Bất tử thần long - Hồi 14 phần 1

Hồi 14 - Võ Đang Tứ Mộc

Sương trắng mỗi lúc càng thêm dày đặc, đám đông đổ xô giải tán, Tư Mã Trung Thiên nắm chặt song quyền mặt đầy tức giận, cả đời ông dọc ngang trên chốn giang hồ, không ngờ giờ đây lại để cho một tên vô danh tiểu tốt thoát khỏi tay, ông vừa bực tức vừa kinh dị ngoảnh lại nhìn, Kim Tiên Nô đang đứng sau lưng ngây ngẩn nhìn ông, chú chó Kim Tiên hung mãnh cũng ngoan ngoãn nằm mọp dưới chân ông.

Tư Mã Trung Thiên khẽ buông tiếng thở dài, vỗ vỗ lên đầu con Kim Tiên và nói:

- Chốn giang hồ nhiều phong hiểm, Kim bộ đầu chả lẽ còn chưa chịu nghỉ hưu ư?

Kim Tiên Nô cúi đầu ấp úng:

- Vãn bối...

- Con chó này, ngươi cũng nên mang trả đi thôi.

- Kim Tiên Nô đã theo tiền bối mười mấy năm trời, vãn bối, vãn bối quả...

Tư Mã Trung Thiên thở dài:

- Cuộc đời chẳng có buổi tiệc nào là không tan, vả lại... ngươi có biết chủ nhân hiện nay của nó còn cần nó hơn ngươi.

Lúc này ông cảm thấy vô cùng chán ngán, bao hào khí và chân lực như đã tiêu tan trong làn sương dày đặc kia.

Kim Tiên Nô rủ tay đứng thờ thẩn, bỗng thấy trong làn sương mờ mịt kia xuất hiện năm bóng người, và một giọng yểu điệu khẽ cười nói:

- Tư Mã tiền bối còn nhận ra tiểu nữ chăng?

Tư Mã Trung Thiên chú mắt nhìn, chỉ thấy một mỹ phụ áo huyền chúm chím cười và thướt tha bước tới, bèn mừng rỡ nói:

- Lão phu tuy già nhưng mắt chưa mờ, làm sao không nhận ra được Long phu nhân? A... hay quá, có cả Thạch thế huynh nữa, còn Long Phi đâu? Đến giờ phu nhân cũng chưa được gặp Long thế huynh ư?

Mỹ phụ ấy chính là Quách Ngọc Hà, thị khẽ thở dài nói:

- Vãn bối... đã tìm kiếm đại ca khắp nơi, nhưng... Ôi, lỗi là ở vãn bối, có lẽ vô ý làm điều gì đó khiến cho đại ca buồn lòng, bằng không... Ôi, đại ca đâu có...

Nụ cười trên môi thị hoàn toàn lịm tắt, thay vào đó là vô vàn ai oán.

Tư Mã Trung Thiên chau mày:

- Còn Tố Tố đâu? Đã đi với Long Phi phải không?

Quách Ngọc Hà nhẹ gật đầu. Tư Mã Trung Thiên thở dài:

- Ôi, con bé này...

Đứng cạnh Quách Ngọc Hà ngoài Thạch Trầm dáng vẻ thờ thẩn, còn có "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình khí độ ung dung, lúc này y khẽ hắng giọng rồi nói:

- Đây chính là Thiết Kích Hồng Kỳ danh chấn thiên hạ phải không? Tại hạ Nhâm Phong Bình xin bái kiến lão tiền bối!

- Nhâm Phong Bình... à, hay quá, hay quá, thật không ngờ hôm nay lại được gặp Nhâm đại hiệp.

Tư Mã Trung Thiên đảo mắt nhìn, chợt thấy hai người đứng sau lưng họ giống như là nô bộc, thì ra là Thúy Ưng và Hoàng Ưng trong Thất Ưng Đường, đầu sỏ trong giới tiêu cục khi xưa, liền mừng rỡ tiến tới nói:

- Hoàng huynh, Lãnh huynh, chả lẽ hai vị không nhận ra lão huynh đệ này rồi sao?

Nào ngờ "Hoàng Ưng" Hoàng Lệnh Thiên và "Thúy Ưng" Lăng Chấn Thiên cùng đưa mắt nhìn nhau, như hoàn toàn không hề quen biết ông, vẫn đờ đẫn đứng yên.

Tư Mã Trung Thiên ngẩn người, đoạn hắng giọng nói:

- Hoàng huynh, Lăng huynh...

Hoàng Lệnh Thiên và Lăng Chấn Thiên vẫn lặng thinh đứng yên. Tư Mã Trung Thiên quát lớn:

- Hoàng huynh...

Bỗng giậm chân thật mạnh, lớn tiếng:

- Hồng Kỳ tiêu cục và Thất Ưng Đường tuy cùng ngành nghề, nhưng khác nhau về hướng đi, thật không ngờ hai vị lại hẹp lượng đến thế.

Lăng Chấn Thiên và Hoàng Lệnh Thiên vẫn như không hề nghe biết. Quách Ngọc Hà và Nhâm Phong Bình đưa mắt nhìn nhau, mắt ánh lên vẻ đắc ý, song Thạch Trầm lại thoáng lộ vẻ thương hại.

Quách Ngọc Hà khẽ kéo tay áo Tư Mã Trung Thiên, kề tay ông ta nói:

- Tư Mã tiền bối, có những người bạn giao thiệp hay không cũng chẳng hề gì, lão nhân gia bảo có đúng không?

Tư Mã Trung Thiên lớn tiếng:

- Rất đúng, rất đúng! Có những người bạn giao thiệp hay không cũng chẳng hề gì.

Quách Ngọc Hà đảo mắt nhìn, nói tiếp:

- À, con chó này oai quá, hẳn chính là Kim Tiên đại danh lừng lẫy rồi!

Kim Tiên Nô liền cung kính khom mình nói:

- Tại hạ Kim Tiên Nô, phu nhân nếu có gì sai bảo...

Tư Mã Trung Thiên bỗng vỗ tay đánh bốp nói:

- Suýt nữa quên mất, Bình nhi cũng có mặt tại đây...

- Nam Cung ngũ đệ ư?

- Phải!

Tư Mã Trung Thiên quay nhìn quanh, sương trắng như đã tan loãng, nhưng trong viên giờ đã vắng ngắt không một bóng người.

Tư Mã Trung Thiên bèn lớn tiếng gọi:

- Bình nhị… Bình nhị..

Quách Ngọc Hà cười khẽ:

- E rằng y đã đi khỏi rồi!

Tư Mã Trung Thiên ngạc nhiên:

- Đi khỏi rồi ư?

Quách Ngọc Hà thở dài buồn bã:

- Dạo này ngũ đệ chẳng hiểu vì sao hễ gặp vãn bối và tam đệ là cứ lánh xa, kỳ thực... Ôi, dù y có lầm lỗi gì, cùng là huynh đệ đồng môn với nhau, chả lẽ không lượng thứ cho y được hay sao? Ngũ đê... thông minh tài ba, mặt nào cũng khá, vãn bối chỉ mong trong tương lai y xây dựng được một sự nghiệp lớn lao, nào ngờ... Ôi!

Tư Mã Trung Thiên trố to mắt:

- Y như thế nào?

- Ôi, ngũ đệ dẫu sao tuổi cũng còn trẻ, chỉ vì một phụ nữ tiếng tăm xấu xa mà lại gây cho công chúng căm phẫn, vì Mai Lãnh Huyết mà y đã hạ sát "Phi Hoàn" Vi lão anh hùng.

Tư Mã Trung Thiên kinh hãi:

- Thật vậy ư?

Quách Ngọc Hà cúi đầu buông tiếng thở dài.

Nhâm Phong Bình bỗng lắc đầu nói:

- Sắc đẹp quả là tai hại... Ôi!

Tư Mã Trung Thiên hai tay nắm chặt, lẩm bẩm:

- Nam Cung thế gia hiện đang lâm nguy mà y lại còn làm như vậy, lại còn làm như vậy...

Bỗng ngẩng lên hằn học nói:

- Phu nhân có biết ả họ Mai đã cầm trong tay mảnh Hán ngọc tín vật của Nam Cung Bình, thu gom hết toàn bộ tiền bạc của những phân điểm Nam Cung trong khắp các vùng quanh đây hay không?

Quách Ngọc Hà liếc nhanh Nhâm Phong Bình, rồi lập tức làm ra vẻ sửng sốt nói:

- Thật vậy ư?

- Mười mấy vạn lạng bạc đối với Nam Cung thế gia không phải là lớn lao, nhưng hiện nay... Ôi!

Tư Mã Trung Thiên đảo mắt nhìn quanh, đoạn thở dài cúi đầu xuống.

Quách Ngọc Hà bỗng nói:

- Chả lẽ Nam Cung thế gia đã gặp biến cố phi thường ư?

Tư Mã Trung Thiên lẩm bẩm:

- Biến cố phi thường, biến cố phi thường... lâu đài đã sắp sụp đổ, lâu đài đã sắp sụp đổ...

Bỗng thấy một đại hán áo đen lưng giắt cơ đỏ, tóc tai rối bù, hối hả chạy vào quỳ sụp xuống đất, hơi thở hổn hển nói:

- Tổng tiêu đầu nguy rồi...

Tư Mã Trung Thiên tái mặt, gằn giọng:

- Gì thế?

- Tám cửa hiệu tại sáu nơi Vũ Uy, Trương Dịch, Cố Lăng, Vĩnh Đăng, Tân Thành và Lan Châu tổng cộng bán được một trăm bốn mươi vạn lạng bạc, chúng tiểu nhân đổi thành châu báu, vừa vận chuyển đến Thái An thì... thì...

Tư Mã Trung Thiên râu tóc dựng đứng, giậm chân hét:

- Thì sao hả?

Đại hán áo đen run giọng:

- Thì đã bị mất hết, ngoại trừ tiểu nhân vì đi trước dò đường, còn tất cả những huynh đệ khác thảy đều... thảy đều... bị lá cờ đỏ của chính mình cắm vào nơi yếu huyệt, xem tình hình dường như họ đều không hoàn thủ được lấy một chiêu.

Gã vừa dứt lời, Tư Mã Trung Thiên đã thét lên một tiếng, ngã xuống đất ngất xỉu trong làn sương trắng chưa tan hết.

Quách Ngọc Hà và Nhâm Phong Bình cũng ra chiều hết sức kinh hãi, như cũng hoàn toàn không hề hay biết về vụ cướp ấy.

oOo

Qua Thiên Tây, vào Hồ Bắc, từ Thiên Dương, qua Bạch Hà, đến Yến Thành, suốt đoạn đường chỉ toàn làng hoang quán vắng.

Mặt trời đã lặn, trong một thôn nhỏ ở ngoại ô Yến Thành khói lam nghi ngút, nhà nhà đang chuẩn bị buổi cơm chiều. Có năm sáu hán tử chân trần, áo quần lam lũ đang ngồi trước một hàng ăn duy nhất trong thôn, xúm quanh một đĩa đậu phọng, đĩa thịt luộc, vài cái bánh nướng cùng với một vò rượu trắng, vừa nhâm nhi vừa tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Nồi canh thịt sôi sục trên bếp lửa, lão chủ quán vẻ hài lòng nhìn các vị thực khách trước mặt, thỉnh thoảng khẳng khái cắt cho miếng thịt đầu heo để đổi lấy vài câu khen nịnh.

Đột nhiên có người mắt rực lên, khẽ nói:

- Xem kìa, thật là đẹp đôi hết sức! Chủ quán, xem chừng khách sang đến rồi đấy.

Lão chủ quán đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đường có một đôi thiếu niên nam nữ đang sải bước đi tới, tuy dáng vẻ mỏi mệt bơ phờ, song khí độ vẫn phong nhã cao quý.

Lão chủ quán liền toét miệng cười, khẽ nói:

- Người ta không thèm vào đây đâu, lão thấy các ngươi...

Nào ngờ chưa dứt lời thì đôi thiếu niên nam nữ ấy đã tiến thẳng về phía lão, người thiếu nữ áo xanh đẹp tựa thiên tiên tử trong lòng móc ra bốn đồng tiền khẽ nói:

- Bán cho bốn đồng bánh!

Mọi người thảy đều chưng hửng ngớ ra. Bốn đồng tiền cắt được xâu bằng một sợi chỉ đỏ, lão quán chủ ngơ ngẩn một hồi, đoạn lật đật gói cho một túi bánh lớn.

Thiếu nữ áo xanh đón lấy, khẽ hỏi:

- Đã sắp đến Yến Thành chưa vậy?

Tất cả mọi người cùng mở miệng nói:

- Ngay đằng trước kia thôi!

Thiếu nữ áo xanh cảm tạ xong vội vã bỏ đi. Sau một hồi thật lâu những hán tử ngơ ngẩn kia mới xôn xao bàn tán, xem chừng họ còn bàn tán những mấy hôm nữa. Thiếu nữ áo xanh chia bánh ra làm hai phần, nhiều hơn trao cho chàng thiếu niên trầm lặng tiều tụy nhưng hết sức anh tuấn, khẽ cười nói:

- Thật không ngờ bốn đồng tiền lại mua được nhiều bánh thế này!

Nàng xé một miếng nhỏ ăn ngon lành, như thể đang gặm nhắm mùi vị của sự nghèo nàn.

Chàng thiếu niên cúi nhìn những chiếc bánh trong tay, buồn bã nói:

- Lẽ ra cô nương không nên lấy bốn đồng tiền ấy ra.

Thiếu nữ áo xanh cười khẽ:

- Sao vậy? Tôi đâu có trộm cướp của ai?

- Tại hạ biết đó hẳn là vật ưa thích của cô nương, nhưng tại hạ...

Thiếu nữ áo xanh nhoẻn cười:

- Đừng nói nữa, mau ăn đi! Công tử phải biết hiện giờ cần thiết nhất là ăn để có sức mà đi đường, khi đến Yến Thành là chúng ta có thể đến cửa hiệu của gia đình công tử lấy hai con ngựa và nhất định còn phải mang theo nhiều tiền bạc hơn nữa.

Chàng thiếu niên buông tiếng thở dài cảm kích, bỗng khẽ nói:

- Những ngày qua nếu không nhờ có cô nương thì tại ha... tại ha... Ôi...

Đôi mắt thiếu nữ áo xanh bỗng rực sáng như hai hạt minh châu vừa được rửa sạch.

Yến Thành! Chợ đêm đèn đóm sáng choang, hai người đi trên phố tìm kiếm hai màu đỏ đen, hỏi thăm:

- Xin hỏi có biết cửa hàng của Nam Cung thế gia ở đâu không?

- À, Nam Cung thế gia hả? Trong thành vốn lẽ có một tiệm buôn bán thực phẩm của họ, nhưng mấy hôm trước đã sang lại cho kẻ khác, và những phổ kỵ trong tiệm cũng đã giải tán hết rồi! Ôi, thật là kỳ lạ!

Mọi người đều lấy làm lạ, Nam Cung Bình lại càng kinh hoàng và lo lắng biết bao.

Thiếu nữ áo xanh cũng thừ ra hồi lâu, song nàng đưa mắt nhìn chàng thiếu niên đứng cạnh đoạn lại nhoẻn cười nói:

- Có chi mà lạ kỳ, không chừng Nam Cung thế gia không muốn kinh doanh làm ăn nữa đó thôi!

Đoạn nắm tay chàng thiếu niên ra khỏi Yến Thành, cười nói:

- Tôi thật muốn đi làm trộm đạo một phen, rồi sau này hoàn trả lại gấp bội, nhưng... nhưng lại không có đủ can đảm.

Nụ cười và những lời an ủi của nàng chung qui vẫn không thể nào cởi mở được nỗi u sầu trong lòng chàng thiếu niên.

Lòng chàng không ngớt tự hỏi:

- Thật ra việc gì đã xảy ra? Việc gì đã xảy ra thế này?

Chàng không tài nào suy đoán và giải thích được. Trời đã sẩm tối, chàng cảm thấy se lạnh, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bóng một dãy núi chắn ngang trong màn đêm nhập nhòa. Chàng thầm điều tức một hồi, đủ thấy thừa sức lên núi, bèn rướn ngực dẫn trước bước đi.

Thiếu nữ áo xanh nhíu mày khẽ nói:

- Công tử chưa hoàn toàn phục nguyên, chỉ ẹ..

- Không sao đâu!

- Công tử tự tin có thể vượt qua chăng?

Chàng thiếu niên lặng thinh gật đầu. Thiếu nữ áo xanh tươi cười:

- Nội công của sư môn công tử quả nhiên chẳng phải tầm thường. Đi lên núi thật là tuyệt, trăng thanh gió mát, hoa hoang quả dại đều chẳng phải tốn tiền.

Chàng thiếu niên bỗng buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:

- Mong rằng những người giàu trên cõi đời đều được một lần nếm mùi nghèo khổ...

Dãy núi chắn ngang trước mặt chính là Võ Đang sơn, nơi đây cách Võ Đang Chu Lĩnh căn cứ địa của phái Võ Đang tuy cũng chẳng gần, song thế núi hùng vĩ, không mất khí khái của một danh sơn.

Màn đêm tĩnh mịch, tại một nơi bên mặt nam trên núi phủ đầy dây leo, bỗng vang lên một tiếng thở dài não nuột, rồi giọng một thiếu nữ khẽ nói:

- Cõi đời tuy trông rất bao la, nhưng đôi lúc lại rất nhỏ hẹp, chẳng hạn như trong lúc này giữa trời đất tưởng chừng chỉ còn lại hai chúng tạ..

Một cánh tay thon thả từ trong lớp dây leo thò ra, gió núi thừa thế thổi tung lớp dây leo, ánh sao mờ liền soi thẳng vào trong một hang động nằm sau lớp dây leo, chiếu vào một gương mặt đẹp tuyệt trần. Người ấy chính là thiếu nữ áo xanh Diệp Mạn Thanh, những thấy nàng thoáng chau mày, với ánh mắt thẹn thùng quay lại nhìn Nam Cung Bình đang dựa người vào vách đá ẩm ướt, chẳng rõ chàng đang nghĩ gì, khoảng cách giữa chàng với Diệp Mạn Thanh như rất gần gũi, và cũng như hết sức xa vời. Chàng đã cảm nhận được nỗi e thẹn và vui sướng của Diệp Mạn Thanh, vì vậy chàng hết sức không muốn chuyện trò.

Diệp Mạn Thanh lim dim mắt khẽ nói:

- Công tử xem, những sợi dây leo này giống hệt như một bức rèm châu, sơn động này cũng giống như một ngôi lầu nhỏ, phong cảnh quả là tuyệt vời.

Nam Cung Bình khẽ buông tiếng cười chua chát, vẫn ngậm miệng làm thinh.

Diệp Mạn Thanh lại nói:

- Công tử đã mỏi mệt, chúng ta phải nghĩ ngơi một phen cho thỏa...

Sự im lặng kéo dài hồi lâu, bỗng nghe trong bụng Nam Cung Bình vang lên một tiếng "rột", Diệp Mạn Thanh cười khẽ nói:

- À, công tử lại đói rồi!

Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một góc bánh nướng và nói:

- Công tử ăn đi!

Nam Cung Bình cảm kích đến nghẹn ngào:

- Cô nương... không có...

Diệp Mạn Thanh cúi mặt cười:

- Hai hôm nay tôi đã ăn quá nhiều, biết là công tử không bao giờ chịu ăn một mình...

Vừa nói vừa bẻ miếng bánh ra làm đôi, trao một phần cho Nam Cung Bình.

Nam Cung Bình đón lấy, chầm chậm nhai ăn, cảm thấy mùi vị của miếng bánh này vừa chua đắng lại vừa ngọt ngào, nếu không phải người đa tình thì đâu thể nếm được mùi vị đó.

Diệp Mạn Thanh bỗng cười nói:

- Thảo nào ông lão đầu trọc kia chẳng ham mê tiền bạc, thì ra đồng tiền quả hết sức quan trọng...

Ngưng giây lát, bỗng chau mày nói tiếp:

- Theo công tử thấy vụ án kia có khả năng do lão gây ra chăng?

Nam Cung Bình nhẹ lắc đầu:

- Với sức một mình lão làm sao có thể hạ sát những tiêu sư kia chỉ trong một khoảnh khắc được.

- Vậy chứ vì sao lão lại lén lút bỏ đi?

Nam Cung Bình cười chua chát:

- Tôi cũng chẳng rõ!

Diệp Mạn Thanh thở dài:

- Dù người thông minh đến mấy cũng không thể nào đoán ra được tâm sự kẻ khác, lời nói của ông lão đầu trọc quả cũng có lý.

Thốt nhiên, Nam Cung Bình chộp vào cổ tay nàng khẽ nói:

- Im lặng!

Chỉ nghe một chuỗi cười to từ trên vọng xuống, từ xa tiến dần đến gần, một người vừa cười vừa nói:

- Nếu không có việc trọng đại thì tại hạ đâu dám tùy tiện cản ngăn đại giá của bốn vị đạo trưởng.

Diệp Mạn Thanh biến sắc mặt, khẽ nói:

- Công tử nghe giọng nói này giống như của ai?

Nam Cung Bình chẳng chút nghĩ ngợi, đáp ngay:

- Tiền Si!

Tiếng nói này đặc giọng Sơn Tây, đã nghe một lần thì khó thể quên được.

Diệp Mạn Thanh thoáng nhíu mày ngạc nhiên:

- Sao lão cũng có mặt tại đây...

Nam Cung Bình đưa một ngón tay lên miệng:

- Suỵt!

Chỉ nghe một giọng nặng nề nghiêm nghị khác nói:

- Bọn bần đạo có việc cần về núi gấp, thí chủ nếu có điều gì xin hãy nói mau!

Tiền Si cười nói:

- Tại hạ theo sau các vị đạo trưởng đã hai hôm là vì muốn tìm một chỗ kín đáo để nói chuyện.

Đối phương dường như thoáng ngạc nhiên, đoạn nói:

- Triền núi trên kia thế nào?

- Được, trên ấy được rồi!

Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh vội im hơi lặng tiếng, chỉ nghe vài tiếng gió vun vút phóng lên. Hai người nhìn qua khe hở lớp dây leo, chỉ thấy bốn đạo sĩ áo xanh, tóc búi cao cài trâm đen, hông đeo trường kiếm, vai đeo một bao nải màu vàng, thoáng chốc đã đứng trên bãi đất ngoài sơn động.

Lão nhân Tiền Si vừa kẹp chặt chiếc bao bố dưới nách, cười đắc ý đứng trước mặt những đạo sĩ kia.

Bốn đạo sĩ áo xanh đều tuổi ngoài ngũ tuần, thần thái hết sức nghiêm trang trầm tĩnh, chứng tỏ họ rất có lai lịch. Trong số một người mặc tía râu gọn, dáng vẻ rất uy mãnh, thoáng chau mày nói:

- Thí chủ có điều gì thì giờ có thể nói rồi chứ!

Tiền Si chìa tay cười nói:

- Mời ngồi, mời ngồi!

Nói rồi tự mình đã xếp bằng ngồi xuống.

Đạo sĩ mặt tía nói:

- Bọn bần đạo bình sanh không thích đùa cợt.

Tiền Si tắt nụ cười:

- Thời giờ là tiền bạc, tại hạ cũng chẳng rảnh mà đùa cợt.

Bốn đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng xếp bằng ngồi xuống. Một đạo sĩ vẻ mặt âm trầm lén đưa tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng nói:

- Thí chủ thật ra có điều chi chỉ giáo?

Tiền Si quét mắt:

- Hiện giờ thì đã gần canh ba rồi phải không?

Đạo sĩ mặt tía buông tiếng cười gằn, Tiền Si nói tiếp:

- Vào canh ba đêm trước...

Vừa nói đến đó, bốn đạo sĩ áo xanh thảy đều tái mặt, đồng thanh quát:

- Thí chủ nói gì?

Bốn bàn tay cùng lúc nắm lấy chuôi kiếm bên hông.

Nam Cung Bình giật mình kinh hãi, chỉ nghe Tiền Si bật cười ha hả nói:

- Canh ba đêm trước, khi bốn đạo sĩ trổ tài hẳn không bao giờ ngờ tới lại còn có người theo dõi trong bóng tối...

Ngưng giây lát, không chờ đối phương lên tiếng, lại nói tiếp:

- Nhưng tại hạ cũng thật không ngờ những kẻ che mặt hạ độc thủ cướp tiêu lại là môn hạ của phái Võ Đang đường đường chính chính, lãnh đạo võ lâm, vang danh thiên hạ, và càng không ngờ lại chính là Võ Đang Tứ Mộc, hộ viện chân nhân của Huyền Châu Quan trên Chân Vũ Đỉnh.

Nam Cung Bình nghe tim mình muốn vọt khỏi lồng ngực, và cảm thấy bàn tay Diệp Mạn Thanh nắm lấy tay mình cũng thoáng run rẩy, Võ Đang chân nhân mà cũng đi trộm cướp, quả là một điều khủng khiếp.

Tiền Si vừa dứt lời, liền nghe tiếng tuốt kiếm xoang xoảng, bóng người nhấp nhoáng, kiếm quang chói ngời, thoáng chốc bốn đạo sĩ áo xanh Võ Đang Tứ Mộc đã bao vây Tiền Si vào giữa. Bốn thanh trường kiếm sáng quắc chỉ còn cách lưng và yết hầu Tiền Si không đầy nửa thước.

Thế nhưng lão nhân Tiền Si vẫn ngồi xếp bằng ngay ngắn trên mặt đất, hết sức thản nhiên, chậm rãi nói:

- Các vị hãy ngồi xuống thì hơn, việc này đâu thể giải quyết bằng đao kiếm được.

Đạo sĩ mặt tía gằn giọng:

- Nói năng bừa bãi, ngậm máu phun người, chả lẽ thí chủ không tin Võ Đang Tứ Mộc thật sự có khả năng giáng ma phục hung, có thể khiến thí chủ đổ máu ngay tức khắc ư?

Tiền Si cười khảy:

- Nói năng bừa bãi, ngậm máu phun người... Hắc hắc, xin hỏi bốn vị trong bao nải sau lưng kia chứa gì vậy?

Bốn mũi trường kiếm cùng run lên một cái, sắc mặt Võ Đang Tứ Mộc thảy đều tái mét.

Tiền Si chậm rãi nói tiếp:

- Bốn vị đạo trưởng đều là người thông minh sáng suốt, thử nghĩ tại hạ cô thân một mình, nếu không có sự chuẩn bị từ trước thì làm sao dám nói ra việc này trước mặt Võ Đang Tứ Mộc võ công kiếm thuật lừng danh thiên hạ. Tối nay nếu bốn vị sát hại tại hạ, không quá năm hôm toàn thể võ lâm đều biết đệ tử phái Võ Đang danh môn chính tông, hắc hắc, chẳng qua cũng là phường đạo tặc.

Đạo sĩ mặt tía nói:

- Dù thí chủ nói ra thì cũng không ai tin!

Tiền Si ngửa cổ cười:

- Không lửa thì sao có khói? Phải có nguyên nhân mới xảy ra chuyện, trong giới võ lâm có nhiều người tin hay không, hẳn các vị đạo trưởng cũng hiểu rất rõ.

Đoạn quét mắt nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói tiếp:

- Theo tại hạ thấy, các vị đạo trưởng nên buông kiếm xuống thì hơn.

Bốn thanh trường kiếm quả nhiên từ từ buông thõng xuống.

Tiền Si lại cười nói:

- Xin mời ngồi, phàm việc gì cũng có thể thương lượng được cả, Tiền Si này đâu phải là kẻ không thông tình lý.

Võ Đang Tứ Mộc cùng chầm chậm ngồi xuống, mặt bốn người đều lộ vẻ thiểu não, họ tuy có võ công kinh thế hãi tục, song khổ nỗi kinh nghiệm giang hồ quá ít.

Tiền Si lại chậm rãi nói:

- Được biết Võ Đang Tứ Mộc là loại cao sĩ siêu phàm, nếu không chứng kiến tận mắt thật tại hạ không thể nào tin được bốn vị lại có hành động như vậy, thiết nghĩ bốn vị hẳn cũng mới xuất thủ lần đầu nên đã quá ư căng thẳng, bằng không với tai mắt của bốn vị ắt đã phát hiện tại hạ rồi.

Võ Đang Tứ Mộc đăm mắt lặng thinh, ra chiều đã mặc nhiên thừa nhận.

Tiền Si mỉm cười tiếp:

- Bốn vị mới xuất thủ lần đầu, tại hạ cũng không muốn hủy hoại thanh danh đã phải vất vả bao năm mới có được của bốn vị, chỉ cần bốn vị chấp nhận hai điều của tại hạ, tại hạ sẽ vĩnh viễn giữ kín việc này.

Đạo sĩ mặt tía chính là Tử Bách chân nhân, người đứng đầu Võ Đang Tứ Mộc thoáng chau mày nói:

- Điều gì?

- Kể ra cũng chẳng khó khăn lắm, chỉ cần...

Tử Bách chân nhân bỗng lạnh lùng ngắt lời:

- Bất luận khó hay dễ, chỉ cần bọn bần đạo đủ khả năng thì chấp nhận được hết, nhưng có điều chẳng hay thí chủ làm thế nào để cho bọn bần đạo tin được thí chủ sẽ vĩnh viễn giữ kín việc này?