Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 37 phần 2
Hai phu nhân bị đánh bật một kiếm rất hận, định nhào trở lại chí mạng, không ngờ bị quát lui đành thâu kiếm lủi thủi lui ra ngoài.
Hỏa Linh thánh mẫu đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:
- Gã thanh niên, ngươi là môn hạ của Thiên Sơn?
Thì ra, qua chiêu kiếm nay bà ta nhận ra tựa hồ như kiếm pháp của Thiên Sơn môn, cho nên mới hỏi vậy.
Nhạc Tiểu Tuấn định buột miệng đáp không phải, nhung chợt nghĩ Tống Trấn Sơn nghe nói là môn hạ của Thiên Sơn môn, mà Thiên Sơn kiếm pháp thì thiên hạ vô địch, hiện tại mình đơn thương độc mã vào tận sào huyệt của chúng, thế rất nguy hiểm, chẳng bằng cứ nhận đại hù chúng một phen, nghĩ nhanh rồi đáp:
- Không sai.
Hỏa Linh thánh mẫu nghe thì không khỏi biến sắc trầm ngâm hồi lâu không lên tiếng, sau một hồi hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Thôi được. Ngươi nhanh thả Xảo Xảo, lão thân sẽ thả Huy Huệ Quân.
Giọng nói còn lạnh lùng, nhưng rõ ràng bà ta đã thấy đổi thái độ mềm mỏng.
Nhạc Tiểu Tuấn thâu nhuyễn kiếm lại, cúi người nói:
- Đa tạ thánh mẫu.
Rồi buông cổ tay Xảo Xảo ra, Tiểu Thúy đứng sau lưng nay giờ phát hoảng nói nhỏ:
- Nhạc tướng công chớ nên thả cô ta ra, nhỡ bọn họ vẫn không chịu buông tha tiểu thư thì làm sao?
- Không đâu, Hỏa Linh thánh mẫu danh dự giang hồ rất lớn, há có thể nuốt lời thất tín?
Vừa nói chàng vừa phất nhẹ tay giải khai huyệt đạo cho Xảo Xảo, đoạn ôm quyền thi lễ nói:
- Chúc cô nương, vừa rồi tại hạ mạo phạm, thật thất lễ, xin cô nương lượng thứ.
Chúc Xảo Xảo mặt ửng đỏ vì thẹn, một tiếng cũng không nói, phóng chân bổ người nhanh về phía Hỏa Linh thánh mẫu tựa hồ như con chim non thấy rừng nhớ gọi lên:
- Mẹ.
Cử chỉ và thần thái của cô ta khiến cả Hữu hộ pháp Lạc Ban Đình và bốn phu nhân tì nữ của Hỏa Linh thánh mẫu đều bất ngờ.
Với tính tình ương bướng kiêu hãnh của Chúc Xảo Xảo thì bọn họ quá rõ. Thường ngày chỉ cần thấy người nào không vừa mắt thì đã mệt chuyện, quyết không bao giờ tha. Huống gì lần này bị gã thiếu niên này chộp tay khống chế cả buổi kéo từ cựu uyển Lôi Đường về đến tận đây trước mặt bao người, hổ nhục là vậy, há cô ta lại tha quá dễ dàng vậy chăng?
Điều này khiến cho cả Hỏa Linh thánh mẫu cũng bị bất ngờ, bà vuốt ve con gái trong lòng mình, trìu mến nói:
- Xảo xảo, con ngoan của ta chịu khổ quá.
Xảo Xảo dúi đầu vào lòng mẹ lí nhí trong miệng:
- Không đâu.
“Không đâu” tuy cô nàng nói lí nhí trong miệng như tiếng muỗi vo ve, thế nhưng làm sao ra khỏi tai Hỏa Linh thánh mẫu, bà ngơ ngẩn cả người, rõ ràng câu nói này chẳng phải nói đỡ cho Nhạc Tiểu Tuấn là gì?
Bà là người lịch lãm giang hồ, lại là mẹ lẽ nào không biết tâm lí của con gái, bất giác ánh mắt ngước nhìn Nhạc Tiểu Tuấn từ đầu đến chân, thầm gật đầu trong lòng, quay nhìn Lạc Ban Đình nói:
- Hữu hộ pháp, ngươi nhanh thả Huy Huệ Quân ra.
Lạc Ban Đình lĩnh mệnh đi ngay.
Đột nhiên có tiếng từ sau bình phong lạnh lùng nói:
- Không cần.
Nghe giọng nói người này cũng nhận ra hàm chứa chiều phẫn nộ lẫn oán trách.
Trước trướng của Hỏa Linh thánh mẫu, thử hỏi ai dám bạo gan buông lời vô lễ như vậy?
Lạc Ban Đình chân vừa dợm bước khựng lại trầm giọng quát:
- Kẻ nào?
Tiểu Thúy ngược lại đã nhận ra giọng nói người này, quay nhìn Nhạc Tiểu Tuấn phấn chấn nói nhanh:
- Nhạc tướng công, lão phu nhân đã đến.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe thì đưa mắt nhìn, quả nhiên liền thấy Huy phu nhân tay nắm trường kiếm, hầm hầm từ sau bình phong bước ra.
Ngay sau lưng bà ta còn có thêm một người thần sắc ủ rũ, hai tay buông thõng, mặt trắng bệch thất thần, chính là gã làm vườn Vương Tứ. Người cuối cùng mới chính là Huy Huệ Quân, mái tóc buông xõa rối bời, tay nắm kiếm áp giải Vương Tứ.
Ba người vừa từ sau bình phong xuất hiện, Lạc Ban Đình thất sắc, chẳng đợi lệnh thánh mẫu, liền thét lớn:
- Bây đâu?
Lập tức thấy bốn năm tên đại hán tay nắm cương đao sáng loáng từ trong phòng ào ra vây lấy bọn họ.
Bốn tì nữ của Hỏa Linh thánh mẫu cũng liền rút trường kiếm ra phối hợp với năm tay đại hán kia tạo thành thế bao vây kín cả bốn mặt, nhưng chưa có lệnh của Thánh mẫu thì bọn họ chưa ai dám ra tay manh động.
Hỏa Linh thánh mẫu đẩy nhẹ người Xảo Xảo đứng lên, sắc mặt thâm trầm nhìn Nhạc Tiểu Tuấn lạnh giọng nói:
- Thì ra các ngươi ước hẹn nhau kéo đến đây.
Nhạc Tiểu Tuấn nghĩ nhanh cách đối phó, nói nhanh:
- Tại hạ vốn đại diện cho Huy phu nhân đến Lôi Đường cựu uyển đổi người, nhưng vì các ngươi không chịu thả Huy tiểu thư ra, Huy phu nhân chờ lâu sốt ruột nên tự tìm đến đây, mẫu tử tình thâm đó là chuyện thường tình thôi.
Tiểu Thúy lúc này đã nghênh đón bọn họ, gọi lên vui vẻ:
- Phu nhân, tiểu thư.
Huy Huệ Quân giao Vương Tứ cho Tiểu Thúy căn dặn:
- Tiểu Thúy, giữ chặt hắn.
Nói rồi ánh mắt lộ thu thủy nhìn Nhạc Tiểu Tuấn trìu mến nói:
- Đa tạ Nhạc tướng công.
Giọng nàng ấm áp ngọt ngào dễ động lòng người, chỉ có điều dung mạo nàng hết sức bình thường, không giống như con hầu Tiểu Thúy sắc sảo mặn mà.
Hỏa Linh thánh mẫu nét mặt sa sầm nói:
- Ở đây không phải là phủ đệ của các ngươi, muốn tâm sự hàn huyên gì thì cứ đợi về quý phủ hãy nói.
Huy phu nhân “hừ” lên một tiếng lạnh lùng, ánh mắt rực lửa nhìn Hỏa Linh thánh mẫu nói:
- Ngươi ắt hẳn là Hỏa Linh thánh mẫu phái Không Động. Hoài Dương phủ với quý phái vốn đều là võ lâm đồng đạo, xưa này chưa hề có hiềm khích thù oán gì, cớ gì ngươi lại bắt cóc con gái ta, thử hỏi còn đạo nghĩa giang hồ gì nữa chứ?
Hỏa Linh thánh mẫu lạnh giọng nói:
- Bổn phái thuê người lặn vớt Tiên Cô kiếm mất không biết bao nhiêu tiền của nhân lực mà kết quả chẳng được gì. Vậy mà lệnh ái bỗng nhiên không công mà lại được. Luận giang hồ đạo nghĩa thì kiếm phải thuộc về bổn phái, lão thân yêu cầu các ngươi mang kiếm đổi người thì có gì không đúng chứ?
Huy Huệ Quân “hừ” một tiếng khinh bỉ nói:
- Thanh kiếm đó ta mua được từ một tay ngư phủ, hoàn toàn không phải ăn cướp từ tay người Không Động, các ngươi tư cách gì mà lại buộc ta phải trao kiếm?
Hỏa Linh thánh mẫu trầm giọng quát:
- Con nha đầu, từ ba mươi năm này chưa từng có người nào dám buông lời vô trạng như vậy trước mặt ta. Ta vốn nể mặt Thiên Sơn lão nhân mới đồng ý với Nhạc Tiểu Tuấn thả ngươi ra. Hiện tại mẹ ngươi đã đến thì tốt lắm ta chính đang muốn diện kiến với Hoài Dương phủ một lần...
Huy phu nhân chẳng chút hoảng sợ, cười nhạt nói:
- Khách tùy ý chủ, ngươi muốn gì lão thân đều sẵn sàng hầu tiếp, quyết chẳng chối từ, có điều lão thân muốn ngay tại đây trước hết kết liễu một chuyện...
Nói đến đó, bỗng bà ta quay đầu sắc giọng quát:
- Vương Tứ, ngươi nói đi, ngươi bị người nào mua chuộc mà dám bán đứng tiểu thư?
Vương Tứ lúc này tuy huyệt đạo bị khống chế, nhưng thần trí và miệng lưỡi vẫn tỉnh táo ăn nói bình thường. Nhìn thấy Hỏa Linh thánh mẫu trước mặt, chung quanh lại là người của Không Động vây kín thì yên tâm, phát tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Huy phu nhân nhầm rồi, tại hạ không bị người nào mua chuộc cả, mà căn bản tại hạ là người của Không Động phái.
Huy phu nhân cười nhạt:
- Tốt lắm, nói vậy ngươi là người của Không Động được phái đến thâm nhập nằm phục trong Hoài Dương phủ.
Nói đến đó mắt bà ta lạnh như tiền, thần thái uy nghi, trầm giọng nói tiếp:
- Giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều có một quy luật nghiêm ngặt, kẻ nào dám thâm nhập tiềm phục phái khác thì chết, ngươi có lẽ biết điều này? Lão thân nhằm lúc này tại trước mặt người của quý phái, trước hết xử trí ngươi...
Vương Tứ ban đầu thì còn cậy thế mà cứng đầu, nhưng lúc này nghe một câu thì lạnh người sợ gai óc, lăm le nhìn quanh nói:
- Hữu hộ pháp cứu...
Chữ “mạng” chưa kịp thoát khỏi cửa miệng, thì hắn rú lên một tiếng thê thảm, rồi ngoẹo đầu sang một bên rồi khuỵu xuống nằm dài trên đất.
Thì ra Huy phu nhân đã nhanh như chớp phóng một chưởng vào ngực cắt đứt tâm mạch của hắn.
- Chết vậy đã là phước cho ngươi lắm rồi đấy.
Huy phu nhân nói vậy là đã rõ, vốn quy luật xử trí người khác phái xâm nhập đều dùng cực hình ngũ đao phân thây cực kì tàn bạo, thế nhưng bà ta ra tay nhanh gọn như vậy là nhân từ lắm rồi.
Lạc Ban Đình vốn không kịp ngăn cản Huy phu nhân, lúc này chỉ trơ mặt la lên:
- Huy phu nhân sợ lại...
Nhưng Huy phu nhân đã cắt ngang bằng tiếng cười nhạt, vặn hỏi lại:
- Lão thân xử trí không đúng ư? Giả sử người này của bổn phái thâm nhập quý phái, thử hỏi Hữu hộ pháp xử trí thế nào?
Lac Ban Đình bị hỏi thì cứng họng đứng bất động, chỉ có Hỏa Linh thánh mẫu không một chút biểu hiện trên nét mặt.
Huy phu nhân quay mặt nhìn Hỏa Linh thánh mẫu cười nhạt nói:
- Hỏa Linh thánh mẫu, lão thân chuyện đã giải quyết xong, có gì cứ nói nhanh, lão thân không tiện tiếp lâu.
- Hảo.
Hỏa Linh thánh mẫu chỉ buông gọn một tiếng lạnh lùng, rồi quay đầu đánh mắt nhìn ả hầu chắp thanh bảo kiếm.
Ả hầu hiểu ý liền tiến lên một bước hai tay dâng kiếm lên cho bà ta.
Hỏa Linh thánh mẫu nắm lấy thanh kiếm, xoẹt một tiếng, kiếm rút ra khỏi vỏ chỉ thấy trong tay bà ta một thanh trường kiếm ánh thép xanh chói mắt.
- Các ngươi chỉ cần có ai tiếp nổi lão thân ba chiêu kiếm, thì có thể rời khỏi đây.
Huy phu nhân nói ngay:
- Lão thân đương nhiên phụng tiếp.
Nói rồi vung kiếm lên một đường thét lớn:
- Cường tân bất áp chủ, Hỏa Linh thánh mẫu, ngươi ra chiêu trước đi.
Nhạc Tiểu Tuấn đưa tay cản lại nói:
- Phu nhân xin chậm tay.
- Nhạc tướng công, có chuyện gì?
- Phu nhân tạm thời thoái lui, để tại hạ tiếp ba chiêu kiếm của thánh mẫu.
Phu nhân nói dứt khoát:
- Nhạc công tử và tiểu nữ cứ lui ra, lão thân phải tự tiếp vài chiêu tuyệt học của Không Động.
Nhạc Tiểu Tuấn không lui, lại nói tiếp:
- Ái nữ của Hỏa Linh thánh mẫu chính là bị tại hạ bắt, nên mới khiến thánh mẫu tức giận. Ba chiêu kiếm này cứ để tại hạ tiếp thánh mẫu. Nên tạm lui quan sát, nếu như ta tiếp không nổi thì do phu nhân ra tay vậy.
Chàng vốn hôm qua cứ ngỡ là Huy phu nhân không biết võ công, nên mới ưỡn ngực ra thay mặt phu nhân đến Lôi Đường cựu uyển trao đổi người. Nhưng vừa rồi khi thấy Huy phu nhân ra tay nắm kiếm từ sau bình phong bước ra, vừa cứu được Huy Huệ Quân vừa bắt được Vương Tứ, thì biết thân thủ bà ta không phải tầm thường.
Thế nhưng, nhân vì nhớ lại Thân Phi Quỳnh cứ dặn dò mấy lần là tránh không nên chọc giận Hỏa Linh thánh mẫu, cho nên chàng thầm nghĩ chỉ vì công lực của bà ta quá thâm hậu. Bởi vậy thấy lúc này Huy phu nhân định đấu kiếm với bà ta, liền nghĩ ngay Huy phu nhân quyết không phải là địch thủ của Hỏa Linh thánh mẫu.
Bản thân chàng căn bản kiếm thuật chưa phải là thặng thừa, thế nhưng học được một chiêu tuyệt kiếm của nhân vật đệ nhất kiếm Tống đại lão gia, thì việc tiếp ba chiêu kiếm của Hỏa Linh thánh mẫu không thể nói là không thể.
Hỏa Linh thánh mẫu chừng như không kiên nhẫn được nữa, nói ngay:
- Các ngươi thương lượng xong chưa?
Nhạc Tiểu Tuấn không để cho Huy phu nhân kịp đáp, cười nói:
- Tại hạ không đợi thương lượng, nguyện tiếp Hỏa Linh thánh mẫu ba chiêu.
Sọat một tiếng, kiếm liền theo lời nói rút ra hoành ngang trước ngực thủ thế.
Chúc Xảo Xảo từ đầu đến giờ chỉ đứng bên theo dõi, không nói không rằng, lúc này trong lòng phát hoảng, không nén nổi la lên:
- Ngươi muốn chết.
Cô ta khẩu khí chừng như là rất hận, nhưng trong câu này hàm ý trách móc chàng tại sao lại ưỡn ngực tiếp kiếm của mẹ nàng?
Hỏa Linh thánh mẫu giọng lạnh như băng quát:
- Hảo. Ngươi cẩn thận.
Dứt tiếng quát, kiếm vung lên phát chiêu, thế kiếm không nhanh, nhưng kiếm lướt ra muốn ngàn kiếm ảnh, tựa hồ như lá đổ mùa thu, hư thực nan phân.
Nhạc Tiểu Tuấn cùng người động thủ không thể nói là ít, thế nhưng lúc này nhìn thấy thế kiếm của Hỏa Linh thánh mẫu kì ảo lạnh lùng, nhất thời không tránh khỏi lúng túng chưa biết hóa giải thế nào.
Quá cấp thì sinh biến, chẳng hiểu nó có hiệu dụng hay không, Nhạc Tiểu Tuấn vận đủ kình lực vào thanh nhuyễn kiếm rồi phát đúng chiêu kiếm mà Kim Thiết Khẩu truyền thụ cho chàng.
Đây mới gọi là cùng tắc biến, chàng phát chiêu tuyệt kiếm chừng như chỉ cầu lưỡng bại câu thương, nhưng chỉ nghe coong coong liền hai tiếng kim khí chạm nhau đinh tai nhức óc chưa biết kết cục thế nào.