Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 02 - Phần 2

Triệu Vô Kỵ một mực không thích uống canh sâm, nhưng hiện tại chàng nhất định phải cưỡng bách mình uống.

Chàng nhất định phải khôi phục thể lực. Chàng nhất định phải tận tay giết kẻ thù giết cha.

Chỉ tiếc chàng đã quên một chuyện. Cho dù thể lực của chàng đạt đến mức đăng phong, cũng tuyệt không phải là địch thủ của Thượng Quan Nhẫn.

Tư Không Hiểu Phong lại không quên điểm đó.

Đới với kiếm thuật, võ công, xuất thủ độc lạt, phán đoán chuẩn xác của Thượng Quan Nhẫn, không ai có thể biết rõ hơn Tư Không Hiểu Phong.

Bọn họ lúc còn thiếu niên đã chung vai tác chiến, mỗi năm bình quân đều có ba chục lần hợp lực.

Trước khi sáng lập Đại Phong đường, bọn họ ít ra đã trải qua hai trăm trận lớn nhỏ.

Lão đã vô số lần tận mắt thấy mũi kiếm của Thượng Quan Nhẫn đâm phập vào yết hầu của địch nhân, mỗi một lần đều tuyệt đối trí mệnh, cơ hồ rất ít khi thất thủ.

Có một lần bọn họ đối phó Quan Đông Thất Kiếm, đối thủ của Thượng Quan Nhẫn là “Thiểm Điện Khoái Kiếm” Tào Tấn cực kỳ thành danh trong võ lâm đương thời, vừa mới bắt đầu là lão đã thụ thương ở bảy chỗ, có một kiếm thậm chí đã đâm xuyên qua áo giáp của lão.

Nhưng cuối cùng Tào Tấn vẫn chết trong tay họ Thượng Quan, trước khi lão ngã quỵ vẫn một kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Tào Tấn. Đó mới là chỗ chân chính đáng sợ nhất của lão.

Lão cơ hồ có sức chịu đựng thống khổ như loài bò sát trong sa mạc, cơ hồ có sức nhẫn nại của lạc đà.

Có một lần, xương sườn của lão bị người ta đánh gãy sáu chỗ, lúc người ta đến thay khăn trải giường cho lão, cả giường đều thấm đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn mà toát chảy, nhưng lão cả một tiếng cũng không rên rỉ.

Vân Phi Dương lúc đó cũng đang bên cạnh trông nom, từng nói một câu mà mọi người đều không thể không đồng ý:

“Vô luận là ai có địch thủ đối đầu như Thượng Quan Nhẫn, đêm nằm nhất định ngủ không an giấc”.

Câu nói đó Tư Không Hiểu Phong thủy chung không quên được.

Cách nhìn của Vân Phi Dương đối với họ Tư Không, họ Tư Không đương nhiên cũng không nên quên.

“Nếu quả có một ngày Tư Không Hiểu Phong muốn tìm đánh ta, hắn vừa đến là ta chỉ có nước bỏ trốn cho mau”.

Có người hỏi:

- Tại sao vậy?

- “Bởi vì hắn tuyệt không đánh mà không nắm chắc” - Vân Phi Dương đáp - “Một khi hắn đã đến, biểu thị hắn nhất định đã có tin chắc tất thắng”.

Vân Phi Dương tài năng tuyệt thế, nhất thế chi hùng, đương nhiên cũng rất biết cách nhìn người.

Ông ta đương nhiên tuyệt không nhìn sai bằng hữu của ông ta.

Cả một đời Tư Không Hiểu Phong đích xác chưa từng làm qua chuyện không nắm chắc.

Lần này lão có phải cũng có tin chắc tất thắng?

Lão Khương cũng đang ngồi trên xe.

Phong thấp lâu năm khiến cho lão không thể đi xa, cũng không thể cưỡi ngựa.

Thùng xe rất rộng rãi, có đủ chỗ có thể khiến cho bốn người bọn họ ngồi rất thư thả.

Nhưng lão ngồi tịnh không thư thái, trên sự thật, lão cơ hồ đang đứng trong đó.

Lão luôn luôn rất minh bạch thân phận của mình là gì, tuy thiếu chủ nhân của lão đã từ lâu không xem lão như một gia nhân, lão lại chưa từng vượt qua quy củ cẩn kính bao lâu nay.

Đối với điểm đó, Tư Không Hiểu Phong luôn luôn rất tán thưởng, Tư Không Hiểu Phong bình sinh thống hận nhất là người không giữ quy củ.

Cho nên bọn họ tịnh không kêu lão Khương ngồi thoải mái, chỉ bất quá hỏi:

- Bọn ta nên dùng cách nào để tiến nhập Thượng Quan Bảo Phố? Nếu dùng cách nào để đối phó Thượng Quan Nhẫn? Ngươi có phải đã có kế hoạch gì?

Lão Khương đáp:

- Phải.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Tại sao ngươi còn chưa nói ra?

Lão Khương đáp:

- Bởi vì đại gia còn chưa hỏi.

Tư Không Hiểu Phong thốt:

- Hiện tại ta đã hỏi, ngươi nói thử coi.

Lão Khương đáp:

- Được.

Lão trầm mặc rất lâu, đem kế hoạch nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, lại suy xét trong tâm kĩ càng, xác định trong kế hoạch đó tịnh không có lỗ hổng quá lớn.

Sau đó lão mới dám nói ra.

Thượng Quan Nhẫn cô tịch nghiêm cẩn, Thượng Quan Bảo Phố dưới sự thống lãnh của lão đương nhiên là cấm vệ sâm nghiêm, tuyệt không cho phép người ngoại lọt vào một bước.

May là Tư Không Hiểu Phong tịnh không phải là người ngoài.

Lão Khương nói:

- Cho nên bọn ta nếu quả muốn an toàn tiến nhập, nhất định phải cần đại gia ông ra mặt, hiện tại Thượng Quan Nhẫn còn chưa biết bí mật của lão đã bị vạch trần, không những tuyệt không dám ngăn cản, hơn nữa nhất định đại khai của Bảo Phố, tự mình ra nghênh tiếp.

Lão đại khái thống kê trong Thượng Quan Bảo Phố tổng cộng có hơn ba trăm nam đinh, cơ hồ mỗi người đều đã luyện qua võ công, trong đó còn bao gồm cả một đoàn tử sĩ đã được huấn luyện từ lâu, lúc nào cũng đều có thể bán mạng cho họ Thượng Quan.

Lão Khương thốt:

- Lần này bọn ta chỉ mang đến một trăm ba mươi sáu người, địch đông ta ít, bọn ta rất có thể không phải là đối thủ của bọn họ.

Tư Không Hiểu Phong đồng ý.

Lão Khương nói:

- Nhưng Thượng Quan Nhẫn nếu quả thân chinh ra nghênh tiếp, người theo cạnh nhất định không quá đông.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Ngươi chuẩn bị động thủ lúc đó?

Lão Khương đáp:

- Cầm tặc trước hết nên cầm vương, chỉ cần bọn ta có thể trước hết hạ thủ chế ngự Thượng Quan Nhẫn, thuộc hạ của lão tuyệt đối không dám khinh cử vọng động.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Ai có tự tin có thể chế ngự được lão?

Lão Khương đáp:

- Nếu quả do tiểu thiếu gia chính diện xuất thủ, đại gia ông và nhị tiểu thư hai bên giáp kích, lại thêm tôi suất lãnh một đội cách ly đám tùy tùng của lão ra, không khó gì nhất kích là trúng.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Nếu quả lão không ra tiếp thì sao?

Lão Khương đáp:

- Vậy bọn ta chỉ còn nước xông vào, liều với bọn chúng.

Tư Không Hiểu Phong hỏi:

- Ngươi liều bằng cái gì?

Lão Khương đáp:

- Dùng mạng của bọn ta mà liều.

Lão nắm chặt song quyền:

- Người của bọn chúng tuy đông, lại vị tất đã chịu liều mạng với bọn ta.

“Liều mạng”, phương pháp đó không cần biết sử dụng lúc nào, chỗ nào, đều là một trong những chiến lược đáng sợ nhất, hơn nữa thông thường đều rất hữu hiệu.

Tư Không Hiểu Phong thở dài:

- Chuyện đã đến nước như vậy, xem ra bọn ta cũng chỉ còn nước dùng phương pháp đó.

Nhưng phương pháp đó bọn họ tịnh không dùng đến, bởi vì bọn họ căn bản không có cơ hội dùng đến.

Ngay lúc đó, bọn họ nhìn thấy xa xa có một ngọn lửa bốc cháy, soi rực cả nửa bầu trời.

Địa phương khởi hỏa chừng như chính là Thượng Quan Bảo Phố.

Đợi khi bọn họ đến nơi, Thượng Quan Bảo Phố đã bị thiêu rụi thành bình địa, cả một bóng người cũng không thấy.

Trong đống tro tàn không có tới một phần hài cốt, càng không lưu lại một chút manh mối nào, Thượng Quan Nhẫn và đám thuộc hạ, nam nữ lão ấu tổng cộng hơn bốn trăm người đã thất tung như vậy, chừng như hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất.

Chuyện đó làm hết sức ngoan độc chu mật, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, đơn giả không có một ai có thể bì kịp.

“Sự ti bỉ vô sỉ âm hiểm độc lạt của người đó khiến cho người ta có cảm giác không thể không bội phục lão, cũng không thể không sợ lão!”

Đó là kết luận của cuối của Tư Không Hiểu Phong về Thượng Quan Nhẫn.

Câu nói đó Triệu Vô Kỵ sau này cũng không bao giờ quên.

Ngoại trừ những mỹ đức sở hữu của một hiền thê lương mẫu ra, Vệ Phượng Nương còn có một tập quán tốt.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, nàng đều đem những đại sự phát sinh trong ngày hợp cùng ý tưởng của mình viết xuống, lưu lại sau này.

Lúc nàng từ nhỏ đã có tập quán đó, cho dù lúc bi thống nhất, nàng cũng không bỏ qua một ngày nào.

Chuyện phát sinh bao ngày nay, nàng đương nhiên cũng ghi hết lại, tuy có chút hỗn loạn, nhưng cách nhìn của nàng đối với con người của Triệu Vô Kỵ và những chuyện đó đều là cái người khác nhìn không ra.

“Mồng bốn tháng tư, trời trong.

Hung thủ sát hại lão gia tử không ngờ có thể là Thượng Quan Nhẫn, thật sự là chuyện làm cho người ta không tưởng được.

Tôi luôn luôn nghĩ giao tình giữa lão ta và lão gia tử còn tốt hơn nhiều so với người khác, cho đến sau ngọ ngày hôm đó, lúc hai người bọn họ ngồi uống rượu trong hoa viên, tôi vẫn còn nghĩ như vậy.

Chỉ bất quá ngày đó tôi cũng cảm thấy có chuyện rất kỳ quái.

Từ song cửa sổ trên căn tiểu lâu nơi tôi trú ngụ, có thể nhìn thấy đình viện nơi bọn họ uống rượu.

Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn chừng như muốn quỳ xuống, hướng về phía lão gia tử vập đầu, lại bị lão gia tử kéo lại.

Quy củ giữa huynh đệ bọn họ vốn rất to tác, tam đệ vập đầu hướng nhị ca tịnh không phải là chuyện rất đặc biệt.

Thêm vào ngày hôm đó tôi một mực đang lo cho Triệu Vô Kỵ, sau đó lại phát sinh ra thảm án, cho nên tôi cũng quên đi chuyện đó.

Nhưng hiện tại tôi nghĩ lại, mới phát giác một bái đó nhất định có lý do rất đặc biệt.

Có phải vì Thượng Quan Nhẫn có bí mật gì không thể để tiết lộ đã bị lão gia tử phát hiện? Cho nên lão ta mới hướng lão gia tử vập đầu tạ tội?

Lão gia tử tuy đã lượng thứ cho lão ta, lão ta vẫn không yên tâm, cho nên mới tính kế giết lão gia tử diệt khẩu?

Triệu Vô Kỵ và Thiên Thiên đều đã theo Tư Không đại gia đến Thượng Quan Bảo Phố, tới bây giờ còn chưa trở về.

Lúc chàng đi, cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái, nhưng tôi tịnh không hận chàng.

Tôi biết tâm tình của chàng, tâm của tôi cũng rất rối loạn, rất rối loạn.

Tôi biết tôi đêm nay nhất định không ngủ được.

Mồng năm tháng tư, trời trong.

Triệu Vô Kỵ và mọi người mới sáng sớm hôm nay đã về tới, mọi người đều rất khẩn trương, sắc mặt đều rất khó coi.

Sau tôi mới biết, lúc bọn họ đến đó, Thượng Quan Bảo Phố đã bị thiêu rụi thành tro, Thượng Quan Nhẫn cũng đã bỏ trốn.

Chuyện lão ta làm luôn luôn thận trọng chu mật, đương nhiên đã sớm tính toán bí mật của lão sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện, đã sớm có chuẩn bị, nếu không cho dù lão ta có thể bỏ trốn, cũng không có cách nào đem hết bộ thuộc đi theo.

Đông người như vậy cùng đi trên đường, nhất định rất câu dẫn sự chú ý của người ta, ít ít nhiều nhiều gì đều có thể lưu lại một chút dấu tích.

Tư Không đại gia đã nghĩ đến điểm đó, đã phái người chia thành bốn đường truy đuổi.

Nhưng tôi nghĩ truy tung lần này nhất định không có kết quả gì, bởi vì Thượng Quan Nhẫn nhất định cũng có thể nghĩ ra điểm đó, nhất định phân chia thuộc hạ thành nhiều nhóm cải trang ra đi.

Hôm nay Triệu Vô Kỵ vẫn không nói với tôi tiếng nào, tôi vẫn không trách chàng.

Tôi đã vào cửa Triệu gia, đã là người của Triệu gia, không cần biết chàng muốn tôi đợi bao lâu, tôi đều không oán trách.

Tôi thật hi vọng có thể luộc một con gà xé phay và một tô canh giò heo mà chàng thích ăn nhất, tận tay đút cho chàng ăn.

Nhưng tôi cũng biết tôi không thể làm vậy.

Đây là một đại gia đình, nhất cử nhất động của tôi đều phải đặc biệt cẩn thận, tuyệt không thể để người ta nói này nói nọ.

Tôi chỉ hi vọng chàng có thể tự bảo trọng.

Mồng sáu tháng tư, trời âm u.

Cho đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức về Thượng Quan Nhẫn, tâm tình của mọi người càng khẩn trương.

Kỳ quái là Triệu Vô Kỵ trái lại lại có vẻ trấn định hơn xa mấy ngày trước, hơn nữa, mỗi ngày đều ăn mấy chén lớn.

Tôi từ nhỏ đã chú ý đến chàng, đương nhiên rất hiểu rõ tính khí của chàng, chàng đột nhiên biến thành như vậy nhất định là vì chàng đã hạ quyết tâm muốn đi làm một chuyện.

Tuy tự chàng không nói ra, chỉ là tôi tin chàng nhất định muốn tự mình đi tìm Thượng Quan Nhẫn, phục thù cho lão gia tử.

Bằng vào lực lượng một mình chàng mà đi phục thù, không những quá nguy hiểm, hi vọng cũng rất ít.

Nhưng tính khí như chàng, nếu đã hạ quyết tâm muốn đi làm một chuyện, có ai có thể khuyên cản chàng?

Tôi chỉ hi vọng chàng có thể đến gặp tôi một lần, nói với tôi chàng đang chuẩn bị lúc nào đi, cũng để cho tôi có thể nói với chàng rằng, không cần biết chàng đi đâu, không cần biết đi bao lâu, tôi đều có thể đợi chàng.

Cho dù muốn tôi đợi cả đời, tôi cũng nguyện ý.

Mồng bảy tháng tư, trời âm u.

Bốn đội người đi truy tung đã có hai đội trở về, quả nhiên cả một chút kết quả cũng không có.

Thượng Quan Nhẫn thật ra đã trốn ở đâu? Chỗ nào có thể để cho bọn chúng giấu thân?

Tôi đã nghĩ đến một chỗ, nhưng tôi không dám nói.

Quan hệ của chuyện này thật quá lớn, tôi tuyệt không thể nói bừa.

Nhưng tôi cầu xin Triệu Vô Kỵ không nghĩ đến chỗ đó, bởi vì chàng nếu quả đi tìm, chỉ sợ vĩnh viễn không thể trở về.

Sau khi trời tối, bên ngoài mưa bắt đầu rơi, càng khiến cho tâm tôi rối bời.

Triệu Vô Kỵ, chàng tại sao không đến nhìn tôi? Chàng có biết tôi muốn nói chuyện với chàng quá không? Chỉ nói một câu cũng tốt rồi.

Hôm qua tôi mới viết đến đây, bên ngoài chợt có người gõ cửa, tôi phải dừng tay.

Đoạn này là tôi hôm nay bổ sung vào, bởi vì đêm hôm qua Triệu Vô Kỵ đã đi, tôi không có cách nào cầm bút.

Tối như vậy còn đến tìm tôi, đương nhiên là Triệu Vô Kỵ.

Tôi nhìn thấy chàng, thật là cao hứng khôn tả, lại khó chịu khôn tả.

Tôi cao hứng là vì tôi cuối cùng đã gặp được chàng, khó chịu là vì tôi đã đoán ra chàng đến để từ biệt tôi.

Tôi quả nhiên nghĩ không sai.

Chàng nói chàng phải đi, đi tìm Thượng Quan Nhẫn, cho dù phải tìm đến chân trời góc biển cũng phải tìm ra Thượng Quan Nhẫn, phục thù cho lão gia tử.

Chàng nói sau khi chàng gặp tôi là phải đi liền, ngoại trừ tôi ra, chàng không nói cho ai khác biết, cả Thiên Thiên cũng không biết.

Tôi vốn không muốn khóc trước mặt chàng, nhưng nghe những lời đó, nước mắt của tôi lại nhịn không được phải trào ra.

Chuyện đó chàng chỉ nói cho một mình tôi biết, lúc sắp đi chỉ đến cáo biệt với một mình tôi, điều đó biểu thị trong tâm chàng còn có tôi, nhưng chàng tại sao không chịu mang tôi đi theo?

Kỳ thật tôi cũng biết chàng không thể dẫn tôi theo, chuyến đi này của chàng, tiền đồ mờ mịt, tôi cũng không thể gây lụy đến chàng.

Nhưng tôi lại không thể không khó chịu.

Tôi không muốn để chàng đi, lại không thể không để chàng đi.

Tôi nếu không để chàng đi báo thù, tất đã biến chàng thành tội nhân của Triệu gia, tương lai làm sao dám nhìn mặt lão gia tử dưới cửu tuyền?

Chàng nhìn thấy tôi lưu lệ, an ủi tôi, nói mấy năm nay chàng luôn luôn khổ luyện, đối với võ công của mình rất có tự tin, hơn nữa lần này xuất môn cũng đã có chuẩn bị.

Chàng thật đã có chuẩn bị, không những không thiếu tiền lộ phí, còn ghi xuống các bằng hữu có giao tình với lão gia tử.

Phân đà của Đại Phong đường ở các nơi chàng cũng nhớ rất rõ, cho nên chàng kêu tôi an tâm, ở bên ngoài tuyệt không phải không có chỗ chiếu cố.

Tôi thật muốn nói với chàng tôi hi vọng chàng có thể phụ giúp kề bên chàng, có thể chiếu cố đến chàng.

Nhưng tôi không nói gì được, tôi không muốn để chàng đi rồi còn phải vì nhớ đến tôi mà khó chịu.

Tôi thà nguyện một mình rơi lệ ở đây.

Hôm nay là mồng bảy tháng tư, mưa đã ngừng rơi, khí trời đột nhiên biến thành rất nóng, giống như là trời mùa hạ.

Sáng sớm hôm nay tôi mới biết Tư Không Hiểu Phong đêm hôm qua đã bỏ đi, sau khi ông ta đi, Triệu Vô Kỵ mới đi.

Tới khi trời sáng, có nhiều đội người đi tìm Triệu Vô Kỵ, tôi hi vọng bọn họ có thể kéo chàng về, lại hi vọng bọn họ tìm không ra chàng, để cho chàng đi làm chuyện chàng nên làm.

Không cần biết ra sao, tôi đều quyết tâm không cần phải ngồi ì trong phòng chảy nước mắt nữa, tôi nhất định phải chấn chỉnh lại tinh thần, phụ giúp Thiên Thiên lo cai quản việc nhà cho tốt, bởi vì đây cũng là nhà của tôi.

Tôi muốn để linh hồn của lão gia tử trên trời biết rằng tôi là dâu ngoan của Triệu gia”.

o O o

[Người sống trên giá]

Đêm tối tiêu hồn. Mưa đêm như tơ, tơ mưa lạnh buốt như ngọn roi quất trên mặt Triệu Vô Kỵ, lại không dập tắt được một ngọn lửa trong tâm chàng.

Nộ hỏa vì thù hận thiêu đốt mà bừng cháy, cả nước mắt của Vệ Phượng Nương cũng không dập tắt được, hà huống gì là trận mưa lâm râm đó. Chàng một mực quất ngựa cuồng bôn không ngừng, tịnh không phải vì chàng đã xác định được mục tiêu, vội vàng muốn đi đến đó, chỉ bất quá vì chàng muốn xa rời ánh mắt và lệ châu ngập tràn nhu tình của Vệ Phượng Nương. Chàng không thể để ánh mắt của bất cứ một ai đả động quyết tâm của chàng.

Đêm đã rất khuya, trên con đường tối tăm lại bất chợt xuất hiện một ánh đèn.

Trong đêm tối mưa lắc rắc như tơ như vầy, trên đường làm sao có thể còn có người qua lại? Triệu Vô Kỵ không nghĩ ngợi, cũng không nhìn, chàng căn bản không muốn để ý tới chuyện của người khác, ai biết được người đó lại khơi khơi chận cản đường chàng đi.

Kiện mã của chàng hí vang, người đứng dựng lên, cơ hồ muốn quăng cả chàng khỏi yên.

Chàng đã nổi giận, lại khơi khơi không thể bực tức, bởi vì người ngăn đường chàng chỉ bất quá là một tiểu hài tử.

Một tiểu hài tử vận đại hồng y, đầu kết tóc bím, tả thủ cầm một cây dù giấy dầu, hữu thủ nhấc một trản khổng minh đăng, đang nhìn chàng cười hì hì. Trên khuôn mặt vui cười mỗi bên có một lúm đồng tiền.

Mình làm sao có thể tức giận một đứa bé như vậy? Nhưng một đứa bé như vậy tại sao nửa đêm canh ba còn đi trên đường?

Triệu Vô Kỵ trước hết chế trụ ngựa, sau đó mới hỏi:

- Ngươi tại sao còn chưa tránh đường? Lẽ nào ngươi không sợ thớt ngựa này giẫm chết ngươi?

Tiểu hài tử lắc đầu, mới cọng tóc bím cũng lắc lắc theo, giống như một búp bê đất sét. Triệu Vô Kỵ vốn thích con nít, hài tử đó cũng vốn rất khoái người ta thích, nhưng đảm khí của nó thật quá lớn, cũng không giống đảm khí của tiểu hài tử chút nào.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi thật không sợ?

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi chỉ sợ thớt ngựa đó bị tôi không cẩn thận mà hại chết, tôi đền không nổi đâu.

Triệu Vô Kỵ cười, lại nhịn cười nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi cũng không sợ gia gia má má của ngươi đang lo lắng đợi chờ ngươi sao?

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi không có gia gia, cũng không có má má.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Không cần biết ra sao, hiện tại ngươi cũng nên về nhà rồi.

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi mới từ trong nhà đi ra.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Đêm khuya như vầy, ngươi còn đi ra làm gì?

Tiểu hài tử đáp:

- Đi tìm ông.

Lời nói của tiểu hài tử đó tuy mỗi một câu đều nằm ngoài ý tưởng của người ta, nằm ngoài ý tưởng nhất lại vẫn là câu đó.

Triệu Vô Kỵ hỏi lại:

- Ngươi đi tìm ta?

Tiểu hài tử đáp:

- Ừm.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi có biết ta là ai không?

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi đương nhiên biết, ông họ Triệu, tên là Triệu Vô Kỵ, là đại thiếu gia của Triệu nhị gia ở Đại Phong đường.

Triệu Vô Kỵ ngây người. Tròng mắt của tiểu hài tử đó láy động, lại cười:

- Nhưng ông nhất định không biết tôi là ai.

Triệu Vô Kỵ quả thật không biết, chàng cũng chưa từng gặp một tiểu hài tử như vậy.

Chàng chỉ còn nước hỏi:

- Ngươi là ai?

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi là con nít.

Triệu Vô Kỵ thốt:

- Ta biết ngươi là con nít.

Tiểu hài tử hỏi:

- Ông đã biết vậy còn hỏi tôi làm gì?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Hỏi tên họ của ngươi.

Tiểu hài tử thở dài:

- Tôi cả gia gia má má cũng không có, làm sao có tên họ?

Triệu Vô Kỵ cũng không khỏi thở dài trong tâm, lại hỏi:

- Trong nhà ngươi còn có ai không?

Tiểu hài tử đáp:

- Ngoại trừ sư phụ tôi ra, còn có khách nhân.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Sư phụ ngươi là ai?

Tiểu hài tử đáp:

- Tôi có nói ra ông cũng không thể nhận ra.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Ông ta đã không nhận biết ta, còn sai ngươi tìm ta làm gì?

Tiểu hài tử hỏi ngược:

- Ai nói là ông ta sai tôi đến?

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Không phải là ông ta, lẽ nào là vị khách nhân kia?

Tiểu hài tử lại thở dài:

- Tôi còn nghĩ ông vĩnh viễn không đoán ra, không tưởng được ông cũng có lúc thông minh.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Khách nhân của các ngươi lẽ nào là Tư Không Hiểu Phong?

Tiểu hài tử vỗ tay cười:

- Ông càng lúc càng thông minh, theo như vầy có lẽ có một ngày sẽ trở nên thông minh như tôi.

Triệu Vô Kỵ chỉ còn nước cười khổ.

Tiểu hài tử hỏi:

- Ông có đi không?

Triệu Vô Kỵ làm sao mà không đi, Tư Không Hiểu Phong đã tìm chàng, chàng có trốn cũng không trốn khỏi.

- Nhà của ngươi ở đâu?

Tiểu hài tử giơ tay chỉ về phía một cánh rừng thưa bên đường.

- Trong đó.

Mưa lắc rắc như tơ, tơ mưa như tấm màn, một cánh rừng thưa phảng phất đằng sau bức màn châu.

Cho nên mình nhất định phải tiến vào mới có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong hai song cửa sổ.

Có ánh đèn, có nhà.

Hai song cửa sổ đó tịnh không lớn, căn nhà đương nhiên cũng không lớn. Đó vốn là một căn nhà nho nhỏ.

Tư Không Hiểu Phong sao lại đến đây?

Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi:

- Sư phụ của ngươi tại sao lại muốn xây nhà ở đây?

Tiểu hài tử thốt:

- Ở đây có nhà sao? Sao tôi không nhìn thấy ở đây có nhà vậy cà?

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Đó không phải nhà thì là gì?

Tiểu hài tử lắc đầu, thở dài:

- Ông sao lại biến thành khờ dại rồi? Sao cả một cỗ xe ngựa mà cũng không nhận ra?

Triệu Vô Kỵ lại ngây người.

Nhưng chàng cuối cùng đã phát hiện bên dưới cái “nhà” đó còn có bốn bánh xe.

Nếu quả đó là một cái nhà, đương nhiên không thể coi là nhà lớn, nếu quả đó là xe ngựa, tất phải tính là một cỗ xe ngựa lớn.

Đó thật là một cỗ xe ngựa.

Triệu Vô Kỵ chưa từng thấy cỗ xe ngựa nào lớn như vậy, đơn giản giống hệt như một căn nhà nhỏ.

Tiểu hài tử hỏi:

- Ông có từng sống trên xe ngựa chưa?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Chưa.

Tiểu hài tử thốt:

- Cho nên ông mới không biết, sống trên xe ngựa lý thú hơn nhiều so với sống trong nhà.

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Có gì lý thú?

Tiểu hài tử đáp:

- Nhà có thể chạy đi đâu không?

Triệu Vô Kỵ đáp:

- Không thể.

Tiểu hài tử thốt:

- Nhưng cỗ xe ngựa có thể chạy, hôm nay ở Hà Đông, ngày mai đến Hà Tây, chừng như nơi nào cũng đều là nhà của bọn tôi!

Triệu Vô Kỵ hỏi:

- Các người luôn luôn coi cỗ xe ngựa đó như nhà?

Tiểu hài tử gật gật đầu, còn chưa mở miệng, trong xe đã có người đang hỏi:

- Có phải Triệu Vô Kỵ đã đến không?

Đó đương nhiên là thanh âm của Tư Không Hiểu Phong!