Hoa thiên cốt (Tập 1) - Chương 12 phần 4

Hoa Thiên Cốt chạy ra ngoài, không để ý Khinh Thủy hét lên phía sau. Nàng đến trước tòa tháp Bạch Tử Họa bế quan phía sau núi, nhưng làm cách nào cũng không vào được.

“Sư phụ!” Nàng lo lắng đứng bên ngoài gọi.

“Chuyện gì?” Giọng nói bình thản của Bạch Tử Họa truyền từ trong ra, tựa như chưa từng có biến cố.

Hoa Thiên Cốt bối rối: “Người... độc trong người...”

“Yên tâm, ta không sao. Ngươi đã khỏe chưa?”

“Thưa sư phụ, đệ tử đã không còn gì đáng ngại, nhưng người...” Loại độc đáng sợ như thế sao có thể nói không sao là không sao?

“Vậy quay về nghỉ ngơi cho tốt.”

Hoa Thiên Cốt đi tới đi lui trước cửa không biết làm sao cho phải: “Sư phụ, sao chúng ta về được đây? Đường Bảo đâu rồi?”

“Đường Bảo ở Dị Hủ các, mấy ngày nữa sẽ về, ngươi đừng lo, ngoan ngoãn dưỡng thương. Chỉ còn hai tháng nữa là đến Đại hội Kiếm Tiên rồi.”

Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, sao lần này lại tham gia, chẳng phải năm năm qua đều không tham gia sao? Trận thua thảm hại trong Đại hội Kiếm Tiên trước kia nàng vẫn còn nhớ rõ như in.

“Dạ vâng, đệ tử nhất định không phụ lời người… Nhưng mà sư phụ, người vẫn chưa nói chuyện người trúng độc với sư bá và mọi người ạ?”

“Không cần, khỏi làm bọn họ lo lắng. Ngươi mau về đi, không có việc gì thì không cần tới.”

Do dự một lúc lâu, tuy không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác, Hoa Thiên Cốt đành phải khom người bái lui.

Vết thương của nàng không có gì đáng ngại, độc tố sớm đã bị Bạch Tử Họa hút hết ra, chẳng qua chỉ là mấy vết thương mềm, trị liệu nhiều hơn một chút, uống thêm tiên đan ngọc lộ là sẽ bình phục cực kì nhanh.

Trong khoảng thời gian đó, Lạc Thập Nhất, Sóc Phong, Hủ Mộc Thanh Lưu có đến thăm vài lần, Thế tôn và Nho tôn gọi nàng đến hỏi chuyện, nàng đành phải giấu việc sư phụ bị trúng độc, chỉ nói người đang bế quan.

Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc biết rõ công lực của Bạch Tử Họa nên đương nhiên không tin người sẽ có chút thương tích nào.

Chỉ có điều Bạch Tử Họa đã bế quan hơn nửa tháng, Hoa Thiên Cốt có đưa đồ ăn hay thuốc thang gì người cũng không chịu dùng. Cuối cùng không nhịn được, nàng quỳ gối thấp khẽ gọi.

“Sư phụ, người sao rồi? Con không thể vào nhìn người một chút được sao?”

“Không cần, ngươi về đi.” vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Hoa Thiên Cốt không nghe, quỳ gối trước tháp năn nỉ, nghĩ bụng người không cho con vào, con sẽ quỳ ở đây với người.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cửa vẫn mở, Bạch Tử Họa bước ra, vẫn không dính chút bụi như trước, nhưng gương mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra, ngẩng đầu thấy Bạch Tử Họa, thì mừng suýt khóc. Nàng vươn tay ra ôm lấy hai chân người.

“Su phụ, con rất lo cho người...”

Bạch Tử Họa ngồi xuống, xoa đầu nàng, khẽ thở dài.

“Đi thôi, chúng ta cùng về.”

“Dạ” Hoa Thiên Cốt ra sức gật đầu, đứng dậy kính cẩn đi phía sau hắn. Thật tốt quá, sư phụ quả thực không sao, cuối cùng nàng cũng yên tâm được rồi.

Nhưng chuyện này có vẻ không kết thúc đơn giản như thế, Đường Bảo vẫn chưa về, nàng cũng không thể liên lạc với nó. Hoa Thiên Cốt viết thư cho Đông Phương, hắn cũng không trả lời. Lạc Thập Nhất lo sắp điên lên rồi, chỉ thiếu nước xông tới Dị Hủ các cướp Đường Bảo về. Sư phụ rất ít khi ăn cơm với nàng, cũng không xuống Tuyệt Tình điện, phần lớn thời gian đều ở trong phòng.

Đại hội Kiếm Tiên tới gần, tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị, cũng chăm chỉ luyện công hơn. Dù thế, Hoa Thiên Cốt vẫn không thể tĩnh tâm được, lúc nào cũng lo cho Bạch Tử Họa. Không hiểu sao người dường như cố ý tránh nàng, ngay cả vô tình cũng khó gặp.

Một đêm, nàng đang lăn qua lăn lại không ngủ được, bỗng thoáng nghe thấy tiếng chén trà vỡ. Hoa Thiên Cốt nghĩ mình nghe nhầm, nhưng tiếng đó truyền từ phòng sư phụ ra. Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn chạy qua xem.

Hoa Thiên Cốt tới trước cửa phòng sư phụ, thấy bên trong tối đèn, lưỡng lự rất lâu vẫn không dám vào. Gần đây sư phụ cực kì nghiêm khắc với nàng, hơn nữa không thích nàng lúc nào cũng quấy rầy người.

Đứng ngoài cửa hồi lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, Hoa Thiên Cốt, xoay người lặng lẽ rời đi. Nhưng được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng quét dọn vụn thủy tinh trên đất. Tiếng động tuy không lớn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh trở nên cực kì rõ ràng. Hoa Thiên Cốt giật mình, đứng im. Một lát sau lại có tiếng ho khẽ, tiếng ho bị nén xuống cực nhỏ, chỉ chốc lát đã dứt nhưng khiến thần kinh nàng căng thẳng đến tận cùng.

Quay đầu chạy về phía phòng sư phụ, Hoa Thiên Cốt không nói gì đạp tung cửa ra.

“Ngươi...” Bạch Tử Họa thấy cửa đột nhiên bị mở toang, Hoa Thiên Cốt đờ đẫn đứng nhìn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khủng hoảng. Một tay hắn gắng đỡ người dậy, một tay che miệng lại, nhưng máu không ngừng tuôn ra nhuốm đỏ cả tay áo trắng phau.

“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt nhào đến, dọn hết mảnh chén vỡ bên giường, sau đó đẩy nội lực và chân khí cuồn cuộn không ngừng chảy vào người hắn.

“Người... người lại ho ra máu...” Hoa Thiên Cốt run rẩy. Nàng vươn tay ra bắt mạch, không ngờ sư phụ lại suy yếu đến thế, công lực cũng không còn bao nhiêu. Nàng biết mà! Nàng biết ngay mà! Độc này chắc chắn không thể giải dễ dàng như thế được. Nếu sư phụ cứ tiếp tục chống đỡ qua ngày thì tiên lực sẽ yếu dần đi, đến một lúc nào đó sẽ chết mất.

“Sư phụ...” Hoa Thiên Cốt đỡ Bạch Tử Họa nằm xuống giường, vội vàng lấy mảnh lụa trắng trong người ra lau máu bên khóe miệng hắn. Sinh mệnh của hắn, công lực của hắn, tiên khí của hắn xói mòn theo dòng máu áo ạt tuôn ra. Trong ánh trăng, mặt người còn trắng hơn cả tờ giấy.

Bạch Tử Họa cũng biết không lừa nàng được lâu, nhưng thêm ngày nào thì hay ngày ấy.

“Ta không sao, Tiểu Cốt, ngươi về đi.”

Hoa Thiên Cốt quỳ xuống bên giường cầm tay Bạch Tử Họa: “Sư phụ! Thật sự không có cách nào giải độc sao?”

Bạch Tử Họa không muốn gạt nàng nữa, khẽ lắc đầu: “Độc đã ngâm vào xương, vô phương cứu chữa.”

Hoa Thiên Cốt hít một hơi khí lạnh, vẫn cố chấp hỏi: “Ai buộc chuông thì kẻ đó phải gỡ, nếu lấy vạc Thần Nông luyện thuốc giải thì sao?”

Bạch Tử Họa vẫn lắc đầu: “Không kịp nữa rồi...”

Nếu chỉ bị trúng độc thôi thì đã chẳng nói làm gì, đằng này sau khi bị hút vào trong vạc Thần Nông, độc đã dung hòa với từng tấc xương tủy của hắn. Hắn sẽ từ từ mất đi tiên thân, sau đó hóa thành tro bụi. Tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng khống chế bản thân không để độc điều khiển, sa vào ma đạo hơn nữa còn phải dùng hết sức để ngày đó đến chậm hơn.

“Con không tin! Con không tin!” Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay Bạch Tử Họa ra sức lắc đầu, nhìn máu vương đầy sàn, bỗng nói: “Đúng rồi, máu của con! Sư phụ, máu của con!”

Lần trước nhờ uống máu của nàng mà sư phụ đỡ hơn nhiều.

Hoa Thiên Cốt cầm mảnh vỡ trên sàn lên cứa mạnh vào cổ tay.

Máu ào ra, Bạch Tử Họa ngửi thấy một mùi kỳ lạ, phút chốc tâm trí mất khống chế, cơ thể bùng lên cảm giác tham lam và đói khát mà hắn chưa từng trải qua

“Tránh ra!” Bạch Tử Họa trầm giọng quát, đẩy mạnh tay nàng. Sao hắn có thể hút máu chính đồ đệ của mình để kéo dài tính mạng được?

“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt không chịu nghe, cố chấp đưa cánh tay đến trước mặt Bạch Tử Họa: “Người không uống thì cứ để nó chảy cạn là được.”

“Ngươi...” Bạch Tử Họa tức giận.

“Máu của Tiểu Cốt nhiều lắm, sư phụ có uống cũng không sao đâu. Chỉ cần cứu được sư phụ, Tiểu Cốt làm gì cũng được!”

Một giọt máu nhỏ lên Bạch Tử Họa, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt pha lẫn thê lương. Dưới mùi tanh nồng kia, tâm trí hắn dần chìm xuống, cuối cùng không kiềm chế nổi kéo cổ tay Hoa Thiên Cốt. Ngoài một màu đỏ, đôi mắt Bạch Tử Họa không còn thấy gì nữa.

Khi Hoa Thiên Cốt cảm thấy hai cánh môi mỏng của sư phụ dừng lại trên cổ tay mình, người nàng như có một dòng điện chạy qua, run lẩy bẩy. Nàng quỳ trên mặt đất, mệt mỏi dựa vào ghế.

Hồi lâu sau thấy Bạch Tử Họa đã ngủ yên, Hoa Thiên Cốt rút cánh tay ra, miệng vết thương bị hắn hút bỏng rát, nhưng cảm giác này lại không phải đau đớn.

Hoa Thiên Cốt xé đại một mảnh vải quấn qua vết thương, sau đó nàng lau sạch sàn, giúp Bạch Tử Họa thay chiếc áo và chăn nệm đã nhuốm máu.

Xong xuôi đâu vào đấy nàng mới quay về phòng mình, bởi vì mất quá nhiều máu nên bước đi có chút lảo đảo.

Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa vẫn không thấy sư phụ ra khỏi phòng, đến ngày thứ ba thì nàng chắc chắn máu đã hết hiệu lực. Đêm tối Hoa Thiên Cốt bước vào phòng Bạch Tử Họa, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng hắn lạnh lùng vang lên.

“Quay về!”

“Sư phụ, nhưng mà độc...”

“Không cần nữa, ta bảo ngươi về, nghe thấy không?”

Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy Bạch Tử Họa nghiêm khắc như thế, nỗi sợ càng lúc càng càng dâng. Nàng định về nhưng sợ độc phát tác, hắn sẽ lại không ngừng nôn ra máu. Nàng nghĩ dù có cãi lời sư phụ cũng không thể để yên thế được, sau đó đẩy cửa vào.

Nhưng không ngờ một viên đạn bạc bắn tới, trúng ngay đầu gối Hoa Thiên Cốt, nàng đau quá quỳ sập xuống.

“Vi sư đã nói gì? Ngươi coi như không nghe thấy đúng không?”

Hoa Thiên Cốt bỗng thấy tủi thân, dập đầu bái: “Đệ tử tuân mệnh.” Rồi lặng lẽ lui xuống.

Hôm sau, một bát canh hạt sen đỏ tươi được đặt trước cửa phòng Bạch Tử Họa, đó là bát canh Hoa Thiên Cốt dùng chính máu mình nấu. Nhưng suốt một ngày người vẫn không ngó ngàng tới.

Hôm sau nàng đổi thành một chén cháo máu đào với nấm tuyết nhưng Bạch Tử Họa vẫn không thèm để ý.

Ngày thứ ba đổi thành một bát canh táo đỏ, người vẫn không chạm đũa.

Ngày thứ tư, thứ năm...

Đến ngày thứ sáu khi Hoa Thiên Cốt tới dọn bát đổi thức ăn mới, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra.

Bạch Tử Họa tiều tụy, hai mắt đỏ sậm, một tay kéo nàng nhấc tới trước mặt mình. Đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Cốt thấy lửa giận thấp thoáng trong mắt sư phụ.

Nàng run run cố bưng bát tới trước mặt hắn: “Sư phụ, người ăn chút gì đi...”

Bạch Tử Họa mệt mỏi thả nàng ra, lảo đảo lùi lại. Thanh cao như hắn, thấu hiểu sinh tử như hắn sao có thể tha thứ mình uống máu nàng lần nữa? Sao nàng lại bức hắn đến thế?

Hoa Thiên Cốt quỳ rạp bên chân hắn, khẽ giật áo bào, thấp giọng khẩn cầu: “Sư phụ, xin người đừng rời bỏ Tiểu Cốt. Nếu người thật sự có chuyện thì Tiểu Cốt biết phải làm sao đây? Con xin người, máu của Tiểu Cốt cũng không phải báu vật gì, mất một ít con cũng không chết. Chỉ mong sư phụ cầm cự được ngày nào hay ngày ấy, Tiểu Cốt nhất định sẽ nghĩ cách cứu sư phụ!”

Bạch Tử Họa nhói lòng nhìn nàng nhất thời không biết phải làm sao. Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn thong dong tự tại, mặc kệ sống chết, nhưng từ khi nào đã có thêm sự ràng buộc này? Đang bối rối, độc khí ăn mòn từ trong ra ngoài, hắn không thể kìm được ma tính.

Hoa Thiên Cốt bị Bạch Tử Họa nhấc bổng lên, nâng tay phải, nàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cổ tay bỗng đau nhói. Hoa Thiên Cốt giật mình hoảng sợ nhìn cảnh răng Bạch Tử Họa đâm xuyên qua da mình, máu tươi cuồn cuộn tuôn trào.

Nhất thời người Hoa Thiên Cốt mềm nhũn, vừa lúc được Bạch Tử Họa nâng lên.

Toàn thân nàng đã cứng đờ, chỉ còn sót lại chút tri giác trên phần cổ tay mà Bạch Tử Họa chạm vào. Từ nơi đó ngọn lửa nóng hừng hực bùng lên, lan tới khắp mọi nơi, thiêu cháy cả người nàng.

Hoa Thiên Cốt cố gắng cắn chặt môi dưới, ngăn không cho mình phát ra những tiếng kêu kỳ quái. Máu nàng dường như cực kì vinh hạnh vì được người hút, hết đợt này đến đợt khác tuôn trào ào ạt. Cảm giác tê dại và hạnh phúc không gì sánh nổi dội tới như sóng biển. Giờ phút này sư phụ có nghiền nát nàng thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Bạch Tử Họa uống máu Hoa Thiên Cốt chưa đến năm giây thì buông ra ngay rồi lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng.

Nhưng đối với nàng khoảnh khắc đó lại dài như vài thế kỉ, sóng đào ngập trời, mây mù bao phủ, thế giới vốn đảo điên trong phút chốc trở nên tuyệt đẹp, ngất ngây.

Bạch Tử Họa không quay đầu nhìn nàng một cái mà đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Hoa Thiên Cốt nâng tay phải nhìn dấu răng hằn sâu kia, mệt mỏi dựa vào tường.

“Thiên Cốt, cháu lấy nhiều Hoàng Kì, Đương Quy, Đẳng Sâm, Xuyên Khung làm gì? Mấy vị thuốc đó đều là loại chuyên dùng cho phụ nữ sau khi sinh mà?”

Lưu Tam ở Y Dược các khó hiểu nhìn nàng.

“À lần trước cháu bị thương, mất máu nhiều quá, bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, định bồi bổ cho khỏe trước khi Đại hội Kiếm Tiên khai mạc.” Hoa Thiên Cốt ngại ngùng đáp.

“Ra là thế, đúng rồi, trong ngăn kéo trên cùng ở tầng cao nhất phía Tây có một củ nhân sâm dưỡng khí ngàn năm, là quà Lao Sơn chưởng môn hôm trước tới cảm ơn tiện mang theo, cháu lấy một miếng mà ăn.”

“Cháu cám ơn.” Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu với Lưu Tam.

Ra khỏi Y Dược các, nàng qua bếp lấy thức ăn. Đường Bảo không ở đây, sư phụ lại bị trúng kịch độc, cuộc sống của nàng dường như đang mất mục đích.

Đột nhiên có người vỗ vai nàng, Hoa Thiên Cốt vừa quay lại thì thấy Sóc Phong.

“Đại hội Kiếm Tiên sắp tới chuẩn bị đến đâu rồi?” Sóc Phong vừa giúp nàng cất gạo và mì vào túi vừa hỏi.

“Ừm, tàm tạm.”

“Vết thương đã khỏi chưa?”

“Khỏi rồi.”

“Sao tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt nhỉ?”

“Đâu có, ha ha, hình như chúng ta còn chưa đấu với nhau, không biết lần này có chạm mặt không. Đến lúc ấy có thua thì cũng đừng xấu hổ nhé!”

Sóc Phong thấy nàng nở nụ cười tinh nghịch mới yên tâm.

Hoa Thiên Cốt về Tuyệt Tình điện làm vài thứ, lúc đi tìm Bạch Tử Họa thì phát hiện hắn đã ra sau núi bế quan. Chắc hắn đang tránh nàng, nghĩ thế Hoa Thiên Cốt lại càng thêm phiền muộn.

Loại độc kia đáng sợ như thế, thời gian của sư phụ không còn nhiều nữa, nàng phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ việc có thể làm chỉ là hiến máu thôi sao?

Nàng lấy một khúc lụa trắng từ trong người ra, đó vốn là bức tranh Bạch Tử Họa mà nàng vẽ năm ngoái. Nàng đã phải khổ luyện rất lâu, tuy chỉ là bóng người nhàn nhã đứng trên mỏm Lộ Phong trông xuống Trường Lưu nhưng lại giống như tạc.

Còn giờ đây nó lại loang lổ vết máu đã giặt qua.

Hoa Thiên Cốt đau lòng, nằm xuống bãi cỏ dưới tàng cây, để tấm lụa lên mặt mình, từng khoảnh khắc hai người ở chung không ngừng hiện lên. Sư phụ yêu thương che chở nàng thế nào, dốc lòng dạy bảo ra sao, lại còn bỏ mình cứu nàng nữa, ân tình như thế bảo nàng lấy gì báo đáp đây?

Bởi vì nhiều đêm lén canh trước cửa phòng Bạch Tử Họa nên Hoa Thiên Cốt không chợp mắt, giờ nàng cực kì mệt, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi. Gió to nổi lên, tấm lụa của nàng bay thật xa, lại một trận gió nữa thổi đến, tấm lụa trôi bồng bềnh rồi bay khỏi Tuyệt Tình điện, rơi xuống núi Trường Lưu.

Nghê Mạn Thiên vẫn tới dòng suối nàng thường luyện kiếm. Sau khi từ Thái Bạch Sơn về, nàng ta càng chăm chỉ luyện công, vì sự nổi bật của Hoa Thiên Cốt mà ghen tị sắp phát điên.

Rốt cuộc con nhóc đó có gì tốt mà được nhiều người giúp đỡ như thế, nào là thư sinh thần bí, quân chủ ma giới, lại còn Đế vương nhân gian. Chẳng qua chỉ là một con nhóc miệng hôi sữa còn chưa cao đến ngực nàng!

Nghê Mạn Thiên biết hiện giờ không phải mình chỉ kém Hoa Thiên Cốt một hai chiêu nữa, chắc chắn không thể may mắn chiến như lần trước, nên nàng ta càng phải cố hết sức luyện công.

Tại sao? Tại sao lại thế? Rõ ràng thua trong tay nàng mà được trở thành đồ đệ của Tôn thượng! Tại sao con nhóc đó mỗi năm càng lợi hại hơn? Nghê Mạn Thiên nàng thật sự kém nó nhiều như thế sao?!

Nghê Mạn Thiên khua kiếm chém lung tung, bọt nước văng khắp nơi. Đột nhiên nàng thấy một tấm lụa bay từ trên trời xuống, duỗi tay ra hút nó vào, nhìn một lượt.

“Đây không phải là Tôn thượng sao?”

Nghê Mạn Thiên từ nhỏ đã tinh thông thi họa âm luật, đương nhiên giỏi hơn Hoa Thiên Cốt mới chập chững học rất nhiều. Nét vẽ này ẩn chứa tình cảm sâu đậm, thật tức cười. Sau đó nàng ta nhìn kĩ thêm lượt nữa, giật mình phát hiện một góc vải bị nhiễm máu thêu chữ “Hoa”.

Một lát sau, tiếng cười quyến rũ động lòng người bật ra, ngay cả chim muông cũng phải sợ hãi.

Nghê Mạn Thiên không về Tham Lam điện mà đi thẳng tới Tuyệt Tình điện, còn Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy lòng nóng như lửa đốt vội vàng tìm tấm lụa kia.

“Tiểu sư thúc, người đang tìm gì thế?” Nghê Mạn Thiên đứng trên cây nhìn nàng cười.

Hoa Thiên Cốt căng thẳng: “Sao ngươi lại ở đây? Ai cho phép ngươi lên Tuyệt Tình điện?!”

“Ôi, con chỉ có lòng tốt vội vàng tới trả mấy thứ cho tiểu sư thúc thôi mà! Sư thúc đang tìm cái này đúng không?”

Nghê Mạn Thiên huơ huơ tấm lụa trên trời.

Hoa Thiên Cốt vừa thấy sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trả lại cho ta!”

Nàng bay người lên cướp, Nghê Mạn Thiên lại nhẹ nhàng trốn qua.

“Tiểu sư thúc, sao người dữ dằn thế, con đâu có nói là không trả cho người?”

Răng Hoa Thiên Cốt khẽ run: “Ngươi muốn gì?”

“Ta chẳng muốn gì cả! Chỉ không ngờ Trường Lưu Sơn có đệ tử thối nát như ngươi!”

Đôi mày liễu của Nghê Mạn Thiên đột nhiên dựng thẳng lên, đanh giọng: “Hoa Thiên Cốt! Ngươi thật to gan! Tôn thượng là người mà ngươi có thể tùy tiện thích sao? Quả là đại nghịch bất đạo!”

Hoa Thiên Cốt chỉ thấy “ầm” một tiếng, đầu óc nháy mắt đã trống rỗng.