Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 56 - Phần 1
Hồi 56: Cao thủ tranh tài
Thiên Diện Nhân Ma
Đông Phương Tuyệt quả không hổ danh với hai tiếng “Nhân Ma” của mình. Lần này
lão ta sẽ xuất đầu lộ diện, chẳng những đã phỉnh gạt được các môn phái lớn
trong võ lâm như trẻ con, mà ngay đến Càn Khôn Ngũ Bá, một số đông hoàn toàn bị
lão ta thao túng mà không hay biết chi cả.
Trong cuộc đại hội
ngày hôm nay, Cùng Thần, Túy Quỉ và ba môn phái lớn trong Trung Nguyên, đang
sắp sửa lâm vào tình trạng cùng bị bại vong. Trong khi đó, Thạch Cổ hòa thượng,
Mặc Sầu sư thái và các môn phái thiên Sơn, Chung Nam, Đông Hải cũng cùng chịu
chúng số phận với đám người trước.
Hiên nay, trong số
ngũ Bá, một người duy nhất không lọt vào gian kế của Đông Phương Tuyệt, chỉ có
Bát Chỉ Phi Ma mà thôi. Vì, Đồng Chung đạo trưởng lúc bấy giờ cũng bị sa vào
cạm bẩy của lão ta rồi.
Trên nền trời, vầng
trăng sáng trong như bạc, số mây đỏ bao phủ khắp trong Huyết Hải Địa Khuyết
cũng đã tan mất. Tại một gian đại sảnh rộng rải trong Huyết Hải Địa Khuyết, lúc
bấy giờ đang đứng đông nghẹt những nhân vật võ lâm, từ tứ hải cửu châu kéo đến.
Nơi đây, chính là
chiến trường thứ ba trong cuộc đại hội đêm nay, mà cũng chính là địa điểm dùng
để gây thanh thế của Thiên Diên Nhân Ma, một người đang tự xưng là Huyết Hải
Chuyển Luân Vương.
Lúc bấy giờ, Đông
hương Tuyệt đầu đội mão vàng, lưng mang ngọc đái, đang ngồi chễm chệ tại một
chiếc ghế kê cao nhất trong gian đại sảnh.
Sắc mặt của lão ta
tràn đầy nết gian manh và vui vẻ, đưa đôi mắt nhìn chòng chọc vào hai bóng người
đang đánh nhau quyết liệt. Hai người ấy, một là cao thủ của Huyết Hải, và một
là Đồng Chung đạo nhân trong Càn Khôn Ngũ Bá.
Đồng Chung đạo nhân
tự biết trong cuộc đại hội đêm nay, nếu ai ra tay đánh nhau trước, thì tất sẽ
bị bao nhiêu nhân vật võ lâm khác nối tiếp nhau tràn tới tấn công để hạ cho kỳ
được. Với kinh nghiệm của lão ta, lão ta tuyệt đối không khi nào muốn bước ra
đánh trước bao giờ.
Thế như, Đông
Phương Tuyệt đã xếp đặt mưu gian sẵn sàng trước, vậy thử hỏi lão ta làm sao
đứng ngoài khoang tay ngó được. Bởi thế, ngay giờ phút đầu tiên, một cao thủ
trong Huyết Hải đã bước ra, kêu đích danh Đồng Chung đạo nhân để khiêu chiến.
Đứng trước thực
trạng đó, thử hỏi Đồng Chung đạo nhân lại tỏ ra rụt rè hay sao? Không thể được,
lão ta vì danh dự trước mặt quần hùng võ lâm, nên phải dõng dạc bước ra nghinh
chiến.
Thế là âm mưu đầu
tiên của Huyết Hải Chuyển Luân Vương được xem như đã thành công mỹ mãn. Lão ta
tuy biết người cao thủ của Huyết Hải này, là kẻ không thể đối địch nổi với Đồng
Chung đạo nhân. Nhưng chỉ cần Đồng Chung đạo nhân ra tay đánh nhau thì lão ta
có thế thực hiện được bước thứ hai trong mưu gian của mình.
Hai đối phương đem
hết tài năng ra giao tranh với nhau khiến kình phong dấy động ào ào, bóng người
chập chờn khắp nơi và chẳng mấy chốc là đôi bên đã đánh ra ba thế võ...
Nhưng bỗng nhiên ai
nấy nghe một tiếng gào thảm thiết vang lên rung chuyển cả gian đại sảnh, rồi
lại thấy có một bóng người bị hất bắn đi như một mũi tên bay, rớt ra xa hơn tám
trượng, máu tươi trào ra miệng như suối, rồi tắt thở chết ngay tức khắc.
Thì ra người cao
thủ của Huyết Hải ấy, sau thế võ thứ ba là đã bị Đồng Chung đạo nhân vung
chưởng quét bay, mất mạng liền đó.
Tức thì khắp cả
gian đại sảnh tiếng ồn ào liền nổi lên, quần hùng nhìn qua đều kinh tâm tam tán
đởm. Do đó không khí trong khắp gian đại sảnh cũng trở nên ngột ngạt khó thở.
Đồng Chung đạo nhân
khẽ cau đôi mày, cất tiếng niêm phạt tỏ rằng:
– Vô Lượng Thọ
Phật. Bần đạo vì nhất thời lở tay, nên thực là có tội.
Đứng trước tình
trang đó, ai nấy chắc chắn Huyết Hải Chuyển Luân Vương sẽ căm tức gầm thết lên
như sấm nổ, nên không ai bảo ai nhất loạt đều đưa mắt nhìn về phía lão ta...
Thế nhưng mọi việc
lại xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Vì lúc đó đôi khóe miệng của
Huyết Hải Chuyển Luân Vương chỉ hiện lên một nụ cười lạnh lùng khó hiểu nói:
– Càn Khôn Ngũ Bá
quả thật là danh bất hư truyền. Chỉ với một thế võ “Chung Tảo lưu vân” cũng đủ
thấy tài nghệ cao cường đến mức cho số nhân vật võ lâm ở những vùng hoang vu
man rợ, không làm sao có thể so sánh được.
Câu nói của tên lão
ma đó, ngụ ý ly gián và khiêu khích nên vừa nói dứt lời, bỗng trong đám quần
hùng bỗng có một tiếng cười nhạt vang lên, đồng thời lại thấy một bóng người từ
trong đám đông bay thoát ra, đáp xuống giữa khoảng trống.
Thì ra, đấy là một
vị hòa thượng to lớn, trong tay siết chặt một chiếc sáo vàng.
Đồng Chung đạo nhân
vừa nhìn qua, thì không khỏi kinh ngạc, vội vàng nói:
– Đại hòa thượng
đây có hải là Thanh Liên đại sư, người đã từng diễn võ dương oai ở phía bắc
quan ải, tức vị trụ trì của ngôi Kim địch tự đây chăng?
Vị hòa thượng ấy
cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói:
– Đạo huynh bảo
diễn võ dương oai ở phía bắc quan ải là có ý gì? Vậy chả lẽ đạo huynh cho rằng
bần tăng không đáng mặt đến Trung Nguyên này để thi thố tài năng hay sao?
Đồng Chung đạo nhân
đã biết chiếc sao vàng trong tay vị hòa thượng này vô cùng lợi hại, nhưng không
ngờ lão ta lại lên tiếng bắt bẻ gây sự như thế, do đó lòng không khỏi tức giận
nói:
– Có thể hay không,
chỉ cần thử qua sẽ biết.
Thanh Liên đại sư
ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười to như sấm nổ, nói:
– Nếu thế thì ông
hãy thử xem.
Nói đoạn, chiếc sáo
vàng trong tay liền được tung lên, rít gió nghe vèo vèo, chập chờn giữa không
trung, bắt từ trên cao chụp xuống đầu của Đồng Chung đạo nhân.
Vị hòa thượng này
là người trụ trì Kim Địch tự, võ công thật sự chẳng phải tầm thường, thảo nào
khi lão ta vừa nghe những tiếng “hoang vu, man rợ” của Đông Phương Tuyệt vừa
thốt ra khỏi miệng, thì trong lòng bất mãn, dõng dạt bước ra ngay.
Số quần hùng đứng
vây quanh trông thấy thế, đều không khỏi kinh hãi. Trong khi đó, Đồng Chung đạo
nhân nhanh nhẹn quay tròn cánh tay phải lên, tức thì chiếc đồng chung rít gió
ngân vang, ánh vàng lấp lánh, rồi nhắm ngay ngực đối phương xô thẳng tới.
Những thế võ của
chiếc Đồng Chung, cũng như chiếc sáo vàng, đều kỳ tuyệt hiếm có trong võ lâm,
ai nấy nghe tiếng chuông trong trẻo, kêu “boong, boong” chín tiếng dài, vang
rền cả màng tai, vì ngọn sáo vàng của Tanh Liên đại sư vừa điểm trúng vào chiếc
chuông đồng của Đồng chung đạo nhân.
Đôi vai của Đồng
Chung đạo nhân bị chao động qua hai lượt, trong khi đôi chân của Thanh Liên đại
sư cũng loạng choạng mất thăng bằng. Qua thế võ mạnh đỡ thẳng, tựa hồ tài nghệ
của đôi bên, kẻ nửa cân người tám lạng, không ai hơn ai cả.
Thanh Liên đại sư
đoán thế võ ấy, Đồng Chung đạo nhân mới sử dụng có bảy phần mười chân lực thôi,
nên trong lòng cũng đỡ lo, cất tiếng cười ha hả thực to, nói:
– Xem ra Càn Khôn
Ngũ bá tài nghệ cũng chẳng qua là thế. Vậy ông hãy đỡ tiếp hai thế võ của bần
tăng đây.
Nói đoạn, thân hình
của lão ta liền di động, bóng sáo vàng chập chờn trên không trung, trông chẳng
khác nào một cụm mây từ trên nền trời sa xuống, gây thành gió lạnh vèo vèo, chỉ
trong chớp mắt, là đã tấn công liên tiếp ba thế võ, diễn biến vô cùng cao thâm
kỳ tuyệt, khiến ai cũng khó bề đón trước được.
Số quần hùng khắp
nơi tập trung về đây, chẳng có người nào tài nghệ và võ công chưa trui rèn qua
mấy mươi năm cả. Nhưng ai nấy nhìn thấy thế đánh bằng chiếc sáo vàng quá ư kỳ
tuyệt, hiểm hóc của Thanh Liên đại sư, thì trong lòng không khỏi kinh hãi,
hoang mang lo sợ.
Thế nhưng Đồng
Chung đạo nhân là người tiếng tăm liệt vào hàng Càn khôn Ngũ Bá, vậy thử hỏi
đâu phải tầm thường?
Do đó, trong khi
đôi mắt mọi người đứng chung quanh đều đang hoa lên, thì thốt nhiên nghe tiếng
chuông vang rền, ngân lên “boong. Boong” hai lượt, đồng thời bóng chuông vàng
chập chờn cũng không ngớt chao động trước mắt, rồi một ngọn kình phong mãnh
liệt nhằm ngay Thanh Liên đại sư cuốn tới.
Thanh Liên đại sư
đang tràng người lướt tới, nhưng bị luồng kình phong lạnh buốt da thịt ấy làm
cho thân hình không khỏi chao động, và bất thần đôi bàn tay liền run rẩy, rồi
nhanh nhẹn thoái lui ra sau bước.
Thanh Liên đại sư
không khỏi thầm kinh hãi, vội vàng hạ thấp đôi tay, đưa chân bước lách sang
ngang tám bước, rồi tay phải dùng ngọn sao vàng, tay trái dùng chưởng đánh ra
cùng một lúc gây thành một đạo kình phong như mưa sa bão táp, chống trả liên
tiếp tám thế võ.
Đồng Chung đạo nhân
quát to lên một tiếng tức thì chiếc đồng chung vọt lên rơi xuống ba lượt, trong
tiếng chuông ngân dài như tiếng khóc than ai oán. Thế là ai nấy đều trông thấy
khắp chung quanh, như có bóng tuyết rơi lã chã. Thì ra, Đồng Chung đạo nhân đã
sử dụng thế đanh tuyệt kĩ, tức là “Thê Phong khổ vũ đoạn trường chung”.
Riêng về thế võ
tuyệt kĩ hiểm hóc của đôi bên không cần bàn đến, mà chỉ nhận xét về chiếc đồng
chung và ngọn sáo vàng, không ngớt ngân lên những âm thanh kinh khiếp cả lòng
người kia, cũng đã làm cho số nhân vật võ lâm tài nghệ còn kém cỏi, lúc nào
cũng phập phòng sợ hãi, chứng tỏ đôi bên quả là những nhân vật hiếm có trong võ
lâm.
Số quần hùng hiện
diện trông thấy kình phong dấy động ầm ầm, bóng chuông và bóng sáo chập chờn
dầy đặc cả không gian, thì ai nấy đều kinh hoàng thất sắc.
Hai đối phương, kẻ
này vọt lên thì kẻ kia rơi xuống, chỉ trong chớp mắt là đã tranh nhau hơn năm
mười thế võ...
Bỗng nhiên, chiếc
sáo vàng trong tay Thanh Liên đại sư, bỗng vút khỏi tay bay vút đi và sau một
tiếng “phập” tức thì, nó đã lao tới cấm sâu vào chiếc cột to nơi đại sảnh, đồng
không ngớt rung chuyển lắc lư.
Đồng chung đạo nhân
cất tiếng cười to ha hả, trong khi sắc mặt Thanh Liên đại sư đã tái nhợt như
một xác chết, nhanh nhẹn bỏ chạy bay đi mất.
Đôi mắt của Huyết
Hải Chuyển Luân Vương không ngớt xoay chuyển, rồi vung cánh tay phải lên một lượt,
tức thì có một lão già nhỏ bé liền bước ra...
Đồng Chung đạo nhân
sau khi đánh bại Thanh Liên đại sư thì tựa hồ chân lực trong người cũng bị hao
mòn không ít. Lão ta đưa đôi mắt kinh hoàng, ngó khắp bốn bên nhưng chẳng hề
trông thấy hình bóng của Cùng Thần, Túy Quỉ và Thạch Cổ hòa thượng đâu cả. Trái
lại khắp chung quanh đâu đâu cũng đen nghẹt quần hùng võ lâm, người nào người
nấy đều nóng nảy muốn tràn ra so tài.
Lão ta đang có ý
định tìm cách rút lui một cách khôn khéo nhưng Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương
Tuyệt, một con người gian manh sâu hiểm nổi tiếng kia, liền đứng ngay dậy, đưa
mắt nhìn thẳng vào số quần hùng chung quanh dùng giọng khiêu khích nói to rằng:
– Cuộc hội ngày hôm
nay có mục đích là xếp đặt lại thứ bậc trong Ngũ Bá và tuyển chọn minh chủ võ
lâm, vậy nếu chư vị không có ai bước ra so tài tiếp, thì Đồng Chung đạo nhân sẽ
là...
Lão ta nói đến đây
thì cố ý dừng lạị. Thốt nhiên trong đám đông, bỗng thấy hai bóng người phi thân
lướt ra và sau một tiếng gầm thực to, tức thì có hai luồng cuồng phong lạnh
buốt từ hai bên phải, trái cuốn thẳng về phía Đồng Chung đạo nhân.
Đồng Chung đạo nhân
một mặt hết sức căm tức đối với hai gã kia đã bất thần ra tay đanh lén một cách
hèn hạ, nhưng mặt khác lão ta cũng tự biết, nếu cuộc chiến ngày hôm nay, không
khéo léo kết thúc sớm, thì chắc chắn mình kiệt sức mà chết, trước khi Cùng Thần
và Túy Quỉ và anh em đồng bạn khác kéo tới đây.
Suy nghĩ thế, nên
Đồng Chung đạo nhân gắn giọng quát lên một tiếng, rồi sử dụng chín phần mười
chân lực, vung chiếc đồng chung trong tay phải xô thẳng ra, trong khi chưởng
trái chớp nhoang quét tới một chưởng, gây thành hai tiếng nổ ầm ầm, cuốn thẳng
tới hai bóng người vừa lao đến.
Thế là ai nấy đều
nghe hai tiếng gào thảm thiết vang lên, rồi lại thấy hai bóng người ấy bị hất
bắn lên không, bay đi ra xa và rớt trở xuống đất nghe “phịch, phịch”, nằm sóng
sượt không nhúc nhích.
Người phía tay phải
đã bị chiếc đồng chung chạm thẳng vào người, nên xương cốt đều gãy nát, còn
người phía trái đã cố gắng ngoi người đứng lên được, nhưng đôi chân lại lảo đảo
hai lượt và một ngụm máu tươi đã từ trong miệng bắn ra xối xả, cuối cùng hắn ta
lại té lăn quay trở xuống đất.
Chỉ trong một thế
võ mà Đồng Chung đạo nhân đã hạ sát được hai đối phương tràn tới đánh lén.
Nhưng lão ta vì thế cũng cảm thấy khí huyết trong mình có phần cuồng loạn. Và,
ngay lúc ấy, thì bỗng nghe khắp bốn bên có tiếng kêu kinh hoàng lên rằng:
– Nam Thiên Dã
Nhân.
Nam Thiên Dã Nhân
là người trước kia chỉ dùng đôi chưởng bằng xương bằng thịt hạ liên tiếp mười
sáu cao thủ trung nguyên. Trong võ lâm, tên tuổi của lão ta không ai không
biết, có thể nói khép tiếng một thời. Do đó, ngay như Đồng Chung đạo nhân là
một người tên tuổi được liệt vào hàng Ngũ Bá, mà khi nghe bốn tiếng “Nam Thiên
Dã Nhân” thì không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Và ngay trong lúc
ấy, Đồng Chung đạo nhân đã biết hai gã đàn ông vừa tràn tới đánh lén mình chắc
chắn là của Nam Thiên chứ không còn ai nữa.
Trên nền trời trăng
vẫn sáng vằng vặc, luồng gió đêm vẫn thổi mạnh.
Nam Thiên Đã Nhân
có một thân hình to lớn, tóc dài phủ tận vai, đôi mắt tròn xoe, vừa to vừa sáng
xanh lè, đưa đôi chân bước tới từng bước nặng nề, nhắm ngay Đồng Chung đạo nhân
tràn tới.
Bởi thế khắp gian
đại sảnh, không khí trở thành tỉnh mịch nặng nề và vô cùng ngột ngạt.
Trong bầu không khí
yên tĩnh đó, tựa hồ ai nấy đang nghe quả tim mình nhảy thình thịch liên tiếp.
Đồng Chung đạo nhân
vẫn trầm tĩnh như thường, nhưng tâm trang vô cùng căng thẳng...
Lão ta biết Thiên
Nam Dã Nhân tài nghệ không thua sút chi mình, nhưng giờ đây mình đã đánh nhau
ba trận với kẻ cường địch nhật là qua trận đánh nhau vừa rồi với Thanh Liên Hòa
Thượng, vị trụ trì của Kim Địch tự, lão ta bị tiêu hao rất nhiều sinh lực trong
ngườị. Như vậy trong khi Cùng Thần, Túy Quỉ, Thạch Cổ hòa thượng và bao nhiêu
người cùng phe khác chưa đến kịp, thử hỏi lão ta làm thế nào rút ra khỏi vòng
chiến? Do đó lão ta bất đắc dĩ phải vận dụng chân lực trong người sẵn sàng ứng
chiến, rồi gằn giọng nói:
– Nam Thiên Dã
Nhân. Ông định so tài bằng cách nào?
Đôi mắt Nam Thiên
Dã Nhân nhìn chòng chọc vào Đồng Chung đạo nhân, chiếu ngời ánh sáng xanh,
trông rất dễ kinh khiếp. Lão ta trầm ngâm trong một lúc, rồi há lên cười như
điên dại nói:
– So tài như thế nào à? Ha ha. Nếu ngươi có gan hãy đấu với ta
ba trăm thế võ, mãi đến chừng nào hai ta có người ngã ra chết thì thôi.
Đồng Chung nghe qua lời nói đó trong không khỏi kinh hoàng.
Tuy nhiên, lão ta cũng cất tiếng cười lạnh lùng đáp rằng:
– Nếu muốn đấu ba trăm thế võ thì đấu, Đồng Chung đạo nhân ta
đâu lại sợ hay sao?
Nam Thiên dã nhân tức giận gầm to một tiếng, nói:
– Nếu hôm nay chẳng phải ngươi chết thì là ta đây, mất mạng.
Này, Đồng Chung đạo nhân. Ngươi hãy chuẩn bị để lãnh cái chết đi.
Nói đoạn, đôi chưởng của lão ta liền vung lên cuốn ra một
luồng kình phong mãnh liệt, nhắm ngay Đồng chung đạo nhân cuốn thẳng tới.
Sức mạnh của luồng kình phong ấy, xem ra như có thể làm lắc lư
cả núi đồi.
Số người đang đứng chung quanh, không ai không lát mắt.
Đồng Chung đạo nhân nào chịu tỏ ra kém hơn đối phương, sẵn tay
phải dùng chiếc chuông đồng, trong khi tay trái dùng chưởng nhanh nhẹn phản
công trả lại.
Tức thì một tiếng “boong” vang lên, đi đôi với một luồng kình
phong lạnh buốt, mãnh liệt phi thường.
Khi chân lực của đôi bên vừa chạm thẳng vào nhau, thì nghe một
tiếng “ầm” như sấm động tháng ba, đồng thời cuồng phong dấy động ào, khiến cho
quần hùng đứng trong vòng ba trượng đều ùn ùn thoái lui ra sau.
Ai nấy chưa kịp nhìn rõ hai đối phương, thì lại trông thấy
bóng người chập chờn di động, rồi nghe liên tiếp hai tiếng “ầm, ầm” nhức óc
đinh tai. Thế là hai bên đánh mạnh đỡ thẳng qua hai thế võ nữa.
Qua hai thế võ ấy, đôi bên đều sử dụng chín phần mười chân
lực, nên sau khi cát bụi lắng xuống, kình phong tạm yên, thì mọi người trông
thấy Đồng Chung đang đứng sửng ở hướng đông, trong khi dã Nhân đang đứng sửng ở
hướng tây, cách nhau độ chừng ba trượng. Đôi bên đều giương to đôi mắt, nhìn
chòng chọc vào đối phương. Dưới bóng trăng lờ mờ, ai nấy đều nhìn thấy trên
khóe miệng của hai lão ta đang trào ra một vệt máu tươi đỏ ối.
Quần hùng ngơ ngác nhìn nhau, ai ai cũng đều thắt sắc kinh
hoàng...
Tích Hoa Công Tử cũng lẫn lộn giữa đám đông, nhưng vẻ mặt thản
nhiên lanh lùng, chỉ có đôi mắt không ngớt xoay chuyển.
Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên nhìn thấy mọi việc xảy ra trong
đêm nay quá bất lợi, nên trong lòng không khỏi thầm cuống quýt.
Trong tất cả số đám đong hiện diện, chỉ riêng Thiên Diện Nhân
Ma Đông Phương Tuyệt là tỏ ra đắc ý nhất.
Giữa lúc ấy sắc mặt của Vong Hồn đạo nhân trông vô cùng thiểu
não, tựa hồ như đang mếu. Riêng Chiêu Hồn và Vong Hồn cũng thừa lúc mọi người
đang chăm chú nhìn vào hai đối thủ, âm thầm chuồn đi mất.
Cuộc chiến tạm thời lằng dịu, song chẳng mấy chốc sau lại bùng
nổ.
Nam Thiên Dã Nhân gầm to một tiếng, rồi nhún mình lao vút lên
khoảng không, mớ tóc dài của lão không ngớt bay phất phơ, y phục cũng giũ trong
gió nghe rèn rẹt. Trong khi thân hình lão ta hãy còn lơ lửng trên không, thì đã
xoay tròn đôi chưởng, vận dụng toàn bộ chân lực trong người, bắt từ trên giáng
thẳng xuống đầu Đồng Chung đạo nhân.
Thế là ai nấy đều cảm thấy mặt đất như bị lắc lư, rung chuyển
rồi lại thấy Đồng Chung đạo nhân đưa chân phải lách ra xa, trong khi nửa thân
trên ngửa mặt nhìn về phía địch, hai tay bưng cứng chiếc đồng chung đưa cao
ngang ngực rồi xô mạnh ra ngoài...
Tiếng gió rít ầm ầm, tiếng nổ như trời long đất lở, khiến cát
bụi tung bay mịt mù, gian đại sảnh như lắc lư sụp đổ. Thế là đôi bên lại đánh
mạnh đỡ thẳng với nhau một thế võ nữa.