Kiếm Hoa Yên Vũ Giang Nam - Chương 4 - Phần 1

Chương 4 - Hữu Tình

Tiêm Tiêm cúi đầu, từ từ nhấp chén rượu.

Rượu màu thúy lục, ánh hồng tỏa ra từ cái lồng đèn mỏng như cánh con ve sầu, rọi lên bàn tay nàng. Bàn tay thanh tú mềm mại.

Đôi mắt của Kim Xuyên, chằm chằm nhìn thẳng lên bàn tay nàng. Hiện tại y không còn nhìn lén nữa. Y muốn nhìn chỗ nào, tự tiện nhìn chỗ đó.

Hiện tại thời gian y ở trong phòng nàng, cũng càng lúc càng lâu hơn, muốn đuổi y ra, không phải dễ dàng. Y từ từ coi nàng như là đã thuộc về y.

Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn lên y phục trên người. Y phục màu bích lục như hồ thủy, viền màu phỉ thúy, không những chất liệu cao quý, thủ công cũng rất tinh trí. Bộ y phục này y mua cho nàng.

Những ngày qua, nàng ăn, mặc, dùng, tất cả đều bắt nguồn từ cái túi da đeo bên hông y. Nàng cũng biết muốn đuổi y ra không phải dễ dàng.

Tối nay, y chừng như quyết tâm lưu lại phòng nàng, y uống rất nhiều.

Vô luận là ai muốn đạt được cái gì, cũng phải trả một cái giá.

Đặc biệt muốn làm cho đàn ông hi sinh vì mình, người đàn bà cũng nhất định phải thành một con vật hiến tế, trên một phương diện nào đó.

Tiêm Tiêm thở dài trong tâm, nàng đã chuẩn bị hi sinh. Nhưng sự hi sinh của nàng có đáng không?

Ánh đèn cũng soi trên mặt Kim Xuyên. Y quả thật là một hảo nam nhân, vừa anh tuấn, vừa thanh tú, lại vừa rất dịu dàng, hơn nữa còn rất thấu hiểu thông cảm, rất thấu hiểu cách làm cho nữ nhân hoan hỉ.

Y cơ hồ vĩnh viễn bình tịnh. Nhưng bên trong thân thể yên tịnh hấp dẫn đó, tàng khỏa một tâm địa ra sao?

Tiêm Tiêm không dám nghĩ. Nàng sợ nghĩ nhiều sẽ thấy ra những điều ghê tởm.

Hiện tại không phải nàng nên nghĩ y là người đàn ông đáng tin cậy nhất sao? Không phải chân tâm đối xử với nàng sao? Không phải có một gia thế rất tốt sao?

Mục quang của nàng len lén liếc cái túi da đeo bên hông y. Những ngày qua, mọi chi tiêu, đều từ cái túi da đó mà ra.

Y tịnh không nhăn nhó, nhưng hiện tại trong cái túi da đó còn bao nhiêu?

Nghĩ tới chuyện đó, nàng chợt cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng vốn không thể không nghĩ tới.

Nàng có thể bỏ quên chuyện gì khác, nhưng không thể không tìm một người cha đáng tin cậy cho hài tử trong bụng.

Nếu là Tiểu Lôi, đương nhiên hoàn toàn khác. Vì hắn, nàng có thể nằm ngủ trong chuồng ngựa, mỗi ngày chỉ uống nước lã, bởi vì nàng yêu hắn.

Một người đàn bà vì người đàn ông mình yêu thương, vô luận khổ cực tới cỡ nào, vô luận bất cứ cái gì, vẫn tình nguyện cam tâm chịu đựng.

Nhưng nàng nếu không thật sự thích người đàn ông đang muốn nàng hi sinh, phải đòi hỏi một cái giá rất cao.

Vào những lúc này, sự cân nhắc của đàn bà chu mật hơn của đàn ông rất nhiều, cũng vô cùng lãnh khốc, tàn nhẫn.

Tiêm Tiêm cúi đầu, nhìn đăm đăm trước cái chén không. Kim Xuyên cũng đang nhìn nàng đăm đăm, đột nhiên mỉm cười, nói:

- Nàng đang nghĩ gì vậy? Không muốn cùng đi với ta sao?

Tiêm Tiêm cúi thấp đầu, nói nhỏ:

- Tôi muốn đi với chàng, nhưng...

- Nhưng làm sao?

- Tôi... tôi luôn luôn nghĩ rằng, đại sự như vầy, quyết không nên quyết định vội vã, luôn luôn trước tiên nên về nói với phụ mẫu chàng một tiếng.

Kim Xuyên trầm mặc.

- Tôi biết chàng chắc nghĩ tôi quá đa sự, nhưng, tôi là một nữ nhân linh đinh cô khổ, cũng không có bằng hữu, không có thân nhân, sau này nếu chàng...

Nàng đỏ mặt, cắn nhẹ môi:

- Sau này nếu chàng ăn hiếp tôi, tôi cũng còn có chỗ nương thân.

Lý lẽ của nàng, rất uyển chuyển thuyết phục, nhưng ý nghĩa quá rõ ràng, nếu anh muốn lấy tôi, phải có mệnh của cha mẹ, có tiếng môi giới, phải danh chính ngôn thuận chính thức thành hôn.

Điều kiện này kỳ thực tính toán cũng không thái quá, đa số nữ nhân khi chuẩn bị hy sinh, cũng dùng điều kiện tương tự.

Kim Xuyên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên thở dài một tiếng:

- Thân thế của ta, hình như chưa hoàn toàn kể rõ cho nàng biết.

- Chàng chưa kể.

- Ta cũng như nàng, là một cô nhi không có cha mẹ, ngay cả quan hệ bằng hữu cũng không có nhiều.

Tâm tư Tiêm Tiêm chìm xuống, cơ hồ như một người chìm nhanh xuống biển sâu, đột nhiên phát hiện một cành cây nắm lấy để gượng mình, kỳ trung cũng không được, lại chìm nhanh.

Kim Xuyên nhìn nàng, mục trung để lộ một sự đắc ý xảo quyệt, thanh âm lại càng dịu dàng hơn:

- Cả hai ta đều cô khổ như nhau, cho nên càng phải tương ứng hỗ trợ nhau, nàng nói có phải không?

Tiêm Tiêm không nói gì, nàng không biết nên nói gì? Bên ngoài hiện giờ đột nhiên có tiếng vó ngựa, tiếng chuông, tiếng chuông nho nhỏ êm dịu như kim ngọc. Tâm Tiêm Tiêm giật thót, nàng biết là ai.

Trưa nay, bọn họ đang nghỉ chân uống trà trên đường, đã thấy nhóm người đó.

Thực ra nàng chỉ thấy có một người.

Người này niên kỉ không lớn lắm, so với những người trong nhóm còn trẻ hơn nhiều, nhưng theo cách cư xử của những người khác, gã nhất định là chủ nhân của họ.

Đó không phải là vì những gì trên người gã toàn là đồ hoa quý đắt giá hơn người khác, cũng hoàn toàn không phải vì trên ngựa của gã có gắn chuông vàng, không phải vì gã ngồi trên yên ngựa đeo một thanh trường kiếm bảo thạch.

Đó chỉ là vì phong vận của gã, khí chất của gã. Có người trời sinh ra đã phảng phất cao quý hơn người khác một nấc, gã là dạng người này. Gã rất quý phái, đứng giữa đám đông, giống như con hạc giữa đám gà.

Khuôn mặt hắn cũng rất thanh tú, nhất cử nhất động tuyệt không vượt quá quy củ, nhưng thần khí tự nhiên xung động nói lên một ngạo khí ngút trời, tựa chừng trong mắt không hề có bóng ai.

Nhưng lần đầu tiên thấy nàng, đôi mắt hữu thần đó liền chằm chằm đóng đinh trên cơ thể nàng, không một chút rụt rè nhút nhát, không một chút cố kỵ.

Một người nhìn ngó người ta như vậy, nếu không muốn chiếm hữu lấy, tuyệt không ra tay, gã không muốn chiếm hữu lấy nàng sao?

Tiêm Tiêm hốt nhiên thở gấp. Nàng đương nhiên thấy đám người đó ra đi, hiện tại sao lại quay đầu trở lại?

Trở lại vì nàng?

Kim Xuyên cũng nghe tiếng chuông bên ngoài, đột nhiên đứng dậy, kéo cửa sổ xuống, khóa cửa. Sắc mặt y chừng như có chút xám xanh.

Tiêm Tiêm đột nhiên nhớ lại, hồi trưa khi y thấy gã công tử quý phái, sắc mặt cũng có chút thay đổi, lại còn kéo nàng đi nhanh, đi vào phòng.

Y không phải sợ người đó sao? Người đó là ai?

Tiêm Tiêm chừng như nghe ai đó gọi gã là “tiểu hầu gia”, nàng chừng như thấy đám tùy tòng của gã trên vỏ đao có khắc một chữ “Triệu” rất lớn.

Nàng tịnh không nghe thấy rõ mà cũng không nhìn thấy rõ, một người con gái, nếu muốn thể hiện ý tứ tốt đẹp, không thể nhìn, cũng không thể nghe chuyện của người tạ

Nhân mã đã an đốn, bên ngoài lại tĩnh tại.

Khuôn mặt tái mét của Kim Xuyên, lúc đó mới phục hồi chút huyết sắc. Uống không biết bao nhiêu chén rượu rồi, ho khẽ:

- Ta hồi nãy hỏi nàng, nàng không trả lời sao?

- Chàng... chàng hỏi cái gì?

- Hai ta giống như một loài, trời sinh ra để cùng nhau ứng thủ cùng một chỗ, ta dù có đối xử với nàng không tốt, nhưng cũng có mặt để nói chuyện... Nàng còn lo lắng gì nữa?

Bàn tay của Kim Xuyên, đột nhiên giơ ra nắm lấy tay nàng, nàng để y nắm, vô luận ra sao, nàng không thể đối với y một cách lãnh đạm.

Nhưng thân người của y cũng xà đến gần, còn bàn tay kia, ôm lấy eo nàng:

- Nàng biết mà, ta lần đầu gặp nàng, liền thương nàng.

Thanh âm của y dịu dàng như đang thì thầm:

- Từ ngày đó trở đi, ta không thể quên được nàng, mơ cũng mơ về nàng, ta thường nghĩ giá như nàng...

Đêm xuân, u thất, hôn đăng, không có nhiều nữ nhân có thể kháng cự lại những lời đường mật của nam nhân như vậỵ

Nhưng Tiêm Tiêm lại ngắt chặn những lời ngọt ngào của y:

- Chàng thường thường không phải nghĩ rằng, hi vọng tôi tức giận Tiểu Lôi càng nhiều, tạo cơ hội tốt để chàng chiếm giữa lấy tôi.

Kim Xuyên biến sắc, miễn cưỡng cười:

- Nàng đã hứa với ta, vĩnh viễn không nhắc đến hắn, vĩnh viễn không còn nghĩ về hắn.

Thần sắc ôn nhu của Tiêm Tiêm, chợt biến thành lạnh lùng như băng giá:

- Tôi vốn không muốn nghĩ tới hắn nữa, nhưng một khi tôi gặp mặt chàng, liền nghĩ tới hắn, bởi vì chàng vốn là hảo bằng hữu của hắn, chàng vốn không nên đối với tôi như vầy.

Sắc mặt của Kim Xuyên chung quy hoàn toàn biến đổi giống như đột nhiên bị người ta tát vào mặt một chưởng, Tiêm Tiêm cười lạnh nhìn y.

Nàng vốn theo y chỉ vì một điểm, để sống, vì tương lai của đứa trẻ, thậm chí nàng có lẽ còn chịu cho hắn chiếm lấy tất cả.

Trên thế gian làm sao mà không có chuyện đàn bà vì sinh sống mà để cho một người đàn ông xấu xa chiếm lấy hiện tại.

Tình huống chừng như đột nhiên cải biến.

Nàng chợt có một cảm giác kỳ diệu, cảm thấy mình cao quý hơn người, tốt đẹp hơn người. Cái cảm giác đó có từ khi nào? Nàng không rõ lắm. Người đàn bà vốn thường có những cảm giác lạ lẫm diệu kỳ giống như bản năng của dã thú. Bọn họ nếu không có những cảm giác như vậy để sống trong cái thế giới của nam nhân này, làm sao có thể dễ dàng hơn được.

Tiêm Tiêm không còn cúi đầu, đầu của nàng ngẩng cao.

Kim Xuyên trừng mắt nhìn nàng, trong mắt cơ hồ chứa đầy tia máu, thốt:

- Nàng nói ta không nên đối xử với nàng như vầy, nhưng nàng có biết tại sao ta có thể đối xử với nàng như vậy?

- Tại sao?

- Chính là vì nàng, chính là nàng muốn ta đối xử với nàng như vậy, vốn chính là nàng đã cám dỗ ta.

Tiêm Tiêm cười, cười lạnh - đàn bà nếu cười lạnh để hồi đáp, nếu là một người đàn ông thông minh, tốt hơn hết là chạy xa.

Kim Xuyên chừng như thấy nàng cười mỉa:

- Nàng nếu không vì muốn cám dỗ ta, sao lại xếp y phục cho ta, sao lại lén cố ý xé rách bộ y phục đó?

Tiêm Tiêm ngậm câm.

Kim Xuyên đột nhiên cười cuồng dại, cười cuồng dại, chỉ mặt nàng:

- Nàng nghĩ ta cái gì cũng không biết? Nàng nghĩ ta là một ngốc tử? Nàng nghĩ ta đã bị nàng mê hoặc?

Tiêm Tiêm nhìn y, chỉ cảm thấy người mình đang nhìn, chưa có ai lạ mặt hơn.

Nàng quả thật lần đầu tiên nhìn thấy rõ người này.

Dưới cái vỏ bình tịnh tốt đẹp của y, tàng ẩn một tâm địa, không những xấu xa hơn những gì nàng có thể tưởng tượng, mà còn xảo quyệt hơn những gì nàng tưởng tượng được.

Điều gì đã làm cho y lộ rõ bộ mặt thật? Vì rượu? Hay là vì y biết không còn phương pháp nào lừa gạt được nàng hòng lấy được nàng?

Vô luận như thế nào, nàng phát giác hoàn toàn không quá trễ.

Nàng bình tỉnh đứng dậy, hiện tại nàng không thèm nói với hắn, hiện tại đã đến lúc bước đi.

Tựu toán nàng có biết một khi đi ra, không thể sống nổi, nàng cũng phải đi ra. Bởi vì nàng đã chết trong tâm của hắn.

Kim Xuyên trừng trừng nhìn nàng, đột nhiên hét lớn:

- Nàng muốn đi?

Tiêm Tiêm mỉm cười, điềm đạm mỉm cười. Giây phút này, nàng cười đơn giản không khác gì một lời vũ nhục.

Nàng tiếp tục bước, nhưng y chạy tới, nắm lấy nàng, ôm chặt.

Bàn tay hắn cũng lập tức vũ nhục nàng, thở hổn hển, cười thô bỉ:

- Đây vốn là nàng muốn, nàng oán ta không được.

Tiêm Tiêm vùng vẫy, vùng vẫy cũng không thoát được, cuối cùng nhịn không được phải la lớn:

- Buông ta ra, để cho ta đi...

Ngay lúc đó, cánh cửa chợt mở rộng.

Cánh cửa bên trong có cài then, lúc này không biết vì sao, then cài cơ hồ đã mục nát. Ánh đèn rọi qua khung cửa, rọi trên bóng dáng một người.

Người này cao ráo anh tuấn, y phục trắng như tuyết, tay chống nạnh, trên hông đeo dây lưng bạch ngọc, ngoài ra, trên người không có trang sức nào khác, gã không cần trang sức nào khác.

Gã chống cả hai tay, đứng tĩnh tại ngoài cổng, tĩnh tại nhìn Kim Xuyên, mục quang ba phần khinh miệt, bảy phần kinh tởm, điềm đạm thốt:

- Nàng nói ngươi không nghe sao?

Kim Xuyên nhìn thấy người này, thần sắc biến đổi ngay lập tức, toàn thân cơ hồ cứng ngắc, một hồi lâu sau, mới miễn cưỡng gật đầu.

Tim Tiêm Tiêm đập mạnh, nàng quả nhiên không tính sai, gã quả nhiên trở lại tìm nàng, quả nhiên kịp thời xuất hiện. Nàng cũng biết gã trở lại để mang nàng đi, tuyệt không thể để nàng đi mất.

“Tiểu hầu gia thiếu nữ tâm động”.

Hà huống gã còn là một mỹ nam tử lâm phong ngọc thụ. Tiêm Tiêm nhắm mắt, nàng nhắm mắt tưởng tượng, tất cả những gì tiếp cận sắp nắm lấy, nàng hoàn toàn chưa tiếp cận qua.

Hầu Môn vinh hoa phú quý, sống một lối sống xa hoa, trang hoàng châu quang bảo khí - nàng hiện tại gần như thấy được để nắm lấy, thậm chí tiếp xúc để nắm lấy.

Nhưng không biết vì cái gì, một khi nàng nhắm mắt, trong tâm nàng lại chỉ có bóng dáng một người.

Một người quật cường, cô độc, kiêu ngạo, một người vĩnh viễn bất khuất. Tiểu Lôi.

Nàng cho dù có cả thế gian, chỉ cần một khi Tiểu Lôi vẫy tay gọi nàng, nàng cũng có thể bỏ tất cả, cùng hắn lưu lãng thiên nhai.

Hận thâm sâu, yêu cũng thâm sâu, giây phút này tình yêu lẫn hận cừu khắc sâu vào tâm tưởng, làm nhòa những hứng thú khác của nàng.

“Tuyệt không thể nghĩ về hắn, hiện tại tuyệt không thể nhớ về hắn”. Cơ hội đã đến rồi, nàng nhất định nắm cho được.

Bàn tay của Kim Xuyên đã nới lỏng, nàng thoát thân ngay lập tức, đứng đằng sau tiểu hầu gia, nhè nhẹ nắm tay gã, giọng run rẩy:

- Xin đuổi hắn đi đi, đi ngay lập tức.

Tiểu hầu gia lạnh lùng nhìn Kim Xuyên, lãnh đạm thốt:

- Nàng nói ngươi không nghe sao?

Kim Xuyên nghiến răng, trong mắt ánh đầy giận dữ thù ghét, chung quy miễn cưỡng gật đầu.

Tiểu hầu gia hỏi lại:

- Nàng nói gì?

Kim Xuyên đáp:

- Nàng... Nàng muốn ta đi.

Nói xong, toàn thân hắn run rẩy vì giận dữ thống khổ, run như con chó mới thoát khỏi băng thủy.

Hắn chung quy cũng thấu đáo được cảm giác bị người ta phản bội, chung quy cũng thấu đáo cái cảm giác đó đau đớn đến chừng nào.

Tiểu hầu gia điềm đạm nói:

- Nàng muốn ngươi đi, sao ngươi không đi?

Kim Xuyên nắm chặt song quyền, tựa hồ hận không thể một quyền đấm vỡ mặt của gã thiếu niên ngạo mạn lạnh lùng đó.

Tiểu hầu gia chừng như không thèm để mắt tới y, quay đầu, nhìn Tiêm Tiêm chằm chằm.

Thấy lệ ngân trên má nàng, mục quang của gã lập tức hóa thành ôn nhu.

Tiêm Tiêm tấm tức khóc, nhưng ai biết được những giọt lệ kia rơi vì ai? Một khi Tiểu Lôi có thể nhìn nàng giống như gã ta, một khi... - nỗi thống khổ trong tâm nàng đột nhiên như cơn bão xô thân nàng té dựa vào người gã, òa khóc nức nở.

Tiểu hầu gia im lặng rút ra một cái khăn tay lụa, dịu dàng chùi sạch lệ trên mặt nàng. Bọn họ chừng như không biết trong phòng còn có một kẻ thứ ba.

Kim Xuyên nghiến răng, trừng trừng nhìn bọn họ, toàn thân cơ hồ muốn nổ tung, nhưng cuối cùng, y thở ra, cúi đầu:

- Được, ta đi.

Chỉ mới trước đó, cả căn phòng như thuộc về y.

Nhưng tình huống chợt cải biến, không còn gì liên quan đến y, một người vốn sắp thành vợ y, hiện tại nhìn y như nhìn một con chó - một con chó lạ.

Bầu trời đầy sao, đêm mát như nước. Kim Xuyên cúi đầu, chầm chậm đi ra - đi ngang qua bọn họ.

Không ai thèm để ý tới y, không ai nhìn y một lần.

Chỉ có cơn gió thổi từ nơi xa tới, thổi vào mặt y, lạnh như băng đá. Thế gian đột nhiên như đã bỏ rơi y.

Bị người ta bỏ rơi, bị người ta bán đứng, nguyên lai vốn thê lương, vốn thống khổ như vậy.

Hiện tại y cuối cùng cũng thấu hiểu, nhưng trong tâm y nhất định không có một tia hối cải, chỉ có oán độc. Y chỉ muốn báo phục.

Thị trấn tối đen, đạo lộ tối đen. Nhìn hoàn toàn không có một ánh đèn.

Bên đường có một trà đình thô kệch, trong bình nếu còn trà, chắc cũng đã nguội lạnh.

Kim Xuyên bước vào, ngồi trên lan can võng xuống.

Gió thổi xòa vào cây bạch dương, một con chó hoang cụp đuôi từ tàng cây chạy ra, vốn như muốn cầu xin y trợ giúp, nhưng nhìn y hai cái, tự nhiên cụp đuôi bỏ đi.

Thế giới này tại sao quá lãnh khốc? Ai gây ra hậu quả này? Có phải là y không?

Y đương nhiên không muốn nghĩ như vậy, chỉ có một người thông minh nhất, thành thật nhất, tao ngộ đả kích lớn như vậy, mới có thể tự kiểm thảo lấy mình.

Y có lẽ rất thông minh, nhưng tuyệt không thành thật.

- “Vô luận không còn ai có quan hệ với ta, ta cũng còn cái nàỵ.”

Nghĩ tới đây, khóe miệng y không nhịn được nở một nụ cười thỏa mãn, không cầm được tay thò vào cái túi da bên hông.

Túi da có một nhúm trân châu trong vắt, một sấp ngân phiếu mới tinh.

Y rờ những thứ đó nhè nhẹ, lập tức có một cảm giác ấm áp thỏa mãn truyền từ đầu ngón tay đến tận cùng nội tâm sâu thẳm.

Thứ cảm giác thậm chí có thể so sánh với chuyện vuốt ve bộ ngực của thiếu nữ, có thể làm cho y thỏa mãn cùng cực.

Y hoàn toàn trầm túy trong thứ cảm giác đó, y bắt đầu mơ tưởng đến bờ ngực tròn trịa căng đầy.

***

Tiểu Lôi nằm phục trên đất, không biết đã khóc bao lâu rồi, đã bắt đầu nghe được cả tiếng khóc của chính mình, liền cảm thấy kinh ngạc.

Hắn không bao giờ nghĩ mình có thể khóc thất thanh, không bao giờ tưởng tiếng khóc của mình đáng sợ như vậy. Bao nhiêu năm qua, hắn chỉ nghe được một thanh âm giống như vậy.

Hắn thấy ba con sói hoang bị thợ săn truy cản, bức nhập tuyệt lộ, loạn tiễn lập tức như mưa bão bắn tới, hai con sói già, một con đực và một con cái ranh khéo trốn mình vào sơn huyệt, chung quy thoát thân được.

Nhưng con sói nhỏ hiển nhiên kiệt lực, hành động trì hoãn, đến được động khẩu, đã bị ba mũi tên găm vào mình.

Con son cái hiển nhiên là con mẹ, cho nên lúc đó bất chấp nguy hiểm, từ trong sơn huyệt phóng ra, ngậm đứa con thụ thương trong miệng đi vào chỗ an toàn.

Tới lúc đó bọn thợ săn đã quất ngựa theo kịp, một đao chém thẳng lên mình sói mẹ.

Trong miệng còn ngặm con thơ, quỵ người trên đất, quỵ giữa vũng máu, vẫn không ngừng vùng vẫy đi tới.

Chỉ tiếc sức lực đã chảy theo huyết dịch. Tuy chỉ còn cách động khẩu có hai tấc, không còn đủ sức để tiến vào.

Con sói cha đó, nhìn vợ mình vùng vẫy chịu khổ, trong đôi mắt xám thê lương chừng như hình thành lệ châu tuyệt vọng.

Nỗi thống khổ của hùng lang còn kịch liệt hơn, thân thể run rẩy, đột nhiên phóng ra khỏi động, cắn vào yết hầu thư lang, giải thoát nỗi thống khổ của thê tử, lúc đó thì bọn thợ săn đã vây chặt, con sói nhìn thi thể thê tử thêm một lần, đột nhiên ngẩng đầu hú thảm.

Sau nhiều tiếng hú thê lương ngút trời, đám thợ săn nghe không khỏi động dung, hắn từ xa nhìn thấy, không những mắt đẫm lệ, dạ dày cũng co thắt, ói cả nửa canh giờ mới hết.

Hiện tại hắn phát giác, tiếng khóc của mình hiện giờ, không khác gì tiếng sói tru hôm đó, hắn gần như nhịn không được muốn nôn mửa.

Lệ đã khô, máu lại chảy. Khóc, cũng là một sự vận động kịch liệt.

Một người thật sự khóc cay đắng, không chỉ dốc toàn tâm toàn ý, mà còn dốc toàn sức lực.

Tiểu Lôi khóc như vậy.

Mặt mày hắn chà trên đá trên cát, cũng bắt đầu rớm máu. Hắn không để ý.

Bóng tối trầm sâu, hắn không còn biết hắn đã ăn hồi nào, uống hồi nào. Hắn không để ý.

Nhưng hắn thật sự để ý lo lắng chuyện gì? Tại sao hắn lại khóc?

Hắn không phải là một con thú hoang, hắn cũng không phải là một khúc gỗ, chỉ bất quá hắn tự cưỡng bách mình tiếp thụ mệnh vận bi thảm như loài dã thú, tự cưỡng bách mình để mọi người thấy mình như là một khúc gỗ, chuyện đó không phải dễ dàng.

Trong gió chợt truyền đến một mùi thơm, không phải mùi thơm của lá, cũng không phải mùi thơm từ núi xa.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy nét thương hại trên mặt người đứng đằng trước bia mộ, một thân hình trắng như tuyết.