Giang hồ tứ quái - Hồi 59
Hồi 59: Bí Mật Của Cô Gái Bán Hoa
Câu nói của Lâm
Thái Bình làm cho chính Vương Động cũng giật mình ngơ ngác Quách Đại Lộ thì
khỏi nói, bộ mặt kinh hoàng của hắn còn hơn lúc hắn nghe biết Yến Thất là con
của Nam Cung Xú.
Hồng Nương Tử gượng cười:
- Lệnh tôn tung hoành thiên hạ khí thế vang
lừng, thiên hạ ai mà không kính nể?
Lâm Thái Bình ngắt ngang, giọng hắn như thét:
- Tôi.
Hồng Nương Tử giật mình:
- Anh?
Lâm Thái Bình nghiến răng:
- Tôi chỉ hy vọng là tôi không thể có một người
cha như thế!
Quách Đại Lộ nhăn mặt:
- Cho dầu lệnh tôn có ép anh về chuyện cưới vợ,
thì cũng chẳng qua…
Lâm Thái Bình cắt ngang:
- Chuyện đính hôn cho tôi không phải Lục Thượng
Long Vương.
Quách Đại Lộ trố mắt:
- Ủa không phải?
Lâm Thái Bình ứa nước mắt cúi đầu:
- Lúc tôi lên năm, thì cha tôi lìa chúng tôi cho
đến bây giờ chưa hề gặp mặt.
Quách Đại Lộ ngạc nhiên:
- Như vậy anh ở với lệnh đường?
Lâm Thái Bình gật gật đầu, nước mắt hắn trào ra
như xối.
Quách Đại Lộ không thể hỏi nữa, mà thực sự hắn
cũng không cần hỏi nữa Hắn ngó Yến Thất hai người cũng hiểu rõ ràng, người đàn
ông như Lục Thượng Long Vương thì chuyện bỏ vợ bỏ con không phải là chuyện lạ.
Nhưng nếu là con, nhất là người con ở với mẹ,
một bà mà bỏ rơi thì quả là chuyện khó khăn…
Nhưng an ủi đôi khi lại là con dao nhọn làm ứa
máu con tim đã bị thương, bây giờ, người an ủi hữu hiệu nhất chỉ có mỗi một
mình cô gái bán hoa.
Bọn Quách Đại Lộ định ra hiệu cho cô ta rồi cả
bọn rút đi để một mình cô ta ở lại với Lâm Thái Bình, nhưng khi nhìn lại đều
phát hiện vẻ mặt cô gái cũng không khác hơn Lâm Thái Bình chút nào cả.
Mặt cô ta tái méc, cô ta ngồi cúi đầu cắn môi
rướm máu…
Lại thêm một chuyện lạ nữa. Một cô gái nhỏ thơ
ngây, chất phát không lẽ cũng có chuyện bí mật nữa sao?
Lâm Thái Bình thì thào:
- Ông ta đến đây lần này chắc là để bảo tôi phải
theo ông ta ra quan ngoại, mấy năm trước đây tôi đã nghe cha mẹ tôi nói ý định
của ông ta rồi và bây giờ vì sợ tôi thoát đi, nên ông ta mới vây chặt như thế.
Quách Đại Lộ buộc miệng hỏi:
- Rồi anh định như thế nào?
Lâm Thái Bình cắn răng:
- Tôi không đi, từ ngày ông ta bỏ mẹ con tôi,
tôi đã xem tôi là một người không có cha, tôi chỉ có mẹ tôi thôi…
Hắn lau nước mắt ngẩng mặt lên nhìn bọn Vương
Động:
- Bất luận như thế nào, câu chuyện này tuyệt đối
không quan hệ đến các anh, vì thế đêm nay các anh không cần gặp ông ta, tôi…
Cô gái bán hoa vụt ngẩng mặt lên rắn giọng:
- Anh cũng không cần phải đến.
Lâm Thái Bình sửng sốt, hắn nhìn cô khá lâu và
hỏi:
- Tại sao vậy?
Cô gái đáp:
- Bởi vì ông ấy đến đây không phải vì anh.
Lâm Thái Bình cau mặt:
- Không phải tìm tôi chứ tìm ai?
Cô gái mím môi thật chặt và bật nói:
- Tìm tôi.
Tất cả mọi người đều nhỏm dậy.
Câu nói của cô gái mới thật khiến cho bọn Quách
Đại Lộ kinh hoàng.
Một kẻ danh dội khắp đại giang nam bắc hàng mấy
mươi năm như Lục Thượng Long Vương mà lại đi tìm gây sự với một cô gái nhỏ bán
hoa quê mùa mộc mạc như thế sao?
Và họ càng ngơ ngác thêm khi nhìn thấy sắc diện
của cô gái bán hoa thay đổi, bây giờ không còn bộ mặt ngây thơ e thẹn như lúc
trước mà trái lại cô ta có vẻ cương quyết dị thường, cô ta nhìn thẳng vào mặt
Lâm Thái Bình chứ không còn tránh né và nói từng tiếng một:
- Anh có biết tôi là ai không?
Cũng như Lâm Thái Bình đã hỏi Quách Đại Lộ khi
nãy, câu hỏi nghe qua thật dễ nhưng vẫn không làm sao đáp được, Lâm Thái Bình
ngơ ngác làm thinh.
Cô gái nhếch môi, nụ cười vừa đắng cay vừa chán
nản:
- Không ai biết tôi là ai cả, cho đến cả tôi,
nhiều khi tôi cũng không muốn biết tôi là ai nữa…
Thật là ngộ nghĩnh chính câu nói đó đã thoát từ
cửa miệng của Lâm Thái Bình vừa rồi bây giờ cô ta lặp lại.
Một câu nói đáng tức cười.
Nhưng nhìn thái độ của cô gái, không một ai có
thể cười được.
Giá như quên sự có mặt của Yến Thất thì bằng vào
thói quen nhất định Yến Đại Lộ sẽ đứng dậy chụp lấy tay nàng hỏi xem tại sao
nàng lại khốn đốn bi thương như thế ấy…
Tuổi nàng còn nhỏ quá, đời nàng thật đẹp, tại
làm sao lại có chuyện rắc rối lớn lao như thế.
Nhưng nhanh hơn Quách Đại Lộ, Lâm Thái Bình đã
nắm lấy tay nàng, hắn hỏi bằng một giọng dịu dàng:
- Bất luận ông ta là một nhân vật như thế nào,
bất luận em là người như thế nào bây giờ anh chỉ biết em là em thế thôi.
Tay cô gái run lên vì cảm động:
- Em biết những lời của anh là thật, là lời lẽ
xuất phát tận đáy lòng, chỉ có điều…anh cũng nên biết em là ai mới được.
Lâm Thái Bình gượng cười:
- Được rồi, anh hỏi em là ai?
Cô gái nhắm nghiền đôi mắt, hình như cô ta chỉ
nói qua hơi thở não nề :
- Tôi là người anh chưa biết mặt nhưng mẹ anh đã
đính hôn, chứ anh không nhớ đứa con gái nhỏ đã quấn quýt bên anh từ thuở lên
năm lên sáu… tôi là con dâu của mẹ anh, nhưng khốn khổ thay tôi lại là kẻ thù,
không, giòng họ tôi là kẻ thù sống chết với cha anh…
Toàn thân của Lâm Thái Bình chợt nghe lạnh ngắt,
bàn tay nắm chặt tay nàng cũng lỏng vuột ra.
Lòng hắn vụt như chìm xuống, lún xuống tận gót
chân và chính gót chân của hắn đang dẫm nát lên lòng hắn…
Ngọc Linh Lung.
Cô gái bán hoa là Ngọc Linh Lung.
Một cô gái đã chung sống bên hắn từ năm tuổi cho
đến mười một tuổi, cái tuổi hắn chưa biết gì cả, trong lòng chỉ chứa đựng một
niềm thương chân thật ngây thơ…
Rồi bẵng đi cho đến trưởng thành, cho đến khi
hắn nghe danh nàng, cái danh giết người như ngóe, khi hắn bắt đầu gớm ghiết con
người nàng, thì mẹ hắn buộc hắn phải đính hôn.
Hắn chưa biết mặt nàng lớn lên ra sao, nhưng hắn
đã phải âm thầm chạy trốn…
Và bây giờ thì nàng ngồi đây.
Hôm nọ nàng đã đến đây một lần để tìm Nam Cung
Xú, nàng đến với tư thế của Ngọc Gia Trang, nhưng con người của nàng thì cải
dạng, bây giờ đây mới chính là mặt thật của nàng…
Người con gái bán hoa ngây thơ dịu hiền ngoan
ngoãn và xinh đẹp như hoa lại là Ngọc Linh Lung!
Không một ai dám tin là chuyện thật, không một
ai tin mình đang chứng kiến một sự thật ngàn đời vẫn là sự thật.
Không ai dám nghĩ rằng một cô gái bán hoa hiền
lương chất phát, nhút nhác thẹn thùa này lại là một sát tinh…
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn lên khuôn mặt nàng,
hình như ai cũng cố moi tìm một chút gợn hung ác của Nữ Ma Đầu trên khuôn mặt
của nàng, để bằng vào đó xác định nàng là Ngọc Linh Lung, nhưng tất cả đều thất
vọng.
Đầu mày cuối mặt khoé miệng vành môi… nàng vẫn
là cô gái ngây thơ hiền diệu, có chăng cũng chỉ là tia mắt của nàng, tia mắt xa
xôi đắm trong đau thương hờn tủi Nhìn gương mặt của nàng, Quách Đại Lộ chợt
động lòng trắc ẩn, hắn tặc lưỡi buồn buồn:
- Cô là người con dâu mà mẹ anh Lâm đã lựa chọn,
nhưng lại là người có mối thù giòng họ với cha anh ấy… sao lại có chuyện quá
phức tạp như thế? Cô không đùa đấy chứ?
Hỏi là hỏi cho có chuyện thế thôi chứ không khi
nào hắn nghĩ đó là một chuyện đùa, không ai nghĩ đó là một chuyện đùa.
Ngọc Linh Lung nhếch môi cười, nụ cười thật là
chua xót:
- Tôi biết lòng tốt của anh, lòng tốt của các
anh các chị nhưng sự thật là như thế và đến nông nổi này, tôi không còn muốn
giấu làm gì…
Quách Đại Lộ cố gắng thêm một câu:
- Tôi vẫn chưa tin…
Ngọc Linh Lung cúi đầu thở dài:
- Mối hận cừu giữa Lục Thượng Long Vương và nhà
họ Ngọc của chúng tôi đã tích lũy lâu đời, hai mươi năm về trước ông ta đã thề
rằng nhất định sẽ nhìn thấy cho được khi Ngọc gia không còn một người sống.
Quách Đại Lộ buộc miệng:
- Cha của cô có phải đã bị…
Hắn không dám hỏi hết câu, hắn cảm thấy nếu quả
như thế thì sự việc quả không còn cơ khỏa lắp…
Ngọc Linh Lung lắc đầu:
- Không cha của tôi không chết về tay ông ấy.
Và mắt nàng chợt long lên:
- Bằng vào tài sức của ông ta, làm gì có thể
giết được cha tôi, chỉ tiếc vì cha tôi không thọ tuổi trời.
Quách Đại Lộ hỏi:
- Thế còn lệnh đường?
Ngọc Linh Lung đáp:
- Mẹ tôi không phải họ Ngọc, mẹ tôi họ Vệ.
Quách Đại Lộ chợt hiểu ra:
- Như vậy mẹ cô và mẹ của anh Lâm…
Ngọc Linh Lung gật đầu:
- Là hai chị em ruột.
Và nàng buồn buồn nói tiếp:
- Chính vì mối quan hệ đó, nên sau khi cha tôi
mất rồi, Lục Thượng Long Vương định làm cỏ cả họ tôi, nhưng lúc bấy giờ tôi hãy
còn mang mang mệnh trong bào thai, ông ta bỏ tôi không giải quyết cho đến bây
giờ…
Quách Đại Lộ thở ra:
- Nhưng sau này khi cô thành danh cô vẫn là
giòng họ Ngọc.
Ngọc Linh Lung nói:
- Chính vì thế nên tôi phải tránh mặt ông ta, cứ
ông ta ở đông thì tôi sang tây, ông ta ở nam thì tôi sang bắc…
Quách Đại Lộ lắc đầu:
- Tôi đã nói lâu rồi, một con người thành danh
trong giang hồ đâu phải là chuyện may, đâu phải là chuyện tốt…
Ngọc Linh Lung nói:
- Nhưng cũng không phải là chuyện xấu.
Hình như câu nói đó nàng muốn nói với Lâm Thái
Bình.
Quách Đại Lộ nói:
- Đáng lý thì lệnh đường không nên để cô thành
danh như thế, nếu cô chỉ là một cô gái bình thường thì có lẽ Lục Thượng Long
Vương cũng sẽ bỏ qua chuyện thù hận ngày xưa.
Ngọc Linh Lung dàu dàu:
- Nhưng sống như thế này có lẽ còn không bằng
chết.
Quách Đại Lộ lắc đầu:
- Không, có rất nhiều người cuộc sống còn khó
khăn hơn nhiều, nhưng người ta vẫn sống, tìm đủ cách để sống.
Quách Đại Lộ hỏi:
- Bây giờ lệnh đường…
Ngọc Linh Lung chận nói:
- Mẹ tôi đã chết năm rồi Nàng ứa nước mắt nói
tiếp:
- Trước giờ lâm chung vì sợ gặp Lục Thượng Long
Vương không buông tha cho tôi, nên mẹ tôi đã nhờ dì tôi…
Quách Đại Lộ hỏi:
- Lệnh đường có gặp Lâm phu nhân?
Ngọc Linh Lung gật đầu:
- Mẹ tôi định nhờ vào chuyện hôn nhân để hóa
giải hận thù, nhưng không dè dì tôi cũng đành bất lực…
Quách Đại Lộ khẽ liếc Lâm Thái Bình và thở dài:
- Anh không thấy được nỗi khổ tâm của người mẹ!
Ngọc Linh Lung nở nụ cười thê thiết:
- Người sau không thể nào thông cảm được người
lớp trước. Chính tôi lúc đầu tôi cũng không bằng lòng làm con dâu họ Lâm.
Nàng không dám nhìn Lâm Thái Bình, nàng cúi mặt
cho nước mắt mình rơi trên vai áo…
Lâm Thái Bình ngồi như chết sững bây giờ hắn mới
hỏi:
- Thế thì tại làm sao cô lại đến đây tìm tôi?
Ngọc Linh Lung cúi mặt thấp hơn:
- Anh không biết tại sao?
Lâm Thái Bình lắc đầu:
- Không.
Ngọc Linh Lung gần bật khóa:
- Thật anh không biết?
Lâm Thái Bình vẫn lạnh lùng:
- Không!
Ngọc Linh Lung vụt ngẩng mặt lên, giọng nàng
đanh lại:
- Tại vì tôi muốn anh phải cầu khẩn tôi, tôi
muốn anh phải van xin tình yêu của tôi, biết chưa?
Lâm Thái Bình vụt đứng phắt lên chạy thẳng vào
phòng cánh cửa đóng sầm thật mạnh.
Ngọc Linh Lung ngồi trân như gỗ đá, nàng để mặc
cho nước mắt chảy đầm ngực áo…
Hình như Hồng Nương Tử không đành lòng để nàng
cô quạnh một mình Ngọc Linh Lung ngồi nhìn về khoảng trống xa xôi, khoảng trống
dừơng như không có gì mà mắt nàng cũng trống không.
Hồng Nương Tử thở dài sườn sượt:
- Tôi biết vừa rồi cô nói dối.
Ngọc Linh Lung lờ đờ :
- Nói dối?…
Hồng Nương Tử nói:
- Trước kia cũng có lẽ cô không bằng lòng làm
dâu họ Lâm nhưng bây giờ thì cô mang tình nguyện làm vợ Lâm Thái Bình tôi thấy
rõ điều đó.
Nàng tặc lưỡi nói tiếp:
- Nhưng tôi không hiểu tại sao cô không nói thật
cho hắn biết?
Ngọc Linh Lung cắn môi:
- Chị đã thấy thì đáng lý anh ấy cũng phải thấy.
Hồng Nương Tử lắc đầu:
- Cô không hiểu đàn ông, nhất là con người của
Lâm Thái Bình, bên ngoài trông hắn như một con người nhu nhược, nhưng lòng hắn
lại cương nghị lạ lùng.
Ngọc Linh Lung cau mặt:
- Sao?
Hồng Nương Tử nói:
- Nhưng con người cương nghị lại thường là con
người nhiều tình cảm, chỉ cần chạm vào tình cảm sâu kín trong lòng hắn, lòng
hắn sẽ tan nát…
Ngọc Linh Lung hỏi:
- Chị bảo chính tôi đã làm tổn thương tình cảm
của hắn?
Hồng Nương Tử dịu giọng:
- Cô không nên có thái độ đó với hắn, cô nên nói
thật cho hắn biết, chỉ khi nào hắn biết được chân tình của cô thì hắn mới đáp
lại bằng tấm chân tình.
Ngọc Linh Lung cười như khóc:
- Tôi hiểu ý của chị, thật tình thì tôi cũng muốn
làm như thế nhưng…
Nàng cúi thật thấp và giọng nói thật nhỏ :
- Bây giờ bất luận làm gì cũng đã quá trễ rồi…
Hồng Nương Tử nhìn Ngọc Linh Lung bằng tia mắt
cảm thông, hình như trong con người của cô ta có cái bóng của nàng.
Có phải như thế hay không?
Cơ hội đi qua sẽ không bao giờ trở lại.
Lặng đi một lúc Hồng Nương Tử gượng cười:
- Có lẽ cũng muộn thật… có lẽ cũng đã đến lúc cô
nên dùng thủ đoạn, nhưng phải xem nó là phương tiện để đoạt đến tình yêu chân
thật của mình. Bây giờ nếu hắn cưới cô, Lục Thượng Long Vương sẽ…
Ngọc Linh Lung chặn ngang:
- Thôi, em cám ơn chị, chị đừng nói gì cả, lòng
em đã quyết rồi… cho dầu Lục Thượng Long Vương là nhân vật khủng khiếp đến đâu,
em cũng không hề sợ dáng sắc của nàng thật bi thảm, nhưng ánh mắt của nàng thật
kiên cường.
Điều đó cũng không thể trách, nàng vốn là một cô
gái không từng chịu cúi đầu Hồng Nương Tử thở ra…
Quả thật, nàng thấy mình không nên nói nữa,
không cần phải nói thêm gì nữa.
Ngọc Linh Lung nắm chặt tay Hồng Nương Tử :
- Dầu gì, em cũng rất cảm kích thịnh tình của
chị, cảm kích lòng tốt của chị đã lo lắng cho em…
Hồng Nương Tử lắc đầu:
- Tôi biết…
Ngọc Linh Lung vụt nói:
- Nhưng thật thì lâu nay tôi vẫn có một việc
không sao hiểu được…
Hồng Nương Tử hỏi:
- Việc gì?
Khẽ liếc về phía cửa sổ phòng Vương Động, Ngọc
Linh Lung nói nhỏ :
- Chị quả thật là người hiểu nhiều về đàn ông,
nhưng tại sao chị lại không thể hiểu được lòng anh ấy?
Hồng Nương Tử cười, giọng cười của nàng như đứt
từng đoạn ruột:
- Cũng có lẽ anh ấy không phải là người, vì nếu
không thì tại sao trong hoàn cảnh này mà anh ấy lại có thể nằm ngủ được như thế
ấy…
Có phải thật Vương Động đang ngủ ngon chăng?
Có lẽ Hồng Nương Tử chỉ lo chuyện mà không nghe
thấy. Vương Động không biết hắn đang làm gì? Không biết chuyện gì xảy ra cho
hắn…
* * * * *
Lục Thượng Long Vương đang ngồi tựa nghiêng trên
chiếc ghế rộng bằng vải xếp có lót da cọp độn bông.
Ông ta đang nhìn thẳng vào mặt Vương Động, từ
mắt của ông ta như hai mũi dùi đang muốn soi thủng đôi mắt đối phương.
Đối với cặp mắt ấy của ông ta, chính Vương Động
cũng có cảm giác y như trên mặt mình bây giờ có hai cái lỗ.
Hắn đã gặp khá nhiều người cặp mắt y như sao
băng, nhưng đối mắt của Lục Thượng Long Vương có lẽ hắn mới thấy lần thứ nhất.
Con người của Lục Thượng Long Vương thì trái
lại, ông ta không như những nhân vật trong tưởng tượng của hắn.
Theo hắn nghĩ, Lục Thượng Long Vương phải là một
con người cao lớn đỉnh đàng, phải là một con người vai năm tấc rộng, râu hùm
hàm én…. Hoặc là một lão già quắc thước, da mặt hồng hào, uy vũ như một thiên
thần trong tượng vẽ.
Và khi đến đây, Vương Động đã chuẩn bị tinh thần
để nghe tiếng đập bàn, tiếng gầm thét với tất cả sự hồ hồ hộc hộc của một Lục
Thượng Long Vương…
Thế nhưng bây giờ hắn mới biết đã nghĩ lầm.
Nhìn vào con người của Lục Thượng Long Vương bất
cứ ai cũng biết ngày rằng không một việc gì làm cho ông ta giận dữ như hắn
nghĩ.
Mà một con người khó làm cho họ nổi nóng hung
hăng, mới chính là con người đáng sợ.
* * * * *
Da mặt của Lục Thượng Long Vương hơi nhợt nhạt,
mái tóc thưa thớt, râu cũng không dài…
Râu và tóc đều được xén tỉa ngay ngắn sạch sẽ,
bàn tay ông ta trắng và thon nhỏ, móng tay được cắt thật gọn, thật sạch, không
phải thứ bàn tay “móng vuốt” giết người Phục sức của ông ta cũng đạm bạc sơ
sài, có lẽ ông ta không cần đến sự loè loẹt, có lẽ ông ta biết lục là gấm vóc,
châu báu ngọc ngà không thể rực rỡ bằng danh vọng hiện có của ông ta.
Tất nhiên ông ta không phải là con người thích
khoe khoang.
Lúc Vương Động vào tới, ông ta không đứng dậy
theo phép xã giao không cho phép người tàn tật đứng lên đón khách.
Ông ta chỉ có một chân.
Cao thủ võ lâm, người một chân không ít, nhưng
bằng vào danh vang dội giang hồ, nghe nói đến tên y như là sấm sét như Lục
Thượng Long Vương mà lại là lão già ốm yếu một chân thì quả thật Vương Động
không bao giờ ngờ tới.
Gian lều rộng mênh mông im lặng.
Ngoài hai người ra không còn một ai khác nữa.
Vương Động vào đã khá lâu, hắn chỉ nói bốn tiếng:
- Tại hạ là Vương Động.
Lục Thượng Long Vương không nói một tiếng nào.
Nếu là người khác, nhất định bảo rằng ông ta
không nghe tiếng của mình nhưng Vương Động thì không, hắn biết ông ta chờ khẳng
định ý kiến rồi mới mở lời Có hạng người không bao giờ chịu nói một tiềng nào,
Lục Thượng Long Vương là con người thuộc về loại đó.
Vương Động vẫn đứng chờ.
Cuối cùng Lục Thượng Long Vương đưa tay chỉ vào
chiếc ghế bây giờ Vương Động mới thấy hàng ghế khuất trong tấm rèm ngăn, ngồi
vào hàng ghế đó chỉ đối diện Lục Thượng Long Vương thôi, người ở ngoài bước vào
không bao giờ thấy, Vương Động cũng không hề để ý cách sắp xếp lạ lùng ấy, hắn
bận chuyên tâm đối phó, Lục Thượng Long Vương chỉ vào chiếc ghế và nói:
- Ngồi!
Vương Động ngồi xuống, đối với con người “tiếng
một” này vẫn thấy không cần có lời khách sáo.
Lục Thượng Long Vương chỉ chỉ trên bàn nhỏ :
- Rượu!
Vương Động lắc đầu.
Ánh mắt của Lục Thượng Long Vương ngời ngời:
- Chỉ uống rượu với bằng hữu không thôi.
Vương Động đáp:
- Có lúc cũng phá lệ.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Lúc nào?
Vương Động đáp:
- Lúc cần “đưa đẩy” với người đối diện, nhưng
bây giờ tại đây không cần.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Tại sao?
Vương Động đáp:
- Tôi chưa bao giờ “đưa đẩy” với hạng đáng cho
tôi tôn kính.
Lục Thượng Long Vương nhòn thẳng vào mặt hắn khá
lâu và cuối cùng bật cười:
- Đến sớm đấy.
Vương Động nói:
- Không phải đến đây để uống rượu.
Lục Thượng Long Vương gật gật đầu:
- Tự nhiên là không phải.
Ông ta nâng chén rượu trước mặt lên mặt nhấp một
ngụm nhỏ, đôi mắt đang lim dim theo hơi rượu vùng bật lên chiếu thẳng vào mặt
Vương Động:
- Ngươi nhìn cái chân của ta?
Vương Động đáp:
- Phải Lục Thượng Long Vương nói:
- Nhất định ngươi rất lấy làm lạ, không hiểu ai
có thể chặt đứt được chân ta.
Vương Động đáp:
- Phải Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Ngươi có muốn biết người ấy không?
Vương Động đáp:
- Bởi vì bất luận là ai, nghĩ chắc người đó bây
giờ cũng đã chết rồi.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Không muốn biết về người chết?
Vương Động đáp:
- Phải.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Tại sao?
Vương Động đáp:
- Bởi vì chết là hết, danh vọng, oán thù, sự
nghiệp đều theo xuống ba lớp đất.
Lục Thượng Long Vương trầm ngâm:
- Ngươi định cho ta nghe?
Vương Động đáp:
- Không, nói theo ý nghĩ của lòng.
Lục Thượng Long Vương lại trầm ngâm và vụt cười
cười:
- Xem qua dáng cách thì hình như ngươi không
phải là người hay nói?
Vương Động đáp:
- Phải Lục Thượng Long Vương gật gù :
- Ta thích những người ít nói, vì những lời nói
của người ấy nói ra thường thường có chỗ đáng tin.
Vương Động nói:
- Thường thường là như thế.
Lục Thượng Long Vương gật đầu:
- Tốt, vậy bây giờ ngươi cứ nói thẳng việc ngươi
cần đến đây.
Vương Động nói:
- Ông không thể giết Ngọc Linh Lung.
Lục Thượng Long Vương hơi nặng mặt:
- Tại làm sao thế?
Vương Động nói:
- Nếu ông muốn cho Lâm Thái Bình sống thì quyết
không thể giết Ngọc Linh Lung.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Nếu ta giết Ngọc Linh Lung thì Lâm Thái Bình
sẽ vì nàng mà chết?
Vương Động hỏi lại:
- Ông không tin như thế?
Lục Thượng Long Vương hỏi vặn:
- Ngươi tin?
Vương Động nói:
- Nếu tôi không tin là tôi không đến.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Ngươi tin rằng trên đời này có người có thể vì
người khác mà chết?
Vương Động đáp:
- Không những có mà còn rất nhiều.
Lục Thượng Long Vương hất mặt:
- Nói sơ vài người ta nghe.
Vương Động nói:
- Lâm Thái Bình, tôi…
Lục Thượng Long Vương bật cười khan.
Vương Động nói:
- Ông không tin?
Lục Thượng Long Vương vặn lại:
- Ngươi tin?
Vương Động nói:
- Không tin thì ngại gì ông không đánh cá với
tôi.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Đánh cá cái gì?
Vương Động đáp:
- Lấy mạng tôi đánh cá mạng của Ngọc Linh Lung.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Bằng cách nào?
Vương Động nói:
- Nếu Lâm Thái Bình không thể liều mình vì Ngọc
Linh Lung thì bất cứ lúc nào ông cũng có thể giết tôi.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Bằng ngược lại?
Vương Động đáp:
- Thì ông có thể ra đi thong thả, nghĩa là dầu
ăn dầu thua, ông vẫn không tổn thất một mảy may.
Lục Thượng Long Vương cười nhạt:
- Không tổn thất một mảy may?… Ngươi nghĩ như
thế là người luôn luôn còn đủ hai chân.
Vương Động nói:
- Cho dù tôi bị chặt hết đi một chân, cũng chỉ
quyết đi tìm con người đó chứ không hề tìm đứa con gái của họ.
Ánh mắt của Lục Thượng Long Vương càng nhọn vắt,
ông ta nhìn Vương Động khá lâu:
- Ngươi có thể chứng minh Lâm Thái Bình sẽ vì
nàng mà chết?
Vương Động nói:
- Tôi không thể nhưng ông có thể Bằng một giọng
thật thấp nhưng rõ từng tiếng một:
- Tôi rất tin rằng sẽ không lâu nữa, hắn sẽ đến
đây.