Tarzan - Đứa con của Rừng xanh - Quyển IX - Chương 6
Chương 6: Trở về hòn
đảo cũ
Công việc đầu tiên của những kẻ đắm tàu là tìm nước uống và
dựng trại. Thoắt một cái họ đã thành những kẻ không nhà, họ sẽ phải sống trên
hòn đảo vắng này chưa biết đến khi nào. Có thể hằng tuần, có thể hằng năm. Vì
đã sống ở đó, Tarzan biết rõ các nguồn nước ngọt. Chàng dẫn mọi người tới con
suối gần nhất để dập tắt cơn khát. Lấy nước về dự trữ, các thuỷ thủ bắt tay vào
dựng lều, chế tạo các thứ dụng cụ sinh hoạt. Trong lúc đó, Tarzan tranh thủ vào
rừng săn bắn. Không thể tin cậy được cánh thuỷ thủ Kinxây, Tarzan phải dặn
Mugambi và cô gái da đen trốn cưới chăm nom Potorova. Trong số những người đắm
tàu, vợ chàng là người chịu nhiều gian truân, cơ cực nhất. Chuyện đắm tàu còn
làm Potorova đau khổ hơn. Bởi cái hi vọng gặp lại con trai của cô bỗng chốc tắt
lụi.
Suốt hai tuần lễ, mọi người dốc sức vào việc kiến tạo chỗ ở.
Một hàng rào vững chắc bao bọc quanh nơi ăn ngủ. Chính giữa khu trại, mọi người
dựng một cây cột thật cao. Thay cho lá cờ, Tarzan dùng một chiếc áo sơ mi màu
đỏ của người lái tàu Kinxây treo lên đỉnh cột. Cuối cùng, sau khi công việc
dựng trại đã tương đối hoàn tất, Tarzan đề xuất kế hoạch đóng thuyền.
Kế hoạch đóng thuyền lập tức được mọi người xung quanh hưởng
ứng. Nhưng đến khi bắt tay vào việc chưa được bao lâu thì bắt đầu liên tục xảy
ra những vụ cãi lộn, xô xát. Nhiều thuỷ thủ không tin và kết quả công việc. Sự
thiếu tự tin và những xích mích, thù hằn càng làm cho những khó khăn, trở ngại
lâu nay thêm nặng nề, chồng chất. Mỗi ngày Tarzan một lo lắng hơn trước về cuộc
sống của Potorova. Chàng không dám để vợ sống trong trại một mình. Mỗi khi phải
đi săn kiếm thực phẩm, chàng thường trở về thật nhanh. Thỉnh thoảng Mugambi có đi
săn thay chàng. Nhưng rõ ràng là Mugambi không sử dụng vũ khí săn bắn một cách
hiệu quả như chàng.
Đám thuỷ thủ bắt đầu lảng tránh công việc đóng thuyền. Họ
thường giả vờ vào rừng đi săn rồi leo lên cây nằm ngủ. Cũng suốt trong thời
gian đó, Tarzan đã nhiều lên tiếng gọi nhưng con báo Sêta và đàn vượn của Acút
không hề lộ diện. Không hiểu vì lý do gì, đàn thú có vẻ như đã di cư đi nơi
khác.
Vào quãng thời gian đó, ở phía bắc của hòn đảo cũng vừa xuất
hiện một khu trại nhỏ. Cách khu trại không xa, một chiếc tàu gắn buồm dã chiến
mang tên là Kâury đang thả neo. Mấy hôm trước, trên boong tàu Kâury mới xảy ra
một vụ chém giết lẫn nhau. Boong tàu biến thành một bãi chiến trường. Hầu hết
các sĩ quan và các thuỷ thủ trung thành của con tàu đã bị giết chết. Con tàu
lọt vào tay một nhóm hung thủ tuyệt vọng. Trong số đó nguy hiểm nhất là hai tên
cướp có tên Gút và Morơ Mômum cùng một gã người Trung Quốc có tên là Cốc Thống.
Số người còn lại đều là những tên đầu trộm đuôi cướp chuyên hành nghề ở các hải
cảng Nam Phi.
Gút, Mômum và Cốc Thống là ba tên đầu lĩnh của nhóm côn đồ,
chính ba tên đó đã tổ chức cuộc nổi loạn để chiếm đoạt số ngọc trai và đá quý
trên tàu Kâury. Cốc Thống đã giết chết thuyền trưởng khi ông ta đang ngủ trong
phòng. Trong lúc đó thì Mômun hô hào đồng bọn tấn công các sỹ quan trên tàu.
Riêng tên Gút thì coi tất những hành động ấy là việc làm bẩn thỉu. Hắn không
nhúng tay vào máu không phải vì sợ lương tâm cắn rứt mà đơn giản chỉ là vì hắn
sợ. Bản tính lâu nay của Gút là thế. Mặc dù hèn nhát, nhưng hắn lại rất thích
quyền lực oai phong. Hắn thích đóng vai trò kẻ cầm đầu cuộc nổi loạn. Thậm chí,
sau khi viên thuyền trưởng bị sát hại. Hắn đã lột bộ quân phục của ông ta, mặc
vào người. Với bộ quân phục ấy, hắn muốn đồng bọn phải thừa nhận uy quyền của hắn.
Cốc Thống cũng chẳng phải tay vừa. Thấy Gút mặc quần áo thuyền
trưởng. Cốc Thống cũng tức điên lên, Hắn vốn không thích người khác ra lệnh cho
mình và tất nhiên không bao giờ chịu phục tùng một tên thuỷ thủ nhãi nhép như
Gút. Có điều là tạm thời hắn phải kiên trì, Hắn tự nhắc mình là phải hết sức
tỉnh táo trong quan hệ với Gút. Bởi vì trong số những người còn lại của tàu
Kâury, Gút là kẻ duy nhất biết lái tàu. Không có Gút, tàu Kâury không thể rời
bến đỗ, tìm đường tới một hải cảng buôn bán sầm uất nào đó nơi mà hắn hi vọng
sẽ tiêu thụ hết số ngọc trai, đá quý vừa chiếm được.
Sau hôm nổi loạn, bọn cướp tàu tìm được một khoảng sông có thể
nhả neo an toàn. Nhưng ngay buổi chiều hôm đó, chúng trông thấy ở phía Nam hòn
đảo có một làn khói đen bốc lên làm nhem nhuốc cả một mảng trời. Hoá ra đó là
khói của một chiếc tàu chiến. Khi phát hiện ra điều đó, cả bọn nhìn nhau ngơ
ngác. Phải chăng một hạm đội nào đó phái người đến hỏi tội chúng? Tất nhiên
chẳng tên nào thích ra vành móng ngựa. Bàn bạc một lúc, cả bọn bàn bạc trốn sâu
vào rừng, chờ chơ mối tai hoạ qua đi.
Tên Gút không muốn liều mạng lái tàu ra biển. Hắn đinh ninh là
chắc chắn chiếc tàu quân đội đó đang truy tìm bọn hắn. Riêng Cốc Thống thì
khẳng định rằng đó chỉ là chuyện thần hồn nát thần tính, có tật giật mình mà
thôi. Bởi vì ngoài bọn chúng ra, không ai trên đời biết được có chuyện gì đã
xảy ra trên tàu Kâury.
Tin chắc như vậy nhưng Cốc Thống không thuyết phục được tên
Gút nhút nhát. Có điều Cốc Thống không biết được ý đồ của Gút. Ý thức được tầm
quan trọng của mình, người duy nhất biết điều khiển con tàu trên biển, Gút nung
nấu một mưu đồ; giành bằng được số ngọc trai về mình. Đối với Gút điều quan
trọng là làm cách nào để thủ tiêu được Mômum và Cốc Thống, trở thành đầu lĩnh,
toàn quyền chỉ huy con tàu. Vậy thì Gút còn e ngại điều gì nữa?
Thật ra, hắn đang chờ cơ hội thuận lợi. Chẳng hạn vào một buổi
tối đi săn nào đó, khi gã người tàu và Mômum mải mê săn thú, hắn sẽ tẩu thoát,
lẻn xuống chỗ con tàu thả neo. Khi ấy mọi việc sẽ tiếp tục theo dự kiến. Nhưng
mấy lần đi săn trôi qua, Gút không thực hiẹn được ý định. Dường như Cốc Thống
đã dự cảm được mối đe doạ, Cốc Thống chẳng để mắt tới chuyện săn bắn khi chưa
thấy Gút bên cạnh.
Một hôm, Cốc Thống rỉ tai với Mômum rằng mình rất nghi Gút có
âm mưu phản bội. Mômum vừa nghe đã nổi khùng, lăm le giết Gút ngay tại chỗ. Cốc
Thống vội vã can ngăn, vì thực ra Cốc Thống cũng chẳng tìm được bằng chứng về
mưu đồ của Gút. Hơn nữa, Cốc Thống cũng không dám giết Gút, bởi vì số phận của
cả bọn phụ thuộc vào đôi bàn tay của Gút, tốt nhất là phải cư xử với Gút thật
mềm mỏng. Không nên để cho cái thằng cha Thụy Điển đó bất mãn. Suy tính như
vậy, Cốc Thống bảo Mômum đến gặp Gút để bàn tính chuyện nhổ neo.
Vừa nghe, Mômum há mồm nới tới chuyện nhổ neo, Gút lắc đầu
quầy quậy, cũng giống như mấy lần trước, Gút hoàn toàn phản đối chuyện ra khơi.
Gút cho rằng chiếc tàu tuần tiễu quân đội đó đang rình ở phía bờ Nam của hòn
đảo, không để một tên tội phạm nào chạy thoát. Thấy Gút có vẻ lo lắng, sợ hãi,
Mômum quay sang trêu chọc và khẳng định chẳng có ai biết chuyện nổi loạn trên
con tàu.
Không thể khẳng định như thế. Gút lắc đầu phản đối Mômum. Ông
ngây thơ quá. Tôi nói với ông với tư cách của một người có học thức. Tôi hiểu
mình phải làm gì, không nên làm gì trong mỗi tình huống. Còn ông thì trước sau
vẫn suy nghĩ đơn giản như một người vô học, vai u thịt bắp. Này, thế ông đã
nghe người ta nói về vô tuyến điện chưa?
Vừa nghe Gút chê bai, Mômum chồm lên sờ tay vào chuôi dao găm.
- Mày bảo ai là thằng vô học? – Mômum gầm lên...
- Ấy là tôi đùa tí thôi, - Gút vội vàng đấu dịu... - Trước sau
chúng ta vẫn là những người bạn trung thành của nhau. Chúng ta cãi nhau làm gì,
trong khi cái thằng già Cốc Thống đang âm mưu chiếm đoạt toàn bộ số ngọc trai.
Tôi thề với ông là, nếu lão tìm được một người biết lái tàu, lão sẽ bỏ rơi
chúng ta ngay tức khắc. Lúc nào hắn cũng tính chuyện ra khơi. Chắc chắn là hắn
đang âm mưu cướp của.
- Thế vô tuyến điện là cái gì? - Mômum cắt lời, hỏi – Vô tuyến
điện thì có liên quan gì tới chuyện chúng ta đang phải ẩn náu ở đây?
- Chắc chắn là có liên quan đấy. – Gút vừa trả lời vừa gãi đầu
bối rối, không biết giải thích cho Mômum thế nào. – Có thể là ông cũng thấy rồi
đấy. Tàu thuỷ nào cũng có một chiếc máy liên lạc mà không cần dây điện. Điện
thoại không cần dây nữa, người ta gọi là vô tuyến điện. Chiếc máy ấy giúp người
ở trên tàu này nói chuyện với người ở tàu khác cách xa nhau hàng chục hải lí.
Khi trên tàu Kâury bắn nhau lộn xộn, có đứa đã báo tin về cuộc khởi nghĩa của
chúng ta. Chiếc tàu quân đội đó có thể thu được tin tức. Người ta có thể không
hề biết tên con tàu nhưng người ta biết thuỷ thủ trên tàu khởi nghĩa và các sĩ
quan trên chiếc tàu đã bị giết chết.
Vì vậy tôi cho rằng hiện giờ chiếc tàu quân đội đó đang tiến
hành kiểm tra tất cả tàu, thuyền trên biển. Chắc chắn là chiếc tàu tuần tiễu ấy
đang luẩn quẩn ở vùng cửa biển này.
Nghe Gút nói. Mômum ngồi im như pho tượng, dán mắt và nhìn mồm
Gút.
- Ông là tên đại bịp. - Đột nhiên Mômum kết luận.
- Làm gì có chuyện điện thoại mà lại không cần dây thép. Bịp
thế nào được tôi, nếu ngày mai tàu mà không ra khơi, ông sẽ không còn thời gian
mà băn khoăn về vô tuyến điện nữa đâu. Bởi vì tôi mới nghe thấy hai thằng thuỷ
thủ bàn với nhau rằng nếu ông cứ khăng khăng không chịu lái tàu, bỏ mặc chúng ở
cái chốn ma thiêng nước độc này, chúng sẽ đâm chết ông.
- Ông hãy hỏi Cốc Thống xem có vô tuyến điện không?
- Gút vẫn không chịu lùi bước. - Chắc chắn là Cốc Thống sẽ nói
với ông là người ta đã dùng vô tuyến điện từ lâu rồi. Các con tàu cách nhau
hàng ngàn dặm vẫn cứ hiểu nhau. Còn hai cái thằng định giết tôi thì... Ông hãy
nói với chúng là nếu chúng làm điều đó, chúng cũng không thoát khỏi chốn này.
Chỉ có nước ôm ngọc trai mà chìm xuống biển. Ông nên nhớ là, chỉ có tôi mới có
khả năng lái con tàu biển đến được một bến cảng nào đó. Đúng thế, chỉ tôi thôi,
không còn ai khác.
Mômum bực bội quay về tìm Cốc Thống để hỏi về chuyện vô tuyến
điện. Trái với dự đoán của Mômum, vừa nghe Mômum hỏi, Cốc Thống đã gật đầu.
- Đúng là có chuyện
đó.
- Có vô tuyến điện
thật? Mômum hỏi lại một lần nữa.
- Có thật. Người ta
có thể dùng vô tuyến điện để trò truyện với nhau mà chẳng cần dây thép.
Mômum thở dài, gãi
đầu bối rồi. Quỷ tha ma bắt cái vô tuyến điện ấy đi. Mômum lầm bầm chửi rủa.
Hắn chỉ muốn lên tàu, vĩnh biệt cái hòn đảo độc địa này ngay tức khắc.
Ước gì chúng ta
kiếm được một đứa biết lái tàu. Cốc Thống thì thầm mong ước.
Một hôm Mômum cùng hai gã thủy thủ khác ra khỏi trại, đi về
phía Nam để săn bắn. Đang đi, chúng nghe thấy có tiếng người lao xao vọng ra từ
rừng sâu. Cả ba giật mình, dừng chân nghe ngóng. Rõ ràng đó không phải là người
thuộc con tàu Kâury. Vậy mà lâu nay chúng vẫn nghĩ răng đây là một hòn đảo
hoang, chưa có người đặt chân tới. Cả ba đều hoang mang, sau một hồi tranh cãi.
Chúng bắt đầu nghĩ vẩn vơ tới hồn ma của các sĩ quan mà chúng mới giết chết.
Mômum là kẻ đầu tiên chiến thắng nỗi ám ảnh ma quỷ. Vốn là một
kẻ táo tợn và tò mò. Mômum gọi hai tên thuỷ thủ đồng hành đi theo hắn. Cả ba
lom khom tiến về phía có tiếng người. Tới khu rừng đốn. Cả ba đứng dậy rồi thở
phào nhẹ nhõm. Trước mắt chúng là hai người đàn ông bằng xương bằng thịt đang
ngồi dưới một gốc cây, trò chuyện om xòm. Đó chính là Xuâyđơ - Người lái tàu
Kinxây và Smít - Thuỷ thủ trên tàu.
Tao nghĩ việc đó làm được Smít ạ. - Xuâyđơ nói rất quả quyết.
- Làm mộc chiếc thuyền độc mộc thì chẳng có gì là khó. Nếu như biển yên, gió
thuận thì ta chèo khoảng một ngày là tới đất liền. Còn làm một con thuyền buồm,
chở hết mọi người thì quá ư là vất vả. Cho tới bao giờ mới xong. Bọn chúng nó
cũng ớn đến tận cổ rồi. Suốt ngày cứ hùng hục đẽo từ sáng tới tận đêm như những
con lừa. Tội quái gì cứ phải phục vụ cái thằng người Anh đấy. Đóng thuyền buồm
là việc của nó, chẳng phải việc của chúng ta. Tóm lại là ta phải tự cứu lấy
mình, tao nghĩ thế.
Đột nhiên Xuâyđơ im bặt. Hắng quay sang nhìn xem Smít có phản
ứng gì không? Ngay sau đó hắn lại tiếp tục.
- Ước gì ta lôi được người đàn bà đó theo mình. Để em lại chốn
này thì là ta có tội. Đúng là Chúa đã quên, không để mắt tới hòn đảo này.
Smít giương mắt nhìn Xuâyđơ rồi bật cười:
- Chuyện ấy là khó đấy, đừng vội thế, nếu tao giúp mày thì tao
sẽ được cái gì?
- Còn được gì nữa? Tiền. Nếu ta đem được nó về Châu Âu, trở về
với thế giới văn minh, nó sẽ phải trả tiền. Xuâyđơ giải thích. Chỉ cần một
thằng nữa giúp tao, tao sẽ làm được việc đó. Khi nhận tiền, tao sẽ chia đôi với
mày. Tao đã chán ngấy cảnh sống này rồi, Càng thoát nhanh càng tốt, mày nghĩ
sao?
- Đồng ý, - Smít trả lời. - Nhưng một mình tao thì không làm
được. Bởi vì ngoài mày ra, chẳng còn ai biết lái tàu. Tao sẵn sàng theo mày.
Từ trong bụi rậm, Mômum dỏng tai nghe ngóng. Vốn là người lang thang, du thủ du thực. Mômum
hiểu ngay những vấn đề mà Xuâyđơ và Smít bàn bạc.
Mômum đứng dậy, đi
thẳng tới chỗ gốc cây hai người nói chuyện. Thấy Mômum lù lù xuất hiện, hai gã
thủy thủ của tàu Kinxây trố mắt ra nhìn. Trước mặt chúng, Mômum hiện ra như một
bóng ma. Xuâyđơ vội thò tay vào khẩu súng ngắn bên hông. Trông thấy thế Mômum
vội xoè hai bàn tay, có ý muốn lộ thiện chí hoà bình.
- Tôi đến như một
người bạn tốt của cá ông thôi. - Mômum lên tiếng ngăn chặn. - Tôi đã nghe trộm
hai ông nói chuyện. Các ông đừng sợ, Tôi sẽ không làm lộ chuyện của hai ông,
Nếu các ông giúp tôi, tôi có thể giúp trở lại các ông.
Ngay sau đó Mômum
quay sang nói với Xuâyđơ. - Các ông biết lái tàu, nhưng lại chẳng có chiếc tàu
nào cả. Nếu các ông theo chúng tôi, thì chẳng cần phải hỏi gì nữa, chúng tôi có
tàu nhưng chẳng ai biết lái. Nếu các ông đi với chúng tôi, các ông có thể làm
mọi chuyện tuỳ ý. Có điều là đi đến bến cảng nào thì sau nsày tôi sẽ nói tên.
Còn người đàn bà ấy
thì các ông cứ việc mang theo. Thậm chí chúng tôi sẽ chẳng đả động gì tới người
đẹp. Đó là một món hàng rất đắt của các ông phải không?
Xuâyđơ thấy Mômum
nói có lý nên chẳng hỏi gì thêm. Sau đó Mômum đề nghị hai đứa đến bàn thêm với
thằng Cốc Thống. Xuâyđơ và Smít đồng ý đi theo Mômum. Tới gần trại, Mômum bảo
hai gã dừng lại để mình vào tìm Cốc Thống. Mômum nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn
của mình giám sát hai vị khách. Trong phút chốc, Xuâyđơ và Smít rơi vào tình
huống của hai tên tù binh tình nguyện.
Một lúc sau, Mômum
quay ra cùng Cốc Thống. Dọc đường Cốc Thống đã được thông báo dặn dò mọi việc
rất cặn kẽ. Vốn là một kẻ rất đa nghi nhưng chỉ một lát sau, Cốc Thống đã nhận
ra rằng, vì lợi ích chung, Smít và Xuâyđơ có thể hợp tác với hắn để hành động một
cách vô tư. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Thậm chí hắn còn nảy ra ý định tìm
một cách nào đấy để hai tên thủy thủ lạ mặt phải tuân theo mọi ý muốn của mình.
Sau khi chia tay
với hai tên đồng minh mới của tàu Kâury. Xuâyđơ và Smít quay trở về trại với tâm
trạng nhẹ nhõm. Vậy là cuối cùng chúng đã có hi vọng thoát khỏi hòn đảo dữ. Một
lúc nào đó không xa. Chúng sẽ thanh thản bước lên tàu, ra khơi. Từ giờ, chúng
sẽ không phải bận tâm tới việc đóng thuyền, một công việc mệt mỏi, nhục nhã mà
chẳng có gì hứa hẹn tới được đất liền. Chúng chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là
bắt cóc người đàn bà. Mà tốt nhất là bắt cả hai. Bởi vì từ lúc Mômum biết còn
có thêm một người đàn bà da đen trốn cưới. Mômum cứ nài củ chúng bắt cóc bằng
được.
Chờ cho Xuâyđơ và
Smít đi khuất. Cốc Thống và Mômum quay về trai. Hai đứa mỉm cười với nhau rất
hài lòng. Từ nay chúng sẽ chẳng cần tới Gút nữa. Thật là một thằng Thụy Điển
ranh ma, vừa nhát gan vừa bướng bỉnh. Hai đứa rủ nhau đi thẳng tới lều của Gút.
Vào giờ này thì chắc chắn Gút đang nằm ngủ thẳng rốn. Trước khi bướ vào lều,
Mômum cạo nhẹ ngón tay và lưỡi dao găm để kiểm tra độ sắc.
Nhưng Mômum và Cốc
Thống đã chậm chân, từ lúc thấy có một người đàn ông lạ mặt tới trại, Gút đã để
mắt theo dõi. Khi Cốc Thống và Mômum bước vào lều Gút đã ngồi thu mình trong
bụi rậm và quan sát, Hắn tin chắc rằng hai con thú mình người ấy đang đến kết
liễu đời hắn. Trong đám thủy thủ nổi loạn kiểu này, nếu như là người duy nhất
biết lái tàu thì hắn có thể hoàn toàn yên tâm về tính mạng. Nhưng từ lúc hai thủy
thủ lạ mặt xuất hiện. Trông thấy vẻ mặt hớn hở của Cốc Thống, hắn biết rằng địa
vị của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Chờ cho hai tên
hung thủ chán nản bỏ đi. Gút rón rén chui ra khỏi chỗ ẩn náu, chuồn ra bờ sông,
chạy tuốt vào rừng rậm. Hắn rất sợ thú rừng, ngay cả tiếng cú rúc cũng làm hắn
rợn tóc gáy. Nhưng hắn còn sợ Cốc Thống và Mômum hơn nhiều. Dù sao trong rừng
già hắn còn có thể gặp may, chứ lọt vào tay hai tên đao phủ ấy thì có nghĩa là
cuộc đời đã chấm hết. Chính hắn đã tận mắt chứng kiến Cốc Thống bóp cổ một
người chết lè lưỡi. Những ngón tay lạnh lẽo của Cốc Thống còn đáng sợ hơn chiếc
dao găm của Mômum, Vậy thì chạy vào rừng sâu lúc này đâu phải hạ sách.