Thứ nữ - Chương 025 - 026

Chương 25

Trong nhà Lão thái thái chủ tớ hai người đang cười nói, thì ngoài phòng bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút, rồi Lão gia đang xanh mặt, bước nhanh đến.

"Nhi tử thỉnh an mẫu thân." Lão gia quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Lão thái thái.

"Ha ha, An Nhi a, ngươi đã ăn cơm chưa? Mau mau đứng lên." Lão thái thái cười nói.

Lão gia liền đứng lên, nhìn đồ ăn thịnh soạn trên bàn của Lão thái thái một cái, trong lòng cũng an tâm một chút, tốt quá, đại phu nhân đối với Lão thái thái vẫn không dám quá phận.

Lão gia vén vạt áo lên, khom người đối với Lão thái thái nói: "Mẫu thân, nhi tử còn không có dùng cơm."

Lão thái thái nghe được rất ngạc nhiên, khẽ nâng đầu nhìn, "Thế Trân không có chuẩn bị cơm cho ngươi sao?"

Lão gia vừa nghe thấy lời này liền đen mặt, vén áo choàng lên ngồi xuống ở đối diện Lão thái thái rồi nói: "Nhi tử đi xem Hiên ca nhi, đúng lúc Cẩm Nương nha đầu kia cũng ở đó, nên Tố Tâm giữ nhi tử ở lại cùng nhau dùng cơm, nói là đúng lúc có thể ôm Hiên ca nhi tới cho người nhìn một cái, sợ ngài nhớ tới Tôn tử đó."

Lời này Lão thái thái thích nghe, nên nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy nửa điểm động tĩnh, không khỏi khẽ thất vọng, "Hiên ca nhi hôm nay mới đầy tháng, sáng mai mới sang tháng thôi, ôm tới đây hẳn là có thể, chỉ cần phủ thêm áo ấm là được."

Đại lão gia thấy Lão thái thái nói như thế, khóe miệng không khỏi câu ra nụ cười, "Nương, ta để cho Tố Tâm đem Hiên ca nhi ôm tới rồi, ba mẹ con bọn họ còn đang đứng ở phòng ngoài chờ đó, nếu ngài sợ đông lạnh tôn tử của ngài, nên để cho các nàng mau vào đi!"

Lão thái thái vừa nghe thấy, đâu còn ngồi được nữa, bận rộn đối với Hồng Tụ nói, "Mau, mau, mau bảo Tố Tâm ôm Hiên ca nhi đi vào, chần chừ một hồi bị nhiễm gió lạnh sẽ không tốt, sáng mai mới ra tháng thôi." Đôi mắt trông mong địa nhìn qua màn cửa, vì sợ Lão gia cười nàng.

"Ha ha, Lão thái thái, người nhìn xem, là ai tới nè." Tôn mụ mụ đúng lúc này ôm Hiên ca nhi tiến vào, đi theo phía sau là Tứ di nương cùng Cẩm Nương, Đông Nhi còn có Tú cô nữa.

Lão thái thái vừa nhìn thấy đã mừng đến đứng lên, chẳng qua là đi đứng còn có chút bất lợi, nên thân thể có chút nghiên ngã, Hồng Tụ bận rộn đỡ nàng: "Người chậm chút đã, Tôn mụ mụ đang ôm tới đây đó."

Tôn mụ mụ tăng nhanh mấy bước, đem Hiên ca nhi ôm cho Lão thái thái nhìn, Lão thái thái ngồi ở trên ghế, nhận lấy Hiên ca nhi, mà Hiên ca nhi thì đang dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chung quanh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không quên ói mấy bọt khí chơi, Lão thái thái nhìn lập tức cười đến mắt híp lại, bám vào thân thể, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cháu mình, trên mặt mày đều là nụ cười.

Lão gia thấy liền đối với Tố Tâm cùng Cẩm Nương đứng ở một bên liếc mắt một cái, Tứ di nương có chút sợ hãi không dám bước lên trước, Cẩm Nương liền ở phía sau nàng khẽ đẩy, coi như là khích lệ nàng.

Tứ di nương liền nhìn Lão gia một cái, thấy Lão gia cũng nhìn nàng khích lệ, nên Tứ di nương liền vững vàng tinh thần, dời bước tiến lên, hành đại lễ cho Lão thái thái: "Nô tỳ Tố Tâm thỉnh an Lão thái thái, Lão thái thái vạn phúc."

Lão thái thái tựa hồ như lúc này mới gặp nàng vậy, giương mắt khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, sau đó lại cúi đầu nhìn Hiên ca nhi.

Tứ di nương cũng không để ý, chỉ đứng lên rồi lẳng lặng lui sang bên cạnh, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, Lão thái thái rõ ràng là không muốn thấy Tứ di nương a, chẳng lẽ chỉ có Tôn tử là bảo bối, người sinh Tôn tử thì không xứng để nhìn sao?

Nhưng khó chịu thì khó chịu, hiện tại quan trọng nhất là để trong mắt Lão thái thái có thể coi trọng Tứ di nương.

Cho nên Cẩm Nương hai mắt xám ngắt nhìn món ăn còn dư lại trên bàn ăn của Lão thái thái, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, đúng lúc này, bụng của nàng cũng rất phối hợp mà ọt ọt vang lên mấy tiếng.

Lão thái thái rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Cẩm Nương lập tức đỏ mặt, ngại ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu không được tự nhiên.

Lão thái thái thấy vậy thì nhíu lông mày, như nhớ tới cái gì đó rồi hỏi Lão gia: "An Nhi ngươi mới vừa nói gì đó? Ngươi chưa dùng cơm?"

Lão gia đưa mắt thương xót nhìn Cẩm Nương, giọng nói buồn bã: "Nương, mới vừa rồi Tố Tâm có chuẩn bị cơm cho nhi tử, chẳng qua là nhi tử tức giận, đem cái bàn đá rớt rồi, ngài không biết đâu, đồ ăn bên kia của Tố Tâm quả thật là có chút xíu..." Vừa nói, vừa dừng một chút, làm như đang cố bình phục cơn giận trong lòng, lại nói tiếp: "Tố Tâm dù thế nào cũng là di nương, một tháng cả ăn và mặc đều có năm lượng bạc, nàng còn là mẹ đẻ của Hiên ca nhi nữa, mà bà vú nuôi Hiên ca nhi chi phí sinh hoạt so với nàng còn nhiều hơn, nàng ta một tháng hai mươi lượng, ngài nói xem, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ để cho Hiên ca nhi khi lớn lên, biết cuộc sống của mẹ đẻ mình so sánh với nô tài còn tệ hơn sao?"

Lão thái thái ngạc nhiên nhìn Lão gia, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói ra lời, trong lòng nhi tử đang oán giận a, không trách được hắn không để ý quy củ mà mang theo tiểu thiếp đến nhà mình, nàng biết con dâu là người hà khắc, nhưng lại không nghĩ đến khắc bạc đến thế này...

Tiền tiêu hàng tháng của Tứ di nương là bốn mươi hai lượng bạc, hiện tại do sinh Hiên ca nhi, nên Lão thái thái lúc ấy đã cho nàng thêm mười hai lượng, bởi vì đang ở cữ, nên chi phí trong viện nàng đều là chi phí chung, làm gì mà tệ đến vậy a?

Quay đầu lại đưa mắt đánh giá Tứ di nương đang biết vâng lời đứng yên, trong lòng kinh ngạc thêm mấy phần.

Lúc Tứ di nương bị Lão gia từ quan ngoại đưa về, mặc dù có đen một chút, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thân thể đầy đặn, nhìn một cái là biết sinh dưỡng tốt, khi đó, Lão thái thái cũng cảm thấy nàng sẽ khỏe mạnh mà sinh ra nhi tử, nhưng hôm nay nhìn lại, bất quá chỉ một tháng không gặp thôi, người đã gầy chỉ còn da bọc xương, đứng yên mà cũng lung lay, nếu có một trận gió lớn thổi đến thì sẽ bị thổi bay luôn, còn có sắc mặt ửng hồng kia nữa, vừa nhìn đã biết là có bệnh, ánh mắt cũng lõm sâu một vòng, nhìn thấy cũng có chút dọa người.

Nhìn lại Tứ cô nương, trước đó vài ngày không phải bảo người ta tặng cho thuốc bổ ăn vào sao? Làm sao hiện giờ đói bụng đến hai mắt xám ngắt, còn mặt của nàng, thì một nửa đã sưng phù lên, chắc lại bị Nhị cô nương đánh rồi...

Trong lòng Lão thái thái rốt cũng bốc lên một cỗ lửa giận, mình còn chưa có chết đâu, con dâu lại dám công khai khinh thường mình, trực tiếp xem như mình là người chết?

"Hồng Tụ, đem cái bàn thức ăn này dẹp đi, rồi bảo phòng bếp mau chóng làm một bàn thức ăn ngon, để Lão gia, Tứ di nương, Tứ cô nương cùng nhau ăn cơm no, có nữa đi đến chỗ Đại phu nhân mời nàng tới cho ta." Lão thái thái sắc mặt âm trầm phân phó.

Hồng Tụ đang muốn đi xuống làm việc, thì đã nghe phía ngoài có người nói vào: "Nương gọi con dâu có chuyện gì không, cái này thật vừa đúng lúc, con dâu đến thăm ngài đây."

Đại phu nhân mang theo Hồng Mai cùng Đỗ mụ mụ, đúng lúc từ bên ngoài vén rèm đi vào, nghe thấy nửa câu phía sau của Lão thái thái, liền tiếp lời.

Vừa ngước mắt, đã nhìn thấy Lão gia đang ngồi ở trong nhà của Lão thái thái, trong lòng an tâm một chút, di chuyển tầm mắt một lần nữa thì nhìn thấy Tứ di nương cùng Tứ cô nương đang đứng thẳng ở bên cạnh, trong mắt liền có chút tức giận, Đại lão gia một năm nửa năm hiếm khi mới về nhà một chuyến, trở lại cũng không đi vào viện của mình gặp mặt, vợ chồng nhiều năm, một chút tình nghĩa cũng không có, thế nhưng lại hấp tấp đi thăm tiện nhân này, không phải là sinh nam tử sao?

Mới vừa rồi Linh Nhi trở về bẩm báo với nàng, nói là Đại lão gia tức giận lớn, nhưng la dài dòng lắm điều lại không nói ra nửa điểm nguyên nhân, chỉ nói là Lão gia bảo nàng đi qua viện của Lão thái thái, nàng không thể làm gì khác hơn là để xuống đầy bụng nghi ngờ mà tới đây.

Hắn... Thế nhưng mang theo con tiện nhân kia cùng đi đến viện của Lão thái thái, bất quá chỉ là tiện tỳ thôi, làm gì có tư cách đi theo Lão gia để thỉnh an bà bà? Ở trong phủ này, chỉ có mình mới có tư cách, Lão gia hắn... vừa trở lại liền hướng trên mặt mình quăng một cái tát a.

Chương 26

Đại phu nhân nhìn lướt qua trong nhà một cái, từ trên vẻ mặt của mọi người liền có thể nhìn thấu, trong lòng có chút hiểu rõ, bất quá dưới đáy lòng cũng không quá sợ hãi, vì nàng biết trước con tiện nhân kia cũng không dám ở trước mặt Lão gia cáo trạng, trừ phi sau này nàng ta không muốn ở trong phủ nữa...

"Con dâu ngươi tới đúng lúc, ta vừa định tìm ngươi có việc đây." Lão thái thái lạnh lùng nhìn Đại phu nhân một cái, đợi nàng hành lễ xong, cũng không lệnh cho người ta đem ghế ngồi, mà để cho nàng đứng ở trong nội đường trả lời.

Trên mặt Đại phu nhân có chút không nhịn được, tiện nhân kia phân vị quá thấp, có thể đi vào nhà của bà bà đã là thể diện bằng trời, nhưng ở trước mặt nàng ta, mình là một chủ mẫu tại sao phải đứng chứ... Nhưng bà bà không để cho ngồi, nàng cũng không dám quá lộ ra bất mãn, chỉ lấy mắt liếc nhìn Lão gia, nhưng Lão gia vẻ mặt âm trầm, mí mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái, trong lòng Đại phu nhân càng thêm tức giận, nhưng vẫn đối với Lão thái thái, mang giọng điệu rất kính cẩn:

"Nương, người có chuyện gì, chỉ cần phân phó con dâu làm là được."

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng nói: "Không dám a, ta hôm nay một nửa người đã nằm ở trong quan tài rồi, cố gắng chống đỡ cũng không dùng được bao lâu, cái thân già khọm a, còn không biết có bao nhiêu người mong đợi ta chết đấy." Vừa nói, vừa lấy khăn đi lau khóe mắt.

Một tay vẫn ôm Hiên ca nhi bị run run, sợ ôm không yên, ngã Tôn nhi của mình, Tôn mụ mụ nhìn thấy thì nóng lòng, rất muốn đi qua ôm Hiên ca nhi tới đây, nhưng mắt thấy tình hình trong nhà đã hỏa lớn, nên nàng cũng không dám lộn xộn nữa.

Lão gia vừa nghe thấy lời này của Lão thái thái, trong lòng chua xót, hắn là người rất hiếu thuận, Đại phu nhân còn không có phản ứng gì, thì hắn cũng đã phịch một tiếng quỳ gối ở trước mặt Lão thái thái.

Đại phu nhân nghe Lão thái thái nói lời này, nhất thời cũng bị hù dọa sững sờ, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ xoay chuyển nhanh chóng, đang nghĩ tới phải làm sao mà ứng đối, thì đã thấy Lão gia quỳ xuống đất, nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng quỳ xuống theo, cúi đầu suy nghĩ đến tột cùng là xảy ra sai lầm ở chỗ nào.

Tứ di nương khi nào mà tận mắt thấy trận chiến như vậy, nhìn thấy Lão gia cùng phu nhân đều quỳ, Lão thái thái nói lời kia cũng quá nặng, nên nàng bị làm cho sợ đến cả người run lên, chân mềm nhũn ra, không cần quỳ, thì người đã nằm trên đất.

Cẩm Nương nhìn thấy ở trong lòng mắt trợn trắng, cổ nhân thiệt là, động một chút là quỳ, không có tôn nghiêm đã không nói, đầu gối sẽ rất đau, bất quá, nàng vẫn vội vàng quỳ xuống, một loạt chánh chủ đều đã quỳ rồi, cho nên nàng cũng đàng hoàng quỳ gối ở bên cạnh Tứ di nương.

"Nương, ngài nói lời này không phải là để cho nhi tử thẹn chết sao? Nhi tử bất hiếu, để cho Nương bị khinh bỉ, nhi tử đáng chết!" Lão gia vốn chỉ là muốn hả giận cho Tứ di nương, hơn nữa thuận tiện cũng nói đến chuyện Tứ di nương thăng vị, nhưng không nghĩ tới lại đem Lão thái thái tức đến như vậy, còn nói lời nặng thế, làm hắn cũng không chịu nổi nữa.

"Đúng vậy a, Nương, có lời gì người cứ nói rõ, dù khó hơn nữa con dâu cũng phải giúp ngài làm, ngài thốt ra lời này, con dâu thật chỉ có chết thôi?" Đại phu nhân ủy khuất nói.

Lão thái thái nghiêng mắt nhìn Đại phu nhân, cười lạnh nói: "Thật không dám a, Lão thái bà ta còn chưa có chết đâu, đã có người đem lời của ta không đếm xỉa đến, mẹ của một tôn tử đàng hoàng, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, nói ra thật mất mặt a, đường đường Tướng phủ, tiểu thiếp của Đại tướng quân, nhưng so sánh với những nô tài bên cạnh người khác sống còn khắc khổ hơn a."

Đại phu nhân lúc này rốt cục cũng hiểu ra là chuyện gì rồi, quả nhiên là con tiện nhân kia ở trước mặt Lão thái thái cáo trạng, nghĩ vậy không khỏi cúi đầu trừng mắt nhìn Tứ di nương đang gục trên mặt đất giả chết, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, cố ý giả bộ nghe không hiểu ý tứ của Lão thái thái: "Nương, sao ngài nói thế, chúng ta là gia đình giàu sang phong đỉnh, đừng nói là chủ tử, cho dù chỉ là các nô tài cũng đều có cuộc sống cẩm y ngọc thực, nơi nào mà có người ăn cơm không đủ no đâu, ngài cũng đừng nghe cái đồ tiểu nhân bỉ ổi vớ vẩn nói nhảm."

Lão gia vừa nghe thấy, cũng không đợi Lão thái thái lên tiếng, giận đến mức từ trên mặt đất đứng dậy, tay run rẩy, chỉ vào Đại phu nhân: "Ngươi nói ta là tiểu nhân bỉ ổi? Mới vừa rồi chính là ta nói với nương, nơi đó của Tố Tâm, một tháng ngươi chỉ cho nàng năm lượng bạc chi phí ăn uống, nàng còn đang ở trong tháng, làm sao chịu nổi ngươi khắc nghiệt, ngươi nhìn xem một chút thân thể nàng hôm nay, đã gầy thành cái dạng gì rồi?"

Đại phu nhân vừa nghe lời này cũng giận đến mức từ trên mặt đất đứng lên, cười lạnh nói: "Ngươi đây là vì tiểu thiếp mà lớn tiếng chất vấn ta sao, ta lúc nào mà khắc bạc nàng, ăn ngon dùng tốt, nàng bị bệnh thì mời y bốc thuốc. Ngươi quanh năm suốt tháng không có ở nhà, Lão thái gia thì bận rộn đại sự trong triều, Lão thái thái thì thể cốt không tốt, một nhà ăn uống lớn như vậy, cộng thêm khách nhân, việc nào mà không phải là ta quan tâm sắp xếp, mấy trăm miệng ăn, ta nơi nào lại làm như vậy, ngay cả có đi nữa, thì cũng là sơ suất, ngươi vừa trở về, cũng không có đến viện của ta, vừa vào phủ đã nhắm hướng nhà thiếp thất mà chui, hôm nay còn vì thiếp thất mà tới chỉ trích ta, ngươi... ngươi... ngươi đây là ái thiếp diệt vợ, Nương a, ta hôm nay không có cách nào sống nữa." Vừa nói vừa gào khóc lên.

Lão gia lúc này đã bị lời của Đại phu nhân làm cứng miệng, nghĩ lại cũng phải, mình quanh năm không ở nhà, trên có già dưới có trẻ, trong phủ rộng lớn, cũng chính Đại phu nhân một tay chiếu ứng, không có ai giúp đỡ, nàng cũng thật khó khăn, hơn nữa dù sao mười mấy năm vợ chồng, thấy nàng khóc bi thiết như vậy, trong lòng cũng có chút thẹn ý, nhưng nghe lời nói cuối cùng của nàng thì tức giận, cũng không chịu giữ thể diện gì nữa, nhưng khí thế so với lúc trước đã yếu đi rất nhiều, nói: "Nhưng Tố Tâm chung quy vẫn là nương của Hiên ca nhi, những người khác ngươi không có chiếu cố tốt ta cũng chưa từng nói ngươi, riêng chỗ Tố Tâm ngươi phải để ý chiếu cố đầu tiên, chúng ta thật vất vả mới có một đứa con trai, không thể để cho hắn khi lớn lên, biết mẹ hắn trôi qua so sánh với nô tỳ còn không bằng."

Lão gia nói chưa dứt lời, thì Đại phu nhân càng tức giận hơn, hứ một ngụm nói: "Hừ, Lão gia, ngươi nói ai là Nương của Hiên ca nhi vậy, nàng là một nô tỳ, làm gì có tư cách làm nương của Đại thiếu gia trong phủ chúng ta đây, ta mới là mẫu thân đứng đắn của Hiên ca nhi đây."

Cẩm Nương quỳ trên mặt đất, càng nghe càng nóng lòng, nàng không nghĩ tới Lão gia chỉ là con cọp giấy, ở trước mặt Đại phu nhân, vốn không phải là đối thủ, hơn nữa càng không nghĩ tới Đại phu nhân lại hung hãn như thế, một câu cũng không có khe hở để cho mình bắt được, xem ra, hôm nay muốn đem Tứ di nương thăng vị chỉ sợ càng khó khăn, sóng mắt lưu chuyển, nàng suy tư cực kỳ nhanh, phải như thế nào mới có thể làm cho Lão gia dám mở miệng, hơn nữa còn được Lão thái thái ủng hộ.

Lão gia nghe lời Đại phu nhân nói, cũng cảm thấy nàng nói không sao, tiểu thiếp sinh nở xong, bất kể là nhi tử hay hay nữ nhi cũng phải giao cho chính thất nuôi dưỡng, đây cũng là quy định của triều Đại Cẩm, nhưng... vừa cúi đầu, đã nhìn thấy Tứ di nương ánh mắt rưng rưng nhẹ nhàng nhìn sang, bộ dạng thê lương không giúp, lại nghĩ tới lời mình nói ở chỗ Tứ di nương, Lão gia liền mạnh mẽ vượt qua, nói: "Tuy nói ngươi là chính thất, nhưng ngươi không có sinh con trai cũng là sự thật, hôm nay Tố Tâm đã vì Tôn gia mà sinh thêm con cái, chính là đại công thần, mà nàng thường ngày hiền lương thục đức..." Vừa nói, vừa xoay người hướng về phía Lão thái thái quỳ xuống.

"Nương, nhi tử muốn nâng lên phân vị cho Tố Tâm, không thể để cho mẹ đẻ của Hiên ca nhi thân phận quá kém, tương lai khi con trẻ kế thừa gia nghiệp, ở bên ngoài sẽ không đủ thể diện."