Quyến Rũ Người Đẹp - Chương 00

Mở đầu

Chuyện xảy ra vào một ngày hè chan hòa ánh nắng năm 1886.

Cho đến lúc đó, Christian de Montfont, vị công tước trẻ của xứ Lexington đã sống một cuộc sống tuyệt vời.

Niềm đam mê của ngài là thế giới tự nhiên. Khi còn là một đứa trẻ, hạnh phúc lớn nhất của ngài là những lúc có thể quan sát một con chim mới nở mổ vỡ vỏ trứng mong manh, hay dành nhiều giờ liên tiếp theo dõi những con rùa và bọ nước sinh sống rất nhiều trong dòng suối của gia đình. Ngài giữ những con sâu bướm trong nhà kính để khám phá ra kết quả biến hình của chúng – những con bướm sặc sỡ hay những con muỗi xấu xí đều hấp dẫn ngài như nhau. Mùa hè đến, khi ngài được đưa đến bờ biển, ngài đắm mình trong những vũng nước do thủy triều tạo nên và theo bản năng hiểu được rằng mình đang chứng kiến sự vật lộn mãnh liệt để sinh tồn, mà không đánh mất cảm giác ngưỡng mộ trước vẻ đẹp và sự phức tạp của cuộc sống.

Sau khi học cưỡi ngựa, ngài thường xuyên biến mất trong vùng nông thôn bao quanh dinh thự bề thế của mình. Dinh thự Algernon – cơ ngơi của nhà Lexington nằm ở một góc của Peak District. Trên mặt những vách đá vôi và đá phiên, theo sau là một tay giữ ngựa, Christian săn lùng hóa thạch ốc biển và động vật thân mềm.

Đôi khi, ngài vấp phải sự phản đối. Cha ngài không tán thành niềm say mê khoa học này. Nhưng Christian được sinh ra với sự tự tin bẩm sinh mà hầu hết những người đàn ông khác phải mất nhiều thập kỷ mới hình thành được, nếu có thể. Khi vị công tước quá cố nạt nộ cách thức sử dụng thời gian lãng phí của ngài, Christian lạnh lùng hỏi liệu mình có phải luyện tập thói quen đuổi bắt mấy cô hầu gái quanh dinh thự vẫn được công tước quá cố yêu thích vào độ tuổi đó hay không.

Như thể khí phách và sự tự tin như thế vẫn chưa đủ, ngài còn cao lớn, rắn rỏi và đẹp trai theo phong cách cổ điển. Ngài lướt đi trong cuộc sống với quyền lực và sự chắc chắn của một chiếc tàu bọc thép, tự hào về nguồn gốc của mình và tin chắc vào mục đích bản thân.

Lần đầu tiên thoáng nhìn thấy Venetia Fitzhugh Townsend, cảm giác chắc chắn đó của ngài càng tăng thêm.

*

* *

Trận đấu cri-kê hàng năm của trường Eton và Harrow, một sự kiện nổi bật của mùa lễ hội Luân Đôn, vừa dừng lại để người chơi dùng trà chiều. Christian rời khỏi lều vải của đội Harrow để đến nói chuyện với mẹ kế - thực ra là mẹ kế trước đây, vị bà vừa mới trở về từ tuần trăng mật với người chồng mới.

Cha của Christian – vị công tước quá cố luôn đem lại một sự thất vọng, vừa tự phụ, vừa phù phiếm. Tuy nhiên, ông đã gặp may trong việc chọn vợ. Mẹ của Christian, đã qua đời khi anh còn quá bé để có thể nhớ gì về bà, thường được mọi người ca tụng là Thánh. Mẹ kế của anh, người đã xuất hiện không lâu sau đó, đã chứng tỏ là một người bạn tuyệt vời và là một đồng minh đáng tin cậy.

Anh đã nhìn thấy nữ công tước quả phụ lúc đang thi đấu. Nhưng lúc này bà không còn đứng ở chỗ cũ. Khi Christian chăm chú quan sát rìa cánh đồng xa xa, hình ảnh của một phụ nữ trẻ ngay lập tức khiến ánh mắt anh dừng khựng lại.

Thư thái ngồi ở phía sau một cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần, cô đang ngáp ở sau quạt, tư thế thõng thượt, như đang bí mật gỡ mình ra khỏi lớp quần áo trong bằng sừng voi luôn buộc các quý cô phải ngồi cứng đơ như hình nộm. Nhưng thứ làm cô nổi bật so với đám đông là chiếc mũ miện nhỏ, với những chiếc lông màu mơ nhắc anh nhớ đến những con ò chân ngỗng biển đã hấp dẫn anh trong suốt thời thơ ấu.

Cô gập phắt quạt lại và anh quên hết về những con cò chân ngỗng.

Khuôn mặt cô – anh đánh mất hơi thở. Anh chưa bao giờ gặp một sắc đẹp lộng lẫy và ấn tượng như thế. Nó không phải là sự mê hoặc, mà là một ơn huệ, giống như hình ảnh đất liền đối với một người bị đắm tàu. Và anh, người chưa từng bị lật thuyền kể từ khi lên sáu, nếu có thì cũng chỉ là bị lật xuồng ở sông, đột nhiên cảm thấy như mình đã trôi dạt trên biển khơi cả cuộc đời.

Ai đó nói chuyện với anh. Anh không thể nghe nổi một từ nào.

Vẻ đẹp của cô có gì đó siêu phàm, như một đám mây giông trên cao, một trận tuyết lở dồn dập, hay một con hổ Bengal rình mò trong bóng tối của rừng xanh. Một biểu tượng nguy hiểm cố hữu và một sự hoàn hảo thái quá.

Anh cảm thấy một cơn đau nhức nhối sắc nhọn và ngọt ngào trong ngực: Cuộc đời anh sẽ không bao giờ hoàn chỉnh nếu không có cô. Nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có phấn khích, bâng khuâng và khao khát.

“Ai kia?” Anh hỏi vu vơ.

“Đó là bà Townsend,” ai đó trả lời.

“Cô ấy còn quá trẻ để trở thành góa phụ,” anh nói.

Sự ngạo mạn của câu khẳng định đó vẫn làm anh kinh ngạc trong nhiều năm sau – rằng anh có thể nghe thấy cô được gọi là bà và ngay lập tức cho rằng chồng cô đã chết. Rằng việc anh cho là không có gì có thể đứng chắn ngang ý muốn của mình là một điều nghiễm nhiên.

“Cô ấy không phải là góa phụ,” anh được thông báo. “Ngẫu nhiên cô ấy vẫn đang trong tình trạng kết hôn.”

Anh đã không chú ý đến bất kỳ ai đi cùng cô. Đối với anh, cô xuất hiện giống như diễn viên đang ở trên sân khấu, đơn độc và ngập trong ánh đèn. Nhưng bây giờ anh nhìn thấy người bên cạnh cô. Bàn tay cô thư thái đặt trên cánh tay của một người đàn ông. Khuôn mặt cô hướng về người đàn ông đó. Và khi anh ta nói, cô mỉm cười.

Christian cảm thấy như thể anh đang rơi xuống từ một độ cao, rất cao.

Anh luôn xem mình là một người xuất chúng. Bây giờ anh cũng chỉ là một kẻ tầm thường khác, có thể khao khát và đấu tranh, nhưng không bao giờ giành được niềm khao khát của trái tim mình.

*

* *

“Hôm nay em phô diễn khá nhiều đấy,” Tony nói.

Venetia bám vào sợi dây da của cỗ xe. Cỗ xe ngựa đang ì ạch chen lấn trên đường phố Luân Đôn đông đúc nên không cần thiết phải dùng đến sợi dây. Nhưng dường như cô không thể thả lỏng những ngón tay ra khỏi sợi dây da.

“Một cầu thủ bên đội Harrow không thể thôi nhìn em hau háu,” Tony tiếp tục. “Nếu ai đó đưa cho hắn một cái đĩa, hắn đã nuốt chửng em bằng một miếng rồi!”

Cô không trả lời. Khi Tony rơi vào tâm trạng bực bội, nói sao cũng chẳng có ích gì. Mây đang tụ lại trên đầu. Dưới bóng râm trải rộng, những chiếc lá mùa hè chuyển sang màu xám – không có gì có thể thoát khỏi khói bụi bao trùm Luân Đôn.

“Nếu bất cần, anh sẽ nói với hắn ta rằng em không thể sinh con. Em là một mưu mẹo tinh vi của Chúa trời, Venetia ạ. Bề ngoài thì rất đẹp đẽ, nhưng lại rất vô dụng khi cần đến.”

Những từ ngữ của anh ta như axit nhỏ vào trái tim cô, bỏng rát, ăn mòn. Trên lối đi bộ, những người khách bộ hành mở ô, giơ lên sẵn sàng. Hai hạt mưa to đập vào cửa sổ xe. Chúng trượt xuống ô cửa kính tạo thành những vệt dài mờ mờ.

“Việc em không thể mang thai là không chắc chắn,” cô nói. Cô không nên nói gì. Cô biết anh ta đang dằn vặt cô. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, mỗi lần nhắc đến chủ đề này là cô lại cắn câu.

“Cần phải có bao nhiêu bác sỹ nữa để thuyết phục em? Bên cạnh đó, bạn của anh kết hôn và có người nối dõi trong vòng một năm. Chúng ta kết hôn hai năm rồi và em không có dấu hiệu to ra chút nào.”

Cô cắn môi. Thất bại trong chuyện sinh nở có thể là do lỗi của anh ta, nhưng anh ta thậm chí không chịu cân nhắc khả năng đó.

“Nhưng em sẽ vui mừng khi biết rằng diện mạo của em không phải hoàn toàn là vô dụng. Howard đã đồng ý tham gia đầu tư vào đường ray tàu hỏa anh, và anh dám nói rằng hắn ta làm thế có thêm cơ hội quyến rũ em,” Tony nói.

Cuối cùng cô nhìn anh ta. Sự cay nghiệt trong giọng nói thể hiện trên khuôn mặt, những đường nét hấp dẫn ngày trước giờ đã trở nên cứng nhắc và cáu bẳn. Suốt thời gian yêu nhau, cô đã nghĩ anh ta là một người đàn ông cuốn hút hết mức: hài hước, thông minh và tỏa sáng từ bên trong bởi một khao khát mãnh liệt với cuộc sống. Anh ta đã thực sự thay đổi quá nhiều hay cô đã thực sự mù quáng bởi tình yêu?

Và nếu anh ta khinh bỉ Howard vì ham muốn cô, tại sao lại đưa Howard dấn sâu hơn vào cuộc sống của họ? Họ không cần thương vụ đầu tư đường ray tàu hỏa, hay một nguồn cung khó chịu khác cho anh ta.

“Em có phản bội anh không?” Đột nhiên anh ta hỏi.

"Không,” cô nói, mệt mỏi quá sức chịu đựng. Sự khinh miệt và ghét bỏ của anh ta đã trở thành một tình trạng gần như thường trực trong cuộc hôn nhân của họ. Thứ duy nhất anh ta quan tâm, hay thỉnh thoảng ra vẻ như thế, là lòng chung thủy của cô.

“Tốt. Sau khi em đã biến anh trở thành thế này, chung thủy là điều tối thiểu em có thể làm vì anh.”

“Thế em đã biến anh trở thành như thế nào?” Cô có lẽ không phải là một người vợ mẫu mực, nhưng cô đã là một người vợ đúng mực. Cô chăm sóc mọi nhu cầu của anh ta, không bao giờ chi tiêu quá tiền trợ cấp của mình, và không khuyến khích những người đàn ông như Howard.

Giọng anh ta đầy cay đắng. “Đừng hỏi những câu hỏi vô ích.”

Cô quay mặt lại cửa sổ. Vỉa hè đã biến mất dưới một rừng ô đen.

Ngay cả ngồi trong xe, cô vẫn cảm thấy cơn ớn lạnh tràn qua. Mùa hè năm nay sẽ kết thúc sớm.

*

* *

Một thời gian ngắn sau đó Christian kết thúc học kỳ cuối cùng ở Harrow và tiếp tục tham gia kỳ thi sinh viên giỏi Khoa học Tự nhiên của trường Cambridge. Mùa hè năm học thứ hai ở đại học Trinity, anh tham gia vào một cuộc khai quật ở Đức. Trên đường quay lại dinh thự Algernon, anh dừng lại ở Luân Đôn để xem những mẫu hóa thạch biển ở bộ phận Lịch sử tự nhiên của Bảo tàng Anh quốc, những hóa thạch này sẽ không trưng bày công khai trong vài tháng nữa.

Cuộc thảo luận về những hóa thạch mới diễn ra sôi nổi đến mức thay vì tiếp tục hành trình về nhà, Christian chấp nhận lời mời dùng bữa tối với người quản lý và rất nhiều đồng nghiệp. Sau đó, thay vì ngay lập tức về nghỉ ngơi ở ngôi nhà trong thành phố, nơi anh vẫn giữ vài người làm để trông nom ngôi nhà sẵn sàng cho anh sử dụng lúc cần, anh quyết định giết thì giờ ở câu lạc bộ. Mọi người đã rời Luân Đôn vào cuối mùa lễ hội, anh có thể hy vọng không bị làm phiền nhiều.

Câu lạc bộ đúng là rất vắng vẻ. Với một ly brandi bên cạnh, anh ngồi xuống và cố gắng đọc tờ Times.

Ban ngày Christian dễ dàng bị công việc, gia sản và bạn bè choán hết thời gian. Nhưng vào ban đêm, khi thế giới yên tĩnh và chỉ còn mình anh với những suy tư, tâm trí anh quay lại một cách quá thường xuyên với hình ảnh người phụ nữ đã đánh cắp trái tim anh mà không cần đến một cái nhìn.

Anh mơ về cô. Thỉnh thoảng những giấc mơ thật đáng sợ, cơ thể mềm dẻo, trần truồng của cô ở bên dưới anh, đôi môi cô thì thầm những lời âu yếm đầy dâm đãng vào tai anh. Có những lần cô hoàn toàn ở ngoài tầm với, bước đi xa trong khi anh mọc rễ xuống đất, hoặc đi đến bên anh chỉ sau khi anh đã biến thành một bức tượng đá. Anh vật lộn và gào thét bên trong cỗ quan tài đá, nhưng cô không hề chú ý, thật đáng yêu nhưng cũng thật vô tâm.

Có người bước vào phòng đọc ốp gỗ tối màu. Christian nhận ra người đàn ông này ngay tức khắc: Anthony Townsend. Chồng của cô.

Khoảng thời gian tính từ khi anh gặp bà Townsend đã trở thành một bài giảng đạo dài về những khía cạnh yếu đuối của con người. Trước khi gặp cô, anh không hề biết đến ghen tị, đau khổ hay tuyệt vọng. Anh cũng không hề biết đến cảm giác tội lỗi, thứ cảm giác đang chạy trong mạch máu anh khi nhìn thến Townsend.

Anh chưa bao giờ mong cho người đàn ông này ốm yếu, và hiếm khi nghĩ gì về anh ta ngoài việc anh ta là một chướng ngại vật không thể gỡ bỏ. Nhưng anh đã ăn nằm với vợ của người đàn ông này vô số lần trong tưởng tượng. Và nếu có chuyện gì xảy đến với Townsend, anh sẽ là người đứng đầu tiên trong một hàng dài những người mong muốn được giới thiệu với góa phụ của anh ta.

Những cảm giác đó đủ khiến Christian uống cạn ly brandi và đặt tờ báo vẫn còn mới cứng sang một bên. Anh đứng dậy để ra về.

“Tôi đã nhìn thấy ngài trước đây,” Townsend nói.

Sau một phút sững sờ, Christian lạnh lùng nói. “Tôi không nghĩ là chúng ta đã gặp nhau.”

Anh không tôn sùng di sản của gia tộc như những tiền nhân, nhưng anh cũng khó gần giống như bất kỳ người họ de Montfort nào từng sống.

Tuy nhiên, Townsend vẫn ngoan cố. “Tôi không nói chúng ta đã gặp, nhưng tôi nhìn thấy ngài ở nơi nào đó. Phải rồi, bây giờ tôi nhớ ra rồi. Sân thi đấu cri-kê, hai năm trước. Ngài đội một chiếc mũ kẻ sọc của đội Harrow, trố mắt nhìn vợ tôi.”

Hình ảnh phản chiếu của Christian trên cửa sổ là một người đàn ông sững sờ bất động, như thể anh đã nhìn thẳng vào khuôn mặt của Medusa, một bản khắc a-xit cứng đờ của ánh sáng trên nền bóng tối mờ mờ của con đường bên ngoài.

“Tôi không thể nhớ mặt những cô hầu gái trong nhà mình, nhưng tôi lại nhớ mặt tất cả những người đàn ông nhỏ rãi khi nhìn thấy vợ tôi.” Giọng Townsend thờ ơ đến kỳ lạ, như thể anh ta không thèm quan tâm.

Mặt Christian nóng bừng, nhưng anh vẫn giữ im lặng: Cho dù việc thảo luận về vợ mình theo kiểu này và việc sỉ vả những người thèm muốn vợ anh ta có thô tục đến đâu, Townsend vẫn có quyền làm thế.

“Ngài khiến tôi nhớ đến người nào đó,” Townsend tiếp tục. “Ngài có quan hệ với công tước Lexington quá cố không?”

Nếu Christian thừa nhận danh tính của mình, Townsend có bôi nhọ tên anh trước mặt vợ mình không? Anh nhìn môi mình chuyển động trên kính cửa sổ. “Công tước quá cố là cha của tôi.”

“Đúng rồi, tất nhiên. Vậy ngài là một người nhà Lexington. Cô ấy sẽ phấn khích khi biết rằng một người có địa vị cao quý như ngài xem cô ấy là một phần thưởng.” Townsend cười giòn, một âm thanh khô khan, không chút hài hước. “Có lẽ ngài sẽ được toại nguyện, thưa đức ngài. Nhưng hãy nghĩ cho kỹ. Hoặc là ngài sẽ có kết thúc giống như tôi.”

Lần này Christian không thể giấu được sự khinh bỉ của mình. “Anh đang nói về vợ mình với người lạ? Tôi không nghĩ thế.”

“Tôi cũng đã không nghĩ mình là hạng người đó.” Townsend nhún vai. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, vì đã cản trở ngài với những lời nói ngớ ngẩn hèn yếu của tôi.”

Anh ta cúi đầu chào. Christian đáp lại với một cái gật đầu cụt lủn.

Không cần phải đến ngày hôm sau anh đã tự hỏi ý của Townsend khi nói “có lẽ ngài sẽ được toại nguyện” nghĩa là gì.

*

* *

Cáo phó của Townsend lên báo trong tuần đó. Sửng sốt, Christian thăm dò và biết rằng Townsend đã ngấp nghé bờ vực phá sản. Hơn nữa, anh ta mắc nợ các cửa hàng trang sức ở Luân Đôn và lục địa châu Âu một số tiền khổng lồ. Có phải anh ta đã buộc phải gánh lấy những khoản nợ chồng chất ấy để làm vợ mình hạnh phúc, để ánh mắt của cô ta sẽ không lạc đến những kẻ say mê quá hăm hở, sẵn sàng chen vào với những món quà xa xỉ để đổi lại ân huệ của cô ta hay không?

Một năm thêm một ngày sau cái chết của chồng, bà Townsend kết hôn lần nữa – một vụ kết hôn tai tiếng vì quá sớm so với thời gian để tang quy định là hai năm. Người chồng mới của cô, ông Easterbrook là một người đàn ông giàu có hơn cô ba mươi tuổi. Tin đồn về một cuộc tình vụng trộm không che đậy của cô nhanh chóng xuất hiện, ngay dưới mũi ông Easterbrook, với một trong những người bạn thân nhất của ông, chứ không phải ai khác.

Rõ ràng người Christian yêu là một người đàn bà nông cạn, tham lam và ích kỷ. Cô ta gây tổn thương và gạt bỏ những người xung quanh mình.

Anh buộc phải chấp nhận sự thật đó.

Tránh mặt cô ta cũng không phải quá khó. Anh không sống trong cùng vòng quay cuộc sống như cô ta, không tham dự mùa lễ hội của Luân Đôn, và không tham gia những sự kiện nổi tiếng đương thời. Vì thế anh lẽ ra đã không nhìn thấy cô ra khi ra khỏi tòa nhà Waterhouse trên đường Cromwell, nơi lưu trữ những bộ sưu tầm lịch sử tự nhiên của Bảo tàng Anh quốc.

Ngọn lửa hoang dại cháy hừng hực trong tim anh. Cho dù cô là loại đàn bà nào, điều quan trọng duy nhất là cô phải trở thành của anh.

Anh quay lưng và bỏ đi.