Nữ Thần Báo Tử (Tập 5) - Chương 20

Chương 20

Với kế hoạch tiêu diệt incubus đã được hủy bỏ và bố tôi đang trên đường về nhà, chúng tôi quyết định dành nốt quãng thời gian ít ỏi còn lại xem cho xong series phim Aliens (Người ngoài hành tinh) và ăn đêm. Emma và tôi đã rẽ qua siêu thị mua ít bánh ngọt và một lượng kem đủ để chất đầy cái ngăn lạnh nhà tôi, trong khi anh Tod đi mua pizza.

Tôi mới nổ xong túi bỏng ngô đầu tiên thì nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập.

Tôi nhìn qua khe cửa và thấy Sophie đang đứng chống nạnh ngoài cửa, mặt khó đăm đăm. Con xe mới coóng của chị ta đậu ngay đằng sau xe tôi, chứng tỏ chị ta đã lấy được bằng lái xe - vậy là loài người lại có thêm một mối hiểm họa mới.

Tôi cố nuốt sự khó chịu vào bên trong và miễn cưỡng mở cửa, cau mày hỏi Sophie. “Chị đang làm gì ở đây thế?”

“Ăn tối chứ còn gì nữa?” - Sophie gạt tôi sang một bên, hậm hực đi vào phòng khách, nơi chị ta khựng lại khi thấy Emma và đống đồ ăn vặt trên bàn nước - “Tôi không ăn tinh bột hay đường chế biến, vì thế hy vọng cô có món gì đó khá hơn.”

“Sophie, bữa tối được hủy bỏ từ hai tiếng trước cơ mà.”

Chị ta nhún vai. “Tôi ghét phải đến đây còn hơn cô.” - Chưa biết ai ghét chuyện đó hơn ai - “Nhưng bố tôi bảo nếu tôi không đến chơi với cô tối nay và đợi để đón bố về cùng luôn, tôi sẽ phải hối hận trong suốt phần đời còn lại của mình. Tôi đã phản đối nhưng bố tôi dọa sẽ đem ô tô của tôi quyên tặng cho một tổ chức từ thiện nào đó mà tôi chưa nghe thấy bao giờ và bắt tôi đi xe buýt đi học từ nay cho tới cuối đời, nếu tôi không có mặt ở nhà cô sau mười phút. Rút cuộc có chuyện gì thế?” - Sophie quăng cái ví lên ghế rồi quay sang liếc Emma và tôi - “Muốn nhờ tôi tư vấn về cách ăn mặc hay cần người canh chừng để không tự tử vậy?”

“Không phải tự tử mà là án mạng, nếu cô không thôi ngay cái lối ăn nói xấc láo đó đi.” Emma nạt lại và tôi bật cười thành tiếng.

“Sophie, chị không phải ở lại đây đâu.” - Tôi khoanh tay lại trước ngực - “Tụi này đang phải ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới.”

“Hai người có đủ đồ ăn vặt cho cả đội tuyển đấu vật nữ và chẳng có bóng dáng quyển sách nào trên bàn. Hơn nữa bố tôi sẽ chẳng bao giờ bảo tôi đến đây để phá ngang một buổi học ôn. Tôi không quan tâm hai người đang định làm gì, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm để mất con xe của mình đâu. Chúng ta sẽ bị tắc với nhau cho tới khi hai ông bố về đến đây.” - Sophie ngồi phịch xuấng ghế và vớ lấy cái điều khiển - “Hy vọng cô không thấy phiền nếu tôi chiếm cái TV chứ? Sẽ không có chuyện tôi chịu ngồi chờ trong im lặng đâu.”

Tôi biết ý định tốt đẹp của bác tôi. Bác muốn Sophie dành chút thời gian ở bên tôi trước khi tôi chết. Nhưng ngay cả nếu chị ta có cảm thấy ân hận sau khi tôi qua đời, tôi cũng không tin là chị ta sẽ thực sự nhớ tôi. Và tôi không muốn dành đêm cuối cùng của mình trên thế gian này với bà chị họ chảnh chọe đáng ghét này.

Đáng tiếc, chị ta yêu cái xe mới hơn là ghét tôi. Sophie chắc chắn sẽ chẳng đi đâu hết.

“Tùy chị. Nhưng bọn này đang xem Aliens.” - Tôi giật lấy cái điều khiển trên tay chị ta - “Và nếu chị muốn ăn cái gì khác bổ dưỡng hơn bỏng ngô thì trong tủ còn ít cà rốt đấy. Nhưng chắc cũng phải mấy tháng rồi nên giờ có khi nó ngả sang màu xanh rồi.”

Sophie trợn tròn mắt. “Thật không hiểu nổi với cách ăn uống ấy làm sao cô vẫn sống được mới tài.”

“Ít nhất vẫn còn thêm một ngày nữa.” Tôi lẩm bẩm, và Emma nhăn mặt lại.

“OK, phần có ô - liu xanh là của anh, bởi vì anh thích ô - liu xanh.” Anh Tod đột nhiên hiện ra trước cửa phòng bếp và phòng khách.

Sophie nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng anh và quay ngoắt đầu lại nhìn. Mắt chị ta trố lên khi nhìn thấy anh chàng thần chết. Tự dưng tôi chỉ muốn chạy tới che trước mặt anh, không cho chị ta nhìn anh. Có thể chúng tôi mới chỉ đến với nhau được hai ngày, nhưng anh ấy là của tôi. “Anh là ai?”

Anh Tod khẽ nhướn lông mày ngạc nhiên liếc về phía tôi, trên tay là hộp pizza vẫn đang bốc khói nghi ngút. “Anh là ai vậy Kay?”

Tôi đứng dậy đỡ hộp pizza từ tay anh. “Anh ấy là... Tod của tôi.”

“Tod của cô?” - Sophie nhíu mày trong một giây rồi hai mắt sáng lên như chợt hiểu ra vấn đề. Chị ta đứng dậy nhìn anh Tod từ đầu tới chân như thể đang kiểm định chất lượng món hàng - “Anh chính là anh chàng ở hành lang hôm trước.” - Giọng chị ta đầy cáo buộc. Sau đó quay sang hỏi tôi - “Anh ta chính là lý do cô đã đá anh Nash?”

Sự tức giận lóe lên trong mắt anh Tod. “Nếu không biết gì thì không nên bình luận. Tôi thấy cô nên im đi thì hơn.”

Sophie chớp chớp mắt đầy phẫn nộ. “Anh thậm chí còn không hề biết tôi.”

“Tôi biết nhiều hơn cô nghĩ đấy.” - Anh Tod đã có mặt hôm Sophie chết và chính anh đã dẫn dắt linh hồn quay trở lại với thân xác của chị ta. Anh cũng là người đã đuổi lão Avari ra khỏi cơ thể Sophie khi hắn nhập vào chị ta. Anh đã chứng kiến chị ta xúc phạm tôi và Emma, hết lần này đến lần khác - “Cô ta làm gì ở đây thế?” Anh đi theo tôi vào trong bếp, nơi tôi đặt hộp pizza xuống bệ bếp và lấy chồng đĩa giấy trên tủ.

“Bố chị ấy đã bảo chị ấy đến đây. Em nghĩ bác ấy muốn bọn em dành chút thời gian ở bên nhau.”

“Vậy thì anh phải đặt câu hỏi về trí thông minh của bác em rồi đấy.”

Tôi đưa cho anh cái đĩa và đang mở tủ lấy sô - đa thì nghe thấy tiếng Sophie thì thào từ bên ngoài phòng khách. “Nhưng anh ta là ai? Và tại sao đám con trai cứ đâm bổ vào Kaylee thế?”

Anh Tod vụt biến khỏi phòng bếp, và trước khi tôi kịp gọi anh quay lại đã thấy anh hiện ra sau ghế của Sophie và ghé miệng thì thầm vào tai chị ta. “Bởi vì cô ấy là người tốt. Có lẽ cô cũng nên thử xem sao.”

Sophie hốt hoảng nhảy dựng lên, làm tôi không nhịn được bật cười phá lên, mặc dù dang định làm mặt lạnh mắng anh Tod.

“Anh ra đây bằng cách nào thế?” Chị ta sửng sốt hỏi.

Anh Tod nhún vai. “Như cách thông thường thôi.”

“Tôi không hề nhìn thấy anh...” Sophie liếc về phía phòng bếp.

Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Có thể mắt cô có vấn đề. Nghe nói người ta có thuốc chữa cho bệnh đó đấy.”

Emma bật cười và Sophie quắc mắt lườm anh Tod. Lâu lắm rồi - mà có khi là lần đầu tiên - tôi mới thấy bà chị họ mình bị cứng họng như thế này.

Sau đó chúng tôi cùng vừa ăn vừa xem phim, Sophie chỉ ăn mỗi cà chua và ô - liu và thay vì xem phim, chị ta ngồi quan sát tôi và anh Tod. Khiến cả hai chúng tôi đều không thoải mái. Anh ấy không quen bị người anh ấy không thích nhìn thấy, còn tôi thì biết chắc là chị ta đang nhìn chúng tôi và nghĩ về anh Nash.

Bốn tiếng sau, Sophie lăn ra ngủ ngon lành trên ghế, trong khi Emma cũng bắt đầu thiu thiu bên cạnh Styx. Tôi quyết định cứ để yên cho cậu ấy ngủ cho tới khi bố tôi và bác Brendon về, để anh Tod và tôi có một chút thời gian bán - riêng - tư của riêng bọn tôi.

“Cảm ơn anh vì đã ở lại.” - Tôi thì thầm, tránh làm Emma thức giấc - “Em không nghĩ buổi tối cuối cùng mình của mình có thể tuyệt vời hơn.” Ngoại trừ sự xuất hiện của Sophie.

“Hơn hẳn việc đi tiêu diệt gã thầy giáo bệnh hoạn kia đúng không?” - Anh đan các ngón tay còn lại vào tay tôi - “Hay việc canh chừng không cho Nash trốn ra khỏi nhà để tìm thuốc hít.”

“Em chỉ ước chúng ta có thể làm gì đó cho anh ấy.”

“Nếu có, anh sẽ làm ngay. Sabine sẽ gọi cho anh nếu cần giúp.” Anh Tod nói, và tôi sực nhớ ra chuyện định hỏi anh trước đây.

“Chị ta có kể với anh tại sao em lại gọi cho chị ta hôm Chủ Nhật vừa rồi không?” - Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt anh - “Trước khi chị ta gọi báo cho anh để làm gián đoạn chuyện của em và anh Nash ý?” Hôm tôi gọi hỏi xin lời khuyên của chị ta về sex...

Các vòng xoáy trong mắt anh Tod quay tròn đầy thích thú và tôi chỉ muốn giơ tay ôm lấy mặt. “Chẳng có gì phải ngượng khi muốn học hỏi từ một người có kinh nghiệm cả.” Anh nói.

“Aaaaaa!” Tôi vớ lấy cái gối trên sô - pha và vùi mặt vào trong đó, hét ầm ỹ. Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ như lúc này. Anh Tod nhẹ nhàng gỡ cái gối ra khỏi tay tôi, miệng vẫn mỉm cười.

“Kay, anh thấy đáng yêu mà.” - Anh nhíu mày, chữa lại - “À không, bây giờ anh thấy đáng yêu thôi. Chứ lúc đó... không một tẹo nào.”

“Phải gọi là mất mặt ý!” Tôi hậm hực thốt lên, giờ tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui quách xuống đó cho xong.

“Em có biết em rất đáng yêu lúc em ngượng không.”

“Cũng may là anh nghĩ thế.” - Tôi giơ tay vuốt lại tóc - “Bởi vì em thường xuyên như thế.”

“Nhung vẫn còn tốt hơn tình trạng chết nửa mùa này của anh chán.”

“Em không biết, nhưng nếu đứng từ góc độ của em, chết mà vẫn được ở đây như thế này cũng không phải quá tệ.”

“Không hề đâu.” - Sự nghiêm trọng trong giọng nói của anh làm tôi khá bất ngờ - “Được ở bên cạnh em ngày hôm nay quả thực đối với anh là quá tuyệt vời. Nhưng nó không phản ánh chính xác cuộc sống sau khi chết của anh. Được ở một mình giữa đám đông với em là một chuyện nhưng ở một mình tới vô tận lại là chuyện khác.” - Anh lắc đầu chậm rãi - “Em không muốn điều đó đâu Kaylee ạ. Anh không muốn em phải nếm trải nỗi cô đơn. Và bố em cũng vậy.”

Có điều tôi sẽ không chỉ có một mình, nếu tôi là thần chết, tôi vẫn còn anh Tod. Chúng tôi sẽ được ở bên nhau. Nhưng... “Đừng lo. Em không đủ tiêu chuẩn đúng không?” - Bởi vì số phận đã an bài tôi phải chết - “Các thần chết sẽ chẳng bao giờ để mắt tới em.” - Ngoại trừ anh Tod, và người họ sắp cử đến để lấy đi linh hồn tôi - “Em thực sự sẽ phải chết.”

Anh Tod đang mở miệng định trả lời - có lẽ để thuyết phục tôi rằng cái chết tự nhiên chính là một ân huệ - thì bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại. “Khỉ thật!” - Anh khẽ cau mày khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình di động - “Là Sabine!”

Một cảm giác bất an chộn rộn trong bụng tôi.

“Anh nghe đi.” - Tôi giục, vì anh trông có vẻ đang phân vân không biết có nên trả lời hay không - “Sabine sẽ không gọi nếu không phải là chuyện gấp đâu.”

Anh Tod mở điện thoại lên nghe và qua đoạn hội thoại của anh với Sabine, tôi có thể đoán ra được vấn đề: Anh Nash càng lúc càng khó kiểm soát, một mình Sabine không thể khống chế được. “OK, anh sẽ đến ngay.” - Anh gập máy lại và quay sang nhìn tôi đầy thất vọng - “Nhiệt độ của cậu ta liên tục giảm và không kiểm soát được bản thân. Anh cần phải đi tìm mẹ anh để nhờ giúp đỡ.” Bởi vì Tod có thể đưa cô Harmony về nhà trong nháy mắt, nhanh hơn nhiều so với việc cô ấy tự lái xe.

“Nghiêm trọng lắm hả anh? Anh ấy mới tỉnh lại được có mười hai tiếng...”

“Lần tái nghiện này có vẻ nặng hơn lần trước. Chứng tỏ Nash đã mua ở nguồn khác - không phải từ lão Avari - hoặc không thì cậu ấy đã dùng tăng liều lên. Hoặc cũng có thể cơ thể cậu ấy không còn đủ sức để chống đỡ lại.”

Hai vai tôi rũ xuống, tất cả là lỗi tại tôi. Mặc dù lần này tôi không trực tiếp làm nổ quả bóng vào mặt anh ấy.

“Anh phải đi đây.” Anh Tod nói và tay tôi bất giác níu chặt lấy tay anh, một cách rất vô thức.

“Em hiểu mà. Không sao đâu.” - Tất nhiên là có sao rồi. Giờ gần nửa đêm ngày thứ Tư. sắp sang ngày thứ Năm. Ngày chết của tôi. Và bố tôi vẫn chưa về, chị họ và bạn thân tôi vẫn đang say giấc nồng mà không hề hay biết gì về nỗi hoảng loạn đang dâng trào trong người tôi. Cái chết đang đến rất gần với tôi... - “Anh Nash cần anh.” - Tôi biết điều đó chứ, nhưng phải buông tay anh Tod lúc này là điều khó khăn nhất mà tôi từng làm.

“Anh xin lỗi, Kaylee. Anh sẽ quay lại ngay khi có thể.” Sự mâu thuẫn xoay tròn trong đôi mắt xanh của anh, giống như cơn bão giữa lòng đại dương.

Tôi lặng lẽ gật đầu. Tôi thấy biết ơn vì anh đã không mỉm cười và cố tỏ ra là mọi chuyện rồi sẽ ổn. Bởi vì mọi chuyện sắp sửa kết thúc và tôi sắp phải trút hơi thở cuối cùng của mình. Và Trái Đất vẫn tiếp tục quay, mọi người sẽ vẫn tiếp tục sống.

“OK, anh sẽ quay lại khi nhờ được người thay ca.” - Anh cúi xuống hôn tạm biệt và tôi vòng tay ôm ghì lấy cổ anh ấy khi anh định buông tôi ra. Tôi muốn kéo dài nụ hôn ấy thêm một chút nữa, phòng trường hợp đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của chúng tôi. Bởi vì qua vai anh tôi thấy đồng hồ trên lò vi sóng đang liên tục nhấp nháy chỉ 0 giờ 04 phút sáng.

Thứ Năm đã tới.

Ngày hôm nay tôi sẽ chết.

Sau khi anh Tod đi khỏi, tôi cuộn mình trong chăn, chập chờn nằm xem phim, với Emma và Styx vẫn đang ngáy đều đều sát bên cạnh. Mặc dù không muốn bỏ phí ngày cuối cùng của mình nhưng tôi cũng đã bắt đầu thiếp đi lúc điện thoại của Emma rung lên trên bàn nước. Cậu ấy có tin nhắn.

Tôi cầm điện thoại lên, đang phân vân không biết có nên đánh thức cậu ấy dậy không thì đọc được tin nhắn trên màn hình. Là tin nhắn của chị cậu ấy, Traci.

Lại bị đá rồi. Cần người tâm sự. Em ở dâu?

Thôi chết! Chị Traci đang ở nhà một mình. Có lẽ chị ấy sẽ không sao - chắc thầy Beck đã đến và đi từ mấy tiếng trước rồi - nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Chị đến nhà Kaylee đi. Bọn em có nhiều đồ ăn lắm - tôi nhắn lại.

Tin nhắn tiếp theo của chị là hỏi địa chỉ nhà tôi và tôi nhắn lại cho chị ấy. Lúc chị Traci bảo là sẽ tới ngay, tôi liền đứng dậy ra mở khóa cửa trước rồi chuẩn bị sẵn đồ ăn chờ chị ấy, trong lòng khấp khởi mừng thầm vì đã có lý do để đánh thức Emma dậy lúc chị gái cậu ấy tới.

Bình thường mỗi lần bị bạn trai đá là chị Traci thường hẹn hội bạn thân đi uống bia và nói xấu người yêu cũ. Tự dưng sao lần này chị ấy lại muốn tâm sự an ủi ở cô em gái và bạn thân của em mình? Mà lại đúng vào ngày hôm nay... Thật khó có thể tin đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hơn nữa chị Traci biết tôi sống ở đâu...

Tôi dừng khựng lại giữa phòng bếp với ba cái cốc thủy tinh trên tay. Tin nhắn đó không phải từ chị Traci...

Chết rồi! Tôi đặt vội mấy cái cốc xuống bàn và chạy ra khóa cửa trước lại. Sau đó băng qua phòng khách, vào trong bếp kiểm tra lại cánh cửa phía sau một lần nữa. Tôi có cảm giác mạch máu trong cơ thể mình như sắp nổ tung ra vì chảy quá nhanh.

Tôi vừa nhớn nhác tìm điện thoại trong bếp vừa liếc mắt nhìn ra phòng khách đầy lo lắng. Và đột nhiên toàn thân tôi như hóa đá.

“Kaylee Cavanaugh.” Tên Beck đang đứng ở giữa phòng, trong chiếc quần jeans và áo phông, trừng mắt nhìn tôi.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay tôi. “Sao ông vào được đây?”

“Cửa và khóa không phải là vấn đề đối với tôi.” Hắn đã tới đây bằng đường Cõi Âm, đó là lý do tại sao hắn có thể tới gặp Farrah dễ dàng như thế.

Trốn chạy bây giờ không phải là lựa chọn của tôi, bởi vì Emma và Sophie vẫn đang ngủ trên ghế và Beck đang đứng chắn giữa tôi và họ. Tôi không thể đi mà không có họ. “Tôi đoán ông sẽ không chịu đi dù tôi có đề nghị tử tế đứng không?”

“Không, chừng nào chưa lấy được điều tôi cần.” - Giọng hắn đầy tức giận, không giống giọng của một thầy giáo chút nào - “Tối nay tôi đã định sẽ lật tẩy trò lừa phỉnh của cô, nhưng nhà của Emma trống không. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chúng tôi đã biết tỏng thân phận thực sự của ông rồi.” Tôi bật lại.

“Tôi biết. Tôi đã đoán được điều đó lúc cô giả bộ lả lơi với tôi hôm qua. Mới đầu tôi cũng không hiểu làm sao cô đoán ra rồi tôi nhìn thấy cái vòng tay của cô.” - Hắn liếc xuống cổ tay tôi và tôi nhận ra nãy giờ mình dang vặn vẹo cái vòng trong tay - “Và hình như Emma cũng có một cái. Là sợi cây dissimulatus, đúng không? Chứng tỏ các cô đang muốn che giấu điều gì đó. Thân phận thực sự của mình chăng?”

“Emma là con người.” Tôi nói giọng chắc nịnh. Beck cần phải biết là cậu ấy không ứng cử viên sáng giá cho việc mang thai incubus.

“Tôi đã biết điều đó khi gặp chị gái của cô ta. Thế còn người bạn kia của cô?” Hắn liếc về phía chị Sophie.

“Không phải là bạn. Là chị họ của tôi. Và chị ấy cũng là con người.”

“Nhưng cô không phải là con người đúng không?”

“Chị Traci đâu?” Tôi kín đáo liếc nhìn cái đồng hồ trên lò vi sóng. 0 giờ 10 phút. Bố tôi hoặc anh Tod có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tôi chỉ cần kéo dài thêm thời gian...

“Cô ta đang an toàn trên giường rồi.” - Beck bước qua cửa phòng bếp và theo phản xạ, tôi lập tức lùi lại nhưng đã quá muộn, tôi vừa tự nhốt chính mình trong căn bếp hình chữ U - “Và, không phải tôi tự khen mình đâu, nhưng có vẻ như cô ấy sẽ ngủ một mạch từ giờ tới sáng. Ít nhất là như thế. Và tin tốt là cô ấy sẽ quên sạch mọi điều về gã bạn trai vô dụng của mình.”

Ôi không! “Ông đã... hút năng lượng của chị ấy hả?” Mặt tôi tối sầm lại.

Beck dựa lưng vào cửa bếp, khoanh hai tay lại trước ngực. “Tôi thích gọi đó là một sự trao đổi sòng phẳng hơn. Cô ấy đã được đền bù xứng đáng. Cứ hỏi cô ấy mà xem, nếu cô không tin.”

“Vậy là chị ấy vẫn còn sống?”

“Tất nhiên. Nhưng được bao lâu thì còn tùy thuộc vào cô.”

Tôi im lặng chờ đợi. Tôi không thể thắng nổi gã incubus này. Tôi thậm chí còn không biết phải làm thế nào để đối phó với loài quỷ này. Nhưng tôi không thể để chị Traci chết, nếu còn cơ hội. Kể cả nếu tôi sẵn sàng bỏ Emma và Sophie lại - và đó là điều không tưởng - thì tôi cũng không thể chạy qua Cõi Âm bởi vì hắn sẽ đi theo tôi. Hoặc bắt cóc bạn thân của tôi hoặc chị họ tôi.

Tôi thận trọng nhìn về phía Emma và Sophie nãy giờ vẫn đang say giấc nồng. “Đừng lo. Họ sẽ ngủ còn say.”

“Ông đang hút năng lượng của họ trong giấc ngủ đấy à?” Sao chuyện đó có thể xảy ra được.

“Đủ để họ không làm phiền chúng ta. Kể cả trong lúc ngủ, ham muốn của con người vẫn còn nguyên, chúng giống như một dạng thức ăn nhanh vậy.”

“Tôi sẽ giết chết ông nếu ông dám làm hại đến họ.”

Beck bật cười phá lên. “Cô có biết tôi đã đi đâu tối nay không Kaylee? Sau khi từ nhà Marshall về?” - Tôi lắc đầu, nhưng hắn ta chẳng thèm để ý - “Tôi đi thăm một học sinh cũ, người đã trung thành nuôi dưỡng giọt máu quý giá của tôi, mặc dù sức khỏe của bản thân đang vô cùng kiệt quệ.”

Ôi không! “Farrah?”

Hắn ta mỉm cười, như thể tôi vừa trình diễn một màn ảo thuật đặc biệt ấn tượng. “Đó là lý do tại sao cô là một học sinh giỏi, Kaylee ạ. Cô luôn làm bài tập về nhà.”

Tôi nhún vai, liếc nhìn một lần nữa về phía cái đồng hồ. 0 giờ 12 phút. Thời gian đã ngừng lại rồi chăng? “Chị Farrah sao rồi?”

Hai mắt gã incubus tối sầm lại. “Farrah chết rồi. Tôi đã đưa cô ấy qua Cõi Âm để việc sinh nở được thuận lợi, và cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng ngay khi đứa bé vừa chào đời. Thằng bé đã chết trong tay tôi, chỉ mười lăm phút sau đó. Bao tháng ngày cực khổ và hy vọng của tôi đã tan thành mây khói.” Hắn tiến thêm một bước và tôi lùi lại cho tới khi lưng chạm vào thành bếp. Tôi đã hết chỗ để lùi.

“Farrah đã mang thai được đến tháng thứ bảy.” - Hắn nói - “Thằng bé đã có thể sống, nếu tôi tìm được một linh hồn cho nó.” - Mỗi bước chân của hắn tiến lại gần tôi càng khiến cho nỗi bấn loạn trong tôi dậy sóng - “Nhưng khi tôi đưa đứa con trai bé bỏng của mình tới chỗ cô nàng syphon - để lấy đi linh hồn đã được tôi dành sẵn cho nó từ khi chưa chào đời - thì cô ta đã biến mất. Và con trai tôi đã chết với đôi mắt trống rỗng vô hồn.” - Nỗi căm hờn sục sôi trong mắt hắn, như thể hắn là ngọn lửa còn tôi là can xăng - “Cô không hề biết chuyện đó, đúng không Cavanaugh?”

“Lydia không hề bị điên.” - Tôi dồn hết mọi can đảm còn sót lại trong mình, thì thào nói - “Ngay từ đầu chị ấy đã không đáng phải ở trong đó.”

“Đúng, nhưng cô ta đã ở đó và linh hồn của cô ta đáng ra phải thuộc về tôi. Cô nợ tôi một linh hồn, Cavanaugh ạ. Và cô sẽ phải đền bù lại cho sự mất mát đêm nay của tôi.”

Tôi bật cười “Không may cho ông rồi Beck ạ.” - Chẳng hiểu tự dưng tôi lấy đâu ra được sự bình tĩnh và can đảm này, chỉ biết là tôi chống hai tay nhảy lên ngồi vắt vẻo trên cái bệ bếp sau lưng. Có lẽ vì tôi đang biết một điều mà hắn không biết - “Ông có lấy mạng của tôi cũng chẳng ích gì đâu. Đằng nào hôm nay cũng là ngày chết của tôi. Vì thế sao ông không kiếm người khác mà chơi đi?”

Beck chớp chớp mắt, có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng rồi chúng nhanh chóng vụt tắt như khi bắt đầu. “Nếu tôi muốn cô mang thai đứa con của mình thì cái chết của cô đúng là một vấn đề thật. Cũng may, tôi không hề có ý định đó. Sự quyến rũ của tôi trước giờ thường chỉ có tác dụng với con người. Đáng buồn là họ thường không thể mang thai đến đủ tháng và không thể truyền lại cho đứa bé một linh hồn.”

Tôi nhún vai, cố gắng không để lộ cho hắn nhìn thấy nỗi sợ hãi vừa quay trở lại của mình. “Thật xui xẻo cho ông.”

Hắn nghiêm nghị gật đầu. “Nói rất đúng! Tôi có thể phối giống với một con người và đi tìm một linh hồn, hoặc ép buộc một ai đó có linh hồn phù hợp mang thai đứa con của mình. Và vì tôi đằng nào cũng không thể sử dụng được thân xác của cô, nên tôi sẽ phải giết cô để lấy đi linh hồn thôi.” - Hắn nhún vai, nhếch miệng cười đầy hài lòng - “Ít ra thì cô sẽ không phải băn khoăn xem mình sẽ chết như thế nào.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3