Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 37 phần 1
Hồi 37: Hỏa Linh thánh mẫu
Chính vào lúc này, liền thấy từ bên trong nguyệt môn có mười mấy bóng người vọt ra, lập tức vây kín bọn Nhạc Tiểu Tuấn, Tiểu Thúy và Chúc Xảo Xảo.
Nhạc Tiểu Tuấn nghiêng đầu nhìn Chúc Xảo Xảo cười nói:
- Chúc cô nương, tốt nhất cô nương bảo chúng đừng có manh động, nhỡ gây thương tích đến người cô nương, thì tại hạ biết ăn nói làm sao với Thánh mẫu?
Chút cảm xúc vừa rồi nhen nhúm khiến Chúc Xảo Xảo lặng hẳn, nhưng lúc nghe Nhạc Tiểu Tuấn nói một câu như ra lệnh thì cơn hận lại trỗi lên, bất giác hừ một tiếng lạnh lùng chẳng thèm nói một tiếng nào.
Bọn người kia đương nhiên chỉ vây quanh lấy bọn họ, nhưng không có tên nào dám manh động ra tay khi chưa có lệnh.
Vừa khi ấy, từ trong nguyệt môn bóng Lạc Ban Đình trở ra, cứ nhìn khuôn mặt lão nặng nề hằm hằm, đủ biết vừa rồi có lẽ đã bị Hỏa Linh thánh mẫu giáng cho một trận xối xả, lão buông gằn mấy tiếng:
- Thánh mẫu mời công tử vào trong.
Nhạc Tiểu Tuấn đưa mắt nhìn nhanh vào trong, chỉ thấy con đường lát đá chạy dài xuyên qua một sân vườn rộng, tiếp đến là một dãy nhà năm gian, gian giữa chính đang có rất nhiều bóng người.
Quay đầu nhìn Chúc Xảo Xảo cười nói:
- Cô nương sắp gặp lại lệnh đường, tạm thời chịu phiền một chút, đi.
Chúc Xảo Xảo hận thì rất hận, nhưng lúc này nhìn gương mặt Nhạc Tiểu Tuấn cười thì lòng lại càng xôn xao. Quay ngoắt đầu bước đi, không thèm nói với chàng một tiếng nào, rõ ràng từ hận đến hờn dỗi.
Nhạc Tiểu Tuấn bước theo chân bên người Chúc Xảo Xảo, đoàn người vây kia vội tránh sang hai bên. Cứ nhìn thần thái hiên ngang của chàng đi thẳng vào sào huyệt đối phương, tựa hồ như không xem phái Không Động vào đâu. Nhưng kì thực trong lòng chàng thầm lo lắng.
Nên biết Tiên Nữ miếu tuy chỉ là hành dinh tạm thời của Hỏa Linh thánh mẫu, nhưng không thể nói đây không phải là hang hùm huyệt hổ.
Do vậy bước chân khí khái, thần sắc an nhiên, nhưng trong lòng thì phập phồng hồi hộp.
Ngay trên bậc thềm một chiếc ghế Thái sư kê sẵn, bên trên một lão phu nhân tuổi ngoài ngũ tuần, mặt gầy nhỏ, mắt sáng mi dài, thân vận đại hồng bào, thần thái toát lên vẻ lạnh lùng uy hiếp người.
Ngay sau lưng bà ta có bốn phu nhân áo xanh thị hầu, lưng đeo trường kiếm, người nào tuổi cũng trạc bốn mươi.
Không khí trang nghiêm đến độ nặng nề khó thở.
Nhạc Tiểu Tuấn đi bên cạnh Chúc Xảo Xảo, tiếp sau lưng chàng là Tiểu Thúy và Hữu hộ pháp Không Động, Lạc Ban Đình.
Hỏa Linh thánh mẫu ngồi trên ghế Thái sư, nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn nắm lấy cổ tay ái nữ của mình kéo đi vào, mà giờ đến trước mặt bà ta vẫn chưa chịu buông ra. Thái độ này tự nhiên khiến bà cảm thấy bị xúc phạm, nên chưa hỏi câu nào buông giọng lạnh lùng nói ngay:
- Gã thanh niên, trước mặt lão thân còn chưa chịu buông Xảo Xảo ra, thực chẳng ra thể thống gì cả.
Nhạc Tiểu Tuấn chỉ hơi cúi người gọi là hành lễ đáp lại:
- Lão tiền bối hẳn là Hỏa Linh thánh mẫu, tại hạ lần này đến đây không phải để cầu kiến.
Hỏa Linh thánh mẫu sắc mặt càng lạnh hơn nói như ra lệnh:
- Thả nhi nữ ta ra.
Nhạc Tiểu Tuấn giữ giọng ôn hòa nói:
- Tại hạ buộc phải làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ, Thánh mẫu xin minh xét. Tại hạ chỉ muốn dùng lệnh ái trao đổi người, do đó trước khi được một cái gật đầu đồng ý của Thánh mẫu, thì tại hạ không thể buông tay lệnh ái ra được.
Hỏa Linh thánh mẫu xưa nay ra lệnh ít ai dám nghịch lại, nghe thế tức giận tái mặt nói:
- Lão thân bảo chúng nó thả Tiểu Thúy về báo tin đem kiếm đổi người, ngươi sao lại dám nắm cứng tay nữ nhi ta?
- Không sai. Đổi kiếm lấy người là chủ kiến của quý giáo, Chúc cô nương bảo tại hạ trao kiếm trước, thả người sau. Tại hạ cảm thấy chuyện như vậy là không công bằng. Vạn nhất tại hạ trao kiếm rồi mà người thì vẫn chưa được tha, tại hạ ăn nói thế nào với Huy phu nhân?
Hỏa Linh thánh mẫu có lẽ vì thiên kim ái nữ của mình còn nằm trong tay Nhạc Tiểu Tuấn, ném chuột sợ vỡ bình, nên cố nén giận trầm giọng nói:
- Hiện tại ngươi trao Hấp Kim kiếm ra, thì có thể đưa Huy Huệ Quân về.
- Lấy kiếm đổi người là điều kiện quý giáo đưa ra, Huy phu nhân cũng không hoàn toàn đồng ý. Vả lại phái Không Động cũng là danh môn chính phái, chẳng ngờ bắt cóc người buộc đổi kiếm, thử hỏi Thánh mẫu về lí có đúng không?
Hỏa Linh thánh mẫu mặt sa sầm hét lên:
- Thối mồm. Lão thân sống đến ngần này tuổi, há còn đợi ngươi dạy đời.
Nhạc Tiểu Tuấn cười cười đáp:
- Trời đất tuy rộng, nhưng lí thì chỉ có một, tại hạ chính muốn nói tới cái lí.
Hỏa Linh thánh mẫu đã muốn bộc phát, nhưng vẫn cố nén giận, lạnh giọng hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Tại hạ thấy dùng người đổi người thì mới công bằng.
Hỏa Linh thánh mẫu sắc mặt biến đổi. Đột nhiên cười gằn mấy tiếng dễ sợ:
- Khúc khúc khúc... Gã thanh niên, ngươi tưởng rằng Xảo Xảo nằm trong tay ngươi thì lão thân không dám động đến ngươi đấy chắc?
- Hừ, chẳng lẽ Hỏa Linh thánh mẫu cậy người đông thế mạnh...
Đến nước này thì Hỏa Linh thánh mẫu không thể chịu nổi, người vươn thẳng, tay vỗ vào thành ghế thét lớn:
- Các ngươi bắt tên cuồng đồ này cho ta.
Đứng ngay sau lưng bà ta, hai trong bốn thanh y phu nhân liền nhảy phắt ra trước mặt Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhưng chàng nét mặt vẫn bình tĩnh nói lớn:
- Phải chăng Thánh mẫu không muốn dùng người đổi người?
Hỏa Linh thánh mẫu tức anh ách thét lớn:
- Lão thân dù có đồng ý thả Huy Huệ Quân, nhưng tiểu tử ngươi nhất định phải bị phân thành ba khúc.
Bà vừa hét xong, thì hai phu nhân đã thấy sấn tới phát trảo tấn công, người chộp vào bả vai phải chàng, người thì chộp vào ngực chàng.
Đúng tại lúc này, chàng bỗng nghe bên tai giọng nhỏ nhẹ:
- Cẩn thận.
Nhạc Tiểu Tuấn cười lớn nói:
- Bằng vào nhị vị mà đòi bắt Nhạc Tiểu Tuấn này thì không xong đâu.
Vừa dứt câu, không đợi chiêu đối phương kịp chạm vào người, chàng buông nhanh tay Xảo Xảo ra, rồi hai tay cùng lúc vung đồng chộp vào cổ tay của hai phu nhân, cũng bằng vào một thế Cầm Nã Thủ, kéo tới rồi đẩy mạnh một cái, khiến thân hình hai phu nhân văng hỏng đất bay về sau.
Chàng ra tay cực nhanh, vừa đẩy xong là tay chộp lại cổ tay Xảo Xảo thần thái an nhiên, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nên biết Chúc Xảo Xảo lúc này nửa người bị tê dại, chỉ thoáng thấy bóng người nhào tới nhào lui, chung quy cô ta không hay biết vừa rồi, trong một tíc tắc, Nhạc Tiểu Tuấn đã buông tay mình ra.
Lại nói hai thanh y phu nhân vốn là trong bốn tì nữ thân cận của Hỏa Linh thánh mẫu, ngay từ nhỏ đã được Hỏa Linh thánh mẫu tận tụy truyền võ công chính truyền của Không Động phái. Thân thủ hỏa hầu người nào cũng cao thâm, chẳng ngờ trong nháy mắt bị thanh niên này hất văng ngược ra ngoài mà không kịp nhận ra đối phương sử dụng thân thủ nào để hạ thủ.
Có điều, bọn họ tuy bị văng ra ngoài nhưng với một thế Lý Ngư Đảo Mình, đã đáp chân xuống đất, rồi không hẹn mà cùng một lúc đồng phóng ngược trở lại trước mặt Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhưng lần này đã nghe “soạt soạt” hai tiếng, hai phu nhân trong tay liền thấy đã nắm chặt hai thanh trường kiếm sáng loáng.
Nhạc Tiểu Tuấn đưa mắt nhìn họ mỉm cười, nói:
- Nhị vị còn muốn động binh khí với tại hạ à? Hảo, xin cứ ra tay.
Phu nhân bên trái hằn học nói:
- Có giỏi hãy thả tiểu thư ta ra rồi đấu một trận.
Nhạc Tiểu Tuấn cười lớn:
- Chúc cô nương là con tin của tại hạ, làm sao tại hạ có thể thả ra dễ dàng vậy được.
Trong lúc nói, tay phải chàng đã ngầm nắm lấy cuộn kiếm giắt ở thắt lưng. “Xoẹt” một tiếng, ánh kiếm loáng lên, thanh nhuyễn kiếm đã nằm ở trong tay, nói tiếp:
- Nhị vị muốn động kiếm với tại hạ thì cứ tự nhiên, không cần phải lo lắng cho Chúc cô nương. Chúc cô nương ở bên người tại hạ thì cũng an toàn giống như ở bên người Thánh mẫu rồi.
Phu nhân bên trái tức giận nói:
- Hừ, ngươi định đem tiểu thư ra uy hiếp chúng ta sao?
- Buồn cười. Tại hạ đã nói vậy có nghĩa là ở bên người tại hạ. Chúc cô nương tuyệt đối an toàn, không tin thì các vị cứ thử xem. Nếu như mũi kiếm của nhị vị đừng nói là chạm được vào người tại hạ, mà chỉ cần chạm được vào người Chúc cô nương, thì tại hạ chẳng những lập tức thả tay Chúc cô nương ra, đồng thời tự thân tại hạ thúc thủ chịu trói, tùy quý giáo xử trí.
Hai phu nhân tựa hồ như không tin nổi tai mình, một gã thiếu niên còn nhỏ tuổi, mà dám thách bọn họ liên thủ xuất kiếm chỉ cần chạm vào người là chịu thua. Đã vậy, bên người hắn lại còn phải bảo vệ cho Chúc Xảo Xảo cũng như hắn, không hề bị kiếm chạm đến, thử hỏi có tin nổi không chứ?
Đến như Hỏa Linh thánh mẫu vừa rồi tuy thấy Nhạc Tiểu Tuấn ra tay bằng một thế Cầm Nã Thủ hất văng hai thị tì của mình, nhưng lúc này nghe vậy thì cũng không thể tin nổi. Bà thầm hiểu bốn tì nữ của mình thân thủ võ học thế nào, vì đích thân bà truyền thụ võ công, bọn họ có thể được coi là hạng cao thủ nhất lưu trong Không Động, lẽ nào dùng kiếm liên thủ tấn công lại không động được đến vạt áo của Xảo Xảo?
Thế nhưng cứ nhìn thần thái khí khái uy lẫm của Nhạc Tiểu Tuấn thì chừng như không giả, bà ta bấy giờ liền lên tiếng:
- Hào, các ngươi thử một chiêu xem.
Thân hình chuyển động, một tả một hữu tự di hoán vị tạo thành nhất tiền nhất hậu ra thế ỷ dốc, song kiếm hợp bích vung lên cố tránh hướng Xảo Xảo, đâm vào người Nhạc Tiểu Tuấn.
Không Động kiếm pháp lừng danh nhờ nhẹ nhàng mà linh xảo, hai người tuy chỉ công vào một thế kiếm thế nhưng một chiêu đó hai kiếm hợp bích, kiếm như con linh xà rung lên uốn lượn phát ra kiếm ảnh như mưa, chộp tới người Nhạc Tiểu Tuấn, tiền hậu mười tám đại huyệt đạo đều nằm trong tầm phong tỏa.
Một chiêu kiếm mà phong tỏa đến mười tám đại huyệt đạo cả trước lần sau người thì đủ thấy nhanh đến chừng nào rồi.
Thế nhưng, đúng lúc làn mưa kiếm đổ xuống, Nhạc Tiểu Tuấn tay kéo Xảo Xảo sát bên mình lách nhẹ một cái đã thoát ra màn kiếm ảnh.
Chàng chỉ bằng một bộ nhảy chếch này đủ tránh ra khỏi màn kiếm, nhưng cũng vừa khéo hai kiếm lướt tới tạo thành một góc chết. Chỉ có điều, khi tầm kiếm đã hết thì chỉ còn cách người chàng đúng một phân nữa, nhưng hai phu nhân đã lập thành một thế ỷ dốc, cho nên dù chỉ một thốn nữa cũng không sao đâm tới được.
Hai phu nhân mặt xanh như tàu lá, rồi đỏ rần lên vì kinh ngạc lẫn hổ thẹn, bọn họ chỉ được lệnh thánh mẫu thử một chiêu, cho nên lúc ấy đành thâu kiếm nhảy về sau một bộ.
Hỏa Linh thánh mẫu cũng tựa hồ như không tin vào mắt mình, bấy giờ chỉ thấy bà ta nhắm hờ mắt lại tựa hồ như trầm tư điều gì, một tiếng cũng chẳng nói.
Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười, hỏi:
- Bây giờ thì nhị vị tin rồi chứ?
Lại nói Chúc Xảo Xảo, trong lòng tuy rất hận chàng, nhưng khi thấy hai phu nhân nhảy vào tấn công thì bất giác lại thầm lo cho chàng. Sau đó thấy hai phu nhân bị chàng hất văng ra, nàng đứng bên cạnh nhưng trong lòng thì tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.
Bởi vì Xảo Xảo thầm hiểu bọn tì nữ thân cận của mẫu thân mình công lực võ học tinh thâm ai cũng hơn hẳn mình. Hiện tại ngay trước mặt mẫu thân lại bị chàng hất văng, tự nhiên cô ta cảm thấy dễ chịu. Đồng thời cảm thấy chàng không chỉ nhân phẩm cốt cách hơn người, mà võ học cũng cao thâm, lòng cô ta tự nhiên thầm cảm phục.
Tay chàng nắm lấy cổ tay cô ta, ban đầu thì thấy cảm giác khó chịu, nhưng đến lúc này thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí ấm áp dễ chịu khiến cả người nóng rực lên, bất giác thẹn mà cúi thấp đầu.
Hỏa Linh thánh mẫu sau một lúc nhắm mắt trầm tư, bỗng mở choàng mắt ra nói:
- Các ngươi thử thêm vài chiêu nữa.
Sau một hồi suy nghĩ bà mới ra lệnh tiếp tục thử vài chiêu kiếm, chứng tỏ bà ta vẫn chưa nhìn ra nổi lai lịch thân pháp vừa rồi mà Nhạc Tiểu Tuấn thi triển tránh chiêu kiếm của thủ hạ bà.
Giờ muốn thủ hạ thử thêm vài chiêu là có ý đứng ngoài ngắm xem cho ra lai lịch của chàng. Đã vậy lại ra lệnh vài chiêu, nhưng không biết vài chiêu có nghĩa là mấy chiêu, đương nhiên chẳng có giới hạn cụ thể.
Hai phu nhân nghe lệnh lập tức sấn tới, phu nhân bên trái chĩa thẳng mũi kiếm vào người chàng nói lớn:
- Ngươi cẩn thận.
Dứt lời trường kiếm đánh ra thế Vân Long Tam Hiện, một chiêu ba thức, ánh kiếm xanh rờn tỏa sáng cả không gian.
Phu nhân bên phải cũng liền phát kiếm ra chiêu Phong Hổ Tứ Xuất, một chiêu bốn thức, kiếm bổ xuống cánh trái Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhạc Tiểu Tuấn tay trái nắm tay Xảo Xảo kéo lui về một bộ, nhưng trong lúc lui bộ thì chàng đã ngầm hoán vị, thân hình bỗng xoay một cái kéo luôn cả thân hình nhỏ nhắn của Xảo Xảo lách khỏi màn kiếm, đồng thời tiếp cận phu nhân bên phải.
Bộ pháp cực kì tinh vi điêu luyện, hai phu nhân không kịp nhận thấy, đến khi phát hiện thì hai màn kiếm đã dán vào nhau, bấy giờ mới biết không còn thấy bóng Nhạc Tiểu Tuấn và Xảo Xảo đâu nữa.
Phu nhân bên phải thấy bên người mát lạnh vì tiếng gió, thì giật thót mình vội sà người sang trái để né tránh, đồng lúc phóng kiếm nhanh như chớp đâm tới chiêu thứ hai.
Phu nhân bên trái thấy thế cũng ra chiêu hỗ trợ.
Thực ra, Nhạc Tiểu Tuấn đã không nhân cơ hội để phản công, nếu không thì phu nhân bên trái đã bị trúng kiếm từ lâu rồi.
Lúc này bọn họ dùng từng chiêu phối hợp rất ăn ý vây công Nhạc Tiểu Tuấn, thế nhưng bằng vào khinh công thặng thừa Tị kiếm Vô Ảnh, đương nhiên kiếm pháp của bọn họ không làm gì nổi chàng ta.
Lại nói thời gian gần đây chàng thường xuyên luyện chiêu kiếm mà Kim Thiết Khẩu truyền thụ cho chàng, càng luyện thì chiêu kiếm tự nhiên càng tinh thâm, mà trong kiếm thuật cũng có chỗ sở đắc.
Lúc này thấy hai phu nhân ra kiếm, chàng chỉ né tránh, nhưng từ trong từng chiêu kiếm của bọn họ, chàng đã nhận ra chỗ sơ hở, điều này đương nhiên phải là một người chuyên tâm luyện kiếm để tâm nghiên tập lâu ngày mới có được giác quan đó.
Chàng nghĩ nhanh nếu bấy giờ dùng chiêu kiếm vừa học được để xuất chiêu, thì chỗ sơ hở của bọn họ khó thể tránh nổi thức uốn ngược kiếm trong chiêu này.
Chàng phát hiện ra được điều này thì lại muốn thử một lần, bấy giờ kéo cả người Chúc Xảo Xảo thoát ra màn kiếm của bọn họ, cười lớn nói:
- Tại hạ đã nhượng nhị vị ba chiêu, chiêu thứ tư này tại hạ chẳng khách khí nữa đâu.
Hai phu nhân thấy liên thủ tấn công ba chiêu kiếm đều bị chàng tránh thoát dễ dàng, hầm hầm vừa tức giận vừa thẹn khi nào chịu thôi. Lúc ấy chẳng cần nghe nói gì, liếc nhau một cái rồi lại nhảy vào tấn công tiếp.
Phu nhân bên trái phóng kiếm ra chiêu Trực Điểm Long Châu, nhắm vào yết hầu chàng đâm tới.
Phu nhân bên phải múa kiếm vù vù ngược lại ra chiêu Bàn Long Diễu Bộ, kiếm quang ngời ngời bao trùm cả cánh phải của chàng.
Lần này quả nhiên chàng không né tránh, người đứng bất động chờ hai thế một kiếm đối phương đến gần người, khi ấy mới thấy tay kiếm vung lên.
Một chiêu kiếm của chàng phát ra rất tầm thường, thoạt trông thì thấy tựa hồ như chưa thạo dùng kiếm, căn bản thế kiếm chiêu thức không thành chương điển. Nhưng phải là người tinh thông về kiếm pháp mới nhìn thấy hết biến ảo tinh diệu trong một chiêu kiếm đó.
Khi mũi kiếm trong tay chàng đẩy ra được nửa tầm, đột nhiên vòng lại, bấy giờ mới nghe thấy keng keng hai tiếng đinh tai kèm theo kiếm thép chạm nhau tóe lửa sáng ngời.
Hai phu nhân thoạt nhìn đã thấy chiêu kiếm của mình trúng đích vào người đối phương, căn bản họ thấy thế kiếm của chàng tầm thường nên khinh thường mà không để tâm. Đến lúc bị kiếm của chàng đánh bay ra, phải nói là một chiêu bạt kiếm, bốn lạng bạt thiên cân, khiến bọn họ hai thân hình mất đà trượt bộ thoái lui về sau hai ba bước, cả người còn chấn động không thôi.
Hỏa Linh thánh mẫu vừa rồi nhìn thấy chàng thi triển bộ pháp tránh kiếm, thấy tương tự như Thiên Bát Bộ của Thiên Sơn phái, cho nên nghi chàng là người của Thiên Sơn, trong lòng đã cảm thấy kì.
Đến lúc này thấy chỉ ra tay một kiếm tầm thường mà đánh bật hai kiếm của hai tì nữ mình thì không khỏi giật mình kinh động, mặt biến sắc trầm giọng quát:
- Ngừng tay.