Hậu tiên cô bảo kiếm - Hồi 54 phần 1

Hồi 54: Truy lùng hung thủ

Lê Cơ nghe Thân Phi Quỳnh nói vậy thì bĩu môi nói:

- Ngươi không tin ư? sao không thử lên Trích Bát thiền viện mà xem, lúc này chỉ e Bát đại môn phái đã phủ phục xưng thần.

Nhạc Tiểu Tuấn la lớn:

- Ta nhất định không tin.

Lê Cơ mắt bỗng sáng lên chỉ tay nói:

- Các ngươi nhìn xem, chẳng phải là vệ binh tuần sơn đến đó ư?

Vừa nói hết câu, bọn Thân Phi Quỳnh chưa kịp đưa mắt nhìn, đã nghe giọng nói ồm ồm như sấm động hỏi vọng tới:

- Các ngươi là ai?

Một đoàn người gần mười người lướt tới ào ào, khí thế hùng hổ.

Khi cả bọn người đến gần, chỉ thấy một lão nhân mặt đen râu ria xồm xoàm chậm chân lại, tựa hồ như cố ý làm vậy để tỏ thân phận mình hơn tám người kia.

Nhạc Tiểu Tuấn lúc này đã nhận ra một số trong bọn họ chính là Xuyên Tây Tam Lang Hoàng Diện Trầm Cửu, Bạch Tị Lang Bách Thắng, Đoàn Vỹ Lang Trương Siêu, Thiết Bút Lý Bách Khôi, Cương Trảo Hà Bá Thông và Hổ Trảo Tôn Vô Hại. Ngoài ra còn có mấy tên nữa mà chàng chưa từng gặp, mấy người này đều là thuộc hạ của Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu.

Thân Phi Quỳnh không thèm quay lại lạnh lùng nói:

- Có ta ở đây, các ngươi không nhanh xéo đi hay sao?

Cương Trảo Hà Bá Thông hùng hổ nói:

- Ngươi là ai mà dám lớn lối với đại gia? Muốn...

Chữ “chết” chưa kịp thoát ra cửa miệng, bỗng “bộp, bộp” liền hai cái tát nảy lửa, chính là Hổ Trảo Tôn Vô Hại lướt tới đánh liền.

Hà Bá Thông nhìn thấy thượng nhân của mình thì cụp mặt xuống.

Tôn Vô Hại liền cúi người chắp tay thi lễ Thân Phi Quỳnh, nói:

- Tiểu nhân không biết Nhị cô nương ở đây, bọn thuộc hạ có lời vô lễ, những mong cô nương tha tội.

Lê Cơ giọng the thé rít lên nói:

- Hổ Trảo Tôn, ngươi chỉ nhìn thấy Nhị cô nương mà không thấy ta ở đây hay sao? Chủ của ngươi, Triệu Quang Đẩu hiện giờ ở đâu?

Hổ Trảo Tôn ngớ người ngước mắt lên nhìn thấy trung niên phu nhân áo xanh đang bị bọn Xuân Phong bốn người cầm kiếm vây quanh, ngơ ngác hỏi:

- Chuyện gì thế này?

Chính lúc đó, một giọng như hổ gầm từ không trung vọng lại:

- Người nào hỏi đến lão phu?

Hổ Trảo Tôn vừa nghe thấy thì rúm người lại, đứng ra sau cung kính thốt lên:

- Chủ nhân đến.

Thì ra vừa rồi Lê Cơ hỏi đến Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu, có lẽ chính lão ta đang xuất hiện.

Tiếp liền theo đó hai bóng người cao lớn xuất hiện cực nhanh, khi đến gần hơn đã thấy một người thân vận bố y màu tro, người gầy đét như cây trúc, khuôn mặt không chút biểu hiện thần sắc của sự sống, đến đôi mắt cũng trắng dã như con sói đói.

Người này chính là Hổ Thường Ngao Vô Kỵ vốn cùng với Hổ Trảo Tôn Vô Hại là hai thuộc hạ tâm phúc của Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu.

Nơi nào có Hổ Trảo Tôn Vô Hại thì chưa hẳn có Hắc Hổ Thần, nhưng nơi nào có Hổ Thường Ngao Vô Kỵ xuất hiện, thì ngay sau đó đã có mặt Hắc Hổ Thần.

Hiện tại ngay sau lưng Hổ Thường Ngao Vô Kỵ là một lão nhân mắt lớn mày rậm, mặt đen như đít nồi, toàn thân vận y phục một màu đen tuyền, không nói cũng biết chính là nhân vật được coi là hung thần trong làng hắc đạo, Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu.

Nguyên là Triệu Quang Đẩu được nhận mệnh lệnh thống lĩnh cả nghìn nhân mã phân làm nhiều nhóm trấn thủ cả vùng quanh Trích Bát thiền viện, bán kính hai mươi dặm.

Thân Phi Quỳnh nhìn thấy bọn người này không chút hoảng sợ, cười nhạt nói:

- Lê yêu phụ, ngươi tưởng bầy lang sói này có thể cứu nổi ngươi ư? Nếu ngươi không đáp thực lời của ta, thì ngay cả Cơ Sơn chủ đến đây cũng không cứu nổi ngươi.

Hổ Thường Ngao Vô Kỵ thân hình như bộ xương khô lướt tới, giọng âm trầm lạnh lùng như tiếng quỷ đói vọng về từ địa phủ:

- Nha đầu lớn mật thật, ngươi dám buông lời vô lễ trước mặt Hắc Hổ Thần, ngươi chết.

Chẳng nói thêm lời thứ hai, đã thấy cánh tay quỷ của lão thò ra khỏi ống tay áo chụp tới, lúc này mới kịp nhận ra năm ngón tay khô khốc tựa xương bọc da, móng tay dài ngoằn có màu đen, đủ thấy móng có tẩm độc.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy hiểm, liền nhảy đến chắn ngang hét lớn:

- Xéo đi!

Bằng một thế Cầm Nã Thủ cực nhanh, đến Hổ Thường Ngao Vô Kỵ cũng bất ngờ, chỉ nghe lão hú dài một tiếng như tiếng sói, cả người bị Nhạc Tiểu Tuấn chộp trúng cổ tay hất văng ra ngoài.

Thế nhưng Hổ Thường Ngao Vô Kỵ thành danh không nhỏ, thân hình bị hất văng chẳng khác gì chiếc lá nhẹ rơi trên đất, đến một tí bụi cũng không bay lên, căn bản không hề bị ngã.

Hổ Thường Ngao Vô Kỵ chân vừa chạm đất liền định xông vào, nhưng lúc ấy Hắc Hổ Thần khoát tay gầm lên:

- Ngươi lui ra!

Hắc Hổ Thần vừa rồi tận mắt thấy Nhạc Tiểu Tuấn bằng một thế Cầm Nã Thủ hất văng thuộc hạ tâm phúc thân cận nhất của mình đến ngay cả lão cũng không nhận ra được chiêu thức của chàng thế nào, thì trong lòng đã biết là tay thiếu niên này chẳng phải đơn giản, cho nên mới quyết định ra mặt.

Ánh mắt lão ta đã nhìn ra Thân Phi Quỳnh, rồi lại nhìn thấy Lê Cơ thì không khỏi ngơ ngẩn hỏi:

- Nhị cô nương, chuyện này thế nào?

Thân Phi Quỳnh biết rõ lai lịch của Hắc Hổ Thần không nhỏ, nhưng hất hàm quát:

- Ở đây không có chuyện của ngươi!

Triệu Quang Đẩu tựa hồ như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt, ánh mắt lão sắc lạnh, long lên trầm giọng nói:

- Lão phu là Tổng trấn tuần sơn, Nhị cô nương cũng biết Lê Cơ là Nhị Cơ, tả hữu thị hầu của Cơ Sơn chủ, chúng ta đều là người một nhà, không nên gây khó dễ cho nhau. Nếu như có chuyện gì hiểu lầm thì cứ đến trước mặt giáo chủ bẩm cáo. Nhị cô nương bắt Lê Cơ như vậy...

Thân Phi Quỳnh quắc mắt quát:

- Triệu Quang Đẩu, ta đã nói ở đây không có chuyện của ngươi, chớ nên xen vào.

Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu sắc mặt sạm lại, đanh giọng nói:

- Nhị cô nương nói vậy không đúng, cho dù đây là chuyện riêng của cô nương, thế nhưng lão phu thân phận Tổng tuần sơn, ở đây đương nhiên thuộc địa phận cấm địa sở tại của lão phu, làm sao không nhúng tay vào được chứ?

Thân Phi Quỳnh hừ lên một tiếng lạnh lùng nói:

- Không Động phái diệt vong đã ở trước mắt, ngươi còn “Tổng tuần sơn” cái quái gì? Còn chưa nhanh xéo đi cho khuất mắt ta ư?

Lần này thì ánh mắt Hắc Hổ Thần long lên quát:

- Nhị cô nương, ngươi vừa nói gì?

- Hừ ta nói gì ngươi không nghe rõ ư?

Hắc Hổ Thần trầm giọng:

- Nhị cô nương ngươi định tạo phản ư?

- Hừ ta từ Tuyết Sơn đến đây chính là muốn tìm Chúc Linh Tiên thanh toán.

Hắc Hổ Thần giờ thì mới hiểu ra tâm ý của đối phương, cười lớn thành một tràng dài chấn động cả sơn cốc, nói:

- Thì ra nhị cô nương đã đổi tâm thay ý, lão phu trước hết bắt ngươi về Trích Bát thiền viện mới được.

Thân Phi Quỳnh giọng đầy tức giận:

- Triệu Quang Đẩu ngươi dám?

- Hắc hắc, lão phu sao không dám?

Nói rồi lão sấn tới, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn đã quát lớn:

- Đứng yên!

Hắc Hổ Thần thấy vừa rồi Nhạc Tiểu Tuấn hất văng Hổ Thường Ngao Vô Kỵ thì biết chàng không phải là tay tầm thường, khi ấy cười gằn nói:

- Hảo, ngươi dám ra mặt anh hùng, để lão phu thâu thập tiểu tử ngươi trước.

Nói rồi khoát chân sấn tới, Hắc Hổ Thần quả nhiên danh bất hư truyền, khí thế hung mãnh, tay phải giơ ra, bàn tay sắc đen to lớn gấp hai lần người thường, chộp tới.

Thân Phi Quỳnh la lên:

- Tuấn đệ, cẩn thận, Hắc hổ độc chưởng.

Nhạc Tiểu Tuấn không coi Hắc Hổ Thần vào đâu, quay đầu nói:

- Quỳnh tỉ có nghe nói “họa hổ không thành ra họa cẩu” chứ? Tiểu đệ chung quy chỉ coi bọn chúng như bọn chó ngao chạy rông giang hồ thôi.

Một câu nói này khiến bọn Xuân Phong nghe không nhịn được cười nổi, cười ầm lên.

Hắc Hổ Thần vốn hung danh chấn động làng hắc đạo, xưa nay tự thị cao ngạo, đầu nhập Thiên Địa giáo, nhậm chức Tổng tuần sơn dưới tay có cả ngàn thuộc hạ. Nay bị Nhạc Tiểu Tuấn coi như con chó ngao thì tức giận đến cả người tung lên, râu tóc dựng đứng.

Lão vốn ra tay chộp một trảo bình thường, nhưng khi nghe vậy thì cả người biến chiêu nhào tới như một con hổ vồ mồi, miệng gầm lên:

- Tiểu tử, một câu này của ngươi đủ khiến lão phu phải ăn tươi tim gan ngươi mới hả giận.

Thì ra Hắc Hổ Thần còn ăn tim gan người sống.

Hắc Hổ Thần có ngón Hổ Phong Bát Thức chấn danh giang hồ, xưa nay vốn ít người tiếp nổi lão ta ba thức, một chưởng đánh ra bao gồm cả tám thức, chính là vì quá sức phẫn nộ.

Nhạc Tiểu Tuấn không chút tránh né, giơ chưởng lên trực tiếp nghênh chiêu.

Chỉ nghe “bình bình” liền chín tiếng cực lớn, cuồng phong nổi dậy, đá chạy cát bay mù trời, người của cả hai bên bị chấn động đến phải thoái lùi cả trượng mới đứng vững.

Khi đất đá tản dần mới thấy Nhạc Tiểu Tuấn chân thoái lui cả bước dài, mặt trắng xanh.

Hắc Hổ Thần ngược lại chân lùi cả xích, tóc râu rối bời, mắt hung quang giờ đây thất thần, trên ngực có dấu chưởng ấn nát cả áo ngoài.

- Chưởng lực kinh hồn.

Lão ta chỉ thốt lên được mấy tiếng rồi như chiếc bong bóng xì hơi, hộc ra một vòi máu tươi rồi ngã phịch xuống tắt thở.

Thì ra khi Nhạc Tiểu Tuấn nghe lão ta ăn cả tim gan người sống thì bất giác phẫn hận, quyết trừ hại cho giang hồ, nên tiếp liền tám chưởng, chưởng thứ chín không chút nương tay đánh nát ngực đối phương.

Hắc Hổ Thần danh chấn giang hồ, bọn Hổ Trảo Tôn Vô Hại, Hổ Thường Ngao Vô Kỵ và các lâu la khác xưa nay vốn chỉ dựa vào Hắc Hổ Thần mà tác quái. Lúc này tận mắt chứng kiến chủ nhân mình bị một chưởng bỏ mạng đương trường thì hồn tiêu phách tán, mạnh tên nào tên nấy chạy.

Nhạc Tiểu Tuấn thét lớn như sấm:

- Các ngươi đứng lại cho ta!

Hổ Trảo Tôn Vô Hại cả người khựng lại, run lẩy bẩy nói:

- Nhạc thiếu hiệp...

Nhạc Tiểu Tuấn nghiêm nét mặt đầy uy phong nói:

- Ta biết các ngươi chỉ là tay chân của Hắc Hổ Thần, thường ngầy dựa oai hùm làm ác, nhưng cũng không đến nỗi là loại đại ác, ta chẳng cần giết đâu. Lý Bạch Khôi, Hà Bá Thông, các ngươi cũng đều là lục lâm thảo khấu, nhưng thường ngày cũng biết đến thế nào là nghĩa khí, chỉ vì mê muội gia nhập ác đảng...

Cả bọn tám chín tên rúm cả người lại, phủ phục dưới đất xin tha mạng.

Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt nói:

- Nếu ta muốn hạ thủ thì các ngươi đã không còn cơ hội để xin tha, ta đã nói là không giết các ngươi đâu, nhưng bắt đầu từ giờ phút này phải mau cải tà quy chính, rửa tay đồ tể làm con người mới. Thiên Địa giáo sẽ bị diệt trừ trong trứng nước. Triệu Quang Đẩu chính là cái gương lớn cho các ngươi đấy, thôi nhanh xuống núi đi.

Cả bọn rạp người xuống lạy dài ba cái, rồi mới lủi thủi mỗi tên đi một đường.

Thân Phi Quỳnh thấy bọn kia đã đi rồi, quay đầu lạnh giọng nói với Lê Cơ:
- Lê Cơ, ngươi vừa chứng kiến cái chết của Hắc Hổ Thần chứ? Ta giờ còn phải lên Trích Bát thiền viện, không có nhiều kiên nhẫn đối với ngươi nữa đâu.
Nói rồi ra lệnh:
- Xuân Phong, ta hỏi hắn một câu, nếu như không chịu đáp thì cứ xẻo hắn một lỗ tai, hai câu không đáp thì xẻo hai lỗ tai, cứ thế róc cho hết thịt trên người hắn, xem hắn có còn ngoan cố nữa được không?
Xuân Phong nghe thì cúi người đáp:
- Tiểu tì tuân mệnh, chỉ cần để lại cho hắn cái lỗ miệng để trả lời mà thôi.
Nói rồi, nhảy phóc tới đưa thanh kiếm sáng loáng kề ngay bên lỗ tai trái Lê Cơ như sẵn sàng ra tay thi hành ngay.
Lê Cơ vừa rồi chứng kiến Hắc Hổ Thần một chưởng chết ngay đương trường, rồi cả bọn Hổ Trảo Tôn cúi đầu xin tha chết, biết đối phương chẳng nói chơi chút nào, nếu còn ngoan cố tất chịu tùng xẻo chứ chẳng sai.
- Nhị cô nương, xin bảo cô ta dừng tay, tôi xin nói hết.
- Hảo.
Thân Phi Quỳnh gật đầu hỏi:
- Nói đi, ngươi phụng mệnh ai đến hạ độc gia gia ta? Đó là lại độc gì?
Lê Cơ lần này quả nhiên thành thực khai ra:
- Tôi chính là phụng mệnh Phó sơn chủ, lúc ấy Cơ sơn chủ còn chưa phát tác, Phó sơn chủ liền nói với Cơ sơn chủ: Ba vị tôn nữ của lão thần tiên đều đã xuống núi, bên cạnh không có người thị hầu chăm sóc, sơn chủ và Lão Thần Tiên thâm giao nhiều năm, chính sơn chủ đã đưa tôi lên Tuyết Sơn, rồi do tôi hạ độc, độc dược cũng giống như loại sơn chủ bị trúng, chính là Tán Công Độc, gia thêm ít lượng Mê Thất Tán...
Nhạc Tiểu Tuấn bất ngờ hỏi lại:
- Sao? Nói vậy sơn chủ các ngươi cũng bị trúng độc ư?
Lê Cơ gật đầu đáp:
- Đúng, chính do Liễu Cơ hạ thủ, bởi vì sơn chủ vốn không tán thành phó sơn chủ đứng ra lập giáo.
- Ngươi và Liễu Cơ đều là thị tì tâm phúc của sơn chủ, tại sao lại đi nghe theo lời của phó sơn chủ?
Lê Cơ cười khổ đáp:
- Bởi vì chúng ta nguyên là người của phó sơn chủ, đồng thời tất cả thuộc hạ phó sơn chủ đều phải uống một loại thuốc độc định kì hàng tháng, nếu không nghe theo lời phó sơn chủ thì đến định kì chẳng có thuốc giải, sẽ bỏ mạng ngay.

- Hiểm độc thật.

Thân Phi Quỳnh hỏi tiếp:

- Người cho gia gia ta uống Tán Công Độc và Mê Thất Tán có thuốc giải không?

- Điều này tôi không biết rõ.

- Vậy hai loại độc dược kia do ai chế?

- Chính do đích thân Mãi Hoa bà bà và Đoạt Mệnh bà bà phối chế, tôi nghĩ nhất định bọn họ có thuốc giải. Bởi vì Tán Công Độc dược vốn là loại biệt độc gia truyền của họ Vu từ Thiểm Tây, Mê Thất Tán lại là mật phương của Trúc Tâm Cơ, hai loại độc dược này đặc biệt không sắc không hương, chỉ cần hòa trong trà thì không thể nào phát hiện được. Cho nên, hai người kia luôn luôn ở bên cạnh phó giáo chủ, chính là sợ bị tiết lộ bí mật này.

Nhạc Tiểu Tuấn từ khi thất lạc Trúc Thu Lan từ Dương Châu đến giờ không mảy may tin tức nàng, hiện tại nghe Mãi Hoa bà bà Trúc Tâm Cơ có mặt bên cạnh Hỏa Linh thánh mẫu, nhất định nàng cũng có mặt tại đó.

Nghĩ vậy chàng bèn hỏi:

- Mãi Hoa bà bà Trúc Tâm Cơ cũng đầu nhập Không Động phái sao?

Lê Cơ nói:

- Trúc Tâm Cơ nguyên là tâm phúc của phó sơn chủ, nhiệm vụ của bà ta là giả đi bán hoa, nhưng thực chất là đi khắp giang hồ các nơi lôi kéo người trong võ lâm. Mãi Hoa bà bà rất giỏi dụng độc, nên làm nhiệm vụ này cũng chỉ là chuyện không mấy khó khăn.

Cả chục năm nay, người trên giang hồ cứ thầm ngỡ bà ta đã có phần cải tà quy chính, không ngờ bên trong lại còn có âm mưu khác hiểm độc hơn.

Nhạc Tiểu Tuấn bỗng quay đầu hỏi:

- Quỳnh tỉ hỏi xong rồi chứ?

Thân Phi Quỳnh liền hiểu ý chàng nôn nóng lên Trích Bát thiền viện, đứng thẳng người lên nói:

- Hảo, chúng ta đi.

Lại quay đầu căn dặn bọn Xuân Phong:

- Đến Trích Bát thiền viện do Thu Sương và Đông Tuyết áp giải Lê Cơ, Xuân Phong, Hạ Vũ chuẩn bị bắt người, còn Hồ ma ma theo ta.

Thu Sương, Đông Tuyết “dạ” ran nhận mệnh, Xuân Phong hỏi:

- Nhị tiểu thư muốn bọn tiểu tì bắt ai?

Thân Phi Quỳnh nói:

- Mãi Hoa bà bà võ công kì dị, do ta tự thân đối phó, ngươi và Hạ Vũ bắt Vu bà bà cho ta, các ngươi phải nhớ là chuyện này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không để cho bà ta chuồn mất.

- Tiểu tì ghi nhớ.

***

Lúc này ở trước thiền viện trong Trích Bát thiền viện, tình hình trường huyết đấu có nhiều thay đổi lớn. Bát đại môn phái vốn bị hãm trong vây khốn, nhưng lúc này bỗng có Liên Sinh đại sư dẫn theo đệ tử cùng bọn người của Huy phu nhân chạy vào tham gia trận đấu, song phương dần dần tạo thành thế bình ổn, thậm chí phe Bát đại môn phái còn có phần nhiều khả quan hơn.

Bát đại môn phái sau hồi kịch đấu, tuy có nhiều người nhân vì chân khí thất tán, nên đành thoái lui sau La Hán trận, chỉ thấy còn vài người chủ chốt như Tống Trấn Sơn, Vô Trụ đại sư, Mạnh Đạt Nhân, Cam Huyền Thông. Bọn họ có chủ ý từ đầu chỉ đánh cầm chừng, cho nên không tụ nhiều chân khí để đấu, lại thêm công lực bọn họ vốn cực kì thâm hậu, cho nên ngoài năm sáu mươi chiêu vẫn cầm cự được.

Phía Thiên Địa giáo ngược lại thấy tổn thất khá nặng nề, lúc này bọn Liên Sinh đại sư cùng Huy phu nhân sáu bảy người chạy vào, vốn bọn Không Động Nhị Hạo ra cản đường, nhưng chẳng ngờ bị Kim Thiết Khẩu xông vào đụng phải rồi cầm chân bên ngoài.

Lạc Ban Đình nhân vì Cam Huyền Thông đã tự thoái lui, nên rảnh tay, khi ấy chạy tới đón đánh Liên Sinh đại sư. Vu bà bà và Trúc Tâm Cơ cũng liền chặn đánh Huy phu nhân và Trần phu nhân.

Nên biết vừa rồi khi trung niên phu nhân họ Trần này xuất hiện, thì Tống Trấn Sơn có nói một câu, thế nhưng lúc ấy tình hình đấu trường hỗn loạn với trăm thứ tiếng động, lại thêm không ai để ý, cho nên căn bản ít người nghe được.

Chúc Thiên Tùng ngược lại đánh nhau gần với bọn Tống Trấn Sơn có nghe loáng thoáng, trong lòng cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng chỉ là một chút suy nghĩ qua nhanh trong đầu, căn bản không bận tâm lắm.

Hỏa Linh Thánh Mẫu khi ấy nghe câu đó thì mặt tím tái thét lớn:

- Họ Tống kia, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay hoặc ngươi chết hoặc ta chết.

Thét rồi, tay múa kiếm tấn công tới tấp không để Tống Trấn Sơn còn kịp thời giờ nói gì thêm.

Bên kia, Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo nhìn thấy bóng Huy Huệ Quân, trong mắt cô ta thì Huy Huệ Quân là tình địch số một, liền múa kiếm xông đến thét lớn:

- Huy Huệ Quân, ngươi đến khéo lắm, xem kiếm.

Huy Huệ Quân vung thanh Hấp Kim kiếm cười nhạt đáp:

- Ngươi trừ phi thi triển hỏa khí, há dám động thủ với bổn cô nương?

“Bạt” một tiếng, thanh Hấp Kim kiếm đánh bạt kiếm đối phương ra ngoài.