Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 42 - Phần 2
Trong khi đó, thì từ phía xa lại thấy có một bóng người, đưa chân bước khấp khểnh dáng điệu buồn thiu. Gia Cát Ngọc vừa trông thấy, thì không khỏi giật mình.
Vì bóng người trông thiểu não đó, không ai khác hơn là Thạch Kinh Thiên, người có trách nhiệm dẫn hai cô gái Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh đi ở phía sau.
Thạch Kinh Thiên trông thấy Gia Cát Ngọc thì tỏ ra hết sức mừng rỡ, dừng chân đứng lại ngay, nhưng liền đó, thái độ của y lại trở thành buồn bã, cất tiếng than dài nói:
– Lão đệ. Anh đây thực không còn mặt mũi nào để gặp em nữa.
Gia Cát Ngọc nhìn qua sắc diện của Thạch Kinh Thiên, thì đoán biết ngay Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh đã gặp chuyện chi không may rồi. Nhưng, chàng biết dù mình có tỏ ra sốt ruột vô ích, nên cố gắng giữ sự bình tĩnh, cất tiếng cười nói:
– Nhị ca, chuyện chi xảy ra mà xem anh có vẻ mất bình tĩnh như vây? Chắc là Uyển tỷ tỷ và Tiểu Thanh muội muội...?
Chàng nói tới đây thì bỗng ngừng lại, trong khi sắc mặt của Thạch Kinh Thiên tràn đầy vẻ xấu hổ, đáp rằng:
– Hai con bé ấy vừa bị nạn tại Kim Địch Tự cả rồi.
Gia Cát Ngọc cố đè nén sự kinh hãi trong lòng nói:
– Tôi tưởng là việc chi trọng đại lắm chứ.
Thạch Kinh Thiên biết giữa chàng cùng Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh đang có một mối tình nồng nàn, chắc chắn khi nghe hai cô gái bị nạn như vậy, tất phải tỏ ra hết sức kinh hoàng. Nhưng giờ đây y trông thấy Gia Cát Ngọc vẫn bình tĩnh như thường, nên trong lòng không khỏi hết sức khâm phục.
Gia Cát Ngọc nhìn thấy sắc mặt của Thạch Kinh Thiên đầy vẻ kinh ngạc, thì bất giác lại cất tiếng cười nói:
– Nhị ca không tin hay sao? Uyển tỷ tỷ là người lúc nào cũng rất tế nhị, trong khi đó, Thanh muội muội lại là người võ học cao tuyệt, nên bọn họ dù bị mất tích tại Kim Địch Tự, nhưng chắc chắn không có điều chi nguy hiểm cả. Tuy nhiên, việc ấy đã xảy ra thế nào xin nhị ca hãy nói rõ lại cho tiểu đệ nghe qua một lượt?
Gia Cát Ngọc tuy ngoài miệng dùng lời bình tĩnh để an ủi Thạch Kinh Thiên, nhưng thực sự thì trong lòng hết sức cuống quít. Nếu so với Thạch Kinh Thiên, thì chàng lại kinh hoàng sốt ruột hơn. Vì hai cô gái xinh đẹp diễm kiều ấy, mà lại bị mất tích trong ngôi chùa gồm toàn ác tăng nọ, thử hỏi lòng chàng không nóng nảy như lửa đốt sao được?
Nhưng Thạch Kinh Thiên cảm thấy lời nói của chàng rất hữu lý, nên tâm trạng đang kinh hoàng rối loạn của y cũng được bình tĩnh trở lại quá nửa. Y cất tiếng than dài, rồi bắt đầu kể lại mọi việc đã xảy ra cho Gia Cát Ngọc nghe.
Thì ra, sau khi Gia Cát Ngọc đã phi thân đuổi theo Hắc Y Diêm La vào Kim Địch Tự, và lúc chàng mới lướt đi được ngoài một trăm trượng, thì Tư Đồ Uyển trông thấy mọi việc trước mắt có điều đáng ngờ vực, nên cũng liền nhanh nhẹn kéo lấy Tiểu Thanh, cùng đuổi theo chàng.
Thạch Kinh Thiên muốn ngăn hai nàng lại, nhưng hai cô gái gan lì, không hề biết sợ chi cả ấy, đâu lại chịu nghe lời ngăn cản của Thạch Kinh Thiên.
Vì lẽ thân pháp của Tư Đồ Uyển còn kém cỏi, không thể phi nhanh được, trong khi đó, thì Tiểu Thanh lại nhất nhất việc gì cũng nghe theo ý kiến của Uyển tỷ tỷ, nên cả hai không làm thế nào đuổi theo kịp Gia Cát Ngọc.
Chẳng ngờ mọi việc rắc rối lại xảy ra ngay lúc ấy. Hai người vì chậm chân hơn, nên khi đi đến Kim Địch Tự, thì gặp lúc “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” đã bị cướp mất, đồng thời Gia Cát Ngọc và Hắc Y Diêm La cũng đã bỏ đi, nên Hồng Liên hòa thượng đáng trống dộng chuông để báo động khắp ngôi chùa, và tất cả tăng nhân từ nhỏ đến lớn, đều ùn ùn chạy ra canh phòng chung quanh, để sẵn sàng đối phó với kẻ địch...
Thạch Kinh Thiên trông thấy vậy, đâu lại bằng lòng xông vào để lãnh lấy mọi việc rắc rối, nên vội vàng dừng chân đứng lại lớn tiếng gọi hai cô gái rằng:
– Trong ngôi chùa đang đề phòng cẩn mật, vậy hãy mau theo ta lui trở ra mau.
Tiểu Thanh cô nương là người không biết sợ sệt cái chi cả, nên khi đã đến nơi, thì đâu lại bằng lòng đứng ngoài giương mắt ngó. Do đó, nàng bèn cất giọng trong trẻo cười nói:
– Sợ cái chi chớ? Chúng ta đã đi đến đây rồi, thì hãy xông vào trong ấy xem qua cho rõ mọi việc.
Câu nói vừa dứt, thì đôi vai của nàng lắc mạnh, nhắm ngay cửa vào Kim Địch Tự lướt tới như một áng mây bay.
Tiểu Thanh cô nương tuy tuổi trẻ, nhưng võ công hết sức cao cường, Thạch Kinh Thiên muốn ngăn nàng lại, nhưng thử hỏi làm thế nào ngăn kịp được nữa?
Lúc bấy giờ, Thạch Kinh Thiên hết sức cuống quít, cau chặt đôi mày quát rằng:
– Con tiện tỳ Tư Đồ kia. Ngươi hãy cẩn thận đấy nhé.
Dứt lời y bất đắc dĩ cũng phải vung mạnh tay áo rộng, phi thân lướt thẳng lên đầu tường Kim Địch Tự.
Trong lúc đó, các tăng nhân trong Kim Địch Tự nghe tiếng chuôn tiếng trống báo động, thì đều ngưng việc tụng niệm buổi tối ùn ùn kéo thẳng ra ngoài như ong vỡ tổ.
Do đó, trong khi thân người của Tiểu Thanh cô nương chưa đáp yên xuống đất, thì đã nghe tiếng rít gió vèo vèo, rồi lại thấy một luồng ánh sáng vàng chói công thẳng đến nơi.
Tiểu Thanh cất giọng kinh hãi kêu to lên rằng:
– Làm chi thế? Các ông muốn đánh tôi hay sao?
Vừa nói, đôi chưởng của nàng cũng vừa quét về phía địch.
Sau một tiếng “Bốp” khẽ, Tiểu Thanh đã đáp yên trên đất, và người vừa ra tay tấn công tới, đã bị luồng chưởng lực của nàng hất tung ra sau tám bước, kêu lên một tiếng “Ối chao”, và hai chiếc răng cửa đã bị đánh rơi xuống đất.
Thế là, liền đó lại thấy ba bóng người nữa nhắm hướng nàng lao thoắt tới.
Ba người ấy đều là những tăng nhân tuổi trên dưới bốn mươi, trong tay cầm một chiếc sáo vàng, cất tiếng gầm hét như sấm nổ rằng:
– Những con tiện tỳ vô lễ này từ đâu đến thế? Hãy nằm yên xuống cho ta.
Vừa quát thì ba vị tăng nhân ấy cũng vừa vung tay lên, tức thì, ba chiếc sáo vàng lao tới như những con rắn độc, chia thành ba hướng trên, giữa và dưới công thẳng vào người của Tiểu Thanh cô nương.
Tiểu Thanh cất tiếng cười trong trẻo, nói:
– Thảo nào các ông đối với tôi chẳng ra chi cả. Thì ra, các ông xem tôi là một con tiện tỳ vô lễ. Này. Các ông đã hiểu lầm rồi đó, tôi đây không phải là một con tiện tỳ vô lễ, mà tôi tên là Tiểu Thanh kia.
Thiểu Thanh quả là một cô gái am hiểu nhiều tuyệt học, trong khi nói cười, thì đôi vai xinh xắn của nàng cũng khẽ lắc, và đã lách tránh được những thế công của những chiếc sáo vàng một cách tuyệt diệu.
Ba vị hòa thượng ấy võ công cũng không phải tầm thường, sau khi họ đã đánh hụt một thế võ vào khoảng không, thì lại nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai xuống, giữ nguyên thế võ cũ, vung tay quét ra chớp nhoáng như một luồng điện xẹt.
– Ôi chao. Võ công của các ông khá lắm. Được. Tôi sẽ dượt với các ông ít hiệp cho vui.
Tiếng nói vừa dứt, thì tay áo của nàng đã tung bay theo gió, bóng người cũng liền lướt tối chập chờn, vung chưởng trái lên chống trả, trong khi chưởng phải bảo vệ cơ thể của mình. Và chỉ trong chớp mắt, là nàng đã đánh trả lại đối phương hai thế võ vô cùng tuyệt diệu.
Tay phải của nàng dùng thế “Hồi hoàng chuyển lực” gây thành những ngọn kình phong ồ ạt như muôn ngàn đợt sóng to, đồng thời, lại gây nên một sức hút mãnh liệt, khiến khó ai có thể lách tránh cho kịp, làm hai vị hòa thượng trước mặt không khỏi lảo đảo đôi chân.
Thế võ ấy tuy hết sức lợi hại, nhưng hoàn toàn là một thế thủ mà thôi. Trong khi đó, chưởng trái của nàng lại đánh ra một thế võ trái ngược hẳn với bên chưởng phải.
Khi chưởng trái vừa vung lên, thì trông thấy nhẹ nhành như một cách lá vàng từ đầu cành rơi xuống, xem yếu ớt không hề có một tí sức mạnh. Nhưng, khi nó va chạm thẳng vào một chiếc áo vàng của một vị hòa thượng vừa công đến, thì liền diễn biến vô cùng kỳ ảo...
Vị hòa thượng ấy tưởng đâu nàng vung chưởng đỡ thẳng vào thế công của mình, nên bất giác cất tiếng “Hừ” lạnh lùng, rồi vận dụng thêm chân lực dồn vào thế đánh. Song, ngay sau đó, y mới kịp thấy thế phản công của đối phương, không phải đơn giản như mình hiểu. Vì, chưởng ngọc của Tiểu Thanh vừa công ra, chỉ trong chớp mắt đã gây nên hằng muôn hằng vạn chiếc bóng trắng, xoay vần trên không trung, rồi nhắm ngay chiếc sáo vàng chụp xuống, trông chẳng khác nào những đóa hoa mùa xuân, đang trổ rộ trên đầu cành.
Qua tình trạng đó, đã làm cho vị hòa thượng ấy phải kinh hoàng thất sắc, mồ hôi lạnh tuôn ra dầm dề, rồi buột miệng gào lên một tiếng thảm thiết, như một con heo bị chọc tiết.
Tiếng gào ấy, lúc bấy giờ đã gây một xúc động mãnh liệt. Tiểu Thanh thu ngay chưởng ngọc trở về, cất giọng cười khanh khách nói:
– Ôi chao. Thực là xấu hổ. Đã lớn như thế ấy rồi, mà còn gào khóc chẳng phải khó coi lắm sao?
Câu nói của nàng hoàn toàn ngây thơ chất phác, nên khi lọt vào tai của vị hòa thượng trước mặt ấy, đã khiến y cảm thấy đau đớn như bị dao cắt thịt, đồng thời, vì bị mất thăng bằng, nên y đã chúi thẳng về phía trước.
Giữa lúc đó, thì Thạch Kinh Thiên và Tư Đồ Uyển cũng vừa từ bên ngoài phi thân lướt đến nơi. Và khi hai người mới đáp yên tới đất, thì bỗng nghe có một tiếng cười khẽ vọng đến bên tai rằng:
– Rõ là đồ vô dụng. Sao chưa chịu nhảy lui ra cho ta?
Giọng nói ấy vang rền và cứng rắn, nghe chẳng khác nào tiếng rồng gầm, hay tiếng cọp rống ở giữa núi sâu rừng thẳm. Bởi thế, Thạch Kinh Thiên không khỏi giật mình, và thấy cách xa đấy ngoài mấy trượng, có hai lão tăng đang thong thả bước tới.
Vị lão tăng đi đầu, sắc mặt đỏ gay, thân hình cao lớn, chẳng thua chi tượng vị hộ pháp ở trong điện thờ Phật. Bước đi của lão ta vững vàng và hết sức oai vệ.
Người đi ở phía sau, thân hình gầy cao, sắc mặt tái nhợt như một xác chết.
Khi hai người vừa bước đến nơi, thì liền đưa mắt quét qua khắp chung quanh, rồi cất tiếng cười lạnh nhạt. Khi tiếng cười vừa dứt, thì sắc mặt của vị hòa thượng có thân hình to lớn kia bỗng sa sầm, đồng thời, đưa chân bước thẳng về phía vị hòa thượng vừa cất tiếng gào la khi nãy.
Sắc mặt của vị hòa thượng ấy liền biến hẳn, cất giọng run run kêu lên rằng:
– Sư tổ.
Vị hòa thượng cao lớn ấy không đợi cho hắn ta nói hết lời, bất thần cất giọng lạnh lùng cười to lên, rồi vung chưởng quét ra, hất bay hắn ra xa...
Thạch Kinh Thiên vừa kịp kinh hoàng, thì bỗng nghe một tiếng “Ầm” to, và thấy vị hòa thượng ấy đã bị luồng chưởng lực cuốn bay đi ra xa ba trượng, rồi bắt từ trên cao té thẳng xuống đất xương cốt gãy lìa, tắt thở chết tốt.
Tư Đồ Uyển và Tiểu Thanh đều không ngờ rằng, vị hòa thượng ấy lại hành động một cách độc ác như vậy, nên cả hai đều giật mình, tim nhảy nghe thình thịch.
Thế nhưng, vị hòa thượng cao lớn nọ, chẳng những sắc mặt không hề lộ vẻ xót thương, mà trái lại, vẫn điềm nhiên như bình thường, quay về phía hai nàng cất tiếng cười to, nói:
– Quý khách từ xa đến đây, Thanh Liên tôi không kịp thời ra nghênh đón, vậy xin rộng lượng tha thứ cho.
Thạch Kinh Thiên vừa nghe qua, thì biết ngay vị hòa thượng này chính là Thanh Liên đại sư, vị trụ trì tại Kim Địch Tự, nên vội vàng đáp lễ nói:
– Thạch Kinh Thiên tôi vì đi lạc đường, nên vô tình xâm nhập vào bản tự, vậy đâu dám đòi đại sư phải bước ra nghênh tiếp?
Câu nói của y vừa dứt, thì vị lão tăng gầy đét đứng yên bên cạnh, bỗng cất tiếng cười khanh khách, nghe âm u rùng rợn như tiếng chim ục kêu giữa đêm khuya, nói rằng:
– Thạch Kinh Thiên. Ở vùng Trung Nguyên ngươi muốn tác oai tác phúc chi cũng được, nhưng tại Kim Địch Tự này, chẳng phải là nơi ngươi đến đây để hành động ngang tàng được. Nếu ngươi thức thời vụ, thì hãy mau trả “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” lại cho ta thì gia gia đây rộng lòng từ bi hỉ xả, để cho ngươi được chết toàn thây.
Đôi mắt cọp của Thạch Kinh Thiên liền nhướng to, đôi mày rậm cũng dựng đứng, cất tiếng cười khanh khách, nói:
– Đại sư bảo tôi là người cướp mất “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” của quý tự, là có chứng cớ gì? Nếu như đại sư vu khống cho tôi như vậy, thì Thạch Kinh Thiên tôi sẽ không thủ lễ đó.
– Ha ha. Những kẻ xông càn vào Kim Địch Tự này, dù chết cũng chưa đáng tội. Vậy nếu ngươi không thủ lễ, thì đấy chẳng qua là tự tìm cái chết nhanh hơn mà thôi.
– Thạch Kinh Thiên tôi đã đi khắp cả vùng Trung Nguyên, đồng thời, trong mấy mươi năm qua, nhiều trường hợp gian nguy tôi đều đã gặp, vẫn không hề biết sợ cái chết là thế nào cả.
Nói đến đây, bất thần y vung tay lên, tuốt lấy ngọn “Vô tình kích” mà trong những trường hợp bình thường, y không hề dùng đến. Liền đó, y lại vung tay huơ ngọn kích qua một lượt, rồi nhìn thẳng vào Thanh Liên đại sư quát to:
– Thanh Liên hòa thượng. Từ bấy lâu nay ta có nghe trong tay ông giữ một chiếc sáo vàng, và đã oai trấn khắp cả vùng Quảng Đông, nên rất ngưỡng mộ. Vậy hôm nay Thạch Kinh Thiên ta có dịp đến đây lãnh giáo mấy thế võ tuyệt học thực là quý hóa. Xin ông hãy mau ra tay chỉ giáo đi.
Thanh Liên hòa thượng đang đưa mắt quan sát đối phương, và khi nghe tiếng nói của Thạch Kinh Thiên, liến cất tiếng cười nhạt, đồng thời, định sẽ phi thân lướt thẳng tới. Nhưng vị hòa thượng có thân hình gầy đét kia, liền vung tay lên lưng, tuốt xuống một chiếc sáo vàng, chấp tay nói rằng:
– Thạch Kinh Thiên là hạng lục lâm thảo mãng, nào xứng đáng để cho sư huynh phải đích thân ra tay đánh nhau với hắn? Vậy xin sư huynh hãy đứng ngoài lược trận giúp cho Hồng Liên tôi, để tôi đưa hắn về chầu trời cho rồi.
Thanh Liên hòa thượng hạ giọng nói:
– Tiểu đệ hãy nên thận trọng.
Liền đó, Hồng Liên hòa thượng đã nhanh như một cơn gió lố, lướt thẳng đến trước Thạch Kinh Thiên, vừa cất tiếng ngạo nghễ nói:
– Thạch Kinh Thiên, ngươi hãy nếm thử thế võ “Khô thọ sinh hoa” của Phật gia gia đây.
Tức thì, lão ta đưa chân bước vào vị trí “Hồng môn” rồi lại tràn qua bước vào “trung cung”, trong khi chiếc sáo vàng trong tay đã nhanh nhẹn điểm thẳng tới.
Thạch Kinh Thiên trông thấy Hồng Liên hòa thượng quá ư ngông cuồng, ngạo mạn, thì lửa giận không khỏi cháy bừng trong lòng, gằn giọng quát to rằng:
– Tên giặc trọc kia. Ngươi có tuyệt nghệ chi, hãy thi thố ra đi nào.
Dứt lời, y bèn vung ngọn “Vô tình kích” lên, khiến kình phong dấy động ào ào. Và giữa lúc thế võ của đôi bên sắp va chạm thẳng vào nhau, thì Hồng Liên hòa thượng bỗng cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách, rồi bất thần biến đổi ngay thế võ.
Thế rồi, bóng chiếc sáo vàng trong tay lão ta tung hoành cả không gian, gây thành một luồng gió lạnh tung bay cả tà áo mọi người. Ánh vàng chói lọi của chiếc sáo, cũng lóe lên như hàng nghìn con kim xà đang vọt mình lao tới, nhắm ngay đối phương chụp xuống khắp bốn phương tám hướng, thực vô cùng kỳ diệu và mãnh liệt.
Nhưng Thạch Kinh Thiên là một bậc anh chị số một trong võ lâm, thử hỏi nào có thể chịu lép dưới thế võ của lão ta? Do đó, trong khi Hồng Liên hòa thượng đang lộ sắc đắc ý, thì bất thần Thạch Kinh Thiên đã phá lên cười như điên dại, vang rền như tiếng rồng gầm.
Và khi tiếng cười vang rền ấy hãy còn đang nhức óc đinh tai mọi người, thì y đã sử dụng ngay ba mươi sáu đường “Vô tình kích pháp”, mà bấy lâu nay hằng làm rung chuyển cả võ lâm. Bởi thế, ánh thép chói ngời liền lóe lên, bóng kích dầy đặc cả không gian, bắt từ trên chụp xuống như mưa sa bão táp.
Thế võ của đôi bên tuy khác nhau, nhưng đều cao thâm tinh tuyệt như nhau cả. Do đó, sau một tiếng sắt thép va chạm ngân lên vang rền, tức thì, hai bóng người liền nhanh như chớp dang ra xa tức khắc.
Thạch Kinh Thiên đã lùi ra sau liên tiếp hai bước, rùn thấp đôi chân để giữ thăng bằng đứng yên lại.
Trong khi đó, Hồng Liên hòa thượng cũng bị chao động đôi vai, rồi thân hình cũng bị hất ra xa liên tiếp tám thước, và lão ta phải cố gắng lắm mới đứng vững trở lại được.
Hai người giương bốn mắt nhìn nhau, lộ sắc kinh ngạc đến nói không nên lời.
Tuy nhiên, hai đối phương đều là những người có kinh nghiệm rất dồi dào về sự giao tranh, nên cơn kinh ngạc chỉ thoáng hiện trong phút chốc, rồi cả hai lại tràn đến tấn công, để giành phần chủ động.
Ngọn sáo vàng trong tay của Hồng Liên hòa thượng, lồng lộn trên không như một con rồng thần, công ra liên tiếp ba thế võ, đồng thời, cả thân người của lão ta cũng tràn tới, nhắm và sự sơ hở của đối phương quét thêm tám chưởng.
Ngọn giáo của Thạch Kinh Thiên không ngớt rít trong không khí nghe vèo vèo, bay lồng lộn công trả về đối phương, trong khi đôi chân của y cũng đá ra bảy đá liên tiếp.
Giữa hai người vì một cao một thấp, nên thế công càng chênh lệch nhau rất rõ ràng. Hồng Liên hòa thượng rùn thấp thân người, uyển chuyển lách mình theo những nơi sơ hở, tràn tới tấn công vào hạ bộ của Thạch Kinh Thiên. Nhưng vì đôi chân của Thạch Kinh Thiên vẫn đá vun vút ra nhanh như gió, khiến Hồng Liên hòa thượng không làm sao dám sáp lại gần được.
Dưới bóng tịch dương, trông thấy hai bóng người không ngớt chao động, gây nên những luồng gió lạnh buốt cả da thịt. Và, giữa lúc Tư Đô Uyển không còn phân biệt được bên nào là địch, bên nào là ta, thì bỗng nghe Tiểu Thanh cô nương vỗ tay, cất giọng trong trẻo kêu to lên rằng:
– Thật xấu hổ quá mất, lão hòa thượng gầy đét kia đã thua rồi.
Quả nhiên trong khi tiếng kêu trong trẻo của nàng chưa dứt, thì hai bóng người đang đánh nhau bỗng nhanh nhẹn dang ra xa và chừng ấy, ai nấy mới trông thấy rõ sắc mặt của Hồng Liên hòa thượng đang tràn đầy nét tức giận căm hờn, trong khi tay áo phía trái của lão ta, đã bị luồng gió tung bay, rồi rơi nhẹ nhàng xuống đất, trông như một cánh lá vàng.
Thạch Kinh Thiên cất tiếng cười “khá khá” không ngớt. Số tăng nhân chung quanh cùng đưa mắt chú ý nhìn về Hồng Liên hòa thượng, và người nào người nấy đang ấm ức, muốn tràn tới tấn công đối phương. Sắc mặt của Thanh Liên hòa thượng càng lạnh buốt, đôi mày cũng dựng ngược, xem ra lão ta tức giận vô cùng, và chắc chắn sẽ...
Nhưng thái độ ấy chỉ thoáng hiện trong chớp mắt, và sau đó sắc mặt của Thanh Liên hòa thương bỗng hoàn toàn thay đổi hẳn. Lão ta bất thần cất tiếng cười to nói:
– Thạch Kinh Thiên quả tài nghệ vô song, lời đồn đãi bấy lâu nay thực không ngoa tí nào cả. Thanh Liên tôi không ngại tài hèn sức kém, muốn dùng khinh công để lãnh giáo với các hạ đây.
Thạch Kinh Thiên vừa rồi may nắm thủ thắng được Hồng Liên hòa thượng, nên trong lòng cũng không khỏi phải thầm nhìn nhận là số hòa thượng tại Kim Địch Tự này võ công quả chẳng phải tầm thường. Bởi thế, Thanh Liên hòa thượng là người chưởng môn phương trượng của Kim Địch Tự, lẽ tất nhiên là võ công phải cao cường hơn Hồng Liên rất nhiều. Trong khi đó, Thạch Kinh Thiên tự biết qua cuộc đại hội tại Di Thế Sơn Trang vừa rồi, tài khin công của mình còn kém sút hơn nhiều người, vậy giờ đây, nếu ra tay tranh tài với đối phương về mặt ấy, thì...
Tuy nhiên, giờ đây người ta đã khiêu chiến với mình, thì chả lẽ mình lại tỏ ra sợ hãi hay sao? Thạch Kinh Thiên vừa suy nghĩ đến đây, trong lòng bất giác cảm thấy vô cùng phấn khởi, liền ngửa mặt lên buột miệng cười dài...
Nhưng trong khi y sắp sửa tràn về phía trước để nghênh chiến với đối phương thì Tiểu Thanh cô nương đã phi thân lướt tới như một chim én, cất tiếng nói rằng:
– Thưa đại hòa thượng. Tôi và ông sẽ so tài với nhau được không?
Thanh Liên hòa thượng lộ sắc trầm ngâm trong giây lát, bỗng đôi khóe miệng hiện lên một nụ cười gian xảo, nói:
– Nếu cô nương bằng lòng chỉ giáo, thì có chi lại không được?
Vừa nói, lão ta vừa đưa tay chỉ thẳng vào Tư Đồ Uyển tiếp rằng:
– Nhưng tốt nhất là cả hai cô nương cùng xông vào trước kẻo tôi đây lại mang tiếng là ỷ lớn hiếp đáp kẻ nhỏ.
Tư Đồ Uyển nghe qua, liền nhanh nhẹn đưa chân bước tới hai bước, cười to nói:
– Tốt lắm. Vậy chúng ta sẽ so tài như thế nào? Xin ông hãy nói rõ ra đi.
Thanh Liên mỉm cười, rồi đưa tay chỉ thẳng vào tòa bảo tháp cách xa đấy ngoài mươi trượng, nói:
– Xin hai cô nương hãy nhìn xem kìa, trên bàn thờ đặt tầng thấp nhứt của ngôi tháp, có để vật chi đó?
Hai cô gái bèn đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Thanh Liên hòa thượng, thấy trên một chiếc bàn thờ gỗ tử đàn, có để một vuông đá lóng lánh như ngọc, và dưới ánh sáng của những tia sáng màu xanh lục, Tiểu Thanh nhìn kĩ rồi nói:
– Đấy chính là phiến đá “Hàn Bích Linh Thạch” của quý tự chăng?
– Cô nương đoán không sai tí nào cả. Vậy bần tăng xin nhường cho hai cô nương lướt đi trước ba trượng, xem ai nhặt lấy được phiến đá đó vào tay trước, thì kể là người ấy đắc thắng.
– Nếu đắc thắng rồi thì sao?
– Đắc thắng rồi à? Nếu được vậy, thì những sự hiểu lầm hôm nay chẳng những bần đạo sẽ bỏ qua tất cả, mà đồng thời, sẵn sàng biếu cho mỗi vị một giọt “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” nữa.
Ba người đến đây là để cầu xin “Linh Thạch Hàn Bích Lộ” vậy thử hỏi nghe qua lời nói ấy, thì ai lại không vui mừng.
Bởi thế hia cô gái liền đồng thanh đáp rằng:
– Như vậy là tốt lắm.
Tiếng nói vừa dứt, thì hai nàng liền vung tay chạy bay về phía trước và chỉ trong nháy mắt, là hai người đã lướt đi xa được ba trượng rồi. Hai nàng thấy đã vượt xa Thanh Liên hòa thượng đúng ba trượng, bèn cất tiếng kêu to lên rằng:
– Giờ thì hãy bắt đầu đi. Lão hòa thượng ông hãy đuổi theo chúng tôi đi nào.
Dứt lời, Tiểu Thanh nhanh nhẹn lướt đi trước, và Tư Đồ Uyển cũng đuổi theo sau chẳng khác nào đôi bướm đang tung tăng trên những nhành hoa, nhắm ngay tầng dưới của ngôi tháp lướt thẳng tới.
Thanh Liên hòa thượng quát to một tiếng, tức thì, đôi chân cũng nhanh như chớp, vọt lên nhắm đuổi theo hai nàng như một ngọn gió hốt.
Đoạn đường ấy chẳng qua chỉ dài ngoài mười trượng, thế mà Thanh Liên hòa thượng lại nhường cho hai cô gái lướt đi ba trượng trước, vây lão ta làm thế nào đuổi theo kịp họ.
Do đó Tiểu Thanh và Tư Đồ Uyển không ngớt cất tiếng trong trẻo cười ngất, và liền đó hai nàng đã lướt thẳng được vào trong ngôi tháp trước mắt.
Thạch Kinh Thiên trông thấy thế, trong lòng cũng đang hết sức vui mình.
Nhưng bỗng Thanh Liên hòa thượng ngửa mặt lên trời cười to như sấm nổ, tức thì, tiếng kèn kẹt bất thần vang lên. Và cánh cửa nặng nề của ngôi tháp cũng bỗng nhiên đóng chặt lại.