Xác Chết Dưới Nước - Chương 16 - Phần 2

Tôi nhìn tòa nhà chính phía đằng xa và đẩy cửa kính bước ra ngoài. Marino theo sát phía sau.
- Đội Giải cứu Con tin ở đâu? - Tôi hỏi anh.
- Ở nơi mà cô không thể nhìn thấy.
- Đừng có nói với tôi cái kiểu đánh đố như vậy. Tôi đang điên lên đây.
Tôi bước đi có chủ đích, và bởi vì tôi không thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của khủng bố và con tin nên sự thử thách này dường như chỉ là diễn tập. Xe cứu hỏa, xe đông lạnh và xe cứu thương luôn là một phần của tình huống báo động giả. Thậm chí ngay cả việc Fielding chuẩn bị sẵn những bộ quần áo ngăn ngừa phóng xạ trong chiếc xe lưu động cũng chẳng khiến tôi cảm thấy sốc tí nào. Anh đang mở một chiếc hòm nhỏ màu xanh hải quân, trên có đóng dấu phòng giám định pháp y. Bên trong sẽ có đủ mọi thứ từ kim khâu cỡ 18 cho đến những chiếc túi nhỏ màu vàng được thiết kế để đựng các vật dụng cá nhân của những người đã chết. Anh ta nhìn tôi cứ như thể tôi đã ở đây suốt rồi.
- Chị có biết mấy cái cọc ở đâu không?
- Chắc để ở những hộp đựng rìu, kìm và dây buộc kim loại.
- Tôi chẳng tìm thấy chúng đâu nữa.
- Thế còn túi đựng thi thể thì sao? - Tôi đưa mắt nhìn những tủ những hộp đựng bên trong nhà lưu động.
- Chắc tôi phải sang FEMA lấy. - Anh nhắc đến Cơ quan quản lý khẩn cấp liên bang.
- Họ đâu rồi? - Tôi hỏi, bởi vì vài trăm người từ các cơ quan an ninh và phòng ban đều có mặt ở đây cả.
- Xe lưu động của họ đậu ngay bên ngoài, phía trái ấy, cạnh chỗ tụi cảnh sát Fort Lee và xe của Trung tâm tìm mộ binh sĩ. Bên FEMA cũng có cả áo chống bom nữa.
- Chúng ta sẽ phải cầu nguyện để đừng phải mặc cái áo đó.
Fielding quay sang Marino.
- Có tin tức gì mới về các con tin không anh? Liệu chúng ta có biết được bao nhiêu người đang bị bắt giữ không?
- Chúng tôi không thể chắc chắn bởi vì không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên trong tòa nhà đó. - Anh nói. - Nhưng lúc chúng tấn công thì đang giao ca, mà tôi cũng đoán rằng đó là một phần của kế hoạch. Chúng đã thả ba mươi hai người ra. Chúng tôi ước chừng chỉ còn lại khoảng chục người bên trong thôi. Nhưng không biết có bao nhiêu người còn sống.
- Lạy Chúa tôi! - Fielding giận dữ lắc đầu. - Tất cả lũ khốn đó phải bị xử ngay lập tức.
- Chuyện đó thì khỏi phải bàn. - Marino nói.
- Hiện giờ thì chúng ta có thể xử lý được năm chục cái xác. - Fielding nói với tôi. - Đó là mức tối đa mà xe của chúng ta có thể tải được. Nhà xác ở Richmond cũng đã chật lắm rồi. Nếu vượt quá mức đó thì trường Đại học Y Virginia cũng sẽ phải được huy động khi cần chỗ chứa.
- Ngay cả các nha sĩ và các nhà phóng xạ học cũng phải được huy động. - Tôi đoán.
- Phải. Jenkins, Vemer, Silverberg, Rollins. Tất cả đều ở trong tư thế sẵn sàng.
Tôi có thể ngửi thấy mùi trứng và thịt muối và không biết là liệu mình đang đói hay đang mệt nữa.
- Nếu cần gì thì cứ gọi bộ đàm cho tôi nhé. - Tôi mở cửa nhà xe lưu động.
- Sao đi nhanh thế? - Marino kêu lên khi chúng tôi bước ra ngoài.
- Anh đã kiểm tra bốt chỉ huy lưu động chưa? - Tôi hỏi. - Chiếc xe lưu động to màu xanh trắng ấy? Tôi đã nhìn thấy nó lúc ở trên máy bay.
- Tôi không nghĩ chúng ta cần phải đến đó.
- Ồ, tôi muốn thế.
- Bác sĩ, đó là khu vực vành đai trong.
- Đội Giải cứu Con tin đang ở đó.
- Phải hỏi ý kiến Benton trước đi đã. Tôi biết cô đang muốn tìm Lucy, nhưng vì Chúa, phải tỉnh táo một chút.
- Tôi đang rất tỉnh táo và tôi muốn đi tìm cháu tôi. - Lúc này tôi vô cùng giận Wesley.
Marino kéo tay tôi ngăn lại. Chúng tôi nheo mắt trong nắng mặt trời.
- Bác sĩ, nghe này. Đây không phải chuyện cá nhân đâu. Chẳng đứa nào quan tâm đến việc Lucy là cháu gái cô cả. Con bé là đặc vụ của FBI và Wesley không có nhiệm vụ phải báo cáo với cô về những gì mà con bé phải làm.
Tôi không nói gì cả vì anh không cần nói thế tôi cũng biết rồi.
- Vì thế đừng có giận cậu ấy. - Marino vẫn giữ tay tôi. - Cô biết không, tôi cũng không thích điều đó. Tôi cũng không thể chịu đựng được liệu chuyện gì không hay xảy ra với con bé. Và tôi không biết tôi sẽ phải làm gì nếu điều đó xảy ra với cô. Ngay lúc này đây tôi cũng đang sợ như suốt cái cuộc đời khốn khiếp mà tôi phải trải qua. Nhưng tôi vẫn phải làm, và cô cũng vậy.
- Con bé đang ở vành đai trong. - Tôi nói.
- Thôi nào, bác sĩ. Chúng ta tìm gặp Wesley để trao đổi đi.
Nhưng chúng tôi không có cơ hội để làm điều đó, bởi vì khi vừa bước vào tòa nhà thông tin, chúng tôi đã nhìn thấy anh đang gọi điện thoại. Giọng anh rất đanh thép, dáng đứng cũng có vẻ căng thẳng.
- Đừng làm bất cứ điều gì cho đến khi tôi có mặt ở đó. Việc chúng biết tôi đang đến là rất quan trọng. - Anh nói chậm rãi. - Không, không, không, đừng làm thế. Cứ dùng loa thì không cần ai phải đến gần cả. - Anh liếc nhìn tôi và Marino. - Cứ giữ máy nhé. Nói với bọn chúng là sắp có người đến đưa điện thoại cho chúng ngay lập tức. Phải.
Anh ngắt máy và tiến thẳng ra cửa, chúng tôi theo sát sau.
- Có chuyện quái gì thế? - Marino hỏi.
- Chúng muốn thương lượng.
- Chúng định làm gì? Gửi thư à?
- Một tên cứ thò đầu ra ngoài cửa sổ la hét. - Wesley đáp. - Chúng đang rất kích động.
Chúng tôi đi nhanh qua điểm đỗ trực thăng, và tôi để ý thấy nó trống không, cả Thượng nghị sĩ và Viện chưởng lý đã đi từ lâu.
- Thế chúng không gọi điện thoại được à? - Tôi ngạc nhiên.
- Chúng tôi đã phong tỏa tất cả đường dây điện thoại của tòa nhà. - Wesley nói. - Chúng sẽ phải lấy điện thoại từ chúng ta, ban nãy thì chúng chưa cần nhưng giờ đột nhiên lại muốn có một cái.
- Chuẩn bị có vấn đề đấy. - Tôi nói.
- Tôi biết ngay mà. - Marino thở dốc.
Wesley không nói gì nhưng tôi biết tâm trí anh đã bị tê liệt và hiếm điều gì có thể làm cho anh trở thành như vậy. Con đường hẹp dẫn chúng tôi qua một biển người và xe cộ đang sẵn sàng để nhận nhiệm vụ. Tòa nhà màu nâu lờ mờ hiện ra đồ sộ hơn. Bốt chỉ huy lưu động được đặt ngay trên bãi cỏ, giờ lấp lánh dưới ánh nắng. Những thùng chứa hình nón và đường nước dùng để làm mát gần đến nỗi tôi có thể ném một hòn đá là đến.
Tôi không nghi ngờ gì việc tụi Tân Phục Quốc Do Thái đang đưa chúng tôi vào tầm ngắm của súng trường và có thể kéo cò súng bất cứ lúc nào nếu chúng muốn giết từng người một. Những ô cửa sổ mà chúng tôi chắc chắn rằng chúng sử dụng để làm đài quan sát giờ đều mở toang, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì phía bên trong.
Chúng tôi vòng lên trước chiếc xe lưu động. Ở đó đã có chừng năm, sáu cảnh sát và đặc vụ mặc thường phục đứng vây quanh Lucy. Vừa nhìn thấy con bé, tôi đã giật thót mình. Nó mặc bộ bảo hộ màu đen và đi bốt. Người gắn đầy dây cáp giống như khi đang ở trong phòng thí nghiệm ảo. Chỉ có điều lần này Lucy đeo tận hai găng tay và Toto thì đang cử động trên mặt đất. Cái cổ to tướng được nối với cuộn dây cáp quang, trông đã biết đủ dài để dẫn nó đi bộ đến tận Bắc Carolina.
- Sẽ tốt hơn nếu như chúng ta buộc chặt ống nghe lại. - Cháu tôi nói với những người mà nó không thể nhìn thấy vì đã bị bộ kính ảo chụp kín mắt.
- Ai có cuộn băng ở đây không?
- Đợi chút.
Một người đàn ông mặc bộ áo liền quần màu đen lục trong chiếc hòm đựng dụng cụ và quẳng cuộn băng cho một người khác. Người này xé ra vài dải băng và buộc chặt ống nghe vào thân chiếc điện thoại màu đen đựng trong chiếc hộp được bàn tay kìm của robot giữ rất chắc.
- Lucy! - Wesley cất tiếng. - Chú Benton Wesley đây. Chú ở đây này.
- Chào chú.
Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của con bé.
- Ngay sau khi cháu đưa điện thoại cho chúng, chú sẽ bắt đầu nói. Chú chỉ muốn cháu biết rằng chú sẽ làm gì.
- Mọi người sẵn sàng chưa? - Con bé hỏi mà không biết là tôi đang ở đó.
- Làm được rồi. - Wesley nói vẻ căng thẳng.
Con bé chạm vào một nút trên găng tay và Toto cử động trong tiếng vo vo. Con mắt duy nhất dưới cái đầu hình vòm chuyển động, giống hệt một ống kính camera. Rồi đầu nó bắt đầu xoay khi Lucy chạm vào một nút khác trên găng tay. Tất cả im lặng quan sát với tâm trạng phấp phỏng trong khi tác phẩm của cháu tôi đột ngột chuyển động. Nó tiến về phía trước trên miếng nệm bằng cao su, chiếc điện thoại kẹp chặt trong tay. Cuộn dây cáp quang và dây điện thoại duỗi dần ra.
Lucy im lặng điều khiển những bước đi của Toto giống như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Cánh tay Lucy giơ lên và chuyển động nhẹ nhàng. Dần dần, con robot đã đi xuống dưới đường, chân sục trong bùn và băng qua bãi cỏ. Đến khi nó đi xa quá thì một đặc vụ phải dùng ống nhòm. Cứ theo lối đi chính, Toto tiến đến chân cầu thang xi măng dẫn lên cửa kính trước lối vào của tòa nhà chính rồi dừng lại. Lucy hít một hơi dài rồi tiếp tục sự hiện diện ảo của mình bằng cách điều khiển người bạn làm bằng nhựa và kim loại. Cô bé chạm vào một nút khác, cánh tay của Toto giơ lên rồi từ từ hạ thấp xuống. Bàn tay kìm duỗi ra và khéo léo đặt chiếc điện thoại lên bậc thang thứ hai. Sau đó Toto lùi lại và xoay người. Lucy bắt đầu hướng dẫn nó đi về.
Con robot vừa đi được một đoạn thì tất cả chúng tôi nhìn thấy cánh cửa kính mở ra, và một người đàn ông để râu mặc quần kaki, áo len xuất hiện. Hắn ta chộp lấy chiếc điện thoại trên bậc thềm và lại biến mất vào trong.
- Làm tốt lắm, Lucy. - Wesley nói, giọng nghe đã có vẻ nhẹ nhõm. - Rồi, giờ thì bắt đầu gọi, Lucy khi nào cháu sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu nhé.
- Vâng ạ. - Lucy vừa nói vừa kiểm tra những chỗ va chạm của Toto.
Sau đó Marino, Wesley và tôi cùng trèo vào trong bốt chỉ huy di động được trải thảm màu nâu và xanh da trời, có bàn ghế, cả một căn bếp nhỏ và phòng vệ sinh. Cửa sổ lắp kính màu nên bên trong có thể nhìn ra ngoài nhưng người ở ngoài thì không thể nhìn vào trong. Bộ đàm và các thiết bị máy tính đặt phía sau. Năm màn hình vô tuyến treo phía trên đang chiếu những kênh chính và CNN, âm thanh để nhỏ. Đúng lúc chúng tôi đi vào thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn bắt đầu đổ chuông. Âm thanh nghe đã thấy gấp gáp. Wesley chạy đến nhấc máy.
- Wesley nghe. - Anh nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nhấn hai nút vừa để ghi âm cuộc gọi vừa cho tiếng ra loa ngoài.
- Bọn tao cần một bác sĩ. - Giọng đàn ông nghe có vẻ là người da trắng miền Nam và hơi thở thì nặng nhọc.
- Được thôi, nhưng các anh cần phải nói cho rõ hơn.
- Đừng có làm trò với tao. - Hắn gào lên.
- Nghe này. - Wesley rất bình tĩnh. - Chúng tôi không làm trò, được chưa? Chúng tôi rất muốn giúp đỡ các anh, nhưng chúng tôi cần thông tin cụ thể.
- Ngài bị ngã xuống bể và giờ đang bị hôn mê.
- Ai bị ngã?
- Ai thì liên quan đếch gì đến chúng mày?
Wesley ngần ngừ.
- Ngài mà chết thì bọn tao cho nổ tung chỗ này lên. Hiểu không? Bọn tao sẽ thổi bay chúng mày nếu mày không chịu làm ngay bây giờ.
Chúng tôi hiểu hắn muốn gì, vì thế Wesley không hỏi lại nữa. Chắc chắn có chuyện xảy ra với Joel Hand rồi và tôi không muốn hình dung tiếp những đồ đệ của hắn sẽ làm gì tiếp theo nếu hắn ta chết.
- Rồi, anh nói tiếp đi. - Wesley nói.
- Ngài không biết bơi.
- Nói cho rõ hơn xem nào. Có người suýt chết đuối à?
- Đó là bể phóng xạ. Mày hiểu chưa?
- Ông ta vào một lò phản ứng à?
Gã đàn ông lại gào lên.
- Câm ngay những câu hỏi khốn kiếp của mày lại và cử người đến đây đi. Nếu Ngài chết thì tất cả mọi người sẽ phải chết. Mày hiểu điều đó chứ? - Vừa lúc đó tiếng súng nổ rất to vang lên qua điện thoại và tiếng nứt vỡ từ tòa nhà.
Tất cả như bị tê liệt, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng kêu khóc qua điện thoại. Tôi cảm giác như tim mình đã vọt ra khỏi lồng ngực mất rồi.
- Mày mà để tao phải đợi thêm một phút nữa, - giọng nói đầy kích động của gã đàn ông lại vang lên trên điện thoại, - sẽ có thêm một người nữa bị giết.
Tôi tiến lại gần điện thoại và trước khi có ai đó kịp ngăn cản, tôi nói:
- Tôi là bác sĩ. Tôi cần phải biết chính xác chuyện gì xảy ra sau khi ông ta bị ngã vào bể của lò phản ứng.
Im lặng. Sau đó gã đàn ông lên tiếng:
- Ngài suýt chết chìm. Đó là tất cả những gì tao biết. Bọn tao đã cố gắng cấp cứu nhưng Ngài vẫn bất tỉnh.
- Ông ấy có uống nước đó không?
- Tao không biết. Có lẽ có. Có một ít nước chảy ra khỏi miệng. - Hắn ta càng trở nên kích động hơn. - Nhưng nếu như mày không làm gì, tao sẽ biến Virginia thành sa mạc.
- Tôi sẽ giúp các anh, nhưng tôi cần hỏi thêm vài câu nữa. Tình trạng ông ta bây giờ thế nào?
- Tao đã nói rồi. Ngài bất tỉnh rồi. Có vẻ như đang bị hôn mê.
- Các anh để ông ta ở đâu?
- Ở trong phòng với bọn tao. - Giọng hắn nghe rất khủng khiếp. - Ngài không có phản ứng gì cả, bất kể bọn tao đã cố gắng mọi cách.
- Tôi sẽ mang theo nhiều đá và các dụng cụ y tế, nhưng sẽ phải đi làm vài chuyến đi trừ phi có người giúp.
- Tốt hơn cả mày đừng có là FBI. - Hắn ta lại cao giọng.
- Tôi là bác sĩ phụ trách ở đây cùng với nhiều nhân viên y tế khác. Giờ tôi sẽ đến ngay với điều kiện anh đừng làm khó cho tôi.
Hắn ta yên lặng, sau đó nói:
- Được, nhưng mày đến một mình.
- Con robot sẽ giúp tôi mang các thứ. Vẫn là con robot mang điện thoại đến cho các anh ban nãy.
Hắn ta gác máy. Trong suốt cuộc đàm thoại, Wesley và Marino nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa tham gia vào một vụ án mạng vậy.
- Tuyệt đối không được. - Wesley nói. - Lạy Chúa, Kay! Em mất trí à?
- Cô không đi được nếu chúng tôi đặt cô trong vòng giám sát của cảnh sát. - Marino họa theo.
- Tôi phải đi. - Tôi nói đơn giản. - Vì hắn ta sắp chết.
- Và đó chính là lý do tại sao em không nên vào. - Wesley kêu lên.
- Hắn đang bị nhiễm xạ nghiêm trọng vì uống phải nước trong bể. Hắn không thể qua khỏi đâu. Hắn cũng sắp chết rồi và tất cả chúng ta đều biết hậu quả tiếp theo là gì. Những tên lâu la của hắn sẽ cài đặt thuốc nổ. - Tôi nói với Wesley, Marino và người chỉ huy của đội Giải cứu Con tin. - Các vị không hiểu ư? Tôi đã đọc cuốn giáo lý rồi. Hắn ta là Chúa Cứu Thế của bọn chúng, và bọn chúng sẽ không đi khỏi đó một cách đơn giản sau khi hắn chết đâu. Tất cả câu chuyện này sẽ chuyển thành nhiệm vụ tự sát, như anh đã dự đoán đấy. - Tôi nhìn sang Wesley.
- Chúng tôi hoàn toàn không biết rằng chúng sẽ làm vậy. - Anh nói với tôi.
- Và các anh sẽ phải tận dụng cơ hội để ngăn chặn chuyện đó?
- Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hắn hồi tỉnh? - Marino nói. - Tay Hand sẽ nhận ra cô ngay lập tức và thông báo ngay cho lũ con hoang kia. Rồi sau đó thì sao?
- Hắn sẽ không hồi tỉnh được đâu.
Wesley nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong nhà lưu động này không nóng lắm nhưng trông anh vã mồ hôi cứ như đang tiết hè vậy. Chiếc áo sơ mi rủ xuống vì ướt sũng và anh lau trán liên tục. Anh không biết nên làm gì. Tôi chợt nảy ra một ý kiến và tôi không nghĩ có thể còn cách nào khác.
- Nghe em này, em không thể cứu sống Joel Hand, nhưng em có thể làm cho chúng tin rằng hắn ta không chết.
Mọi người đổ dồn mắt vào tôi. Marino thốt lên:
- Sao cơ?
Tôi trở nên điên cuồng.
- Hắn có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi phải vào đó ngay bây giờ và sẽ tìm cách câu giờ để các anh có đủ thời gian vào bên trong.
- Bọn anh vào làm sao được. - Wesley nói.
- Một khi em vào được bên trong thì bọn anh cũng vào được. Chúng ta sẽ tận dụng con robot. Chúng ta để cho nó vào. Trong khi bọn chúng còn đang mải tập trung vào robot thì chúng ta sẽ đột nhập vào được. Em biết anh có đủ dụng cụ để làm việc đó.