Đại Hùng và Nghi Tĩnh - Chương 10 phần 1
Chương 10
Tổng bộ của Phi Ưng đặc công, cánh cửa phòng chuyên án bị đẩy ra, thân ảnh thon dài tinh tế, không tiếng động tiêu sái tiến vào.
Bàn tay nhỏ bé trắng noãn, cầm một cái túi giấy, một tay kia ôm một đống tư liệu. cô buông chồng tư liệu, đổ từ bên trong ra một xấp ảnh chụp, lại bật điện, mở bóng đèn điện chiếu sáng.
Cô đem những bức ảnh chụp đặt trên máy chiếu, bức ảnh lập tức được phóng đại, chiếu hình lên trên tường, mọi chi tiết đều rõ ràng trước mắt, không có gì quên.
Trên khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn, vẻ mặt chuyên chú bình tĩnh, con người sau thấu kính, nhìn chăm chú vào hình chiếu trên tường.
Cô xem từng bức ảnh, mỗi bức đều cẩn thận xem xét thận trọng. Xem xong những bức ảnh, cô lẳng lặng tự hỏi trong chốc lát, mới lại cúi đầu, lật xem những tư liệu ghi chép, báo cáo khám nghiệm tử thi cùng bản đồ, từng động tác đều rất bình tĩnh.
Cánh cửa phòng chuyên án, lại một lần nữa bị đẩy ra, có người đứng ở cửa.
Cô ngẩng đầu lên, bởi vì ánh sáng chênh lệch với bên ngoài, nên con ngươi nheo lại.
“Nghi Tĩnh?”
“Tôi ở trong này.” cô trả lời.
Người ngoài cửa mạn khai bộ pháp, đi vào phòng chuyên án, ánh sáng chiếu vào người kia, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan khắc sâu kia.
“Tổ bảo vệ cô nói cho tôi biết cô vừa mới về tổng bộ.” Lệ Đại Công cau mày, cúi đầu nhìn cô.
“Chúng ta đã nói, trước khi hung thủ sa lưới, cô không nên ở một mình.” Hắn tìm trong chốc lát, mới phát hiện cô ở trong này.
“Tôi biết.” cô ngẩng đầu, biểu tình kiên nghị.
“Nhưng mà, tôi còn phải nghiên cứu vụ án mạng này.”
“Cô nên nhận được sự bảo hộ.”
Cô người trước màn hình chiếu, nhìn đống ảnh chụp phân tán, tư liệu, cùng với bộ ảnh chụp bản đồ giải phẫu thi thể người.
“Đây là công việc của tôi, tôi phải hoàn thành.” Cô càng kiên định trả lời, hình ảnh phản chiếu trong kính mắt, hai tròng mắt sau thấu kính, hiện lên một tia cuồng nhiệt cực kỳ bé nhỏ.
Đây là công việc của cô, bất luận vụ án mạng như thế nào, cô cũng có thể bình tĩnh, thong dong xử lý. Tâm tư cô bình thản, bất luận là lực tổ chức hoặc sức quan sát, đều tốt kinh người. Cô nhớ rõ phần đông bộ dạng tội phạm, bối cảnh, tư liệu, thậm chí là hình thức phạm tội.
Cô, xinh đẹp, bình tĩnh, trí tuệ.
Cô hoàn mỹ không sứt mẻ.
Cô là Đinh Nghi Tĩnh.
Hai tay trắng noãn, buông tài liệu trong tay, cô nhẹ nhàng đứng dậy, dáng người trong bộ đồng phục mùa đông, càng có vẻ tinh tế thon dài.
“Cô có thể đem tài liệu đến phòng họp để xem.” Lệ Đại Công nói, con ngươi đen nhìn cô, sâu sắc phát hiện, vẻ mặt của cô có chút bất đồng.
Một trân tiếng bước chân dồn dập, lại ở phía sau, từ xa đến gần, bang bang hương phòng chuyên án chạy tới, thanh âm thật lớn cũng tùy theo mà vang lên.
“Nghi Tĩnh! Em ở trong này sao?” Hùng Trấn Đông gầm rú thanh âm từ đầu hành lang nhanh chóng tới gần.
“Mau trả lời anh đi, người của đội em trả lời, sau khi em trở về đã không thấy tăm hơi.” Đội viên của Phi Ưng, nghĩ đến tổng bộ là nơi an toàn nhất, lại không nghĩ rằng, tên hung thủ kia đã mặc đồng phục mùa đông nghênh ngang tiêu sái mà vào được!
Lệ Đại Công quay đầu, đang muốn mở miệng, một bàn tay mềm mại nhỏ bé, lại áp sát trên khuôn mặt hắn, đem mặt hắn tiến lại gần.
Mặt Nghi Tĩnh gần ngay trước mắt, biểu tình ôn nhu thâm tình.
“Đại Công, cám ơn amh đã quan tâm em.” Cô nhẹ giọng nói, kiễng mũi chân lên, đôi môi êm dịu non mềm tiếp cận hôn hắn, đến mức kinh ngạc.
Hai cánh môi chính là vừa mới khẽ khàng chạm vào, Lệ Đại Công phản ứng ngay lập tức, cầm thắt lưng mảnh khảnh của cô, đẩy sang một bên.
Cùng nháy mắt, ngoài cửa vang lên tiếng rít gào phẫn nộ.
“Các người đang làm cái quái gì vậy?”
Lệ Đại Công quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hùng Trấn Đông hai mắt đỏ bừng, bởi vì phẫn nộ mà toàn thân run run, bàn tay thật to đã nắm thành quyền, thân thể cao lớn xông lên trước.
Cũng tại nơi này, đồng thời người đứng ở sau lưng Hùng Trấn Đông đang đằng đằng sát khí, cũng là chậm nửa nhịp tới, vẻ mặt tái nhợt Nghi Tĩnh.
Cô vừa cùng John đi điều tra ở hiện trường án mạng, trở lại Phi Ưng tổng bộ, định tới phòng hồ sơ trước, đi lấy hồ sơ các vụ án mạng từ hai năm trước. không nghĩ tới vừa mới tìm ra hồ sơ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm vang lên của Hùng Trấn Đông, dường như giống đại kim cương một bên chạy, một bên gào thét tên cô.
Cô chạy ra khỏi phòng hồ sơ, theo không kịp hắn chạy nhanh như vũ bão, chạy theo chậm so với hắn mấy giây, vừa mới mở miệng gọi hắn lại, tầm mắt lại nhìn thấy trong phòng chuyên án, một cảnh tưởng bất khả tư nghị.
Toàn thân Nghi Tĩnh máu như đông cứng tại chỗ, tại một giây, tất cả đều lạnh thấu.
Cô tận mắt nhìn thấy, giữa phòng chuyên án, “chính mình” đang ỷ ôi bên cạnh Lệ Đại Công, ngửa đầu, vẻ mặt ái mộ mà sùng bái.
Tất cả mọi người đều cứng lại rồi, chỉ có “Nghi Tĩnh” trong phòng chuyên án, còn cong đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười yếu ớt. cô nhìn Hùng Trấn Đông liếc mắt một cái, ý cười càng sâu, sau đó lại muốn hôn Lệ Đại Công….
Tiếng gầm gừ thật lớn, chấn động lỗ tai của mọi người bị ong ong ảnh hưởng.
“Mẹ nó!”
“Hùng Trấn Đông cũng nhìn không được nữa, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ mặt dữ tợn vọt vào trong phòng chuyên án.
Nghi Tĩnh ngoài cửa đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Khôn xong, hắn hiểu lầm!
Chính là ngày trước thấy hình ảnh cô cùng Lệ Đại Công , Hùng Trấn Đông đã nổi giận lôi đình. Hiện tại, hắn còn tận mắt nhìn thấy “cô” hôn Lệ Đại Công, khẳng định đã tức giận đến mất lý trí, không biết sẽ làm ra cái sự tình gì đây.
Sự tình phát sinh thật sự mau, cô thậm chí còn chưa kịp ra tiếng.
Hùng Trấn Đông đã vọt vào phòng chuyên án, thân thủ giận dữ, bàn tay to lại không nắm đấm về phía Lệ Đại Công, ngược lại mãnh lực một chưởng, nắm lấy tóc “Nghi Tĩnh’, đem cô cả người dùng sức nhấc lên, cách mặt đất lên tới 10cm, còn cuồng nộ dùng sức lắc qua lắc lại.
“Ngươi là tên chết tiệt biến thái, dám dùng mặt lão bà ta để làm cái gì đây?!” Hùng Trấn Đông tức giận gào thét, từng câu từng chữ thoát ra nằm ngoài dự liệu của mọi người đang đứng bên ngoài, chỉ thấy bàn tay to của hắn tạo thành nắm đấm, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn kia nện xuống.
Lực đạo của quả đấm vô cùng lớn, trước khi đấm lên khuôn mặt nhở nhắn một giây, đột nhiên ngừng lại một chút.
Dựa vào, tên biến thái đáng chết, dám chỉnh hình giống y như Nghi Tĩnh. Cho dù hắn bị bức đến điên rồi, biết rõ người này là giả dạng, không phải Nghi Tĩnh mà hắn âu yếm, nhưng vẫn là không có biện pháp, đối với khuôn mặt kia xuống tay.
Bất quá, đấm không được mặt, hắn cũng không nhất thiết là không được ra tay, muốn đánh người không phải chỉ có một cách!
Nắm đấm thép lập tức như tia chớp thay đổi phương hướng, Hùng Trấn Đông nheo lại mắt, nhắm ngay bụng tên gia hỏa kia, như đánh vào bao cát, dùng hết toàn lực đấm thật mạnh.
“A!”
Tiếng kêu đau vang lên, thân hình gầy bay lên, đập thật mạnh lên vách tường, sau đó mới chậm rãi rơi xuống dưới, xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng rên rỉ, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra tơ máu tươi.
Hùng Trấn Đông còn không chịu dừng tay.
Hắn bước đi qua, xoay người lấy tay, lại đem tên gia hỏa kia nắm cổ áo dựng lên.
“Ngươi,mắt ngươi có bị mù sao? Cư nhiên dám có chủ ý với lão bà ta? Ta nói cho ngươi biết, hàng giả chính là hàng giả, vĩnh viễn không có khả năng là thật!” hắn bàn tay to phấn chấn, đem tên vương bát đản xách đến trước mắt, đối với gương mặt giả mạo rít gào, một chữ so với một chữ rống lớn tiếng.
Tên kia rủ xuống trên tay hắn, bị đánh cho đến mức không còn sức để thở nhưng vẫn gian nan giật giật miệng.
Hùng Trấn Đông ngừng tay, nheo lại ánh mắt.
“Ngươi nói cái gì?”
Tên kia lại há mồm giật giật.
“Nói lớn tiếng lên!” hắn càng dùng sức phe phẩy.
Máu tươi tràn đầy miệng, từ chối trong chốc lát, mới lại mở ra.
Tiếng thét nữ nhân chói tai vang lên.
“Ta kêu ngươi cút ra!”
Nháy mắt tiếp theo, trong tay tên gia hảo, đột nhiên xuất hiện một cương đao, hung hăng hướng hắn chém tới. Đem cương đao kia, đao phong dài mà lợi hại, hơn nữa tên này tránh qua mười mấy người, đối với cách dùng đao vô cùng quen thuộc, Hùng Trấn Đông nhất thời né tránh không kịp, trên cánh tay xuất hiện một đạo vết thương thật dài.
Máu tươi lập tức phun ra, nhiễm đỏ cả quần áo hắn.
Nghi Tĩnh đứng ở ngoài cửa, ngực giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy. sắc mặt cô tái nhợt, tim đập thật nhanh, thấy Hùng Trấn Đông bị thương, so với tận mắt nhìn thấy hung thủ kia, càng làm cho cô sợ hãi vạn phần.
Hai bàn tay hắn trống không, trong khi trong tay hung thủ lại có hung khí sắc bén. Cô rõ ràng nhớ rõ, thủ pháp dùng dao của hung thủ, thuần thục bao nhiêu, nếu một khi không cẩn thận, Hùng Trấn Đông sẽ….
Một loạt hình ảnh tưởng tượng, hiện lên trong đầu cô, cô bối rối mà vội vàng, thậm chí bước vào phòng chuyên án, vội vã muốn cảnh báo hắn.
Một bên Lệ Đại Công, cũng có động tác, muốn trợ giúp.
“Tất cả không cần lại đây!” Hùng Trấn Đông cũng không quay đầu lại, tầm mắt không rời khỏi đao phong lợi hại.
Khóe miệng nhiễm huyêt, gợi lên nụ cười âm lãnh. Ngũ quan tú lệ gợi lên biểu tình đáng sợ, cảm giác chẳng những đột ngột mà cực kỳ quỷ dị.
“Ngươi thô lỗ, không biết xấu hổ, dã thú không hiểu đạo nghĩa.” Tên đó nâng cánh tay lên, xoa xoa khóe miệng, quệt qua vệt máu, thân thể bởi vì ham thích máu mà trở nên hưng phấn, run run nhè nhẹ.
“Ta muốn làm thịt ngươi, sẽ đem ngươi chặt thành từng khối từng khối.”
Đao phong đột thử, mãnh liệt đâm vào ngực Hùng Trấn Đông, lại bị hắn linh hoạt né được.
“Chúng ta thử xem ai làm thịt ai trước a.” Hùng Trấn Đông đứng vững cước bộ, cơ bắp trên thân hình to lớn bởi vì kiềm chế nên bây giờ bộc phát nổi lên.
Cương đao chậm rãi hạ xuống, đao nhọn quệt trên mặt bàn, chậm rãi di động, phát ra âm thanh chói tai.
Khuôn mặt tương tự Nghi Tĩnh kia, không hiểu sao lại cườì quỷ dị, vẫn lộ ra vẻ mặt mỉm cười làm cho da đầu người ta run lên, thậm chí còn phát ra tiếng cười khanh khách của nữ nhân.
Hùng Trấn Đông lộ ra biểu tình chán ghét, nhin như muốn nôn.
“Biến thái, ngươi cười đủ chưa?” hắn mắng.
Tên gia hỏa biến sắc, tay cầm đao cùng ngừng lại.
“Ngươi mắng ta?”
Hùng Trấn Đông nhìn chằm chằm đối phương.
“Đúng, chính là chửi.”
Đao phong lại một lần nữa vòng lại đây, người nọ tức giận đến phát ra tiếng thét chói tai, nắm chặt thanh đao trong tay, hướng tới Hùng Trấn Đông, ra sức đâm tới.
Một đao bén nhọn, trước hướng cổ tay phải của Hùng Trấn Đông, ý đồ cắt đứt gân tay cùng chặt đứt cơ bắp, lại phản một đao, hướng động mạch ở cổ hắn cắt đi.
Hai đao này Hùng Trấn Đông không tránh thoát.
Chính là, hắn cũng không có ý định để đối phương thực hiện được.
Nhiều năm tôi luyện ra thân thủ mạnh mẽ, cùng với mong muốn được sống như bản năng mãnh liệt của động vật, làm cho hắn trước khi tiếp cận đao phong kia một giâ, nhanh chóng tránh qua được chỗ yếu hại. hai đao này đều chỉ là chém sượt của da, duy rằng có máu tươi chảy ra, nhưng hắn cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Bất quá, hung thủ lại mất đi bình tĩnh, lại bởi vì dựa vào khoẳng cách hai người quá gần mà lộ ra sơ hở.
Hùng Trấn Đông thấp gào một tiếng, xem xét cơ hội này, đấm ra vài thiết quyền (nắm đấm thép), thẳng cho đến khi đối phương bắn đến trên tường. hắn vẫn còn chưa chịu dừng tay, tức giận một quyền lại tiếp một quyền, tính đem hết tất cả “oan ức” đòi lại.
Quyền này là vì những người bị hại.!
Quyền này là vì Nghi Tĩnh!
Quyền này là vì chính hắn!
Quyền này là vì chiếc quần lót tơ tằm màu hồng mà hắn yêu thích! (biến thái)
“Khụ, khụ, khụ khụ khụ….” Tên gia hỏa kia, bị hắn đấm đau liên tục, đấm đến mức ho ra máu. Bàn tay mềm mại buông thõng, vẫn nắm chặt đao không dời, thậm chí còn cố lấy lực lượng còn lại, lại nâng lên một lần nữa—
Đao phong kia phản chiếu ánh sáng, ánh đao chói mắt, hiện lên hai tròng mắt kinh hoàng của Nghi Tĩnh, ngay tại lúc cô nhìn chăm chú xuống, nhìn thấy sau thắt lưng của Hùng Trấn Đông, ở vị trí thận, một đao hung hăng chuẩn bị đâm xuống!
“Không được!” cô thét chói tai ra tiếng.
Toàn bộ thế giới dường như biến mất, trong mắt của cô, chỉ nhìn thấy một đao kia sắp sửa đam vào thận của Hùng Trấn Đông.
Trong nháy mắt khi gần như sắp mất đi một thứ, cô rốt cục mới hiểu được, nam nhân này đối với cô mà nói, quan trọng đến mức nào!
Hắn thô lỗ, hắn vô lễ, hắn xúc động, nhưng hắn cũng là người coi cô như trân bảo, che chở quý trọng, cũng không hề che dấu tình yêu mãnh liệt đối với cô.
Hắn làm cho cô tức giận, hắn làm cho cô khóc, nhưng hắn cũng làm cho cô mỉm cười, khi cô sợ hãi run run, hắn dùng sự ấm áp trong lồng ngực, hai bàn tay kiên cố gắt gao vây quanh cô, cùng cô đối mặt với ác mộng.
Cô không muốn mất hắn! cô không thể mất hắn!
Không cần, không cần, không cần….
Trong lòng cô có thanh âm cuồng hô, miệng lại không phát ra thanh âm.
Động tác ở trong mắt cô, đều biến thành động tác chậm. cô nhìn thấy thanh đao đâm xuống, lại một lần nữa giơ lên cao, một giọt máu tươi chảy dọc theo lưỡi dao, nhỏ giọt trên mặt đất
P/s: Bee k đành lòng cắt ra nhưng thôi để cho hồi hộp gay cấn thì chúng ta cùng chờ chap tiếp theo
Hùng Trấn Đông bàn tay to, mạo hiểm ở trong một khắc, để tay ra sau lưng bắt lấy cương đao đánh lén kia, theo trên tay hung thủ, mạnh mẽ vứt xuống dưới.
Bàn tay dày rộng, đồng thời đem chuôi dao cùng lời dao, đao phong lợi hại, bởi vì hắn dùng sức, mà chỉ đâm vào vào ngón tay,
Nghi Tĩnh mất hết khí lực cơ hồ đứng không nổi, thẳng đến khi ngực phát đau, mới biết được chính mình vẫn là ngừng thở. Cô cơ hồ muốn hoài nghi, vừa nãy trong nháy mắt, lòng của cô vừa nhảy lên, có phài bởi vì kinh hãi cực độ cùng lo lắng hay không mà đột nhiên đau thắt lại.
Hùng Trấn Đông không có bị giết! Cô không ngừng nói cho chính mình.
Hắn không có việc gì!