đâu. Ông ấy chết rồi.
Chúng quát nhau và sau rốt Bear nhảy xổ đến chỗ tôi, đế giày khua rầm rập.
- Ngài chưa chết, đúng không?
- Đúng. - Tôi trả lời.
Mồ hôi vã xuống mặt khi hắn ta rút khẩu súng từ thắt lưng và đầu tiên là chĩa vào tôi, sau đó chĩa vào các con tin. Tất cả rúm người lại và một người bắt đầu khóc.
- Không, xin đừng. - Một người van xin.
- Đứa nào muốn chết đầu tiên? - Bear gào lên.
Họ im lặng, người run lên trong khi những chiếc mũ trùm đầu cứ phập phồng và những đôi mắt mở to sợ hãi.
- Mày? - Khẩu súng chĩa vào một người khác.
Cánh cửa phòng điều khiển vẫn để mở và tôi nghe thấy tiếng vo vo của Toto ở sảnh dưới. Nó đã lên gác và giờ đang đi dọc hành lang. Tôi rút chiếc đèn pin kim loại hộp đồ y tế mà cháu tôi đã nhét vào đấy.
- Mẹ kiếp, tao muốn biết Ngài đã chết hay chưa. - Một tên nói, và tôi biết trò chơi đã kết thúc.
- Để tao cho chúng mày biết. - Tôi nói khi tiếng vo vo ngày càng rõ hơn.
Tôi chiếu thẳng đèn pin vào gã Bear rồi nhấn nút. Hắn kêu rú lên ôm lấy mắt vì ánh sáng chói gắt.
Tôi vung mạnh chiếc đèn pin to nặng như vung gậy bóng chày. Tôi nghe tiếng vỡ rạn ở cổ tay hắn, khẩu súng lục văng xuống sàn. Đúng lúc đó con robot tay không đi vào. Tôi vội nằm úp mặt xuống sàn, cố gắng hết sức che kín mắt và tai. Một tiếng nổ lớn kèm theo ánh sáng trắng lóa lên khi quả bom bật ra từ đỉnh đầu Toto. Những tên khủng bố la hét và chửi rủa vì không nhìn thấy gì. Chúng không nghe không thấy vài chục đặc vụ của đội Giải cứu Con tin vừa xông vào.
- Tất cả đứng im, mẹ chúng mày.
- Đứng im hoặc tao sẽ làm cho chúng mày bể sọ.
- Không ai được nhúc nhích.
Tôi ngồi im bất động trong ngôi mộ đá của Joel Hand khi chiếc trực thăng làm rung cả kính cửa sổ và một đội lính nhảy dù xông vào. Tiếng còng tay kêu lách cách và vũ khí rải rác khắp sàn nhà. Tôi nghe thấy có tiếng người khóc và chợt nhận ra đây là những con tin đang được dẫn ra ngoài.
- Ổn rồi, các bạn đã được an toàn.
- Ôi lạy Chúa. Cám ơn Chúa.
- Nhanh lên nào, chúng tôi cần đưa các bạn ra khỏi đây.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy một bàn tay rất lạnh đặt lên cổ. Tôi nhận ra người này đang kiểm tra xem tôi còn sống hay không vì trông tôi như đã chết rồi vậy.
- Dì Kay đấy ư? - Đó là giọng nói đầy căng thẳng của Lucy.
Tôi quay đầu lại và từ từ ngồi dậy. Đôi bàn tay và nửa mặt ngâm trong nước đá giờ tê cóng. Tôi nhìn quanh, sửng sốt. Tôi run tới mức răng va vào nhau lập cập. Con bé đang ngồi bên cạnh tôi, khẩu súng trong tay. Ánh mắt nó nhìn khắp phòng trong khi những đặc vụ mặc quần áo đen khác đang điệu cổ những kẻ tội phạm cuối cùng ra ngoài.
- Đi thôi nào, để cháu giúp dì đứng dậy.
Con bé đưa tay cho tôi. Những múi cơ của tôi run lên như chuẩn bị lên cơn co giật. Tôi không thể ấm lại được và tai không ngừng kêu ong ong. Lúc đứng dậy, tôi nhìn thấy Toto đang đứng gần cửa. Mắt của nó đã bị cháy sém, đầu ám khói đen, và cái vòng tròn trên đỉnh đầu đã biến mất. Nó đứng im lặng với cái đuôi cáp quang. Chẳng ai buồn để ý đến nó trong khi tụi Tân Phục Quốc Do Thái từng tên một bị dẫn đi. Lucy nhìn xuống thi thể lạnh ngắt trên sàn nhà, giữa đống nước đá, dây ven, những ống tiêm và túi nước biển rỗng không.
- Lạy Chúa! - Con bé thốt lên.
- Ra ngoài bây giờ có an toàn không? - Mắt tôi bắt đầu ngấn lệ.
- Bọn cháu đã quản lý được khu vực ô nhiễm, đồng thời khống chế được các xà lan và phòng điều khiển. Một vài tên bị bắn vì không chịu buông vũ khí. Marino đã bắn một tên ở bãi đậu xe.
- Marino bắn bọn chúng ư?
- Chú ấy buộc phải làm như vậy. Mọi người chắc chắn rằng đã bắt được tất cả rồi, ba mươi tên thì phải, nhưng chúng ta vẫn cần phải cẩn thận. Nơi này đã bị cài bom rồi. Đi thôi nào, dì có bước được không?
- Được chứ.
Tôi cởi vội áo khoác ra rồi quẳng xuống sàn bởi vì không thể chịu đựng chiếc áo ướt sũng đó thêm được nữa. Tôi cũng lột găng tay rồi bước nhanh ra khỏi phòng điều khiển. Lucy rút chiếc bộ đàm ra khỏi thắt lưng. Đế giày gõ mạnh trên sàn hành lang và những bậc cầu thang mà Toto đã thao diễn rất thuần thục.
- Đơn vị 1-20 gọi số 1. - Lucy gọi.
- Số 1 đang nghe.
- Chúng tôi đang đi ra ngoài. Mọi thứ có an toàn không?
- Cháu đã tìm được “bưu kiện” chưa? - Tôi nhận ra giọng của Benton Wesley.
- Đã nghe. “Bưu kiện” ổn.
- Tạ ơn Chúa. - Người trả lời lộ cảm xúc khác thường so với những tông giọng vô cảm đặc trưng trên bộ đàm. - Nói với “bưu kiện” rằng bọn chú đang chờ ngoài này.
- Đã nghe. - Lucy đáp. - Cháu tin rằng “bưu kiện” biết điều đó.
Chúng tôi bước nhanh qua những tử thi dính đầy máu khô và rẽ xuống khu sảnh đã bị phong tỏa. Lucy đẩy cửa kính, và nắng chiều chói chang đến nỗi tôi phải đưa tay lên che mắt. Tôi không biết phải đi đâu nữa và cảm thấy đôi chân mình bắt đầu loạng choạng.
- Từ từ thôi. - Lucy choàng tay qua tôi. - Dì Kay, cứ dựa vào người cháu nhé.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách}
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập
viên Gác Sách:
Mai – Pô Pô – Tiểu Bảo Bình
(Tìm - Chỉnh
sửa -
Đăng)