Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 32 phần 1

Hồi 32: Minh chủ thoát hiểm

Ngũ Xoa Chân Nhân thấy không có người đáp lại, cười gằn một tiếng, đột nhiên nhún chân phóng tới một bước dài, chiếc cương xoa lướt từ hông ra phát kình phong nghe rợn người.

Đương nhiên một thế này chỉ có tính thăm dò đối phương, nhưng thế đánh thì cũng không phải chỉ là hư chiêu.

Phi Hồng Dực Sĩ ngược lại không nén nổi, liền phóng kiếm ra một chiêu.

Bên ngoài nhân có hai ánh đèn chiếu sáng, nên bên trong càng tối hơn, chỉ thấy một ánh thép dài loáng lên, “keng” một tiếng binh khí chạm nhau phát ra những đốm hỏa quang sáng ngời.

Khi tiếng binh khí chạm nhau ngân dài, cả người Ngũ Xoa Chân Nhân bị đẩy bật lùi, bên trong Phi Hồng Dực Sĩ đảo lui còn chưa đứng vững, bị tiếp một cỗ kình phong đẩy ra, tức giận thét lên:

- Kẻ nào đánh lén bổn chân nhân?

Vừa thét định giơ tay phát chưởng, nhưng liền nghe tiếng Bách Bộ Thần Quyền cười lớn nói:

- Văn chân nhân, có huynh đệ đây.

“Vù”, một quyền tức tốc đánh ra lướt ngang trên đầu Ngũ Xoa Chân Nhân nghênh đón một chưởng đối phương.

Lão ta quả không hổ danh Bách Bộ Thần Quyền, quyền vừa xuất thì quyền phong đã tới trước, thế như một quả thiết chùy nghìn cân.

“Bình” một tiếng chấn động lớn, chỉ thấy cả người Bách Bộ Thần Quyền ổn lập bất động, cười khà nói lớn:

- Tuyệt lắm, chưởng lực các hạ thật cao cường!

Dứt lời, thuận thế nhảy tới tay trái hoán vị bổ tiếp một quyền thứ hai, lần này thế còn mạnh hơn quyền đầu tiên.

Ngũ Xoa Chân Nhân được ứng cứu kịp thời, không bỏ lỡ cơ hội liền trở người vung chiếc cương xoa áp sát vào động đạo.

Bọn họ phối hợp thật ăn ý, Bách Bộ Thần Quyền phát quyền từ xa đánh vào yểm hộ cho Ngũ Xoa Chân Nhân tiếp cận đối phương.

Chiếc cương xoa trong tay Ngũ Xoa Chân Nhân dài chừng năm xích để cận đấu, nhưng trên lưng lão còn mang thêm năm chiếc khác ngắn hơn, chỉ chừng hai xích, thế nhưng lão thành danh chính là nhờ vào năm chiếc cương xoa này, chúng chính là nhưng chiếc phi xoa.

Bên ngoài công vào, bên trong cũng phản đòn.

Vô Trụ thiền sư phát liền một chưởng nghênh chiêu quyền của Bách Bộ Thần Quyền.

Đây là một chiêu trong Đại lực Kim cương chưởng thế chưởng phong ào ạt như nước vỡ bờ!

“Bình” một tiếng nữa lại vang lên, cả người Bách Bộ Thần Quyền lần này chấn động lùi đến hơn hai bước.

Gần như cùng lúc ấy, Phi Hồng Dực Sĩ cũng phát kiếm ra chiêu Hồng quang tụ ảnh chỉ thấy ánh kiếm phân bốn đạo kiếm phong, cuối cùng hợp làm một càng tăng thêm cường lực.

“Coong” một tiếng, lần này chiếc cương xoa ra trước mà đến sau nên đè ép trên thanh trường kiếm của Phi Hồng Dực Sĩ, cả hai lập tức vận kình lực vào tay, quyết không để thua đối phương, chợt nhìn thấy tình thế có phần bất lợi cho Phi Hồng Dực Sĩ, nấp sau tảng đá lớn tên ném một viên đá đã thủ sẵn trong tay vào người Ngũ Xoa Chân Nhân.

Ngũ Xoa Chân Nhân lúc này đang toàn lực đối kháng với Phi Hồng Dực Sĩ, bỗng nghe tiếng ám khí bay tới, giật nảy mình vội tung tay trái lên đón ám vật.

Nhưng lão ta không ngờ được viên đá tầm thường được phóng ra từ tay một cao thủ của Bát Quái môn quyết chẳng tầm thường, viên đá được đẩy đi với bảy thành công lực trong Nội Thái Cực Công lực đạo ghê người.

Đương nhiên, nếu lúc này Ngũ Xoa Chân Nhân không tụ hết chân lực đấu chiêu với Phi Hồng Dực Sĩ thì có thể tụ chân lực vào tay đón bắt ám khí vô hại, bởi vậy khi tay trái chộp được viên đá thì bị một lực chấn động cực mạnh. Lão buột miệng kêu lên một tiếng, cả người nhảy thoái về sau theo lực chấn.

Hoắc Vạn Thanh thấy thời cơ đã đến đâu khi nào chịu để đối phương chạy thoát, vung tay phát chiêu Bích Không chưởng truy kích.

Ngũ Xoa Chân Nhân người vừa thoái được một bước, thấy chưởng phong áp tới, hốt hoảng giơ tay trái lên phát kình lực phòng hờ tiền thân.

Luận về nội công thì Hoắc Vạn Thanh có thể kém hơn Ngũ Xoa Chân Nhân, thế nhưng lúc này cả người Ngũ Xoa Chân Nhân đang mất đà trên không, tự nhiên khó tụ hết chân lực. Nên khi hai chưởng chạm nhau, thì cả người Ngũ Xoa Chân Nhân lần nữa bị chấn động mạnh văng ra xa ngoài, lưng rơi phịch trên đất cơ hồ không đứng dậy nổi.

Thần Điêu Đầu Hói đứng ngoài quan sát tình hình một lúc, thấy phía mình phòng thủ hợp lí, phối hợp chặt chẽ nên đã yên tâm, bấy giờ mới giơ tay ra hiệu cho mọi người rồi nhẹ chân đi vào động trong.

Lại nói, Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan ở động trong, nhân vì Thần Điêu Đầu Hói trước khi đi ra ngoài đã căn dặn rất kĩ lưỡng. Cho nên mặc dù hai người ngồi tựa lưng vào vách đá như nghỉ ngơi, nhưng mắt thì không phút giây nào rời khỏi người Tống Trấn Sơn.

Trúc Thu Lan thấy trách nhiệm của bọn họ rất quan trọng, lại đã có lời dặn của Thần Điêu Đầu Hói, cho nên trong tay đã thủ sẵn chiếc ống đồng thổi Bách Lý Hương. Sau đó Thần Điêu Đầu Hói lại còn cẩn thận hơn để Sử Truyền Đỉnh trấn thủ ngay động khẩu, đề phòng bọn họ hai người gặp bất trắc.

Bên ngoài viện binh đối phương đến, rồi đánh nhau có người thụ thương, bao nhiêu chuyện xảy ra, nhưng bên trong này thì im lặng không hay biết điều gì.

Thời gian từng khác trôi qua, chừng hơn một tuần trà, Tống Trấn Sơn vẫn y nhiên ngồi bất động tựa vách đá không thấy tỉnh lại.

Trúc Thu Lan trong lòng thầm sinh nghi, nhớ lời Thần Điêu Đầu Hói dặn khi đi, nếu hắn không phải là Minh chủ, cần đề phòng bất thần tấn công chúng ta, bèn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hắn đã tỉnh lại, nhưng cố ý làm như chưa tỉnh, chờ lúc ta không chú ý ra tay tấn công?

Chỉ nghĩ vậy tự nhiên trong lòng khẩn trương hẳn lên, tay nắm chiếc chiếc ống đồng chuẩn bị đối phó, mắt đăm đăm nhìn vào mặt Tống Trấn Sơn.

Sử Truyền Đỉnh nhiệm vụ cũng không phải nhỏ, lúc ấy kiếm cũng nắm trong tay, mắt ngưng nhìn vào trong, đề phòng có chuyện xảy ra.

Duy nhất chỉ có Nhạc Tiểu Tuấn thần sắc bình thường, không tỏ ý gì nghi ngờ với Tống Trấn Sơn, nhân vì trong lòng chàng đối với vị Tống đại lão gia rất tôn kính ngưỡng phục.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nặng nề, trong động duy nhất một ngọn nến nhỏ leo lét, với người an nhiên thì không thấy có gì khác lạ, nhưng với người lòng đang khẩn trương, đương nhiên mọi góc tối trong động cũng đề phòng nghi ngờ.

Trúc Thu Lan căng thẳng một lúc chừng như không nén nổi, hắng giọng lên tiếng:

- Nhạc đại ca, sao mãi đến giờ mà Tống đại lão gia vẫn chưa hồi tỉnh? Hay là thuốc giải ít quá?

Nhạc Tiểu Tuấn nghe nàng hỏi thì đáp:

- Không, Kim đại ca đã nói rõ thuốc giải này rất bá đạo, tối đa chỉ phục năm viên. Ta nhận thấy Tống đại lão gia trúng độc đã mấy ngày, cho nên mới cho uống năm viên, đó là liều tối đa nhất rồi!

Trúc Thu Lan nhíu mày:

- Vậy sao...

Nàng hỏi chưa hết câu, đột nhiên nghe Tống Trấn Sơn ho khan một tiếng, từ từ nói:

- Phiền nhị vị phòng hờ, thật ra lão phu tỉnh lại từ lâu rồi, có điều lão phu công lực bị thất tán đã lâu, nên sau khi tỉnh lại bèn điều công phu một lúc.

Trúc Thu Lan không khỏi đề phòng, nhưng mặt cười tươi nói:

- Tống đại lão gia hẳn là công lực đã hồi phục hoàn toàn?

Tống Trấn Sơn mỉm cười đáp:

- Cũng hồi phục được tám chín phần, lão hủ thật càng cảm tạ Nhạc lão đệ!

Nhạc Tiểu Tuấn nghe nói vội vàng chắp tay nói:

- Tống đại lão gia không nên nói như vậy, chuyện đại lão gia trúng độc đều do vãn bối mà ra, nếu như vãn bối không lấy được thuốc giải, thì có lẽ chung thân hối hận, trong lòng tự thẹn vô cùng...

Tống Trấn Sơn cười vang ha hả đứng lên nói:

- Nhạc lão đệ không nên tự trách, bọn tặc đảng này tâm cơ ma mãnh, muốn hại lão phu không chỉ hôm nay. Như lão đệ không bị chúng lợi dụng mang thư độc đến, thì người của bọn chúng cũng đã tiềm nhập trong bổn trang viện từ lâu rồi, lão phu trước sau gì cũng trúng kế của chúng.

Lão đứng lên thì Trúc Thu Lan tự nhiên càng khẩn trương hơn, bất giác chân di động về sau nửa bước.

Tống Trấn Sơn nói xong, vuốt râu quay đầu nhìn bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì vội hỏi:

- Nhạc lão đệ, trước khi lão phu uống thuốc giải, ngươi nói nếu lão phu không phải trúng Tán Công Độc thì có thể biết ngay giả thật, không biết ngươi định thử cách nào đây?

Nhạc Tiểu Tuấn đưa mắt nhìn Trúc Thu Lan, nhưng chưa kịp đáp gì bỗng nghe có tiếng chân người chạy nhẹ vào, cả bọn đưa mắt nhìn mới hay chính là Thần Điêu Đầu Hói.

Thần Điêu Đầu Hói nhận ra Tống Trấn Sơn đã tỉnh lại, chắp tay thi lễ nói:

- Chúc mừng Minh chủ kì độc đã giải!

Tống Trấn Sơn mỉm cười nói:

- Mạnh đạo huynh chớ vội chúc mừng, như đã có người giả mạo lão phu, hiện tại chân giả chưa phân, trước hết cần phân minh mọi chuyện rõ ràng, thì mọi người mới yên tâm. Lão phu chính đang muốn nghe biện pháp thử của Nhạc lão đệ đây!

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói:

- Lời Minh chủ rất đúng, Nhạc thiếu hiệp cứ nói ra đi đừng ngại!

Nhạc Tiểu Tuấn đã có chuẩn bị sẵn nói ngay:

- Nhớ hôm trước tại hạ vô tình giúp tặc đảng mang lá thư độc đến cầu kiến đại lão gia, tại hạ cùng lão gia nói chuyện rất nhiều. Lúc bấy giờ nhân vì lão gia trúng độc, Hoắc tổng quản chạy đến thư phòng lấy thuốc giải, trong phòng chỉ còn lại tại hạ và lão gia, hiện tại lão gia chỉ cần nói ra nội dung của chuyện hôm ấy cũng đủ chứng minh đại lão gia là thật rồi!

Thần Điêu Đầu Hói gật gù nhưng không nói gì.

Tống Trấn Sơn thì cười lên khà khà nói:

- Nhạc lão đệ ngươi muốn lão phu nói ra nội dung câu chuyện hôm đó ư?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nhắc lại:

- Hôm đó Tống đại lão gia hỏi tại hạ từ Vân Đài sơn xa xôi thế này, không phải là chuyện tầm thường...

Tống Trấn Sơn gật đầu cười tiếp ngay:

- Không sai, lúc ấy Nhạc lão đệ đã nói đến đây vì hai tâm nguyện của lệnh sư, tâm nguyện thứ nhất là tìm lại nhi tử của lệnh sư thất lạc mười sáu năm về trước, người này bên mày trái có nốt ruồi son. Nhưng còn tâm nguyện thứ hai thì lệnh sư chưa từng nói ra, mà cũng không chịu nói, Nhạc lão đệ lúc xuống Vân Đài sơn đã gặp một vị lão nhân, lão ta chỉ điểm cho lão đệ ngươi đến tìm lão phu, nói rằng: chỉ cần một lời của lão phu thì tâm nguyện của lệnh sư sẽ giải tận, đúng không?

- Đúng vậy, đại lão gia có thể kể tiếp không?

Tống Trấn Sơn gật đầu nói tiếp:

- Lão phu lúc ấy đã chấp nhận, Nhạc tướng công hỏi lão phu tâm nguyện của lệnh sư thật sự là gì? Lão phu đã nói: Lệnh sư đã không nói cho ngươi, thì lão phu cũng không cần phải nói!

Nhạc Tiểu Tuấn hơi giật mình mở miệng định nói, nhưng nén lại được ngay.

Tống Trấn Sơn nói tiếp:

- Lão phu lúc ấy kể cho ngươi nghe, mười sáu năm trước, lão phu đáp ứng lệnh sư, chỉ cần tiếp nổi lão phu hai mươi chiêu kiếm pháp, thì lão phu sẽ giúp ông ta giải quyết mọi yêu cầu, thế nhưng nay chỉ là Nhạc tướng công tìm đến, chỉ cần tiếp lão phu một chiêu kiếm là đủ.

Thần Điêu Đầu Hói cố làm kinh ngạc hỏi:

- Nhạc thiếu hiệp có tiếp một chiêu của Minh chủ ư?

Nhạc Tiểu Tuấn chưa đáp, Tống Trấn Sơn đã cười phá lên ha hả nói:

- Nhạc lão đệ nhân hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, cho nên không thể không tiếp lão phu một chiêu kiếm.

Thần Điêu Đầu Hói nhìn hai người rồi hỏi:

- Kết quả thế nào?

Tống Trấn Sơn lại kể:

- Lúc bấy giờ trong hoa phòng đã bày tiệc rượu, lão phu bảo gia đinh mang đến một chiếc đũa thay kiếm, Nhạc lão đệ thì rút thanh nhuyễn kiếm, chiêu thứ nhất Nhạc lão đệ xuất ra là chiêu Thiên Đạo Trung Hòa của Võ Đang, nhưng bán lộ biến thành chiêu Ngũ Nguyệt Phi Hoa của Không Động. Kiếm phát ra năm đóa kiếm ảnh, nhưng đều bị chiếc đũa trong tay lão phu đánh bại. Kiếm thứ ba của lão đệ là chiêu Khổng Tước Khai Dực của Nga My kiếm pháp, nhưng bị chiếc đũa trong tay lão phu đánh chặn ra xa tam trượng, đồng thời thanh nhuyễn kiếm cũng bị chặt đoản đến một thốn. Chính vì lúc đó quá vận khí, khiến độc tính bộc phát, trong nháy mắt cả người lão phu công lực thất tán...

Nói đến cuối câu lão quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:

- Nhạc lão đệ, lão phu nói không sai chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói:

- Tống đại lão gia nói đều hoàn toàn đúng!

Tống Trấn Sơn cười lên ha hả hỏi:

- Nói vậy, lão phu không phải là giả chứ?

- Vâng!

Nhạc Tiểu Tuấn đáp, nhưng còn ấp úng nói:

- Có điều... Có điều...

Chàng ấp úng mấy tiếng vẫn không nói được hết câu.

Tống Trấn Sơn ánh mắt tự nhiên quắt lên, thần thái của Nhạc Tiểu Tuấn có chút lúng túng đương nhiên lão ta thừa hiểu ra.

- Nhạc lão đệ, có lời gì sao không mạnh dạn nói hết ra?

Trúc Thu Lan mỉm cười xen vào đỡ lời cho chàng:

- Tâm ý của Nhạc đại ca tôi biết, tôi có thể nói thay chứ?

Tống Trấn Sơn gật đầu ôn hòa nói:

- Có thể, đương nhiên là có thể.

Trúc Thu Lan nói:

- Nhạc đại ca chẳng phải đã nói qua rồi sao? Tống đại lão gia nếu như không trúng Tán Công Độc, thì thật giả chỉ thử là biết ngay!

- Ồ, không sai!

Đáp rồi, Tống Trấn Sơn như đã hiểu thêm điều gì, bèn nói:

- Tâm ý của Nhạc lão đệ có phải muốn thử công lực của lão phu?

Trúc Thu Lan cười đáp:

- Chính vậy, Nhạc đại ca sở học thô lậu, đương nhiên thẹn mà không tự nói ra được.

- Không sao!

Tống Trấn Sơn đưa mắt nhìn chàng hỏi tiếp:

- Nhạc lão đệ muốn thử thế nào?

Không đợi Nhạc Tiểu Tuấn đáp, Trúc Thu Lan cướp lời nói ngay:

- Chẳng phải vừa rồi Tống đại lão gia đã kể qua, chỉ cần trùng diễn lại một lần như vậy là được.

Tống Trấn Sơn hơi ngớ người nói:

- Trùng diễn lại một lần, ý Trúc cô nương là...

Trúc Thu Lan tiếp lời:

- Chỉ cần Tống đại lão gia dùng chiếc đũa thay kiếm, Nhạc đại ca dùng nhuyễn kiếm tiếp một chiêu, Tống đại lão gia lần này lại chém đoản nhuyễn kiếm của Nhạc đại ca, thì không còn gì để hoài nghi.

- Hà hà... Phương pháp này hay lắm!

Nói rồi lão quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn tiếp:

- Nhạc lão đệ, lão phu hoàn toàn đồng ý, thế nhưng trong động này kiếm đâu ra đũa ngà?

Trúc Thu Lan chia ra một chiếc đũa trúc đã thủ sẵn trong tay cười nói:

- Không có đũa ngà, đũa trúc thay thế cũng được chứ? Chiếc đũa này chính vừa rồi Vu bà bà dùng làm thủ tiễn ám toán, trên đất rất nhiều.

Tống Trấn Sơn nắm lấy chiếc đũa khảng khái cười đáp:

- Đương nhiên là được, đũa ngà có thể thay kiếm, đũa trúc đương nhiên cũng có thể thay kiếm.

Trong thiên hạ, thử hỏi ngoài vị Võ lâm Đại Lão ra, ai dám dùng đũa trúc thay kiếm đấu với thanh kiếm chém sắt như bùn trong tay Nhạc Tiểu Tuấn chứ?

Đã vậy ai dám chắc dùng đũa trúc thay kiếm lại có thể chặt đoản thanh bảo kiếm của chàng?

Trúc Thu Lan khi ấy quay nhìn chàng giục.

- Nhạc đại ca, chuyện không nên chậm trễ, huynh có thể rút kiếm!

Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay thi lễ nói:

- Tống đại lão gia, vãn bối xin rút kiếm.

Nói rồi chàng rút thanh nhuyễn kiếm cuốn tròn từ thắt lưng ra, thanh kiếm sáng loáng nhưng mềm dẻo như con linh xà, đầu kiếm bị cụt mất một đoạn chính là dấu tích bị chiếc đũa trong tay Tống Trấn Sơn đánh gãy lần trước.

Tống Trấn Sơn tay nắm chặt chiếc đũa đến ngồi trên một phiến đá, an nhiên cười nói:

- Nhạc lão đệ có thể ra chiêu!

Lần trước trong Thiên Hoa sơn trang lão ta cũng ngồi trên ghế tiếp kiếm, lần này lão cũng ngồi chẳng khác gì lần trước.

Nhạc Tiểu Tuấn vận chân khí vào thân kiếm khiến thanh nhuyễn kiếm phút chốc thẳng đứng lên như một thanh cương kiếm, tay trái yết nhẹ lưỡi kiếm, người trúc lập, cao giọng nói:

- Vãn bối ra chiêu!

Nói rồi trường kiếm trực chỉ phóng ra một chiêu, nhằm vào vai trái Tống Trấn Sơn đâm tới, đây chính là chiêu Thiên Đạo Trung Hòa trong Lưỡng Nghi kiếm pháp của Võ Đang, kiếm lẹ ra đâm thẳng vào ngực, nhưng chàng cố tình đâm chếch ở vai, chính là giữ lễ giang hồ.

Tống Trấn Sơn cười nói:

- Nhạc lão đệ, ngươi muốn thử nghiệm lão phu thật hay giả, chớ nên khách khí, cứ việc toàn lực xuất thủ.

Ở Thiên Hoa sơn trang Nhạc Tiểu Tuấn cũng ra chiêu này đầu tiên, lúc ấy Tống Trấn Sơn dã nói: “Một kiếm này ngươi vì lệnh sư mà phát, cần phải toàn lực thi triển, chớ nên khách khí”.

Nhạc Tiểu Tuấn nhân vì câu nói ấy mà nửa đường biến chiêu.

Rõ ràng mọi việc như trùng diễn không sai tí nào, Nhạc Tiểu Tuấn nói:

- Vãn bối đắc tội!

Kiếm liền trở thế hoa một vòng tạo ra năm đạo kiếm ảnh, chính là biến thành chiêu Ngũ Nguyệt Phi Hoa của Không Động kiếm pháp.

Tống Trấn Sơn mắt vẫn hiện nụ cười thản nhiên, chỉ thấy tay nắm đũa múa nhanh...

“Coong, coong, coong...” vang liền năm tiếng.

Chiếc đũa trúc trong tay vẫn không suy suyển, đánh bật mũi kiếm Nhạc Tiểu Tuấn ra ngoài.

Không Động kiếm pháp lấy tốc độ làm chính, kiếm phát một chiêu mà thành năm điểm, nếu dùng nhuyễn kiếm thì tốc độ càng gia tăng và linh hoạt hơn. Thế nhưng chiếc đũa trúc trong tay Tống Trấn Sơn càng nhanh hơn, chiêu ra sau mà đến trước, trong nháy mắt đã chặn liền năm kiếm điểm tới của đối phương, cứ nhìn cũng thấy kiếm pháp của lão nhất nhất đều vượt hẳn Nhạc Tiểu Tuấn rồi.