Giang hồ tứ quái - Hồi 60 phần 2 [Hết]

Nàng đã phải lánh mặt Lục Thượng Long Vương như nàng đã nói với Quách Đại Lộ, sự căm hờn đã nung đúc lý lẽ đúng đắn của nàng hơn hẳn lý lẽ Lâm Thái Bình vừa nói, nhưng bây giờ nàng không cần bàn cãi với Lục Thượng Long Vương.
Đến đây, nàng đã có một thái độ rõ ràng.
“Ông giết tôi, tôi tự vệ và sau đó… ra sao thì ra”.
Người ta tìm giết mình chứ không phải tìm để mà cãi lý, đem lý ra để nói, cho dầu lý lẽ cứng rắn cách mấy vẫn mang đầy tính cách van xin.
Nàng không làm như thế mặc dầu nàng biết giao tranh là chết.
Quả là một người con gái phi thường.
Nàng vòng tay mời Lục Thượng Long Vương giao đấu, nàng giữ đúng lễ nghi cần thiết trong võ lâm, chứng tỏ nàng đang sáng suốt không thể cho việc muốn giao đấu là một việc liều.
Không hiểu Lục Thượng Long Vương có thấy hết những chuyện đó hay không nhưng ông bỗng cười cười:
- Năm nay bao nhiêu tuổi?
Ông ta hỏi trống và nàng trả lời cũng thế :
- Mười bảy.
Tự nhiên qua thái độ, rõ ràng nàng không hề để ý xem ông ta hỏi để làm gì.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Mấy tuổi bắt đầu luyện võ?
Ngọc Linh Lung đáp:
- Bốn tuổi.
Lục Thượng Long Vương cười nhạt:
- Như vậy ngươi chỉ có mười ba năm võ nghiệp, vậy mà cũng đòi giao đấu với ta.
Ngọc Linh Lung thản nhiên:
- Dầu chỉ mới một ngày cũng thế thôi, dòng họ Ngọc không người nào dám nói võ công cao, nhưng không một người nào bằng lòng khuất phục.
Lục Thượng Long Vương gật đầu:
- Tốt, khá lớn gan.
Câu nói vừa dứt là thân hình của ông ta vụt bay lên, không phải vọt bắn mà từ từ như có người nâng bên dưới.
Ngọc Linh Lung bước lui hai bước.
Nàng nhận ra đó là chiêu thế “Tiềm Long Thăng Thiên”, một trong toàn bộ “Thiên Long bát thức”.
Nàng biết rõ thế ấy, nhưng nàng thật không thể nào tưởng tượng được mức kinh công như thế.
Và cái bất ngờ hơn nữa là phàm một người dùng phát kinh công giữ cho thân mình lơ lửng như thế chỉ nên thét hoặc hú một tiếng dài để tiếp sức, hơi đó không được phép gián đoạn vì nếu ngưng là thôi, ngưng là vận không khí, nếu ngưng mà còn tiếp thêm thì thân hình sẽ rơi xuống ngay, thế nhưng Lục Thượng Long Vương lại có thể nói từng tiếng một:
- Ngươi hãy coi chừng “Thanh Tỉnh huyệt” ở hai bên phải trái.
Cánh chỏ tay của con người có ba cục xương gu, “Thanh Tỉnh huyệt” nằm dưới cục xương gu phía trong hông, nếu cánh tay xuôi xuống, như vậy, nếu không giở tay lên, không một ai có thể điểm được “Thanh Tỉnh huyệt”.
Nhưng nếu “Thanh Tỉnh huyệt” bị điểm, hai cánh tay sẽ không thể đưa lên.
Ngọc Linh Lung cười nhạt chứ không trả lời, nàng biết nàng không dại gì để lộ huyệt đạo đó.
Nàng đã quyết định, bất cứ trong trường hợp nào, nàng cũng không nên đưa hai tay lên, vì đối với Lục Thượng Long Vương, lão ta đã nói là làm được.
Ngay trong lúc đó, thân ảnh của Lục Thượng Long Vương đã xẹt tới trước mặt nàng, kình phong từ người ông ta đã thổi tạt vạt áo của nàng giống như đang đứng trước cơn lốc mạnh.
Nàng vội khẽ nghiêng mình, định mượn đà giải khai chiêu thế, thình lình nghe hai tiếng vo vo nho nhỏ như người đập muỗi, không hề biết bằng tay hay bằng chưởng phong thì “Kiên Tỉnh huyệt” ở hai vai đã bị điểm trúng, hai tay nàng tê điếng.
Lục Thượng Long Vương đã ngồi yên trên chiếc ghế vải không biết tự bao giờ.
Cách ngồi thoải mái của ông ta, không ai có thể ngờ được mới vừa cùng người giao đấu.
Ngọc Linh Lung trừng mắt lớn tiếng:
- Ông điểm Kiên Tỉnh huyệt của tôi, không phải Thanh Tỉnh huyệt.
Lục Thượng Long Vương chậm rãi:
- Không cần cô phải nói, vì Kiên Tỉnh huyệt và Thanh Tỉnh huyệt cách rất xa và ta nhận rất rõ rồi.
Ngọc Linh Lung giận dữ :
- Hừ, không ngờ người lớn như ông mà lại nói láo.
Lục Thượng Long Vương nhướng mắt:
- Ủa, ta nói sẽ điểm Thanh Tỉnh huyệt của ngươi bao giờ?
Ngọc Linh Lung quắc mắt:
- Câu chuyện chỉ mới đây sao mà ông lại có thể quên sớm thế?
Lục Thượng Long Vương lắc đầu:
- Ta chỉ dặn ngươi hãy coi chừng Thanh Tỉnh huyệt, chứ ta đâu đã nói sẽ điểm ngay vào đó?
Ông ta điềm đạm nói tiếp:
- Huống chi, giao đấu là “lâm trận ứng biến”, nếu quả thật ta muốn điểm vào Thanh Tỉnh huyệt, nhưng không thể điểm trúng, ta không thể biến chiêu để điểm và Kiên Tỉnh huyệt hay sao? Nguyên tắc giao đấu với địch nhân mà ngươi cũng không thông một tí nào như thế thì dầu có luyện đến ba trăm năm nữa, cũng không thể trở nên cao thủ.
Ông ta chẩm rãi nói, nói bằng một giọng đều đều y như bậc cha chú đang dạy dỗ con cháu, như một bậc minh sư đang huấn luyện học trò.
Ngọc Linh Lung nghiến răng:
- Được rồi, ông giết tôi đi.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Ngươi không phục?
Ngọc Linh Lung quắc mắt:
- Đến chết ta cũng không khi nào phục.
Lục Thượng Long Vương gật đầu:
- Tốt.
Tiếng nói ông ta vừa dứt thì một vật từ trong tay đã bay ra. Ngọc Linh Lung thật thì không thấy, nàng chỉ biết sau khi nghe vật ấy chạm vào mình, nàng cũng chưa nhận ra là vật chi thì huyệt đạo giải khai.
“Cách Không Đả Huyệt”, thủ pháp đó Ngọc Linh Lung có nghe nói, mặc dầu nàng chưa thấy, nhưng “Cách Không Giải Huyệt” thì quả thật chưa nghe đến bao giờ.
Một cuộn tơ, muốn làm cho rối thì rất dễ, người ta có thể không cần mó tay vào, bằng chưởng phong, bằng một sự xáo trộn nào đó, nó sẽ rối, trái lại, khi cần gỡ rối, người ta không thể làm cách nào khác hơn là phải tự tay gỡ từng mối một…
Đó là một thí dụ đơn giản để chỉ rõ về chuyện “cách không đả huyệt” mà trong khi học võ, Ngọc Linh Lung đã có nghe giảng qua.
Từ lâu, nàng đinh ninh không bao giờ có chuyện “cách không giải huyệt” thế mà nay nàng thấy.
Dầu muốn dầu không thực tế đã chứng minh nàng không bằng một phần mười võ học của Lục Thượng Long Vương.
Rõ ràng, muốn giết nàng, ông ta chỉ cần búng một ngón tay.
Ngọc Linh Lung đứng mím môi không nói.
Lục Thượng Long Vương hỏi:
- Phục chưa?
Ngọc Linh Lung đáo:
- Phục.
Và nàng vụt cười nhạt:
- Tôi chỉ phục ông về phương diện võ công, chứ không phục con người ông.
Lục Thượng Long Vương nhướng mắt:
- Sao?
Ngọc Linh Lung nói:
- Võ công ông cho dầu là vô địch toàn thiên hạ, nhưng con người của ông vẫn là tiểu nhân hẹp hòi, ông có thể làm cho nhà họ Ngọc của tôi không còn sống một người, cũng không một ai phục ông cả.
Lục Thượng Long Vương trầm giọng:
- Trước ta mà ngươi dám buông lung như thế à?
Ngọc Linh Lung cười khẩy:
- Tại sao lại không dám? Chết ta không sợ thì có gì khiến cho ta phải sợ?
Lục Thượng Long Vương gật gù :
- Đúng, chết không sợ thì không có gì sợ nữa, nhưng nếu ta bằng lòng không giết ngươi thì ngươi nghĩ sao?
Ngọc Linh Lung cau mặt:
- Không giết?
Lục Thượng Long Vương cười:
- Chẳng những không giết, mà ta có thể xem mối thù giữa hai nhà từ đây như một tờ giấy trắng.
Không để cho Ngọc Linh Lung hỏi, ông ta nói tiếp:
- Tự nhiên phải có điều kiện.
Ngọc Linh Lung hỏi:
- Điều kiện gì?
Lục Thượng Long Vương nói:
- Lâm Thái Bình là con ta, điều đó ngươi đã biết, ta muốn chính tay ta xây dựng cuộc đời cho nó, vì thế, nếu ngươi chịu buông bỏ nó, ta sẽ để ngươi đi ra thong thả và từ đây không hề can thiệp đến bất cứ việc làm gì của ngươi cả.
Ngọc Linh Lung tái mặt nhưng rồi nàng lại bật cười:
- Sao ông lại dùng tiếng buông bỏ? Tôi có bắt giữ hắn đâu?
Lục Thượng Long Vương nói:
- Không, ta chỉ cần ngươi tuyên bố với mọi người là ngươi không hề yêu hắn, ngươi không chấp nhận tình yêu của hắn, ta chỉ cần thế thôi.
Ngọc Linh Lung gặn lại:
- Còn nếu tôi không bằng lòng?
Lục Thượng Long Vương cười:
- Chắc ngươi cũng biết con người của ta rồi, khi ta đã không bằng lòng một chuyện gì, ta sẽ có đủ mọi cách, đủ can đảm làm cho đến nơi đến chốn, nếu ngươi không bằng lòng theo điều kiện của ta, tự nhiên ta phải giết ngươi, vì ta đã nhất quyết rằng có thể bỏ mối hận thù, nhưng không khi nào ta chấp nhận ngươi làm dâu nhà họ Lâm.
Ngọc Linh Lung cắn chặt đôi môi, tay nàng hơi rung nhưng giọng nàng vẫn rắn rỏi:
- Ông có thể giết tôi mà khỏi nêu một điều kiện gì cả, vì tôi đã nói tôi không sợ chết. Bây giờ ông đã đặt ra như thế thì tôi cũng góp ý để… chơi thôi. Tôi thấy ông không cần đặt điều kiện với tôi làm gì, ông chỉ nên tự mình hành động, tuy nhiên, tôi có thể chỉ cho ông hai cách: một, ông cứ giết, chuyện hôn nhân giữa tôi và hắn tự nhiên sẽ bất thành; hai, ông bảo hắn là con ông, vậy ông cứ bảo thẳng hắn, hắn không cưới tôi thì tôi làm sao lại là dâu con nhà họ Lâm được mà ông phải ngại?
Lục Thượng Long Vương hơi lựng khựng, nhưng rồi ông ta sẵn giọng:
-Ta không cần ngươi chỉ dạy, ta có chủ định của ta, bây giờ ta đặt điều kiện cho ngươi như thế, ngươi cứ trả lời.
Ngọc Linh Lung đáp nhanh:
- Không, tôi không có gì ràng buộc với hắn, tôi và hắn chưa đính ước hôn nhân, nhưng tôi đã có nói là tôi yêu hắn, hắn có thể không yêu tôi, tôi có thể không làm vợ hắn, nhưng bảo tôi rút lời nói lại thì tôi nhất quyết nói là không, vì nhà họ Ngọc một lời nói như đinh đóng.
Lục Thượng Long Vương gặn lại:
- Nghĩa là đến chết, ngươi cũng vẫn nói là ngươi yêu hắn?
Ngọc Linh Lung gật đầu:
- Đúng.
Lục Thượng Long Vương cau mặt:
- Nhưng nếu hắn không yêu ngươi?
Ngọc Linh Lung đáp:
- Đó là chuyện của hắn, không ăn thua gì đến tôi, tôi lặp lại lần nữa cho ông biết, yêu tôi hay không là quyền của hắn, còn tôi nói tôi yêu hắn là tại vì tôi phải nói một chuyện thật với lòng tôi và tôi không khi nào nói đi nói lại.
Lục Thượng Long Vương làm thinh.
Ông ta lấy từ trong cái túi da kế bên một bình bằng pha lê, bên trong chứa một chất nước đen sệt và giở nút rưới một chút lên mặt bàn…
Một luồng khói xanh đen bốc lên nghi ngút, góc bàn rơi xuống những bụi cây như giấy mục lâu ngày…
Lục Thượng Long Vương ngẩng mặt:
- Ngươi biết chất nước này?
Ngọc Linh Lung đáp:
- Biết nó là chất độc nuốt chưa khỏi cổ là chết ngay.
Lục Thượng Long Vương đẩy cái bình tới trước mặt nàng:
- Một là ngươi chấp nhận điều kiện của ta, hai là ngươi hãy uống chất này, ta không có thì giờ bàn cãi nhiều hơn.
Ngọc Linh Lung quắc mắt nhìn Lục Thượng Long Vương.
Ánh mắt nàng dẫy đầy oán độc và nàng vùng chụp lấy chiếc bình…
Từ bên trong tấm màn chắn, Lâm Thái Bình nhóm dậy.
Nhưng Ngọc Linh Lung đã đặt chiếc bình trở xuống mặt bàn.
Lục Thượng Long Vương gật đầu:
- Tốt, như thế là ngoan…
Ngọc Linh Lung nghiến răng và bật nói:
- Ông nghĩ rằng tôi đã chấp nhận điều kiện của ông à? Không, ông lầm, tôi nói tôi không khi nào lấy lại một lời nói đã thốt ra bằng tận đáy lòng chân thật của tôi, nhưng tôi cũng không uống thuốc độc này, vì uống là hèn nhát, uống là tự tử mà chỉ có kẻ hèn nhát mới tự tử, tôi không uống nhưng tôi bằng lòng chết, bằng lòng chết theo hành động của ông.
Chân mày của Lục Thượng Long Vương hơi nhíu lại, nhưng rồi ông bỗng bật cười khan:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?
Tách!
Một tiếng thật nhỏ vang lên, một vật nhỏ chạm đụng vào phế huyệt của Ngọc Linh Lung, toàn thân nàng không còn cử động.
Lục Thượng Long Vương khẽ vẫy tay.
Hai tên trong Thiên Long bát tướng tách ra khỏi hàng một bước, lại cầm bình thuốc độc, bước lại phía Ngọc Linh Lung.
Một tên giật phắt chiếc khăn bao đầu của nàng, mái tóc đen huyền phủ xuống bờ vai và một tên mở nút bình thuốc độc kề miệng bình giữa trán nàng…
Lục Thượng Long Vương quát:
- Ngọc Linh Lung, ngươi có chấp nhận điều kiện của ta không?
Ngọc Linh Lung trừng mắt:
- Dòng họ Ngọc không nói hai lời, giết đi.
Lục Thượng Long Vương hừ hừ hai ba tiếng và vẫy mạnh tay…
Tên cầm bình thuốc độc lắc mạnh tay và nghiêng miệng bình xuống gần trán của Ngọc Linh Lung…
Mặt bàn bằng thứ gỗ lim rắn chắc, chỉ cần một giọt thuốc nhỏ xuống bỗng mục đi thành bụi, da thịt của nàng làm sao chịu nổi với thứ chất độc trong bình?…
Ngọc Linh Lung bị điểm huyệt, nàng không cử động được nhưng vẫn nhìn thấy và cũng thật cực kỳ khủng khiếp, nàng khẽ nhếch môi cười.
Đúng là một cô gái gan lỳ, nàng không van xin cũng không nguyền rủa.
Chiếc miệng bình vừa nghiêng sát xuống, vầng trán mịn màng của người con gái sắp “bốc hơi” thì…
Tách!
Một tiếng động thật nhỏ và chiếc bình thuốc đặc văng tuốt ra cửa lều rơi xuống vỡ tan.
Một bựng khói xanh bốc lên nghi ngút.
Hai bóng người xuất hiện.
Lâm Thái Bình từ trong tấm rèm chắn bước ra, hắn đứng thẳng nhìn ngay vào mặt Lục Thượng Long Vương.
Lâm phu nhân từ ngoài cửa bước vào, bà ta cũng đứng thẳng nhìn ngay vào mặt Lục Thượng Long Vương.
Tiếng động giống y như tiếng “cách không giải huyệt” của Lục Thượng Long Vương khi nãy đã làm văng chiếc bình thuốc độc và đồng thời cũng giải khai huyệt đạo cho Ngọc Linh Lung.
Nàng trố mắt sững sờ.
Và thật nhanh, nàng chợt hiểu ra, nàng chạy lại ngả vào lòng của Lâm Thái Bình và cho đến bây giờ, nàng mới khóc lên thành tiếng.
Cố nhiên, nàng không khóc vì sợ mà nàng khóc vì mừng.
Lục Thượng Long Vương nhìn Lâm Thái Bình, nhìn Ngọc Linh Lung và cuối cùng, ông ta dời tia mắt về phía Lâm phu nhân nở nụ cười… chịu thua và thỏa mãn.
Họ lặng thinh như thế thật lâu, sau cùng Lục Thượng Long Vương lên tiếng:
- Tôi vì mối thù nhà họ Ngọc, vì muốn tránh sự dính dáng tình cảm chằng chịt bởi em gái của bà là dâu con nhà họ Ngọc nên tôi bỏ ra đi…
Lâm phu nhân mỉm cười, nụ cười dịu dàng và tha thứ :
- Tôi biết.
Lục Thượng Long Vương hơi nghẹn:
- Tôi đâu phải là súc sinh, tôi hết mực thương vợ thương con…
Lâm phu nhân vẫn giữ y nụ cười trên môi:
- Tôi biết.
Lục Thượng Long Vương khẽ liếc về phía Lâm Thái Bình và Ngọc Linh Lung, nhưng ông vẫn nói với Lâm phu nhân:
- Vì tình thương đó, tôi đã dùng hết cách để thử lòng chân thành của chúng và cuối cùng tình thương chiến thắng…
- Bây giờ thì con biết…
Không phải tiếng nói của Lâm phu nhân mà là tiếng nói của Lâm Thái Bình.
Nước mắt của hắn bây giờ mới chịu trào ra.
Lục Thượng Long Vương nhìn sâu vào mắt Lâm phu nhân, giọng nói ông ta như phớt qua trong gió:
- Bà, đúng như lời của Ngọc Linh Lung vừa nói, dầu gì đi nữa, tôi cũng vẫn thấy mình bấy lâu nay hẹp lượng, tiểu nhân…
Lâm phu nhân nhẹ lắc đầu và chận nói:
- Tôi biết, mỗi người trong chúng ta, ai cũng có nỗi khổ tâm riêng, nhưng tôi muốn trả quá khứ về cho quá khứ…
Bà ta nín ngang và cúi mặt…
Lục Thượng Long Vương cũng im lìm cúi mặt…
Họ cùng nhìn xuống tay nhau, hai bàn tay với khoảng cách mười năm, bây giờ thu ngắn trong giây phút và cuối cùng là bắt gặp nhau được.
Từ trong tấm rèm chắn, có bốn bàn tay khác cũng đang siết chặt vào nhau:
Quách Đại Lộ và Yến Thất, Vương Động và Hồng Nương Tử.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trong gian lều vải không còn một tiếng động nào.
Tất cả đều chỉ còn nghe nhịp đập của con tim, con tim của mình và con tim của người đối diện.
Họ chợt cảm nghe nhịp đập đó hòa chung một điệu: Tình khúc võ lâm!

Thực hiện bởi
nhóm Biên tậ
p viên Gác Sách:
Mai – Ryan Nguyễn – auduong_yy
(Tìm - Chỉ
nh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3