Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 57 - Phần 2

Trong khi chàng đang ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp bốn bên lòng đầy tuyệt vọng, thì bỗng lại trông thấy bên dưới viên ngọc to màu đỏ như máu kia chính là một khung cửa đá. Bởi thế chàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đưa tay xô mạnh, thì bỗng thấy cánh cửa kêu lên kèn kẹt, rồi từ từ mở to mắt ra.

Gia Cát Ngọc trông thấy tại phía trong khung cửa, có để một chiếc giường đá, và bên trên đang ngồi yên một vị lão tăng, diện mạo thanh tú, mày râu đều bạc trắng như tuyết, khiến ai nhìn đến cũng phải khâm phục kính nể.

Gia Cát Ngọc biết một người có thể ẩn cư dưới lòng suối lạnh muôn trượng này nhất định phải là một cao nhân tuyệt thế, nên bất giác cúi người thi lễ nói:

– Gia Cát Ngọc vô tình xâm nhập vào Thiền quan, khuấy rầy sự tĩnh tu, vậy xin thánh tăng hãy rộng lòng tha thứ cho cái tội mạo muội của tại hạ.

Nào ngờ chàng nói đến hai lượt mà vẫn thấy vị lão tăng ấy ngồi trơ trơ, không hề nhúc nhích. Khi chàng xem kĩ lại thì mới biết vị lão tăng này đã tây quy Cực lạc từ năm tháng nào rồi.

Do đó trong lòng chàng hết sức ngạc nhiên, đưa chân bước quanh khắp gian nhà đá, và trong lòng không khỏi thầm kêu quái dị. Vì gian nhà đá này lại chính là nơi gửi xác của vị cao tăng đời Hán, có tên là Diễm Lôi. Còn dòng suối lạnh này lại chính là Cửu U Tuyền, tức nơi trước đây Lãnh Diện Hoa Đà có nói đến.

Dòng thác Đào Hoa và dòng suối Cửu U Tuyền là hai đại kỳ thủy, một âm một dương. Nếu ai gặp phải một trong hai dòng nước ấy, thì nó sẽ gây nhiều điều tai hại, trái lại, nếu gặp được cả hai nơi, thì nó có thể thay đổi hình dáng và xương cốt của con người.

Chàng nhớ lại lời nói ấy của Lãnh Diện Hoa Đà thì bất giác đưa cao cánh tay lên.

Quả nhiên chàng trông thấy màu da đen sạm của mình đã bay đi từ lúc nào, trái lại khắp thân người chàng da thịt đều trở thành trắng mịn, đỏ hồng chẳng khác nào một cô gái sống trong nhung lụa khuê các.

Gia Cát Ngọc không khỏi hết sức mừng rỡ.

Có phải chàng mừng rỡ vì mình đã khôi phục được dung mạo xinh đẹp như xưa chăng? Không. Lẽ đương nhiên chàng có thể khôi phục lại được hình dung xinh đẹp tuấn tú là điều đáng mừng, nhưng một việc làm cho chàng vui mừng không tả xiết, ấy chính là chàng đã lấy được pho bí kíp của Diễm Lôi trong tay Phi Long Thiền Sư. Bức lụa vàng bé nhỏ ấy, sau khi bị dòng nước làm cho ướt đẫm. Thì những lược đồ khó hiểu kia đều bay đi sạch trơn, mà giờ đây bên trên đã hiện rõ những vần chữ son dày đặc.

Gia Cát Ngọc quá vui mừng, nên quên đi việc mình đang rơi vào một cảnh vô cùng nguy hiểm và nhanh nhẹn đưa mắt chăm chú đọc từng câu từng chữ một, cố tìm hiểu ý nghĩa thâm sâu bên trong rồi lại bắt đầu đứng lên luyện tập. Chàng càng đọc và càng suy ngẫm thì thấy pho bí kíp này càng hết sức cao tuyệt, lại hết sức kỳ ảo khó lường.

Cũng may là gian nhà đá này chìm sâu bên dưới dòng sông, hơn nữa, những thức ăn có chất bổ dưỡng lâu ngày như tùng tử và hoàng tinh của vị cao tăng để lại vẫn hãy còn có thể dùng được. Do đó Gia Cát Ngọc một mặt lo luyện tập và tìm hiểu những võ công trong pho bí kíp, một mặt khác nếu đói thì đã sẵn thức ăn khát thì đã sẵn nước uống, nên thời gian trôi đi, chính chàng cũng không biết là bao lâu.

Và sau đó tất cả những môn võ học ghi chép trong pho bí kíp của Diễm Lôi đều được chàng tìm hiểu và rèn luyện tinh tường. Chừng ấy chàng mới đến trước thân xác của vị thánh tăng cúi lạy rồi lách mình ra khỏi cửa, trở ra dòng nước lạnh bên ngoài.

Tài nghệ của chàng lúc bấy giờ nếu so với lúc mới vừa bị đánh rơi xuống dòng nước lạnh này thì có thể chênh lệch nhau một trời một vực.

Do đó chàng bắt từ dưới đáy nước sâu vượt lên một khoảng đường bằng phẳng. Hơn nữa những con rắn vàng mù mắt hung dữ chung quanh, chàng lại càng chẳng xem nó vào đâu nữa.

Sau khi chàng rời khỏi đầm nước, thì lại đắn đo suy nghĩ một lúc rồi liền phi thân lướt thẳng về phía Hạ Lan Sơn. Đến khi chàng tới Vô Tình Cốc thì thấy chỉ còn cách ngày đại hội đêm Trung thu có mấy hôm nữa. Vì vậy Thạch Cổ hòa thượng và Mạc Sầu sư thái đều đã rời khỏi sơn cốc ra đi về phía đông từ lúc nào.

Hai cô gái được gặp mặt chàng thì vui mừng không tả xiết. Nhất là Tiểu Thành cô nương, khăng khăng đòi Gia Cát ca phải dẫn nàng đi tham gia cuộc đại hội đêm Trung thu mới nghe.

Gia Cát Ngọc vì không thể chối từ nên buộc phải hỏi ý kiến song thân và cuối cùng để Xích Diễm Tàn Chưởng ở lại trông chừng sơn cốc còn chàng và hai cô gái cùng ngồi trên lưng con chim ưng lướt thẳng về hướng đông. Tuy con chim ưng vỗ cánh tung bay một ngày nghìn dặm, chở cả ba người bay đi rất hối hả, nhưng khi cả ba đến Huyết hải thì chậm đi một bước rồi.

Dưới ánh trăng thanh, gió đêm lồng lộng, họ cúi mặt nhìn xuống bên dưới, thấy bóng người không ngớt chập chờn di động, do đó cả ba liền từ trên nền trời cao phi thân xuống, nhắm ngay đám đông bay nhanh tới như một cơn gió hốt.

Gia Cát Ngọc kể từ sau khi tìm hiểu và tập rèn được những môn võ học bí truyền của Diễm Lôi, thì tài nghệ đã tiến bộ vượt bậc, hơn nữa, chàng lại được dòng thác Đào Hoa và dòng nước Cửu U Tuyền trui rèn luyện cơ thể nên đôi mắt và đôi tai sáng suốt thính nhạy hơn người rất nhiều. Do đó, nên tuy còn cách xa đám đông mấy mươi trượng mà chàng đã trông thấy rõ diện mục của số người hiện diện nơi đó.

Chàng thấy lão già đang đứng ngó về phía bóng trăng sáng, chính là Thiết Chỉ Cái, một con người lòng dạ hào hiệp phi thường. Và sát cạnh lão ta không ai khác hơn là Thạch Kinh Thiên, một nhân vật có tiếng là hào phóng. Đối diện với hai người ấy, lại có Xích diện thần long đang đứng sát vai với một vị đạo trưởng che mặt.

Bốn người ấy đang xì xầm bàn tán riêng với nhau, trong khi khắp chung quanh, những đệ tử của Cái bang và những nhân vật lục lâm trong mười ba tỉnh đang đứng đông nghẹt.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, thì trong lòng rất vui mừng, vung mạnh đôi cánh tay ra, phi thân lướt tới nhanh như một con rồng bay trên mây.

Thiết Chỉ Cái và số người chung quanh nào biết đây là chàng nên vừa thoáng qua, không khỏi giật mình kinh hãi, không ai bảo ai, cùng một lúc vung chưởng đánh mạnh về phía bóng đen ấy.

Bốn người vừa mới vung chưởng đánh lên, thì bỗng nghe có một tiếng gọi khẽ rằng:

– Đại ca, tiểu đệ là Gia Cát Ngọc đây.

Khi vừa mới nghe ba tiếng Gia Cát Ngọc lọt vào tai, thì bốn người ấy nhanh nhẹn thu chưởng trở về. Khi thân hình của chàng vừa từ trên cao đáp yên xuống đất, thì vị đạo sĩ che mặt đôi mắt bỗng chiếu sáng ngời nói:

– Đã có thiếu hiệp đến đây, thì mọi sự tất được giải quyết dễ dàng, bần đạo xin cáo lui đi.

Câu nói vừa dứt, thì vị đạo sĩ che mặt ấy bỗng quay người phi thân lướt đi như gió.

Gia Cát Ngọc không khỏi ngạc nhiên nói:

– Đại ca. Người ấy là ai thế?

Thiết chỉ cái mặt đầy vẻ ngạc nhiên đáp rằng:

– Lão tam. Việc này có lẽ không phải là nằm mơ chứ?

Gia Cát Ngọc chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Uyển và Mai Tiểu Thanh cũng đã phi thân lướt tới nơi, Tiểu Thanh cười khẽ hỏi:

– Xin Quan tiền bối hãy an lòng. Ngọc ca ca của tôi chẳng những thoát khỏi Lạc hồn trì mà trái lại, còn gặp kỳ duyên nữa là khác.

Sau khi cô gái ấy xuất hiện, thì mọi người mới biết được Kim Cô Lâu đang đứng trước mặt mình chính là Gia Cát Ngọc chứ không phải ai giả mạo nữa. Đáng lý ra, chàng vừa thoát khỏi cái chết, và cùng gặp mặt được mọi người thân yêu, thì phải hỏi han không có biết bao nhiêu là công việc, nhưng vì giờ đây nguy cơ đã đến trước mắt nên Thiết Chỉ Cái vô cùng sốt ruột, đôi mắt sáng ngời rồi bỗng đưa tay kéo lấy Gia Cát Ngọc cuống quýt nói:

– Lão tam. Hãy mau theo ta đến đây đã.

Câu nói vừa dứt, thì liền kéo Gia Cát Ngọc vượt qua ngọn núi chạy bay về hướng đông.

Số người hiện diện tựa hồ ngoại trừ Tư Đồ Uyển và Mai Tiểu Thanh ra còn thì ai nấy đều hiểu nguy cơ trước mặt là gì rồi, nên vừa trông thấy Thiết Chỉ Cái và Gia Cát Ngọc phi thân lướt đi, thì không ai bảo ai, cũng nhanh nhẹn lao thoắt lên, rồi co giò chạy nhanh bám sát hai người.

Thiết chỉ cái vừa chạy vừa kể rõ mọi việc đã xảy ra cho Gia Cát Ngọc nghe, khiến chàng phải kinh hoàng đến mồ hôi lạnh tuôn ướt cả áo.

Thì ra vị đạo nhân che mặt hối hả bỏ đi khi nãy, chính là Ly Hồn đạo nhân trong Bất Quy Cốc. Ông ta đến đây để nói rõ cho số người của Thiết Chỉ Cái nghe, về mọi bí mật trong cuộc đại hội đêm nay. Ông ta cho biết Đông Phương Tuyệt có ý nổi lên xưng bá trong võ lâm, nên đã đặt hai cạm bẫy tại Cửu Hồi Cốc và Lạc Phách Phong định sẽ khiêu khích cho số võ lâm đồng đạo ra chém giết lẫn nhau, hầu làm suy yếu thực lực của phe chính phái, và nhân đó lão ta bước lên ngôi vị minh chủ võ lâm dễ dàng hơn.

Hơn nữa, một việc làm cho ai nấy đều phải kinh hãi, đấy chính là cái mưu gian trong mưu gian của Thất Khuyết Đạo Nhân. Lão ta chẳng những có ý định sẽ thừa lúc các phái đánh nhau đến sức cùng lực kiệt, thì ra tay thủ lợi một cách dễ dàng, mà hơn nữa, lão ta lại cho đặt bên dưới Cửu Hồi Cốc và Lạc Phách Phong một số địa lôi hỏa pháo, với ý định là để sát hại tất cả số người của Cùng Thần, Túy Quỉ, Thạch Cổ hòa thượng, Mạc Sầu sư thái và tất cả những nhân vật quan trọng của các môn phái ở Trung Nguyên, hầu không còn ai dám đứng ra đối kháng hành động chiếm đoạt ngôi vị minh chủ của lão tạ. Gia Cát Ngọc nghe qua, không khỏi hết sức bực tức nói:

– Thời cơ quá ư cấp bách, vậy chúng ta hãy chia nhau làm nhiều đường, để đi đến các nơi cứu viện cho kịp thời. Ở Cửu hồi cốc có chúng ta đi đến là đủ rồi, nhưng nếu ở Lạc Phách phong không tìm Hắc y diêm la thì...

Thiết Chỉ Cái cố nhiên là đã đoán biết được ngụ ý trong lời nói của chàng nên vội vàng đáp:

– Nếu vậy, thì chúng ta hãy mau lên đường gấp đi.

Nói dứt lời, hai người liền chia tay và Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn lướt đi trước, còn Tư Đồ Uy thì dẫn ái nữ nối gót chạy theo sau. Số người khác, cũng nối gót kéo đến ngọn Lạc phách phong.

Đôi chân của Gia Cát Ngọc chạy nhẹ nhàng như hành vân lưu thủy, và khi đến Cửu hồi cốc thì trông thấy Cùng thần, Túy Quỉ và ba môn phái Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoa sơn đang đánh nhau đến mức kiệt lực. Đứng từ xa chàng trông thấy hai phe người nào người nấy sắc mặt đều tái nhợt, y phục ướt đẫm máu tươi nên không khỏi kinh hãi.

Nhưng có một việc làm cho chàng kinh hãi nhất, chính là việc Cùng thần và Túy Quỉ đang bị vây khốn trong trận và bỗng phá lên cười ghê rợn, rồi vung bốn chưởng lên quy tụ chân lực, định sẽ đánh nhau một thế sống chết.

Số đệ tử của ba môn phái Thiếu Lâm, Võ đương và Hoa sơn được sự xuất lĩnh của ba vị chưởng môn, người nào người nấy thân hình lắc lư, đôi chân lảo đảo, kẻ siết chặt thiền trượng, người đưa cao đôi chưởng hoặc nắm chặt quả đấm, tuốt trần kiếm thép, chuẩn bị đánh nhau một trận sống chết cuối cùng.

Bỗng nhiên bóng người bất thần di động và xem ra cuộc giao tranh chết sống ấy sẽ bùng nổ tức khắc.

Chính vì thế nên quả tim của Gia Cát Ngọc không khỏi nhảy nghe thình thịch, quát to rằng:

– Hãy dừng tay lại.

Chàng vận dụng hết chân lực từ đơn điền quát to một tiếng, khiến cho núi đồi đều lắc lư. Số người giao tranh ấy, tuy đều là cao thủ thượng thặng trong võ lâm, song vì giờ đây họ đã kiệt sức cả, nên vừa nghe qua tiếng quát, ai nấy đều không khỏi kinh hoàng, thân hình lảo đảo, nhanh nhẹn thối lui ra sau năm bước dài.

Kịp khi mọi người nhận rõ diện mục của chàng thì không khỏi trợn mắt há mồm, kinh hoàng thất sắc.

Do đó không khí chung quanh liền trở thành im phăng phắc. Và cuối cùng Túy Quỉ và Cùng thần bỗng hiện lên một nụ cười sảng khoái, thong thả ngồi bẹp xuống đất.

Trong khi đó Nhất Diệp Đạo Trưởng và Đại Hoang Chân Nhân, Tiềm Long thiền sư đều cất tiếng cười thảm não, rồi lại cất giọng rung rung nói:

– Kim Cô Lâu. Thực không ngờ chúng ta đây lại mắc mưu gian của người. Thôi thế là xong. Thế là xong. Người đã có ý giết sạch cả võ lâm anh hào, thì giờ đây người hãy cứ xuống tay cho sớm đi.

Tiếng nói vừa dứt, thì ba vị chưởng môn của ba môn phái ấy cũng như số đệ tử của họ đều lảo đảo đôi chân, té bẹp xuống đất.

Gia Cát Ngọc vội vàng nói:

– Các vị tiền bối chả lẽ đến giờ phút này vẫn chưa hiểu sự thật là thế nào hay sao? Được. Này Đại hoang tiền bối, xin ông hãy xem qua một vật này rồi sẽ nói sau.

Nói dứt lời, chàng bèn thò tay vào áo, lấy chiếc hộp cây mà trước đây Ly Hồn đã tặng cho, đưa hai tay trao lại cho lão ta một cách cung kính.

Đại Hoang Chân Nhân tay nhận lấy và xem qua, tức thì khắp cả người không ngớt run rẩy, cố sức tàn gào lên một tiếng to rằng:

– Nghiệt chướng. Người chọc tức chết ta đi thôi.

Vừa quát lão ta vừa vận dụng chân lực còn sót lại trong người vung chưởng nhằm thẳng vào Bàn Côn, tức người đệ tử tại gia mất đi một chân của phái Hoa sơn kia giáng thẳng xuống.

Gã Bàn Côn ấy liền ngã ra chết tốt ngay sau đó. Nhưng Đại Hoang Chân Nhân cũng ụa lên một tiếng thật to, rồi hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối.

Trong chiếc hộp ấy là cái chi thế?

Thì ra bên trong chiếc hộp cây đó có đựng Thiết thủ lịnh của Thất Khuyết Đạo Nhân, đồng thời lại có đính kèm thêm một bức lụa trắng, bên trên viết dày đặc những chữ, bảo Bàn Côn đợi đến sau khi phái Hoa sơn bị sát hại, thì đặt điều nói láo với vị chưởng môn phái này, để đổ trút tất cả trách nhiệm ấy lên đầu Kim Cô Lâu.

Nhất diệp đạo trưởng của phái Võ Đương sau khi xem qua những dòng chữ trên mảnh lụa trắng ấy, thì sắc mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nói:

– Nếu thế chả lẽ việc đốt cháy Thượng thanh cung...

Câu nói chưa dứt, thì Tư Đồ Uy và ái nữ của lão cũng vừa chạy đến nơi. Xích diện thần long bèn lên tiếng nói ngay rằng:

– Xin chưởng môn chớ quá đa nghi, kẻ đốt cháy Thượng thanh cung ấy chính là một kẻ khác.

Tiềm Long đại sư đang ngồi yên dưới đất, bỗng vung mạnh đôi tay áo rộng đứng phắt dậy, cất giọng nói rằng:

– Có ai lại không biết giữa Xích diện thần long người và Kim cô lâu là tình cha vợ chàng rể. Vậy chả lẽ kẻ đã sát hại cả nhà Vân Thê đệ tử tại gia của phái Thiếu Lâm cũng lại là một người khác nữa hay sao?

Đôi mày kiếm của Gia Cát Ngọc liền nhướng cao, đang định tràn tới gây sự, nhưng bất thần từ cửa sơn cốc có một bóng người đang phi nhanh tới. Và bóng người ấy khi hãy còn cách đám đông khá xa, là đã to tiếng nói rằng:

– Lời nói của chưởng môn không sai tí nào hết. Cả nhà cửa của đệ tử bị nạn, tuyệt đối không phải là hành động của Gia Cát Ngọc thiếu hiệp đâu.

Tiềm long đại sư đưa mắt nhìn về bóng người đang lướt tới ấy thì không khỏi giật mình kinh hãi, kêu lên rằng:

– Vân Thê. Lời nói ấy của người có đúng sự thật không?

Thì ra bóng người vừa lướt tới lúc bấy giờ đã tiến đến át mọi người, và ai nấy nhìn rõ, thì thấy đó là một người ăn mặc y phục theo nho sinh, tuổi trên bốn mươi, sắc mặt vô cùng tiều tụy, buồn bã.

Người ấy dừng chân đứng yên lại, rồi hạ giọng than dài rằng:

– Khải bẩm chưởng môn, cả nhà của đệ tử gặp nạn, thực ra chính là hành động tàn ác của Tích Hoa Công Tử. Suốt mấy tháng nay đệ tử đi khắp chốn giang hồ để truy tìm sự thực, nhưng chẳng ngờ ngày hôm nay mới được toại nguyện.

Cùng Thần và Túy Quỉ sau một lúc điều hòa hơi thở để chữa trị nội thương, chân lực đã khôi phục được ba phần mười nên khi nghe qua liền đứng phắt dậy, cất tiếng cười không ngớt.

Ba vị chưởng môn của ba môn phái lớn, biết mình đã vô tình phạm phải một sự sai lầm to tát, nên sắc mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, cúi đầu không biết nói chi cả.

Con người cải trang làm Huyết Hải Chuyển Luân vlVương kia, trông thấy mọi mưu gian đã hoàn toàn đổ vỡ, nên trong lòng hết sức kinh hoàng. Tuy nhiên hắn ta là một kẻ biết tự lượng sức nên lén liếc mắt ra hiệu rồi cùng số nha trảo của Huyết Hải âm thầm bỏ chuồn êm.

Tư Đồ Uyển trông thấy thế bèn kêu lên một tiếng kinh hoàng rằng:

– Ngọc đệ đệ. Hãy mau ngăn bọn tặc đảng ấy lại chớ để cho chúng nó thoát đi.

Giọng kêu kinh hoàng của nàng đã làm cho Nhất Diệp Đạo Trưởng Đại Hoang Chân Nhân và Tiềm long đại sư đều bừng tỉnh trở lại, do đó trong lòng ba vị chưởng môn này lửa giận liền cháy lên bừng bừng, nhanh nhẹn vung hai cánh tay, tràn tới chặn lấy bước tiến của bọn nha trảo Huyết hải.

Tiềm Long đại sư đôi mắt trợn to như nảy lửa, gầm lên một tiếng ghê rợn, rồi vung ngọn thiền trượng lên rít gió vèo vèo, nhắm ngay gã Huyết Hải Chuyển luân vương giả mạo kia quét thẳng tới một thế võ như có thể xô bạt được cả núi đồi.

Lão ta không biết gã Huyết Hải Chuyển luân vương ấy là một người khác giả mạo, nên khi vung ngọn thiền trượng đánh ta, lão ta đã sử dụng toàn chân lực trong người mình. Bởi thế qua một tiếng phình to, tức thì máu thịt đã bay tung tóe.

Lão ta đã ra tay trước tiên, thì Đại Hoang Chân Nhân và Nhất diệp đạo trưởng nào cũng chịu khoanh tay đứng yên nhìn? Vì bao nhiêu sự căm hờn, bao nhiêu lòng oán hận, do bọn Huyết hải đã gây ra, giờ đây họ đổ trút lên đầu của bọn nha trảo Huyết hải này mới hả dạ.

Bởi thế bóng người liền di động chập chờn kiếm thép vung lên vun vút, máu rơi thịt đổ tơi bời. Và mười mấy tên nha trảo của Huyết hải địa khuyết chỉ trong chớp mắt đều hồn du địa phủ.

Ba vị chưởng môn bỗng cất tiếng than dài rồi từ từ quay mặt lại ngó thẳng về phía Gia Cát Ngọc thi lễ nói:

– Ba anh em chúng tôi nhất thời không suy nghĩ chín chắn, nên lầm mưu gian của kẻ địch, vậy mong thiếu hiệp chớ bắt tội cho.

Lúc ấy, Gia Cát Ngọc đang thi lễ với Cùng thần và Túy Quỉ nên vừa nghe lời nói ấy, thì liền quay người lại, cúi đầu thi lễ thực sâu đáp:

– Ba vị tiền bối tuyệt đối chớ nên áy náy, những việc ấy đều là cái sai của tại hạ vì tại hạ không kịp thời điều tra tìm hiểu chân tướng của mọi việc đã xảy ra nên mới để liên lụy tới...

Nhất Diệp Đạo Trưởng Đại Hoàng chân nhân và Tiềm Long đại sư nghe lời nói ấy của Gia Cát Ngọc lại càng tỏ vẻ vô cùng xấu hổ nói:

– Thiếu hiệp chớ nên nói nữa, ba chúng tôi xin đại diện cho ba môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn bằng lòng giúp cho thiếu hiệp mọi việc làm chi mà thiếu hiệp cần đến, hầu lấy đó chuộc lại cái lỗi lầm đã qua.

Gia Cát Ngọc tươi cười nói:

– Nếu thế thì Gia Cát Ngọc tôi xin tuân mệnh. Giờ đây tôi xin yêu cầu ba vị tiền bối hãy xuất lãnh đệ tử gấp rút rời khỏi sơn cốc này.

Ba người vì không hiểu lời nói của chàng có ngụ ý gì nen không khỏi lộ vẻ sửng sốt.

Gia Cát Ngọc trông thế lại tươi cười nói tiếp:

– Bên dưới Cửu Hồi Cốc này đã bị Thất Khuyết Đạo Nhân chôn địa lôi hỏa pháo, do đó hiện giờ tại đây vô cùng hiểm nguy và tại hạ hiện đang bận nhiều việc quan trọng không thể ở đây hầu nữa.