Âm Công - Chương 23 - Phần 2
Bạch Bất Phục yên lặng, chờ nghe một lời minh định của bang chủ Cái Bang.
Chàng hoàn toàn hài lòng khi nghe Từ Nguyên Hậu ngẩng mặt cười dài:
- Ha... ha... ha...! Là người giang hồ phải xen và việc giang hồ. Nhị vị bảo Vô Vi Cung không xen vào việc giang hồ thì hà cớ gì bắt giữ Đồng Mỹ Hoa, thiên phương bách kế hãm hại Bạch Bất Phục, nói lời hăm dọa đến Đoan Mộc Hạ và rồi đòi nhuộm huyết Cái Bang? Vô Vi Cung ỷ trượng vào đây mà xem thiên hạ như cục đất muốn vo tròn bóp méo như thế nào cũng được? Dựa vào thần công cái thế ư? Mỗ là kẻ đầu tiên bất phục. Đỡ!
Kình lực vừa được Từ Nguyên Hậu quật vào nam nhân nọ, Bạch Bất Phục bật ra một tiếng gầm kinh nhân hãi tục:
- Bạch Bất Phục ta hôm nay muốn xen bọn ngươi bằng cách nào khuất phục được ta. Xem chưởng!
Tình... tang...
Ẩn ước trong chưởng kình của Bạch Bất Phục là những tiếng réo rắt trầm bổng của sáo và đàn, xen vào giữa là tiếng bập bùng như có ai đó khua trống thúc quân.
Phát hiện điều kỳ lạ này, Đoan Mộc Hạ vừa thán phục vị nhị ca mới kết nghĩa vừa kinh sợ cho bản thân. Ở Hán Dương phân đà, nếu Bạch Bất Phục thật sự là địch nhân, Đoan Mộc Hạ chắc chắn phải thảm tử một khi chàng thi triển tam tuyệt công phu như bây giờ.
Yên tâm phần nhị ca Bất Phục, Đoan Mộc Hạ không thể không lo ngại cho Từ Nguyên Hậu đại ca.
Nàng nhìn thấy công phu của nam nhân kia chính là Thiên Hỏa Thần Công, như Bạch Bất Phục đã kể, đang lăm le đoạt mạng của Từ Nguyên Hậu đại ca! Nàng nhanh tốc lao đến với thanh kiếm vũ lộng:
- Đại ca hãy bình tâm. Là muội đây! Đỡ kiếm.
Nam nhân nọ ngoài việc không xem Từ Nguyên Hậu ra gì còn tỏ rõ sự khinh thường trước sự liên thủ của Đoan Mộc Hạ bằng cách cười ngạo mạn:
- Ha... ha... ha...
Thế nhưng, một tiếng chấn kình bỗng vang lên:
- Ầm!
Tiếp đó là tiếng quá đầy thịnh nộ của Bạch Bất Phục.
- Thế nào? Ngươi kinh ngạc à? Chưa hết đâu! Công phu Bích Dạ Cung sẽ còn làm ngươi kinh ngạc nhiều hơn! Sáo Khúc Nhất Tuyệt! Đỡ!
- Cầm Khúc Tam Tuyệt! Đỡ!
Nam nhân nọ dừng ngay tràng cười ngạo mạn để gầm lên thay thế:
- Bất Phục, ngươi dám...
Nhưng tiếng gầm kế tiếp của Bạch Bất Phục đã ngay lập tức át đi tiến gầm của nam nhân nọ:
- Lôi Khúc Tứ Tuyệt! Đỡ!
Và toàn trường liền rúng động với tiếng cười của Bạch Bất Phục ngập tràn không gian vốn đang xao động:
- Ha... ha... ha...! Còn chưởng này là thay cho lời tống tiền ngươi bước vào Quỷ Môn Quan! Đỡ!
Nam nhân nọ cả tiếng nạt lên và tận lực vung chỉ.
- Kim Dung Chỉ!
Trường kiếm của Đoan Mộc Hạ chợt hóa ra mười mũi kiếm với năm mũi cho một bóng ảnh tay.
- Kim Dung Chỉ? Độc môn công phu của bổn môn? Nằm xuống!
Thế nhưng Đoan Mộc Hạ không sao lường được kinh thân pháp thần tốc nhanh nhạy của đối phương.
Trong chớp mắt bóng nhân ảnh của nam nhân nọ đã vượt mất khỏi tầm kiếm của Đoan Mộc Hạ.
Hắn lao đến chỗ nữ nhân đồng môn, kịp lúc với Bạch Bất Phục xoay chuyển hướng phát kình để ngăn đó ngọn chỉ kình Kim Dung của hắn.
Hắn tái mặt vì nhận ra bản lãnh cao minh của Bạch Bất Phục.
Tiên phát chế nhân, hắn vội phát xạ thêm một ngọn Kim Dung Chỉ nữa, ngay khi Bạch Bất Phục vừa hóa giải toàn bộ uy lực của ngọn chỉ trước đó.
Bóng chưởng và kiếm quang của Từ Nguyên Hậu và Đoan Mộc Hạ bỗng đỗ ụp vào phương vị của nam nhân Vô Vi Cung.
- Xem chưởng!
- Tiếp kiếm!
Hắn cười lạnh đúng vào lúc chỉ kình của hắn bị Bạch Bất Phục dùng chưởng hóa giải.
Nữ nhân nọ nương theo hấp lực từ công phu Hư Không Nhiếp Vật của nam nhân để bay vào tay đồng môn sư huynh và được đưa đi cùng.
Cử động của nam nhân vừa nhanh vừa lợi hại khiến chưởng của Từ Nguyên Hậu vượt mất vào khoảng không, kể cả kiếm chiêu biến ảo của Đoan Mộc Hạ cũng chung số phận.
Bạch Bất Phục không ngờ bọn Vô Vi Cung lại là hạng người mềm nắn rắn buông.
Chàng tung người đuổi theo và gầm vang:
- Chạy đi đâu? Để mạng lại.
Lường trước được hành động của Bạch Bất Phục, nam nhân nọ thì lo cuốn vó chạy dài, chỉ có nữ nhân kia thì vẫy ngược tay về phía sau:
- Ngươi muốn nếm U Linh Đoạn Trường Độc lắm sao? Này!
Trước màn vân vũ đen kịt do nữ nhân kia vung ra từ bàn tay, Bạch Bất Phục bỗng dừng lại.
Chạy đến, Đoan Mộc Hạ lo lắng:
- Nhị ca sao rồi? Chất độc kia...
Từ Nguyên Hâu vụt cướp lời lúc chạy đến:
- Sao vậy nhị đệ? Đệ có Tỵ Độc Châu kia mà? Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
Chàng nhìn cả hai với ánh mắt cực kỳ hoang dại:
- U Linh Đoạn Trường Độc? Hắc Y nhân, Hắc Y Giáo? Độc ở Bích Dạ Đầm? Vô Vi Tiên Tử Vô Vi Cung? Đại ca, tam muội hai người nghĩ gì đây?
Quên rằng chàng chưa đáp lại câu hỏi của Từ Nguyên Hậu và Đoan Mộc Hạ do đã tỏ tường toàn bộ những chuyện trước sau đã xảy ra cho Bạch Bất Phục liền lần lượt kêu lên:
- Không kể đến nhân vật Bạch Y công tử, tất cả đều có liên quan đến Vô Vi Cung.
Có phải vì nghĩ ra những điểm này nhị đệ phải dừng lại?
- Tính luôn Kim Dung Chân Kinh của bổn môn, tất cả đều dính líu đến Vô Vi Tiên Tử, Vô Vi Cung! Nhị ca! Có phải Bạch Y công tử năm xưa là đồng loã với Vô Vi Tiên Tử?
Chàng chậm rãi lắc đầu để rồi nói thật từ tốn:
- Hà! Đệ không sao. U Linh Đoạn Trường Độc không hại được đệ. Tam muội!
Có khi tam muội nói đúng, Bạch Y công tử quấy nhiễu chỉ là cái cớ cho Vô Vi Tiên Tử khích nộ cung chủ đời trước Bích Dạ Cung, gạt gẫm Hắc Y nhân, hãm hại cả hai cùng với môn chủ Độc Môn Tri Thù đời trước. Thiên Hỏa Bảo Kiếm, Kim Dung Chân Kinh và Bích Dạ Ngũ Tuyệt Khúc hạ tầng đều bị Vô Vi Tiên Tử và Bạch Y công tử dùng cách này chiếm đoạt. Họ đúng là đồng mưu.
Từ Nguyên Hâu nhíu mày:
- Nhưng sao Bích Dạ công phu lại lưu lạc trên giang hồ?
Bạch Bất Phục suy đoán:
- Như đệ đã nói Bích Dạ Ngũ Tuyệt Khúc không thể luyện riêng lẻ từng phần. Và khi gộp chung lại cũng vậy, phải là người thật thông tuệ mới có thể qua đó luyện được Ngũ Tuyệt Công Phu hạ tầng. Theo đệ nghĩ, Bạch Y công tử và Vô Vi Tiên Tử vì không luyện được nên phải vất bỏ. Có thể vì thế mà Bích Dạ Ngũ Tuyệt Khúc mới lưu lạc khắp nơi.
Gật đầu vì không thể tìm được lời giải thích khác hợp lý hơn, Đoan Mộc Hạ chợt hỏi:
- Lúc nãy, nhị ca dựa vào đâu để đoán bọn Vô Vi Cung đã tìm đến đây?
Chàng cười nhẹ:
- Đó là nhờ một vết lửa cháy xém ở động khẩu. Nếu nghĩ, chính công phu Hư Không Nhiếp Vật đã khiến cho số thức ăn nằm ở trên cao, vết cháy xém này phải là Thiên Hỏa Thần Công gây ra. Bọn Vô Vi Cung đã lưu lại sơ hở mà không hay biết.
Từ Nguyên Hậu thở dài:
- Dẫu sao, thuật ẩn thân của chúng cũng quá cao minh.
Ba người chúng ta không một ai phát hiện được, dù chúng đến đã lâu.
Bạch Bất Phục đành phải nói:
- Chỉ vì chúng ta không ngờ thôi. Chuyện đã đến thế này, từ nay về sau chúng ta cứ luôn cẩn trọng, đệ không tin rằng thuật ẩn thân của chúng lại cao minh đến độ chúng ta không thể phát hiện.
Chàng vừa dứt lời, Đoan Mộc Hạ vụt quát:
- Ai?
Bạch Bất Phục cười trấn an:
- Họ gồm ba người. Tiếng chân đi và nhịp thở trầm trọng, không thể là bọn Vô Vi Cung. Tam muội cảnh giác như vậy cũng tốt.
Đúng lúc đó có tiếng hô hoán:
- Môn chủ đã hồi sơn.
Và ba nhân vật là môn nhân Độc Môn Tri Thù cũng xuất hiện.
Đến lúc này Bạch Bất Phục mới hiểu vì sao có danh xưng Độc Môn Tri Thù.
Không như Tri Thù Song Lão hoặc Đoan Mộc Hạ là môn chủ, ba nhân vật vừa xuất hiện đều có những con tri thù bám ở bên ngoài y phục. Ít thì ba bốn con, nhiều thì xấp xỉ khoảng mười. Những con tri thù này ngoài những vằn ngang vệt dọc đủ màu ở bên lưng, chúng còn hùng cứ mỗi nơi một con dù là cùng lưu ngụ trên cùng một thân thể của một người. Chứng tỏ, chúng đều là những loài thù tối độc.
Không màng đến nét mặt có phần dao động dung của hai vị khách đang đứng với môn chủ, một trong ba nhân vật nọ vội bẩm báo:
- Cách nay độ bảy ngày có người xâm nhập vào tận sơn môn. Ngoài một hoàn độc dược gọi là Cuồng Tâm Tán Thần Dược, kẻ xâm nhập có lưu lại một mảnh hoa tiên.
Mong minh chủ tường lãm và định tội chúng thuộc hạ.
Trao ra những vật vừa bẩm báo cho Đoan Mộc Hạ, ba nhân vật nọ cùng phục xuống như sẵn sàng chịu sự phán xử của môn chủ.
Đoan Mộc Hạ sau tiếng cười khẩy liền đọc thành tiếng những lời lẽ trong mảnh hoa tiên cho Bạch Bất Phục và Từ Nguyên Hâu cùng nghe:
“Đoan môn chủ nhã giám. Lão cuồng ở hậu sơn đang là tội đồ đang bị cung tập nã! Kiếm pháp của lão cuồng cũng là sở học của bổn cung.
Nay lịnh cho môn chủ không được dung dưỡng bất cứ ai đã cố tình luyện kiếm pháp đó qua lão cuồng, để chứng tỏ đại lượng của bổn cung, nay lưu lại Cuồng Tâm Tán Thần Dược để môn chủ liệu lý kẻ bất tuân lệnh dụ.
Riêng môn chủ nếu có điều bất phục, sau hạn bảy ngày bổn cung sẽ cho người hội diện.
Bổn cung Vô Vi Bạch Y Vệ đệ thất bút.” Đoan Mộc Hạ càng đọc càng run người vì giận. Vừa dứt lời, nàng định bóp nát hoàn Cuồng Tâm Tán Thần Độc cho hả cơn giận thì Bạch Bất Phục ngăn lại:
- Đừng, tam muội. Trời đã giúp chúng ta rồi đó.
Đoan Mộc Hạ kinh nghi nhìn chàng:
- Nhị ca sao lại nói như vậy? Rõ ràng bọn Vô Vi Cung muốn muội tự dùng hoàn độc dược để quên đi những gì đã học. Sao nhị ca lại bảo là trời giúp chúng ta?
Từ Nguyên Hậu thán phục nhìn Bạch Bất Phục:
- Sau ba năm không gặp, nhị đệ ngoài bản lĩnh hơn người còn có tâm cơ không kém gì Gia Cát thật đáng khâm phục.
Quay sang Đoan Mộc Hạ, Từ Nguyên Hậu giải thích:
- Ý của nhị đệ là muốn qua hoàn độc dược này chúng ta hãy tìm ra giải dược. Có như thế, lão dị nhân sẽ có cơ hội khôi phục thần trí. Vì nhị đệ cho rằng lão dị nhân không phải ngẫu nhiên bị bọn Vô Vi Cung gọi là lão Cuồng.
Hiểu ra, Đoan Mộc Hạ gật đầu và gọi bọn môn nhân vẫn đang quỳ đợi lịnh:
- Đoàn Đường Chủ và nhị vị nội đường đứng lên đi.
Họ đứng lên nhưng vẫn còn ngơ ngác.
Nhất là nhân vật đứng giữa đang biểu lộ sự ngơ ngác qua câu nói:
- Xem ra môn chủ đã quá am tường bọn Vô Vi Cung, thuộc hạ không sao hiểu được.
Đoan Mộc Hạ mỉm cười:
- Đoàn đường chủ đoán sai rồi. Hôm nay, hôm nay là lần đầu bổn môn chủ mới biết đến bọn Vô Vi Cung còn nói đến hai chữ am tường, có khả năng Đoàn đường chủ còn am tường hơn tất cả ở đây.
Đoan Mộc Hạ vừa nói vừa nhìn vào hoàn Cuồng Tâm Tán Thần Độc. Vị đường chủ họ Đoàn hiểu ý môn chủ nên vội vã đáp:
- Nói là am tường, thuộc hạ không dám nhận. Nhưng do giữ hoàn độc dược kia những bảy ngày, thuộc hạ nhờ hồng phúc của môn chủ đã biết cách phối chế chúng.
Từ Nguyên Hậu nhanh miệng tán dương:
- Hiểu được cách phối chế chỉ bằng cách nhìn và ngửi, người có bản lãnh như Đoàn Đường Chủ không thể có đến hai.
- Hay lắm. Vậy Đoàn Đường Chủ có thể phối chế được giải dược không?
Nhân vật họ Đoàn có vẻ không phục vì câu hỏi đó không do chính môn chủ hỏi.
Qua ánh mắt của nhân vật này, Đoan Mộc Hạ đoán biết tâm trạng nên nhanh nhảu dẫn tiến:
- Từ đại ca, Bạch nhị ca! Đoàn đường chủ là nhân vật chủ trì toàn bộ Độc Đường của bổn môn. Tài dùng độc của Đoàn đường chủ đến Tri Thù Song Lão cũng không dám sánh. Còn đây là bang chủ Cái Bang Từ Nguyên Hậu, cung chủ Bích Dạ Cung Bạch Bất Phục, là hai vị trưởng huynh kết nghĩa của bổn môn chủ. Đoàn đường chủ mau đáp lời Từ bang chủ đi.
Sau khi thi lễ khắp lượt. Đoàn đường chủ lúc bấy giờ mới giải đáp:
- Bang chủ. Mỗ đành phải để cho bang chủ thất vọng thôi. Vì Cuồng Tâm Tán Thần Độc ngoài độc chất U Linh của U Linh Vương Tri Thù mà bổn môn có nuôi dưỡng, hãy còn một loại độc nữa mỗ chỉ biết tên gọi mà thôi.
Ánh mắt tinh quái của Bạch Bất Phục lại lóe lên. Chàng hỏi xen vào:
- Đoàn nhân huynh! Ở qúi môn cũng có một loại độc gọi là U Linh sao?
Họ Đoàn đáp:
- Mỗ họ Đoàn, đơn danh là Phủ. Bạch cung chủ cứ gọi ngay tên của mỗ là được rồi. Không sai. Trong các loại độc tri thù có độc chất của U Linh Vương Tri Thù là đệ nhất độc. Với một chút ít độc U Linh trộn lẫn với Hoàng Mạo Tê ở Tân Cương sẽ thành Cuồng Tâm Tán Thần Độc, khống chế tri giác của những ai vô phúc uống phải.
Hoàng Mao Tê? Cũng là chữ Hoàng đồng nghĩa với chữ Hoàng trong hoàng y?
có rồi. Có giải dược rồi.
Trong khi Đoàn Phủ còn nghi hoặc khôn xiết, Đoan Mộc Hạ vội kêu lên minh định:
- Nhị ca cho rằng Vô Vi Tiên Tử và Bạch Y công tử đã dùng lẫn lộn độc môn của bổn môn với tài dùng độc của Hắc Y nhân mà luyện thành Cuồng Tâm Tán Thần Độc sao?
Hỏi cũng là đáp, Đoan Mộc Hạ sau đó nhanh chóng hạ lệnh cho Đoàn Phủ:
- Đường chủ hãy giao cho bang chủ những gì cần thiết để hóa giải độc chất U Linh.
Đợi Bạch Bất Phục đã nhận xong những gì Đoàn Phủ trao. Đoan Mộc Hạ lại nói:
- Qua lần này muội nhận thấy Thập Toàn Kiếm Pháp của muội hãy còn nhiều hạn chế. Vả lại, có thể bọn Vô Vi Cung vì mối hận vừa rồi sẽ quay lại nơi đây, muội cần lưu lại một thời gian để thu xếp mọi việc. Nhị ca nếu tìm được Thôi Oanh Oanh cô nương để hỏi giải dược Hoàng Mao Tê (con tê giác lông vàng, rất hiếm có, chỉ sống ở Tân Cương) hãy nhờ Cái Bang đưa tin đến muội.
Quay qua Từ Nguyên Hậu, Đoan Mộc Hạ cũng nói:
- Đại ca nữa cũng vậy, bọn Vô Vi Cung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đại ca, nhất là bang đồ của quí bang vốn hiện diện khắp nơi. Để đối phó với bọn chúng, nhân số đông không phải là tốt. Đại ca nên thu xếp cho ổn thoả. Muội sẵn sàng chờ tin của đại ca.
Rõ ra Đoan Mộc Hạ không hổ danh là môn chủ một môn phái. Nàng nhận định đã tinh tường mà còn trông xa thấy rộng, lo liệu trước biện pháp giảm thiểu sự thương vong của môn nhân Tri Thù Độc Môn và bang chủ Cái Bang.
Không thể phụ nhận biện pháp của nàng. Từ Nguyên Hậu vội gật đầu:
- Tam muội suy nghĩ thật thấu đáo. Ta không nghĩ được biện pháp hay hơn. Tam muội từ bảo trọng, ta và nhị đệ phải đi đây.
Thoáng lưỡng lự như muốn nói điều gì đó với Đoan Mộc Hạ, nhưng sau cùng Bạch Bất Phục đành phải quay người bước đi vì Từ Nguyên Hậu đang chờ chàng.