Búp bê Bắc Kinh - Chương 50 - 51 - 52

50. BỌ CẠP

Tôi trở lại làm việc cho tạp chí. Cô A đã làm mọi cách để tôi trở lại bởi những phỏng vấn của tôi khá đạt và làm việc với tôi dễ chịu.

Tất cả mọi người trong văn phòng ngạc nhiên khi biết mối quan hệ của tôi với Bạc Hà. Họ nói trông anh như một đứa trẻ, sôi nổi và vô tư, không có vẻ của người có bạn gái. Cô A có vẻ quan tâm đến tôi, và tôi chưa phải một mình lo chuyện gì. Tôi vẫn cố để mọi người được thoải mái.

Bạc Hà và tôi hẹn gặp nhau tại lối ra của ga Hòa Bình Môn vào tám giờ để cùng đi xe buýt tới tòa soạn. Tám giờ là thời gian đã dự định nhưng thường là tám rưỡi hoặc muộn hơn tôi mới tới. Lần nào ra khỏi ga, tôi cũng thấy anh đang bình thản đứng đợi, miệng mỉm cười. Đôi khi tới văn phòng, chúng tôi nghe bài “Adore” của Smashing Pumpkins hay một vài đĩa CD khác trên máy tính, và nhìn các biên tập viên khác tới làm, nhưng thường là chúng tôi đến muộn. Những hôm đó, chúng tôi nghe nhạc vào buổi trưa khi tất cả mọi người xuống nhà đi ăn. Hết giờ làm việc chúng tôi đi về cùng nhau và đi xe buýt tới một quán cà phê nhỏ gần xưởng Lưu Ly, ở đó chúng tôi uống sữa đậu và ăn món thịt hầm. Tôi không quen uống sữa đậu nhưng Bạc Hà thì gọi tới ba bát lớn và tham lam húp sùm sụp trong khi còn nóng. Tôi chỉ ăn cháo. Bạc Hà bảo tôi quán đến cà phê này đã mở hơn bốn mươi năm. “Anh đã ăn ở đây từ khi còn bé. Cái bà dì kia đã nhìn anh lớn lên,” anh nói, chỉ một người đàn bà khoảng ba, bốn mươi, môi đánh son tươi. Bà ta trông trẻ hơn tuổi nhiều, rất hoạt bát và thân thiện. Bà bảo chúng tôi rằng con bà cũng nghe nhạc rock và đã nhuộm tóc vàng. Nó đang tiết kiệm tiền để mua một cây guitar điện. Sau khi ăn xong, Bạc Hà liền tiễn tôi tới ga tàu điện ngầm hay dẫn tôi về nhà anh trong một cái ngõ nhỏ ở Quận Tuyên Vũ. Tôi ghét những cái ngõ đó. Mẹ anh vắng nhà suốt; anh bảo bà lúc nào cũng bận đi làm. Sau khi cha anh chết, mẹ anh phải lo mọi việc trong gia đình và vẫn phải giữ chỗ làm. Khi về nhà, bà hối hả ăn tối rồi vào phòng nghỉ. Tôi nhìn thấy một tấm hình của bà khi còn trẻ, một người thật đẹp. Đáng buồn là bà đã thay đổi và béo lên, nhan sắc của bà đã tan biến. Thời gian, lao động khổ ải, cùng nỗi cô đơn đã khiến người phụ nữ xinh đẹp trở thành già nua. Có một đứa con trai chỉ làm cho tình hình thêm tồi tệ. Số phận của bà là một lời cảnh báo đối với tôi.

Cánh cửa phòng của Bạc Hà không có khóa, nghĩa là anh chẳng có lấy một không gian riêng tư, không có tự do ở nhà. Đó là điều trái ngược với những gì tôi trông đợi. Bước vào phòng anh, bạn đối mặt với một cái giường đôi lòe loẹt chồng chất chăn gối, tạp chí, đa phần là Tuần báo Trẻ Bắc Kinh cùng những thứ khác xuất bản bởi những công ty anh đã làm việc. Có mùi hôi hôi như có gì đang thối rữa, và giày ở khắp nơi, dưới gầm giường và trên bàn, từ Converse đến New Balance rồi Converse biết đến New Balance… Bên phải giường là một bộ trống trông như đã từ nhiều năm rồi chưa ai đụng tới. Bên trái giường là một tủ sách chất đầy giấy tờ và băng cassette. Cạnh đó là một tủ sách nữa, cao hơn, lèn chặt sách cũ và thư từ. Đó là một cái nơi lố bịch như thể đã nửa thế kỉ nay không được dọn dẹp. Lần đầu tiên đến đó, tôi ngạc nhiên thấy Bạc Hà có vẻ cầu kỳ, hoàn hảo bề ngoài mà bên trong lại hoàn toàn tồi tàn, gớm ghiếc.

Nhiều lần Bạc Hà đưa tôi về tận nhà. Đôi khi chuyến xe buýt cuối cùng đã hết và anh phải đứng nửa giờ hay một giờ trong giá lạnh để chờ chuyến xe đêm đầu tiên.

Không ai trong chúng tôi còn mong đợi những buổi sáng bụi bặm hay những buổi chiều mệt rũ.

51. HỖN ĐỘN

Những tò mò của tôi với Bạc Hà đã nguội đi nhanh chóng, thế vào đó là sự bất mãn. Tôi khó chịu nhất bởi chuyện thiếu hiểu nhau, khi không nói ra, khiến cho việc nói chuyện với anh trở nên mệt mỏi. Ngày lại ngày, anh cứ như một bó năng lượng, cùng với cái ba lô Polo giả to tướng trên vai và giày New Balance dưới chân, chạy tới chạy lui như trên đống lửa, như thể anh là người đàn ông bận rộn nhất thế giới. Điều tôi cần là một tình yêu thầm lặng và bền vững, và tôi không chắc đó là điều anh có thể cho tôi.

***

Đêm Giáng sinh, Bạc Hà và tôi đi dọc Đại lộ Tràng An.

“Hay ta lập một ban nhạc đi,” anh bảo.

“Chúng ta gọi nó là gì?” Tôi hỏi.

“Anh chưa biết.”

“Gọi là Thỏ Điện được không?”

“Thỏ Điện, Thỏ Gỗ. Hay gọi ban nhạc của chúng ta là Thỏ Gỗ?” Bạc Hà đáp.

Tôi vui sướng, âm thanh nghe mới tuyệt làm sao! Ban nhạc Thỏ Gỗ. Tôi cứ nhắc lại cái tên. “Ôi! Thỏ Gỗ!”

“Xin chào các bạn. Chúng tôi là ban Thỏ Gỗ. Bài đầu tiên chúng tôi sẽ chơi chính là ‘Thỏ Gỗ’.” Bạc Hà làm bộ chơi guitar trong không khí. “Được rồi, bài tếp theo là ‘Thỏ con’!” Anh vẫy tay và nhảy vòng quanh. “Bài thứ ba, sẽ là ‘Thỏ’!” Chúng tôi cười phá ra, quên hết mọi sự.

Khi đến rạp, bộ phim chúng tôi định xem đã chiếu được hai mươi phút. Vé xem khá đắt và Bạc Hà lưỡng lự chừng năm phút. Tôi nhìn anh, không nói gì, nhưng nghĩ thầm, “Chúng tôi sẽ chia tay nếu anh không mua vé hoặc kiếm cớ để không mua.”

“Anh thấy cùng đường rồi,” anh nói khi rút tiền ra. Chúng tôi phấn khởi lao vào trong rạp, dò dẫm trong bóng tối tìm những chỗ ngồi phía trước. Phim đầu tiên là một phim nội đã chiếu được hơn một nửa, thế là chúng tôi chỉ ngồi thưởng thức không khí của rạp hơn là xem phim. Phim thứ hai là một phim gay cấn rất nổi của năm 2000, ngập tràn trong cảm giác âm u rờn rợn với những bối cảnh tuyệt vời: lò mổ, ống hơi nước dưới hầm, cột trụ, đường xe lửa… Tôi thấy mê ngay.

Chúng tôi chẳng biết đi đâu sau khi hết phim. Đã năm giờ sáng, chúng tôi mệt mỏi nhưng lại không có tiền để thuê một phòng. Không ai trong chúng tôi có thể về nhà người kia bởi vì các bậc cha mẹ truyền thống, cổ hủ.

“Em lạnh,” tôi bảo với Bạc Hà. “Chúng mình làm gì bây giờ? Về đâu? Chúng mình không thể đứng đây được.”

“Sao không về nhà anh? Anh bảo mẹ rằng đây là bạn làm cùng và sáng nay bọn mình phải làm việc cùng nhau. Em có thể ngủ trên sofa. Em thấy sao?”

“Cũng được.”

Chúng tôi đứng trong giá rét chờ chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày đưa đến nhà anh. Bạc Hà và mẹ ngủ trên cái giường trong phòng của anh, và tôi nằm trên sofa phòng khách. Trước khi nằm xuống, tôi phải dọn bớt báo chí và những thứ linh tinh khác. Anh ném cho tôi một cái chăn bẩn thỉu, tôi trùm lên và ngủ. Lúc sau, tôi cảm thấy có ai đang đứng trước mặt, nhưng tôi quá mệt để mà mở mắt ra. Tôi đoán là mẹ anh. Tám giờ, Bạc Hà đánh thức tôi dậy. Mẹ anh đưa cho anh hai mươi tệ để chúng tôi uống tạm sữa đậu và ăn gan nướng ở quán. Rồi chúng tôi vội vã tới văn phòng, bấm thẻ của mình rồi bò vào bàn gà gật trước khi những người khác đến làm.

52. KHÚC HOANG TƯỞNG BÔ-HÊ-MIÊNG

Tôi chỉ là một anh chàng khốn khổ chẳng được ai yêu/(anh ta chỉ là anh nhà nghèo khốn khổ)

- Queen -

Ngắt một nắm cỏ dại và bước đi lặng lẽ, chẳng mỏi mệt cũng chẳng đau buồn. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, đã quên hết mọi phiền lụy thế gian.

Như cọng cỏ mùa thu, xao động bởi ngọn gió bất kỳ, chẳng buồn cũng chẳng vui. Gió lặng rồi cỏ lại xanh tươi, chỉ rũ xuống lúc màn đêm kéo tới.

- Tử Dư -

Bạc Hà cùng tôi đi xem buổi tập của anh ban nhạc nữ alternative. Họ đang trong quá trình sắp xếp lại và muốn tôi làm tay bass của họ. Họ không biết nhiều về kĩ thuật để nói, nhưng đã biểu diễn nhiều và được đón nhận nhiệt tình. Họ cũng như tôi đều chẳng muốn thừa nhận rằng chính giới tính đã khiến họ được nổi tiếng hơn cái mà âm nhạc của họ xứng đáng được nhận. Bạc Hà đi xe buýt tới đó cùng tôi, vì một lần nữa chẳng ai có tiền. Tôi biết anh đói, thế là tôi mang theo ít mì ăn liền. Trời có tuyết. Mặt đất cứng và lạnh.

Phần lớn các cô gái trong ban là học sinh trung học. Tôi đọc lời bài hát của họ, vài từ ngữ nghe quen thuộc lạ lùng. Tôi ngờ rằng đó là bản tiếng Trung những bài hát của một nhà soạn lời nước ngoài nổi tiếng. Tay trống, Hoàng Mạn Mạn, có mái tóc nhuộm vàng. Cái từ yêu thích của cô ta là “Cứt,” và cô nói luôn miệng. Cô ca sĩ chính thì cho tôi xem đôi giày mới làm từ da rắn hồng, có mũi nhọn. Trong khi chúng tôi tập, Bạc Hà nằm dài ra một cái ghế lặng lẽ đọc quyển truyện thiếu nhi chúng tôi mua vài hôm trước. Đó là quyển sách lý tưởng của chúng tôi, vì mỗi lần mở ra lại phát hiện ra những điều trước đó chưa thấy. Thế có nghĩa, về mặt nào đó, đó không phải là một quyển sách dễ đọc – mỗi lần đọc bạn lại được những dấu hiệu tưởng tượng mới.

Lúc sau có một anh chàng đến, đó là người tình nguyện dạy Mạn Mạn chơi guitar. Họ nhìn nhau lơi lả và luôn miệng đùa cợt. Mỗi khi Mạn Mạn chơi sai một nốt, cô ta lại bảo, “Cái này anh chưa dạy!”

“Không phải anh chưa dạy, mà là anh chưa cấu cho em một cái.”

“Cứt…”

Sau buổi tập, chúng tôi đi xe buýt về nhà. Đám con gái cũng lên xe đó, bảo rằng họ đến Tây Đơn mua giày. Tôi đi cùng Hoàng Mạn Mạn và nói chuyện dọc đường. Cô ta nhắc đến G, bảo rằng cậu ta chẳng đẹp trai, ăn mặc thì chẳng ra sao. Tôi ngắt lời cô và bảo không ai được nói gì không hay về G trước mặt tôi. Tôi cảm thấy tim mình bắt đầu nhói lên.

***

Tôi lại mơ tới trường học.

Trong giấc mơ, tôi mặc một cái váy màu trắng, lo âu nói cùng chủ nhiệm lớp và thầy hiệu trưởng, “Xin thầy. Xin thầy cho em được học lớp mười hai.” Họ chẳng động lòng, và tôi sắp òa lên khóc như một đứa trẻ bị lợi dụng. Muốn nói mà không được, tôi thở hổn hển, giọng nói khàn đục. Tôi sợ rằng mình sẽ chết trong cuộc đấu tranh tuyệt vọng này. Sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi cố gạt ra khỏi tâm trí mọi ký ức về nhà trường.

Lúc ra toilet, tôi đi ngang cái gương lớn trong phòng khách, và thoáng thấy khuôn mặt mình run rẩy trong gương. “Trước đây trông mình đâu có thế,” tôi nghĩ.

Tôi vào giường nằm lại, trong khi vô số ảo ảnh tràn qua tâm trí, tất cả đều từ quá khứ: một nụ cười vội vã; một tâm trạng đóng băng; gió, hoa, đuôi sóc, mặt trời, độ ẩm của mùa hè. Tất cả hợp lại thành những mảnh sáng chắp vá, không thể nắm bắt.

Tôi thà từ bỏ tất cả ký ức để tâm tư biến thành một khoảng hư vô trắng muốt, ngọt ngào. Màu trắng đem đến cho tôi cảm giác bình yên, thanh thản, phẳng lặng, nuôi dưỡng mạch máu tôi, cho tới khi tất cả hóa ra màu vàng lấp lánh.

“Chúng tôi thiếu đồng điệu. Trong những lúc ta ở bên nhau thì nói chuyện trên điện thoại là khi anh hạnh phúc nhất,” Bạc Hà bảo với tôi.

Tôi nghe như sét đánh. Anh vừa nói cái điều mà tôi muốn nói. Đúng thế, anh có thể nhìn xuyên qua tôi như qua một dòng suối trong. Vì sao anh yêu tôi? Trong mắt anh, tôi có đủ mọi nhược điểm: ích kỉ, yếu ớt, không chín chắn. Vậy sao anh yêu tôi? Sao anh không tìm người nào hợp với anh hơn?

“Em không hiểu được mình. Anh có hiểu em không?”

“Người bên ngoài thường nhìn được rõ hơn. Cũng như đôi khi em thấy trong anh những nhược điểm mà anh không biết rằng mình có.”

Tôi yên lặng. Đơn giản thế chăng?

Anh vẫn đang nói, nhưng tôi không nghĩ mình còn nghe thấy gì.

Tình yêu ư? Tình yêu là gì? Tôi không đáp nổi, không làm gì được với câu hỏi đó. Sự đồng điệu của con tim? Thật cứ như đùa. Tôi có thể chết ngất vì cười. Tôi nghĩ đến câu hỏi đó hàng ngày, và giờ đây, anh đang hỏi nó. Tôi chẳng phải người được thuê để đi cùng anh, còn anh, chẳng phải một túi tiền, vậy phải có một lý do nào đó để ở bên nhau. Là điều gì vậy? Không phải thể xác, vậy phải chăng là xúc cảm? Tôi giả tạo đến nỗi không cả biết mình đang nghĩ gì, làm sao tôi có thể mang tới cho ai một quan hệ nghiêm chỉnh đầy xúc cảm? Đó là câu hỏi của tôi, câu hỏi hóc búa của tôi.

***

Vài ngày sau, tôi có điện thoại của Bạc Hà. “Em cũng đang định gọi cho anh,” tôi nói.

Có nhiều tạp âm trong máy.

Tôi hít thật sâu. “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Này, em nói to lên. Cái điện thoại này bị sao ấy.”

“Gọi lại cho em từ máy di động của anh.” Tôi trở nên cứng rắn. “Em chỉ nói mười phút.”

“Hả?” Anh cười. “Không được đâu. Tháng này anh chưa trả hóa đơn điện thoại, và không vượt quá định mức được. Em có biết mười phút mất bao nhiêu tiền không?”

Trước khi anh nói hết, tôi dập điện thoại và rút dây ra.

Tôi đụng phải Bạc Hà trên xe buýt số 25 vào ngày hôm sau trên đường đi làm. Anh ngồi chéo phía đối diện, cách chừng dăm ba mét. Chúng tôi nhìn nhau. Sau khoảng năm phút, anh bắt đầu. “Vì sao hôm qua em dập điện thoại với anh?” Anh hỏi. Tôi không đáp.

Tôi chắc mình yêu Bạc Hà. Tôi chỉ không chắc anh có thực sự yêu tôi. Tôi chắc động cơ của anh khi đi lại với tôi chẳng tốt. Anh gọi tên những cô gái khác trong khi chúng tôi làm tình, anh không bao giờ ngừng ve vãn và tán tỉnh, anh mau chóng tìm được lý do cho những thói xấu của anh; bướng bỉnh, lãnh đạm, tình cảm và giận dữ. Anh chẳng có mục đích gì và cái nhìn thì trống rỗng, ngay cả khi anh trao cơ thể anh cho tôi, cái con ma cà rồng ấy. Tôi học được nhiều điều, đầu óc tỉnh táo hơn khi cùng anh bước lên phía trước, nhưng những gì khám phá ra khiến tôi bị sốc, làm tôi kinh sợ, máu nóng bừng lên. Tôi quyết định cứ tiếp tục.

Tôi không nói cho anh biết những gì tôi nghĩ. Có quá nhiều thứ anh không hiểu, và đây là cuộc chơi mà tôi nhất quyết chơi đến cùng.