Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 41 - Phần 1
Hồi 41: Dễ được dễ mất
Sau khi cô gái che mặt ấy vừa gỡ vuông khăn ra, Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh đều không khỏi lấy làm sửng sốt. Vì, cô gái ấy là một thiếu nữ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, sắc diện uy nghi, khiến ai nhìn tới cũng phải kiêng nể. Và, cô ta chẳng phải chính là Băng Tâm Ma Nữ Đông Phương Diễm người con gái tên tuổi đang rung động cả võ lâm đấy sao?
Tiểu Thanh biết vừa rồi, người đã lên tiếng nói để dẫn dụ Bát Chỉ Thần Thâu, chính là cô ta chứ không còn ai nữa. Do đó, nàng vội vàng lên tiếng nói:
– Đông Phương tỷ tỷ. Có phải thực sự chị đã lấy mất vật quí báu chi, giấu trong pho Lục Ngọc Di Đà của lão ta không?
Băng Tâm Ma Nữ tựa hồ rất có thiện cảm đối với Tiểu Thanh nên vừa nghe qua lời nói của nàng, bèn khẽ gật đầu, rồi đôi khóe miệng cũng hiện lên nụ cười hiếm có, nói:
– Đúng thế. Cô không tin hay sao?
Tiểu Thanh tựa hồ chẳng hề nghĩ đến việc đó, vì một người con gái xinh đẹp như Đông Phương tỷ tỷ mà lại đi đánh cắp của riêng của người ta hay sao? Bởi thế, đôi mắt bồ câu của nàng không khỏi chớp lia, đầy sắc kinh ngạc, nói:
– Tôi... tôi... tin chứ. Nhưng, tôi nghe sư tôi thường bảo, là người xấu mới đi đánh cắp của riêng của người khác kia mà?
Băng Tâm Ma Nữ lại cất tiếng cười nhạt, nói:
– Vậy cô bảo tỷ tỷ đây là người xấu hay sao?
Tiểu Thanh cuống quít, nói:
– Ồ. Không, chị đã bảo là chị lấy thôi, chứ không phải đánh cắp kia mà.
Tuy khung mặt của Tiểu Thanh được che kín bằng một vuông lụa đen, nên không làm sao trông thấy rõ sắc diện của nàng lúc ấy thế nào, nhưng qua giọng nói có vẻ cuống quít, cũng đoán biết được lúc ấy sắc mặt nàng đang đỏ hồng vì thẹn thùng.
Băng Tâm Ma Nữ tựa hồ cảm thấy rất ấm áp trong lòng, nên mỉm một nụ cười cảm động nói:
– Tiểu muội muội. Em đã tán tụng chị quá mất. Nếu nói đúng ra, thì lấy hay trộm cũng thế thôi chứ gì? Nhưng, nêu tỷ tỷ có thể trộm một vật trong tay của một lão già khét tiếng trong giới giang hồ về khoa trộm cắp, thì chẳng phải đáng hãnh diện lắm hay sao?
Lúc ấy Bát Chỉ Thần Thâu đã im tiếng cười, nhưng nghe qua câu nói ấy, thì lại phá lên cười ha hả, nói:
– Con tiện tỳ quỉ quái kia. Bộ ngươi tưởng ngươi trộm mất pho Lục Ngọc Di Đà, thì ta thực sự không biết chi cả hay sao? Ha ha, ngươi đã lầm mưu ta rồi. Ta chẳng qua là muốn mượn thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỉ” trong tay ngươi mà thôi, hầu có thể bổ đôi pho tượng ấy ra, để lấy vật quí báu giấu kín trong đó. Được, giờ thì ngươi hãy trả mau lại cho ta vậy.
Bát Chỉ Thần Thâu vừa nói chuyện, vừa dang rộng hai cánh tay ra, có vẻ như rất tin tưởng ở khả năng của mình, sẽ đoạt lại được vật đã mất kia một cách dễ dàng.
Nhưng Băng Tâm Ma Nữ trông thấy thế, thì chẳng những không trao trả vật quí báu trong pho Lục Ngọc Di Đà lại cho lão ta, mà trái lại, cất giọng ngạo nghễ cười nói:
– Tôi đã lầm mưu của ông, nhưng ông cũng không lợi dụng được chi tôi cả. Đúng thế. Vật quí báu giấu giữa ruột pho Lục Ngọc Di Đà đã được tôi lấy ra, nhưng...
Bát Chỉ Thần Thâu nghe đến đây, không khỏi giật nảy mình, thối lui liên tiếp ba bước, cuống quít nói:
– Nhưng thế nào?
Băng Tâm Ma Nữ vẫn điềm nhiên như thường, đáp:
– Nhưng, vật quí báu trong ruột pho Lục Ngọc Di Đà, tôi đã mang biếu cho kẻ khác rồi.
– Ngươi nói thực đấy chứ?
– Ông không tin hay sao?
Bát Chỉ Thần Thâu trầm ngâm một lúc khá lâu, mới lên tiếng nói:
– Lời nói của con tiện tỳ ngươi, ta tin đến chín phần mười, nhưng chẳng hay người được ngươi biếu ấy là ai thế?
– Khi tôi đã mang nó biếu cho người ta, với tư cách là một chủ nhân, thì tôi sẵn sàng gánh chịu tất cả mọi hậu quả, vậy ông hỏi người ấy để làm gì?
– Ha. Hôm nay, ta nhất định phải tìm hiểu xem con tiện tỳ quỉ quái ngươi, có bao nhiêu bản lãnh cho biết.
Nói đoạn, đôi vai lão ta vẫn không hề nhúc nhích, đôi chân vẫn đứng yên một chỗ, nhưng thân người đã tràn nhanh tới trước tám thước, và chưởng phải đã thò ra như một luồng điện chớp.
Giữa lúc thế võ của lão ta vừa mới bắt đầu đánh ra, thì bỗng nghe Tư Đồ Uyển cất giọng trong trẻo nạt to rằng:
– Chậm đã.
Bát Chỉ Thần Thâu vừa nghe qua tiếng quát của nàng, liền nhanh nhẹn dừng chân đứng yên lại, trợn to đôi mắt nói:
– Con tiện tỳ ngươi còn chi muốn nói nữa?
Tư Đồ Uyển đưa tay gỡ vuông lụa đen che mặt xuống, nhếch mép mỉm cười nói:
– Vãn bối có nghe trong võ lâm hiện nay, có hai vị kỳ nhân...
– Hai vị ấy là ai?
– Một vị là Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên, và một vị khác chính là Bát Chỉ Thần Thâu Lịnh Cô Độc ông.
– Tại sao thế?
– Hai người ấy, một người là đại hiệp khách, còn một người nữa là tay trộm cắp lừng danh. Nhưng, cả hai đều được mọi người trong giới giang hồ tán tụng không ngớt.
– Ha ha. Con tiện tỳ quỉ quái kia. Có lý đâu một vài câu nói tâng bố của ngươi, thì có thể bỏ qua được việc xảy ra trong đêm nay hay sao?
– Hừ. Ai tâng bốc ông đâu? Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên hành hiệp trong khắp chốn giang hồ, chuyên diệt trừ lũ gian ác, tuy ông ấy xuống tay có phần khắt khe, nhưng vẫn chẳng mất bản sắc hiệp nghĩa của một con người tốt. Song, riêng Bát Chỉ Thần Thâu ông...
– Ha ha. Bát Chỉ Thần Thâu ta thế nào?
– Riêng Bát Chỉ Thần Thâu ông, thì trong thực tế có phần khác hơn lời đồn đãi từ bấy lâu nay. Việc ông giả mạo hình dáng của Âu Dương đại hiệp, đã là một việc không nên làm, mà ngay đến việc ông xuống tay đánh nhau với lớp tiểu bối hậu sinh trong giới giang hồ như vầy, thì lại làm cho thanh danh của ông càng bị tổn thương hơn. Đêm nay, nếu ông bằng lòng phủi tay bỏ đi thì thôi, bằng trái lại, ba chị em chúng tôi sẽ hợp sức nhau đối kháng với ông, và sự thắng bại chưa biết ngã về ai đó.
Bát Chỉ Thần Thâu nghe qua, liền to tiếng cười nói:
– Ha ha. Con tiện tỳ miệng lưỡi kia. Thôi cũng được, ngay từ giờ phút này, ta sẽ để nguyên diện mục chân thực của ta vậy.
Vừa nói đến đây, lão ta bèn vung cánh tay mặt ra, gỡ chiếc mặt nạ da xuống, và để lộ diện mục của một lão già khôi ngô xán lán. Dưới bóng trăng thanh, thấy rõ năm chòm râu dài bạc trắng, đang bay phất phơ theo chiều gió, trông thực hiền hòa, chẳng khác nào những vị tu sĩ, tu hành trên chốn non cao, không hề dính dấp đến một chút chuyện trần tục.
Ba cô gái hoàn toàn không thể tưởng tượng được Bát Chỉ Thần Thâu lại có một hình dáng như vậy, nên không ai bảo ai, đều há mồm trợn mắt, lộ vẻ kính nể kiêng sợ vô cùng.
Đôi mắt của Tiểu Thanh liền trợn to, nói:
– Nếu thế, thì ông thực sự muốn đánh nhau hay sao? Cũng được. Này Tư Đồ tỷ tỷ, Đông Phương tỷ tỷ, chúng ta hãy liên hợp lại để đánh với lão ta vậy. Để xem lão ta có làm chi được chúng mình không.
Bát Chỉ Thần Thâu lại trầm ngâm trong giây lát, nhưng bèn hạ giọng nói rằng:
– Chẳng phải lão phu có lòng tham, mà kỳ thực chính vì di bảo của Diễm Lôi có tương quan đến sự thịnh suy của cả giới võ lâm, nếu cô nương mang nó biếu cho một người nghĩa hiệp, thì lão phu tự nhiên không làm khó dễ chi cả, nhưng trái lại, nếu nó rơi và tay một kẻ ỷ chúng hiếp cô, ỷ mạnh hiếp yếu, thì lão phu không làm thế nào để yên chúng được.
Băng Tâm Ma Nữ cất giọng lạnh lùng nói:
– Tôi không thể nói ra đã biếu cho ai, chả lẽ lại không được hay sao?
– Ông tưởng rằng tôi đây sợ ông chăng?
Bát Chỉ Thần Thâu cười ha hả, nói:
– Được. Người có chí khí, có gan dạ, thì so với người cha già chuyên làm những việc giả nhân giả quỉ của ngươi, quả hữu dụng hơn nhiều lắm. Thôi ngươi hãy ra tay đi, trong đêm nay ta không giết chết ngươi là được rồi.
Băng Tâm Ma Nữ Đông Phương Diễm, một cô gái có tánh tình bướng bỉnh, nên vừa nghe qua lời nói của đối phương, đã cất tiếng cười nhạt, vung chưởng ngọc lên ngay.
Cuộc chiến đang sắp sửa bùng nổ, thì bất thần Tư Đồ Uyển lắc nhanh thân người, rồi tràn đến trước mặt Băng Tâm Ma Nữ, lên tiếng nói:
– Đông Phương tỷ tỷ, vật quí bấu cất giấu trong pho Lục Ngọc Di Đà, hiện giờ đang ở trong tay em, vậy hãy để tiểu muội tự gánh vác việc này.
Sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ bỗng sa sầm, nói:
– Ai bảo di bảo của Diễm Lôi ở trong tay cô? Việc này không có dính dấp chi đến cô cả, vậy hãy mau tránh ra xa cho tôi.
Tư Đồ Uyển nghe qua, không khỏi kinh ngạc, nói:
– Cái chi? Có lý đâu, tỷ tỷ để yên nó trên bàn...
Đôi mắt của Băng Tâm Ma Nữ trợn to, nạt rằng:
– Câm miệng lại. Di bảo của Diễm Lôi nếu mang mấy ngôi thánh ra đánh đổi, cũng dễ chi người ta chịu. Vậy, tôi để nó trên bàn làm gì?
Trong khi Tư Đồ Uyển lấy chiếc gói vải để trên mặt bàn tại phòng của Gia Cát Ngọc, mặc dù đang cơn hối hả, nhưng nàng cũng có dở hé ra xem, thấy trong ấy chính là một bức lụa vàng, bên trên có nhiều dòng chữ viết theo thể tiểu giai, to bằng mút đũa ăn, nói rõ đấy là di bảo của Diễm Lôi trong pho Lục Ngọc Di Đà, và bảo phải trao lại cho Ngọc đệ đệ...
Thế mà giờ đây, tại sao cô ta lại chạy chối việc đó?
Tư Đồ Uyển là một cô gái thông minh, nên suy nghĩ một lúc, liền đoán biết ý riêng của Băng Tâm Ma Nữ, nên trong lòng hết sức cảm kích.
Nhưng Bát Chỉ Thần Thâu là người kinh nghiệm già dặn, nên chỉ nghe qua một vài lời nói sơ hở, cũng như nhận xét qua thái độ của đối phương là đã đoán biết món di bảo của Diễm Lôi, thực sự đang ở trong tay của Tư Đồ Uyển. Song, mặc dù lão ta đã nhận biết như vậy, nhưng vẫn không hề xuống tay đoạt lại, mà bất ngờ gật đầu rồi khen rằng:
– Thực là hiếm có. Thực là hiếm có. Đông Phương Tuyệt mà có một đứa con gái như ngươi, thực không ai dám tin cả. Cũng được. Ta nể tình con tiện tỳ ngươi, nên mối oán thù mươi năm qua bắt đầu từ nay ta sẽ phủi sạch, không còn để ý đến nữa.
Bát Chỉ Thần Thâu tuy trong võ lâm không phải là một nhân vật lỗi lạc khét tiếng, nhưng qua thái độ tán đồng chính nghĩa của lão ta, quả đã làm cho mọi người phải kính phục và kiêng nể.
Băng Tâm Ma Nữ tuy là người rất kiêu ngạo, thế mà giờ đây cũng bất giác cúi mình thi lễ nói:
– Đông Phương Diễm xin đa tạ sự giúp đỡ của tiền bối.
Bát Chỉ Thần Thâu mỉm cười, rồi quay mặt về phía Tư Đồ Uyển nói:
– Lục Ngọc Di Đà nguyên là vật sở hữu của Phong Lâm Nhị Lão, ngày nay nó rơi vào tay ngươi, cũng hợp tình hợp lý. Song, một kẻ vô tội, khi mang trong người một món bảo vật cũng hóa thành một kẻ có tội to. Nhưng việc bị thảm sát của Bành thúc thúc ngươi, đã là một bằng cớ hiển nhiên. Vậy, ngươi hãy cất giữ cho cẩn thận mới được.
Vừa nói, lão ta vừa lắc mạnh thân người, định sẽ quay mặt bỏ đi thẳng.
Nhưng, Tư Đồ Uyển vừa nghe lão ta nhắc đến Ngân Tu Tân Bành Hạo, thì không khỏi giật nảy mình, cuống quít gọi to rằng:
– Lịnh Cô tiền bối.
Bát Chỉ Thần Thâu dừng chân đứng lại, tươi cười nói:
– Ngươi còn có điều chi nữa?
– Tiền bối có hiểu nguyên nhân về cái chết của Bành thúc thúc tôi không?
– Bành thúc thúc của ngươi tuy bề ngoài bị chết dưới sự hại ngầm của Ngũ Đinh Thủ nhưng thực tế thì... Ôi. Giờ đây ta có nói với ngươi cũng vô dụng, để sau này ta có gặp cha ngươi, sẽ nói cặn kẽ lại cho ông ấy biết được rồi.
Tiếng nói vừa dứt, lão ta đã lướt nhanh đi như một cơn gió lốc, chỉ trong nháy mắt là đã lẫn khuất giữa màn đêm.
Bát Chỉ Thần Thâu tuy trong giới giang hồ chẳng qua là người tiếng tăm nhỏ bé, nhưng chẳng ngờ tài nghệ lại hết sức cao thâm, thần sắc ung dung tự toại, hơn nữa, ăn nói lại bộc lộ khí khái, biết trọng lẽ phải, nên Tư Đồ Uyển đưa mắt nhìn theo bóng lão ta lướt đi, trong lòng bùi ngùi như mất đi một cái gì quí báu.
Đến khi nàng định thần trở lại, thì Băng Tâm Ma Nữ cũng đã bỏ đi đâu mất từ lúc nào. Tiểu Thanh cô nương lúc đó, cũng đang đứng sững sờ giữa ngọn gió đêm, ngơ ngác như hồn đã lìa khỏi xác.
Mãnh trăng đã lặn về tây, gió đêm mỗi lúc càng thổi mạnh, tại chân trời phía đông đã đâm mây ngang, vậy hai nàng cần phải trở về khách điếm để yên nghỉ.
Nhưng, ánh sáng nhợt nhạt của bóng trăng xế, tựa hồ khắp nơi nơi vẫn còn dẫy đầy bao nhiêu hiểm nguy chờ đón hai nàng. Và, trong khi hai nàng còn đang ngơ ngác, thì giữa màn đêm bỗng trông thấy có một bóng người phi thân lướt tới, nhắm ngay Tư Đồ Uyển tràn thẳng đến không hề nghe một tiếng động.
Với trình độ võ công của Tư Đồ Uyển, thực ra không làm thế nào tránh khỏi một thế đánh bất ngờ như vậy. Do đó, giữa lúc kinh hoàng, nàng buột miệng kêu thét lên một tiếng khủng khiếp.
Tiếng kêu ấy, tuy không làm cho kẻ bất thần tràn tới tấn công nàng phải khiếp sợ, nhưng đã làm cho Tiểu Thanh đang đứng ngơ ngác kia, phải bừng tỉnh và trở về với thực tại.
Tiểu Thanh cô nương tuy tuổi trẻ, nhưng về võ học lại cao cường hơn Tư Đồ Uyển rất xa. Chính vì vậy nên nàng liền lắc mạnh tấm thân kiều diễm, trong khi năm ngón tay vung ra nhanh như chớp dùng thế “khổng tước khai binh”, nhắm ngay bóng người nọ công thẳng tới.
Bóng người tràn tới tấn công bất thần kia, tựa hồ cũng chẳng phải là một tay tầm thường. Tuy hắn ta trông thấy Tiểu Thanh vung tay đánh ra một thế võ vô cùng lợi hại, nhưng vẫn không chịu rút lui, mà trái lại, nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai xuống, rồi vung mạnh đôi chưởng ra, gây nên một luồng chưởng phong mãnh liệt.
Qua một tiếng nổ ầm thực to, hai người đều hất bắn cả ra xa, mỗi bên thối lui hai bước dài. Bóng người ấy không thể ngờ được cô gái trước mặt mình, tuổi còn rất trẻ, mà lại có một nguồn nội lực dồi dào như vậy, nên không khỏi lộ sắc kinh ngạc.
Qua ánh trăng tàn lờ mờ, hai cô gái đã nhìn rõ được bóng người vừa lao thoắt tới, chính là một người che mặt bằng lụa đen, mình mặc áo dài chấm đất, tay áo rộng không ngớt bay phất phơ theo chiều gió nhưng không làm sao thấy rõ được diện mục. Bóng người ấy sau một lúc kinh ngạc, thì lại tràn người bước tới.
Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh không ai bảo ai, nhanh nhẹn lắc mạnh đôi vai, tràn về phía địch, vung chưởng đánh ra, gây thành hai đạo kình phong mãnh liệt.
Lúc ấy, lại có tiếng chim ưng kêu dài, đồng thời, lại nghe từ phía xa có tiếng hú cao vút vọng đến. Tư Đồ Uyển vừa nghe qua tiếng hú ấy, đã biết chính là Ngọc đệ đệ đang từ Bất Qui Cốc trở ra. Do đó, trong lòng nàng hết sức vui mừng.
Bóng người vừa xuất hiện, tựa hồ cũng biết thời cơ đang cấp bách, nên gằn giọng hứ lên một tiếng to, rồi tay trái dùng chưởng, tay phải dùng quyền, đánh ra tới tấp như mưa sa bão táp, nhắm ngay Tiểu Thanh cô nương công ra bả quyền và bốn chưởng mãnh liệt.
Qua bảy thế võ ấy, thế nào cũng mạnh mẽ hiểm hóc, lại diễn biến khó lường.
Tiểu Thanh cô nương không dám đỡ thẳng, nên lắc mạnh đôi vai xinh xắn, rồi nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau tám thước.
Chính sự nhảy lùi của nàng, là đã bị sa vào kế gian của đối phương. Do đó, bóng người trước mặt liền cất tiếng cười ha hả như điên dại, rồi phi thân lướt tới nhanh như chớp, vung mười ngón tay rắn chắc ra, nhắm ngay Tư Đồ Uyển chụp ngay xuống như núi đồi sụp đổ.
Tư Đồ Uyển trông thấy thế không thế nào tránh kịp, nên hối hả vung chưởng ra đỡ thẳng, gây thành một luồng kình phong bén nhọn, chống trả vào thế công của đối phương. Nhưng, thế đánh của bóng người che mặt quá ư nặng nề, khiến thân nàng phải lảo đảo, trong khi mười ngón tay bén nhọn như sắt thép của đối phương, vẫn tiếp tục chụp vào vai nàng nhanh như một luồng điện chớp.
Tiểu Thanh cô nương nói riêng về tài nghệ, thì không kém hơn bóng người ấy, nhưng vì nàng thiếu kinh nghiệm, nên mới bị trúng mưu gian của đối phương. Do đó, giờ đây dù muốn tiếp cứu cho Tư Đồ Uyển cũng không còn kịp nữa. Bởi thế, nàng kinh hãi đến khắp người đều toát mồ hôi lạnh.
Thế là, qua một tiếng “ầm” to, Tiểu Thanh cô nương kinh hoàng đưa tay bụm lấy mắt, không nỡ nhìn thẳng vào thảm cảnh đang diễn ra trước mặt mình.
Xem ra, chắc chắn, Tư Đồ Uyển đành phải chịu...
Tiểu Thanh cô nương cơ hồ không dám nghĩ ngợi tiếp. Nhưng, sau đó, nàng lại hoàn toàn không nghe tiếng rên rỉ vì bị trọng thương của Tư Đồ tỷ tỷ, mà trái lại, nàng bất ngờ nghe một chuỗi cười trong trẻo vọng đến bên tay rằng:
– Ha ha. Này Tiểu Thanh, cô làm sao rồi thế?
Ồ. Giọng nói ấy thực là quen thuộc. Tiểu Thanh bất giác mở bừng đôi mắt ra, thì... Ủa. Tư Đồ Uyển chẳng phải đang đứng vững vàng, và giương mắt nhìn mình mỉm cười đấy hay sao? Chả lẽ Uyển tỷ tỷ...?
Giữa lúc Tiểu Thanh cô nương không tin rằng Tư Đồ Uyển có thể chống trả nổi thế công của đối phương, thì bất thần, nàng bỗng trông thấy tình thế trước mắt đã hoàn toàn thay đổi hẳn. Vì, bóng của quái nhân nọ đã bỏ chạy đi mất từ lúc nào, và trong chiều gió đêm, đang đứng sững một bóng người khác, và đấy chẳng phải chính là Gia Cát ca ca, mà mình hằng kính yêu đấy hay sao?